Trang chủ(Seyoon) Tiên Tử Lâm Duẫn NhiChương 102.Phiên ngoại bốn(End)

(Seyoon) Tiên Tử Lâm Duẫn Nhi - Chương 102.Phiên ngoại bốn(End)

Tùy Chỉnh
Chương trước


"Lâm Duẫn Nhi!"

"Ơ kìa Lâm Duẫn Nhi..."

Tiểu tiên tử mặc áo khoác vân sa, váy gấm dựa vào bàn đá ngủ rất say, khuôn mặt của nàng trắng nõn hồng nhuận, đôi môi đỏ thắm hơi mở ra. Người gọi nàng vốn đang vội vàng nhưng khi nhìn thấy gương mặt này thì cũng vô thức dừng một chút.

Nghe nói Lâm Duẫn Nhi tiên tử này đã từng hạ phàm lịch kiếp, ở nhân gian sống đủ tuổi thọ, hồ quay về trời thai nghén linh thể, trở về thiên giới. Bây giờ nàng ấy vừa mới thành tiên, lộ vẻ non nớt, nhưng gương mặt này thật sự... Khiến cho người ta gặp qua thì không thể quên được!

Nhưng mà nàng vẫn không quên nhiệm vụ của mình, tiến lên đẩy Lâm Duẫn Nhi: "Thức dậy! Mau đi với ta... Người mà lần trước ngươi bị phái đi hầu hạ đã trở về rồi!"

Lúc này, Lâm Duẫn Nhi mới chậm rãi thức dậy, dụi mắt, chậm nửa nhịp gật đầu: "Ừm..."

Cô bị người kéo thẳng đến cung điện Thiên Đế, trên đại diện, mấy tiểu tiên quỳ rạp trên đất, trên khóe môi và áo đều có vết máu, còn có một người đang hôn mê bất tỉnh!

Sư tổ Linh Hư Chân Nhân của Lâm Duẫn Nhi cũng ở trong nhóm Tiên gia, nhóm người Lâm Duẫn Nhi trốn ở phía sau nhón chân lên nhìn.

"Bệ hạ, Tiêu Nguyên Quân này hắn quá tàn bạo!"

"Chúng ta còn chưa vào trong điện mà đã bị hắn tung chưởng, nội phủ vỡ vụn!"

Trên điện vang lên tiếng xì xao bàn tán.

"Đúng thế, tên sát thần này vẫn vẫn là trước sau như một..."

"Suỵt, không được nói, không được nói!..."

Lúc này, Lâm Duẫn Nhi hết ngủ gật, kinh ngạc mở to hai mắt, hỏi người bên cạnh: "Tiêu Nguyên Quân? Là ai vậy, sao hung ác như thế?"

"Ngươi ngủ đến ngốc luôn rồi sao, ngay cả vị này mà không biết?" Người kia bất đắc dĩ lắc đầu. "Đây chính là sự tồn tại thoát khỏi lục giới, Thiên Đế bệ hạ cũng không làm gì được hắn ta. Nhưng sát khí của Tiêu Nguyên Quân này quá nặng, thật lâu trước đây lại thành nửa ma nửa tiên, Thiên gia lại không thể không tiếp cận hắn, lúc này mới theo thường lệ chọn người từ các nhà đi hầu hạ... Nhìn dáng vẻ ngây thơ này của ngươi, ngộ nhỡ kế tiếp là ngươi thì chẳng phải sẽ ngốc luôn sao?"

Lâm Duẫn Nhi co rúm lại một chút, dè dặt hỏi: "Nhưng mà người đưa đi chẳng phải bị đánh trở về rồi sao?"

"Quay về như thế! Ai mà không biết người bị đưa đến chỗ hắn là làm đồ chơi, không khác gì chịu chết. Nhưng mà Thiên Đế lại không thể làm gì, bởi vì một khi vị kia thật sự nổi giận thì chính là tai họa của đất trời!" 

Lâm Duẫn Nhi cúi đầu thấp xuống.

Nàng vừa kết ra thần thức không lâu, chỉ là tiểu tiên tầm thường dưới trướng sư tổ mà thôi, những chuyện của các nhân vật lớn này không có liên quan đến nàng.

Trên đại điện, tiếng phê phán chỉ kéo dài một chút, rốt cuộc vẫn phải theo luật chọn người đưa đi vào tháng sau. Các nhà dần dần có người được gọi tên, đến nhà Linh Hư thì đọc tên Lâm Duẫn Nhi.

Lâm Duẫn Nhi choáng váng.

Nhưng tiếp theo, sư tổ nói tuổi nàng còn nhỏ quá, cấp bậc tiên quá thấp làm lý do, rồi đề cử một vị sư huynh khác.

Lâm Duẫn Nhi thở một hơi dài nhẹ nhõm.

Mặc dù thời gian ở tiên giới dài dằng dặc không thú vị, nhưng rốt cuộc nàng vẫn muốn sống.

Mấy ngày sau, buổi tối Lâm Duẫn Nhi không ngủ được nên ra khỏi Tiên cung, đi thẳng đến Thiên Hà.

Tối nay, bạn của nàng cũng ở bờ sông.

Người kia mặc áo bào màu đen, thân hình mạnh mẽ cao lớn. Trên mặt hắn đeo một chiếc mặt nạ bạc tinh xảo, nhìn không thấy mặt, chỉ lộ ra một chiếc cằm thon dài trắng nõn và đôi mắt sâu thẳm.

Nói là bạn bè nhưng mà thật ra bọn họ chưa từng nói chuyện.

Nhưng mà từ lúc Lâm Duẫn Nhi có thần thức đến nay thì nàng thường xuyên gặp hắn. Người này cùng nàng hái bông súng, xuống mấy tầng trời, thỉnh thoảng trò chuyện, sau đó biến mất, sau đó lại xuất hiện.

Đến nay trăm năm, Lâm Duẫn Nhi có  thói quen có hắn im lặng làm bạn, cho dù nàng cũng không biết tên của hắn.

Có lẽ là... Người cô đơn buồn chán giống nàng thôi.

Giống như hôm nay, Lâm Duẫn Nhi đi đến bờ Thiên Hà, hắn lại đưa tới một chiếc đèn hoa sen thả sông tinh xảo. Tay của hắn cũng thon gầy trắng nõn, khớp xương rõ ràng, tái nhợt nhưng xinh đẹp.

Lâm Duẫn Nhi mím môi cười cười, nhận đèn thả sông, ngồi xổm xuống thả vào nước.

Sau đó hai người sóng vai, cùng nhìn sông dài như lụa, có sao trời vạn cổ rơi xuống.

Đêm dài dần trôi qua, Lâm Duẫn Nhi vỗ vỗ váy của mình rồi đi trở về.

Trước khi đi, nàng mới chợt nhớ ra điều gì đó, lộ vẻ ưu sầu: "Đúng rồi, thật ra hôm nay suýt chút nữa ta bị chọn đi hầu hạ người kia, người kia..."

Lời đến khóe miệng, bỗng nhiên nàng lại không nhớ ra tên của đại ma đầu cực mạnh kia, suy tư một lát mới nhớ ra: "Người kia rất khủng bố rất đáng sợ, Nguyên Tiêu!"

Người kia giống như dừng lại, sau đó nghiêng người nhìn nàng, trong mắt đen có ý cười mơ hồ: "Ồ?"

Tiểu tiên tử cúi đầu ủ rũ nói: "Ôi, nghe nói bị đưa đến trong điện của hắn là phải chịu chết đó, tinh lực ta yếu như thế, có thể là người đầu tiên bỏ mạng đó."

Mặc dù hôm nay có sư tổ cứu giúp, nhưng mà theo luật thì kiểu gì cũng tới phiên nàng, Lâm Duẫn Nhi đã chuẩn bị tâm lý xong.

Người kia không có lên tiếng.

Lâm Duẫn Nhi thở dài: "Tóm lại, ta và huynh gặp nhau một lần thì được một lần, hôm khác không tìm được ta ở tam giới thì sợ là hồn ta đã về thượng thanh, sống chết có số, huynh không cần bi thương!"

Người kia vẫn không nói chuyện.

Lâm Duẫn Nhi cũng đã quen, nói xong thì vung tay trở về cung Vân Ngọc.

Nhưng không biết vì sao, từ đó về sau nàng lại không gặp được người bạn đó nữa.

... 

Thời gian chuyển dời cũng đã hơn tháng.

Cuối cùng Lâm Duẫn Nhi cũng khó thoát khỏi vận mệnh, bị chọn trúng mang đến cung điện của Tiêu Nguyên Quân.

Một đám tiểu tiên quỳ sát ngoài cung điện quyền quý, run lẩy bẩy. Lâm Duẫn Nhi cúi đầu rất thấp, cảm giác hai hàm răng nghiến chặt.

Những người khác cũng không khá hơn chút nào, trong nhóm bọn họ sư huynh là lớn tuổi nhất há miệng run rẩy tiến lên tự giới thiệu, báo sư môn và tên tiên, sau đó run rẩy chờ hồi âm.

Một lúc lâu sau, trong điện vang lên tiếng trầm thấp lười nhác: "Ừ."

Tiếng đáp lại

Đây là lần đầu tiên trong trăm năm!

Trước đó, người được đưa tới đều là bị một chưởng vỗ tay!

Những người khác gan lớn chút, thi nhau tự giới thiệu, ngóng trông có thể vào được điện Tiêu Nguyên Quân.

Dù sao nếu có thể ở chỗ này hơn mấy ngày, không nói đến chuyện có thể hấp thu linh khí thuần khiết, mà quan trọng nhất là đã lập công với Thiên gia, tấn thăng cấp tiên không khó.

Cuối cùng, đến phiên Lâm Duẫn Nhi tự giới thiệu.

Nàng không có dã tâm gì, vẫn rất sợ hãi, dè dặt nói: "Vãn bối là đệ tử dưới trướng Linh Hư Chân Nhân, tên là Lâm Duẫn Nhi."

Trong điện tĩnh lặng, sau đó vang lên giọng nói trầm thấp: "Ừm."

Cẩn thận nghe còn thấy được tiếng cười?

Những người khác đều phấn chấn đi mấy bước lên bậc thang, ai ngờ vừa mới bước thì cửa điện ầm vang đẩy ra!

Một chưởng Thiên Cương mang theo sát khí đập vào mặt, mấy người ào ào thổ huyết bay xa.

Lâm Duẫn Nhi làm một đệ tử duy nhất yên tĩnh quỳ gối trên đất, lúc này bị dọa sắp phát khóc.

Tiêu Nguyên Quân đúng thật là hỉ nộ vô thường, những người thổ huyết ở cạnh đỡ nhau muốn trở về. Lâm Duẫn Nhi run rẩy vội vàng đuổi theo.

Bỗng nhiên, thần thức rộng lớn trải ra, cố định nàng chuẩn như chim ưng.

"... Nàng ở lại."

Lần này, Lâm Duẫn Nhi thật sự khóc.

Những người khác im lặng như tờ, nàng nhắm mắt lại, đáy mắt ướt sũng, chậm rãi đi vào cửa điện.

Sau lưng, vẻ mặt đám người không đành lòng...

Cùng nhau bị đánh dù sao cũng tốt hơn một mình bị hành hạ!

... Lâm Duẫn Nhi tiên tử, bảo trọng:

Tiểu tiên tử run rẩy quỳ rạp xuống điện, nhắm mắt lại nói: "Bái, bái kiến Nguyên Tiêu... À, Tiêu Nguyên Quân!"

Xong rồi xong rồi! Tên mà cũng nói sai! 

Hôm nay nàng thật sự bỏ mạng ở đây rồi!

Trong điện vang lên âm thanh huyên náo, tiếp theo là tiếng bước chân trầm ổn. Cuối cùng người kia cũng đứng trước mặt nàng, một bóng râm bao phủ xuống.

Trên mặt Lâm Duẫn Nhi tràn đầy nước mắt, trong lòng thầm cáo biệt hướng sư tổ, sư huynh, sư tỷ và người bạn của nàng. 

Một bàn tay lạnh buốt áp lên cổ nàng, giống như một giây sau có thể bóp gãy nó.

Trái tim Lâm Duẫn Nhi nhảy lên cổ họng, chợt nghe thấy một giọng nói lạnh lùng vang lên: "Mở mắt."

Nàng không có kháng cự, vô thức mở mắt ra.

Sau đó, cô nhìn thấy một chiếc mặt nạ bạc quen thuộc.

Người kia vuốt chiếc cổ trắng của nàng, tinh tế nhìn nàng nửa ngày, cong môi: "Xin chào."

Lâm Duẫn Nhi trợn mắt nhìn, thở một hơi... Đã hôn mê.

...

Tiểu đệ tử dưới trướng Linh Hư Chân Nhân vào đại điện của Tiêu Nguyên Quân, sau ba ngày hoàn hảo không bị tổn hại, thậm chí còn có thể tùy ý ra vào.

Tin tức này chấn động toàn bộ Thiên Giới.

Lâm Duẫn Nhi cũng không biết thanh danh của nàng đã lan truyền như thế, nàng chỉ cảm thấy khó chịu.

Người bạn kia của nàng lại vô thức biến thành đại ma đầu kia.

Người bạn kia có thể thân cận, nhưng mà đại ma đầu thì phải kính trọng. Sự kính sợ đã áp đảo sự thân thiết, vì thế liên tục mấy ngày Lâm Duẫn Nhi vẫn nơm nớp lo sợ khi ở cùng hắn.

Ngồi đối diện, ăn chung, tản bộ, nàng đều nơm nớp lo sợ.

Cứ nơm nớp lo sợ như thế một tháng.

Thiên Giới không tiếp tục đưa người đi tới nữa, cũng không đón nàng trở về.

Lâm Duẫn Nhi không biết làm thế nào mới tốt, lúc nàng thất thần đi dạo trong tẩm điện mà lỡ tay đánh vỡ một lăng linh kính ngàn năm.

Kính kia chính là bảo khí thượng phẩm, Lâm Duẫn Nhi chưa bình tĩnh lại, nhìn thoáng qua bóng dáng của Tiêu Nguyên Quân, vô thức quỳ xuống: "Thật, thật xin lỗi! Ta không có ý!"

Người kia đứng trước mặt nàng, vung tay lên, Lâm Duẫn Nhi bị dọa đến nhắm mắt lại.

Nhưng hắn chỉ lấy đi mảnh vỡ sắc bén, sau đó nhẹ nhàng hít một hơi, kéo nàng lên ôm vào ngực.

Lâm Duẫn Nhi dựa vào lồng ngực hắn, giật mình.

Nàng cảm thấy chỗ nào không đúng lắm, nhưng lại có cảm giác quen thuộc khó hiểu.

Đại ma đầu trong truyền thuyết đưa tay vuốt gò má nàng, sau đó nhẹ nhàng ôm dịu dàng hôn lên trán nàng.

Cả người Lâm Duẫn Nhi tê rần, cuống quýt lui lại.

Người kia vẫn đeo mặt nạ bạc, mắt đen rất tốt, khóe môi lên cong lên: "Sao thế?"

Lâm Duẫn Nhi: "Ta còn chưa biết huynh tên gì mà!"

Người kia vẫn mỉm cười như cũ: "Tên tự... Vị Hỉ."

Đuôi lông mày Lâm Duẫn Nhi khẽ động, cảm giác quen thuộc càng thêm mãnh liệt.

Mà hắn lại kéo nàng đến trước mặt lần nữa, nghiêng đầu ép xuống.

Lâm Duẫn Nhi cuống quít đẩy lồng ngực của hắn: "Ta, ta, ta còn chưa biết dáng vẻ huynh thế nào!"

Mà người kia lại chặn miệng của nàng.

Tiểu tiên tử sống trăm năm, lần đầu gặp phải chuyện này, nàng cuộn người. Gương mặt trắng nõn đỏ lên, đôi môi run rẩy... Bị hắn cắn.

Sau một hồi lâu, người kia mới buông nàng ra, sau đó hắn nắm lấy tay nàng sờ lên sợi dây trên mặt nạ.

Mặt nạ rơi xuống, khuôn mặt lạnh lùng anh tuấn xuất hiện trước mặt.

Trong đầu Lâm Duẫn Nhi có thứ gì "Lạch cạch" một tiếng, giống như là sợi dây bị đứt.

Đáy mắt nàng còn vệt nước, đỏ mặt lúng túng: "Huynh, huynh..."

Nam nhân tiến đến bên tai nàng, khẽ nói: "Vị Hỉ... Lúc không thấy nàng thì không biết vui vẻ."

"Nhớ lại chưa? Đồ ngốc."

... 

Giọng nói mơ hồ dịu dàng dần đi xa, Lâm Duẫn Nhi tỉnh lại từ giấc mộng.

Nhịp tim của cô đập nhanh, cuống quít ngồi dậy khỏi giường.

Cửa sổ mở ra, màn cửa hồng nhạt trong nhà bị gió thổi bay bay. Ngoài cửa sổ, nơi xa hình như có tiếng người tới lui, mà trong nhà vẫn tĩnh mịch như lúc đầu.

Có người từ phía sau cô đi tới, ôm cô khẽ hỏi: "Sợ gì thế, thấy ác mộng à?"

Lâm Duẫn Nhi lắc đầu.

Cô sờ lên mặt mình, ký ức trong mộng nhanh chóng bị lãng quên, chỉ có vài mảnh nhỏ và tri giác vẫn rõ ràng.

Sau đó cô xoay người trên giường, chui vào ngực Ngô Thế Huân, cọ cọ: "Không phải ác mộng."

Ngô Thế Huân cúi đầu, hôn lên chóp mũi cô: "Đó là gì?"

Lâm Duẫn Nhi cười cười.

"Là một giấc mộng đẹp... Trong mộng anh rất oai phong."

Ngô Thế Huân cũng cười: "Oai phong thế nào?"

Lâm Duẫn Nhi ôm cổ anh, cong khóe môi, ánh mắt sáng rõ: "Em nhớ... Lục giới không thể kiềm chế được anh, thiên địa thần phật đều sợ anh."

"Ghê gớm thế sao?"

"Ừm..." Lâm Duẫn Nhi cười nhẹ dựa vào cổ anh: "Nhưng mà anh vẫn có điều không thay đổi."

Ngô Thế Huân rủ mắt nhìn cô: "Điều gì?"

Lâm Duẫn Nhi ngửa mặt lên nhìn anh.

Trong mộng, có người gọi cô là "Đồ ngốc", người nọ cũng có đôi mắt thâm tình như thế.

Sau đó cô nhắm mắt, ôm lấy Ngô Thế Huân, giống như ôm lấy cả đời bình yên và suôn sẻ.

... Điều gì không thay đổi.

Cô cười.

Sau đó khẽ nói: "Rất rất yêu em."

End


Chương trước