- Series Drabble Nha Man Co Nuoi Mot Be Cun Khoai Lang Va Kem Oc Que 2

Tùy Chỉnh

Trí Mẫn ở cùng Mẫn Đình riết nên bị lây cho cái tính trẻ trâu lúc nào không hay. Năm đó nàng 17, em 16, suốt mùa hè cùng đám bạn trong xóm cà kê dê ngỗng đi chơi quên lối về. Ban đầu thấy có Trí Mẫn kè kè đi cùng Mẫn Đình, cha mẹ cũng yên tâm phần nào, hai đứa cơm nước buổi trưa đàng hoàng rồi mới xin đi chơi. Nhưng càng ngày càng thấy sai sai, có hôm hai người lớn ăn cơm chiều xong, bắt ghế ra ngồi trước hiên nhà, vừa nghe đài vừa uống trà, ngóng ra cổng dài cổ vẫn không thấy hai cô con gái rượu về. Một lần thì không nói, hai lần, ba lần, rồi ngày nào cũng vậy.

"Đình con, con tha hóa chị Mẫn rồi đúng không?"

Mẫn Đình nghe mẹ hỏi oan ức giậm chân rầm rầm phản đối. Trí Mẫn cười khúc khích. Gắp cho em một khúc cá ngon, nhanh chóng bịt mồm em lại.

Trí Mẫn còn ham chơi hơn cả em.

Trí Mẫn đối với mấy con dài loằng ngoằng không biết sợ là gì, ban đêm ếch kêu nhái hú, bắt bọn lâu la soi đèn sáng cả một vùng nước, còn mình xung phong lội xuống đầm cạn bắt lươn lên để nướng ăn. Hôm chiều nàng có nhờ mấy chú làm đồng về trễ đặt giùm mình mấy cái bẫy thủ công, chắc cũng dính chấu được ít nhiều.

Mẫn Đình và mấy đứa kia ôm nhau chặt cứng, xanh mặt trợn mắt nhìn Lưu Trí Mẫn nổi tiếng dịu dàng nhất vùng nắm đầu con lươn to khỏe đang vùng vẫy vứt vào thùng nghe cái chạch.

"Ở nhà bả có nắm đầu mày vậy không Đình?"

"Nghĩ sao không má?"

Mẫn Đình môi răng run cầm cập, nổi da gà, hai tay cầm đèn pin soi cho nữ anh hùng tiếp tục chinh chiến với mấy con trơn dài tuồn tuột. Từ lúc Trí Mẫn buột miệng khen mấy loài bò sát rắn rít nhìn... dễ thương là em biết Mẫn nhà em không có vừa rồi. Chẳng qua mọi người bị bộ dáng thục nữ hết phần thiên hạ của Mẫn lừa thôi.

"Chậc. Ao chình."

"Khùng hả cha? Cái chốn này mà kiếm đâu ra chình?"

Mẫn Đình khó hiểu nhìn thằng hàng xóm sát vách đang núp còn hơn núp lùm vừa thốt nên câu vô nghĩa nào đó. Tưởng tượng Trí Mẫn đằng kia ngựa ngựa vứt con lươn to chà bá tới đây, chắc nguyên đám cả trai cả gái này sợ quíu giò nhào luôn xuống mương xuống đầm quá.

"Mày sống trong hốc đá hả Đình? Nhà xài mạng 2G hả? Ao chình. Là ao chình đó!"

Thằng kia nhìn khuôn mặt như nhìn thấy ghẻ của em, tức mình rít lên. Mà Mẫn Đình nào có hiểu. Cho tới khi Lưu Trân bên cạnh nghe không lọt lỗ tai nữa, chép miệng, từ tốn giải thích cho em.

"Ý nó là out trình. Nói tiếng Tây mà ngỡ đâu Tây Tạng, Tây Vương nữ quốc."

"Đúng vậy đó!"

Mẫn Đình không thèm đôi co, căng mắt tiếp tục nhìn Trí Mẫn đang mò mẫm dưới vùng nước đục ngầu.

"Mẫn ơi cẩn thận, giẫm phải bùn non đấy!"

Ờ, Trí Mẫn out trình thiệt. Bắt chục con lươn lên xong, nhìn mấy đứa quỷ con bình thường phá làng phá xóm bây giờ chết nhát tụ lại một đám kia, nàng nheo mắt hừ lạnh, xắn tay áo tự mình xách thùng cùng dao thớt đã chuẩn bị từ trước đi làm sạch lươn.

Chờ cho lươn được nướng chín thì trăng đã lên cao tít tắp, sao trời cũng trốn đi đâu mất, mấy anh chị xã đoàn nửa mùa nhận được lệnh ngoắc tay của chị Trí Mẫn xinh đẹp, nhanh chóng sà vào ăn mau còn về, không thì mai mông lại nở hoa cả đám.

Đống lửa lớn ở giữa nổ tí tách, tỏa hơi ấm giữa trời đang buốt đi vì mấy cơn gió lạnh. Mẫn Đình cầm một xiên đã chín lên, thổi qua thổi lại cho bớt nóng, bóc phần thịt lươn ra, đem đến trước miệng người đang thở ra dựa vào vai mình.

"Mẫn, há miệng."

Trí Mẫn tay chân rã rời, điềm nhiên ngồi hưởng thụ được người khác phục vụ trở lại. Mấy đứa kia cũng biết điều, xun xoe thay nàng trở mấy cây lươn cho chín đều, đem đặt thêm vài cây qua chỗ Trí Mẫn.

Không biết điều, chắc bả vặn đầu mình như vặn đầu lươn.

"Chị Mẫn, bữa em nghe anh hai em kể bạn ông ấy tỏ tình với chị."

Trình Nguyên vừa gặm lươn vừa hỏi chuyện Trí Mẫn, không để ý đến sắc mặt Mẫn Đình ngồi đối diện mình đã xám xịt. Em nghi hoặc nhìn nàng, mấy hôm nay có nghe nàng kể cho em nghe cái gì đâu. Mong là thằng Nguyên nghe lầm, chứ không là em đập đầu vô gốc cây mất.

"Ừ, đúng là có thật."

Thằng Nguyên không có nghe lầm.

Đám nhỏ ồ lên thích thú, trái tim Mẫn Đình thòng xuống, em còn nghe được tiếng vỡ rắc rắc của nó.

"Rồi sao nữa vậy chị Mẫn?"

Trí Mẫn cầm một xiên lươn, nhún vai, bình thường tiếp tục ăn.

"Thì chị cảm ơn, hết rồi."

Đám nhỏ đơ ra, Mẫn Đình cũng đơ ra. Ủa một là đồng ý hai là từ chối, cảm ơn là cảm ơn sao?

"Từ chối thẳng thì kỳ quá, làm người ta bẽ mặt với bạn bè đang đứng gần đó cũng không nên. Chị cảm ơn, cậu ta dúi hộp quà bắt cầm cho bằng được, đem về đưa Mẫn Đình ăn hết trơn không kịp chia mấy đứa."

Ý chị là cái hộp bánh kẹo xịn sò hình trái tim sến súa màu hồng cánh sen thắt nơ xanh nõn chuối họa tiết chấm bi em ăn tới mức ê hết cả hàm tiền đạo tối đó phải bỏ cơm đó hả?

Khóe mắt Mẫn Đình giật giật, nếu sớm biết đó là quà của thằng cha nào thích Trí Mẫn tặng cho, em ứ có thèm ăn nhé, đem ra cho con Mun con Miu ăn.

"Có đồ ngon mà ăn mảnh!"

Mẫn Đình bị Lưu Trân chố cho một phát vô đầu.

"Ui da! Dở òm chứ ngon lành gì mà chia!"

Trí Mẫn khịt mũi, cười cười nhớ lại hôm đó có người vừa ăn vừa xuýt xoa hỏi nàng tìm đâu ra bánh ngon thế kẹo ngon thế.

Hôm trước tưởng Mẫn xót em thiếu chất ngọt nên mua cho ăn, thì thấy ngon. Hôm nay mới biết nguồn cơn đâu ra thì hết ngon rồi. Ngang ngược vậy đó. Chịu thì chịu, không chịu được thì Mẫn chịu.

"Ăn lẹ rồi về mấy đứa. Trời tối thui rồi kìa."

"Chết! Gần mười giờ rồi chị Mẫn ơi!"

...

Nửa đêm nửa hôm, Trí Mẫn lọ mọ chạy qua phòng Mẫn Đình, nhẹ nhàng leo lên giường em, giở chăn ra, lấy thuốc xức lên hai đầu gối đã đỏ vì lúc nãy bị phạt quỳ.

Đầu gối của nàng cũng vậy.

Lúc nãy về, hai đứa thấy nhà cửa tối om, chắc mẩm cha mẹ đã đi ngủ, rón rén đi ra rửa chân tay mặt mũi rồi mới vào nhà. Vừa mở cửa ra thì đèn nhà sáng lên, cha cầm roi mẹ cầm chổi, đứng như Trương Phi Quan Vũ trước cửa nhà.

Hai đứa bị bắt quỳ nửa tiếng đồng hồ cho chừa cái tội con gái con đứa mà đi chơi khuya giờ này mới về.

"Nãy mà mình đem lươn về cho cha mẹ chắc không bị bắt quỳ đâu chị ha?"

Mẫn Đình thì thà thì thầm.

"Em đừng có tào lao nữa coi!"

Cha mẹ mà biết nàng lội đầm bắt lươn, chắc đêm nay cho nàng dắt Mẫn Đình đi ngủ ngoài bờ ruộng luôn quá.

Mẫn Đình kiệt sức, không thiết đau, ngủ mất. Trí Mẫn lo cho em sáng mai ngủ dậy sẽ nhức đi không nổi, chờ nhà cửa im lặng hẳn mới sang đây, giúp em thoa thuốc cho tan máu bầm.

Nàng nhìn khuôn mặt trẻ con đang say ngủ, hai má bầu bĩnh dựa vào chiếc gối ôm, không biết Mẫn Đình đang mơ gì mà thỉnh thoảng lại cười khì. Trí Mẫn cười theo em, ngắm đã rồi lại ngáp dài, cất chai thuốc lên đầu giường, quyết định đêm nay sẽ ngủ ở chỗ em.

"Chị Mẫn, đừng đồng ý mà..."

Trí Mẫn đang thiu thỉu, nghe tiếng em liền nhổm người dậy, Mẫn Đình lông mày nhíu chặt, trong miệng lầm bầm liên tục một câu nói. Em đang gặp ác mộng chăng, mà ác mộng nào lại có nàng trong đó.

Nàng từ đằng sau ôm lấy em, vỗ về đứa trẻ nàng yêu thương nhất, mong em mau chóng quay lại giấc ngủ ngon. Ngày mai nhất định phải hỏi em rốt cuộc đã mơ thấy cái gì mới được.

...

"Gì cơ? Mơ thấy chị đi lấy chồng á?"

Trí Mẫn ngừng dằm ly sinh tố bơ trong tay, khó hiểu nhìn em mặt mày đỏ lựng lên. Mẫn Đình buồn bực đá mấy hòn sỏi con dưới chân mình, giấc mơ tối qua chân thật đến nỗi em tỉnh dậy vẫn không biết đang mơ hay thật. Thấy nàng đang ngồi xếp chăn gối cạnh mình, hừ một tiếng, giận dỗi quay mông bỏ đi.

Trí Mẫn hoang mang đi theo dỗ em cả ngày, buổi trưa gần chiều phải hối lộ thêm một ly sinh tố bơ mát lạnh thay cho kem ốc quế đã hết sạch ở cửa hàng tạp hoá, cục nợ của nàng mới chịu mở miệng ra giải thích lí do vì sao em trở nên như vậy.

Nàng nghe xong thì chưng hửng. Nàng có đi cưới chồng thật đâu mà em giận lây ra ngoài đời luôn?

"Thế em có thấy rõ mặt chú rể không?"

Trí Mẫn vừa bực vừa buồn cười, buông một câu trêu em, quay trở lại dằm ly sinh tố của mình.

Mẫn Đình bặm môi, không thèm trả lời.

"Chà. Chắc người đó phải đẹp trai lắm."

Đẹp trai hả?

Mẫn Đình để tóc ngắn cũng được khen bô giai quá trời quá đất đấy nhé.

"Chắc là mũi cũng cao nhỉ?"

Có luôn. Mũi Kim Mẫn Đình cao nhất vùng này.

"Còn nữa, kết hôn luôn thì chắc người ta yêu thương chị dữ lắm."

Đây nè, em yêu chị số hai không ai số một.

"À, phải cao trên 1m8 nữa."

Rắc rắc.

Tiếng trái tim Mẫn Đình nứt đó.

Rồi em đi cà kheo hay gì mới cao lên được 1m8?

Hay em đi kéo chân? Liệt giường hai năm bù lại cao lên thêm 10 15cm? Hồi xưa em cũng rõ cao mà, lớn lên lại chững lại không thèm cao nữa. Sao mà éo le quá vậy?

Mặt Mẫn Đình tối hù. Môi dưới bị tự mình nhay cắn đến rớm máu. Hoá ra hình mẫu lý tưởng của Trí Mẫn hoàn hảo đến vậy. Em thiếu chút nữa là được rồi. Âu cũng là cái số ông trời ban cho.

Mẫn Đình cười khẩy, chấp nhận thôi chứ biết sao giờ.

Trí Mẫn lén nhìn em, lòng khấp khởi vui mừng khi thấy em ghen mờ mắt. Ly sinh tố bơ trên tay em cũng bị bóp đến méo đi.

"Dẫu sao giấc mơ cũng chỉ là giấc mơ. Ngoài đời ai mà biết được. Biết đâu sau này chị lại cưới chủ vựa khoai lang nào đó thì sao?"

Nàng nói vu vơ, trúng ai thì trúng.

Mẫn Đình mồm đầy bơ, kinh ngạc quay sang nhìn nàng. Trí Mẫn phủi mông đứng dậy, bỏ lại con người đang nghi hoặc nhân sinh phải chăng mình dại tình quá mà sinh hoang tưởng, nàng ung dung đi vào trong nhà.

Để em thấy hai gò má đỏ ửng của mình thì khác nào thừa nhận nàng là đang nói em.

Mẫn Đình mất một lúc lâu mới choàng tỉnh, vứt ly bơ trong tay, dùng tốc độ báo đốm săn mồi chạy thật nhanh ra ruộng khoai cha đang giám sát người ta thu hoạch. Tiếng em vang vọng cả một vùng đất lớn, cha Mẫn Đình bịt mồm không có kịp.

"Cha! Con muốn làm chủ vựa khoai nhà mình, cha sang tên đất liền cho con đi cha!"

"Đi về nhà làm bài tập liền! Con nhỏ này!"