- Sakura X Syaoran Mau Mua Va Nuoc Mat Phan 1 Mau Mua Va Nuoc Mat 3

Tùy Chỉnh

                           -o0o-

Đến tận bây giờ, em vẫn không muốn chấp nhận sự thật này.............

Cuộc gặp mặt của chúng ta lại trở thành một lời hứa đầy chết chóc............

Trái tim tuyệt vọng đau đớn đến khôn cùng.............

Lặng câm nhìn chính mình thành Ác quỷ............

Cô ngắm anh, phớt lờ ngòi súng. Mưa đã làm ướt đẫm chiếc áo sơ mi trắng của anh, làm mái tóc màu nâu đậm hay rối xù nằm ẹp xuống, làm gương mặt điển trai nhoà đi qua làn nước. Cô muốn đến gần, ôm lấy anh và để chính bản thân cô chìm sâu vào đôi mắt hổ phách đó. Nhưng liệu.....anh có đồng ý?

Không.....Dĩ nhiên là không....

Anh hận cô cơ mà, hận cô đến tận xương tuỷ. Anh đã gọi cô là kẻ sát nhân, là người đã giết gia đình anh, khiến anh trở thành một cậu bé không nhà....không cha.....không mẹ......

Anh còn nói......cô là kẻ lừa dối.....là một con quái vật....là Nữ hoàng Ma cà rồng.....là kẻ đáng chết......

Đúng......Cô là quái vật.....là Nữ hoàng.....Nhưng.....cô không hề giết người. Cô là Ma cà rồng, nhưng suốt 18 năm từ khi cô sinh ra......cô thề rằng cô không hề động đến một giọt máu.

Đã biết bao nhiêu lần cô cố gắng giải thích cho anh hiểu, rằng đó không phải là cô, rằng cô không hề uống máu người, rằng cô chỉ muốn ở bên anh, và có một cuộc sống bình thường như bao cô gái khác.

Nhưng...........anh không tin..........thậm chí còn không cho cô một cơ hội để giải thích..........

Syaoran, anh biết không? Cho dù bây giờ anh có bắn hàng chục hàng ngàn viên đạn vào trái tim của em, thì em cũng chẳng cảm thấy đau đớn gì.

Vì trái tim này...........đã còn đâu?

Phải.........kể từ khi anh hất hủi cô và bảo cô rằng " Biến đi ".........nó đã vỡ mất rồi.

Thân thể Ma cà rồng nguyền rủa này sắp đi rồi..............anh có biết điều đó không?

- Chúng ta thể nói chuyện một lúc không?

Cô chắp hai tay ra sau lưng, nở một nụ cười hiền hoà nhưng lạnh tái.

- còn điều trăng trối à?

Anh đáp, giọng không pha một chút cảm xúc nào. Mắt anh vẫn dán chặt vào cô, hai tay vẫn ngăm ngăm khẩu súng.

Cô cười nhạt.............đối với cô bây giờ...........anh đã tuyệt tình đến như thế này sao, Syaoran?

- Còn............còn nhiều thứ lắm.......Anh sẽ để cho tôi nói chứ?

- còn nhưng tôi thì không. Chúng ta đã chấm dứt từ lâu rồi.

Cô biết..........biết rất rõ............Anh đâu cần phải nhắc lại điều đó, vì nó càng khiến cô thêm đau thôi..........

- Syaoran, tôi chỉ hỏi vài câu thôi.

- Đừng gọi tên tôi thân mật như thế, đồ quái vật.............

Cô vẫn giữ nguyên nụ cười trên môi. Cô đã quen nghe người khác gọi như vậy rồi..............quái vật...........Ma cà rồng...............đồ sinh vật bị  nguyền rủa..........Ban đầu............cô cũng đau đớn lắm....................khi anh nói như thế........nhưng rồi..........nỗi buồn nào cũng phai dần theo thời gian.............

- Đừng lạnh lùng thế chứ. Tôi chỉ trăn trối thôi .

- Cho 3 câu.

Cô mỉm cười, đưa đôi chân trần nghịch vũng nước mưa dưới nền đất. Làn da trắng của cô chạm vào cái màu nước đã pha đỏ, thế nhưng bàn chân ấy vẫn không bị vấy bẩn. Hệt như đoá sen trong vũng bùn.

Chỉ 3 câu sao? Anh phủ phàng thật nhỉ?

Cô không muốn tóm tắt những gì mình muốn nói trong 3 câu gọn.

- Okay, được thôi.

Cô lại cười nhìn anh, tự hỏi anh có thể thấy được sự tuyệt vọng trong đôi mắt xanh này không. Là Ma cà rồng, cô có thể thấy rõ gương mặt của anh qua làn nước dày. Nhưng với anh, cô đoán, thì lúc này đây thân ảnh của cô chẳng khác gì một con quái vật đội lốt người.

Câu đầu tiên.

- Anh lạnh không?

Một câu hỏi thật ngớ ngẩn. Cô nghĩ, anh sẽ cười nhạo cô mất thôi. Nhưng thật sự cô rất quan tâm đến điều đó - bóng dáng anh thường ngày mạnh mẽ như thế, sao đêm nay lại như muốn gục ngỡ bất cứ lúc nào?

Chân mày anh khẽ nhướn lên, như thể anh không lườn trước được câu hỏi đó. Môi khẽ mấp máy như muốn nói gì. Trong thoáng chốc, cô ngỡ rằng mình đã thấy ánh mắt anh có phần dịu đi.

- .

Cô cười thầm, vậy ra với anh............đây là một cuộc đối thoại với câu trả lời...........có...........và không...........