- Super Sentai Oneshots Yamato X Amu

Tùy Chỉnh

not-Zyuohger AU
bữa ghi Mio bị Alzheimer xong nghĩ ra cái này cho YamaAmu :)




Một

Tôi có một người bạn gái, tên là Amu. Cô ấy là người dễ thương nhất trên đời. Cô ấy cũng rất giỏi giang. Vào buổi sáng, tôi sẽ thức dậy sớm và đi làm. Buổi chiều, khi tôi về, cô ấy sẽ hôn lên má tôi. Rồi cả hai cùng ăn tối. Chúng tôi cứ sống những tháng ngày yên bình ấy.

Cho đến một ngày, khi Amu và tôi đi kiểm tra sức khỏe định kì.

Bác sĩ nói tôi thuộc dạng "trâu", từ nhỏ đến giờ vẫn không bị bệnh gì. Tất cả mọi thứ đều ổn, ngoại trừ tờ giấy của Amu. Ở dòng giữa tờ giấy có in một chữ đậm.

Chẩn đoán: Alzheimer.

Hai

Tôi đã cùng mẹ điều tra gia phả gia đình tôi. Và chúng tôi biết rằng, ông cố tôi mắc chứng Alzheimer.

Quên lãng.

Tôi đã từng quên nhiều thứ. Như hồi nhỏ thì quên giờ giới nghiêm ở nhà, hồi đi học thì quên bài, hồi đi làm thì quên vài đồ linh tinh. Cơ mà tôi chưa bao giờ quên chữ viết, tiếng nói, quên gia đình, bạn bè, hay bạn trai.

Nhưng rồi sẽ có một ngày, tôi cũng quên họ.

Vì tôi được chẩn đoán mắc bệnh Alzheimer.

Ba

Tôi đã cố làm Amu vui vẻ trong khoảng thời gian này. Thường xuyên tổ chức các bữa tiệc hơn, về nhà sớm hơn. Amu trông rất hạnh phúc.

Đó là một ngày thứ tư, bầu trời ảm đạm vô cùng. Tôi ngồi trong phòng, tay bấu chặt vào đùi. Amu nói cô ấy đi ra ngoài siêu thị để mua vài thứ, cô sẽ về ngay. Nhưng đã hơn nửa tiếng rồi vẫn không thấy dấu hiệu của cô.

Điện thoại tôi chợt reo lên. Tôi nhìn vào, số của Amu.

-Yamato này, anh chỉ cho em đường về nhà được không? Em... quên mất nó rồi!

Bầu trời bắt đầu đổ mưa. Tiếng mưa rơi lộp độp, ầm ĩ lên mái nhà.

Amu đã dần quên.

Bốn

Tôi chưa từng quan tâm đến quên là gì. Tôi luôn chọc ghẹo người khác mỗi khi người ấy quên điều gì. Vì những lúc ấy, tôi không bao giờ tự đặt mình vào vị trí của họ.

Hôm nay, tôi đã quên mất đường về nhà. Con đường về nhà quen thuộc ấy, con đường mà hằng ngày tôi đều đi đến thuộc lòng ấy. Tôi đã quên nó đi mất.

Cầm tờ giấy chẩn đoán của tôi trong tay, tôi đọc lại dòng ở giữa đến hơn cả mấy chục lần. Chẩn đoán: Alzheimer.

Tôi vẫn cảm thấy rất vui, vì người bị là mình, chứ không phải là mẹ hay bố. Họ không xứng đáng bị như vậy.

Mưa vẫn tiếp tục rơi, chưa có dấu hiệu ngừng. Yamato đang ngủ, tôi quan sát khuôn mặt ấy thật kĩ, vì sau này tôi sẽ không còn nhớ gì về anh nữa.

À, không có sau này đâu. Bây giờ, kí ức của tôi bắt đầu phai dần rồi.

Năm

Amu đã quên mất tên của tôi. Là tên của tôi, Kazakiri Yamato. Và cô ấy còn quên mất tôi nữa.

Mọi chuyện đều rất bình thường vào sáng nay. Tôi dậy sớm, nhưng đã thấy Amu ở dưới đang nấu ăn. Tôi ôm cô ấy khi đã vệ sinh xong, sau đó cô ấy cùng tôi ăn sáng. Tôi chào tạm biệt Amu, và đi làm.

Khi về, tôi gọi Amu mãi mà không thấy cô trả lời. Tôi kiếm cô ở khắp nơi, từ phòng ngủ đến sân sau. Không có dấu hiệu của Amu.

Nản lòng, tôi đi ra ngoài con sông gần nhà. Và tôi đã thấy Amu, đang ngồi nghịch nước. Cô không để ý đến người nào hết. Tinh nghịch, tôi chạy lại hù cô.

Amu giật mình. Cô quay lại đằng sau, hốt hoảng nhìn, chỉ tay thẳng vào mặt tôi.

-Cậu... là ai vậy?

-Amu... Này, giỡn không vui đâu. Thôi đi!

-Nhưng mà mẹ dặn tôi không được nói chuyện với người lạ!

Chân tôi chôn chặt dưới mặt đất. Nụ cười ngượng hồi nãy giờ cũng biến đi mất.

Biết rằng ngày này sẽ đến, nhưng sao tôi vẫn thấy đau lòng quá.

Sáu

Tôi đã phạm một lỗi lớn. Đó chính là quên tên và danh tính của Kazakiri Yamato- người bạn trai lâu năm.

Kazakiri Yamato, Kazakiri Yamato, Kazakiri Yamato... cái tên đó, nhất quyết không được quên!

Nhưng...

Tại sao tôi lại ở trong căn nhà lạ hoắc thế này?

Bảy

Ngày này cũng tới. Đó chính là lúc Amu quên đi mất tiếng nói và chữ viết.

Tôi đã xin nghỉ hẳn ở chỗ làm. Tôi dành hết thời gian của mình cho Amu. Vì không còn nói được, cô ấy chỉ còn có thể cử động. Đưa tay vào miệng là đói bụng, nuốt nước miếng là khát nước, lắc đầu là buồn ngủ.

Mấy đứa bạn, người thân của tôi và cô ấy thường hay tới thăm. Sela và Tusk, Leo và Micchan, gia đình Amu và gia đình tôi. Họ không biết nên làm gì. Họ đến, kể cho Amu nghe các câu chuyện. Nhưng, những câu chuyện của họ, Amu đều không hiểu. Cô chỉ cười, vỗ tay. Và vài tiếng sau, cô sẽ quên họ, quên sự việc xảy ra vào hôm ấy.

Mỗi khi y tá của Amu bảo tôi với người tới thăm ra ngoài, là họ bắt đầu khóc. Tôi ngồi tựa vào tường, nhìn Tusk đang vỗ về Sela, an ủi cô. Trông họ thật hạnh phúc.

Tôi chỉ muốn sống cuộc đời bình thường thôi, tại sao ông Trời lại bất công như vậy?

Tám

Giai đoạn cuối cùng của căn bệnh Alzheimer là quên đi cử động. Và Amu đang ở trong giai đoạn đó.

Bây giờ là thời khắc khó khăn nhất, vì tôi không thể nào có thể tiếp xúc với Amu nữa, không thể nào có thể thấy nụ cười tươi đó của cô.

Nhưng không, tôi vẫn đến bệnh viện và kiên trì kể cho Amu. Tôi lấy những quyển truyện yêu thích của Amu, đọc không ngừng cho cô ấy nghe. Giọng tôi hơi nghẹn lại, cơ mà tôi vẫn mặc kệ nó. Kiên trì đọc, kiên trì đọc. Đến khi giọt nước mắt làm ướt trang giấy thì ngưng.

Misao nói đúng. Đây chỉ là nỗ lực vô ích. Cho dù tôi có làm gì đi nữa, Amu cũng không bao giờ trở lại.

Hôn lên trán Amu lần cuối, tôi chào tạm biệt cô ấy. Câu tạm biệt thật ngắn. Rồi, tôi mở cửa ra, không ngoái lại nhìn cô lần cuối.

Chín

Amu đã ra đi.

Vào ngày thông báo tin ấy, các y tá đưa tôi một phong bì được xếp lại. Phong bì ghi tên người gửi là Amu, người nhận là Yamato. Mở ra, tôi lấy tờ giấy ở bên trong.

Yamato này!

Em là Amu, bạn gái của anh đây! Hì hì...^^

Em đã được chẩn đoán bệnh Alzheimer, còn gọi là bệnh quên ấy. Đó là do di truyền, ông cố của em bị vậy. Mà cũng hên anh nhỉ? Người đó là em, chứ không phải là anh, hay mẹ, hay bố của em.

Em rất quý trọng những ngày tháng ấy, những ngày tháng hạnh phúc bên anh. Em thật sự rất quý trọng. Chỉ cần nghe giọng của anh, em đã thấy vui vẻ rồi. Nhưng sau này, chắc em sẽ không như thế đâu nhỉ, vì em quên mất rồi mà...

Giai đoạn một là quên tên và người, giai đoạn hai là tiếng nói và chữ viết, giai đoạn ba là cử động, giai đoạn bốn là...

Đừng buồn, Yamato à. Khi em đi rồi, anh hãy kiếm một người mới, hãy kiếm một người tốt hơn em. Một người có thể chăm sóc cho anh cả đời.

Sẽ có một ngày chúng ta gặp lại thôi.

Amu.

Mùa thu, khí trời mát mẻ. Cơn gió nhẹ nhàng lướt qua, mang đi những kỉ niệm. Mọi thứ diễn ra trông thật nhanh.

Và sẽ có một ngày chúng ta gặp lại thôi.