Trang chủ(Seyoon) Tiên Tử Lâm Duẫn NhiChương 88. Anh sợ sao?

(Seyoon) Tiên Tử Lâm Duẫn Nhi - Chương 88. Anh sợ sao?

Tùy Chỉnh
Chương trước Chương tiếp


Lâm Huyên trốn trong nhà vệ sinh của khách sạn nhìn que dài nhỏ trên tay, trên đó hiện lên hai vạch đỏ rõ ràng.

Ánh mắt của cô từ mù mờ từ từ biến thành vui điên cuồng.

Có rồi! Vậy mà cô thật sự có rồi!

Sau khi leo lên người Vương Viễn, cô đã cắt đứt liên lạc với những người đàn ông trước kia. Hai tháng này, cô chỉ quan hệ với Vương Viễn nên đứa con tất nhiên là của anh ta.

Lâm Huyên mặc quần áo tử tế, ngẩng đầu nhìn chính mình trong gương phòng tắm.

Bởi vì một năm qua rối tung nên mặt của cô đã không còn như xưa. Thức đêm di bar lâu dài khiến cho nếp nhăn đuôi mắt và rãnh mũi má trở nên sâu hơn, nhất định phải dựa vào trang điểm mới che lấp được. Cô vốn dĩ lớn tuổi hơn Lâm Duẫn Nhi, cũng đã qua tuổi xinh đẹp nhất.

May mà cô gặp được Vương Viễn! Mà bây giờ cô cũng có một chỗ dựa mới!

Lâm Huyên nhìn vào gương đắc ý nở nụ cười, chỉ cần nắm được người đàn ông Vương Viễn này, lúc anh ta lên như diều gặp gió thì làm người nội trợ hiền lành thì cô sẽ có cuộc sống mình muốn!

Cô sửa sang lại váy ngủ bằng lụa của mình, để lộ đường cong như ẩn như hiện, xõa tóc xoăn đi ra khỏi phòng tắm.

Đây là một chỗ ở của Vương Viễn ở thành phố A, gần đây Lâm Huyên cũng ở đây. Dạo này ngoại trừ lúc Vương Viễn về nhà thì là tới đây. Lâm Huyên không vội vàng nói tin tức mình mang thai cho Vương Viễn biết, cô muốn làm từng bước để người đàn ông này không thể rời khỏi mình, sau đó chọn thời điểm thích hợp nói cho anh biết!

Lúc này, Vương Viễn đang để trần nửa người nằm trên giường lớn, gọi điện thoại cho bạn mình: "Ngày mai ở quán Xuân Nguyệt nhé, tôi mời khách, không đến chính là không nể mặt đó!"

"Đâu  có việc vui gì đâu! Chỉ là đã lâu chưa gặp mọi người thôi..."

"Ngô tổng? Ngô tổng nào?... À, cậu nói Ngô Thế Huân sao, gọi đi, dù sao tôi mời khách thêm một người cũng không sao. Ừm, vậy thì gọi đi!"

Lâm Huyên dịu dàng nằm cạnh anh ta, cọ cánh tay của Vương Viễn. Chờ khi anh ta cúp điện thoại, cô mới dịu dàng nói: "Anh Viễn, chờ dự án này của anh xong xuôi thì có muốn ra ngoài giải sầu một chút được không?"

"Giải sầu?" Vương Viễn ôm cô suy nghĩ: "Cũng được."

Anh ta còn trẻ như thế, thời gian thanh xuân đều lãng phí vào công việc, đúng là nên đãi chính mình!

Lâm Huyên dựa vào anh ta, vui vẻ nói: "Vậy chúng ta đi Châu Âu được không?"

Cô tự giác dùng từ "Chúng ta", nhưng mà Vương Viễn không trả lời, xoay người đè lên cô, hai người mau chóng lăn lộn với nhau.

Hai người bọn họ, một người cảm thấy mình là người tài lại còn trẻ tất nhiên là báu vật, mọi người cảm thấy tuổi già của mình đã nắm được hạnh phúc, sau khi tận hưởng thì rơi vào mộng đẹp.

Sáng sớm hôm sau đánh thức bọn họ là tiếng chuông sắc bén...

Vương Viễn trở mình, không kiên nhẫn đẩy người bên cạnh: "Nghe đi."

Lâm Huyên đành phải mở mắt ra, chồm qua người Vương Viễn lấy điện thoại di động anh ta đặt ở đầu giường: "A lô?"

Phía đối diện im lặng, sau đó mới nói: "Là anh Vương Viễn của công ty đầu tư Viễn Đạt sao?"

Lâm Huyên nghe xong thì tưởng là bạn làm ăn của Vương Viễn, lập tức dịu dàng, tỏ ra mình là người tri thức hiểu lễ nghĩa mà nói: "Đúng thế, xin hỏi anh là ai? Tìm Vương tổng có chuyện gì không?"

Người đối diện rất bình tĩnh: "Chúng tôi ở bên cục thuế, xin cô đưa điện thoại cho anh Vương."

Lâm Huyên sửng sốt, cô ý thức được có chuyện gì đó không đúng, vội vàng đẩy Vương Viễn: "Anh Viễn, anh Viễn, anh nghe điện thoại đi!"

Vương Viễn vô cùng gắt gỏng mắng một câu "Vô dụng", sau đó không kiên nhẫn nghe điện thoại: "A lô, ai thế?"

Nhưng một phút sau, vẻ không kiên nhẫn trên mặt anh ta biến mất sạch sẽ, thái dương bắt đầu chảy mồ hôi.

"... Xin anh phối hợp điều tra với chúng tôi, cảm ơn!"

Sau khi cúp điện thoại, đầu Vương Viễn đã đầy mồ hôi.

Lâm Huyên dựa sát vào anh ta: "Anh Viễn..."

Vương Viễn đẩy cô ra, Lâm Huyên không hề đề phòng, suýt chút nữa bị anh ta đẩy ngã khỏi giường.

"Á!..."

Vương Viễn rống to một tiếng: "Con mẹ nó Ngô Thế Huân! Lại giở trò trị ông đây!"

Mặc dù chưa biết ngày phá sản, nhưng Lâm Duẫn Nhi rất nghiêm túc chuẩn bị bao nuôi Ngô tổng.

Bởi vì nghĩ đến chuyện này cho nên mấy hôm nay cô dùng tiền đều rất dè dặt. Trước kia không để ý tới, mặc dù cô không có hứng thú với đồ xa xỉ nhưng đi theo Ngô Thế Huân thì chất lượng cuộc sống cũng rất cao, ăn cũng rất đắt. Lâm Duẫn Nhi thầm tính toán tiền sinh hoạt một tháng của bọn họ, còn cao hơn tưởng tượng một chút.

Bao nuôi tổng giám đốc không dễ dàng mà.

Tiểu tiên tử xem nuôi gia đình như nhiệm vụ của mình, trên vai gánh ý thức trách nhiệm nặng trĩu, chờ đến ngày phá sản.

Nhưng cô chờ mấy ngày, gió êm sóng lặng, ngay cả chút bọt nước cũng không có.

Lúc đó cô còn đi Khánh Tỷ hai chuyến, cả công ty vẫn bừng bừng sức sống, không hề có dấu hiệu lòng người hoảng sợ.

Lâm Duẫn Nhi cảm thấy rất kì lạ.

Rõ ràng Ngô Thế Huân nói rất nghiêm trọng mà.

Cô cũng không ngóng trông Khánh Tỷ phá sản, chỉ muốn xác định lại một chút. Nếu như thật sự không có chuyện gì thì cô có thể mua chiếc váy nhỏ mà trước kia cô thích. QAQ

Suy đi nghĩ lại, lần đầu tiên Lâm Duẫn Nhi nhắn một tin ngắn cho người chị trên danh nghĩa kia.

[Chuyện đó, xin hỏi Khánh Tỷ còn phá sản không?]

Lâm Duẫn Nhi rất chân thành đặt câu hỏi, bởi vì dù sao cũng là Lâm Huyên nói chuyện này cho cô biết, chắc là tin tức của cô ta biết nhiều hơn cô một chút.

Nhưng ở đối diện, lúc Lâm Huyên nhận được tin nhấn này thì cảm thấy mặt mình bị tát một bạt tay rất đau.

Cô ta đang cười nhạo mình sao?

Lâm Huyên không nghĩ tới, Vương Viễn vốn không giỏi như anh ta khoác lác. Đừng nói anh ta có thể làm Khánh Tỷ phá sản, mà anh ta lại bị Ngô Thế Huân làm cho chịu trách nhiệm kinh tế và hành chính, thậm chí còn có thể gánh trách nhiệm hình sự trên lưng!

Nhưng cô đã đi đến bước này, trong bụng lại có đứa bé, từ bỏ Vương Viễn thật sự quá thua thiệt! Dù sao anh ta cũng là con nhà giàu, dù cho công ty làm ăn thất bại thì trong nhà vẫn có tiền. Ngược lại, giờ phút này cô ở cạnh Vương Viễn càng cho thấy cô là người tình thâm nghĩa trọng không giống bình thường.

Lâm Huyên hạ quyết định, sau đó cúi đầu xuống, lại thấy tin nhắn kia của Lâm Duẫn Nhi, lập tức trong lòng nghẹn lời.

Dựa vào cái gì mà Lâm Duẫn Nhi không cần tính toán những thứ này! Dựa vào cái gì mà chồng cô ta giỏi thế, cô ta có thể dễ dàng đạt được thứ mình muốn?

Trong một giây, trên mặt Lâm Huyên hiện vẻ đố kị mất khống chế, sau đó quyết định xóa tin nhắn.

Cả ngày nay Lâm Duẫn Nhi không nhận được trả lời, bất đắc dĩ đành phải đến hỏi chính chủ.

Mặc dù Ngô Thế Huân chưa phá sản nhưng anh cũng làm việc tại nhà. Ăn cơm tối xong, anh cầm chén đến phòng bếp rửa, Lâm Duẫn Nhi đứng cạnh tường nhìn anh chằm chằm.

Anh xắn tay áo lên, đem bát đã rửa sạch để lên giá, ngẩng đầu: "Sao thế?"

Lâm Duẫn Nhi lề mề hỏi: "Khi nào em nuôi anh?"

Ngô Thế Huân dừng lại, sau đó cong khóe môi, ánh mắt đen lóe lên ý cười: "Còn nhớ sao?"

Lâm Duẫn Nhi nhìn vẻ mặt của anh đã biết sơ qua, chắc chắn anh đã giải quyết xong rồi.

Mặc dù hơi có cảm giác không có thành tựu lắm, đã mất đi cơ hội để anh làm nô dịch, nhưng công ty không có việc gì đương nhiên là tốt nhất.

Cô thở ra một hơi, chớp mắt một cái: "Vậy em có thể mua váy rồi."

Ngô Thế Huân nhướng mày.

Lâm Duẫn Nhi ngượng ngùng sờ đầu một cái: "Có hơi mắc, trước đó em không dám mua."

Ngô Thế Huân nhìn cô, khẽ thở dài: "Tới đây."

Lâm Duẫn Nhi nghe lời đi qua.

Ngón tay của Ngô Thế Huân dính nước, lạnh băng buốt giá chạm vào trán cô: "Anh nuôi em, muốn mua bao nhiêu cũng được."

Lâm Duẫn Nhi đưa tay, lau vệt nước trên trán: "Ừm."

Vậy... Vậy cô mua hai chiếc là được rồi!

Vụ Viễn Đạt bị cục thuế kiểm tra đi lên trang bìa của báo xã hội thành phố A, bữa tiệc ở quán Xuân Nguyệt bị Ngô Thế Huân từ chối cuối cùng cũng không thể mời được.

Trong sự nghiệp của Vương Viễn gặp phải thất bại lớn nhất, mà lần thất bại này là do Ngô Thế Huân tạo thành!

Chính bản thân anh ta cũng không giải quyết được, đành phải về nhà cúi đầu nhờ tìm quan hệ giúp đỡ. Liên tục cả tuần này ngay cả bạn bè cũng không dám gặp, thất bại đến vô cùng uất ức, nhìn ai cũng không vừa mắt. Anh ta trở về chỗ ở thì còn có một người phụ nữ đi lên làm phiền anh ta.

Lâm Huyên thấy anh ta trở về lần nữa, lập tức đi lên ân cần hỏi han: "Anh Viễn, tình hình sao rồi?"

Vương Viễn thấy gương mặt này của cô ta thì lại nhớ đến Lâm Duẫn Nhi, sau đó lại nghĩ đến Ngô Thế Huân lập tức bùng lên cơn giận: "Chẳng ra sao cả!"

Lâm Duẫn Nhi cười ngượng ngùng một chút: "Em rót cho anh cốc nước? Uống bớt giận nhé."

Vương Viễn không hề muốn nguôi giận, anh ta chỉ muốn gương mặt này biến khuất mắt anh ta. Anh ta mạnh mẽ phất tay: "Đến lúc nhà này bị ba tôi lấy đi rồi, cô mau chóng dọn dẹp rồi dọn ra ngoài đi."

Lâm Huyên sợ ngây người, cô không nghĩ tới Vương Viễn nói trở mặt thì trở mặt ngay! Vốn dĩ cô muốn xem cái thai như át chủ bài, nhưng bây giờ phải đánh trước thôi: "Anh Viễn, em có thai con của anh rồi."

Ai ngờ Vương Viễn không hề có chút phản ứng: "Ai mà biết nó là con ai, nói không chừng là ba đỡ đầu trước đây của nó!"

Cả người Lâm Huyên như rơi vào hầm băng: "Mấy tháng nay em chỉ có anh!"

Vương Viễn giễu cợt: "Từ nơi đó đi ra cũng đừng chơi trò này nữa!"

Lâm Huyên hơi hoảng sợ, nhào tới ôm anh ta: "Anh phải tin em, đứa bé là con của anh! Em vì anh mà muốn sinh nó ra!"

Vương Viễn cảm thấy vô cùng phiền phức, đẩy cô ta ra: "Ai mà muốn người mẹ như cô! Ông đây nói cho cô biết, lúc trước mang cô đi vì thấy gương mặt cô giống nữ minh tinh kia! Tôi chỉ chơi đùa mà thôi, cô còn tưởng là thật? Cô có được đồ từ chỗ ông đây cũng hơn mười mấy vạn, cầm lên cút nhanh đi!"

Lâm Huyên bị đẩy ngã trên mặt đất, lần này tâm tình thật sự sụp đổ.

Vương Viễn là đồ cặn bã, cô biết, nhưng cô nằm mơ cũng không ngờ thì ra cô nghĩ cuối cùng cũng đến ngày mình nổi danh, lại chẳng ngờ bởi vì quá giống Lâm Duẫn Nhi?

Nhưng rõ ràng Lâm Duẫn Nhi là em cô, nếu giống thì phải là Lâm Duẫn Nhi giống cô! Dựa vào cái gì? Khi còn bé cái gì cũng thua cô, bây giờ chuyện gì cũng hơn cô! Ngay cả ba của đứa bé trong bụng cũng thích gương mặt của Lâm Duẫn Nhi!

Lâm Huyên ngồi liệt trên mặt đất, bụng dưới hơi đau đớn, nụ cười trên mặt giống như người điên.

Đối với chuyện xảy ra với Lâm Huyên bên này, Lâm Duẫn Nhi cũng không xúc động.

Thời gian vẫn trôi qua như cũ, cũng vừa đến lúc thăm viếng mẹ Ngô, cô đi đến bệnh viện.

Lâm Duẫn Nhi đi vào cửa bệnh viện, Ngô Thế Huân gọi tới, anh đi từ công ty tới đã đi đến cửa rồi, hỏi cô có muốn ăn bánh trứng gà hay không?

Lâm Duẫn Nhi từ từ đi về phía bậc thang, suy nghĩ một chút: "Cũng có, nhưng mẹ không ăn được ngọt, chờ chúng ta đi về hãy mua."

Ngô Thế Huân ở bên kia cười nói: "Chờ anh một chút, anh tới ngay."

Lâm Duẫn Nhi ngoan ngoãn dừng lại: "Ừm, em ở cầu thang chờ anh."

Lâm Huyên cầm hóa đơn thuốc bước lên đại sảnh lầu một thì nhìn thấy cảnh tượng như thế.

Cô té một cái thân dưới chảy máu, hơn nữa tâm tình buồn bực tích tụ, bác sĩ đề nghị nằm trên giường nghỉ ngơi quan sát. Lúc này cô mặc quần áo bệnh nhân của bệnh viện, sắc mặt tiều tụy.

Mà em gái của cô thì mặc váy hạt đào nhỏ hoạt bát đáng yêu, là kiểu mới của hàng hiệu nổi tiếng quý này, cảm giác thiếu nữ mang theo sự xinh đẹp. Làn da của Lâm Huyên vô dùng đẹp, trắng nõn ngập nước, mặt mũi như lòng trắng trứng, nhìn qua giống như thiếu nữ mới trưởng thành không lâu.

Điều chướng mắt nhất là nụ cười trên mặt cô ta mang theo sự hạnh phúc.

Dường như không hề có sự phiền não, cũng không cần ưu sầu, có người vẫn thương yêu bảo vệ cô ta.

Lâm Huyên nhìn chằm chặp bóng lưng của Lâm Duẫn Nhi, trong đầu đều là dựa vào cái gì.

Từng chuyện cũ phun trào trong đầu, mối thù bắt đầu từ vũ hội năm đó bị Lâm Duẫn Nhi đánh vào mặt, đến Ngô Thế Huân khinh thường và sỉ nhục, tất cả cô đều tính lên người Lâm Duẫn Nhi. Thậm chí sinh mệnh không được thừa nhận trong bụng cô đây cũng bị cô tính lên đầu Lâm Duẫn Nhi.

Hai mắt của Lâm Huyên đỏ hồng, nhìn chằm chằm bóng lưng Lâm Duẫn Nhi, bước từng bước một tới gần.

Dựa vào cái gì mà cô ta có tất cả? Dựa vào cái gì cô ta lại hạnh phúc như thế?

Cô mất đi tư cách thử vai <<Tiên Vấn>> cũng do cô ta! Lưu lạc đến mức làm kẻ thứ ba của người có vợ cũng do cô ta! Cái thai này không nên xuất hiện cũng do cô ta! Tất cả đều do cô ta!

Để em gái cô chết đi!

Lâm Huyên mất lý trí, đưa tay ra nhào về phía Lâm Duẫn Nhi.

Lâm Duẫn Nhi vốn đang tựa vào lan can bậc thang, cô xem điện thoại chờ Ngô Thế Huân, trước mặt là mười mấy bậc thang đi xuống.

Ban đầu cô không hề nghe tiếng bước chân ở sau lưng, điều nhắc nhở cô là bỗng nhiên linh châu ở xương quai xanh lại nóng lên.

Trong giây phút đó, cô có thể cảm nhận được cuối cùng linh châu đã tiêu hao đến cuối cùng rồi, trong giây phút cuối cùng nhắc nhở cô gì đó.

Vì thế, Lâm Duẫn Nhi theo bản năng nghiêng người, mà đúng lúc này, một đôi tay nặng nề mà đẩy tới, khó khăn lắm mới lướt qua phía sau lưng cô... Đẩy hụt.

Thân thể Lâm Duẫn Nhi vẫn lay động giữa không trung một chút, cô vội vàng nắm lấy lan can.

Trong chớp mắt, người đẩy cô mất đà, cả người nhào ra về phía bậc thang, lăn thẳng xuống bậc thang dưới đất.

Trong đại sảnh bệnh viện một mảnh xôn xao...

Lâm Duẫn Nhi bị dọa đến mức cuống họng không phát ra được âm thanh, nhìn người bất động ở dưới cầu thang, mũi chân giật giật: "Hình như, là..."

Cả người cô trở nên cứng đờ, vừa định đi lên phía trước thì ở sau lưng có một nguồn sức mạnh ập tới.

Tiếp theo, cả người cô bị kéo vào ngực đàn ông.

Bên cạnh có người gào thét đi xuống lầu cứu người.

Lâm Duẫn Nhi ngửi được mùi hương quen thuộc, biết là Ngô Thế Huân, cuối cùng cũng bình tĩnh lại. Sau đó, trong tiếng hỗn loạn, cô nghe thấy tiếng thở dồn dập bên tai.

Từng tiếng từng tiếng, gấp đến mức không có quy tắc.

Tim của anh cũng đập rất nhanh, nặng nề đập trong lồng ngực.

Lâm Duẫn Nhi chưa từng thấy Ngô Thế Huân có dáng vẻ như thế, trong giây phút đó đáy lòng vừa chua vừa mềm.

"... Lâm Duẫn Nhi." Giọng nói của Ngô Thế Huân trầm thấp, lại kêu lên một tiếng: "Lâm Duẫn Nhi."

"Ừm." Cô khó khăn trả lời.

Sau đó cô đưa tay ôm anh, vỗ lưng anh: "Ngô Thế Huân, anh sợ sao?"

Tâm trạng của anh không kịp bình tĩnh lại, khủng hoảng và sợ hãi cũng không cần nói ra, trực tiếp truyền đến trước mắt cô.

Rất lâu sau Ngô Thế Huân mới mở miệng.

"Ừm."

Dọa chết.

Tác giả có lời muốn nói: Huhu anh Huân! Mẹ hổ thẹn!

Tôi mắng thay mọi người, người chị độc ác mau đi chết đi.


Chương trước Chương tiếp