[Soojun] - Bàn tay cho anh nắm, bờ vai cho anh dựa - 41.

Tùy Chỉnh
Chương trước Chương tiếp

Yeonjun hồi phục khá nhanh, chỉ một vài ngày đầu mới tỉnh là còn mệt thôi, sau đó thì không có trở ngại gì cả.

Mọi người trong đội 5 thì vẫn thường xuyên đến thăm, đem cả tin tức của vụ án vừa rồi đến rằng chủ mưu là Kim Taehwan bị tòa tuyên án tử hình rồi. Còn lại 2 anh em Yongin Yongwook bị phạt tù 10 năm, cựu quản lý trưởng cảng Mokpo là Pong Sil bị bị phạt tù 7 năm, những người có liên quan khác bị phạt tù 5 năm.

Như thế coi như cũng là xứng đáng rồi, Yeonjun chẳng có ý kiến gì nữa cả, an an ổn ổn mà dưỡng bệnh.

Có một hôm Soobin cùng với Yeonjun đi dạo trong vườn hoa của bệnh viện, lúc này anh đã gần khỏi rồi, bác sĩ nói là 2 đến 3 ngày nữa thì có thể xuất viện.

"Vài ngày nữa là xuất viện rồi, anh có muốn quay lại sở cảnh sát tiếp tục làm việc không?" Hắn hỏi. 

"Không đâu, anh sẽ về với Trouvaille thôi. Anh bỏ bê cửa hàng bao nhiêu ngày trời rồi, khách hàng tuần nào cũng thấy nhắn tin hỏi sao đóng cửa lâu thế." Yeonjun lắc đầu. 

"Vậy ạ... Nhưng mà hồi trước sao đột nhiên anh lại nghỉ việc ở sở thế?"

"Có một vài chuyện xảy ra khiến cho anh không có đủ can đảm để tiếp tục làm việc nữa." 

"Chuyện gì vậy ạ?"

"Anh nói cái này ra em đừng sợ nhé... Em biết là cảnh sát hình sự mỗi khi có vụ án thì thường phải ở lại cả đêm hoặc về rất muộn đúng không?"

"Ừm."

Anh nhướng mày, bắt đầu tỏ vẻ thần bí: "Hồi mà anh làm việc ấy, nhiều vụ án lắm, cứ dăm ba tháng là lại có 1 vụ. Thế nên anh thường hay phải ngủ lại ở sở, có những lúc bí bách quá nên phải ra bên ngoài để hít thở một chút. Em có biết anh đã nhìn thấy gì không?" 

"Thấy cái gì ạ?" Soobin dù thấy chiều hướng câu chuyện cứ kì kì sao nhưng vẫn tiếp tục thắc mắc.

"Đối diện với sở cảnh sát là một khu nhà ở, khu nhà ở đó ngày trước chính là một bãi tha ma. Vì thế... đã rất nhiều lần anh thấy có những bóng ma lởn vởn quanh sở đấy, chúng cứ lượn lờ trước mặt anh, lúc đó cả người anh run lên bần bật, nó vồ lấy anh như thế này này...." Yeonjun đột nhiên chồm lên dí sát vào mặt hắn làm Soobin giật mình.

Hắn ôm tim muốn gớt nước mắt ra bên ngoài, ai oán kêu lên: "Anh nói điêu, em biết mà."

"Ha, cũng biết là anh nói điêu đấy, nãy giờ đùa em thôi. Nhưng mà chuyện anh nghỉ việc cũng không đặc sắc gì cho cam, chuyện phiếm ấy mà, đừng quan tâm." 

"Em không thấy chuyện anh nghỉ việc có gì đặc sắc nhưng mà đối với em nó không phải chuyện phiếm. Em chỉ là muốn nghe anh tâm sự." Hắn đáp.

Yeonjun khựng lại, lâu lắm rồi ha, 7 năm rồi, chẳng có ai chịu nghe anh tâm sự, bây giờ đột nhiên xuất hiện một Choi Soobin tự mình nói muốn nghe anh tâm sự. Trong lòng anh thực sự vui vẻ muốn khóc lên được, nhưng chuyện này có lẽ cứ nên giấu kín thì hơn.

"Không có gì để phải tâm sự cả, chuyện của anh cũng không có gì đâu. Đi, lại đây ngồi, chân anh mỏi rồi." Yeonjun kéo hắn lại chỗ ghế trong vườn hoa, nơi này có vẻ ít người lui tới thì phải.

Vườn hoa này chỉ trồng đúng một loài hoa duy nhất, là hoa hải đường. 

Hải đường sắc đỏ, cam, vàng, hồng, đều là những tông màu nóng, dưới trời xanh mây trắng gió nhè nhẹ thổi, hai người ngồi trên cùng một chiếc ghế đá dưới một mái vòm quấn bằng các dây leo, khung cảnh thực sự vô cùng nên thơ.

"Hải đường này, đẹp ha." Yeonjun nói.

"Em cũng thấy đẹp. Hơn 1 tháng làm việc với vụ án kia chẳng có hoa có cỏ gì cả, em thấy nhạt nhẽo ghê." Soobin gật đầu đồng tình.

Anh cũng thấy nhạt nhẽo. Có lẽ cuộc sống của Yeonjun chỉ hợp với những thứ bình bình giản dị như chăm hoa chăm lá thôi, không hợp với những thứ ồn ào vội vã như cảnh sát đâu. Hai lần quyết định vào nghề cảnh sát, lần đầu tiên hồi 2 3 tuổi khi mới biết về cái nghề này, lần thứ hai là năm 32 tuổi quyết định trở lại lần nữa, lần nào cũng đều gặp những điều đau đớn.

"Thực ra hồi trước ấy, em không phải là người hay chăm sóc bản thân rồi chăm chỉ dọn nhà nấu nướng đâu." Soobin bắt đầu kể.

"Hả? Sao anh thấy em sinh hoạt rõ lành mạnh luôn ấy, mà nhà cửa cũng sạch sẽ gọn gàng, biết đi siêu thị mua đồ nấu cơm cơ mà." Anh khá bất ngờ với điều mà hắn nói.

"Cái thứ sinh hoạt lành mạnh nhất của em chỉ có chạy bộ thôi. Thực ra là kể từ ngày em gặp anh, em mới bắt đầu chăm chút như vậy đây."

"Gì cơ? Gặp anh á?"

"Ừm, anh bất ngờ chứ gì. Sau đêm gặp anh đến buổi tối lúc đi làm về là em bắt đầu dọn nhà cửa nhá, xong bắt đầu lên mạng tìm công thức nấu ăn nhá. Chính em cũng chẳng hiểu sao em lại làm thế luôn, hơi bị sạch sẽ chỉn chu đấy. Rồi em còn đặt cả đồ dưỡng da, skincare các thứ, nhiều kinh."

Yeonjun lặng thinh không nói một lời, cái hôm anh về nhà cùng với hắn, lúc dùng nhà vệ sinh anh phải há hốc mồm vì skincare của Soobin để đầy cả 1 giá đựng đồ.

"Ủa chứ sao từ khi gặp anh em mới như vậy?" Anh hỏi hắn.

"Chắc là bởi vì em thích anh nên mới vậy, người ta nói có một tình yêu tích cực và chân thành mình sẽ cố gắng để trở thành một phiên bản tốt hơn mà." 

Chỉ trong có 2 - 3 phút thôi mà Soobin đã khiến cho Yeonjun phải lặng thinh tới 2 lần liền. Lần này là do anh quá sốc, sốc đến độ không thể nào tưởng tượng nổi.

Anh lắp bắp: "S-sao?" 

"Em thích anh, chẳng biết có được tính là trúng tiếng sét ái tình hay không bởi vì ngay từ lần đầu gặp là em đã có ấn tượng rất đặc biệt với anh rồi." Soobin nhẹ nhàng nói, hắn bên ngoài có bao nhiêu bình tĩnh, bên trong lại run rẩy bấy nhiêu, nói ra được những lời này, Soobin phải gom góp tất cả dũng khí của mình trong bao nhiêu năm lại mới được đấy.

"Em?" Yeonjun chỉ vào hắn.

"Thích anh?" Rồi lại chỉ vào mình.

"Ừm, thích anh, thích lâu rồi, từ lúc mới quen biết anh cho đến bây giờ. Cho nên..." Nhìn biểu cảm của anh, Soobin đã hiểu rồi, vậy mà hắn vẫn muốn liều một lần."

"Cho nên?"

"Em thích anh, rất rất thích anh. Anh có thể đồng ý làm người yêu em được không?"

Toàn bộ mọi lời nói, cử chỉ, hành động của Soobin đều vô cùng chân thành. Yeonjun nhìn vào ánh mắt đó của hắn, ngay lúc đó nếu như anh mở miệng ra nói, thực sự anh sẽ đồng ý đấy. 

Nhưng rồi Yeonjun nghĩ lại, anh... không thể... không thể hủy hoại Soobin như thế được.

Anh ngắt một bông hoa hải đường xuống, đặt vào lòng bàn tay hắn: "Chúng ta... có lẽ nên giống như những bông hải đường là tốt nhất." 

Nói rồi Yeonjun đứng dậy bỏ đi để lại Soobin ngồi ở đó, trong tay nắm chặt bông hoa hải đường.

Soobin không am hiểu về hoa, giờ phút này, hắn chỉ hy vọng bản thân mình không hiểu ý nghĩa của loài hoa này để còn có thể giữ lại chút vọng tưởng nhỏ bé. Ông trời thì lại thường trêu ngươi, lại để cho hắn hiểu được tường tận ý nghĩa của nó là gì.

"Chúng ta hãy giữ một tình bạn thân thiết nhé."

Chương trước Chương tiếp