- Slug Slug

Tùy Chỉnh

Sau một thời gian dài cố gắng thì nay Jean đã có được Armin. Phải nói đó là một khoảng thời gian rất dài đấy.

Trước đây dù sống chung nhà nhưng Armin đã không cho phép hắn được ngủ chung với em. Khi Jean hỏi tại sao lại làm vậy ? Armin chỉ đáp lại một câu

" Ngủ với anh lỡ tối anh làm gì tôi thì sao ? Bây giờ tôi với anh chưa là gì cả cho nên chúng ta phải ngủ riêng. "

Jean không ngờ trong mắt Armin, hắn lại là một con người tệ đến thế. Nhưng giờ thì khác rồi, mỗi tối cả hai lại cùng nhau ngủ trên một chiếc giường và thỉnh thoảng sẽ 'tập thể dục buổi tối' tí ấy mà.

Đây là một cuộc sống có mơ Jean cũng không dám nghĩ tới. Trước kia khi về nhà sẽ toàn thấy sự nhàm chán. Còn bây giờ khi về nhà đã có một bé thỏ nhỏ với mái đầu vàng chào đón hắn. Thật sự là hạnh phúc quá đi mất. Nếu đây là mơ thì xin đừng ai đánh thức hắn dậy.

Và từ ngày có Armin ở bên, những chuyện như tìm 419 cũng đã không còn nữa. Có một bé người yêu dễ thương ở ngay bên cạnh thì việc gì Jean phải đi tìm người khác cơ chứ.
______________________

Lại là một ngày bình thường trôi qua, Jean ngồi trên chiếc xe hơi sang trọng của mình mà vô cùng vui vẻ vì lại sắp được gặp Armin nữa rồi. Trông hắn cứ như một đứa con nít sắp được gặp mẹ ấy. Vừa mới mở cửa nhà ra, hắn đã chạy ngay đến chỗ của Armin ở nhà bếp. Ôm lấy thân thể nhỏ nhắn của em từ đằng sau, Jean cọ mũi của mình vào phần gáy của em mà nũng nịu. Em cũng mặc kệ việc hắn ôm em mà tập trung cho bữa tối.

" Armin à, nhà mình có đầu bếp mà. Em có thể bảo họ nấu bữa tối, đâu nhất thiết em phải vào bếp như vậy. "

" Em đã bảo họ về trước rồi. Vả lại hôm nay là ngày đặc biệt nên em muốn nấu ăn cho anh. Anh không thích em nấu à ?

" Không có, Armin làm gì anh cũng thích hết ấy. Với lại hôm nay là ngày gì thế ? Anh nhớ đâu phải sinh nhật của anh hay của em đâu. "

Armin nghe thấy hắn không nhớ được hôm nay là ngày gì liền giận dỗi. Cố gắng thoát ra không để cho hắn ôm nữa.

" Anh không nhớ hôm nay là ngày gì thật ư, tên Jean xấu xa kia ? "

" Đùa với em chút thôi. Làm sao mà anh không nhớ được chứ ? Hôm nay chính là kỉ niệm một tháng 2 đứa chính thứ trở thành người yêu chứ gì ? "

" Làm cho em cứ tưởng anh không nhớ. Đồ đáng ghét dám lừa em. "

" Rồi rồi và đồ đáng ghét này có một món quà tặng cho em đây. "

" Sao anh lại đi tặng quà làm gì thế ? Em không cần đâu. "

" Có sao đâu mà. "

Jean lấy trong cặp sách làm việc của mình ra một cái hộp nhỏ. Hắn mở hộp ra, bên trong là một cái đồng hồ do chính tay hắn chọn. Armin thật sự rất vui khi nhận được món quà từ hắn. Chiếc đồng hồ này thật sự rất đẹp.

" Cảm ơn anh vì món quà này. Em nhất định sẽ giữ nó thật cẩn thận. "

" Quà của anh đâu, Armin à ? "

" Em xin lỗi, em không có quà cho anh. Hay hôm sau em sẽ mua quà cho anh nhé ! "

" Em không cần chuẩn bị quà cho anh đâu. Bây giờ anh đang rất đói nên muốn anh muốn được 'ăn' cơ. "

" Ra là vậy. Bữa tối em làm chắc cũng chín rồi. Để em dọn ra bàn rồi chúng ta cùng ăn. "

" Chả phải bữa tối đang ở ngay trước mặt anh sao ? "

Bàn tay hư hỏng của Jean từ từ luồn vào trong áo thun mỏng của em mà xoa xoa tấm lưng trắng.

" Jean à, đừng nghịch nữa. Mà ý anh là sao ? Bữa tối nào cơ ? "

" Em không hiểu sao, thỏ nhỏ ? Bữa tối của anh chính là em đấy ! "

" C-cái gì cơ !!! "

Chưa kịp tiếp thu hết mọi chuyện thì Armin nhận ra bản thân đã bị bế lên bởi Jean. Hắn bế em lên đặt em nằm trên bàn ăn rộng lớn.

" Anh đang định làm gì vậy hả Jean ? Buông em ra cho em xuống đi mà. "

" Thì anh ăn tối chứ gì nữa. "

Hắn lột hết quần áo của em quăng hết xuống đất và chỉ chừa lại mỗi quần lót. Cúi người xuống trao cho Armin một nụ hôn. Em cũng biết hắn định làm gì, thôi thì đành chiều theo vậy.

Thấy em có vẻ hợp tác nên Jean liền hôn mạnh bạo hơn. Đưa lưỡi mình vào khoang miệng nhỏ rồi đi qua hết mọi ngóc ngách bên trong. Lâu lâu còn mút lấy cánh môi em nữa chứ.

Vài phút trôi qua, Armin liền ra hiệu cho hắn buông mình ra. Em sắp không thể nào thở nổi nữa. Hắn cũng vì vậy mà luyến tiếc tách môi hai người ra.

Chưa ngừng lại, Jean bắt đầu rải rác những nụ hôn khắp trên cơ thể em từ khuôn mặt, cổ, ngực rồi xuống bụng. Armin hơi không hài lòng khi hắn lại không chơi đầu vú nhỏ của em như những lần trước.

" V-ú cũng muốn được anh chơi nữa Jean à. "

" Tất nhiên là anh sẽ không bỏ qua chỗ đó rồi. "

Jean ngậm lấy một bên đầu vú rồi mút lấy, điều này khiến Armin cất lên tiếng rên rỉ ngọt lịm. Đã vậy hắn còn dùng răng mà cắn nhẹ lên nữa chứ. Đầu vú còn lại cũng được bàn tay hắn chăm sóc nhiệt tình.

Tay còn lại thì luồn xuống bên dưới cởi chiếc quần lót của em ra. Mới đây mà vật nhỏ của Armin đã trong tình trạng cương lên rồi. Đúng là dễ thương chết mất ! Jean dùng tay xoa nắn vật nhỏ của em, kĩ thuật của hắn đúng là rất tuyệt. Nó khiến cho Armin bắn ra ngay sau đó, làm dính một ít lên áo sơ mi của hắn.

" E-em xin lỗi. Em không cố ý bắn lên áo của anh đâu. "

" Không sao đâu bé cưng à. Tí xíu nữa anh đem đi giặt là được mà. "

Jean đứng dậy cởi luôn chiếc áo bị dính tinh dịch của Armin lúc nãy ra. Toàn bộ cơ ngực cùng múi bụng của hắn lộ ra trước mắt em. Làm cho em ngẩn ngơ nhìn ngắm mãi. Hắn thấy vậy liền khúc khích cười.

" Nè, thỏ nhỏ, làm gì mà nhìn cơ thể anh mãi thế ? Bộ thấy thích à ? Nếu em muốn thì chạm vào tự nhiên đi, dù sao cơ thể này cũng là của em rồi mà."

" Em kh-không có à nha ! "

" Ừ, em không có. Anh tạm tin em
vậy. "

Hắn lại tiếp tục hôn em, rồi sau đó lại cắn mút ngay vùng xương quai xanh tạo ra những vết hickey để đánh dấu em là của riêng mình. Jean lấy tay em đặt lên ngay túp lều nhỏ ở giữa đũng quần hắn. Mặt Armin lập tức đỏ ửng lên, chỗ đó của hắn đã cứng rồi sao ?

" Em biết mình nên làm gì mà đúng không, Armin ? "

" Ưm. Nhưng mà anh phải cho em xuống trước đã. "

Jean bế em xuống khỏi bàn ăn. Để em ở tư thế quỳ ngay giữa hai chân hắn. Armin định dùng tay để cởi quần hắn ra thì bị hắn ngăn lại.

" Bé cưng quên rồi à ? Em phải dùng răng của mình chứ. "

Em cũng vì muốn hắn vui mà nghe lời làm theo. Dùng răng của mình cởi quần ngoài lẫn quần trong của hắn ra. Thứ đó của hắn bật ra ngoài đập nhẹ vào mặt em.

Armin nhẹ nhàng vuốt ve lấy thứ to lớn ấy rồi từ từ đưa vào trong khoang miệng của mình. Miệng em thì nhỏ nên chỉ có thể ngậm lấy phân nửa của thứ đó. Phần còn lại thì em dùng tay mình chăm sóc. Phía trên Jean gầm gừ thỏa mãn. Cả miệng trên và miệng dưới của Armin đúng là tuyệt như nhau, đều có thể khiến hắn mê mẫn.

Hắn ấn đầu em vào sâu hơn nữa làm em suýt nữa bị nghẹn. Nhưng Armin vẫn ngoan ngoãn mà liếm mút thứ đó ngon lành như đang ăn một cây kem. Thấy em cũng có dấu hiệu bị mỏi nên hắn cũng rút thứ đó ra khỏi miệng em.

" Bây giờ cũng đến phần chính rồi nhỉ, thỏ nhỏ của anh ? "

" Vâng ạ "