Trang chủ(Seyoon) Tiên Tử Lâm Duẫn NhiChương 58. Có lợi hại không

(Seyoon) Tiên Tử Lâm Duẫn Nhi - Chương 58. Có lợi hại không

Tùy Chỉnh
Chương trước Chương tiếp


Lâm Duẫn Nhi cảm thấy rất thú vị.

Cũng đều là thịt nhưng sao Ngô Thế Huân lại như thế? Vốn dĩ chỉ là hình dạng mơ hồ nhưng khi kéo căng ra thì lại vô cùng rõ ràng, là một khối thô cứng.

Ngô Thế Huân không có phản ứng gì, dáng vẻ mặc cho cô sờ soạng. Gan của Lâm Duẫn Nhi lớn hơn một chút, đầu ngón tay thuận theo đường con làn da mà sờ sờ.

Nhiệt độ da của anh cao hơn cô, cả người vừa nóng vừa cứng.

Lâm Duẫn Nhi sờ soạng mấy lần cũng đã thỏa mãn lòng hiếu kỳ, buông tay ra cười cười: "Được rồi."

Đôi mắt của Ngô Thế Huân sâu thẳm, lúc này cười lên có vẻ khác bình thường. Anh nắm cổ tay Lâm Duẫn Nhi mà hỏi: "Vậy là xong rồi à?"

Lâm Duẫn Nhi không hiểu rõ lắm: "Còn thế nào nữa?" Cô chỉ tò mò về cơ bắp trên người anh mà thôi.

Sờ soạng xong rồi thì Lâm Duẫn Nhi phát hiện ngoài độ cứng và dày ra thì thịt của hai người bọn họ cũng không có gì khác nhau.

Nhìn tổng quát thì tất cả mọi người đều có hai cánh tay, nhưng mà trước ngực của Ngô Thế Huân bằng phẳng rắn chắc, mà của cô lại mềm mại.

Cấu tạo của nam nữ cũng không khác nhau nhiều!

Ngô Thế Huân cười khẽ một tiếng.

Sau đó bỗng nhiên anh vươn tay ôm eo của Lâm Duẫn Nhi, ôm cô đặt lên mặt bàn.

Lâm Duẫn Nhi cảnh giác co đầu gối lại, mũi chân giẫm lên mép bàn, ngăn anh lại: "Làm gì thế?"

Ngô Thế Huân cúi đầu xuống: "Thu chút thù lao."

Lâm Duẫn Nhi trợn tròn mắt, ngửa ra sau: "Là anh bảo em sờ!"

Ý của cô là rõ ràng anh bảo cô sờ miễn phí sao giờ lại thu phí chứ...!

"Đó không phải thu thù lao." Ngô Thế Huân biết nghe lời phải, hơi thở nóng bỏng áp sát lại gần cô: "Là tặng thêm một bài học."

Lâm Duẫn Nhi vẫn ngây thơ, chớp mắt một cái: "Gì thế?"

Trong mắt Ngô Thế Huân lóe lên vẻ tăm tối, sau đó nắm tay cô đặt vào nơi nào đó ở phía dưới của mình.

"Sự khác biệt giữa đàn ông và phụ nữ không phải chỉ có cơ bắp."

Lâm Duẫn Nhi ngây ngốc hai giây, bỗng nhiên cô ý thức được đó là vật gì, đầu ngón tay như bị phỏng giãy dụa co lại.

Cô vừa ngượng vừa giận: "Ai muốn sờ cái kia của anh chứ! Hu hu đồ lưu manh buông em ra..."

Nó cứng rắn lại còn nóng, sao anh lại, sao cô lại...!

Ngô Thế Huân cũng không ép buộc cô, anh cúi đầu xuống, ngọn lửa như đang cắn cắn chóp mũi cô, khẽ nói: "Còn nữa."

"Em sờ soạng đàn ông thì họ sẽ có phản ứng."

Lâm Duẫn Nhi bị đổi mới thế giới quan.

Yết hầu của anh mất tiếng: "Cho nên... Nếu chưa nói chuẩn bị tốt thì không được sờ anh như vừa rồi."

Trải qua chuyện này, sự hiểu biết của tiểu tiên tử ngây thơ đối với thân thể đàn ông đã nhảy vọt.

Thì ra đàn ông bị sờ soạng sẽ như thế.

Hơn nữa vật kia trong thật hung hãn QAQ

Cuối cùng cô cũng không thể chạy thoát sự bắt chẹt của Ngô Thế Huân, cô bị Ngô Thế Huân đòi thù lao sau đó khóc hít hít chạy mất.

... Sao có thể như thế! Rõ ràng anh bảo cô sờ!

Miệng của đàn ông là quỷ gạt người!

...

Qua mấy ngày sau, vũ đoàn kết thúc nghỉ phép, hôm nay Lâm Duẫn Nhi trở về trong vũ đoàn.

Video các buổi lưu diễn của bọn họ còn chưa biên tập xong thì tin tức hoạt động lần tiếp theo lại tới.

Tuần cuối tháng tư vốn sẽ tổ chức một liên hoan nghệ thuật quy mô lớn, mời các vũ đoàn lớn của cả nước và các trường nghệ thuật nổi tiếng đến biểu diễn. Mục đích là đẩy mạnh trao đổi học thuật trong lĩnh vực chuyên môn, để mọi người bộc lộ thực lực đồng thời khai thác ngôi sao mới trong nghệ thuật.

Ca vũ đoàn Đông Phương vốn là lực lượng đại biểu nên đương nhiên không thể bỏ lỡ.

Sau khi công bố tin tức, lúc mọi người ép chân khi tập luyện cũng thảo luận.

Lâm Duẫn Nhi và Cố Tiểu Mộng ở cùng nhau, Tiểu Mộng nói với cô mấy tin tức mà mình nghe được. "Hoạt động lần này rất lớn, ở phía Nam có rất nhiều người nổi tiếng sẽ đến. Chị Nhi Nhi, chị nghe qua Tống Chỉ chưa?"

Lâm Duẫn Nhi lắc đầu: "Chưa từng."

"Người đó rất nổi danh trong giới của chúng ta, fan hâm mộ vô cùng nhiều." Cố Tiểu Mộng cập nhật kiến thức cho cô. "Cô ta xuất thân chính quy, mẹ là lão tiền bối trong giới nhảy dân vũ. Nhưng cô ta lại là người đẹp thiên tài, có công ty marketing, rất hot ở phía Nam đó."

Lâm Duẫn Nhi gật gật đầu: "Thế à."

Cô không bình luận về hình thức phát triển của người khác, dù sao chính cô cũng dính hào quang của thân phận minh tinh.

"Dường như Tống Chỉ muốn đến thành phố A này phát triển, hơn nữa cô ta tự cho mình là fan lâu năm của thầy Ôn, cách đây mấy năm còn bám lấy thầy Ôn, xào cp với thầy ấy..." Xem ra Cố Tiểu Mộng là người hay lướt mạng, bô bô nói rất nhiều. "À đúng rồi, chắc chắn lần này đoàn chúng ta cũng để cho thầy Ôn lên sân khấu." 

Dù sao Ôn Tử Sơ cũng là tấm biển vàng của bọn họ, thanh danh còn vang dội hơn ca vũ đoàn Đông Phương, được rất nhiều fan cả nước ủng hộ. Hơn nữa, fan hâm mộ của thầy Ôn khác với fan hâm mộ của Lâm Duẫn Nhi. Một phần fan hâm mộ thầy Ôn là những người chuyên nghiệp, chuyện này có thể chứng minh trình độ của anh ta được công nhận trong giới.

Lâm Duẫn Nhi gật gật đầu: "Chắc chắn rồi, không biết lần này thầy ấy chọn múa cái gì."

Cố Tiểu Mộng trợn mắt nhìn, khẽ nói: "Thật ra chị Chân Chân nè, em cảm thấy lần này chị cũng có thể múa đơn đó."

Bây giờ Lâm Duẫn Nhi cũng xem như trụ cột của đoàn bọn họ, hơn nữa tính ra, Tống Chỉ kia là mỹ nữ thiên tài gì chứ. Tiểu nữ thần như cô không được học qua lớp chuyên nghiệp mà nhảy được vậy thì mới thật sự là thiên tài chứ?

Gần đây Lâm Duẫn Nhi đang thử điệu múa mình biên đạo, mặc dù nhảy bài người khác biên đạo có thể từ khung sườn mà nhảy theo cảm giác của mình, có điều tóm lại cảm thấy hơi vướng tay không được tự nhiên.

Nhưng mà... Mặc dù cô cũng hướng tới múa đơn nhưng cũng biết kinh nghiệm của mình kém chút, vì thế cô khoát tay: "Chúng ta đừng đoán mò nữa, nghe theo sắp xếp của trưởng đoàn là được."

Cố Tiểu Mộng là fan của cô, vẫn nghe lời cô: "Vâng ạ."

Hai hôm sau, trưởng đoàn công bố mấy thông báo.

Liên hoan nghệ thuật lần này, các đoàn chia thành một slot múa tập thể và một slot múa đơn. Tiết mục múa tập thể còn chờ lựa chọn, slot múa đơn là cho Ôn Tử Sơ. Ngoài ra, gần đây vũ công từ phía Nam sẽ đến đoàn bọn họ học tập giao lưu, đến lúc đó mọi người hãy tỏ ra thân thiện một chút.

Đương nhiên cả đoàn không có ý kiến gì.

Nhưng sau khi thông báo xong thì trưởng đoàn lại một mình đi tìm Lâm Duẫn Nhi.

"Ngoại trừ slot cố định thì còn có một slot múa đơn còn trống. Chúng ta vốn là vũ đoàn, cũng xem như nửa chủ nhà, có khả năng rất lớn sẽ cầm được slot này đó." Trưởng đoàn vỗ vỗ bờ vai của cô: "Mặc dù nói không chắc nhưng em cứ chuẩn bị trước đi."

Không thể không nói, chuyện này đúng là một tin tức tốt khiến cho người ta ngạc nhiên.

Lâm Duẫn Nhi cười thật ngọt ngào: "Cảm ơn trưởng đoàn."

Trưởng đoàn: "Trước tiên khoan cảm ơn đã, chờ lấy được slot này cảm ơn cũng không muộn."

Đối với Lâm Duẫn Nhi mà nói, mặc kệ có giành được không, trưởng đoàn đã cho cô cơ hội này thì bản thân sẽ nắm chắc.

Trong lòng cô có cảm giác thỏa mãn.

Khi về nhà tâm trạng của Lâm Duẫn Nhi rất tốt, cô mua vài nguyên liệu nấu ăn định tự mình nấu cơm.

Gió đêm tháng tư dần dễ chịu.

Trong phòng bếp, nồi canh sôi ùng ục, mở cửa sổ ra gió đêm êm ái thổi qua phòng ngoài.

Ngô Thế Huân dựa cửa phòng, nghe cô líu ríu nói chuyện: "Nhất định là trong chuyến lưu diễn biểu hiện quá xuất sắc nên trưởng đoàn mới cho em cơ hội. Cho dù không chắc cuối cùng có được diễn không nhưng đây chính là công nhận."

Ngô Thế Huân cũng cảm thấy rất tốt.

Cô nhảy một mình, không nhảy cùng với người đàn ông kia.

Lâm Duẫn Nhi mặc tạp dề dâu nhỏ mà cô vừa mới mua, vung thìa trong tay, quay đầu đôi mắt lóe sáng nhìn Ngô Thế Huân.

Dáng vẻ kia sáng ngời như hỏi: Có phải em rất giỏi hay không?

Ngô Thế Huân đi đến bên cạnh cô, sẵn khen cô: "Rất giỏi."

Cái đuôi của Lâm Duẫn Nhi muốn vểnh đến bầu trời, đắc ý lắc đầu: "Đoàn của chúng em chỉ có thầy Ôn mới được đãi ngộ này, thầy Ôn giỏi như thế, em lại có thể đứng trên sân khấu cùng thầy ấy... Ôi!"

Tay của Ngô Thế Huân xuyên qua tạp dề dâu nhỏ ôm lấy eo thon của cô, muốn trừng phạt mà cắn lên vành tai cô một chút.

Lâm Duẫn Nhi che lỗ tai: "Đang nói chuyện vui vẻ sao lại cắn người ta!"

Ngô Thế Huân dựa trên bàn bếp kéo cô đến trước mặt mình ôm: "Anh ta lợi hại ở đâu?"

Lâm Duẫn Nhi bị anh ôm nhấc lên, bụng dưới dán vào cơ bụng anh, nhớ đến ngày đó cô sờ soạng thì trên mặt từ từ ửng đỏ.

Cô thành thật trả lời: "Nhảy rất giỏi."

Ngón tay của Ngô Thế Huân lướt theo cột sống cô đi lên, ôm lấy phần gáy trắng mịn: "Vậy anh thì sao?"

Nồi canh còn đang bốc khói sôi sùng sục, cô nhìn nhìn trái nhìn phải còn anh thì lẩm bẩm nhốt không cho cô đi.

Lâm Duẫn Nhi cảm thấy anh phiền chết được.

Lại ăn dấm rồi!

Sao có nhiều dấm thế hả?

Lâm Duẫn Nhi hừ hừ nói với anh: "Cái gì của anh cũng lợi hại! Rất lợi hại! Lợi hại nhất nhất nhất á!"

Đáy mắt của Ngô Thế Huân tràn ra ý cười, có vẻ sâu xa xoa bờ môi cô, cọ ra một vệt nước.

"Nhớ kỹ lời này." Anh cười xích lại gần tai cô, vẻ mặt sâu xa: "... Giữ lại sau này nói với anh."

Lâm Duẫn Nhi:?

Cái gì mà sau này?

Lại thêm hai ngày trôi qua, cuối cùng các buổi lưu diễn của vũ đoàn cũng được biên tập xong.

Trong ngày hôm đó, trên Weibo của vũ đoàn công bố những video này. Tất cả những nhóm múa được cắt thành một video, mà múa đơn cũng được cắt ra. Ôn Tử Sơ múa đơn, và anh ta hợp tác với Lâm Duẫn Nhi múa <> đều là trọng điểm biên tập video.

Vốn dĩ Weibo của vũ đoàn Đông Phương không có lưu lượng gì, nhưng sau khi Lâm Duẫn Nhi thì chia sẻ video. Mặc dù cô không phải là đỉnh lưu nhưng mà cũng có hơn mấy triệu fan hâm mộ trên Weibo.

Vì thế, trong phút chốc lượng người xem Weibo kia tăng lên, nhiều fan hâm mộ tràn vào bắt đầu bình luận ầm ĩ.

[[Phát điên] A a a có video chính thức cho tôi xem rồi!]

[Sơ thần x tiên nữ rất chân thật!!!]

[Tiểu tiên nữ của tôi giỏi quá huhu! Một người viết huyết thư xin đến thành phố xx diễn!]

[Có thể đến thành phố xx sao! Thành phố xx cũng muốn! [Khóc lớn]]

Vũ công lại thanh cao cuối cùng cũng được chú ý, đương nhiên độ hot và độ bàn luận rất được vũ đoàn chú ý.

Sân khấu <> lại nóng lên lần nữa, trong dư vị của fan hâm mộ, người qua đường nhấp chuột vào và cũng trở thành fan. Trên mạng, khắp nơi các cư dân mạng đều khen ngợi và gào khóc.

Trong bầu không khí này, bỗng nhiên trong video phát sóng xuất hiện một tài khoản tích vàng.

Cố Tiểu Mộng xem Weibo đắc ý khi người khác khen nữ thần của cô. Vốn dĩ cô cũng là một trong những thành viên đó, nhưng bây giờ thân phận cô khác biệt, cô là bạn của tiểu nữ thần! Bạn đó ha ha ha!

Nhưng Cố Tiểu Mộng thấy tích vàng kia đăng không bao lâu thì cô "Ối" một tiếng: "Chị Nhi Nhi, Tống Chỉ share buổi diễn của chị kìa!"

Nhưng cô nhấp vào nhìn kĩ một chút thì lại nhíu màu.

Weibo kia viết thế này...

[@A Chỉ Nha: Thật là tổ hợp thần tiên! Nam thần và cô gái này hợp tác, tôi ghen đó huhu. Nhưng mà, làm fan cứng của Sơ thần năm năm, tôi có lời muốn nói...]

Tác giả có lời muốn nói: Anh Huân nói lời cợt nhả càng lúc càng nhiều, thật sự là rất được hoan nghênh (Khụ khụ)


Chương trước Chương tiếp