Trang chủ(Seyoon) Tiên Tử Lâm Duẫn NhiChương 87. Phá sản sao?

(Seyoon) Tiên Tử Lâm Duẫn Nhi - Chương 87. Phá sản sao?

Tùy Chỉnh
Chương trước Chương tiếp


Trong lúc không để ý, <<Thực gian bầu bạn>> đã chiếu đến tập cuối cùng.

Mỗi một mùa, tổ tiết mục đều duy trì được kỹ năng biên tập xuất sắc. Mỗi một mùa, những điểm nhấn đều vô cúng đúng chỗ, tiết tấu cũng được khống chế tốt, thoải mái thong dong nhưng cũng không kéo dài. Hơn nữa, không chỉ một cp minh tinh nổi tiếng, mà còn khiến cho toàn dân mạng bàn tán nhiệt tình, lúc này cũng đã có danh tiếng vững vàng.

Cho nên cuối mùa hè, tập cuối của <<Thực gian bầu bạn>> phát sóng, có vô số người xem bày tỏ tiếc nuối mãnh liệt, vào tối thứ sáu đúng giờ ngồi trước TV. Trong đó đương nhiên là có fan cp của hai nhà.

Từ sau chuyện kia, hai nhà tự mình lo lấy, không thèm để ý đối phương, vẫn hòa bình đến tập cuối cùng.

Lúc trước Lâm Duẫn Nhi hơi bận rộn, có mấy tập không xem. Nhưng nghe Hình Lập nói siêu thoại cp của cô và Ngô Thế Huân vào top ba trong tổng bảng, thì cô cảm thấy vô cùng ngạc nhiên.

Dù sao cũng là tập cuối cùng, cô cũng không muốn bỏ lỡ, vì thế hôm nay kéo Ngô Thế Huân cùng xem chương trình. 

Cuộc sống vợ chồng có một thay đổi mới là... Trước kia xem TV đều ngồi vùi ở phòng khách, bây giờ đã thay đổi địa điểm. Trong phòng của Ngô Thế Huân cũng có TV, nhưng mà trước đó chưa từng dùng qua. Bây giờ hai người đã ở chung phòng, cũng không cần đi đến phòng khách nữa.

Nằm xem TV đúng là rất thoải máu, nhưng mà... Nằm thì sẽ xảy ra vài chuyện khác.

Ừm, chuyện khác.

Nội dung của tập cuối cùng chủ yếu là ở trên núi chuẩn bị tiệc tối lửa trại, lúc trong TV Ngô Thế Huân nói một câu với vẻ mặt bình tĩnh "Càng thích em hơn" thì Lâm Duẫn Nhi đang bị anh ôm vào ngực thở dốc.

Toàn mạng đều nổ tung, tập thể fan của cp trân trọng đều bị điên, trên quảng trường thời gian thực của Weibo đều là tiếng gọi "A a a".

Mà ngay bản thân chính chủ đang làm chuyện thực tế hơn.

"... Chúng ta." Hai mắt của Lâm Duẫn Nhi phủ đầy sương mù mông lung, sắc mặt ửng hồng: "Không phải chúng ta xem chương trình sao?"

Từ lần đó về sau, hôn môi trong sáng dần thay đổi, cô bị vò trong ngực anh giống như bột mì đáng thương.

Ngón tay của Ngô Thế Huân xoa nhẹ theo đường cong, nụ hôn tinh tế rơi xuống: "Đang xem."

Xương sống của Lâm Duẫn Nhi tê dại run rẩy, không có sức chống lại anh.

Trong lòng cô nghẹn ngào: Anh xem TV chỗ nào chứ huhu.

Anh, anh rõ ràng là... QAQ

Thật ra sau khi bước qua giới hạn kia, đối với sự tiếp xúc thân mật kia Lâm Duẫn Nhi cũng không ghét, thậm chí khi đụng chạm còn mang đến khoái cảm nhỏ bé. Lúc đầu, tiểu tiên tử không biết gì chưa trải qua dục vọng không biết... Ăn tủy trong xương mới biết liếm nó cũng ngon.

Nhưng đèn sáng như thế, ánh mắt của anh tối đen, vẻ mặt bình tĩnh nhưng không biết tay đang làm gì. Cô cảm thấy rất thẹn thùng, che mặt vùi vào trong chăn.

Lâm Duẫn Nhi thẹn thùng ngay cả vai cũng hồng lên, mơ màng nghĩ, đúng là phàm trần rất dễ dàng khiến cho người ta sa vào. Thảo nào trong thoại bản lúc xưa thì thần tiên hạ phàm đều không muốn trở về.

Trên TV chiếu diễn đoạn nhóm khách mời cuối cùng biểu diễn trong tiệc lửa trại, Ngô Thế Huân chơi nhạc đệm, Lâm Duẫn Nhi hát một bài.

Giọng hát linh hoạt uyển chuyển kì ảo không bị hậu kỳ tác động, cô vừa mở miệng thì giống như suối nước trong trẻo ào ạt chảy qua, giống như ngọn gió khẽ thổi qua ngọn cây, lướt qua thôn nhỏ yên tĩnh trên núi, dịu dàng kết thúc một quý.

Sau đó, toàn mạng bùng nổ lần nữa.

Lần này, bọn họ trực tiếp đưa #Lăng Chân ca hát# lên hot search.

[A a a đúng là tiên nữ, ca hát khiêu vũ không gì không biết!!!]

[Cục cưng làm cho mẹ kiêu ngạo quá!]

[Tôi nói nghệ sĩ đa zi năng không ai dị nghị chứ? Aa a nghe tôi chứ!!!]

Nhưng mà Lâm Duẫn Nhi cũng không biết trên mạng đang nói gì.

Trong TV, người dẫn đang đọc lời kết thúc với giọng ấm áp: "Rời xa thành thị huyên náo trở về bờ ruộng dọc ngang rừng núi. Hành trình mười ngày lãng mạng để bọn họ càng hiểu nhau, hiểu được cuộc sống, hiểu rõ gì là người yêu, hiểu cái gì là vợ chồng..."

Ngô Thế Huân cúi người, hôn lên khóe mắt đỏ ướt át của Lâm Duẫn Nhi, khàn giọng nói: "Hiểu không?"

Lâm Duẫn Nhi thất thần: "Cái gì?"

Anh khẽ cười một tiếng, ôm eo của cô kéo cô qua.

"... Cái gì là vợ chồng."

Trong một club xa hoa bí ẩn nhất thành phố A.

Mặt của Vương Viễn đỏ bừng bước ra khỏi club, đưa hai người trung niên lên xe, lại nhét vào xe hai hộp vàng lá, sau đó mới đến cạnh xe thể thao của mình, vẻ mặt đắc ý ngồi vào ghế phụ.

Anh ta vừa uống rượu không thể lái xe, Lâm Huyên bị gọi tới đón, nhìn anh ta như thế, cô ta đưa tay bóp vai Vương Viễn: "Anh Viễn vất vả rồi."

Vương Viễn hưởng thụ sự thân mật của cô ta, mùi rượu xộc lên, tâm tình thả lỏng, nhịn không được lại mở miệng nói với Lâm Huyên: "Lần này Ngô Thế Huân nằm trong tay anh rồi."

Lâm Huyên nghe xong, lập tức hai mắt sáng lên đến gần: "Anh Viễn giỏi quá! Chuyện là thế nào vậy?"

Vương Viễn cảm thấy trên phương diện làm ăn thì phụ nữ không hiểu được, nhưng không chịu được sự sùng bái tâng bốc của cô ta, lại vất vả lắm mới có cơ hội thắng Ngô Thế Huân nên vui vẻ nói với Lâm Huyên hai câu.

Đơn giản mà nói, chính là dự án Khánh Tỷ xem trọng nhất là một bộ phim cách mạng, cũng xem như hợp tác với chính phủ và Quảng Điện, phòng vé có quốc gia bảo hộ, gần như đã đàm phán thành công. Nhưng thời kỳ nhạy cảm, đề tài cũng nhạy cảm đúng lúc dính phải việc trước đó của Ngô Thế Huân, Vương Viễn phí rất nhiều sức mới mời hai lãnh đạo của Quảng Điện, nói chuyện đó ra còn thêm mắm thêm muối.

Rốt cuộc cũng không phải chuyện này liên quan bao lớn đến cá nhân Ngô Thế Huân, nhưng dù sao chuyện hợp tác này cũng rất xem trọng danh tiếng và tin đồn dư luận. Sau khi nghe xong thì hai vị lãnh đạo chần chừ, uống xong một bữa tiệc rượu lại nói sẽ cân nhắc lần nữa.

Một khi anh ta cắt đứt thành công thì số tiền lớn đầu tư của Khánh Tỷ trong giai đoạn trước sẽ mất hết. Hơn nữa theo Vương Viễn được biết, rất nhiều tiền vốn lớn của bọn họ đang được đầu tư vào một dự án khác. Nếu chuyện này không thành thì sẽ không quay vòng được tiền, vậy mấy dự án lớn cuối năm sẽ rơi vào trong túi Viễn Đạt. Mà anh ta chỉ cần hơi quyết tâm thì có thể khiến cho đối thủ cạnh tranh này phá sản.

Vương Viễn vểnh mũi lên trời, đời này anh ta chưa từng đắc ý như thế, nên nhìn thấy gương mặt không đẹp lắm của Lâm Huyên cũng thuận mắt hơn nhiều.

Lâm Huyên càng khen anh ta từ đầu tới chân, vuốt mông ngựa nâng anh ta lên trời.

Trong mắt cô lóe lên ánh sáng kích động: Ai ngờ cô may mắn như thế? Vốn dĩ cô không với cao tới Ngô Thế Huân, bây giờ anh ta lại trở thành bại tướng dưới tay Vương Viễn. Chờ khi Khánh Tỷ thật sự phá sản, Lâm Duẫn Nhi có thể kiêu ngạo trước mặt cô hay không?

Bây giờ vấn đề duy nhất là làm sao mới có thể nắm chắc được người đàn ông này.

Lâm Huyên dịu dàng sờ cánh tay của Vương Viễn, áp ngực qua: "Anh Viễn, em chúc mừng anh..."

Vương Viễn bị mùi rượu xông lên đầu, hai người nhanh chóng làm bừa trong xe. Trong khi đong đưa ánh mắt của Lâm Huyên vẫn tỉnh táo, trong đầu đang tính toán thời gian an toàn.

... Nhất định cô ta phải nắm lấy gì đó bên mình!

Một bên khác, Ngô Thế Huân ngồi ở trong phòng làm việc, vừa nhận được điện thoại của lãnh đạo Quảng Điện.

Mở loa ngoài, Triệu Ngạn cũng ở một bên, sau khi nghe xong không nhịn được mà mắng một câu: "Vương Viễn, tên ngu xuẩn này!"

Công khai không đánh lại nên làm những hành động bẩn thỉu này sau lưng sếp lớn, mình không sợ mất mặt sao?

Từ đầu đến cuối vẻ mặt của Ngô Thế Huân đều rất bình tĩnh, thậm chí sau khi nghe còn cảm thấy nhàm chán. Ngón tay thon dài của anh cầm bút máy xoay xoay.

Triệu Ngạn vốn dĩ đang cảm thấy chuyện này hơi nghiêm trọng, nhưng nhìn anh lạnh lùng như thế cũng tỉnh táo một chút, sau đó hỏi: "Ngô tổng, làm sao đây?"

Thân bút màu đen xoay một vòng giữa ngón tay trắng nõn, phản chiếu ánh sáng lạnh lẽo. Ngô Thế Huân mở miệng, hỏi một vấn đề không liên quan: "Năm trước có người bên tài vụ từ chức cậu còn nhớ không."

Triệu Ngạn sửng sốt một chút, sau đó nhớ tới: "Tên họ Tôn đó à? Chẳng phải Viễn Đạt đào đi rồi sao!"

"Ừm." Ngô Thế Huân gật gật đầu. "Anh ta ở bên kia làm tốt lắm."

Triệu Ngạn suy nghĩ ý tứ trong lời nói này, bỗng nhiên tỏ vẻ kinh dị: "Ôi đệch, chẳng lẽ?"

Ngô Thế Huân để bút xuống, vẻ mặt tẻ nhạt: "Trả gấp đôi trong hai năm, còn có thể thu hồi chi phí."

Triệu Ngạn suy nghĩ cẩn thận cảm thấy vô cùng kinh khủng, dường như anh ta đã hiểu vì sao Viễn Đạt là một công ty rất mạnh, nhưng Ngô Thế Huân chưa từng thật sự để vào mắt. Bởi vì thật sự... Không! Cần! Thiết! Trước đó, tài vụ Tôn từ chức trong nội bộ Khánh Tỷ đồn rằng anh ta mang đi rất nhiều bí mật nội bộ, bây giờ xem ra, vốn là ngược lại... Tất cả đều là sếp lớn sắp xếp! Còn im lặng chôn giấu nhiều năm như thế!

Lập tức anh ta cảm thấy may mắn khi nhiều năm như vậy không đào góc tường mà giữ vững lập trường trung thành, anh đi theo Ngô Thế Huân lăn lộn thật chính xác! Trong nghề này anh cũng đã ôm đúng đùi rồi!

"Vậy tiếp theo chúng ta..?"

Ngô Thế Huân lạnh nhạt nói: "So sánh với cuồng bạo lực thì chắc là trốn thuế nghiêm trọng hơn rồi."

Lâm Duẫn Nhi vốn không biết rõ chuyện làm ăn của Ngô Thế Huân, nhưng buổi trưa hôm nay khi cô rời vũ đoàn thì bỗng nhiên bị xe của Lâm Huyên ngăn lại.

Lần trước cô ta bảo bạn trai lái xe sang trọng đưa đến, nhưng lần này cô ta không thể gọi Vương Viễn được nên chạy một chiếc xe thể thao màu đỏ đến đây. Hôm qua, sau khi cô ta biết được tin tức từ Vương Viễn thì vội vàng muốn biết phản ứng của Lâm Duẫn Nhi.

Lâm Duẫn Nhi lịch sự lên tiếng chào.

Lâm Huyên xuống xe, còn cầm theo túi da cá sấu, đi tới nghiêng đầu tháo kính râm xuống, cong môi đỏ: "Mỗi ngày đến vũ đoàn không mệt mỏi sao?"

Lâm Duẫn Nhi: "Không mệt, tôi thích."

"Tôi biết." Lâm Huyên ra vẻ người chị tri kỉ: "Dù cho mệt mỏi cũng phải nhịn, dù sao cũng coi như công việc có thể kiếm tiền mà."

Lâm Duẫn Nhi: "?"

Lâm Huyên thấy vẻ mặt Lâm Duẫn Nhi như thế thì biết cô còn chưa biết chuyện, lập tức tỏ vẻ thông cảm mà nói: "Em còn chưa biết công ty của chồng em xảy ra chuyện gì à?"

Lúc này, Lâm Duẫn Nhi mới nghiêm túc nhìn cô ta một cái: "Sao thế?"

Trong lòng Lâm Huyên mừng thầm, cô ta muốn nín cười nhưng khóe mắt và khóe miệng đều không kìm được mà cong lên: "Ừm, thật ra cũng không nghiêm trọng như thế, em đừng lo lắng... Chỉ là không quay vòng được vốn, có thể đứng trước nguy cơ phá sản thôi."

Lâm Duẫn Nhi nhíu đầu lông mày, công ty Ngô Thế Huân xảy ra chuyện sao?

Trong mắt Lâm Huyên lộ vẻ thương hại: "Đừng lo lắng... Dù cho phá sản thì chắc là Ngô tổng cũng có tiền tiết kiệm. Dù cho tài sản bị thế chấp gì đó thì chẳng phải em có thể kiếm tiền sao? Ôi chao, hai người sống tiết kiệm một chút thì cũng có thể trôi qua!"

Lâm Duẫn Nhi vốn không để ý đến giọng điệu cười trên nỗi đau của người khác trong lời nói của cô ta, cô chỉ đang nghĩ công ty xảy ra chuyện mà Ngô Thế Huân lại không nói với cô.

Hay lắm.

Lâm Huyên bô bô nói hồi lâu nhưng Lâm Duẫn Nhi lại không có phản ứng gì. Cô không thèm để ý, cảm thấy có lẽ Lâm Duẫn Nhi đã bị đả kích... Dù sao bây giờ cô ta không quay phim, chỉ múa thôi thì kiếm được bao nhiêu? Sau này không thể sống xa hoa, chắc chắn rất khó chấp nhận rồi.

Lâm Huyên che miệng cười: "Thật ra Vương tổng nhà chị cũng không phải người nhẫn tâm như thế, đến lúc đó chị nói với anh ấy một chút, chắc chắn anh ấy sẽ mở một con đường. Đừng buồn nữa, em muốn đi đâu chị đưa em đi?"

Lâm Huyên đạt được mục đích nên nghĩ đến chuyện rút lui, cô ta chỉ thuận miệng khách khí một chút thôi.

Ai ngờ Lâm Duẫn Nhi lại gật gật đầu, kéo cửa xe cô ta: "Làm phiền đưa tôi đến Khánh Tỷ."

Lâm Huyên: "?"

Nhưng mà cũng tốt, Lâm Huyên thầm nghĩ, nói không chừng đi qua hai vợ chồng sẽ cãi nhau, nghĩ lại cũng rất thú vị.

Nửa tiếng sau, Lâm Duẫn Nhi xuống xe đi vào cao ốc Khánh Tỷ.

Cô đi thẳng qua đại sảnh, chào hỏi mấy nhân viên sau đó đi vào thang máy đến tầng mười bảy.

Thật ra bầu không khí trong công ty vô cùng bình thường, tất cả mọi người đang bận làm chuyện của mình, cũng không vì công ty sắp phá sản mà lộ vẻ căng thẳng.

Lâm Duẫn Nhi thở dài đi ra thang máy.

Trong văn phòng cuộc nói chuyện vừa kết thúc, Triệu Ngạn vỗ vỗ vai tài vụ Tôn: "Anh được lắm đấy, nằm gai nếm mật, vất vả rồi!"

Tài vụ Tôn cười cười: "Không vất vả, lương căn bản của tôi sắp bằng anh rồi."

Triệu Ngạn: "..."

Nhưng mà vấn đề được giải quyết nên rất vui, Triệu Ngạn kéo tài vụ Tôn đứng dậy, nhìn Ngô Thế Huân: "Ngô tổng, có muốn cùng đi uống một chai không?"

Ngô Thế Huân cúi đầu nhìn đồng hồ: "Không được, về nhà ăn cơm."

Triệu Ngạn đang muốn nói gì đó thì bỗng nhiên cửa văn phòng bị gõ nhẹ.

Ngô Thế Huân: "Vào đi."

Cửa khẽ đẩy ra, phía sau lộ ra một cái đầu, dè dặt hỏi: "Đang bận sao?"

Trong văn phòng không chỉ có Ngô Thế Huân và Triệu Ngạn, còn có một người mà Lâm Duẫn Nhi chưa hề thấy qua, dường như không khí hơi nghiêm trọng.

Lâm Duẫn Nhi nghĩ thầm, làm sao bây giờ, hình như rất nghiêm trọng.

Ngô Thế Huân mở miệng: "Không, qua đây."

Hai người đều là người dưới tay Ngô Thế Huân, lập tức nghe ba chữ này cảm thấy mình dư thừa. Triệu Ngạn cười hì hì nói: "Chị dâu mau vào đi, chúng ta mới nói xong chuyện sẽ đi ngay."

Lúc này, Lâm Duẫn Nhi mới đi từ cửa vào, bước chậm đi đến bàn làm việc của Ngô Thế Huân.

Ngô Thế Huân giương mắt, ra hiệu cho cô đi vòng qua bàn đi tới.

Lâm Duẫn Nhi ngoan ngoãn đi qua mà nói: "Công ty xảy ra chuyện gì thế? Rất nghiêm trọng sao?"

Ngô Thế Huân nhíu mày.

Cô nghe được từ đâu? Cũng không nghiêm trọng, chỉ là một phiền phức nhỏ mà thôi, đã giải quyết cơ bản rồi.

Nhưng Ngô Thế Huân thấy cô lo lắng đến mức nhăn gương mặt nhỏ, lời đến khóe miệng lại xoay chuyển, gật gật đầu: "Ừm, nghiêm trọng."

Triệu Ngạn còn chưa đóng cửa lại, anh ta nghe thấy suýt chút nữa run lên một cái.

Lão sói vẫy đuôi lại lừa gạt ai đây!

Lâm Duẫn Nhi phồng má, mở miệng: "Sao anh không nói với em?"

Cô đã từng nói có việc có thể nói với cô, dù cho cô không hiểu những chuyện trên phương diện làm ăn nhưng cô có thể chia sẽ chút áp lực với anh mà.

Ngô Thế Huân giữ chặt tay cô, xoa xoa: "Vừa xảy ra, bây giờ nói với em."

Lâm Duẫn Nhi vui vẻ một chút, sau đó lắc tay: "Em nghe Lâm Huyên nói... Khánh Tỷ sắp phá sản?"

Ngô Thế Huân: "..."

Thật sự anh không ngờ lời đồn cô gái nhỏ nghe được đã lệch xa như thế.

Nhưng mà Lâm Duẫn Nhi nói câu tiếp theo: "Nhưng anh đừng sợ, em vẫn có tiền."

Trên đường tới Lâm Duẫn Nhi đã cẩn thận tính toán một chút, cô có vài khoản thu nhập lớn là thù lao quay phim truyền hình và chương trình thực tề chưa xài đến. Trong thẻ ngân hàng còn hơn trăm vạn lận.

Trong đôi mắt đen của Ngô Thế Huân lộ ra ý cười, anh đứng dậy khỏi ghế da, dời văn kiện trên bàn làm việc sau đó ôm Lâm Duẫn Nhi lên bàn, hai tay đặt lên chân cô.

Đây là trong công ty, Lâm Duẫn Nhi sợ có người đi vào nên ngượng ngùng muốn nhảy xuống.

Ngô Thế Huân đè cô lại, hôn mấy cái lên môi cô, khẽ cười: "Tiền của em cho anh sao?"

Lâm Duẫn Nhi lung lay bắp chân, chớp mắt một cái: "Em có thể nuôi anh."

Ý cười trong mắt Ngô Thế Huân càng sâu: "Thật sao?"

Lâm Duẫn Nhi chân thành gật đầu: "Chỉ cần anh không làm bậy thì em có thể nuôi nổi."

Ngô Thế Huân rủ mắt xuống, tách hai chân cô ra, cánh tay ôm eo cô hôn sau một chút, lại hỏi: "Như thế tính là làm bậy không?"

Trong phòng làm việc hay trên bàn làm việc của anh làm chuyện này có cảm giác vô cùng thẹn thùng. Tim của Lâm Duẫn Nhi đập nhanh hơn, mắt hạnh mông lung, cách mấy giây mới bình tĩnh lại khẽ nói: "Không tính."

Ngô Thế Huân lui lại, nhíu mày.

Lâm Duẫn Nhi nói: "Vì cái này không tốn tiền nha."

Ngô Thế Huân thực sự nhịn không được mà cười ra tiếng.

Anh không tin trên thế giới này có người đáng yêu hơn cô.

Lâm Duẫn Nhi rủ mũi giày cọ vào quần tây của anh, nói: "Em nói là xe sang trọng, đồng hồ nổi tiếng này nọ em không đủ sức, nhưng việc tiêu xài của anh thì em có thể."

Ngô Thế Huân ôm cô hỏi: "Vậy sếp có yêu cầu gì với anh không?"

Lâm Duẫn Nhi mím môi thầm cười vui vẻ: "Anh phải ngoan ngoãn nghe lời, không làm việc thì ở trong nhà làm việc nhà."

Sau này cô sẽ nuôi Ngô Thế Huân, anh phải nghe lời cô rồi.

Lâm Duẫn Nhi nghĩ như vậy cảm thấy rất thoải mái. Nữ vương nhỏ đưa tay ôm eo anh, vui vẻ ngẩng mặt lên: "Có ý kiến gì không?"

Ngô Thế Huân cười khẽ.

Cảm giác thần phục vui vẻ lại đảo qua dây thần kinh lần nữa, anh đỡ gáy cô, hôn lên đôi mắt lóe lên ánh sáng.

"Không có ý kiến."

Tác giả có lời muốn nói: Anh Huân: Anh đồng ý

Lâm Duẫn Nhi:?


Chương trước Chương tiếp