Trang chủSổ Tay Sử Dụng Sủng PhiChương 161 : Chưa hết thòm thèm

Sổ Tay Sử Dụng Sủng Phi - Chương 161 : Chưa hết thòm thèm

Tùy Chỉnh
Chương trước Chương tiếp

Edit: tart_trung

Beta: gaubokki​


Triệu Giới dặn dò Chu Cảnh chuẩn bị xe ngựa cho tốt, một tay vòng quanh bả vai Ngụy La, một tay cúi xuống ôm lấy chân nàng bế nàng lên, sau đó ôm nàng ra khỏi phòng khách. Bên ngoài cửa phòng vẫn còn rất nhiều người đang đứng, Quảng Tín hầu cũng từ tiền thính chạy vội tới, vô cùng lo lắng hỏi thăm phu nhân mình xem đã có chuyện gì. Ông biết được Ngụy La có thai, liền lập tức tui vẻ, cho rằng hôm nay ông trời giúp ông ta rồi. Dù sao hỉ sự này cũng phát hiện trong Phủ Quảng Tín hầu, sau này Triệu Giới có thể nghĩ tới phần tình cảm này, để mắt tới Phủ Quảng Tín Hầu nhiều hơn một chút.

Quảng Tín Hầu thấy Triệu Giới đi ra khỏi phòng, tươi cười nghênh đón, chúc mừng nói: “Chúc mừng vương gia, chúc mừng vương phi”.

Triệu Giới rũ mắt nhìn ông ta dò xét một cái, không để ý tới.

Quảng Tín Hầu lại vội vã nịnh bợ, đi theo bên cạnh Triệu Giới nói: “Để thần kêu người chuẩn bị xe ngựa, vương gia chờ một chút. Bây giờ thân thể Vương phi quý giá, mọi việc đều phải cẩn thận một chút mới thỏa đáng…”

“Quảng Tín Hầu”. Triệu Giới dừng lại, đôi mắt phượng lạnh lùng nhưng trong trẻo chuyển hướng, mặt không biến sắc nhìn Quảng Tín Hầu: “Trần nhị và di nương của hắn liên thủ đụng vào vương phi của bản vương, ông nói, việc này bản vương nên xử trí thế nào?”

Quảng Tín hầu không biết còn có việc này, nụ cười trên mặt ông ta cứng đờ, dưới cái nhìn của Triệu Giới sau lưng ông ta từ từ toát ra mồ hôi lạnh. “Cái này…” Ông ta quay đầu nhìn thoáng qua Ngụy Bảo San trong góc, thấy Ngụy Bảo San cúi đầu, còn Trần Đằng sống tạm bợ kia không biết đã trốn tới chỗ nào rồi. Quảng Tín Hầu lại nhìn Triệu Giới, thấy ánh mắt hắn âm lãnh, lóe lên sát ý, nhất thời hai chân liền mềm nhũn, liền quỳ trên mặt đất cầu xin: “Vương gia tha mạng, là nghịch tử vô lễ, thần nhất định sẽ dạy dỗ lại hắn, cầu xin Vương gia khai ân”.

Sắc mặt Triệu Giới vẫn không đổi, nhàn nhạt nói: “Đưa hắn tới đại lao Thần cơ doanh, bản vương tự mình dạy dỗ hắn”.

Thần cơ doanh là chỗ như thế nào, Quảng Tín Hầu không thể không biết rõ. Vừa là nơi trọng yếu cấm quân chưởng quản súng ống và đạn dược, lại là quân đội do Triệu Giới quản lý. Trong Thần cơ doanh có một địa lao chuyên dùng để tra khảo tội phạm, nghe cực hình trong đó giống như ở địa ngục, phàm là người vào đó đều không thể sống sót đi ra. Mỗi chỗ trong thiên lao đều có thể nghe được tiếng rên rỉ thống khổ, một khi vào trong rồi, chính là muốn sống được, muốn chết không xong. Quảng Tín hầu nghe được những lời này của Triệu Giới, nhất thời cả kinh tới nói không nên lời: “Vương, vương gia…” Mặc dù ông ta tức giận nhi tử không bằng người ta, nhưng cũng không bỏ được đưa hắn vào đường chết.

Bước chân Triệu Giới không hề ngừng lại, qua trước mặt ông ta, không cho ông ta chút chỗ trống nào để thương lượng.

Triệu Giới vừa đi, Quảng Tín hầu phu nhân ở đằng sau nhịn không được, thân thể mềm nhũn ngã xuống.

Mọi người kinh hãi, vội vàng đỡ bà ta dậy: “Thái phu nhân!”.

Hầu phủ rối tung rối mù.

*** *** ***​

Trở lại Phủ Tĩnh Vương, trong phủ lại mời Tôn đại phu tới bắt mạch cho Ngụy La lần nữa, Tôn đại phu nói cũng không khác lắm so với những đại phu khác, lại mở thêm phương thuốc an thai, rồi mới nói vài tiếng chúc mừng với Ngụy La và Triệu Giới, lúc này mới rời đi.

Triệu Giới sai người đưa Tôn đại phu một số tiền tạ ơn lớn, những ngày này cũng nhờ có ông ta điều trị, thân thể Ngụy La mới tốt lên.

Trên hành lang, Tôn đại phu chợt nhớ tới việc: “Vương gia, có một việc lão phu quên nhắc ngài”.

Triệu Giới nói: “Chuyện gì?”

Tôn đại phu nói: “Phu nhân có thai, ba tháng đầu và ba tháng cuối là thời gian thai nhi không ổn định nhất, tốt nhất không nên làm chuyện phòng the”.

Bước chân Triệu Giới tạm dừng, chợt nói: “Cảm tạ đại phu, bản vương sẽ chú ý”.

Tôn đại phu liền rời đi.

Buổi tối hôm đó, Triệu Giới truyền tin tức này vào trong cung. Trần Hoàng hậu nghe được liền vui mừng tới hỏng rồi, vội nói Ngụy La dưỡng thai quan trọng hơn, không cần vội vàng vào cung thăm bà, lại kêu người mang tới nhiều thuốc bổ an thai. Còn lo lắng Ngụy La mới mang thai lần đầu không có kinh nghiệm, cố ý đưa tới hai ma ma chuyên môn hầu hạ phụ nhân có thai lo ăn uống và sinh hoạt hàng ngày cho nàng, chỉ còn thiếu không đem Ngụy La vào cung mà thôi.

Ngụy La nhìn thuốc bổ Trần Hoàng hậu đưa tới, buồn rầu nhíu mày: “Lúc không mang thai phải uống thuốc bổ, sao có thai rồi vẫn còn phải uống chứ?”

Triệu Giới cúi đầu, hôn lên trán nàng: “Ngoan, đây là vì mẫu hậu quan tâm nàng. Nếu nàng không thích, chúng ta không dùng, dưỡng thai thật tốt là được”. Nói xong hắn lại xoa bóp gương mặt nhỏ của nàng, sủng ái nói: “A La của chúng ta bây giờ là tiểu tổ tông, nàng mất hứng, ai dám bắt nàng theo chứ?”

Ngụy La vòng tay lên cổ hắn, treo người lên người hắn, đôi mắt cong lên hỏi: “Thật vậy chăng? Sau này thiếp nói gì chàng cũng đều nghe sao?”

Triệu Giới cười : “Nàng nói gì ta cũng đều nghe”.

Ngụy La vui mừng, hóa ra có thai rồi lại có chỗ tốt như vậy. Nàng nghiêng đầu, suy nghĩ kỹ một hồi: “Nếu thiếp nói muốn ăn cá do chàng câu thì sao?” Gần đây việc ăn uống của nàng có chút thay đổi, chính là thích ăn cá.

“Chỉ là việc này?” Triệu Giới nhướng mày.

Ngụy La chân thành gật đầu.

Triệu Giới cười to, nói: “Nàng chỉ có chút chuyện này sao. Mai ta liền chuẩn bị cần câu, dẫn nàng đi hậu viện câu cá”.

Ngụy La bổ sung: “Phải là do Đại ca ca tự mình làm”.

Này có chút làm khó rồi. Đôi tay Triệu Giới là đôi tay quen giết người, không phải để nấu ăn, nhưng vì Ngụy La, hắn tình nguyện thử một chút: “Nàng nói gì thì là cái đó”.

Ngụy La nằm trong lồng ngực  len lén cười. Tuy nói trước kia Triệu Giới cũng ngoan ngoãn phục tùng nàng, nhưng nàng vẫn không thể quá mức tùy hứng, bây giờ nàng có thai, tất cả mọi chuyện chuyện gì cũng đều được, tất nhiên không thể bỏ qua cơ hội này.

Sáng sớm hôm qua, Triệu Giới đi Thần cơ doanh một chuyến trước.

Nói là làm, sáng sớm liền kêu người đem Trần nhị gia Phủ Quảng Tín Hầu tới địa lao Thần Cơ Doanh.

Trần Đằng nhìn người cao ngựa lớn nhưng cũng không quá sợ hãi. Nhưng vừa mới tới đại lao, thấy trên tường treo đầy hình cụ và cả phạm nhân hấp hối, thậm chí có hình cụ còn dính máu và thịt vụn chưa rửa sạch, ngục tốt còn chưa tới gần mà hắn ta đã bị hù dọa tới tiểu trong quần, quỳ gối cầu xin Triệu Giới tha thứ.

Triệu Giới vốn cũng không muốn hành hạ hắn ta, chỉ muốn dọa một chút mà thôi, Ngục tốt kéo một tên tội phạm tới, Triệu Giới liền để Trần Đằng ở một bên nhìn xem.

Ngục tốt dùng roi thấm nước muối quất lên người phạm nhân, tên tội phạm kia bị đau tới gào khóc thảm thiết. Trần Đằng đứng ở bên, hai chân nhũn ra giống như đậu phụ xay, hắn cảm thấy có đồ rớt trên mặt đất, đưa tay ra lấy, để tới trước mặt, đúng là  miếng thịt đã thối rữa. Nhất thời sắc mặt hắn ta trắng bệch, xoay người vịn tường nôn ra, thiếu chút nữa là ói ra cả mật.

Chiều hôm đó Trần Đằng về nhà, mặc dù nhặt lại được cái mạng nhỏ, nhưng lại giống như thay đổi thành một người khác. Hắn ta khônh ăn không uống, tinh thần hoảng loạn, nghiêm trọng hơn là nếu trên bàn cơm thấy thịt bằm liền không ngừng nôn mửa, chỉ vài ngày liền gầy tới không nhận ra hình dạng. Trần Đằng cho rằng đây đều do Ngụy Bảo San hại hắn ta, ngày đó nếu không phải nàng ta đụng vào Ngụy La, hắn sẽ không bị Triệu Giới để mắt tới, vì thế vô cùng hận Ngụy Bảo San. Hắn ta không chỉ đuổi Ngụy Bảo San ra khỏi Phủ Quảng Tín Hầu, còn đánh rớt đứa nhỏ trong bụng nàng ta. Ngụy Bảo San không có chỗ nào để đi, lại không còn mặt mũi trở về Phủ Anh Quốc Công, cuối cùng lưu lạc đầu đường, bị người môi giới bán đi bán lại, lại bán cho xóm cô đầu. Đây là chuyện sau này, không tiện nhắc tới.

*** *** ***​

Sau khi Triệu Giới trở về liền dẫn Ngụy La câu cá.

Thời tiết hôm nay thật tốt, bầu trời trong xanh, gió mát dễ chịu. Hậu hoa viên Phủ Tĩnh Vương có một cái hồ không nhỏ, nước hồ sạch sẽ, trong suốt nhìn thấy đáy hồ. Ngụy La ngồi trên một cái đôn thêu trong đình giữa hồ, thấy Triệu Giới lấy từ trong thùng gỗ ra một con giun, móc lên lưỡi câu, rồi quăng dây câu ném vào trong hồ nước, dây câu tạo thành một đường vòng cung xinh đẹp trên không trung.

Ngụy La đưa cho Triệu Giới một cái khăn ướt: “Chàng lau tay đi”.

Triệu Giới nhận khăn lau tay, hắn mới từ Thần Cơ Doanh về, về phòng tắm rửa sạch sẽ rồi đổi lại xiêm y mới mới tới chỗ này. Hắn cũng không cho Ngụy La biết mình làm gì, cũng không muốn nàng biết, A La của hắn, chỉ cần sống một cuộc sống vô tư lự là được. Hắn để cần câu qua một bên, hai người ngồi trong đình, vành tai và tóc mai chạm vào nhau, từ xa nhìn lại hai người giống như hòa thành một. Triệu Giới giữ cằm nàng, hôn lên môi nàng, ánh mắt Ngụy La liếc qua, thấy cần câu giật giật, vội vàng đẩy hắn ra, nói: “Mau mau, có cá mắc câu”.

Qua một lúc lâu, Triệu Giới mới buông nàng ra, hắn thu cần lại, đúng là có một con cá chép lớn.

Triệu Giới cuộn tay áo lên, lộ ra cánh tay tinh tráng, một tay cầm con cá chép, một tay xoa xoa đầu Ngụy La nói: “Đi thôi, Đại ca ca làm cá cho muội ăn”.

Ngụy La gật đầu liên tục.

Triệu Giới nói được làm được, Ngụy La còn nghĩ hắn cậy mạnh, không ngờ tới phòng bếp, hắn lại rất bình tĩnh, bày mưu nghĩ kế. Đầu tiên Triệu Giới mổ bụng cá, móc nội tạng và mật cá bên trong ra, lại rút ra một con dao găm khảm hồng ngọc đeo bên hông, động tác thành thục cạo sạch vảy cá. Ngón tay hắn thon dài, khớp xương vô cùng rõ ràng, cho dù là cầm đao hay múa bút đều rất đẹp mắt, không nghĩ tới ngay cả đánh vảy cá cũng bình tĩnh như vậy, làm người khác chú ý.

Sau khi cạo hết vảy, Triệu Giới xoay xoay dao găm, cắt một vây cá ở hai bên, lại lấy ít muối trong hộp, sát một tầng lên thân cá, để ở bên, ướp khoảng hai khắc chuông. Trong thời gian này hắn cũng không nhàn rỗi, cắt hành thành miếng nhỏ rãi lên thân cá, đổ một chút rượu gia vị rồi đặt cá vào nồi hấp.

Ngụy La đứng ở một bên nhìn, trợn mắt há mồm, nàng còn tưởng hắn chưa bao giờ xuống bếp, bây giờ nhìn động tác của hắn lại có vẻ rất quen thuộc chỗ này nha?

Triệu Giới rửa sạch hai tay, nắm lấy cằm Ngụy La, khép miệng nàng lại, nhéo một cái: “Sao lại ngây ngốc rồi?”

Ngụy La vội vàng nắm lấy tay hắn, ngẩng đầu, một đôi mắt to sáng long lanh nhìn hắn: “Chàng học bếp núc khi nào? Sao trước kia chưa từng nghe chàng nói gì cả?”

Triệu Giới cười cười, giải thích với nàng: “Trước kia lúc hành quân đánh trận thường xuyên màn trời chiếu đất, nếu cả chút bản lĩnh này cũng không có, sao có thể sống tới bây giờ?”

Lúc trước Triệu Giới còn trong quân doanh, làm cá là sở trường hàng đầu, thứ hai là món ăn thôn quê.

Cũng may món Ngụy La muốn ăn là cá, nếu đổi thành những món khác, chưa chắc đã thuận buồm xuôi gió như bây giờ.

Không lâu sau, mùi thơm của cá xộc vào mũi nàng. Triệu Giới tắt bếp, từ trong chạn bếp lấy ra một cái đĩa màu trắng, hoa văn linh chi, đem cá chép mới hấp xong để vào đó rồi đặt lên bàn gỗ, dùng đũa ngọc gắp một miếng thịt cá đút tới bên miệng Ngụy La: “Tới đây, thử một miếng”.

Ngụy La nói: “Nóng, chàng thổi một chút”.

Triệu Giới thổi hai cái, vừa nhấc mắt liền thấy đôi mắt trông mong của tiểu cô nương nhìn hắn, cái miệng nhỏ nhắn khẽ nhếch, lộ ra vẻ mặt thèm ăn. Khóe miệng hắn hơi vểnh lên, hắn muốn trêu chọc nàng, chiếc đũa động một chút, đưa cá vào trong miệng mình…

Ngụy La nóng nảy, cúi đầu tới gần, cắn lên môi hắn, cướp miếng thịt cá đầu tiên vào trong bụng mình.

Thịt cá tươi mới, ướp gia vị vô cùng ngon miệng. Sau khi Ngụy La ăn xong, vẫn chưa thỏa mãn mà liếm liếm khóe miệng Triệu Giới, tán dương: “Ăn thật ngon”.

-------------------

Các thân ái, vậy là còn 10 chương nữa sẽ hoàn nha~~~

Chương trước Chương tiếp