- Tan Van Dau Do Giua Sai Gon Lac Nguoi Toi Thuong Tan Van Dau Do Giua Sai Gon Lac Nguoi Toi Thuong

Tùy Chỉnh

 Sưu tầm

Ai bước qua cuộc đời tôi dù ít hay nhiều thì nó cũng là một trải nghiệm, một cuộc hành trình và tôi sẽ cố gắng đi hết cuộc hành trình ấy.

Sài Gòn với những cơn mưa chiều, không khí đỡ ngột ngạt tôi bước ra khỏi lớp với tâm trạng khá mệt mỏi vội lấy xe thật nhanh và chạy về nhà. Mọi chuyện chẳng có gì để nói nếu như tôi không bắt gặp hình bóng ấy, dáng người rất quen lướt qua trước mặt tôi, cố tăng ga thật nhanh để đuổi theo nhưng có vẻ mọi chuyện đã được sắp đặt, tôi mất dấu người ấy, mất người ấy ngay trước mặt mình y như một năm về trước.

Tìm cho mình một quán cà phê nhỏ nhỏ ở góc phố quen thuộc, gọi cho mình một ly cà phê đen ít sữa. Cũng khá lâu rồi tôi mới như thế này chẳng biết mình nên làm gì và mình đang vui hay buồn. Lấy điện thoại gắn phone vào và bật một bài nhạc .

"Đường về nhà hôm nay như dài thêm

 Lạc đường giữa phố vắng một mình em

Từng dòng suy nghĩ cuốn em về những ngày em có anh

Lời bài hát như chạm đúng vào cảm xúc trong tôi, giọt nước mắt khẽ rơi nhẹ trên má, vội vàng lau nước mắt vì thật sự tôi không muốn ai nhìn thấy bộ dạng yếu đuối ấy. Cố gắng tự an ủi mình mình rằng “Không sao đâu mà! Đừng có khóc nữa, mọi chuyện qua rồi” nhưng đó chỉ có thể là một lời nói dối để lừa trẻ con và tôi đã không thể tự dối tôi hơn được. Giấu kỹ ký ức về anh, đối với tôi là một điều mà trước giờ nó chưa làm nhưng thật sự thì tôi đã làm như vậy. Để quên đi anh tất cả mọi thứ từng liên quan đến anh tôi đem cất giấu hết, cất giấu tận đáy con tim, nơi mà không ai có thể tìm ra. Nhưng mọi công sức của tôi cả năm nay coi như đổ sông đổ bể hết, chỉ là một hình bóng, một người xa lạ chạy qua mà đã là tôi thành ra như vậy.

Ký ức về anh ùa về, tôi nhớ về cái ngày đầu tiên gặp anh và rồi chợt mỉm cười nhẹ, găp anh một cách tình cờ trong một lần đi chơi, cái thời buổi bây giờ làm gì có ai như anh đâu, làm quen mà không dám nói chuyện chỉ đưa cho 1 tờ giấy nhỏ ghi "phong sdt 097xxxxxxx", lúc đó tính ra tôi cũng trẻ con, cầm lấy và để trong túi quần luôn. Mãi tới mấy hôm sau khi giặt đồ tờ giấy ấy rớt ra, cũng đúng lúc rảnh rỗi tôi nhắn tin cho anh ấy. Và sau đó nhận được một tin trả lời là "Mình vui quá, vì bạn đã nhắn tin".

Cứ thế những cuộc nói chuyện, tin nhắn một ngày nhiều và rồi cuộc hẹn gặp mặt đầu tiên đã đến, tôi nhớ lại cái cảm giác lần đầu hẹn hò, cứ hồi hộp lo lắng và một chút ngại ngùng, 2 đứa ngồi đối diện nhau nói vài câu vu vơ và rồi hầu như im lặng.

Người ta nói cũng đúng trên điện thoại thì nói rất nhiều nhưng khi gặp mặt thì chẳng biết nói sao. Lần đầu hẹn hò cho những bỡ ngỡ, cho  phút dại khờ cho một tình yêu bắt đầu. Chắc có lẽ là lần đầu tiên yêu một ai đó nên cái gì nó cũng lúng túng trẻ con và ngây dại. Ngay cả nhìn thẳng vào mắt anh ấy còn ngại chứ huống hồ gì là cầm tay như các cặp đôi vẫn làm. Những lần đi chơi, cà phê, xem phim hay đơn giản là ngồi ở công viên nói chuyện đối với tôi là những kỉ niệm khó phai.

"Mưa rồi kìa"! - một người khách ở bàn bên cạnh nói, tôi giật mình và dường như nãy giờ hồn tôi đi đâu đó, chẳng để ý đến xung quanh nữa. Lại là mưa, "hey" - tôi thở dài, mỗi lần thấy mưa là tôi lại buồn. Vì ngày mà tôi quyết định buông tay anh ấy, buông tay người tôi thương, trời cũng mưa, mưa để che lấp đi những giọt nước mắt trên mặt tôi, và mưa để gột sạch hết những yêu thương của những ngày đã qua. Mưa để có lí do rằng ông trời đã quyết định cho tình yêu của chúng tôi "tan vào mưa".

Mất một thời gian để tôi ổn định lại và suy nghĩ về mọi việc "Tại sao chúng tôi lại kết thúc khi mà yêu thương vẫn còn?".  Vì đơn giản tôi đã quá trẻ con, quá nông nổi để rồi bây giờ tôi "lạc" mất anh ấy, "lạc" đi yêu thương. Giữa đất Sài Gòn lạc người tôi thương.

Quay lại với hiện tại, tôi tự nhủ với lòng mình rằng "Giữ những ký ức về anh nhưng sẽ cất ở góc nào đó để không ai tìm ra, cũng như tôi đã làm "lạc" mất anh vậy". Đứng dậy bước ra khỏi quán và "tắm mưa thôi".