Trang chủ(Seyoon) Tiên Tử Lâm Duẫn NhiChương 73. Cùng ngủ chung

(Seyoon) Tiên Tử Lâm Duẫn Nhi - Chương 73. Cùng ngủ chung

Tùy Chỉnh
Chương trước Chương tiếp


Đương nhiên đến giờ nghỉ ngơi buổi tối thì camera sẽ tắt.

Lâm Duẫn Nhi không yên tâm, cô vẫn lặng lẽ sờ sờ xác nhận hai camera ở góc khuất sau đó mới thở phào nhẹ nhõm.

Trong phòng thiếu hai cặp mắt không chớp, chỉ còn lại cô và Ngô Thế Huân. Nhưng không biết vì sao, Lâm Duẫn Nhi lại càng căng thẳng hơn.

Hai người đã sống chung nhà rất lâu rồi, bình thường ở nhà, hai người cùng ngồi trong phòng khách cũng không có cảm giác gì, nhưng đến khi ở chung một phòng Lâm Duẫn Nhi mới phát hiện cảm giác tồn tại của Ngô Thế Huân rất mạnh. QAQ

Anh ngồi ở mép giường, chiếc giường lớn như thế giống như bỗng chốc bị chiếm hơn phân nửa.

Đế giày của Lâm Duẫn Nhi lề mà lề mề cọ xát trên sàn nhà, cô sờ cái này nhìn cái kia, sau khi lề mề nửa ngày thì thấy Ngô Thế Huân mở miệng: "Em đi tắm trước đi?"

Có lẽ anh nhìn ra Lâm Duẫn Nhi không được tự nhiên, anh nói với giọng trầm thấp khẽ mỉm cười. Không biết sao tai của Lâm Duẫn Nhi hơi ngứa, sau đó vội vàng ừ một tiếng, ôm quần áo vào phòng tắm.

"Cạch" một tiếng, cửa bị kéo lên, đèn màu vàng ấm ở bên cạnh sáng lên.

Không bao lâu sau vang lên tiếng nước ào ào.

Đêm đầu mùa hạ cũng không nóng lắm.

Ngô Thế Huân ngồi dựa vào đầu giường, ngửa mặt, cảm thấy hơi khô nóng.

Thật ra anh không định ở đây làm chuyện đó.

Địa điểm xa lạ, giường cũng lạ, cô vốn không quen.

Nhưng dù sao thì anh cũng là người xấu.

Sau khi dục vọng được đặt ở sau ranh giới an toàn thì mỗi suy nghĩ đều có thể thấy rõ ràng.

Một lát sau tiếng nước ngừng lại, sau đó là tiếng sột xoạt, sau đó lại vang lên tiếng máy sấy.

Sau một lúc lề mề thật lâu, cửa phòng tắm mới mở ra lần nữa.

Cửa phòng tắm vừa mở ra thì hơi nước trong phòng hòa với mùi sữa tắm ấm áp bay qua, làm cho yết hầu của Ngô Thế Huân siết chặt.

Lâm Duẫn Nhi thay váy ngủ, cánh tay trắng nõn và bắp chân thẳng tắp lộ ra trong không khí, da thịt cả người trắng nõn bị hong khô nên hơi hồng.

Cô hơi gục đầu xuống, sờ lên cánh tay của mình khẽ nói: "Em tắm xong rồi, anh đi tắm đi."

Ánh mắt của Ngô Thế Huân sâu thẳm: "Ừm."

Anh đi vào phòng tắm đóng cửa lại, nhưng mùi thơm trên người cô lại xâm nhập bao vây lấy anh, theo hơi nước cùng bốc hơi.

Dòng nước chảy xuống cơ thể rắn chắc cân xứng của anh, Ngô Thế Huân im lặng đứng đó một lúc lâu, từ từ nhắm hai mắt vuốt tóc đen ướt đẫm đến sau đầu, cúi đầu mắng một tiếng.

Sau một lúc lâu, lúc Ngô Thế Huân đi ra khỏi phòng tắm thì chỉ thấy trên người có một khối tròn nhỏ.

Lâm Duẫn Nhi đưa lưng về phía anh, ngủ ở sát mép giường, chừa lại cho anh khoảng ba phần tư chiếc giường.

Ngô Thế Huân im lặng nở nụ cười, đưa tay lên sờ công tắc đèn ở giữa, mở miệng hỏi: "Tắt đèn không?"

Lâm Duẫn Nhi cuộn tròn người lại, dáng vẻ giống như rất buồn ngủ: "Ừm..."

"Tách", căn phòng rơi vào bóng tối.

Lâm Duẫn Nhi lặng lẽ mở mắt ra trong bóng đêm, đôi mắt vừa đen vừa sáng, rõ ràng rất tỉnh táo.

Trong lúc thị giác bị mất đi một chút thì thính giác và những giác quan khác càng trở nên rõ ràng. Cô cảm giác được Ngô Thế Huân mang theo hơi nước đi tới, sau đó nệm hơi lún xuống, anh nằm xuống.

Hơi nóng ở sau lưng càng lúc càng gần, Lâm Duẫn Nhi vô thức nhắm chặt hai mắt, nhưng lại bị anh khẽ kéo lại.

Giọng nói của Ngô Thế Huân rất gần: "Không sợ rơi xuống à."

Lâm Duẫn Nhi còn mơ màng, phía sau lưng lại áp vào lồng ngực nóng hổi của anh.

Giống như không có mặc quần áo. 

Lâm Duẫn Nhi bị dọa đến run run, vô thức muốn kêu lên, nhưng đột nhiên cô nhớ ra mình vẫn đang giả vờ ngủ nên vội vàng cắn đầu lưỡi, ôm khủng long nhỏ mà mình mang từ nhà đến nuốt trở về.

Ngô Thế Huân khẽ cười một tiếng.

Còn giả vờ.

Đôi mắt của anh dần thích ứng với bóng tối, dần dần có thể thấy rõ người trước mắt.

Mái tóc mềm mại của cô thuận theo chăn đệm mà tản ra, lỗ tai rất thẳng, nửa gương mặt giấu ở trong chăn.

Một tay của Ngô Thế Huân ôm lấy cô, một tay khác khẽ vén tóc cô ra sau cổ rồi cúi đầu hôn một cái lên chiếc gáy trắng mịn của cô.

Trong giây phút đó Lâm Duẫn Nhi hơi khẽ run một chút.

Một lát sau, Ngô Thế Huân lại lấn đền gần, lần này dùng răng khẽ cắn cô một cái.

Lâm Duẫn Nhi nhịn không được, khẽ kêu lên: "Á!"

Ngô Thế Huân cười một tiếng: "Không giả vờ nữa à?"

Lâm Duẫn Nhi còn chưa nói gì đã bị anh lật lại, mặt nhìn về phía anh.

Trong ngực cô ôm gối ôm khủng long nhỏ, vẻ mặt cầu xin, giọng nói mềm nhũn cầu xin tha thứ: "Em thật sự muốn ngủ."

Ngày mai sẽ bắt đầu tự mình nấu cơm nước, nghe nói nguyên liệu nấu ăn đều do chính bọn họ làm ra. Mặc dù chương trình thực tế <<Thực gian bầu bạn>> là kiểu chương trình nhàn nhã, nhưng cũng không nhẹ nhàng lắm.

Bây giờ Lâm Duẫn Nhi chỉ muốn đi ngủ sớm, như thế thì mai mới có tinh thần phấn chấn đi làm việc.

Ngô Thế Huân cụp mắt xuống lướt nhìn qua gối ôm của cô, suy nghĩ một chút: "Để em ngủ."

Lâm Duẫn Nhi không chắc nhìn qua anh: "Thật chứ?"

Ngô Thế Huân "Ừm" một tiếng, sau đó đưa tay rút gối ôm trong ngực cô đi: "Ngủ đi."

Lâm Duẫn Nhi hơi không vui: "Á..."

Ngô Thế Huân giương mắt nhìn cô: "Không muốn ngủ à?"

Lâm Duẫn Nhi vội vàng nhắm mắt lại, lẩm bẩm mắng anh trong lòng.

Lúc trước cãi nhau chiến tranh lạnh, anh còn tự mình đưa khủng long nhỏ của cô tới, bây giờ nằm cùng nhau lại không cho cô ôm!

Đàn ông đúng là sinh vật giỏi thay đổi!

Sắc mặt Ngô Thế Huân như thường lấy gối ôm ra, để lên tủ đầu giường, sau đó sờ gương mặt nhỏ của cô khẽ nói: "Ngủ đi."

Lâm Duẫn Nhi nhắm mắt lại đợi một lúc, đúng thật là Ngô Thế Huân không làm gì nữa, cô dần dần yên tâm.

Cả ngày hôm nay đi tàu xe mệt mỏi, rốt cuộc cũng mệt mỏi. Không bao lâu sau, thân thể cuộn tròn của Lâm Duẫn Nhi dần thả lòng, hơi thở trở nên chậm rãi.

Nhưng cô đã quen ôm đồ đi ngủ, bây giờ trong ngực không có khủng long, ngủ không ngon lắm. Ngủ chưa được bao lâu cô đã trở mình đưa lưng về phía Ngô Thế Huân.

Ngô Thế Huân cũng không nhúc nhích, anh cũng không ngủ, trong bóng đêm im lặng nhìn cô.

Một lúc sau, Lâm Duẫn Nhi lại xoay người lại, trong lúc ngủ mơ bất mãn nên lầm bầm gì đó.

Ngô Thế Huân rất kiên nhẫn.

Nửa tiếng sau.

Anh rủ mắt xuống, nhìn cô áp sát về phía mình.

Cánh tay của Lâm Duẫn Nhi ôm eo Ngô Thế Huân, một chân nâng lên đặt lên đùi anh.

Cô đã ngủ say, nhắm mắt lại ngủ khò khò. Trong giấc ngủ sâu, cô không hề biết mình đã xem người trước mặt thành gối ôm.

Cô gái mềm mại, cả người dán lên người Ngô Thế Huân, thở ra hơi thở ấm áp vờn quanh cổ của anh. Theo tư thế ngủ thay đổi, váy ngủ bị cuốn lên trên, một chân gần như trần đè anh.

Hơi thở của Ngô Thế Huân trở nên nặng nề.

Anh giống như con thú ẩn nấp trong bóng tối, tinh thần vô cùng tỉnh táo. Mấy giây sau, Ngô Thế Huân đưa tay khẽ xoa vành tai của Lâm Duẫn Nhi, giọng nói khẽ như nói mơ: "Ôm êm không?"

Lâm Duẫn Nhi không tỉnh dậy, nhưng cô nghe chút tạp âm lại nhíu lông mày lẩm bẩm hai tiếng.

Tiếng nói mềm mại dịu dàng, có vẻ quyến rũ tự nhiên.

Ngô Thế Huân siết chặt cánh tay, ôm cô lại gần một chút.

Trong lúc ngủ mơ Lâm Duẫn Nhi chỉnh lại tư thế, áp đầu ngủ vào ngực anh, tìm một vị trí thoải mái mà cọ cọ.

Ngô Thế Huân cúi đầu xuống, hôn mấy cái lên cổ non mịn của cô, tiếp tục khẽ hỏi: "Thích thế à?"

Lâm Duẫn Nhi không trả lời anh.

Trong giấc mơ, cô thấy mình trở lại tiên giới, gặp con Tiên thú vô cùng to lớn dưới trướng sư tổ. Khi còn bé, cô rất thích nắm chặt lông của nó, sau đó lớn lên cũng thích nằm trên thân thể mềm mại nóng hừng hực của nó đi ngủ, ngủ một giấc là cả ngày.

Lâm Duẫn Nhi cảm thấy đã rất lâu rất lâu rồi cô chưa thấy qua nó, mà nó vẫn là dáng vẻ khi cô còn bé. Lâm Duẫn Nhi rất vui, ôm nó cọ cọ hồi lâu, vẫn mỉm cười.

Bên ngoài giấc mơ, Ngô Thế Huân hôn lên khóe miệng cong cong của cô.

Không biết cô gái nhỏ làm gì trong giấc mộng đẹp mà ôm anh cọ qua cọ lại.

Trước khi ngủ là con mèo con tội nghiệp, sau khi ngủ lại trở thành mèo rừng nhỏ không an phận.

Ngô Thế Huân bị cô cọ đến dục vọng dâng lên, anh đành phải chặn chân cô, khẽ nói: "Ngoan chút nào."

Lâm Duẫn Nhi phát ra tiếng lẩm bẩm từ lỗ mũi, một lát sau mới yên tĩnh lại.

Ngô Thế Huân lại khẽ vỗ sau lưng cô.

Mặc dù cô ngủ rất lộn xộn nhưng gương mặt khi ngủ rất đẹp. Gương mặt của cô trắng nõn nhỏ nhắn, lông mi khẽ nhắm như lông vũ, đôi môi hồng nhuận.

Ngô Thế Huân nhìn cô một lúc, cuối cùng trầm thấp hỏi cô: "Sau này cho em ôm ngủ có được không?"

Lâm Duẫn Nhi mơ hồ "Ừm" một tiếng, âm cuối ngân cao.

Ngô Thế Huân cong môi: "Anh xem như em đồng ý."

...

Đêm nay Lâm Duẫn Nhi ngủ rất ngon.

Ở trong mơ, cô và Tiên thú chơi rất lâu rất lâu, cuối cùng cô mệt mỏi nằm sấp trên người nó ngủ thiếp đi.

Đến khi tỉnh lại thì trong lòng vẫn còn niềm vui chẳng buồn chẳng lo, ban đầu ánh mắt vẫn mê man, không biết mình đang ở nơi nào.

Sau một lúc lâu, tầm mắt của cô dần điều chỉnh tiêu điểm, rõ ràng cô nhìn thấy đôi mắt đen của Ngô Thế Huân rất gần.

Lâm Duẫn Nhi mờ mịt.

Ngay sau đó, cô phát hiện mình giống như bạch tuột quấn lên người trên người Ngô Thế Huân, đúng thật là dùng cả tay và chân.

Cánh tay của cô ôm eo anh, còn chân thì đặt lên nửa người dưới của anh.

... Sao lại như thế QAQ!

Hình như cô ngủ không có thói quen này mà!

Bốn mắt nhìn nhau, Lâm Duẫn Nhi dần dần sụp đổ, Ngô Thế Huân vẫn rất ung dung.

Sau đó Lâm Duẫn Nhi lặng lẽ bò từ trên người anh xuống, giấu đầu hở đuôi cười nói: "Anh dậy lâu rồi à, sao không gọi em chứ. Buổi sáng chúng ta còn có nhiệm vụ phải làm đó..."

Ngô Thế Huân ôm lấy eo của cô cười khẽ: "Gọi em à."

Lâm Duẫn Nhi ngẩn ngơ.

Ngô Thế Huân nói: "Gọi không dậy."

Lâm Duẫn Nhi bối rối: "Không, không thể nào."

Cô ngủ như chết vậy sao huhu.

Đây là lần đầu tiên Lâm Duẫn Nhi biết mình ngủ có nhiều thói quen xấu như thế, cô lập tức chột dạ, sợ trong giấc ngủ mình còn làm chuyện gì không.

Trong mắt của Ngô Thế Huân cất giấu ý cười nồng đậm, cuối người sát bên tai cô.

"Còn có." Anh khẽ mở miệng: "Tối qua em rất nhiệt tình."


Chương trước Chương tiếp