- Seventeen Cong Tu Cau Than Chuong 117

Tùy Chỉnh

_ Bộ bút lông nghiên mực bằng pha lê?

_ Đúng đúng, chính là thứ mà Phùng quân y nói muốn tặng cho ta nhưng vẫn chưa có cơ hội ấy. Đừng hiểu lầm, ta không phải có ý hối thúc ngươi quà cáp gì đâu, ta sẽ mua lại, giá nào cũng sẽ mua. Tiểu Nguyễn tiểu huynh đệ của ta ơi, Trí Huân Nhi giận ta cả tháng nay rồi, khó khăn lắm người ta mới chịu mở miệng đòi quà, ta nam tử hán đại trượng phu sao có thể không chiều chuộng. Đi mà, bán lại cho ta đi, ngươi cứ việc ra giá, nhà họ Quyền không thiếu nhất chính là tiền.

Phùng Tiểu Nguyễn nghẹn một bụng tức không có chỗ nào để phát tiết, miệng mỉm cười nhưng lòng đã đau đến rỉ máu. Rõ ràng biết Lý Trí Huân cố ý dùng Quyền Thuận Vinh để công kích mình, y không có danh phận, không có tư cách, không thể ghen tuông, chiêu này độc ác đến cực điểm, chỉ cần Phùng Tiểu Nguyễn dám phản kháng, bất cứ chiều hướng nào xảy ra cũng không hề có lợi cho y.

_ Không bán.

Quyền Thuận Vinh thấy đàm phán thông thường không ăn thua, bắt đầu chuyển qua chế độ dụ dỗ hối lộ.

_ Tiểu Nguyễn cũng đến thời điểm phải bàn chuyện cưới hỏi cập kê rồi mà, mấy năm qua theo ta ra chiến trường quả thực không được gặp nhiều nhân tài trong nước. Như thế này đi, Quyền đại ca ta quan hệ rộng, ngươi thích kiểu nào? Văn nhã hay cường tráng? Con nhà tướng hay con nhà quan văn? Cứ nói, ta làm mai cho ngươi, ta có tiếng nói trong triều, thế là ưu đãi lắm đấy.

Phùng Tiểu Nguyễn cúi đầu không đáp, có lẽ Quyền Thuận Vinh giờ này chỉ cho rằng y đang thẹn thùng, nhưng y chẳng bao giờ dám nói, có mơ ước đến đâu, cũng phải chấp nhận hiện thực, y đã chậm chân. Đều đã quen biết nhau rất lâu, nếu như, giá như, có phải là chỉ cần y có thêm một chút can đảm để tiến đến, hắn cũng sẽ nhìn tới y một chút hay không?

Có những chuyện, cho dù có muốn đến mức nào, nhưng một khi đã muộn, thì có nghĩa là hối hận vĩnh viễn về sau.

_ Tướng quân, ngài thương đối phương như vậy, nhưng họ có bao giờ biết ơn vì được ngài yêu đâu. Tiểu Nguyễn cũng không phải gặp Huân công công mới lần một lần hai, Tiểu Nguyễn tự tin mình còn có thể đối xử với ngài tốt hơn thế.

Quyền Thuận Vinh kinh ngạc nghiêng đầu nhìn y, sắc mặt đăm chiêu, trầm ngâm một lát mới chậm rãi lên tiếng.

_ Phùng quân y nói sai rồi, ngươi đối với ta cũng không phải mối quan hệ yêu thương thân cận gì, cùng lắm là có chút quen biết, quan hệ không tồi, cho dù ngươi có đối xử với ta tốt hơn nữa, đó cũng chỉ là bằng hữu với nhau. Ngược lại mà nói, Trí Huân Nhi là người ta yêu, là hôn phu của ta, tương lai cùng ta làm người một nhà, nếu như ta có quá chiều chuộng y, đó chẳng phải cũng chỉ là điều bình thường sao, việc gì ngươi phải thắc mắc ngạc nhiên như vậy? Ta làm chủ gia đình, cho dù thiếu phu nhân của ta có thích làm nũng một chút, không có việc gì to tát, ta cưng y chiều y là đủ.

Nhưng em cũng yêu chàng, chàng có biết em yêu chàng bao nhiêu hay không?

Phùng Tiểu Nguyễn rũ mi mắt, tự giễu cười nhạo bản thân hèn nhát, không dám nói ra ngay cả những điều hiển nhiên nhất từ trong tâm khảm.

_ Ta không bán, bởi vì ta sẽ tặng cho ngài. Tướng quân, coi như là chỗ bằng hữu, quà này ngài cứ nhận đi, Tiểu Nguyễn chúc ngài hạnh phúc bên tình nhân như ý.

_ Được, có lời chúc phúc này của Tiểu Nguyễn, ngày thành hôn chắc chắn sẽ cho ngươi phong bao ông mai to nhất nặng nhất. Nào, cạn ly!

***

_ Bệ hạ, người không vào trong sao?

Tiểu Thuận Tử len lén ngước đầu nhìn đấng quân vương của mình, bình thường hắn đi vào tư phòng của Liễu phi cứ như là phòng của bản thân, chưa bao giờ cần phải có người thông cáo trước cho phi tần chạy ra quỳ đón. Vì Liễu phi được yêu chiều khác người thường, được phép ỷ thế cả ngày bám dính trên người Minh Đế không rời nửa bước, hiện tại hắn lại chỉ im lặng đứng từ xa ngắm nhìn ái phi cặm cụi chong đèn viết lách, khó tránh khỏi làm kẻ hầu ngạc nhiên.

_ Không còn việc gì cần ngươi nữa, phân phó thị vệ gác cửa Hàn Hy cung rồi về nghỉ ngơi đi.

Có một điều gì đó làm hắn chần chừ, một tấm màn trắng có lẽ hắn chẳng dám xé rách. Giá như ngay từ ban đầu Kim Mẫn Khuê cảnh giác hơn với Vũ Nhi, giống như với tất cả những phi tần khác của hắn, không để cho bản thân yêu ai quá đậm sâu, hắn thề rằng hắn đã không phải nghi ngại một cách sợ sệt như vậy. Tuổi trẻ trải nhiều vất vả, cả đời Kim Mẫn Khuê đi tìm kiếm bến bờ an toàn, một nơi mà chỉ cần nhớ đến, hắn cũng có thể thở phào một hơi nhẹ nhõm. Hắn hối hận rồi, có phải là hắn đã quá dễ dãi với Vũ Nhi không, có phải hắn lỡ sủng ái quá nhiều, để rồi hết lần này đến lần khác nhẫn nhịn tha thứ, cho dù xảy ra bao nhiêu chuyện cũng vứt bỏ hết quy tắc để bảo vệ y?

_ Vũ Nhi.

_ B....Bệ hạ?

Điền Vân Vũ bị hù giật mình, phản xạ đầu tiên là ngay lập tức nhoài người che lại những thứ giấy bút mình đang viết dở trên án thư. Nhận ra bản thân đang quá thất thố, y ngượng ngùng cười gượng, đỡ cái eo giả bộ đau lưng, tay thì nhanh chóng thu dọn đồ đạc, cảm thấy ổn ổn rồi mới vội vàng chạy đến sà vào lòng quân vương của y.

_ Bệ hạ, người dọa thần sợ đó! Về đến khi nào sao mà đi không ra tiếng động vậy, Vũ Nhi còn không kịp chuẩn bị nước tắm cho bệ hạ nữa.

Kim Mẫn Khuê cố tình lại không chú ý đến hương thơm ngọt ngào trên người ái phi, mắt chỉ dán vào án thư phía sau lưng Liễu phi, y càng cố gắng che giấu, hắn lại càng đậm lòng nghi kị.

_ Gần đây làm gì mà thường xuyên viết chữ vậy, tối rồi còn chong đèn, sớm hư mắt đấy.

_ Cũng không có gì, mấy thứ thư từ không quan trọng, chính là Liễu Vương bệ hạ đó, luôn than vãn các hoàng đệ hoàng muội gả đi rồi không ai muốn chơi với hắn nữa, muốn nhận được thư từ của người thân cũng khó khăn. Vi thần nhân cơ hội viết nhiều thư, vẽ nhiều tranh, xin Liễu Vương ban cho ít quà vặt đặc sản gì đó. Bệ hạ thấy Vũ Nhi có giỏi không?

Điền Vân Vũ đã không giỏi nói dối còn bịa cái kiểu đầy sơ hở, sợ bị bắt thóp, nôn nóng lôi kéo sự chú ý của Kim Mẫn Khuê.

_ Bệ hạ, đi tắm thôi, vi thần kì lưng cho người.

Hắn kéo cái cằm nhỏ nhắn của y lại gần, hung hăng tàn nhẫn hôn lên đôi môi phiếm lạnh, ngón tay vuốt ve gò má trơn láng.

_ Không đi tắm, nếu ái phi chê trẫm bẩn, thì dùng cái lưỡi hư hỏng này của ngươi làm sạch trẫm đi.

Ban ngày thì cắm đầu viết sách cho kịp thời gian, ban đêm lại bị bệ hạ yêu dấu quật tới tấp trên giường, Điền Vân Vũ không chống đỡ nổi cái eo mỏng dính đau nhức, mệt mỏi ngủ đến không biết cả trời trăng. Kim Mẫn Khuê mắt to cương trực, chống đầu nhìn ái phi ngoan ngoãn rên hừ bằng mũi giống như mèo con trong ngực mình, vuốt ve má y xem có bị tỉnh giấc không. Sau khi xác định không có gì sai sót, hắn ngồi dậy khoác tạm áo lụa mỏng, chầm chậm mà căng thẳng tiến bước tới bên án thư. Mấy tờ giấy bị nhét tạm bợ vào giữa những quyển sách dày, Vũ Nhi thích đọc thích viết, cũng rất yêu chữ nghĩa, mỗi khi dùng xong án thư luôn gọn gàng sạch đẹp. Hiện tại bừa bãi thành như vậy, liệu có phải vì y đang cố gắng che giấu thứ gì đó mà hắn chưa được biết hay không? Nếu hôm nay hắn xem trộm những tờ giấy này, có khi nào hắn sẽ hối hận hay không?

Trái tim hắn bảo phải tin tưởng Vũ Nhi, không thể làm chuyện lén lút xâm phạm đến đồ vật của y. Nhưng lý trí thôi thúc hắn phải nhìn đi, bởi vì, nếu lỡ, tất cả những ái ân tình ý nồng nàn giữa bọn họ đều là do hắn hiểu lầm, hắn là đang yêu đơn phương, y thực chất căm ghét hắn, lỡ như thế thì sao đây?