- Super Sentai Oneshots Shinkenger Kowed Lbxvfj Zbbbmry

Tùy Chỉnh

Creepy, High School AU
chơi trội một bữa =))

Thứ nhất: Cây đàn piano trong phòng nhạc

Bằng một cách nào đó, bạn Takeru đã để quên chiếc điện thoại trong lớp nấu ăn. Và thằng bạn nhờ anh lấy giùm.

Mặt Trời đã lặn từ hồi nào. Bầu trời hôm nay tối giờ còn tối hơn. Takeru không phải kiểu người hở cái là sợ hãi, nhưng lúc bước vào trường, anh có một cảm giác lo lắng. Tự nhủ rằng đó chỉ do dạo này Takeru xem quá nhiều phim kinh dị nên mới như vậy, anh dũng cảm đi vào lớp nấu ăn.

Thằng bạn của Takeru thuộc dạng mỗi khi giấu đồ là giấu kĩ kinh khủng, nên Takeru phải đi kiếm xung quanh cái lớp hơn ba vòng mới thấy được cái điện thoại. Nhét chiếc điện thoại vào balo của mình, Takeru rời khỏi. Trên đường ra khỏi trường, Takeru nghe thấy tiếng piano phát ra từ trong phòng nhạc. Tính tò mò của Takeru nổi dậy. Ai đời lại đi đánh đàn ở trường vào buổi tối chứ?

Takeru mở chiếc cửa ra, và thứ ở bên trong làm anh hốt hoảng.

Những phím đàn tự di chuyển.

Nghĩ đây chỉ là trò đùa của một kẻ nào đó, Takeru đi vào và kiểm tra cây đàn. Khi anh vừa bước vào cũng là lúc bài nhạc dừng. Đúng là có tên học sinh nào nghịch mà. Takeru toan ra về thì có một giọt nước nhỏ vào vai anh. Rủa thầm, anh ngước lên trần nhà, xem coi có lỗ thủng nào khiến nước mưa giọt vào.

Nhưng không, không có lỗ thủng nào hết. Và giọt nước rơi vào vai Takeru có mùi tanh và đỏ như máu.

Takeru chạy thật nhanh ra ngoài, thầm cầu nguyện rằng mình về nhà được an toàn. Bác bảo vệ gọi anh lại, tính hỏi chuyện, nhưng anh chỉ biết chạy, chạy thật nhanh.

Takeru không biết rằng, lúc anh rời khỏi phòng nhạc, những phím đàn bắt đầu đánh một bài nhạc mới, nhanh và vui tươi.

Thứ hai: 13 bậc thang

Ryunosuke có thói quen đếm các bậc thang khi bước lên lớp. Mấy đứa bạn của anh bảo làm như vậy giống mấy thằng tự kỉ, nhưng vì đó là cái thói quen rồi nên Ryunosuke không thể bỏ được. Bạn anh riết rồi cũng quen với việc làm của anh.

Và cái thói ấy đã khiến Ryunosuke và bạn anh sống sót về nhà.

Cứ mỗi thứ tư hàng tuần, Ryunosuke sẽ ở lại trường để học thêm. Sau một ngày dài với cả đống bài tập về nhà, cộng thêm tất cả các tiết tiết nào cũng kiểm tra, Ryunosuke đã được trốn thoát khỏi ngôi trường và trở về với ngôi nhà ấm cúng của mình.

Nhưng trước khi về được, Ryunosuke bị thằng bạn bắt ở lại, do hắn muốn tìm hiểu về ngôi trường vào buổi tối.

Cả hai cùng bước lên dãy ở trên bằng chiếc cầu thang quen thuộc. Và tất nhiên, Ryunosuke sẽ đếm các bậc thang, còn thằng bạn kế bên anh đang nói những câu gì đó không có ý nghĩa, hoặc do anh không nghe nên mới nghĩ rằng không có nghĩa.

-Mười một, mười hai, mười ba... Khoan đã.

Ryunosuke lấy tay của mình, chặn thằng bạn không bước lên thêm nữa. Thằng lắm mồm ấy đang nói thì ngưng đột ngột, khó hiểu nhìn Ryunosuke.

-Bậc thang này chỉ có mười hai bậc thôi, sao hôm nay lại tăng thêm một bậc?

-Chắc ông bảo vệ ổng xây tiếp á mà, đi!

-KHÔNG! Mới sáng nay tao đếm vẫn có mười hai bậc thôi...

Vì một lý do nào đó, hai người đồng loạt ngước lên nhìn.

Có hai chiếc thòng lọng cổ đang sẵn sàng treo cổ Ryunosuke và thằng bạn của anh.

Không ai nói với ai câu gì, cả hai đều chạy bán sống bán chết ra khỏi ngôi trường.

Thứ ba: Mô hình cơ thể người

Mako có một niềm đam mê với môn Sinh học, vì vậy nên thầy giáo Sinh đã tin tưởng giao cho Mako chiếc chìa khóa để vào phòng thí nghiệm Sinh. Khi nhận trong tay chiếc chìa khóa, Mako đã sung sướng và hạnh phúc tới nỗi xém ôm ông thầy.

Đợi cho các học sinh và giáo viên về hết, Mako lẻn vào phòng Sinh học, dùng chiếc chìa khóa được đưa. Mako đi khắp căn phòng, cố gắng giữ cho bản thân đừng hú hét lên.

Mako bật hết đèn lên, đóng rèm lại để ông bảo vệ đừng thấy phòng này đang sáng. Cô lấy tất cả các đồ dùng ra, lấy cả kính viễn vọng. Mako bắt đầu quan sát những thứ mà trong lớp thầy chưa kêu quan sát, thí nghiệm tào lao.

Trước khi ra về, Mako dọn dẹp để các thầy cô khác đừng nghi ngờ rằng đã có ai vào đây và nghịch phá lung tung. Trong không gian tĩnh lặng ấy, bỗng dưng có tiếng bước đi của ai đó. Sợ rằng ông bảo vệ phát hiện ra, Mako cúi đầu thật thấp.

Và cô thấy rằng, cái mô hình cơ thể người- thứ đáng lẽ ra đang nằm trong tủ kính- đang nhìn chằm chằm cô ở dưới chân bàn học.

Đặt chiếc chổi xuống về chỗ cũ, Mako tắt đèn, khóa cửa lại, sau đó bắt đầu di chuyển với tốc độ ánh sáng, la hét om sòm.

(tại sao khúc của Mako làm tui mắc cười =)) )

Thứ tư: Tiếng bóng rổ

Chiaki hay ở lại trường sau giờ học để tập bóng rổ. Thầy giáo thể dục của anh bảo đừng có cố gắng quá, thành ra quá cố bây giờ. Chiaki chỉ gãi đầu, cười cười, rồi lại tiếp tục tập bóng rổ. Bó tay với Chiaki, ông thầy đành đi về, dặn dò anh nhớ khóa cửa.

Như thường ngày, sau khi tập đã đời rồi, Chiaki bước vào phòng thay đồ để tắm rửa và thay quần áo sạch. Trong lúc tắm, Chiaki nghe thấy tiếng bóng rổ, tiếng giày va chạm vào sàn. Anh không ngờ có người cũng thích bóng rổ như anh.

Mặc chiếc áo xong, Chiaki trở lại phòng thể thao. Người con trai ấy đang tập trung cao độ, hình như không biết đến sự hiện diện của Chiaki.

-Này! Có gì thì bữa khác tập đi, giờ tui sắp về rồi.

Người ấy vẫn tiếp tục chơi, không nghe tiếng gọi của Chiaki. Chặt lưỡi, Chiaki tiến lại gần người con trai ấy, anh chặn người đó lại, không cho chơi tiếp.

Tên ấy ngước đầu lên, mặt đối mặt với Chiaki. Anh lùi ra tên đó thật xa, rồi sau đó vấp một chiếc bóng mà té.

Người- à không, thứ đang chơi bóng rổ ấy không có mũi, miệng, mắt cũng không. Trên trán của hắn không phải là mồ hôi, mà là máu.

Chiaki cố gượng đứng dậy, dù chân đau, sau đó ra ngoài, khóa cửa thật nhanh và chạy trong vô thức.

Kể từ ngày hôm đó, Chiaki xin thầy cho anh rút ra khỏi nhóm bóng rổ.

Thứ năm: Bức tranh

Hôm nay quả là một ngày xui cho Kotoha. Chiếc xe đạp bị bể bánh, làm cô đến trường rất trễ, kết quả là cô bị chép phạt một trăm lần. Kotoha học bài này, kiểm tra lại ra bài kia. Và vào cuối ngày, bà giáo viên bảo cô dọn phòng Mỹ Thuật thật sạch.

Kotoha xoay xở đã hơn nửa tiếng rồi mà chưa quét được một khúc. Cô chưa bao giờ thấy cái phòng này lớn như bây giờ.

Tạm ngồi xuống một chiếc ghế để nghỉ ngơi, Kotoha thở dài thật lớn. Cô còn hơn nửa cái phòng để quét. Nghĩ đến cảnh được về nhà ăn cơm, rồi bật máy lạnh, nằm trong chiếc mềm ấm áp, Kotoha có động lực ngay. Cô đứng dậy, háo hức dọn dẹp nhanh.

Một tiếng trôi qua và Kotoha đã hoàn thành nhiệm vụ được giao. Cô tự thưởng cho mình một tràn pháo tay. Vì lí do nào đó, Kotoha ngó sang nhìn bức tranh treo trên tường.

Mấy người trong bức tranh ấy- những con người đáng lẽ ra chỉ đứng yên- thì họ lại chuyển động. Và, từ bức tranh chảy ra một dòng máu đỏ tươi.

Kotoha chỉ biết chạy để thoát thân, không cần quan tâm rằng lớp đã sạch hay chưa.

Thứ sáu: Nhà kho cũ

Ngôi trường Genta đang học có một cái nhà kho cũ, phải gọi là cực kỳ cũ. Chưa có ai bước vào từ mấy chục năm gần đây, ngoại trừ ông lao công. Và hôm nay bao gồm cả Genta.

Do Genta quậy kinh khủng nên ông thầy đã phạt anh bằng cách gửi anh cho ông lao công một ngày, bảo Hãy cho nó dọn dẹp cái nhà kho. Genta muốn biểu tình, nhưng anh vẫn còn muốn học ở trường này nên thôi.

Tra chiếc chìa khoá vào ổ, người lao công khẽ đẩy ra, tiếng của chiếc cửa cũ kĩ kêu cót két, nghe thật kinh dị. Genta nổi hết cả da gà lên.

Người lao công dộng vào ngực Genta một cây lau sàn, một cái chổi nhỏ, sau đó lạnh lùng bước ra ngoài. Genta nhìn theo, rồi quyết định không dây dưa gì nữa, bắt đầu cuộc dọn dẹp.

Tuy quậy thế thôi nhưng Genta làm việc nhà rất giỏi, thế nên chỉ cần nửa tiếng là anh đã lau được nửa phòng, dọn sạch bụi trên các bàn học. Cái lưng của Genta muốn gãy đôi luôn rồi.

Sau khi tổng vệ sinh cái nhà kho xong, Genta nằm thẳng xuống sàn. Genta nghe tiếng cửa mở ra. Anh lập tức đứng dậy. Anh đã chuẩn bị lời khen của ông lao công.

Nhưng, đó không phải là người lao công của trường, hay thầy chủ nhiệm đày anh xuống đây.

Đó là thứ gì đó, có thân thể được bao phủ bởi màu đen. Tay chân thứ ấy dài, và nó đang từ từ tiến về phía Genta.

Theo bản năng, Genta la lên cầu cứu. Đôi chân của anh bỗng dưng không thể di chuyển được. Cái thứ ấy tiếp tục tiến về anh.

Và rồi, người lao công bước vào, kêu Genta chạy trốn đi. Anh chỉ biết làm theo. Trong lúc đó, Genta không còn suy nghĩ rằng người lao công đó sẽ như thế nào.

Anh chỉ biết vào sáng mai, trường đã có lao công mới.





tính làm cái của Kaoru luôn nhưng lười với dài quá =))