Trang chủ(Seyoon) Tiên Tử Lâm Duẫn NhiChương 81. Giấu diếm

(Seyoon) Tiên Tử Lâm Duẫn Nhi - Chương 81. Giấu diếm

Tùy Chỉnh
Chương trước Chương tiếp


Trên TV của khách sạn nhỏ đang chiếu chương trình tạp kỹ hot nhất hiện tại.

Hình ảnh màu sắc tươi sáng, người trên TV ai nấy đều xinh đẹp, cho dù là người ra vào sơn thôn cũng đều có dáng vẻ của cuộc sống trong nhung lụa.

Người đàn ông dựa vào đầu giường chật hẹp của khách sạn nhỏ, nhìn chằm chằm vào khuôn mặt thỉnh thoảng xuất hiện trên màn hình TV.

Trẻ trung, đẹp trai và lạnh lùng.

Nó đã cao lớn hơn, khí chất của đàn ông trưởng thành rất mạnh mẽ, đã không thể nào trùng khớp với bộ dạng ốm yếu trầm mặc như trong ấn tượng của nhiều năm về trước... Chỉ duy có đôi mắt đen sâu ấy, khi nâng mí mắt lên là có thể nhìn ra sự thờ ơ như đã từng quen biết.

Rất quen thuộc, vì nó giống hệt với chính bản thân người đàn ông này.

Ông ta khoảng chừng năm mươi sáu mươi tuổi, râu mép lởm chởm, tóc dài cũng không thèm cắt tỉa, quần áo trên người vừa cũ vừa bẩn. Nhưng từ những khe hở của mái tóc, có thể mơ hồ nhìn thấy được tướng mạo ngũ quan trên khuôn mặt của ông ta, có thể hình dung ra được khi còn trẻ hẳn là một người có dáng vẻ tương đối đoan chính. Nhưng điều đáng sợ là từ gò má xuống đến cổ của ông ta có một vết sẹo dài gớm ghiếc, trông rất đáng sợ.

Mặt khác, người đàn ông trẻ tuổi trên TV ăn mặc gọn gàng sạch sẽ, dưới ống tay áo không nhiễm một chút bụi trần, vô tình sẽ để lộ ra một góc của chiếc đồng hồ, rất cao quý và bức người.

Ông chú có sẹo nhìn chằm chằm vào anh một lúc lâu, chậm rãi nở nụ cười. Khi ông ta cười để lộ ra hàm răng ố vàng, da thịt nhăn nheo đến vết sẹo ở bên mặt khiến ông ta trông càng đáng sợ hơn.

"Được lắm, mặt người dạ thú..."

Nếu không phải vì chương trình này quá nổi tiếng, ông ta thật sự không biết hiện tại người này lại sống tốt như vậy. Cho nên sau khi biết rồi, ông ta liền mua vé từ vùng duyên hải phía Nam trở về thành phố A nơi đã xa cách nhiều năm, và lặng lẽ nằm vùng hai tuần nay.

Lúc này, tất cả trên màn ảnh TV là ánh mắt của nam thanh niên rơi vào cô gái nhỏ tươi non mọng nước cách đó không xa.

Cô gái nhỏ này thực sự rất xinh đẹp, đường nét vô cùng thanh tú, làn da non mềm búng ra sữa. Cô ấy đang mỉm cười và nhảy lại trước mặt người thanh niên, thế là anh cũng mỉm cười.

Ôi, hai người họ là vợ chồng.

Ông già cười càng dữ dội hơn: "Hạnh phúc gia đình? Mày cũng xứng sao, ha ha ha!"

Một lúc sau, ông ta cười đủ rồi, trong đôi mắt đục ngầu lộ ra một tia tham lam âm hiểm.

“Cướp đồ của ông đây rồi hại ông ra nông nỗi này, rồi muốn quên quá khứ, làm người lại từ đầu sao?” Ông ta cười âm hiểm: “Nếu mẹ con các người quên rồi thì ba sẽ nhắc cho hai người nhớ lại một chút.”

...

Chương trình <<Thực gian bầu bạn>> đã bùng nổ trong mùa hè này, cái cặp đôi trân trọng được lan truyền từ nam chí bắc. Cái tên Ngô Thế Huân cũng đã gắn liền với Lâm Duẫn Nhi và được vô số người biết đến.

Đồng thời, thông tin cá nhân của anh cũng được lan truyền khắp nơi trên mạng, tùy tiện tìm kiếm trên mạng là có thể tìm thấy. Nhiều người sống trong cùng khu chung cư với Lâm Duẫn Nhi và Ngô Thế Huân đã đăng tải những bức ảnh vô tình chụp được hai người lên tài khoản của bọn họ.

Vài ngày sau, có một ông già đội chiếc mũ lưỡi trai đè thấp vành dừng lại bên ngoài khu chung cư cao cấp nơi bọn họ sống. Một số cư dân đi làm về không nhịn được mà nhìn người này thêm vài lần.

Cái nhìn này khiến ông già nhạy bén cảm nhận được nên đột ngột ngẩng mặt lên, nhìn lại đối phương một cách gắt gao và nở nụ cười.

Cư dân giật mình một phen, không hiểu sao lại cảm thấy người này không ổn cho lắm nên vội vàng tăng tốc đi vào trong khu chung cư.

Ai dè ông già lại đi theo vài bước, chân cẳng hình như không được tốt cho lắm, bước đi có chút khập khiễng, nhưng trên mặt vẫn cười ha hả hỏi: "Làm phiền cho hỏi thăm một chút."

Thái độ của ông ta không tồi, cư dân hỏi lại một cách phòng bị: "Có chuyện gì?"

"Tôi thấy khu chung cư này không tệ ha!" Mắt ông già lộ vẻ ao ước, giọng điệu rất tùy ý: "Nghe nói còn có cả minh tinh sống ở đây nữa à?"

Cư dân thấy giọng điệu của ông ta bình thường nên tháo xuống chút phòng bị: "Cũng ổn thôi, đích thực là có một hai minh tinh."

Ông già nhếch mép và nói đầy hâm mộ: "Tôi nghe mọi người nói khách mời của chương trình nổi tiếng nhất gần đây cũng sống ở đây à? Tên cái gì mà Lâm gì đó...?"

Nhắc đến chuyện này, cư dân có chút tự hào: "Trông ông không giống người thích lướt web, vậy mà tin tức cũng khá nhạy đó! Lâm Duẫn Nhi đúng là sống trong khu chung cư của chúng tôi, thậm chí tôi đã tình cờ gặp cô ấy một lần cơ đấy."

"Ồ, vậy à!" Ông già mỉm cười đầy ẩn ý: ​​"Vậy anh đúng là may mắn mà."

Dạo này Lâm Duẫn Nhi vẫn luôn biên đạo và luyện tập vũ đạo.

Đơn đăng ký tham gia cuộc thi đã được gửi đi, trong khóa này của ca vũ đoàn Đông Phương có tổng cộng bốn người tham gia, trong đó có Tống Linh.

Theo cách nói của cô ta thì lần này là theo chị Nhi Nhi bước ra trải nghiệm sự đời, tuy rằng chắc chắn cô ta không thể lọt vào top ba, nhưng vẫn có thể tích lũy kinh nghiệm trước, nói không chừng qua vài năm nữa là có thể lọt vào top thì sao?

Lâm Duẫn Nhi thấy vậy cũng rất tốt, thế thì trong cuộc thi sẽ có người để nói chuyện tán gẫu.

Gần đây có tin đồn rằng có fan đang theo đuổi thầy giáo Ôn, ngày nào cũng gửi hoa đến văn phòng của anh ta. Thầy Ôn bị quấy rầy đến mức trực tiếp xin nghỉ phép, đi đến tây nam để bế quan. Anh ta không thường xuyên đến vũ đoàn nên mấy cô gái đã trưng dụng phòng tập múa riêng của thầy Ôn để luyện tập.

Mấu chốt quan trọng nhất của cuộc thi là tự biểu diễn, tự dàn dựng vũ đạo, mang đến cho các thí sinh nhiều không gian phát huy. Ngày nào Lâm Duẫn Nhi đến vũ đoàn cũng đều suy tư về chuyện này, cô không hề vội, mỗi một động tác đều được trau chuốt rất tỉ mỉ.

Một ngày luyện tập, Lâm Duẫn Nhi lại nảy ra một số động tác vũ đạo tiểu tiết, tâm trạng không tồi. Sau khi chào tạm biệt đám người Tiểu Mộng thì cô ra về.

Ra khỏi cổng lớn, cô đi dọc theo con đường nhỏ vào trạm xe, chưa đi được bao lâu thì một chiếc ô tô đột ngột dừng lại bên đường.

Lâm Duẫn Nhi không quá để ý và tiếp tục đi về phía trước. Không ngờ, cửa kính của chiếc ô tô đó bỗng nhiên hạ xuống, để lộ khuôn mặt của một nam thanh niên, ánh mắt của anh ta nhìn Lâm Duẫn Nhi rất kỳ quái, mang theo chút nhiệt độ rất tế nhị.

Sau đó, cửa xe chỗ ghế phụ được mở ra, Lâm Huyên mặc một chiếc váy ngắn bước xuống xe, gọi cô: "Lâm Duẫn Nhi? Đúng là em à, vừa rồi chị suýt nữa không nhận ra cơ đấy."

Lâm Duẫn Nhi mù mờ quay đầu lại, nhìn cô ta một cái rồi tháo khẩu trang xuống: "À."

Đã lâu rồi không gặp người chị gái này của nguyên chủ, lần trước mẹ Lâm gọi điện thoại đến, bây giờ lại tình cờ gặp chị gái trên đường, sao lại trùng hợp như vậy nhỉ?

Lâm Huyên dựa vào chiếc xe hơi trăm vạn hạng sang của Vương Viễn, nhìn chiếc áo phông bình thường trên người của Lâm Duẫn Nhi, sự thỏa mãn trong lòng được bành trướng. Cô ta giơ ngón tay lên vén tóc, cười nói: "Sao không có ai đón em thế? Có cần chị nói với Vương tổng một tiếng, tiện đường tiễn em một đoạn không?"

Thật ra việc làm này của cô ta có chút quá phận, nhưng Vương Viễn lại nhìn chằm chằm Lâm Duẫn Nhi, rồi nói: "Được thôi, không thành vấn đề."

Một cảm giác khó chịu nhanh chóng xẹt qua đáy lòng của Lâm Huyên, cô ta duy trì nụ cười và nhìn em gái mình.

Thực ra trong lòng Lâm Duẫn Nhi không có chút gợn sóng nào.

Cô cũng không am hiểu xe hơi sang trọng, cũng không quan tâm đến Lâm Huyên, cô chỉ hời hợt dứt khoát xua tay: "Không cần, tôi đi bộ cho thoải mái."

Vương Viễn còn muốn nói gì đó nhưng Lăng Huyên lại nhanh chóng cướp lời: "Vậy thôi, thế lần sau chị sẽ tìm em đi uống trà chiều."

Nói xong cô ta quay lại vào xe, nũng nịu nói với Vương Viễn: "Vương tổng, mặc kệ con bé đi, chúng ta đi thôi."

Vương Viễn không còn cách nào khác chỉ đành lái xe đi.

Lâm Duẫn Nhi bị bỏ lại tại chỗ, vẻ mặt khó hiểu.

Cô thực sự không hiểu ý nghĩa của cuộc trò chuyện này nằm ở đâu.

Nghĩ không thông thì thôi không nghĩ nữa. Chỉ cần cô ta an phận đừng giở trò gì thì thích kỳ lạ thì cứ kỳ lạ đi, dù sao cũng chẳng liên quan gì đến cô.

Lâm Duẫn Nhi tản bộ về khu chung cư của mình, cúi đầu lấy thẻ kiểm soát ra vào trong túi xách, khi cô vừa ngẩng đầu lên, bên cạnh bỗng nhiên có người va nhẹ vào người cô.

Lâm Duẫn Nhi nghiêng đầu, nhìn thấy đó là một ông già với chiếc mũ được ấn xuống rất thấp. Khuôn mặt của ông ta cách cô rất gần, nụ cười lộ ra hàm răng đen, bên mặt có một vết sẹo giống hình con rết dài, đặc biệt khiếp người.

Người đó va vào cô và nói lời xin lỗi: "Xin lỗi nhé cô gái."

Lâm Duẫn Nhi không muốn trông mặt bắt hình dong, nhưng chuyện xảy ra quá đột ngột, khuôn mặt đó lại được phóng đại trước mắt cô, nhất thời cô bị dọa sợ đến mức tim cũng ngừng đập.

Ông già muốn đưa tay ra đỡ cô: "Cô không sao chứ?"

“Không sao, không sao!” Lâm Duẫn Nhi vội vàng tránh né, quẹt thẻ rồi chạy vào khu chung cư.

Trong lòng cô có một nỗi bất an không thể giải thích được khiến tim cô đập loạn xạ. Vừa chạy được hai bước thì chợt thấy bóng dáng của Ngô Thế Huân, y như là gặp được cứu tinh.

Người đàn ông mặc quần áo ở nhà, tay xách một túi rác ném vào thùng rác của khu chung cư, vừa quay người lại thì bất ngờ bị cô nhào vào lòng.

Lâm Duẫn Nhi vô thức ôm lấy eo của anh, gọi anh: " Ngô Thế Huân..."

Giọng của cô hơi run, Ngô Thế Huân giật mình, ôm lấy cô: "Làm sao vậy?"

Lâm Duẫn Nhi ngửi thấy mùi trên cơ thể anh, sự run rẩy trong lòng từ từ dịu đi. Ôm anh một lúc, cô dụi đầu vào ngực anh: "Không sao rồi."

Ngô Thế Huân ngẩng đầu, ánh mắt nhìn khắp khuôn viên của khu chung cư rồi nhíu mày.

Đây là chung cư, thường xuyên có người qua lại. Một hai cư dân nhìn thấy bọn họ đang ôm nhau, khuôn mặt lộ ra nụ cười thân thiện.

Lâm Duẫn Nhi hoàn hồn, vội vàng buông anh ra. Nắm nắm dây của chiếc túi xách, ngẩng mặt lên: "Về nhà thôi."

Người đàn ông không nói gì.

Khí tức trên người anh có chút lạnh, anh đưa tay lên vuốt ve gò má cô, trầm giọng hỏi: "Gặp phải chuyện gì à?"

Lâm Duẫn Nhi mím môi, do dự một chút rồi nói: "Đụng phải một ông già kỳ lạ."

Đồng tử của Ngô Thế Huân lập tức co rút lại, nhưng đó chỉ là thoáng qua, nhanh đến mức không thể nắm bắt được.

Anh nhẹ giọng hỏi: "Ông già nào, kỳ lạ chỗ nào, hửm?"

Lâm Duẫn Nhi có chút kỳ lạ, không biết tại sao anh lại hỏi kỹ như vậy: "Kỳ thực cũng không có gì, ông chú kia hình như vô tình đụng phải em. Chỉ trong chốc lát nên em cũng không nhìn rõ. À, nhưng mà chỗ này của ông ta…"

Lâm Duẫn Nhi chỉ vào vị trí bên sườn cổ: "Có một vết sẹo."

Cánh tay buông thõng bên hông của Ngô Thế Huân lập tức nổi lên gân xanh.

Nhưng vẻ mặt của anh không có bất kỳ thay đổi gì, bình tĩnh như bị đóng băng, nổi lên một cảm giác u ám không mấy rõ ràng.

Mấy giây sau anh mới nhẹ nhàng ôm lưng Lăng Chân và nói: "Sau này anh sẽ đưa đón em đến vũ đoàn được không?"

Lâm Duẫn Nhi chớp mắt: "Tại sao?"

Ngô Thế Huân thản nhiên nói: "Thuận tiện hẹn hò."

Lâm Duẫn Nhi trừng anh.

Đây là chuyện vớ vẩn gì thế này!

Giọng điệu của Ngô Thế Huân rất nhẹ nhàng nhưng thái độ lại rất cứng rắn. Lâm Duẫn Nhi phản đối vô hiệu, chỉ đành đồng ý.

Cô mơ hồ cảm thấy Ngô Thế Huân có vẻ khác với mọi khi, anh ấy đang kìm nén điều gì đó, nhưng anh ấy không nói ra.

Lâm Duẫn Nhi có một chút xíu không vui.

Sau khi vào nhà, cô nhìn bóng lưng của Ngô Thế Huân, nhẹ nhàng kéo góc áo của anh.

Ngô Thế Huân quay đầu lại, cô gái nhỏ ngẩng mặt lên, lắc lắc cánh tay anh: "Anh làm sao vậy."

Giọng nói rất nhẹ, làm nũng để thăm dò.

Ngô Thế Huân rũ mắt.

Cô thông minh và nhạy cảm hơn anh nghĩ... Anh hít một hơi thật nhẹ, điều chỉnh trạng thái của mình trong vòng nửa giây, rồi cong môi, ôm cô lên và hôn một cái: "Chỉ là muốn hẹn hò với em thôi mà."

Lâm Duẫn Nhi để mặc anh xoa nắn trong vòng tay anh, cô tựa cằm lên vai người đàn ông. Nụ hôn của anh nhẹ nhàng rơi xuống má và tai cô, dịu dàng như thường lệ.

Cô nghĩ, được thôi.

Nếu anh ấy đã không muốn nói, thì cô sẽ tự quan sát.

...

Liên tục mấy ngày sau, Ngô Thế Huân nói được làm được, ngày nào cũng đưa đón cô.

Sau khi Lâm Duẫn Nhi rời vũ đoàn, cả hai sẽ đi ăn bên ngoài, đi dạo và thỉnh thoảng đi xem phim, như thể đó thực sự là những buổi hẹn hò.

Ngày nào các bạn trong vũ đoàn cũng có thể nhìn thấy xe của Ngô tổng, ngày nào các fan cp trong đoàn cũng vui như tết: “Woo, woo, woo, hôm nay lại là một ngày rơi nước mắt cho cặp đôi trân trọng của chúng ta!

"Đúng là! Điệu bộ này của Ngô tổng quả là muốn ở bên cạnh chị Nhi Nhi hai mươi bốn trên bảy đây mà. Cũng đúng, nếu tôi mà cưới được một tiên nữ như vậy, cũng sợ cô ấy bị người khác để mắt tới!!"

Biểu hiện của Ngô Thế Huân không hề có kẻ hở.

Ngày nào anh cũng tận mắt nhìn thấy Lâm Duẫn Nhi bước vào vũ đoàn rồi mới rời đi. Bên ngoài phòng bệnh của mẹ Ngô cũng được bổ sung thêm hai bảo vệ, mỗi ngày ở góc bí mật âm thầm theo dõi. Tài khoản Weibo gửi tin nhắn riêng kia cũng đã sớm tìm ra ip, chính là ở thành phố này.

Người đó đã trở lại.

Ngô Thế Huân chỉ cần nghĩ tới đó, tâm huyết bạo ngược liền khó có thể áp chế.

Trong xe anh vẫn luôn có một con dao.

Mỗi ngày sau khi tiễn Lâm Duẫn Nhi xong, anh đều ngồi trong xe với vẻ mặt vô cảm, lòng bàn tay không ngừng vuốt phẳng mặt dao lạnh như băng.

Nếu có thể ……

Nhưng không được.

Anh đang sở hữu một tiểu tiên nữ giống như một tờ giấy trắng.

Những điều tốt đẹp từ cô khiến anh muốn tận lực giấu giếm quá khứ bẩn thỉu của mình.

Vì vậy, giải quyết hết và đừng để cô ấy biết là được rồi.

Vào ngày thứ tư đưa đón Lâm Duẫn Nhi, Ngô Thế Huân nhẹ nhàng hôn lên trán cô gái nhỏ trong xe, sau đó nhìn cô bước vào tòa nhà rồi mới lái xe đến công ty.

Sau đó, trước lối vào bãi đậu xe, ánh mắt lạnh lùng của anh nhìn thấy người đàn ông kia.

Tác giả có chuyện lời nói: Hấp dẫn chưa, các bạn có đoán được là ai không?

Cha tồi sẽ nhanh chóng KO thôi!! Sau đó văn chương ngọt ngào sẽ không bạc đãi mọi người (nháy mắt đưa tình).


Chương trước Chương tiếp