- Ta Tro Thanh Anh Trai Cua Nu Chinh Nguoc Van Luu Cau Hoa Chuong 18

Tùy Chỉnh

Mấy ngày nay, ác mộng của Quân Hoài Lang không thuyên giảm chút nào, ngay cả thần kinh thô như Tiết Duẫn Hoán cũng phát hiện ra.

Chuyện tinh thần Quân Hoài Lang vẫn luôn không tốt bị Tiết Duẫn Hoán lanh mồm lanh miệng nói với Hoàng hậu. Hoàng hậu hơi lo lắng, nên tới ngày được nghỉ, liền triệu Quân Hoài Lang đến cung của bà, để nữ quan thân cận am hiểu y thuật chẩn trị cho y.

Quân Hoài Lang luôn cảm thấy chuyện y gặp ác mộng nhiều ngày liên tiếp không liên quan gì thể chất của y. Nhưng Hoàng hậu lo lắng cho y, y cũng không thể làm trái ý tốt của đối phương, nên sáng sớm hôm nay đành đi đến cung của Hoàng hậu.

Cùng lúc đó, Tiết Yến vừa luyện võ vào buổi sớm ở hậu viện trở về thì thấy một bóng dáng nhỏ bé đứng trước cánh cửa trống không của mình.

Là muội muội của Quân Hoài Lang.

Tiết Yến chỉ mặc một bộ quần áo tập võ gọn nhẹ phong phanh trên người, dù đã vào đầu đông lạnh giá, trên trán hắn vẫn lấm tấm một tầng mồ hôi mỏng, cả người toát ra khí thế hăng hái của thiếu niên sau khi vận động.

Tiết Yến bước tới, cách cô bé ba bước thì dừng lại.

Quân Lệnh Hoan vốn đang ôm tay, cứ do dự chần chừ trước cổng mà không dám vào. Nghe thấy tiếng bước chân tới gần, cô bé vội ngẩng đầu, thì thấy Tiết Yến đứng đó.

Vẻ ngạc nhiên mừng rỡ hiện rõ trên khuôn mặt cô bé.

"Ngũ hoàng tử ca ca!" cô bé giòn giã gọi, gương mặt tươi cười, đôi mắt cong cong, trông rất ngọt ngào.

Tức thì dáng vẻ của Quân Hoài Lang xuất hiện trước mắt Tiết Yến.

Tiết Yến thầm nghĩ, hai huynh muội này giống nhau thật, dáng vẻ khi cười ngọt ngào y như nhau.

"Muội còn nghĩ không biết có quấy rầy giấc ngủ của huynh không, không ngờ huynh đã dậy rồi!" Quân Lệnh Hoan ngẩng đầu, cười nói với hắn.

Tiết Yến ừ một tiếng, thấy cô bé trước mặt lại đứng ngay hướng gió, lúc này hai má lạnh đến đỏ bừng, hắn lẳng lặng xê dịch bước chân, kín đáo chắn gió cho cô bé, rồi điềm tĩnh nói "Chuyện gì?"

Quân Lệnh Hoan hoàn toàn không nhìn ra thái độ lạnh lùng của hắn. Nghe hắn hỏi, cô bé thần bí lấy một túi thơm từ trong tay áo, giơ lên cho Tiết Yến xem như đang dâng báu vật.

"Đây là hương an thần muội lấy từ trong nhà kho của cô mẫu đó!" Quân Lệnh Hoan nói "Cô mẫu nói, lúc trước cô mẫu cầu được cái này từ chùa Báo Quốc, chỉ cần đốt một viên là có thể ngủ ngon giấc rồi! Muội muốn tự tay đốt cho ca ca, nhưng không biết làm thế nào. Cho nên, Ngũ hoàng tử ca ca có thể dạy muội đốt hương không?"

Nói đến đây, cô bé lại càu nhàu "Các ca ca tỷ tỷ trong phòng muội không dám cho muội tự làm. Muội đã sáu tuổi rồi, sao không thể dùng lửa chứ?"

Cô bé không chú ý tới ánh mắt Tiết Yến bỗng đăm chiêu.

Kế đó, cô bé nghe thấy hắn hỏi "Ca ca muội ngủ không được?"

Quân Lệnh Hoan lắc đầu nói "Ca ca có thể ngủ, nhưng lại gặp ác mộng cả đêm."

Cô bé lại nghe thấy giọng nói nhẹ nhàng của Tiết Yến vang bên tai "Bắt đầu từ khi nào?"

Quân Lệnh Hoan bẻ đầu ngón tay suy nghĩ một lúc.

"Ừm ... từ ngày tuyết rơi!" cuối cùng cô bé cũng nhớ ra, vui mừng nói "Ngày đó ca ca bị cảm lạnh, về sau vẫn luôn ngủ không ngon, hay gặp ác mộng."

Đồng tử nhạt màu của Tiết Yến lặng ngắt như tờ, hiện lên một tia tự giễu mỉa mai. Ngày tuyết rơi là ngày mình chuyển đến, cũng là ngày Quân Hoài Lang đến phòng mình một chuyến rồi đột ngột đổ bệnh.

"Muội biết vì sao huynh trưởng của muội gặp ác mộng không?" trầm mặc hồi lâu, Tiết Yến hỏi.

Chính vì người trước mặt muội này. Tiết Yến thầm nghĩ trong lòng. Vì người này là Thất Sát giáng thế, Thiên Sát Cô Tinh, huynh trưởng của muội lại ngốc nghếch, không biết sợ hãi, còn dám đến gần hắn, cho nên mới bị sát tinh tổn hại, ngày ngày gặp ác mộng.

Tiết Yến thầm nghĩ, quả nhiên, hắn nên sớm hiểu rõ, người từ lúc sinh ra đã mang theo mệnh cách như hắn sẽ tổn thương tất cả những người đến gần hắn.

Người đời sợ hãi hắn, chán ghét hắn, hẳn là một việc đáng ăn mừng.

Mà Quân Lệnh Hoan lại không biết hắn nghĩ gì. Nghe hắn nói vậy liền vội vàng hỏi "Ngũ hoàng tử ca ca, vì sao vậy?"

Tiết Yến cúi đầu, đối diện với đôi mắt trong veo sạch sẽ của Quân Lệnh Hoan.

Những câu đó, hắn không thể nào nói thành lời.

Một lúc sau, hắn khẽ nói "Không có gì. Muội đưa hương an thần cho ta, ta biết phải làm thế nào."

Quân Lệnh Hoan không chút nghi ngờ, nghe vị ca ca này nói xong, cô bé liền vội vàng giao túi thơm cho hắn.

Hương do chùa Báo Quốc làm ra toả mùi sâu lắng lâu đời của gỗ đàn hương, tựa như chư Phật ngồi trên mây, thương xót từ bi nhìn xuống chúng sinh.

Mùi hương mộc mạc u sầu này như sợi tơ mỏng nhưng dai dẳng, từng lớp quyện vào nhau, siết chặt cổ Tiết Yến, làm hắn cảm thấy khó thở.

Hắn là ác quỷ sinh tại vực sâu, những thứ tốt đẹp đều không liên quan đến hắn, ngay cả chạm vào hắn, cũng sẽ bị hắn cắn trả.

Tiết Yến lạnh nhạt cụp mắt, đưa tay rút túi thơm từ trong tay Quân Lệnh Hoan.

Toàn bộ quá trình không hề chạm vào cô bé, dù chỉ là một chút.

---------

Quân Hoài Lang trở về từ cung của Hoàng hậu thì cũng đã gần trưa.

Nữ y quan kia tứ chẩn* như thường lệ, sau đó châm cứu, rồi nói chỉ là gần đây lo nghĩ quá nhiều, thân thể không có gì đáng ngại, cần thư giãn nhiều hơn.

*Tứ chẩn: nhìn nghe hỏi sờ, bốn cách chẩn bệnh của Đông y.

Quân Hoài Lang biết y quan không khám ra bệnh gì, cũng không sốt ruột, ngược lại cười nói cảm tạ với Hoàng hậu, khéo léo từ chối lời mời ở lại dùng cơm của bà, rồi về cung Minh Loan.

Bị hỏi khám cả buổi sáng, y thật sự rất mệt, muốn trở về nghỉ ngơi thật tốt.

Vừa đến trước cửa trắc điện, y đã ngửi được mùi gỗ đàn hương, giống mùi hương được dâng trong Phật đường. Hơi nghi hoặc trong lòng, sau đó cho rằng Thục phi phát hiện mình ngủ không ngon, nên tìm người xông hương trong cung thất của mình.

Quân Hoài Lang không khỏi bất lực mỉm cười, lắc đầu không biết phải làm sao.

Y bước qua màn hương Phật lượn lờ vào trong cung, không thấy cung nữ hay thái giám nào, chỉ có một bóng dáng dong dỏng cao, quay lưng về phía y, đang thêm hương vào lư Bác Sơn.

Dáng người kia cao gầy rắn rỏi, vai rộng eo thon, đầy mạnh mẽ hơi hoang dại.

"Ngũ điện hạ?" Quân Hoài Lang sửng sốt, hỏi.

Kế đó, y thấy Tiết Yến nghiêng đầu, lạnh nhạt nhìn y một cái.

Trong thời tiết đầu đông lạnh giá này, hắn chỉ mặc một bộ quần áo tập võ gọn nhẹ phong phanh, ống tay áo được bó chặt trong bao cổ tay bằng da hoẵng, lộ ra những đường gân mạnh mẽ trên mu bàn tay.

Quân Hoài Lang đối diện với đôi mắt màu hổ phách kia, lại chẳng hiểu vì sao cảm thấy đôi mắt ấy tối tăm hơn so với ngày thường.

Còn có ảm đạm và chết chóc khó nói rõ, làm Quân Hoài Lang hơi khó chịu.

"... người đốt hương làm gì?" Quân Hoài Lang hỏi.

Sau đó, Tiết Yến quay đầu đi, tiếp tục đốt chút hương còn lại, hương Phật lượn lờ bay lên từ lư Bác Sơn, lan tỏa phảng phất trong cung thất an tĩnh.

"Nghe nói từ ngày ngươi đến chỗ của ta, thì không thể ngủ ngon giấc." Tiết Yến vẫn quay lưng về phía y, đóng lại nắp lư Bác Sơn, dập lửa, giọng nói trầm thấp lạnh lùng.

Quân Hoài Lang ngừng một lát, theo bản năng phản bác "Không có ..."

Kế đó, Tiết Yến xoay người lại.

Nước da hơi tái nhợt và quầng thâm xanh đen dưới mắt Quân Hoài Lang đập vào mắt Tiết Yến.

Tiết Yến lạnh nhạt nhìn y, như không nghe thấy y phản bác, dùng giọng điệu trần thuật hỏi "Sao lại không nói với người khác?"

Quân Hoài Lang vất vả ở trong cung Hoàng hậu cả buổi sáng, tối qua lại ngủ không ngon, lúc này hơi choáng váng, nhất thời không hiểu ý của Tiết Yến "Nói cái gì?"

Tiết Yến im lặng hồi lâu không nói gì.

Quân Hoài Lang đang ngẩn ra, lại nghe Tiết Yến dửng dưng nói "Ta sẽ nhanh chóng dọn ra ngoài."

Nói xong, y nhìn thấy Tiết Yến xoay người bước ra ngoài. Quân Hoài Lang vội vàng bước tới, nắm lấy cánh tay hắn, hỏi "Dọn ra ngoài làm gì? Người đã là con của cô mẫu, có lý nào lại dọn đi chỗ khác?"

Tiết Yến quay người, dứt khoát rút tay mình khỏi tay Quân Hoài Lang.

Quân Hoài Lang mất cảnh giác, bị hành động đột ngột của hắn làm cho lảo đảo.

"Người ..."

"Thế tử Điện hạ, cũng nên học được bài học rồi."

Quân Hoài Lang vội đứa tay chống đỡ vào cây cột bên cạnh, vừa ổn định thân thể thì nghe thấy giọng nói lạnh nhạt của Tiết Yến.

Y ngẩng đầu thấy Tiết Yến đứng đó, hơi nghiêng người, cụp mắt nhìn y.

Ánh mắt đó làm Quân Hoài Lang đột nhiên nhớ về kiếp trước, lúc vội vàng thoáng qua dưới hiên Vĩnh Hoà Cung, ánh mắt Tiết Yến cũng như thế này.

"Lẽ nào không ai nói với ngươi, ta là Thất Sát giáng thế, khắc phụ mẫu, hại người thân, dù là ai đến gần ta đều sẽ không có kết cục tốt sao?"

Y nghe thấy giọng của Tiết Yến bình tĩnh nhẹ nhàng, như thể hắn đang nói một sự thật không thể chối cãi.

Quân Hoài Lang dĩ nhiên đã từng nghe. Y nghe được từ rất nhiều người, thậm chí là tất cả mọi người. Nhưng trước nay y chưa từng nghe chính Tiết Yến tự nói những lời này, lại còn thờ ơ hời hợt như vậy, như thể hắn đang nói với y hôm nay thời tiết thật đẹp.

"Dù không ai nói với ngươi, ngươi cũng chịu đủ khổ trong khoảng thời gian này rồi." y nghe Tiết Yến nói tiếp "Dù Thế tử Điện hạ không ngại, nhưng ta không hy vọng trên lưng ta lại gánh thêm một mạng người là ngươi nữa, chỉ tăng thêm tai tiếng cho ta thôi."

Hắn nói xong cũng không đi mà cứ đứng đó, lạnh nhạt thờ ơ liếc nhìn Quân Hoài Lang đang chống tay trên cột.

Có lẽ chính Tiết Yến không phát hiện, hắn bất chấp làm rõ tất cả, nhưng vẫn mong đợi một câu trả lời.

Một câu trả lời thế nào cũng được.

Mà Quân Hoài Lang cũng đã hiểu.

Tiết Yến chắc chắn ác mộng của y có liên quan tới hắn, là do hắn làm hại, cho nên muốn rời khỏi cung Minh Loan.

Vẻ mặt hắn hờ hững, ánh mắt lạnh băng, lời nói ra cũng không thuận tai, nhưng lại làm tim Quân Hoài Lang không tự chủ được mà siết chặt đến khó chịu.

Một người phải chịu đựng bao nhiêu đau đớn thì mới có thể chắc chắn mình là Thiên Sát Cô Tinh, sẽ mang đến tai họa, trở thành thói quen như vậy.

Quân Hoài Lang sống lại một lần, biết rõ đây là lời nói vô căn cứ, là sai lầm.

Lại nhìn dáng vẻ thờ ơ lạnh nhạt của Tiết Yến, rõ ràng đó là một bộ khôi giáp lạnh giá để che giấu cơ thể đầy sẹo chồng chất vết thương bên dưới.

Quân Hoài Lang chống cột, đứng thẳng người đi về phía Tiết Yến.

"Ai nói ta gặp ác mộng có liên quan đến người?" y dừng trước mặt Tiết Yến, hơi ngẩng đầu, đối mặt với hắn "Lại là ai nói người mang mệnh cách Thất Sát, khắc phụ mẫu, hại người thân?"

Tiết Yến thầm nghĩ, chuyện mà cả thiên hạ đều biết, còn cần có người nói sao?

Mà ngay sau đó, giọng nói trong trẻo, trầm bổng của Quân Hoài Lang bất chợt lọt vào tai hắn.

"Người không có khắc ai hết." Quân Hoài Lang chắc chắn nói "Bọn họ chỉ đang nói nhảm thôi."

---------

Lư Bác Sơn