- Ssac 1 To 10

Tùy Chỉnh


"Tụi bây không được khi dễ Ninh Ninh."

"Nó là em tao, tụi bây ai còn dám khi dễ nó tao liền đánh đứa đó."

Hai đứa nhỏ bộ dạng đáng yêu giống nhau như đúc lúc này đang dang tay ra che chở phía trước một đứa nhỏ xinh đẹp, tư thế giống như gà mái bảo vệ gà con, lại giống như bảo vệ món đồ chơi ưa thích, tràn ngập ý muốn bảo hộ cùng chiếm giữ.

Mấy đứa nhỏ khác thấy người mà hai cái tiểu bá vương này bảo vệ, nhất thời cũng không dám hé răng, chỉ có một đứa không sợ chết mới nói một câu: "Lục Thiếu Hoàng, Lúc Thiếu Linh, tụi bây khi nào thì có thằng em bộ dáng bất nam bất nữ như thế, sẽ không phải là nhặt được đi?"

Lục Thiếu Hoàng nghe thế tức giận kinh khủng, vọt lên, ngăn chặn cái đứa vừa nói kia, Lục Thiếu Linh thì ở lại một bên bảo vệ Tử Ninh ở dưới đất, sợ có người không cẩn thận thương tổn đến nó.

Lục Tử Ninh bị cảnh tượng như vậy dọa đến mức sợ không ít, khi đó bọn họ đều là đứa nhỏ bốn tuổi, nhìn thấy hai người trên mặt đất lăn đến đầy bùn, còn không ngừng tay, nhất thời liền bị dọa khóc, nghe thấy cậu khóc, tiểu ác ma bộ dáng vừa rồi còn bộ mặt hung sát nhất thời uy phong không còn nữa, đều là một bộ dáng sốt ruột, Lục Thiếu Hoàng cũng từ trên người đứa nhỏ kia leo xuống, vây quanh bên người Lục Tử Ninh an ủi nó bảo nó đừng khóc.

Thấy bảo bối của hai tiểu bá vương kia khóc, mấy đứa nhỏ khác đều 'thấy tình thế không ổn', liền nhanh chóng chạy đi.

"Ninh Ninh không khóc nga."

"Thiếu Hoàng ca.......không cần đánh nhau....." Lục Tử Ninh nói nho nhỏ mà cũng có chút tức giận, bởi vì tiếng khóc thút thít cũng không có ngừng, cái mũi hồng hồng, bộ dáng đáng yêu làm hai anh em nhìn thấy thiếu chút nữa chảy nước miếng. (4 tuổi đây s:)))

"Không đánh nữa, Ninh Ninh đừng khóc."

"Anh........ô...............anh bị thương............." Lục Tử Ninh đau lòng nhìn cánh tay Lục Thiếu Hoàng, trên mặt bởi vì ma xát phải đá mà trầy da một chút.

"Vết thương nhỏ ấy không có gì hết. Không đau." Đứa nhỏ thực dũng cảm nói, huy huy cánh tay giả bộ không sao, tuy rằng thật sự có như vậy......một chút đau.....chính là chỉ một chút!

Lục Thiếu Linh cũng một bộ dáng tiểu đại nhân mà an ủi bé. Rõ ràng là cùng tuổi, Lục Thiếu Hoàng cùng Lục Thiếu Linh chính là so với cậu sinh ra sớm hơn mấy giờ, nhìn qua nhìn lại phi thường có dáng làm anh.

"Thiếu Linh ca cũng không được đánh nhau........."

"Thiếu Linh ca chưa bao giờ đánh nhau." Lục Thiếu Linh nhanh chóng đối Lục Tử Ninh nói.

"Đúng vậy, Ninh Ninh đừng khóc, khóc xấu về sao như thế nào làm cô dâu của anh chứ." Lục Thiếu Hoàng vốn chính là nghĩ muốn an ủi Lục Tử Ninh, ai biết được đứa nhỏ này thật sự ngừng khóc.

"Cô dâu là cái gì?"

"Cha nói, người phải thực yêu thực thích mới có thể làm cô dâu của mình, anh cùng Linh đều thích Ninh Ninh a, cho nên Ninh Ninh chính là cô dâu của tụi anh."

"Thật vậy chăng?" Đứa nhỏ rốt cục cũng lộ ra hai cái răng thỏ thật đáng yêu, bởi vì các anh nói rất thích nó..........

"Đúng vậy, không lừa Ninh Ninh nga."

.

"Reng reng reng ———————–"

Một tiếng chuông kì lạ từ nơi xa truyền đến, đánh gảy cảnh tượng ấm áp, Lục Tử Ninh đem tay đập cái đồng hồ, hình ảnh trong mộng nháy mắt toàn bộ biến mất. Lục Tử Ninh từ trên giường ngồi xuống, ánh mắt còn có chút không có mở ra được, áo ngủ cũng rối loạn rớt xuống trên vai, tóc có chút rối, liền như vậy nhắm mắt ngồi lại trên giường trong chốc lát.

Như thế nào lại thấy giấc mơ kia? Hai cái hỗn đản, thế nhưng khinh mình trẻ người non dạ làm cho mình kêu bọn họ là ca ca, rõ ràng bọn họ hẳn phải kêu mình là thúc thúc mới đúng! Đúng vậy, bọn họ chính là hai đứa con của anh mình, là một đôi song bào thai, bởi vì mẹ mang bầu mình thật trễ, cho nên làm cho cậu so với hai đứa cháu còn muốn nhỏ hơn một chút, tuy rằng nhỏ hơn mấy tiếng đồng hồ, hai tiểu tử kia cũng không chịu gọi cậu là tiểu thúc thúc, còn lừa gạt chính mình nhỏ tuổi gọi bọn họ là ca ca.

Tầm mắt Lục Tử Ninh dần dần chuyển qua đầu giường, trên đó có một tấm ảnh chụp, ảnh chụp có thể thấy đã rất cũ, Lục Tử Ninh vẫn giữ nó đặt ở đầu giường. Đó là lúc bọn họ bốn tuổi, mình đứng ở giữa, hai người kia đứng ở hai bên, dù cùng tuổi, Lục Tử Ninh so với bọn họ còn muốn lùn hơn một tý, hai anh em bộ dạng giống nhau như đúc, đều phi thường đáng yêu, có điểm mập mập, mặc quần áo cũng là giống nhau, bất quá Lục Tử Ninh lại nhớ rõ ràng người nào là Lục Thiếu Hoàng, người nào là Lục Thiếu Linh.

Không biết bọn họ hiện tại bộ dạng thế nào.......Nhớ tới cái này Lục Tử Ninh có chút ủy khuất cầm gối hướng ảnh chụp ném, hai kẻ lừa đảo! Còn nói cái gì...............mình là cô dâu bọn họ........đều là kẻ lừa đảo! Năm năm tuổi Lục Thiếu Hoàng cùng Lục Thiếu Linh bị đưa ra nước ngoài, mình cũng cùng ba mẹ rời nhà anh Tô Dạ chuyển đến thành phố khác, Lục Tử Ninh không nghĩ đến lần từ biệt này thế nhưng đã mười ba năm, năm trước cậu nghe mẹ nói bọn họ đã về nước, đều nhận được giấy chứng nhận rất cao, thậm chí còn có công ty riêng của mình, nhưng mà lại đưa bọn họ đến đại học trong nước học một lần, lấy học tập làm niềm vui.

Nghe thấy bọn họ trở về, Lục Tử Ninh trong lòng tràn đầy hưng phấn còn ẩn ẩn chờ mong, nhiều lần tưởng tượng ra cảnh bọn họ gặp lại, nhưng mà một ngày rồi hai ngày, cũng không thấy bọn họ đến thành phố này tìm mình, sau mẹ lại nói muốn đi thành phố kia xem bọn họ, Lục Tử Ninh lại ngoài ý muốn cự tuyệt, cậu đột nhiên không dám đối mặt bọn họ, bọn họ không có đến tìm mình, có phải hay không đã sớm đem mình quên đi, cũng là.......chuyện mười mấy năm trước.....còn có ai sẽ nhớ rõ a........chỉ có chính mình ngu ngốc trong thời điểm này còn nhớ rõ chuyện hồi nhỏ như vậy. Bọn họ ở nước ngoài không biết đã thấy qua bao nhiêu người xinh đẹp chứ.

Vì thế ngày mẹ cùng ba đi đến chỗ anh trai, chính mình một người ở nhà, khi đó Lục Tử Ninh đang học cấp ba. Mẹ lúc sau trở về còn nói bóng nói gió tình huống của hai đứa cháu của Lục Tử Ninh, biết họ hiện tại cao hơn, đẹp trai hơn, nhưng mà cũng biết, bọn họ căn bản không có hỏi mẹ tình huống về mình. Ánh mắt Lục Tử Ninh nhất thời ảm đạm đi. Nguyên lai thật sự đã quên mình sao..........

Đoạn thời gian kia Lục Tử Ninh cũng không biết chính mình bị sao nữa, cảm xúc xuống dị thường, càng ngày càng chuyển xấu, thành tích từng bước đi xuống. Thẳng đến một ngày nào đó, Lục Tử Ninh vô tình nghe được hai anh em họ sau khi về nước liền tiếp tục vào trường đại học, trong lòng lúc này mới nảy sinh một kế hoạch.

Đúng vậy, cậu phải thi vào nơi đó. Cậu mới không cần làm một người im lặng làm cho hai cái hỗn đản kia tiêu sái qua ngày. Cho nên cậu phải nhanh tỉnh táo lại. Dám đem chính mình quên đến không còn một mảnh! Nhất định phải làm cho bọn họ trả giá! Vì thế Lục Tử Ninh lại bắt đầu cố gắng học tập, mục tiêu là vào đượctrường đại học kia.

Lục Tử Ninh đơn thuần hoàn toàn không có nhận thấy được hành vi chính mình là tự chui đầu vào rọ, đợi cho tương lai đến thời điểm bị hai cái ác ma kia ăn sạch thì có muốn hối hận cũng không kịp nữa rồi.

Rốt cuộc sau khi chấm dứt đợt thi vào trường cao đẳng, Lục Tử Ninh nhận được thư trúng tuyển của trường đại học.

Sau lại mới biết thì anh mình, cũng chính là cha của hai đứa cháu, cũng dạy học ở đây, biết mình muốn đi vào đó học cũng rất vui vẻ, còn nói nhà anh rất gần trường, muốn hay không đến ở cùng hắn, nhưng mà nghĩ nếu mình đến đó chẳng khác nào cùng Lục Thiếu Linh cùng Lục Thiếu Hoàng ở cùng một chỗ, vẫn là quên đi.

Thời điểm chọn chuyên ngành Lục Tử Ninh bối rối một phen, hỏi mẹ mới biết được hai tên gọi là cháu kia là một người học về luật, một người học về y, Lục Tử Ninh nhất thời có chút buồn bực, như thế nào bọn họ không cùng học một cái chuyên ngành.

Vẫn tưởng rằng hại người họ vẫn là như trước đây giống nhau, cái gì đều thích chọn giống nhau, cho nên cậu cũng bối rối không biết mình nên chọn học luật hay là chọn học y, cuối cùng cảm thấy được chính mình cả hai cái đều không thích, một cái đầu hai việc lớn, vẫn là cảm thấy được chọn chuyên ngành thoải mái cho chính mình, vậy là trong lúc vô ý thấy chuyên ngành 'Ngôn ngữ và văn học Trung Quốc', nghĩ thầm chuyên ngành này chắc rất rỗng (Ngành không có gì để học, chỉ có được cái tên), cũng không có gì để học, không giống pháp luật cả ngày đều học về đủ loại luật, y học thì càng đừng nói, Lục Tử Ninh căn bản là dốt đặc cán mai.

Nghĩ thấy học tiếng Trung hẳn là thật nhẹ nhàng, vì thế liền chọn cái này.

.

Tuy rằng thấy đứa con chọn chuyên ngành thật kì quái ở trường, Dư Tuệ cũng không có nói cái gì, dù sao Lục Tử Ninh là bà cùng Lục Cảnh Phong về già mới có, nên vô cùng yêu thương, cậu muốn làm gì đều tự quyết định.

Năm Lục Tử Ninh ba tuổi, bà nội yêu thương cậu nhất, khi bà qua đời, bọn họ liền đem Lục Tử Ninh cùng chuyển đến nhà Tô Dạ và Lục Tử Hiên ở đó hai năm, cho đến khi hai người họ đưa hai đứa con xuất ngoại, bọn họ mới lại chuyển đi.

Biết trước đây ba đứa bọn nhỏ quan hệ rất tốt, bởi vì tuổi bằng nhau, hai năm kia cơ hồ mỗi ngày ba đứa nhỏ đều dính cùng một chỗ, sau này tách ra nhiều năm như vậy liên hệ cũng ít, nếu đứa con cả ngày không đem ảnh chụp để trên đầu giường, Dư Tuệ đều đã nhanh chóng quên đi hai đứa cháu mình.

Chính là vì nhớ đến, nên lần trước chính mình nói muốn dẫn nó đi nhà Tô Dạ nhìn hai anh em chúng nó, đứa con đột nhiên cự tuyệt.

Đứa nhỏ này, càng lớn tính cách lại càng không được tự nhiên. Dư Tuệ Thật nghĩ không ra đứa con này là đang suy nghĩ cái gì.

.

Trước kia Lục Tử Ninh không biết quan hệ của anh cả Lục Tử Hiên cùng anh hai Tô Dạ, chỉ biết khi còn tiểu học cậu không biết Lục Thiếu Hoàng cùng Lục Thiếu Linh là con ai, bởi vì bọn họ kêu Lục Tử Hiên là ba ba, kêu Tô Dạ là cha.

Đến thời điểm sơ trung nghe nói là đồng tính luyến ái mới giống như bị nước xối thẳng lên đầu, rốt cuộc nhiều năm như vậy chính cậu cũng không hiểu hết, bất quá đàn ông cùng đàn ông làm sao sinh đứa nhỏ a, Lục Thiếu Hoàng cùng Lục Thiếu Linh kia hai người này sẽ không phải là từ tảng đá chui ra đi. Lục Tử Ninh đột nhiên nhớ đến bí mật giấu trong thân thể chính mình, nên sẽ không phải anh Tô Dạ cũng là........

Từ đó về sau Lục Tử Ninh đối với anh Tô Dạ có một lại tâm tình kính nể, thật sự là khó tưởng tượng một người đàn ông như thế dám vì một người đàn ông khác mà mang thai, cho dù thân thể cùng đàn ông bình thường có điểm không giống nhau, nhưng này cũng không phải do chính mình quyết định được, Lục Tử Ninh vẫn là cảm thấy việc sinh đứa nhỏ hẳn là việc của phụ nữ.

.

Ngày khai giảng là mẹ đưa mình qua, anh hai Lục Tử Hiên cũng đến, Lục Tử Ninh cũng nhiều năm không thấy anh hai, là từ khi Lục Thiếu Hoàng bọn họ xuất ngoại, cậu rất ít đi đến nhà anh chơi. Lục Tử Hiên so với chính mình lớn hơn hai mươi tuổi, nhưng mà nhìn qua cũng không có một chút bộ dáng trung niên đại thúc, không có bụng bự khủng bố, dáng người bảo trì phi thường tốt, càng lớn tuổi càng tuấn tú càng trầm ổn, khó trách anh ba lại đối với với anh khăng khăng một mực, hai cháu của mình, hẳn chính là giống anh hai đi.

"Tiểu Ninh, ở bên cạnh nếu có cái gì không quen, khí hậu không thích hợp, phải lập tức gọi điện thoại cho anh."

"Ân."

"Anh ba em hôm nay không có việc, lần sau chúng ta sẽ cùng nhau đến bên kia chơi."

"Đã biết."

"Ở trường học chú ý một chút."

"Ân. Biết rồi."

"Đúng rồi, Thiếu Hoàng cùng Thiếu Linh hai đứa nó đã ở trường, so với em hơn một lớp, có chuyện gì có thể tìm bọn nó, có số điện thoại bọn nó không?"

Lục Tử Ninh lắc đầu, trong lòng lại bởi vì nghe hai cái tên quen thược mà rối loạn, Lục Tử Hiên đem di động Lục Tử Ninh lấy qua, đưa số Lục Thiếu Hoàng cùng Lục Thiếu Linh dùng ở trong nước vào.

"Mẹ, nếu ở đây, trước hết đến ở chỗ chúng con ở vài ngày đi." Lục Tử Hiên đem tầm mắt chuyển đến trên người Dư Tuệ.

Bà cười gật đầu, "Được. Dù sao Ninh Ninh vừa tới nơi này mẹ cũng không có yên tâm, còn muốn được nhìn thấy nó nhiều hơn."

"Ân."

.

Giúp Lục Tử Ninh tìm được ký túc xá, Dư Tuệ còn giúp cậu dọn giường cho tốt, đem đồ vật sắp xếp gọn gàng.

"Mẹ, mẹ cùng anh trở về đi, con tự mình làm được rồi." Lục Tử Ninh có chút ngượng ngùng nói, chính mình đều lớn như vậy còn muốn mẹ giúp mình dọn dẹp.

Dư Tuệ xem đồ vật này nọ sắp xếp không có sai biệt lắm, liền cùng Lục Tử Ninh nói vài câu, sau đó cùng Lục Tử Hiên rời đi.

.

Trong xe, Lục Tử Hiên vừa lái xe vừa cùng Dư Tuệ nói chuyện.

"Mẹ, thân thể tiểu Ninh có cần phẫu thuật gì không?"

"Chính nó muốn làm nam sinh, nhiều năm như vậy cũng coi nó như nam mà dưỡng, nhưng mà, Tử Hiên con cũng biết đứa nhỏ này từ bé chỉ sợ đau, để cho nó đi bệnh viện thấy kim tiêm nó đều có thể khóc như heo bị giết, vừa nghe đến phẫu thuật sắc mặt đều trắng bệnh, chết sống cũng không muốn đi."

"Nhưng mà.......không làm cũng không được a.......tiểu Ninh nếu muốn làm nam sinh.....thân thể như vậy......." Lục Tử Hiên có chút lo lắng mở miệng, Trước kia Lục Tử Ninh đều ở trong nhà, không thể so với đại học bên ngoài, bí mật thân thể Lục Tử Ninh nếu bị người ở trường phát hiện cũng không tốt, cho nên phải mau chóng phẫu thuật để cho cậu khôi phục thân thể bình thường mới là tốt nhất.

Mới trước đây quyết định đem quyền lợi lựa chọn làm nam hay nữ để lại cho Lục Tử Ninh, nếu trưởng thành, cũng có quyết định, vậy phải bắt đầu chuẩn bị.

"Đúng vậy, mẹ và ba của con cũng có khuyên răn nó, cùng nó nói phẫu thuật không có đau, nhắm mắt lại một cái liền xong, nhưng mà đứa nhỏ này chính là không chấp nhận được. Nhất là mổ ở nơi tư mật như vậy."

"Nó hiện tại có bạn gái không?"

Dư Tuệ lắc đầu.

"Vậy có thích nữ sinh nào hay không?"

"Hình như không có."

"Vậy.........có thể hay không.....thích nam sinh?"

Dư Tuệ nghĩ nghĩ, vẫn lắc đầu, "Nhiều năm như vậy cũng không thấy nó cùng nam sinh nào tiếp xúc gần, ngay cả bạn bè cũng không có mang về nhà, lại càng không giống trước đây cả ngày quấn quít lấy con hay là với ai, hình đối nam sinh......cũng không phải rất có hứng thú........"

Lục Tử Hiên cũng lặng yên, nghĩ nghĩ, "Hay là chờ thêm một đoạn thời gian, kỳ thật cũng không gấp, chờ tiểu Ninh có người mình thích, tự nhiên sẽ có quyết tâm đi làm phẫu thuật."

"Ân." Dư Tuệ gật gật đầu. Cảm thấy Lục Tử Hiên nói như vậy cũng đúng. "Bất quá đứa nhỏ này không có người ở bên cạnh, vẫn có điểm lo lắng."

Lục Tử Hiên gật đầu, "Nguyên nhân bởi vì thân thể mà từ nhỏ quá sủng nó. Hiện tại đứa nhỏ này hẳn là không còn tiểu đêm như lúc còn bé xem như là một nửa tự lập đi, kỳ thật rèn luyện cũng tốt."

"Ân, mẹ cũng là nghĩ như vậy, mới đáp ứng cho nó trọ ở trường."

.

Trong ký túc xá.

Xá hữu (có thể hiểu như bạn cùng phòng, cùng ký túc xá) của Lục Tử Ninh đã muốn tới rồi, nhìn về thời gian biểu, buổi chiều mọi người đều phải tới phòng học nhận sách, buổi tối có hội thảo nhập học, sau đó phát đồng phục cùng quân phục.

Lúc xá hữu của Lục Tử Ninh vừa đi vào trong phòng liền bị dọa sợ, nghĩ mình chắc đi nhầm đến ký túc xá nữ, da người Lục Tử Ninh so với nam sinh đúng là trắng hơn thật, giữa mi còn có một cái chu sa nhỏ, làm cho người khác nhìn thấy liền tưởng là một cô gái xinh đẹp, bất quá là do bởi vì tính cách nên thanh âm Lục Tử Ninh không có mềm mại ôn nhu như nữ sinh, lại làm cho người ta cảm giác ra đó là một nam sinh.

.

Vừa mới tiến đến mọi người tựa hồ đều thật hưng phấn, làm quen với xá hữu của mình, hỏi tên cùng số điện thoại vân vân, chỉ có Lục Tử Ninh ngồi im lặng, không có cùng bất cứ ai nói chuyện, cầm điện thoại của mình nhìn chằm chằm hai số di động, lại không tính gọi. Đột nhiên bên cạnh truyền đến một trận xôn xao, Lục Tử Hiên quay đầy mới phát hiện trong đó có hai bạn cùng phòng của mình đứng ở bên cạnh.

"Cậu nói...."

"Hay là cậu tự nói đi......."

"Cái kia, xin chào." Một người nam sinh trong đó rốt cục mở miệng. Lục Tử Nhinh nhìn hắn có chút kỳ quái, chờ hắn nói tiếp.

"Cái kia, tôi gọi là Ngô Tịnh Vũ, căn cứ vào chế độ ký túc xá trường học, bởi vì ký túc xá quá lớn, đây là chìa khóa quản lý mới cấp, mỗi người đều có một cái, để cho tiện, nếu cảm thấy phiền toái có thể trả tiền trước cho tôi, tôi đến lúc đó thống nhất đi làm. Còn có, có thể hay không cho tôi số điện thoại? Để tiện liên hệ, về sau ở trong ký túc xá có thể chiếu cố lẫn nhau."

"Ân." Lục Tử Ninh cái gì cũng chưa nói, tự mình viết ra số điện thoại, sau đó đưa tiền cho nam sinh kia. Hai người phát hiện Lục Tử Ninh tuy rằng vẫn lãnh đạm giống như trong tưởng tượng, nhưng mà cũng không có khó ở chung lắn, âm thầm nhẹ nhàng thở ra, có thể do tính cách hướng nội, hy vọng về sau mọi người trong ký túc xá có thể ở chung thật tốt.

.

Đến buổi chiều, Lục Tử Ninh so với xá hữu ra khỏi kí túc xá sớm hơn, bởi vì cậu không có thói quen ở cùng nhiều người một chỗ, ba người khác cũng nhanh chóng đứng lên, chính mình thật ra không biết là phải cùng bọn họ nói cái gì.

Dựa vào địa điểm viết trên thời gian biểu, Lục Tử Ninh chậm rãi đi đến, chuẩn bị đi lấy sách.

Cậu phát hiện trường này thật đúng là rất lớn, bất quá hôm nay học sinh mới đến rất nhiều, tự nhiên người cũng rất đông.

Lục Tử Ninh vòng quanh vài cái, vẫn có chút không rõ phải đi đến khu dạy học như thế nào, trường học sắp xếp rất nhiều anh chị đến làm người dẫn đường, chính là sợ nhiều sinh viên mới gặp vấn đề không biết đường hay là mang đồ linh tinh này nọ quá nhiều.

Cho nên Lục Tử Ninh phản ứng đầu tiên chính là tìm một người nào đó hỏi môt chút.

Ở ngã rẽ nhìn thấy một người mặc quần áo người dẫn đường xanh biếc, không do dự liền đi đến.

"Cái kia, tôi xin hỏi một chút khu dạy học D đi như thế nào?"

"Khu dạy học D sao?" Nam sinh xoay người lại, Lục Tử Ninh lúc này mới thấy bộ dàng người kia rất được, hơn nữa rất cao, không nghĩ rằng ngày đầu tiên tới trường có thể nhìn thấy cực phẩm dễ nhìn như vậy. Không biết hai đứa cháu kia của mình hiện tại có hay không cũng cao như vậy..........có hay không đẹp như vậy........thấy mình lại nghĩ đến hai tên hỗn đản kia, Lục Tử Ninh liền vội vàng ngưng lại.

"Ân,"

"Cậu cũng là học tiếng Trung đi?"

"Anh như thế nào biết?"

"Khu dạy học D đều là người học tiếng Trung đi lấy sách." Nam sinh cười cười, "Tôi mang cậu đi."

Lục Tử Ninh gật gật đầu: "Cảm ơn."

Kỳ thật Hứa Dực Dương vốn không muốn làm người dẫn đường, nhưng mà bất đắc dĩ bị lão ba ép buộc, hơn nữa thân là người trong hội học sinh, cái này cũng là trách nhiệm. Hứa Dực Dương nhìn về phía học đệ liếc mắt một cái, đều nói hệ tiếng Trung nhiều con gái đẹp, khi nào thì ngay cả con trai cũng tiến hóa.

"Tới rồi, từ nơi này đi đến thì đến, biết tầng mấy không?"

"Ân, biết. Cám ơn."

"Không có gì."

.

Lục Tử Ninh xoay người đi, điện thoại Hứa Dực Dương vang lên.

"Uy, Lục Thiếu Hoàng, có chuyện gì?"


"Như thế nào lại họp?" Hứa Dực Dương vừa đi vừa nhìn Lục Thiếu Hoàng hỏi.

"Cấp trên của trường nói, mọi người đến đầy đủ đi, để cho hội nói với cậu một chút về chuyện thời hạn báo trường."

"Được." Hứa Dực Dương gật đầu, hắn là chủ biên của báo trường, báo trường của bọn họ đều là từ hội học sinh liên hệ chặt chẽ, bởi vì đều lấy sinh viên là việc chính. Vừa rồi Lục Thiếu Hoàng gọi điện cho hắn chính là muốn gọi hắn đến họp.

Hứa Dực Dương ngồi vào vị trí bên trái Lục Thiếu Hoàng, bên phải là Lục Thiếu Linh, sau đó vị trí phía dưới là của một số sinh viên khác.

"Linh, chúng ta cũng muốn trù bị chuyện chiêu sinh."

"Tôi biết, còn rất sớm."

Sau khi hội nghị chấm dứt Hứa Dực Dương đang chuẩn bị trời đi, lại bị Lục Thiếu Linh gọi lại, anh nhìn nhìn Lục Thiên Hoàng bên cạnh liếc mắt một cái, sau nó mở miệng nói, "Chúng tôi còn có chuyện riêng tư muốn nói với cậu."

................................

Ngày đầu tiên ở trường học cứ như thế mà hết, tiếp theo là kỳ quân huấn (Tập huấn quân sự).

Kỳ thật Lục Tử Ninh chưa từng có qua quân huấn, trước kia thân thể cậu vẫn luôn yếu, vì thế lúc còn ở trung học mẹ cậu đều đến bệnh viện là giấy xin phép cho cậu không cần tham gia.

Kỳ thật Lục Tử Ninh cho tới nay rất muốn tham gia, tuy rằng có vẻ rất khổ, nhưng mà hình như cũng rất vui, hơn nữa làn da Lục Tử Ninh rất trắng, cơ bản không thể nào phơi nắng đến cháy, cậu thật ra là hy vọng trong lúc tập huấn có thể phơi nắng cho đen một chút, như vậy sẽ không làm cho mình nhìn qua càng giống nữ sinh.

Ngày hôm sau là đại hội động viên quân huấn (một buổi cổ vũ tinh thần cho các sinh viên cbị tập huấn), sau đó liền trực tiếp bắt đầu luyện tập.

.

Thời điểm ngày đầu tiên Lục Tử Ninh cũng không phải phi thường thích ứng, ánh mặt trời thật độc, lưng dán vào quân phục kém chất lượng của nhà trường làm cho cậu cảm thấy thật khó chịu, mồ hôi từ sau lưng chậm rãi chảy xuống, sau đó tiến vào trong quần, còn muốn tiếp tục đi xuống.

Lục Tử Ninh đứng ở đó cảm thấy lo lắng, ngày đầu tiên đi về liền thấy trên người đều là một mảnh hồng hồng, bởi vì trên da toàn thân đều rất mẫn cảm, chất liệu quân phục vừa cứng vừa thô, làm cho cả người đều ngứa, nhưng mà ngày hôm sau Lục Tử Ninh vẫn kiên trì đi.

Mặt trời ngày hôm sau tựa hồ còn lớn hơn, Lục Tử Ninh không biết như thế nào lại bị một trận hoa mắt nhức đầu, vì thế cùng huấn luyện viên báo cáo chuẩn bị đi WC dùng nước lạnh làm hạ nhiệt độ.

Thời điểm Lục Tử Ninh xin phép ra ngoài có rất nhiều nữ sinh lấy một loạt ánh mắt hâm mộ nhìn theo cậu, còn có một bộ phận lớn nữ sinh lấy một ánh mắt tràn ngập tình thương của mẹ nhìn cậu, kỳ thật Lục Tử Ninh ngày đầu tiên đến trường học đều khiến cho nhiều người trong ngành chú ý, một người nam sinh bộ dạng so với nữ sinh còn xinh đẹp hơn, nhưng mà cũng không có vẻ đặc biệt, khiến cho người nghĩ tới dáng vẻ thanh tú của thư sinh , lại giống như đứa nhỏ làm cho người khác muốn bảo vệ.

Lục Tử Ninh hoàn toàn không chú ý đến ánh mắt của mọi người, cậu chỉ biết là chính mình đã muốn đi không vững, thời điểm có một nam sinh chuẩn bị cùng huấn luyện viên nói giúp đưa mình đi đến phòng y tế, một thân ảnh cao lớn xuất hiện ở bên cạnh Lục Tử Ninh, ngảy cà huấn luyện viên cũng nhịn không được nhìn qua.

"Báo cáo huấn luyện viên, tôi từ hội học sinh, tại đây tuần tra, học đệ thân thể không thoải mái, để tôi đem cậu ta đi phòng y tế nhìn xem."

Huấn luyện viên nhìn phù hiệu trên cánh tay áo nam sinh, liền chấp nhận, Lục Tử Ninh bày ra bộ dáng rất kỳ quái, hội học sinh trường này còn cả ngày không có việc gì làm mà đến tuần tra, gặp người bệnh liền đưa đến phòng y tế? Bất qua mùi vị trên người nam sinh thật.......nhưng mà không có việc gì sao lại làm chức cao như vậy a! Làm cho chính mình cảm thấy rất áp bách.....

Nhìn thấy nam sinh mang theo Lục Tử Ninh rời đi, nếu không phải huấn luyện viên khủng bố bên cạnh, các nữ sinh đã sớm hét lớn lên, hiện tại chỉ có thể mấp mấy môi nhỏ giọng thảo luận.

"Học trưởng kia thật tuấn tú a."

"Đúng vậy đúng vậy, ánh mắt vừa rồi kia, thật ôn nhu a."

"Muốn chết a."

"Không nghĩ đến trường học này người dễ nhìn nhiều như vậy a, tôi ngày hôm qua còn nhìn thấy một học trưởng trong khoa của chúng ta."

"Như thế nào chúng ta lần này như vậy tàn a."

"Lục Tử Ninh không phải cũng rất tốt sao?

"Kia không phải loại hình của tôi a."

"Anh ấy vừa mới nói là từ hội học sinh, tôi biết hội trưởng chúng tôi cùng hội trưởng bộ ngoại giao là song bào thai a, có thể nào người vừa rồi là một trong hai người đó?"

"A a không phải đâu." Một nữ sinh trong đó kích động quá mức kêu lên, huấn luyện viên lập tức đen mặt nhìn sang.

"Thời điểm đứng trong hàng ngũ dám nói chuyện?! Năm mươi cái đứng lên ngồi xuống, hiện tại bắt đầu làm."

Mọi người một mực kêu rên.

"Còn dám lên tiếng?! Lại nhảy cóc thêm năm mươi cái."

Không còn ai dám nói chuyện, mọi người chỉ có thể kêu rên trong lòng.

..............

Đi ra khỏi phạm vi huấn luyện, Lục Tử Ninh mới dám mở miệng, "Tôi không đi phòng y tế. " Cậu mới không muốn bị tiêm..........

"Cậu không phải không thoải mái sao?" Người nọ liền cầm tay cậu, ngữ khí ôn nhu nói. Thanh âm Lục Tử Ninh hữu khí vô lực, mềm mềm làm cho Lục Thiếu Linh cảm thấy nghe được thật thoải mái.

"Không cần." Lục Tử Ninh cố chấp lắc đầu, "Tôi đi WC xối nước lạnh thì tốt rồi."

Lục Thiếu Linh nhìn sắc mặt cậu có chút tái nhợt, không khỏi có chút lo lắng, nhưng mà anh phát hiện đã nhiều năm như vậy, tính cách Lục Tử Ninh vẫn là cố chấp cùng không được tự nhiên như vậy, khóe miệng không khỏi giương lên một cái cười.

"Tôi mang cậu đi WC. Uống trước chút nước cho thoải mái." Lục Thiếu Linh cầm trong tay một chai nước còn chưa mở.

Kỳ thật hội sinh viên bọn họ mới không có rảnh như vậy đi tuần tra và vân vân, mục tiêu của anh cũng chỉ có Lục Tử Ninh mà thôi, ngày hôm qua đã cảm thấy được bộ dáng của cậu không có thoái mái, không nghĩ đến hôm nay cậu còn kiên trì như vậy. Vì thế anh cùng Lục Thiếu Hoàng cố ý vẫn đứng ở chỗ tối quan sát, mà vừa rồi Lục Thiếu Hoàng bị giáo viên phụ trách có việc gọi đi. Bộ dáng Lục Tử Ninh mặc quân phục thật sự là rất đẹp, thắt lưng buộc chặt cái eo nhỏ kia......rõ ràng là cảm giác cấm dục lại làm cho anh cùng Lục Thiếu Hoàng cảm thấy được đặc biệt câu nhân.

"Cảm ơn." Bởi vì không thoải mái, Lục Tử Ninh cũng không có đi tự hỏi nhiều về phục vụ của hội học sinh như vậy có gì không đúng, cũng không có nghĩ đến người đem mình tới nơi này chính là nam sinh, chỉ cảm thấy anh trên người có một cảm giác loại thân thiết. Lục Tử Ninh kỳ thật luôn luôn không thích cùng người khác tiếp xúc, nhưng mà nam sinh này, làm cho cậu ngoài ý muốn không có bài xích.

Trong WC, Lục Tử Ninh dùng nước lạnh vỗ vỗ mặt, độ ấm dần dần lan ra, thân thể cũng thư thái rất nhiều, nhưng mà trên người vẫn có chút ngứa, rất khó chịu, cậu hiện tại cũng không còn thấy quân huấn là chuyện dễ đùa, mỗi ngày liền bị nhức đầu hoa mắt. Hiện tại mát mẻ đầu óc mới dần dần thanh tỉnh được một ít.

"Còn khó chịu không? Thật sự không thoải mái có thể đi phòng y tế." Một trận thanh âm dễ nghe truyền đến, Lục Tử Ninh mới nhớ đến bên cạnh còn có một người.

"Tôi đã muốn tốt nhiều hơn. Cảm ơn." Lục Tử Ninh ngẩng đầu, không có quay đầu lại, chỉ là nhìn xuyên qua tấm gương trong nhà vệ sinh mà nhìn người phía sau. Muốn biết đến nam sinh có thanh âm dễ nghe kia đến tột cùng là còn có bộ dáng gì nữa.

Tầm mắt từ dưới hướng lên trên, trên cánh tay áo có phù hiệu màu đỏ của hội học sinh, mặc một thân quần áo màu trắng, rất cao, dáng người tốt lắm, làm cho người ta cảm giác khí chất cũng rất sạch sẽ, lại nhìn đến khuôn mặt kia, Lục Tử Ninh chỉ cảm thấy hô hấp hơi hơi cứng lại, nam sinh bộ dáng phi thường nhìn được, Lục Tử Ninh không khỏi cảm thán nam sinh trường này đều tuấn tú như vậy.......

Tóc người này tùy tiện rơi ở trên trán, ánh mắt không lớn cũng không nhỏ, rất có thần, lúc này từ phía sau nhìn mình tràn đầy ý cười, nhưng mà lại làm cho Lục Tử Ninh một cảm giác vô cùng ôn nhu. Lông mi anh cũng rất dẹp, rất có anh khí, giữa hai mắt lộ ra hơi thở đàn ông, hơn nữa thân cao như vậy, càng làm cho người cảm thấy được anh không phải là một cậu trai trẻ, mà là một nươời đàn ông.

Cảm giác có điểm quen thuộc, nhưng mà Lục Tử Ninh xác định không phải là bạn học của mình, bởi vì mình thật sự không biết.

"Khá hơn chút nào không?" Thấy Lục Tử Ninh nhìn chính mình, Lục Thiếu Linh biết nhiều năm như vậy, tiểu thúc thúc đáng yêu của bọn họ khẳng định không nhận ra mình, bất quá Lục Tử Ninh vẫn là không thay đổi a, hơn nữa càng ngày càng đẹp, viên chu sa câu hồn kia vĩnh viễn là dấu hiệu tốt nhất.

"Ân."

"Cậu tên gì?" Nam sinh hỏi.

"Lục Tử Ninh.......anh........" Lục Tử Ninh chính mình nói xong cũng hiểu đươc có điểm ngoài ý muốn, cậu rất ít chủ động đi hỏi tên người khác, ngay cả người khác tới hỏi tên chính mình cũng không muốn nói cho, nhưng mà thời điểm vừa rồi chính mình thiếu chút nữa đã muốn hỏi tên của nam sinh này, nhưng mà vẫn ngưng lại, bởi vì cảm thấy được chính mình như vậy có điểm kỳ quái.

"Lục Tử Ninh sao? Tôi sẽ nhớ kỹ." Lục Thiếu Linh cười cười, làm như không biết cậu, cố ý xem nhẹ cái chữ 'Anh' kia, chỉ là nói, "Cậu không phải thân thể không thoái mái sao?"

Anh vừa rồi không có xem nhẹ việc Lục Tử Ninh vẫn không ngừng gãi cánh chính mình thông qua lớp quần áo, suy nghĩ hẳn là do mẫn cảm đi, thông qua cổ áo quân phục cũng có thể mơ hồ nhìn đến mấu dấu hồng hồng bên trong, ở trên làn da trắng nõn đặc biệt dễ thấy.

"Nơi này có phải hay không bị dị ứng?"

Người nọ chỉ chỉ cổ cậu. Lục Tử Ninh mới nhìn chính mình trong gương, quả nhiên trên cổ đều là hồng hồng một mảng, cậu biết chính mình trên người đều là như vậy, chỉ cảm thấy người này bởi vì cẩn thận mới chú ý tới nới đó của mình, cũng không biết đậu hủ của mình đã sớm bị ánh mắt người kia 'ăn' vài lần.

"Không biết...........Có thể làm da quá mẫn cảm."

"Vậy nên đi phòng y tế xem a." Người kia nói, không để ý Lục Tử Ninh phản đối, lôi kéo tay cậu hướng ra bên ngoài WC đi.

"Tôi nói..........không cần đi........" Lục Tử Ninh có chút cảm thấy không được tự nhiên muốn rút tay mình về, bị một người đàn ông lôi kéo như vậy cảm thấy có điểm là lạ, bởi vì từ nhỏ đến lớn, trừ bỏ hai anh em kia, chính mình thật là không có cùng ai tiếp xúc thân cận qua.

Phát hiện Lục Tử Ninh muốn rút tay về, Lục Thiếu Linh tăng mạnh lực độ, Lục Tử Ninh phát hiện khí lực chính mình khác xa so với người này, hơn nữa mạnh mẽ rút tay về cũng có vẻ không được lễ phép lắm, cho nên đành phải thôi, mặc anh đem chính mình kéo đến phòng y tế.

.

Cầm một ít thuốc mỡ, người kia đã muốn cởi áo cậu ra giúp cậu thoa, Lục Tử Ninh nháy mắt đỏ mặt, "Học trưởng, tôi tự mình làm là được."

"Trên lưng cũng có, cậu thoa không đến được." Anh ôn nhu đem áo khoát cậu cởi ra, ở thời tiết như vậy mà còn mặc như vậy thì thật nóng, quần áo bị người kia cởi ra, làm cho Lục Tử Ninh có chút ngượng ngùng, tuy rằng đều là nam sinh, nhưng mà cởi áo vẫn có chút xấu hổ.

Lục Thiếu Linh nhìn thấy dấu hồng hồng này, nhất thời có chút đau lòng, lấy qua thuốc mỡ chậm rãi giúp cậu thoa, Lục Tử Ninh bất động, chỉ có thể tùy ý anh giúp mình thoa.

"Nếu không được thì xin phép nghỉ đi."

Lục Tử Ninh lắc đầu, "Kỳ thật không có gì."

Thuốc mỡ lành lạnh, thoa lên làn da nóng bỏng cảm thấy phi thường thoải mái, lực đạo người này không nặng không nhẹ, cúi đầu nhìn thấy học trưởng thật sự giúp mình thoa thuốc, Lục Tử Ninh trong lòng đột nhiên thấy là lạ, hai má có chút nóng nóng, rõ ràng là người xa lạ, tại sao có thể như vậy.......không biết làm sao đột nhiên nhớ đến hai tên cháu đáng giận của mình, nhất thời có chút mất mác.

Muốn hỏi học trưởng trước mặt mình một chút có biết hay không hai người kia, lại nghĩ đến không quen, hơn nữa đột nhiên hỏi cũng rất không tốt. Lục Tử Ninh đành phải buông tha.

"Xoay người, thoa mặt sau."

Lục Thiếu Linh nhìn thấy lưng Lục Tử Ninh trắn nõn, đồng tử co lại, nhưng vẫn là thành thật giúp cậu thoa dược. Đúng lúc này di động Lục Thiếu Linh vang lên, lấy ra nhìn nhìn, phát hiện là tên Lục Thiếu Hoàng kia gọi đến, trực tiếp tắt máy. Tiếp tục vang, tiếp tục tắt.

Lục Tử Ninh nhìn anh có chút kỳ quái, "Học trưởng, anh không tiếp có được không?"

"Không có việc gì." Lục Thiếu Linh cười đến có chút quỷ dị. "Tôi tiếp tục giúp cậu thoa thuốc."

àn da Lục Tử Ninh thật trơn bóng, rất giống sữa, sờ lên xúc cảm thật tốt, Lục Thiếu Linh có cảm giác không muốn buông tay. Bất quá hiện tại anh cũng không muốn dọa sợ tiểu thúc thúc đáng yêu của bọn họ. Vì thế sau khi thoa thuốc xong liền thu hồi tay.

"Trên đùi còn chưa có thoa, tự cậu thoa đi, trở về phải nhớ rõ thoa thuốc."

"Ân, được. Cám ơn." Lục Tử Ninh tiếp nhận lọ thuốc mỡ kia, với học trưởng nói lời cảm ơn, trên mặt có chút hồng hồng, bởi vì thật sự chưa có từng cùng người lạ tiếp xúc gần như vậy, cậu không biết chính mình hôm nay là làm sao vậy, chẳng những không cảm thấy chán ghét, đầu óc còn có điểm mơ màng, phỏng chừng là bị phơi nắng sinh ra tật xấu.

Lục Thiếu Linh nhìn thấy Lục Tử Ninh hai má hồng hồng, trong đó chỉ cảm thấy đáng yêu khó tả, đồng tử không tự giác co lại.

Từ phòng y tế đi ra Lục Tử Ninh liền cùng Lục Thiếu linh nói lời từ biệt, thế nên sau đó Lục Tử Ninh mới nhớ đến chính mình còn chưa hỏi tên học trưởng, nhưng mà ngẫm lại vẫn là quên đi, hỏi thì thế nào. Dù sao sau này cũng rất khó gặp, anh ta không nói cho mình biết, cậu cũng không phải không biết xấu hổ đến hỏi tên người khác.

Trở về ký túc xá mọi người đều rất quan tâm đến Lục Tử Ninh dù sao đột nhiên đi phòng y tế, không biết có tình huống gì nghiêm trọng không, cho nên cậu về một hồi liền bị mọi người vây quanh.

Mà Lục Tử Ninh cũng nhanh chóng trở thành đề tài bàn tán trong hệ tiếng Trung, một nam sinh diện mạo còn dễ nhìn hơn cả nữ sinh, thực thanh tú sạch sẽ nhưng cũng không có nữ khí, thanh âm trong trẻo như tiếng nước chảy, tính cách cũng thực im lặng, cũng không giống nam sinh khác yêu thích ồn ào, cũng sẽ không nơi nơi kề vai sát cánh, chỉ là đứng ở một bên im lặng, chỉ nghĩ chuyện mình muốn, thật rất phù hợp với hình tượng em trai đơn thuần sạch sẽ trong lòng các nữ sinh.

Lục Tử Ninh cũng rất không tự giác khiến mình trở thành tiêu điểm của mọi người.

Buổi tối thời điểm Lục Tử Ninh nằm ở trên giường lại nghĩ đến khuôn mặt vị học trưởng hôm nay đã gặp, anh ta tựa hồ như đối với mình cười thật ôn nhu, không biết vì cái gì, thời điểm thấy học trưởng cười với mình, luôn luôn cảm thấy một loại rất quen thuộc, nhớ tới đôi mắt hoa đào xinh đẹp kia, tim có điểm không tự giác đập nhanh hơn, vừa quay đầu liền nhìn thấy lọ thuốc mỡ kia, Lục Tử Ninh có điểm hối hận đã không hỏi tên.

Lấy điện thoại ra nhìn, mười hai giờ, vẫn là không ngủ được, thòi điểm loạn ấn lại thấy dãy số của hai đứa cháu, Lục Tử Ninh nhìn nhìn, lập tức đem di động qua một bên, thời điểm buổi chiều mẹ có gọi điện thoại qua đây, anh cả bên kia hỏi chính mình đã quen ở trong này chưa, hai anh em kia có hay không lại đây xem mình.

Lục Tử Ninh ngữ khí bình thường trả lời chính mình trong này tốt lắm, Thiếu Linh cùng Thiếu Hoàng hẳn là bận rất nhiều việc đi, kỳ thật cũng không cần sang xem mình, cậu cũng không có gì không quen.

Bất quá trong lòng Lục Tử Ninh đã có chút rầu rĩ, hai tên hỗn đản kia, biết chính mình đến nơi này, ngày đó khai giảng cho dù không đến tìm mình, qua vài ngày vẫn là không có, thậm chí ngay cả một cuộc điện thoại cũng không có, có lẽ thật sự đã sớm không biết mình là ai, rất cả người thân bình thường cũng đến xem một chút cho có hình thức, hai anh em kia quả nhiên là hỗn đản.

Lục Tử Ninh cũng không biết chính mình vì cái gì lại sinh khí, có lẽ chính là cảm giác từ nhỏ mình đều là được phủng ở trong tay, hai anh em kia mới trước đây luôn dán trên người mình, tách ra mười mấy năm liền đem mình quên không còn một mảnh, chính mình còn ngây ngốc chạy đến nơi này.

"Bọn họ ở trong hội học sinh công tác có thể bận, anh sẽ bảo bọn họ chiếu cố em nhiều, có cái gì có thể cùng anh nói.

"Em biết, cám ơn anh cả."

Tắt điện thoại xong Lục Tử Ninh trong lòng vẫn có chút khó chịu. Nguyên lai là ở trong hội học sinh sao? Nhớ tới học trưởng ngày hôm nay, có lẽ chính mình hôm nay nên hỏi anh ta một chút, có lẽ có thế biết một chút gì đó.

Lục Tử Ninh bắt đầu nghĩ muốn biết kế hoạch tiếp theo phải làm như thế nào, lúc trước từng nói qua bắt bọn họ trả giá thật lớn, hiện tại ngay cả mặt mũi cũng chưa thấy qua.

Dù sao Lục Tử Ninh cảm thấy được hai người kia khẳng định nhìn thấy chính mình cũng không biết, nhớ đến, Lục Tử Ninh chính mình cũng không biết hai tên kia lớn lên là bộ dáng gì, nhất thời cảm thấy có chút hắc tuyến.

Chỉ biết là mới trước đây hé ra khuôn mặt tròn tròn, phì phì nộn nộn, không biết hiện tại cùng với trước đây có giống nhau không, ánh mắt từ nhỏ cũng rất câu nhân.

Nếu cậu nhớ không lầm, trong lông mày hai người đều cất giấu một nốt ruồi, Lục Thiếu Linh bên phải, Lục Thiếu Hoàng bên trái, anh hai lúc trước đều sờ đến cái vật nhỏ kia để phân biệt hai người bọn họ, nhưng mà từ lúc Lục Tử Ninh năm ấy ba tuổi nhìn thấy hai anh em bọn họ, sau khi Tô Dạ nói cho cậu biết ai là ai, cậu cơ hồ không cần dấu hiệu cũng có thể phân biệt người nào là Lục Thiếu Linh, người nào là Lục Thiếu Hoàng.

............

Thời điểm ngày hôm sau quân huấn tập hợp, Lục Tử Ninh liền phát hiện nữ sinh trong hệ liền tụ lại một đống, không biết đang làm cái gì.

"Nhanh lên, tìm nhanh lên."

"Tìm đi, một người là 'L – ZN', một người là 'H – ZN'. Hình đều đẹp trai a a! Hơn nữa còn rất nhiêu a. Tôi còn muốn thếm!"

"ZN là cái gì nha?"

"Không biết. Hai người đều giống nhau, sẽ không là cái cộng đồng yêu thích gì đó đi."

"Bạn gái?" Một nữ sinh trong đó nhanh chóng đổi lấy xem thường của một đám người.

"Mặc kệ nó, nhanh chú ý. Có cần phải tìm học trưởng Hứa Dực Dương không nha?"

"Gọi là gì đây?"

"Là một chữ, một từ hay là cái gì cũng được?"

"Thẩm (Shen)."

"Đúng đúng, nhanh tìm."

.

Lục Tử Ninh vẫn là không hiểu được bọn họ đang làm gì, chính là nhìn thấy một đám người đều cầm di động.

Sau nam sinh trong kí túc xá nói cho cậu biết là bọn họ đang thêm blogger, Lục Tử Ninh chính mình không chơi thứ này, cho nên cũng không có gì hứng thú, nhưng mà bộ dáng nữ sinh này thật hưng phấn.

"Thêm ai chứ?" Bởi vì quan tâm ngày hôm qua ký túc xá quan tâm đến mình, dần dần Lục Tử Ninh cũng dần dần cảm thấy có thiệm cảm một chút, ít nhất không có việc gì cũng có thể tán gẫu vài câu.

Lúc này một nam sinh trong ký túc xá mở miệng nói, "Tam đại tài tử kiêm hội trưởng hội học sinh của trường chúng ta."

Nghe thấy thế mí mắt Lục Tử Ninh liền rạo rực. Cậu biết hai người Lục Thiếu Hoàng cùng Lục Thiếu Linh trong đó, cậu lúc ấy lên mạng ghi danh có nhân tiện ghé quá diễn đàn trường này.

Mới giật mình phát hiện đa số các bài post đều thảo luận về bọn họ, thậm chí còn không có ít con gái trực tiếp biểu đạt tình cảm ái mộ đối với bọn họ, lúc ấy Lục Tử Ninh mới nhìn đến tấm hình hai anh em bọn họ ngốc hồ hồ trên đầu giường, suy nghĩ rốt cuộc hai cái hỗn đản kia đến tột cùng là trở thành cái dạng gì mà đi gây hại cho sinh linh đến thế.

Hơn nữa cũng không biết là ai bạo phát post bài tự nhận là bạn gái bọn họ, cảm giác trong lòng thật khó chịu, còn có một ngọn lửa vô danh nổi lên (Chi: là ghen đó), tuy rằng không biết là thật hay giả, vẫn là một hơi đóng lại tất cả các trang.

Tình hình hiện tại xem ra, hai tên hỗn đản kia tại trường này rất nổi tiếng. Song sinh giống nhau giỏi như vậy kỳ thật không muốn nổi danh cũng khó, Lục Tử Ninh kiến thức nhỏ nhoi đột nhiên có xúc động muốn chui xuống cái lỗ nào đó.

.

"Bọn họ thật sự bộ dạng giống nhau nha, không biết lần sau có thể hay không ở trường gặp được bọn họ."

"Tôi như thế nào cảm thấy được có điểm nhìn quen mắt....."

Lục Tử Ninh lúc này mới phát hiện chính mình quên lấy được, nhìn thời gian, cách thời gian tập hợp còn mười phút, Lục Tử Ninh ngẫm lại vẫn là đi mua bình nước. Vì thế xoay người đi đến siêu thị.

.

Một người nữ sinh kích động, "Chính là cái học trường ngày hôm qua a!!"

"Phải nga! Tôi cũng nhận ra! Là học trưởng hội học sinh."

"Đó là Lục Thiếu Linh hay là Lục Thiếu Hoàng a?"

"Không biết."

"Cảm giác tính cách thật ôn nhu a, là học trưởng Linh đi?"

"Đúng vậy, đúng vậy, nghe nói tính cách học trưởng Hoàng cùng học trưởng Linh hoàn toàn không giống nhau, ôn nhu chính là học trưởng Linh."

"Lần sau đi ngành pháp luật hay là ngành y học xem thử đi?"

"Được được."

.

Nữ sinh thật bát quái, ngay cả nam sinh cũng nhịn không được cũng trở nên bát quái. Lục Tử Ninh trở về liền nhìn thấy một đang người đang rất kỳ cục.

"Chậc chậc, thực không nên ghi danh vào trường học này, sớm biết trường này nhân vật nổi tiếng nhiều như vậy, tôi nên chọn nơi thấp thấp một chút." Một nam sinh trong ký túc xá Lục Tử Ninh mở miệng.

"Đúng vậy, hiện tại ánh mắt nữ sinh đều dồn hết trên người bọn họ, chúng ta nào có cơ hội." Các nam sinh nửa đùa nửa thật nói.

"Nghe nói ba người cũng chưa công khai có bạn gái, không biết là không có thật hay là......"

"Điều kiện tốt như vậy làm sao lại không có, này là lừa mấy nữ sinh đi."

"Tôi ngày hôm qua nghe lão bà mình nói hai người song sinh bào thai kia trong lòng đều có người thích, nghe nói đã rất nhiều năm, khẳng định không phải trường chúng ta. Không nghĩ đến bọn họ là cái loại si tình."

"Thật sự a?"

"Kháo, tôi đã nói cây cỏ nổi danh đều có chủ a, mấy hoa dại nhỏ này đó làm sao họ để mắt a." Một nam sinh tùy tiện dựa vào trên cây không kiên kị nói, hắn là một trong những bạn cùng phòng của Lục Tử Ninh, gọi Tử Cường.

Có người thích? Nghe đến đó Lục Tử Ninh hoàn toàn sửng sốt, cầm chai nước mới mua đứng ở nơi đó, giọt nước trên chai chảy dọc xuống mu bàn tay.

"Đúng rồi, Tử Ninh, cậu có bạn gái chưa?" Sau khi Tử Cường vừa nói, tất cả mọi người liền đem ánh mắt hướng về Lục Tử Ninh vẫn đang một mực im lặng đứng bên cạnh.

Không nghĩ đến đề tài đột nhiên chuyển đến trên người chính mình, cảm thấy mình như là bị mọi người nhìn trong lễ rửa tội, Lục Tử Ninh chỉ cảm thấy cả người không thoải mái, nhanh đối Tử Cường lắc đầu.

"Như vậy liền đỏ mặt, Tử Ninh nhà chúng ta da mặt thật mỏng." Tử Cường nói xong, tất cả mọi người cười vang, chỉ có Lục Tử Ninh càng thêm ngượng ngùng đứng ở nơi đó.

.

Hôm nay tinh thần Lục Tử Ninh cả ngày đều không yên, thời điểm ngồi trên cỏ nghỉ ngơi, luôn không tự giác nghĩ đến chuyện hai người bọn họ có người thích, không có nghe anh hai cùng mình nói qua, không biết là trong hay ngoài nước, bọn họ mới trở về không bao lâu hẳn không phải là trong nước đi?

Chắc là nữ sinh nước ngoài, cậu chỉ biết ở nước ngoài nhiều năm như vậy, bọn họ nhất định cùng con gái nước ngoài xinh đẹp quan hệ rất tốt.

Nghĩ một lúc Lục Tử Ninh nhịn không được ngắt mấy nhánh cỏ dưới người, đem cây cỏ này nghĩ thành hai tên hỗn đản kia, cho đến khi phát hiện xung quanh mình đều đã trơ trọi, mới ngượng ngùng thu tay lại, mặt không đổi mà chuyển vị trí.

Nhìn thấy nhánh cỏ nhỏ xanh nhạt trong tay mình, Lục Tử Ninh nhịn không được nghĩ chính mình tại sao lại giận a. Bọn họ đều có quyền kết giao bạn gái....

Chẳng qua kết giao bạn gái mà một tiểu thúc thúc như cậu hoàn toàn không biết gì cả, cảm thấy tức giận mà thôi. Ân, nhất định là như vậy.

.

Huấn luyện hôm nay không có gặp lại học trưởng ngày hôm qua, không biết người của hội học sinh hôm nay có phải hay không không đến tuần tra. Rốt cục lại qua một ngày, hôm nay so với hôm qua dễ chịu hơn, không biết có phải hay không bởi vì đã dần quen rồi.

.

Buổi tối đi ăn cơm Lục Tử Ninh vẫn là đi một mình. Bởi vì không thích cảm giác ồn ào.

Thời điểm vừa lấy cơm xong chuẩn bị tìm chỗ ngồi, liền thấy có hai người đi đến, nam sinh cao lớn đi phía trước, phía sau là một nữ sinh nhỏ xinh một mực đuổi theo nam sinh, còn không ngừng mở miệng nói cái gì, mà nam sinh kia bộ dáng tựa hồ có chút mất kiên nhẫn.

Kia không phải học trưởng ngày hôm qua sao? Lục Tử Ninh nghĩ nghĩ. Sau đó cậu ngồi xuống nhìn bọn họ đang ngồi phía bên kia, nữ sinh vẫn là bộ dáng nói không ngừng, cũng không quản nam sinh có hay không nghe, chính là một bộ dáng hưng phấn, tuy rằng nam sinh bộ dạng tựa hồ có điểm không muốn phản ứng, nhưng mà cũng không có làm cho nữ sinh kia rời đi hay là im lặng, chỉ là chính mình ăn một mình.

"Học trưởng." Thời điểm Lục Tử Ninh phản ứng trở lại, mới phát hiện chính mình không biết khi nào thì đã chạy đến trước mặt nam sinh kia.

Mà khi nam sinh này ngẩng đầu lên, nhìn thấy ánh mắt y, Lục Tử Ninh đột nhiêm cảm thấy trái tim nhảy mạnh. Vẫn là ánh mắt xinh đẹp như vậy, nhưng cảm giác có chỗ nào đó khác.....có chút không giống với ngày hôm qua.....

"Học trưởng không biết tôi sao?" Lục Tử Ninh cũng không biết mình bị cái gì nhập vào, tiếp tục mở miệng.

Lục Thiếu Hoàng lúc này ngốc lăng, đây là tình huống gì? Y âm thầm nhìn chằm chằm vào con mèo nhỏ đang chuẩn bị tìm thời cơ xuống tay thế nhưng cậu lại chính mình đưa đến tận cửa?

Nhìn thấy ánh mắt Lục Thiếu Hoàng, Lục Tử Ninh không khỏi có chút nhụt chí, chẳng lẽ ngay cả học trưởng cũng đem chính mình quên sao? Hai cái hỗn đản kia đã như vậy......không nghĩ đến....

"Cái kia học trưởng, tôi là học đệ ngày hôm qua, gọi......"

"Anh!" Đúng lúc này một thanh âm rất êm tai lại mang điểm quen thuộc không xa lắm truyền đến.

Lục Thiếu Linh đi được một nửa thì giật mình. Dừng bước, bởi vì lúc này cậu mới nhìn rõ ràng người đứng bên cạnh Lục Thiếu Hoàng......làn da trắng trẻo sạch sẽ.....hơi hơi cau mày lộ ra chu sa dị thường mê người.........Chẳng phải đây chính là tiểu thúc thúc đáng yêu của bọn họ sao......mà lúc này Lúc Thiếu Linh muốn chạy cũng đã chậm, bởi vì Lục Tử Ninh cũng đã nhìn đến anh.

Bốn mắt nhìn nhau, phản ứng đầu tiên của Lục Tử Ninh là, thì ra học trưởng ngày hôm còn có anh em song sinh......phản ứng thứ hai là, lớn lên đều tuấn tú như vậy......phản ứng thứ ba là, vẫn là hội học sinh......phản ứng thứ tư là,.....chính mình là bị đùa giỡn....bị đùa giỡn...

"Thiếu Linh học trưởng a." Nữ sinh khe khẽ nói nhỏ.

"Ninh Ninh." Lục Thiếu Linh ra vẻ trấn định tiêu sái đi lại, khóe miệng tung ra chiêu bài mỉm cười, ánh mắt cũng ôn nhu như trước, Lục Tử Ninh vừa thấy liền biết anh mới là 'học trưởng' ngày hôm qua.

Giờ khắc này Lục Tử Ninh có điểm hoảng hốt, giống như về lại mười ba năm về trước, bộ dáng bọn họ kêu chính mình là Ninh Ninh, khó trách luôn có cảm giác quen thuộc, thì ra thật là........nhưng nếu là như vậy, liền càng không thể tha thứ!

Lục Tử Ninh đứng phía trước Lục Thiếu Hoàng, cho nên cậu không phát hiện người ở phía sau mình đã muốn dùng ánh mắt giết chết Lục Thiếu Linh vô số lần. Bất quá y trong lòng nghĩ chính là, tên hỗn đản Lục Thiếu Linh này, thế nhưng sau lưng mình trộm tiếp cận con mèo nhỏ.

"Y là anh của anh?" Sau khi Lục Thiếu Linh đi tới, Lục Tử Ninh nghiêm mặt chỉ chỉ nam sinh phía sau mình.

Lục Thiếu Linh gật đầu, tổng cảm thấy được tiểu thúc thúc đáng yêu của họ đang nhìn hai người với ánh mắt có điểm khủng bố.....

"LỤC.THIẾU.LINH!" Lục Tử Ninh từng chữ nói ra.

"Không nghĩ đến nhiều năm như vậy Ninh Ninh còn nhớ rõ tên của anh." Lục Thiếu Linh cười cười vui vẻ, cùng Lục Tử Ninh pha trò.

Nhớ rõ, đương nhiên nhớ rõ! Anh cho là tôi giống tất cả các người không có lương tâm sao? Đi rồi liền quên không còn một mảnh! Đã trở lại còn muốn khi dễ mình! Nguyên lai cái gì cũng biết! Còn biết chính mình là ai, thế như còn làm bộ như không biết!

"Anh nghĩ rằng tôi giống các anh quên cả tên của tôi sao?" Lục Tử Ninh chính mình không chú ý đến giọng chính mình tràn ngập oán niệm cùng ủy khuất. Bộ dáng Lục Thiếu Hoàng vừa rồi chính là không biết mình, ngày hôm qua Lục Thiếu Linh cũng hỏi mình gọi là gì, này hỗn đản!

"Nhưng mà Ninh Ninh......em ngày hôm qua cũng rõ ràng không nhận ra anh a....." Lục Thiếu Linh cũng có chút ủy khuất trong lời nói, ngày hôm qua thời điểm lúc Lục Tử Ninh thấy mình cũng không biết.......hoàn toàn không giống như mình, vô luận trải qua nhiều năm thế nào, vẫn là liếc mắt một cái liền nhìn ra đó là tiểu thúc thúc đáng yêu nhà mình.

"Anh cho là tất cả mọi người đều giống các anh lớn lên đều siêu biến đổi như thế sao?!" Lục Tử Ninh phát hỏa, thời điểm bọn họ tách ra mới có năm tuổi, hai người họ bây giờ dáng người cao lớn như vậy, ngay cả mặt mũi dáng người cũng khác với trước đây, nhận ra được mới là lạ!

Nghe được hình dung của Lục Tử Ninh, Lục Thiếu Hoàng cùng Lục Thiếu Linh đều thiếu chút nữa cười ra. Tiểu thúc thúc đáng yêu nhà bọn họ, nói chuyện vẫn là đáng yêu như vậy a.......Nhưng mà hiện tại không phải lúc để cười.....

"Các anh đã sớm biết tôi là ai mà còn.......!"

"Ninh Ninh đừng giận a, ngày hôm qua chỉ là đùa một chút mà thôi." Biết Lục Tử Ninh thực để ý chính mình ngày hôm qua giả bộ không biết hỏi tên cậu.

"Đúng vậy, anh vừa rồi chính là không nghĩ đến em cùng anh nói chuyện, anh cũng không nói đã quên tên của em." Lúc Thiếu Hoàng cũng nhanh mở miệng, biết tình hình không tốt, tiểu thúc thúc của bọn họ muốn sinh khí.

"Thiếu Hoàng, người này chính là ai nha?" Nữ sinh vừa rồi mới bị xem nhẹ vẫn ở bên cạnh, nữ sinh kia rốt cuộc lên tiếng, tựa hồ muốn chứng tỏ mình vẫn còn tồn tại. Hai tay còn cố nắm lấy cánh tay Lục Thiếu Hoàng.

Lục Thiếu Hoàng nhìn thấy tay mình bị nắm lấy liền nhíu mày, nữ sinh rất thức thời liền nhanh buông tay.

"Em trai tôi." Lục Thiếu Hoàng vẫn là thói quen đem Lục Tử Ninh như em trai mà bảo hộ.

"Ai là em trai anh!" Lục Tử Ninh hoàn toàn phát giận, hướng Lục Thiếu Hoàng thét lên. Lúc trước cho dù chính là đùa giỡn , hai tên hỗn đản này thế nhưng còn dám giả làm anh mình!

"Trước kia Ninh Ninh không phải đều gọi chúng ta là ca ca sao?" Lục Thiếu Linh mở miệng.

"Đúng vậy, Ninh Ninh trưởng thành lại không phải em trai nữa sao? Trước kia luôn vây quanh chúng ta gọi 'ca' mà."

Nghe thấy hai tên hỗn đản kia lại nói về chuyện chính mình trước đây ngây thơ bị bọn họ lừa, Lục Tử Ninh mặt đều đỏ lên, hai tên siêu cấp ác ma, uổng công cậu cảm thấy học trưởng ngày hôm qua thật rất ôn nhu, căn bản là ác ma, cậu nhớ rõ trước Thiếu Linh ca là không khi dễ chính mình, hiện tại cũng cùng Thiếu Hoàng ca học xấu. Lục Tử Ninh càng nghĩ càng ủy khuất, hô câu "Chán ghét hai người" cũng không biết lấy thứ gì trong túi ra ném xuống, sau đó xoay người chạy.

Lưu lại Lục Thiếu Hoàng cùng Lục Thiếu Linh ngây ngốc đứng sững ở đó, nơi đó còn có một người vẫn bị xem nhẹ, chính là nữ sinh chưa bao giờ được để ý......

Người kia cũng dám ném vào hội trưởng.......không những là nữ sinh kia, mà các học sinh khác cũng yên lặng đứng bên cạnh nhìn vật rơi trên mặt đất.......ngày mai phỏng chừng sẽ có chủ đề để viết.......

"Thiếu Hoàng, em trai anh thật hung." Một câu nói của nữ sinh lập tức liền nhận lấy ánh mắt có thể giết người của hai ác ma. Cô nhất thời cảm thấy cổ chính mình lạnh đi.

"Đi chỗ khác." Lục Thiếu Hoàng lạnh lùng nói, ngay cả ánh mắt cũng không nhìn đến nữ sinh kia.

"Thiếu Hoàng....." Tự sinh tựa hồ không muốn đi, khó được nhìn thấy hai anh em bọn họ cùng một chỗ, chính mình có thể tiếp xúc gần như vậy cũng rất oai a. Hơn nữa bây giờ còn có nhiều người nhìn thấy........

Ngay lúc Lục Thiếu Hoàng muốn phát hỏa, Lục Thiếu Linh liền nở nụ cười trước, "Mĩ Lăng, em trở về trước đi."

Tuy rằng Lục Thiếu Linh đang cười, nhưng mà không biết vì cái gì nữ sinh cảm thấy ánh mắt anh hiện tại so với Lục Thiếu Hoàng còn khủng bố hơn, cô biết nguyên tác Lục Thiếu Linh là không đánh nhau, không nổi giận, không đánh nữ sinh, vì thế sợ hãi mà rời đi.



"Con mèo nhỏ bị chúng ta chọc giận rồi....." Chờ nữ sinh kia đi rồi, Lục Thiếu Linh mới mở miệng nói.

"Bộ dáng em ấy giận đỏ mặt thật đáng yêu."

"Em sắp nhịn không được, còn như vậy nữa em lo em sẽ rất nhanh không nhịn được mà ăn em ấy."

Nhắc đến ăn, Lục Thiếu Hoàng lúc này mới nhờ tới tìm anh tính sổ, "Đúng rồi, Lục Thiếu Linh anh còn chưa có hỏi em đâu, em ngày hôm qua thế nhưng không tuân thủ ước định mà ăn vụng trước!"

"Uy, anh, này không thể trách em rồi, là chính anh không may bị thầy gọi đi, vừa vặn thân thể Ninh Ninh không thoải mái, em đưa em ấy đi phòng y tế, cũng không thể để con trai nào khác đưa em ấy đi chứ."

Lục Thiếu Linh nói cũng không vô lý, Lục Thiếu Hoàng đành phải câm điếc ăn hoàng liên, "Nhưng mà hiện tại con mèo nhỏ sinh khí, phải làm sao bây giờ?"

"Không biết......"

"Tìm một cơ hội giải thích đi, con mèo nhỏ nếu thật sự giận chạy mất sẽ không tốt."

Lục Thiếu Linh gật gật đầu đồng ý. Lục Thiếu Hoàng cầm lên di động khi nãy Lục Tử Ninh quăng, quay người lại. Lục Thiếu Linh lúc này mới chú ý thấy vật mà vừa rồi tiểu thúc thúc quăng, đứa ngốc này, quăng di động ở đây, không phải bỏ qua cơ hội 'duy nhất' để bọn họ đi tìm sao?

Bất quá bỏ điện thoại lại đây cũng không sai a, hai người hiện tại chính là vẻ mặt hưng phấn mở ra xem, lại phát hiện bên trong không có cái gì, nhất thời có chút mất mát, chuyển sang nhìn mục thông tin, phát hiện bên trong cũng không có mấy số điện thoại, cơ bản tất cả đều là người nhà, bất quá cũng may mắn không có số khả nghi, bằng không hai người bọn họ mặc kệ là cái gì, trước đem tiểu thúc thúc của bọn họ đem đến 'giáo dục' một chút rồi nói sau.

"Ba, mẹ, anh hai, anh ba, hỗn đản 1, hỗn đản 2.........tên hỗn đản 1, hỗn đản 2 này là ai......?" Lục Thiếu Hoàng đầy mặt hắc tuyến, mở ra liền thấy, đúng là của y cùng Lục Thiếu Linh.......

"Nguyên lai chúng ta là hỗn đản trong lòng của em ấy."

"Em ấy thì ra có số điện thoại chúng ta, thế nhưng còn không gọi điện thoại chúng ta."

"Lần trước không đến nhà chúng ta nhìn qua, còn lần này, xem ra con mèo nhỏ của chúng ta càng lúc càng lớn mật a." Nếu để cho Lục Tử Ninh nghe hai anh em nói chuyện như thế, phỏng chừng không phải xù lông mà là lông đều bay mất, cũng không phải đơn giản như bọn họ nghĩ.

"Anh, em thật hoài niệm thời gian Ninh Ninh trước đây luôn vây quanh chúng ta gọi Linh ca ca' 'Hoàng ca ca', thanh âm mềm mềm thật là đáng yêu."

"Anh cũng vậy. Bất quá, luôn luôn có cơ hội lại làm cho em ấy gọi." Lục Thiếu Hoàng tràn ngập tự tin nói.

Lúc Thiếu Linh gật gật đồng ý, "'Trò chơi lạt mềm buộc chặt' này chúng ta hiện tại muốn chấm dứt hay là tiếp tục?" Nhìn thấy hai chữ hỗn đản phía trên, cũng cười có chút quỷ dị.

.

Lục Tử Ninh vừa đi vừa đạp mấy viên đá dưới chân, tuy rằng không có viên đá nào để cho cậu đạp.....

Chỉ cần nghĩ đến chuyện kia trong lòng đều thấy rất giận, nhưng mà còn có chút ẩn ẩn cảm giác vui mừng chính mình không muốn thừa nhận, nguyên lai hai tên hỗn đản kia không có quên chính mình.....Chính là, vì cái gì không đến nhìn chính mình, thế nhưng còn làm bộ không biết bộ dáng chính mình! Hai tên hỗn đản kia như thế nào đáng chết như vậy khi dễ chính mình đem mình coi thành đứa ngốc! Thật muốn đá chết bọn họ. Lúc này một hòn đá nhỏ bị đá ra ngoài, sau đó lại bắn trở về, thực rõ ràng, hòn đá va trúng người.....

"A, thực xin lỗi." Lục Tử Ninh nhanh giải thích.

"Không có việc gì."

Thanh âm có điểm quen thuộc, Lục Tử Ninh vừa ngẩng đầu mới nhìn thấy học trưởng lần trước dẫn đường cho mình.

"Học trưởng...."

"Là cậu a." Không nghĩ đến trên đường sẽ nhìn thấy cậu, Hứa Dực Dương vẻ mặt thú vị nhìn Lục Tử Ninh, lần trước Lục Thiếu Hoàng cùng Lục Thiếu Linh cùng chính mình nói nhỏ, không nghĩ tới tiểu tử kia chính là con mồi nhỏ mà hai anh em họ săn bắn đã lâu a, thời điểm vừa vào đến chợt nghe hai anh em đã sớm có người mình thích, Hứa Dực Dương không nghĩ đến là cùng một người, càng không nghĩ đến vẫn là một nam sinh, có chút kinh ngạc về tính hướng của hai anh em thế nhưng cùng chính mình giống nhau, Hứa Dực Dương nhớ đến lại cười, nếu như bị nữ sinh trường này biết, phỏng chừng thật sự phát điên mất.

Lục Tử Ninh tổng cảm thấy được ánh mắt học trưởng hôm nay nhìn mình có chút kỳ quái, bị nhìn như vậy có chút ngượng ngùng. Ngại tại lúc thời điểm Lục Tử Ninh muốn mở miệng thì nam sinh đã nói trước, "Tôi cũng học ngành tiếng Trung, so với cậu lớn hơn một lớp, gọi Hứa Dực Dương. Về sau có chuyện gì có thể tìm tôi."

Kỳ thức Hứa Dực Dương cũng không phải thích cùng người khác nói chuyện, bất quá người trước mắt này không giống vậy, trước không nói đến hai anh em cùng mình dặn dò qua phải chiếu cố 'em trai' bọn họ, Lục Tử Ninh toàn thân cũng tản ra một loại hơi thở, làm cho Hứa Dực Dương nguyện ý đi tiếp cận.

Hứa Dực Dương? Lục Tử Ninh có chút kinh ngạc, nguyên lai hắn chính là......học trưởng thứ ba.....trong tin đồn kia...........

"Được, cám ơn học trưởng. Cái kia, tôi gọi là Lục Tử Ninh."

Ngay thời điểm Hứa Dực Dương còn muốn cùng Lục Tử Ninh nói cái gì đó, đột nhiên thấy được ở xa có giáo sư ký túc xá, lúc này cũng đang nhìn chính mình.

"Ân. Tử Ninh, tôi hôm nay có việc đi trước, lần sau tìm cậu. Tạm biệt." Thời điểm Hứa Dực Dương cùng Lục Tử Ninh nói chuyện, ánh mắt nhìn về hướng văn phòng giáo sư, Lục Tử Ninh thuận mắt nhìn theo hướng đó liền thấy một người đàn ông không cao lớn lắm, bởi vì quá xa nên không nhìn thấy diện mạo. (Chi: Ở đây có gian tình nha.)

"Được. Chào." Lục Tử Ninh gật gật đầu, nhìn thấy Hứa Dực Dương hướng người kia chạy đến.

Thời điểm Lục Tử Ninh trở lại ký túc xá bạn bè đều đã muốn tắm rửa xong, bởi vì buổi tối còn phải đi lớp lý luận quân sự, thời gian tương đối gấp...

Do muốn đem gì đó trong túi lấy ra để đi tắm, thời điểm Lục Tử Ninh sờ đến túi mới phát hiện di động chính mình thế nhưng không thấy.....Điều đầu tiên Lục Tử Ninh nghĩ chính là, chẳng lẽ bị người đánh cắp? Chính là đột nhiên nhớ đến, nhớ đến chính mình từ trong túi lấy ra cái gì ném vào hai tên hỗn đản kia, cậu cũng không biết mình đã lấy ra cái gì, ném trúng ai, dù sao chính là tùy tiện quăng.

Nhưng có thể nào.....lấy di động ném? Lục Tử Ninh nhất thời thần tình hắc tuyến......kia hiện tại phải làm sao bây giờ.......

"Tử Ninh, đến cậu tắm rửa."

"Nga, được." Lục Tử Ninh mặc kệ, cầm quần áo sạch sẽ đi đến phòng tắm, trước khi tắm cầm lấy chai thuốc mỡ trên bàn chuẩn bị sau khi tắm xong sẽ thoa, chính là tưởng tượng đến đồ vật này là ngày hôm qua tên hỗn đản nào đó đã mua cho mình, Lục Tử Ninh liền giận quăng vào trong thùng rác.

Khóa học buổi tối có thể mặc quần áo của mình, điều này làm cho Lục Tử Ninh thư thái một chút. Quân phục kia vừa nóng lại vừa không rất thoải mái.

Thời điểm đi đến thì hai bạn cùng phòng khác đều đi đến phòng học trước, thuận tiện giúp mình giữ vị trí tốt. Còn lại một người trốn học ở ký túc xá ngủ.

Bởi vì không có điện thoại, Lục Tử Ninh cũng không có đồ vật gì có thể nhìn thời gian, chỉ có thể nhanh chóng chuẩn bị tốt rồi chạy đi. Nam sinh ngành tiếng Trung không phải nhiều, tổng cộng chỉ chiếm năm phòng ký túc xá, còn nữ sinh có thể lên đến hai ba mươi phòng, cho nên Lục Tử Ninh đi đến phòng học, nhất thời có loại cảm giác âm khí rất nặng.....

.

"Tử Ninh, nơi này." Là Tử Cường. Lục Tử Ninh đi qua, bọn họ để mình ngồi vào chỗ sau, bởi vì loại khóa này không có gì hay, cho nên cơ bản tất cả mọi người tranh nhau đến vị trí cuối ngồi, bình thường chậm sẽ không có, cho nên bạn bè đến sớm một chút. Vị trí hôm nay có thể nói là trong góc, lại ở cuối cùng, Lục Tử Ninh cầu còn không được, bởi vì chỗ này chính mình có thể nằm úp sấp nghĩ thất thần. Ngay tại thời điểm sắp vào học, từ sau cánh cửa tiến đến hai người.

"Hai bạn này, có thể hay không đổi chỗ?"

Thanh âm quen thuộc làm cho Lục Tử Ninh cả người chấn động, hoài nghi chính mình có phải hay không tưởng tượng ra, chính là vừa nhấc đầu liền thấy hai ác ma kia đứng sau lưng mình. Lục Tử Ninh cầm sách giáo khoa đứng lên, lại bị Lục Thiếu Hoàng đè lại. "Em không cần động, ta làm cho bọn họ đổi chỗ là được."

Lục Thiếu Hoàng chỉ chỉ hai người bên cạnh. Hai người kia còn không hiểu được là tình huống gì, ánh mắt trên người Lục Thiếu Hoàng cùng Lục Thiếu Linh trong lúc đó quét tới quét lui.

"Đồng học, tôi muốn cùng em trai trò chuyện."

Nguyên lai là anh của Lục Tử Ninh? Hai cái nam sinh mở to mắt, bộ dạng không phải rất giống a........

Nhìn thấy hai người kia chuẩn bị đứng lên, Lục Tử Ninh nhanh ngăn cản, "Tử Cường, các cậu không cần đi."

Cái người gọi Tử Cường khó xử nhìn thoáng qua Lục Thiếu Hoàng, cuối cùng cũng không biết như thế nào cùng một người nữa chuyển đến vị trí khác. Chỉ biết thời điểm khi phản ứng lại thì đã nhìn thấy chỗ mình bị hai người nam sinh bộ dạng đặc biệt suất kia chiếm, nếu là anh của Tử Ninh, hẳn là cũng không có gì đi? Tử Cường nghĩ vậy.

.

Tuy rằng đó là dãy cuối cùng, Lục Thiếu Linh cùng Lục Hoàng lại lúc sau mới vào, nhưng mà vẫn không ít nữ sinh phát hiện sự tồn tại của bọn họ, sau khi xác định thật là hai anh em song sinh kia phòng học nhất thời nổ tung, kinh hãi tự hỏi bọ họ như thế nào xuất hiện ở trong này, lại tò mò quan hệ của bọn họ cùng Lục Tử Ninh.

Lục Tử Ninh mặt đều xanh mét, hai tên hỗn đản này lại trêu hoa ghẹo nguyệt! Chính mình ở trong này ngồi rất tốt, bọn họ không có việc gì đến đây làm gì! Cái này tốt lắm, tất cả mọi người đều nhìn chằm chằm bên này, Lục Tử Ninh không thích nhất chính là bị người khác nhìn, làm cho cậu bắt đầu thấy không tự do, khiến cậu hiện tại hận không thể chui xuống bàn.

"Ninh Ninh, bên dưới bàn không có tiền để nhặt a." Lục Thiếu Linh cười đem Lục Tử Ninh kéo đứng lên. Ngay lập tức cúi người nhìn xuống.

"Đừng ôm tôi!" Lục Tử Ninh tránh ra tay nam sinh, nghĩ muốn né sang bên kia, kết quả ở bên kia cũng có một ác ma đang ngồi.

Nhất thời thân thể cứng ở giữa không biết làm sao cho phải, bọn họ hai người thế nhưng trực tiếp chọn lấy vị trí hai bên trái phải của mình!

Nhớ rõ mới trước đấy bọn họ hai người luôn thích ngồi bên cạnh chính mình như vậy, kỳ thật mỗi khi như lúc này Lục Tử Ninh luôn cảm thấy có một loại cảm giác an toàn không gì sánh kịp, đương nhiên chuyện này cậu sẽ không cùng hai tên ác ma này nói.

.

"Các anh đến đây làm gì." Tức giận buổi chiều còn chưa tiêu hiện tại Lục Tử Ninh càng thêm khó chịu, đều do bọn họ! Việc này liền có thể bị người cả ngành thảo luận.

"Ninh Ninh, chúng ta là hảo tâm mang đến đồ vật này, em cứ như vậy đối với các anh sao?" Lục Thiếu Hoàng vẻ mặt ủy khuất nói, trên tay cầm điện thoại mà buổi chiều Lục Tử Ninh quăng ra.

Khuôn mặt có thể hại nước hại dân kia trương ra biểu tình ủy khuất, không thể không thừa nhận trong nháy mắt tim Lục Tử Ninh đập mãnh liệt, thiếu chút nữa mềm lòng, nhưng mà Lục Tử Ninh đã nhận biết thật sâu trình độ ác ma của bọn họ, rất nhanh liền khôi phục lại biểu tình vốn có.

Thanh âm thảo luận của lớp học lúc này lã bị giáo viên áp chế, nhưng mà vẫn có nhiều bạn gái chụm đầu ghé tai, liên tiếp quay đầu lại. Lục Tử Ninh đã xấu hổ lại còn nổi giận. Bọn họ đến tột cùng làm sao mà có nhiều bạn gái thích như vậy.

"Đều tại các anh!"

"Này cũng không phải lỗi chúng ta a Ninh Ninh." Hai anh em vô tội nói. Chính là lúc sau lại nhận được ánh mắt muốn giết hai anh em bọn họ cho bằng được.

"Đem điện thoại trả lại cho tôi." Lục Tử Ninh nhìn chằm chằm điện thoại trong tay bọn họ.

"Ninh Ninh thật là càng lớn càng đối với chúng ta càng lạnh nhạt." Lục Thiếu Linh dựa vào thật gần, hơi thở cơ hồ phun lên lỗ tai của chính mình, làm cho cậu nơi đó ngứa ngứa, rất không thoải mái, không tự giác liền hướng Lục Thiếu Hoàng bên kia dựa đến.

"Ninh Ninh đây là yêu thương nhớ nhung sao?" Ai ngờ tay Lục Thiếu Hoàng lúc này trực tiếp chạm đến thắt lưng Lục Tử Ninh, mà cậu cũng thuận thế dựa vào gần một chút, trong nháy mắt cái loại mùi vị quen thuộc này vây quanh Lục Tử Ninh, tim không biết như thế nào bắt đầu đập thất thường.

Bởi vì là ở phía sau cùng, lại trong góc, hiện tại cơ bản không ai dám quay đầu lại nhìn, cho dù là quay đầu lại cũng không nhìn thấy bọn họ phía dưới bàn làm cái gì mờ ám.

"Ai yêu thương nhung nhớ? Nhanh bỏ tay ra." Không dám giãy dụa trên diện rộng cũng không dám nói quá lớn. Lục Tử Ninh chỉ có để đỏ mặt đem tay Lục Thiếu Hoàng đẩy ra.

"Mới trước đây Ninh Ninh không phải thích nhất được chúng ta ôm như vậy." Lục Thiếu Linh lúc này cũng tham gia vào. Một bàn tay khác cũng không cam chịu yếu thế đặt ở bên hông cậu.

Chính là như vậy thực ngứa a! Lục Tử Ninh khóc không ra nước mắt, giống như càng lớn cậu nơi đó lại càng nhạy cảm, bị bọn họ ôm như vậy thật sự khó chịu, hơn nữa sợ bị bạn học phát hiện nghĩ cậu biến thái, cho nên liền càng thêm khẩn trương. Làm cho bên tai, cổ đều biến thành màu đỏ.