- Seventeen Cong Tu Cau Than Chuong 2

Tùy Chỉnh

_ Thích khách!

Điền Vân Vũ là người đầu tiên hoàn hồn, vội muốn gọi thị vệ hộ giá, nhưng lại bị Duẫn Tịnh Hàn bịt chặt miệng.

_ Bẩm Hoàng phi, đã có chuyện gì xảy ra?

_ Không có gì, Điền công tử nhìn nhầm thôi. Bên ngoài sao lại ồn ào như vậy, có kẻ nào cản đường?

Cả ba người và tên thích khách kia cùng trợn mắt nhìn Duẫn Tịnh Hàn, bọn họ nhận thức sai tình hình chỗ nào rồi sao?

_ Bẩm là người của Hồ tộc, hình như họ đang truy tìm ai đó. Tướng quân đã bảo với họ đây là đoàn hộ tống Hoàng phi và Vương phi đến Minh Quốc nên họ rời đi rồi.

_ Được rồi, ngươi lui đi.

Sau khi chắc chắn đã không còn ai bên ngoài, Duẫn Tịnh Hàn mới thở phào nhẹ nhõm buông Điền Vân Vũ ra. Từ Minh Hạo vội vàng lại vuốt ngực Điền Vân Vũ, Tứ Hoàng tử nhà bọn họ đúng là không hiền thục mà, động một chút là thượng cẳng tay hạ cẳng chân, nhìn mà phát sợ.

_ Tứ điện hạ, sao người làm vậy? Tên thích khách này tùy tiện xông vào mã xa, người lại không cho Điền công tử gọi hộ giá!

Duẫn Tịnh Hàn giúp Lý Trí Huân xem qua vết bầm trên cổ tay, ban nãy đột nhiên bị đè ngã như thế hẳn là rất đau, mặc cho y vì ngại cách biệt thân phận mà cố níu tay lại.

_ Huân Nhi ngươi yên xem nào, ta còn không để tâm thì ngươi sợ cái gì? Ba người các ngươi nhìn xem, tên tiểu tử này trông còn nhỏ hơn Tiểu Hạo, vừa lùn vừa tròn như thế này làm sao là thích khách được, lại còn sắp khóc tới nơi rồi kìa.

Cả sáu con mắt lập tức chỉa thẳng vào đứa trẻ kia, Duẫn Tịnh Hàn nói không sai, quả nhiên là một viên trân châu nhỏ xinh xắn. Vẻ ngoài trông như tiểu thiếu gia nhà giàu này mà so với thích khách đúng là có hơi không phải lắm, làm gì có ai học võ lại béo núc được thế này, nhưng tại sao y lại lén lút giữa đêm khuya trốn vào đây, suýt nữa thì bị bắt luôn rồi.

_ Tiểu tử, nói xem đám người Hồ tộc kia có phải hay không là đang truy lùng ngươi? Bổn Hoàng tử cứu ngươi một lần, cho ngươi giải thích lý do, không thì lập tức kêu thị vệ áp giải ngươi đến giao cho bọn họ.

Đứa nhỏ kia vừa nghe dọa liền sợ đến mức khóc rống lên, lệ rơi đầy mặt, bộ dạng vô cùng thảm thương.

_ Hoàng tử điện hạ, xin người hãy cứu giúp tiểu nhân, bằng không sớm muộn bọn họ cũng đem ta đi hiến tế mất.

Thì ra Phù Thắng Quang chính là đồng nam được Hồ tộc nuôi dưỡng để đem tế thần linh, thảo nào trông y lại thanh khiết sạch sẽ như vậy. Hồ tộc là một tộc người sinh sống biệt lập trong khu rừng nơi giới tuyến giữa Liễu Quốc và Minh Quốc, đặc biệt rất khép kín, lại được sự bảo hộ của thần linh, nên không ai động được tới bọn họ, luôn là kẻ đứng ngoài thế sự. Bộ tộc này hiển nhiên được muôn thần ưu ái, tuy người không nhiều nhưng lại rất giàu có, sinh sống bằng nghề thủ công, lại còn là nơi huấn luyện pháp sư, chính Liễu Quốc cũng có một vài vị quốc sư xuất thân từ Hồ tộc. Theo như lời Phù Thắng Quang thì cứ mỗi khi chòm sao vận mệnh trên bầu trời đổi ngôi, chính là thời điểm mà bộ tộc y sẽ tổ chức nghi lễ hiến tế người sống cho thần linh tối cao, do Đại vu sư có pháp lực cao nhất bộ tộc chủ trì, đem thiêu sống một cặp đồng nam đồng nữ, chôn trong trụ đá chống trời, phục vụ cho thần, cầu xin thần linh tiếp tục bảo hộ cho Hồ tộc.

_ Thế sao ngươi không chờ đến lễ hiến tế, lại một thân một mình chạy ra ngoài thế này?

_ Thần linh tốt sẽ không đòi mạng tiểu hài nhi, ta không tin chuyện hai người chúng ta trốn chạy sẽ bị thần trách phạt.

Duẫn Tịnh Hàn nghiêng đầu, ánh mắt hứng thú nhìn Phù Thắng Quang, quả nhiên là đã chấm trúng tên tiểu tử này rồi.

_ Hai người? Nếu có hai người chạy trốn thì người kia là ai? Sao chỉ còn có mỗi ngươi? Không phải ngươi vì chạy thoát thân mà để người ta bị bắt lại rồi đấy chứ?

Phù Thắng Quang hai má phị dài ra, dằn dỗi đưa mắt nhìn Duẫn Tịnh Hàn, trẻ con đúng nghĩa chẳng biết sợ hãi uy quyền gì cả.

_ Hoàng tử điện hạ sao người lại nghĩ ta như vậy? Tuy là đồng nữ không biết võ công nhưng tỷ tỷ nhỏ nhắn, thân thủ cũng rất nhanh nhẹn, hơn nữa lại còn có Kỳ ca là tiểu pháp sư giỏi nhất của bộ tộc đi cùng, nhất định sẽ không bị bắt lại. Chỉ tội nghiệp cho ta chạy không kịp với bọn họ, bị bỏ quên nên người trong tộc đuổi bắt chạy vào đoàn mã xa, nếu không lúc này hẳn là đã ra khỏi rừng rồi.

Điền Vân Vũ cẩn thận quan sát Phù Thắng Quang, thực không hổ danh là một đồng nam, vừa nhìn đã muốn chọc cho mấy cái, chọc đến phát khóc mới thôi. Y có nghe nói đến cách nuôi dưỡng đồng nam đồng nữ, từ lâu đã rất tò mò muốn một lần diện kiến những bảo bối của Hồ tộc. Cặp đồng tử sẽ được chọn từ khi mới sinh, do phụ mẫu của chúng tình nguyện trao đi để đưa đến lâu đài của Đại vu sư. Từ đó hai tiểu oa nhi được nuôi nấng để tâm hồn và thể xác đạt đến độ thanh khiết tuyệt đối. Chúng ăn uống chay tịnh, tắm bằng cánh hoa, cả ngày chỉ có mỗi việc ngâm thơ tập viết, quanh quẩn trong làng Hồ tộc không thể ra ngoài nửa bước, ngay cả chải tóc cũng có kẻ hầu người hạ, sống như vậy suốt hai mươi năm trời chờ đợi cơ hội tế thần, quả thực được nuông chiều còn hơn trứng mỏng. Nhìn tới nhìn lui đúng là phải gật gù, khó trách Duẫn Tịnh Hàn lại muốn cứu y, Phù Thắng Quang nếu lớn lên ở Liễu Quốc ắt hẳn phải là một tiểu cực phẩm vang danh thiên hạ rồi.

_ Ta nói ngươi, làm đồng nam được bảo bọc như vậy, hiện tại ngươi chạy trốn chỉ còn có một mình, sau này phải tính làm sao? Điểm đến cuối cùng của bốn người chúng ta là hoàng cung Minh Quốc, nơi đó cũng chẳng khác gì cái lồng giam như nơi mà ngươi từng ở. Bổn Hoàng tử muốn giúp ngươi chứ không phải để ngươi phải nguy hiểm. Đêm nay sau khi tất cả đã yên giấc ngươi hãy chạy ngược về hướng Liễu Quốc đi.

Phù Thắng Quang nhìn cả bốn người bọn họ, cúi đầu nghĩ nghĩ rồi mới thực kiên định nhìn thẳng.

_ Hoàng tử điện hạ, ta biết các vị đều tốt với ta, mong ta sau này có thể sống tốt một chút. Nhưng ta đối với thế giới bên ngoài vô cùng lạ lẫm, việc gì cũng không biết làm, sao mà có thể sống một mình được chứ. Ta vốn dĩ chạy trốn chỉ để giữ cái mạng của mình, có bị giam cầm hay không ta cũng đã quen rồi. Ta tuy còn nhỏ, tay quen cầm bút ngay cả tự mặc y phục còn không quen làm, nhưng ta có thể học mọi thứ. Hoàng tử điện hạ, ta nhất định sẽ không ngồi yên làm kẻ tốn cơm đâu. Làm ơn hãy cho ta đi theo, xin điện hạ đừng bỏ ta.

_ Ngươi thực sẽ không hối hận? Biết ta là người của hoàng thất mà còn không hề run sợ, có bản lĩnh vậy sao?

_ Điện hạ, Phù Thắng Quang ta từ nhỏ tới lớn làm tốt nhất chính là sống ngay thẳng không thẹn với bản thân. Ta không làm gì sai, việc gì đối với các vị phải e ngại?

Duẫn Tịnh Hàn bật cười sảng khoái, quả nhiên tâm tình rất tốt, cưng chiều vuốt tóc tiểu nam hài khả ái trước mặt.

_ Hảo, trả lời hay lắm! Phù Thắng Quang, từ nay ngươi sẽ là Quang Nhi, tiểu nô tài của ta. Ta là Tứ Hoàng tử Liễu Quốc Duẫn Tịnh Hàn, đây là tâm phúc của ta Điền Vân Vũ, Bát công tử của Từ tướng quân Từ Minh Hạo, còn kia là Huân Nhi, ngươi cùng y là hai tiểu nô tài được gả theo ta từ Liễu Quốc, hiểu chứ? Còn nữa, lúc bị truy đuổi sao lại còn đeo chuông, khác gì lạy ông tôi ở bụi này đâu hả? Tháo ra đi, người Liễu chúng ta không có tục đeo chuông.

_ Không thể được đâu, vòng chuông là đồ hộ mệnh, vật bất li thân của tộc người Hồ chúng ta. Đích thân Đại vu sư làm phép cầu may, mỗi người chỉ có một chiếc, cố ý không đeo, đó là bất kính với thần linh. Điện hạ, gì cũng có thể, vòng hộ mệnh của tiểu nhân thì không.

Duẫn Tịnh Hàn cũng không có ý kiến về tiếng chuông trên người Phù Thắng Quang nữa, Lý Trí Huân đem y đi thay y phục của người Liễu, buông tóc tết ra, dùng mảnh vải lụa sắc xanh buộc nhẹ lên, hoàn toàn biến thân thành một tiểu hài nhi Liễu Quốc. Tóc y vì luôn được tết theo phong tục của người Hồ, mà lại không có màu đen tuyền như những người khác, khi buông ra liền uốn lượn như sóng nước, ánh lên màu nâu tinh tế đáng yêu, vừa nhìn thôi tâm can đã bị ngọt ngào đến nhũn ra. Bọn họ đem Phù Thắng Quang ra dạy đủ thứ điều về Liễu Quốc, chỉ sợ y vào đến địa phận Minh Quốc liền bất cẩn lộ ra mình không phải người Liễu, đến lúc đó muốn sống cũng không yên.

***

_ Huân Nhi, như vậy không được.

_ Người không cần phải lo cho ta, Điền công tử. Dù sao ta và họ Quyền kia cũng chưa là gì với nhau, thân phận ta thấp kém như vậy có thể đường đường chính chính gả vào phủ tướng quân sao? Từ công tử thì không giống, để y gả cho kẻ khác hẳn Thế tử rất đau lòng. Cứ quyết định vậy đi, người cứ thế mà định một mình hy sinh sao?

Điền Vân Vũ khó xử cúi đầu, y rõ ràng biết trong lòng Lý Trí Huân còn có Quyền tướng quân, mặc dù y đến tận Minh Quốc rồi cũng khó có thể gặp lại ái nhân, nhưng Điền Vân Vũ sao có thể để Lý Trí Huân làm thế thân được. Hai người họ nửa đêm lén ra khỏi mã xa vốn để bàn cách giải quyết chuyện hôn nhân bang giao, nhưng rốt cuộc kết quả lại như thế này, Điền Vân Vũ chính là không đành lòng, Lý Trí Huân còn chưa kịp thổ lộ lòng mình...

_ Hai người đêm hôm ở đây rì rầm, có định tính phần cho ta không?