Trang chủSự quyến rũ của sói13.Sói người hay người sói

Sự quyến rũ của sói - 13.Sói người hay người sói

Tùy Chỉnh
Chương trước Chương tiếp


Từ Bắc ước chừng gần ba năm chưa gặp lại lão khốn kiếp, mà tiếng gọi từ ba ba đổi thành lão khốn kiếp, là phải nói đến rất nhiều năm trước đó nữa.

Không phải Từ Bắc không muốn gặp ông ta, mà là không gặp được.

Từ sau khi lão già kia không biết từ lấy từ nơi qué nào lấy được một thứ quan trọng của Ban Đại Đồng, Từ Bắc cũng chưa từng gặp lại ông ta.

Ban Đại Đồng ngược lại rất chăm chỉ xuất hiện, Từ Bắc cảm thấy chỉ cần hơi lơi lỏng là liền có thể trông thấy gã, bởi vì lão khốn kiếp nói với Ban Đại Đồng, đồ ở chỗ Từ Bắc, anh tìm nó mà đòi.

Thật ra trước khi Từ Bắc bị lão khốn kiếp vu cáo, thường có thể gặp Ban Đại Đồng cùng chiếc Hummer được cải tiến như xe tăng, bởi vì hắn thiếu tiền Ban Đại Đồng, một khoản rất lớn, nguyên nhân cũng là lão khốn kiếp.

Lão khốn kiếp thua tiền muốn bán nhà trả nợ, Từ Bắc nhìn người đàn ông quỳ trước mặt hắn khóc ròng nói nếu không trả tiền sẽ mất một chân, cảm giác mình đời này không có cơ hội nào tận hiếu, vì vậy cắn răng vay cắt cổ của Ban Đại Đồng, trả tiền cho lão khốn kiếp.

Nhưng chuyện này khiến đánh giá của mẹ đối với hắn lập tức từ đáy cốc rơi xuống rãnh biển, bà nói nếu tao biết tiền của mày lãi suất cao, tao cho dù có ra đầu đường xó chợ cũng sẽ không động đến, chết tao cũng không động, mày chết tao cũng sẽ không động.

Từ sau đó Từ Bắc chưa từng sống yên ổn nữa, lãi mẹ lãi con chất chồng như Everest khiến Từ Bắc mỗi lần gặp Ban Đại Đồng phản ứng duy nhất chính là chạy trối chết. Ban Đại Đồng ngược lại đã cho Từ Bắc cơ hội không trả tiền, nhưng Từ Bắc không nhận, hắn không phải khí phách gì, chỉ có điều cho dù mình là một đống rác rưởi thật, cũng có giới hạn của rác rưởi.

Hắn nói anh Ban anh trực tiếp giết tôi đi.

Tao không giết mày, một ngày nào đó mày sẽ bò đến trước mặt tao xin tao lại cho mày một cơ hội nữa.

Từ Bắc quấn chăn nằm vật xuống giường, cảm thấy trên người có hơi lạnh lẽo, hắn nhìn sói con: "Giúp bố mày tăng nhiệt độ máy điều hòa đi, sao bố thấy lạnh vậy."

Sói con nghiêng nghiêng đầu, ngồi ngay ngắn không nhúc nhích.

"Máy điều hòa..." Từ Bắc từ trong chăn đưa tay ra, chỉ chỉ nút điều khiển nhiệt độ trên tường, "Đẩy lên trên một chút... a, chắc mày với không tới."

Từ Bắc rất buồn bực, người hắn không có sức lực, không muốn động. Do dự nửa này, lúc này không có cách nào, hắn quấn chăn cọ cọ đầu vào mép giường, cảm giác mình thoạt nhìn rất giống một con sâu trắng lớn: "Đắng lòng... già cả neo đơn..."

Từ Bắc vừa bi thán vừa cọ vào mép giường chưa được hai cái, thấy sói con đứng lên.

Nó có chút lười biếng nhìn Từ Bắc một chút, lại đi tới bên tường nhìn chằm chằm nút điều khiển nghiên cứu một hồi, nhảy lên dùng chóp mũi đẩy nút điều khiểm, nút bị đẩy lên.

"Giỏi quá..." Từ Bắc ngẩn người hô một tiếng, nằm trở xuống, lại quấn chăn dụi về chỗ cũ, "Chỉ là hình như có hơi cao quá, có thể mấy phút nữa sẽ bị nóng."

Sói con đứng không nhúc nhích, dường như không hiểu hắn đang nói cái gì, Từ Bắc lại thò tay ra khỏi chăn, chỉ nút điều khiển ngoắc ngoắc xuống: "Xuống một chút, có điều có hơi khó, lỗ mũi không xài được, mày không phải có tay... móng vuốt sao, thử một chút."

Sói con lần này không có vẻ nghiêm túc như trước, tùy tiện nhảy một cái, móng vuốt đẩy nút một cái, cũng mặc kệ kéo bao nhiêu độ, xoay người trở về mép giường, mắt lom lom nhìn Từ Bắc.

"Làm gì," Từ Bắc kéo kéo chăn, "Muốn lên?"

Sói con tỏ vẻ như khẳng định, chân trước đã gác lên mép giường. Từ Bắc vén chăn lên liếc mắt nhìn mình, trên người căn bản không mặc gì: "Không cho vào chăn, mày nằm bên ngoài, hiểu chưa?"

Sói con nhảy lên giường, nằm xuống sát ngoài chăn Từ Bắc, lại đạp chân sau chen chen vào người hắn, đầu gác lên cánh tay hắn, nhắm hai mắt lại.

Người Từ Bắc vẫn phát run, hắn trở mình, ôm ôm sói con, nhiệt độ sói con rất cao, cộng thêm một thân lông dày, khiến hắn cảm thấy thật thoải mái.

Nếu như đây chỉ là một con sói tuyết bình thường thì thật tốt, có thể bán không ít tiền, cho dù không thể bán lấy tiền, có thể dùng làm túi nước nóng, không cần lo lắng đang ôm lại biến thành nude boy... nude boy này thính lực mẹ nó còn trâu bò hơn mình, tiếng ti vi mở lớn như vậy, cách cửa phòng tắm lại còn có thể nghe thấy hắn "biến đổi hô hấp"...

Nghĩ đến đây, Từ Bắc liền có chút bồn chồn, ánh mắt kia lại hiện lên trong đầu hắn, không được, nhất định phải ngăn chặn loại chuyện này xảy ra lần nữa.

Hắn tóm đầu sói con một cái, sói con không có phản ứng, hắn nâng cằm sói con lên, dùng ngón tay lật mở mí mắt nó: "Đừng giả bộ ngủ, bố có chuyện nói với mày."

Sói con mở nửa mắt nhìn hắn, chóp mũi lạnh băng chạm vào ngón tay hắn.

"Mày là sói đực, biết không," Từ Bắc suy nghĩ rất lâu nên mở màn thế nào, nên biểu đạt trọng điểm suy nghĩ của mình thế nào, một người đàn ông không nên dùng ánh mắt như vậy với một người đàn ông khác, "Mày biến thành người, chính là đàn ông... giống như bố vậy, sau đó thì sao, đàn ông... ặc... đàn ông nên cùng với phụ nữ... phụ nữ mày hiểu không, Chu Tiểu Lôi chính là phụ nữ... hẳn nên cái gì, cùng với cô ta vậy vậy đó, đệt, tóm lại chính là mày không thể có loại ý tưởng đó... với bố... hiểu không?"

Từ Bắc nói lung tung nửa ngày, mặt sói con không nhìn ra biểu tình gì, vĩnh viễn đều là dáng vẻ ngu ngu ngốc ngốc, Từ Bắc chỉ có thể nhìn chằm chằm vào mắt nó, nhưng ánh mắt mờ mịt của sói con khiến hắn rất tuyệt vọng.

Hắn bất đắc dĩ thở dài một cái, cảm thấy việc giải thích với một con sói rằng đàn ông không thể có hứng tình với đàn ông thật quá khó khăn, nghẹn nửa ngày, cuối cùng vẫn là vung tay lên: "Bỏ đi, trí lực trẻ lên ba này của mày đoán chừng không hiểu được, sau này hẵn nói vậy."

Hắn cũng không nghĩ sẽ lại cho sói con đi học, đầu hắn có hơi đau. Ngón tay Từ Bắc đặt giữa đầu mày, xoa vòng vòng, nhắm hai mắt lại, đệt, không phải dính chút nước lạnh thôi sao, không đến nỗi chứ...

"Có vẻ bố sốt rồi," Từ Bắc đặt tay lên gáy mình, nhiệt độ tay và gáy ngang nhau, sờ nửa ngày không sờ ra lý do, "Bố ngủ một lát, khó chịu muốn chết."

Sói con ngẩng đầu nhìn Từ Bắc, ghé đầu qua liếm liếm mặt hắn. Từ Bắc đẩy miệng nó ra, cau mày trở mình: "Đừng rộn, mày yên tĩnh chút, bố mày mà bệnh thì mày phiền to đấy."

Sói con không động đậy nữa, lẳng lặng nhìn Từ Bắc ngẩn người. Hai mươi phút sau, Từ Bắc gần như hoàn toàn ngủ thiếp đi, sói con mới nhích lại gần, mũi chạm vào cổ Từ Bắc một cái, Từ Bắc không động.

Sói con đứng lên, nhảy xuống giường, nhảy đến bên cạnh bàn, chân sau nhẹ nhàng đạp một cái, đứng thẳng người. Trên bàn đặt nửa túi chocolate chưa ăn hết, sói con vươn móng kéo một cái, chocolate rơi khỏi bàn, vẩy đầy đất.

Nó trông như bị giật mình, lập tức vọt ra thật xa, lại rất nhanh thò đầu qua nhìn Từ Bắc đang nằm trên giường, sau đó cúi đầu dùng móng vuốt đè gói chocolate bắt đầu xé bao bì, rất nhanh đã lôi ra vài miếng, cuốn hết vào trong miệng.

Từ Bắc lại nằm mơ, hắn đứng giữa băng tuyết run rẩy nghĩ, gần đây quá khác thường, hắn bình thường rất ít khi nằm mơ thế mà lại mơ hết lần này đến lần khác.

Lại còn mẹ nó không mơ được gì đẹp đẽ. Lạnh muốn chết.

Từ Bắc co người thành một cục, trong mơ không nhìn rõ trên người mình rốt cuộc có mặc quần áo hay không, tóm lại chính là co lại phát run.

Mùa đông mau qua đi, mùa xuân mau đến đây, mùa hè đến đây... bãi cát ơi, mỹ nữ áo tắm ơi...

Bản thân mình ấm lên lúc nào, Từ Bắc không biết, tóm lại mùa đông giá rét rốt cuộc qua đi, tuy nói mỹ nữ áo tắm không xuất hiện theo ấm áp, nhưng rốt cuộc đã không lạnh nữa.

Hắn cảm giác mình hẳn là mơ thấy ngâm mình trong bồn tắm ấm áp, toàn thân cũng từ từ thả lỏng.

Không tệ, có lúc cũng vẫn có thể nằm mơ thấy thứ tốt, ví như lúc này, đang lúc rét lạnh mơ thấy đi tắm... ặc, hình như còn có người kỳ cọ cho...

Có điều kỹ thuật kỳ cọ coi bộ không ra gì, có thể là con gái, không đủ lực, lại chỉ cọ cổ và vai.

Từ Bắc trở mình, tay chạm vào thầy kỳ cọ, sau đó thuận tay sờ hai cái, thầy tắm da rất tốt, rất láng mịn...

Lúc mơ màng mở mắt ra, Từ Bắc nhìn đôi tròng mắt màu nâu khói chỉ cách mình có hai ba centimet, đồng tử mang chút mờ mịt khiến hắn choáng váng một trận, sửng sốt một lúc, mới hỏi một câu: "Lang Cửu?"

"Ừ."

"Mày... cái ông nội..." Từ Bắc mãnh liệt hoài nghi mình vẫn đang mơ, vì vậy nhìn chằm chằm vào mắt Lang Cửu nói một câu, "Ác mộng rồi, cắn bố một phát xem nào..."

Lang Cửu cũng không do dự, há mồm cắn một phát lên tay hắn.

"A --" Từ Bắc kêu một tiếng, định theo tiếng rên này nhảy lên, hất luôn thằng nhóc này xuống giường, nhưng kế hoạch này không thể tiến hành thuận lợi, toàn thân hắn mệt lả tựa như nhũn ra, không cách nào nhảy lên thành công, kêu xong chỉ đành phải tiếp một câu, "Mày đi ra ngoài... đi mặc quần áo."

Lang Cửu do dự một chút, vén chăn lên lui ra, đắp chăn lên người Từ Bắc, nhưng cũng không đi mặc quần áo, mà là nâng cằm nằm lỳ trên giường nhìn Từ Bắc.

"Sao mày lại biến thành như vậy," Từ Bắc bị cậu nhìn có hơn không được tự nhiên, rụt vào chăn một cái, nghĩ nghĩ chút lại nhô đầu ra nhìn lên bàn, tiếp theo lại nhìn giấy gói chocolate đầy đất, "Thật là ăn cái này?"

"Ừ."

"Mày không dưng ăn chocolate làm gì, biến thành người chơi à..." Từ Bắc thở dài, xoa xoa cánh tay vừa bị cậu cắn, đệt, một phát này còn ra sức mà cắn.

"Bố bị bệnh." Lang Cửu vẫn nâng cằm nhẹ giọng nói một câu.

Từ Bắc nhìn chằm chằm Lang Cửu hồi lâu, nhanh chóng trở mình, quay mặt vào tường, vùi mặt vào trong chăn.

Khốn kiếp!

Chỉ ba chữ đơn giản như vậy, thế mà khiến nước mắt hắn thiếu chút nữa trào ra.

Từ sau lưng vươn tới một cánh tay, cách chăn ôm hắn, cằm gác lên cánh tay hắn.

"Đè chết bố mày rồi," Từ Bắc dụi dụi mắt, cánh tay đẩy Lang Cửu một chút, vừa động lại cảm thấy chỗ vừa rồi bị cắn còn hơi đau, hắn vén chăn lên liếc mắt nhìn, không nhịn được hô lên, "Ai da đệt mợ, đồ ngốc này cắn thật à!"

Thằng nhóc này cũng quá nghe lời, bảo nó cắn thì cũng thôi đi, còn chuyên nghiệp như vậy, một chút cũng không lưu tình!

Từ Bắc nhìn bốn dấu răng trên cánh tay một hồi, đột nhiên cảm thấy có gì không đúng, hắn bóp cằm Lang Cửu: "Há mồm."

Lang Cửu rụt về phía sau, không hiểu hắn muốn làm gì.

"Ngoan, há mồm cho bố xem một chút." Từ Bắc không hề lỏng tay.

Lang Cửu do dự một chút há miệng ra, Từ Bắc nhìn răng cậu, lại duỗi ngón tay chạm một cái, hồi lâu mới nói một câu: "Đệt mợ, mày biến thành người sao răng nanh còn dài như vậy..."

Bốn cái răng chó trắng tuyết trong miệng Lang Cửu rõ ràng dài hơn một đoạn so với những răng khác, Từ Bắc giùng giằng ngồi dậy, đầu căng lợi hại, hắn chỉ chỉ di động trên bàn, Lang Cửu phản ứng rất nhanh, nhanh chóng nhảy xuống giường cầm điện thoại tới.

"Mày mặc quần áo, cũng không phải con gái, đừng có tồng ngồng lượn trước mặt bố," Từ Bắc cúi đầu bấm số, hắn thật sự là không thể ôm bí mật lớn như vậy một mình nữa, "Bố gọi điện cho chú Kiều của mày."

"Mày đang ở đâu?" Kiều Khiêm nhận điện thoại đã hỏi ngay.

"Không có ở đó."

"Tao đang định gọi cho mày đây," tiếng Kiều Khiêm nghe có chút khó chịu, "Tao còn nói qua đổi thuốc cho mày, mày đã chạy đi đâu, phòng thì như bị đánh cướp!"

"Tao quay về, hết thảy bình an," Từ Bắc sợ đốt điếu thuốc, "Tao có chuyện này muốn nói với mày."

"Mày lại bị thương?"

"Đệt, đã nói hết thảy bình an..."

"Chuyện gì?"

Từ Bắc vốn muốn một hơi nói hết chuyện sói con biến thành người với Kiều Khiêm, nhưng bị anh hỏi đến như vậy, đột nhiên cảm thấy không biết mở lời thế nào. Chuyện này bất luận áp dụng bất kỳ phương thức biểu đạng gì, nghe cũng sẽ khiến người ta cảm thấy hắn bị Ban Đại Đồng đập một côn đó để lại di chứng.

"Ừm... tao nói là," Từ Bắc suy nghĩ một chút, quyết định nói bóng gió trước xem thử phản ứng của Kiều Khiêm đối với chuyện này, "Mày biết người sói không?"

"Người sói? Hay là sói người?" Kiều Khiêm sửng sốt một chút.

"Có sói người sao?" Từ Bắc bị hỏi cũng sửng sốt một chút.

"Wolverine?"

"Hả?"

"Hả cái cứt ấy, rốt cuộc mày muốn nói gì!" Kiều Khiêm nóng nảy.

"Mày cảm thấy thật sự có sói người à người sói à wolverine gì đó tồn tại sao?" Từ Bắc hít một hơi thuốc lá, liếc mắt nhìn Lang Cửu đang loay hoay mặc quần áo lên người, cũng may cậu có thể nhớ thứ tự trong ngoài, không mặc quần lót bên ngoài như Super Man.

Kiều Khiêm bên kia trầm mặc rất lâu, có chút lo lắng nói một câu: "Tao nhớ Mẫn Mẫn nói đầu mày bị đập không có vấn đề gì mà..."

Chương trước Chương tiếp