- Tgtt C904 905 Tgtt C904 905

Tùy Chỉnh

Thất Giới Truyền Thuyết Quyển 11 - Hải vực chi bí - chương 021

Chương 904 - Tiền vãng hải vực (Đi vào Hải vực)

Đầu giờ chiều, Lục Vân dẫn bốn người nữ và Phần Thiên, được mọi người liên minh đưa tiễn, lên đường đi Hải vực. Khi chia tay, Lục Vân nói với mọi người:

- Được rồi, đến đây thôi, mọi người nhớ giữ gìn sức khỏe.

Trần Ngọc Loan hơi không nỡ, nhẹ giọng lên tiếng:

- Lục đại ca, muội chúc các vị thuận buồm xuôi gió, vạn sự như ý.

Lục Vân mỉm cười gật đầu, liếc nhìn mọi người, sau đó xoay mình bỏ đi.

Thương Nguyệt cũng buông tay Trần Ngọc Loan dặn dò:

- Ngọc Loan, nhớ giúp tỷ lưu ý đến tin tức của sư phụ tỷ.

Trần Ngọc Loan an ủi:

- Thương Nguyệt tỷ tỷ an tâm, muội sẽ sai người thám thính tin tức của sư phụ tỷ.

Bên cạnh, Bách Linh thấp giọng lên tiếng:

- Ngọc Loan, nhớ giữ cẩn thận Diêm Vương lệnh trong tay, vật này nếu kiếm được người chế tạo tốt hẳn sẽ làm ra được một thần binh tuyệt thế.

Trần Ngọc Loan hơi kinh ngạc, nghi hoặc hỏi lại:

- Bí mật này sao trước giờ tỷ chưa từng nói đến?

Bách Linh cười trả lời:

- Muội cảm thấy sao?

Trương Ngạo Tuyết nhìn Lâm Vân Phong và Càn Nguyên chân nhân nhẹ lẩm bẩm:

- Sư bá, sư đệ, giữ gìn sức khỏe.

Càn Nguyên chân nhân nhỏ nhẹ:

- Ngạo Tuyết, nhớ là phải bình an quay về đó.

Lâm Vân Phong cũng nói:

- Sư tỷ, hy vọng lần tới gặp lại kỳ vọng của chúng ta đều hoàn thành.

Ánh mắt giao nhau, trên mặt Trương Ngạo Tuyết lộ chút cười cười.

Bên cạnh, Thiên Mục Phong nhìn Trương Ngạo Tuyết, vẻ mặt không nỡ rời xa nói:

- Ngạo Tuyết cô nương, trên đường đi nhớ cẩn thận.

Trương Ngạo Tuyết mỉm cười gật đầu, nhẹ nhàng nói:

- Huynh cũng giữ sức khỏe, hy vọng lần sau gặp lại huynh vẫn như cũ.

Xoay người, Trương Ngạo Tuyết nhẹ nhàng bay lên, hình bóng trắng như tuyết vẻ nên sức hấp dẫn không mô tả được.

Nhìn sáu người Lục Vân rời đi, Phật Thánh Đạo Tiên than thở:

- Bước đường chống lại ông trời đã đến mức này, mức hẳn sẽ có truyền kỳ kể mãi không hết.

Lưu Tinh cười nói:

- Đây là Lục Vân, đã định sẵn có vận mệnh phi thường.

Phật Thánh Đạo Tiên lườm ông một cái, hừ giọng nói:

- Phi thường thì không sai, nhưng con người của truyền thuyết khó tránh được để lại hối hận trong lòng.

Lưu Tinh điềm nhiên trả lời:

- Hối hận ai không có? Ngươi không phải cũng có hối hận đó sao.

Phật Thánh Đạo Tiên vẻ mặt không vui, xoay người phất tay áo bỏ đi, dường như Lưu Tinh đã đề cập đến bí ẩn trong lòng ông.

--------------------------------------

Trên tầng mây, Lục Vân và Lục Doanh kề vai bay đi.

Nhìn biển mây mênh mông, Lục Vân hỏi:

- Lục Doanh, muội đang suy nghĩ chuyện gì vậy?

Lục Doanh bình tĩnh lại, vẻ mặt lo lắng lên tiếng:

- Ta đang nghĩ phụ vương hiện giờ như thế nào. Chúng ta quay lại Hải vực rồi sẽ gặp phải những chuyện như thế nào đây?

Lục Vân vẻ mặt không thay đổi, giọng bình tĩnh trả lời:

- Muội đang lo lắng ba hải kia sẽ lợi dụng cơ hội xâm nhập chăng?

Lục Doanh vẻ mặt biến hẳn, thất kinh nhìn Lục Vân.

- Huynh làm sao biết được điều lo lắng trong lòng của ta?

Lục Vân trả lời:

- Chuyện này rất đơn giản, trước đây bốn hải liên kết đối ngoại, ba hải kia không dám hành động lổ mãng. Bây giờ, Tây hải phát động chiến tranh xâm lược, Đông hải và Bắc hải thất thủ, thực lực hai bên tất nhiên tổn thất nặng nề. Như vậy, ba hải tất nhiên sẽ nắm lấy cơ hội này để xâm phạm vào khu vực của các vị.

Lục Doanh than thở:

- Đúng thế, ba hải đối với khu vực của chúng ta đã nhiều ngàn năm gần đây vẫn thèm thuồng như mèo rình mỡ. Bây giờ gặp được cơ hội ngàn năm một thuở như vậy, làm sao có thể bỏ qua được.

- Điều này chỉ là biểu hiện bề mặt rõ ràng có thể thấy được. Điều ta cảm thấy kỳ quái chính là Tây hải Cuồng long Liễu Thiên Hoa hẳn cũng hiểu rõ điểm này, thế vì sao hắn còn dám phát động xâm lược? Lẽ nào hắn có thể nắm vững việc đối phó với ba hải kia? Theo những lời Lục Doanh đã nói, lực lượng ba hải đủ để so bì với bốn hải, hai bên giao chiến đã nhiều năm, hẳn vô cùng thông thuộc. Tây hải từ trước đến giờ căn bản không cách nào chống được ba hải, bây giờ lại như bỏ đi áo giáp, điều này rõ ràng không hợp lý.

Tiến bước lên ngang bằng với hai người, Bách Linh lên tiếng nói về suy nghĩ của mình.

Lục Doanh vẻ mặt âm trầm, giọng đầy ưu tư lo lắng cất lời:

- Chuyện này ta cũng đã suy nghĩ qua, nhưng ta chỉ không hy vọng thật sự như vậy. Ta thà tin tưởng đây chỉ là hành động của Tây hải Liễu Thiên Hoa, mà không hy vọng có liên quan đến những người của ba hải kia.

Bách Linh lại nói:

- Lục Doanh, rất nhiều chuyện sẽ không giống hệt như trong tưởng tượng được. Đứng trên phương diện của muội, tất nhiên hy vọng chỉ đơn giản là Tây hải đã phát động cuộc chiến xâm lược, nhưng khách quan mà nói, chúng ta cần phải suy nghĩ toàn cục.

Lục Doanh trong lòng chấn động, cười cười đau thương, nhỏ giọng nói:

- Đa tạ tỷ đã nhắc nhở.

Bách Linh vỗ vỗ vai của nàng, trong mắt đầy vẻ cổ vũ. Phần Thiên cảm nhận được vẻ đau thương của Lục Doanh, lên tiếng an ủi:

- Không cần phải quá lo lắng, trong lúc phân tích chúng ta hẳn cần suy nghĩ nhiều, nhưng sự thật thế nào, cần phải hiểu rõ mới có thể xác định được.

Trương Ngạo Tuyết và Thương Nguyệt mỉm cười không nói, cả hai im lặng bay, ánh mắt quan sát động tĩnh của bốn người kia.

Lục Doanh nghiêng đầu nhìn Phần Thiên, trong ánh mắt lộ ra chút cảm kích.

- Đa tạ huynh.

Chỉ ba từ ngắn ngủi, rất nhẹ, nhưng lại hàm chứa những tiếng lòng, chỉ có điều Phần Thiên có cảm nhận được hay không?

Bỏ đi sự thất vọng, Lục Doanh lộ ra chút ngạo khí, giọng lý trí lên tiếng:

- Các vị nói đúng, bây giờ chúng ta cần phải bắt tay từ toàn cục để phân tích những chuyện phát sinh lần này ở Hải vực. Theo như ta biết, Tây hải Cuồng long Liễu Thiên Hoa tuy cuồng vọng, nhưng từ phong cách xử sự của hắn từ khi tiếp nhận quản lý Tây hải đến nay, hẳn hắn không dám ngang nhiên xâm lược Đông hải và Bắc hải, việc lần này đúng là có những khác biệt nhất định so với tính cách của hắn.

Lục Vân vẻ mặt thoáng nghi ngờ, hỏi tiếp:

- Liễu Thiên Hoa ngoại trừ cuồng vọng ra, những mặt khác hắn như thế nào?

Lục Doanh đáp lời:

- Hắn là người vô cùng tự phụ, nhưng lại có trí tuệ phi phàm. Theo những hiểu biết của ta, hắn tuyệt đối không phải là người hành sự lỗ mãng.

Lục Vân lên tiếng:

- Nói như thế, lần này hắn phát động cuộc chiến xâm lược cũng rất có khả năng bởi vì một nguyên nhân khác?

Lục Doanh gật đầu nói:

- Suy tưởng cẩn thận, hẳn phải có nguyên nhân khác.

Bách Linh lại nói:

- Lục Doanh, muội cho rằng Tây hải Cuồng long Liễu Thiên Hoa có liên hệ với một hải nào đó trong ba hải chăng?

Lục Doanh không đáp, cúi đầu trầm tư suy nghĩ vấn đề này. Phần Thiên đuổi kịp ba người, ước đoán:

- Ta nghĩ, hắn không biết có bị uy hiếp nào đó không, vì thế bất đắc dĩ mới phát động cuộc chiến xâm lược này.

Lục Vân cau mày nói:

- Hai ý tưởng này đều có khả năng, nhưng có khả năng còn ý tưởng thứ ba không?

Lục Doanh ngửng đầu, không hiểu nhìn Lục Vân hỏi:

- Khả năng thứ ba? Điều này trọng yếu chăng.

Lục Vân đáp:

- Trọng yếu hay không hiện tại không cách nào xác định, chỉ có điều theo suy tưởng của ta, biến cố lần này của Hải vực chỉ đơn thuần dính dáng đến Hải vực hay phức tạp đến mức nhân gian cũng có liên quan đến.

Bách Linh hiểu được hàm ý trong lời của chàng, nhẹ giọng lên nói:

- Lục Vân, ý huynh muốn nói, biến cố Hải vực lần này, kỳ thuật có quan hệ rất sâu sắc đến việc Thái Âm Tế Nhật.

Lục Vân liếc nàng, gật đầu nói:

- Ta đúng là có suy tưởng này, nhưng bây giờ còn chưa thể xác định được, hy vọng lo lắng của ta là thừa thải.

- Được rồi, không nói đến những chuyện này nữa, hay là theo những suy tưởng vừa nên, phân tích qua mục đích chân chính của cuộc chiến xâm lược do Liễu Thiên Hoa phát động lần này.

Phần Thiên ngắt ngang suy tư của hai người, tập trung chú ý của mọi người về lại chủ đề chính. Lục Vân không nói, chỉ nhìn Lục Doanh, đợi chờ nàng lên tiếng.

Suy nghĩ một lát, Lục Doanh nói:

- Về mục đích, theo ta không ngoài hai mục đích, thứ nhất chính là thống nhất bốn hải, tiến đến thống nhất Hải vực. Mục đích khác, hắn có khả năng bị bắt buộc bất đắc dĩ, muốn dùng chuyện lần này để hoàn thành một số chuyện.

Nghe ra lời của chàng, Bách Linh nói:

- Suy đoán này quá sức tổng quát, hầu như không có chút ý nghĩa thực tế đối với chúng ta. Ta cho rằng tạm thời không nhắc đến chuyện này, đợi khi đến Hải vực, rồi mới căn cứ vào tình huống cụ thể để tiến hành phân tích.

Lục Vân tán đồng:

- Nói nhiều cũng vô ích, hay là chúng ta gia tăng tốc độ, nhanh chóng đến Hải vực hơn rồi mới nói đến những chuyện khác.

Mọi người không bàn luận gì thêm, cả sáu người đột nhiên gia tăng tốc độ, kêu lên một tiếng liền biến mất trong biển mây mênh mông.

Một canh giờ lặng lẽ trôi qua. Khi biển rộng mênh mông xuất hiện trước mắt sáu người, vẻ mặt Lục Doanh liền lộ ra chút kích động.

Một ngày một đêm, vừa đi vừa về. Trong thời gian đi về, Lục Doanh lại đã trải qua một cuộc kiếp nạn sinh tử. Khi cố hương vừa xuất hiện trong mắt, một luồng suy nghĩ đau thương thê lương xâm chiếm trong lòng của nàng.

Lục Vân nhìn biển cả, trong lòng hơi quái dị, mơ hồ cảm nhận một sự xúc động không có tên, nhưng cụ thể là gì chàng lại không thể tả được. Tứ Linh thần thú trên vai chàng gầm nhỏ một tiếng, một cảm giác quen thuộc khiến nó rất hưng phấn.

Bách Linh nhìn biển cả, khuôn mặt xinh đẹp lộ chút tươi cười. Nơi đây nàng đã từng đi qua, vì thế tỏ ra rất bình tĩnh. Nhưng đúng lúc này, Tam Đầu linh xà trên vai nàng lại xuất hiện chút xao động, một luồng ý thức truyền vào trong lòng của nàng. Bách Linh hơi thất kinh, quay đầu liếc nhìn Trương Ngạo Tuyết và Thương Nguyệt, thấy hai người bọn họ vẻ mặt bình tĩnh, không khỏi cảm giác kinh tâm trước sự lạnh lẽo của bọn họ.

Vẻ mặt Phần Thiên lại quái dị, thân là truyền nhân của môn phái Thiên Hỏa, đối với biển cả hắn có một loại tình cảm chán ghét, bởi vì khung cảnh này sẽ hạn chế việc hắn phát huy thực lực.

Dừng chân, Lục Vân nhắc nhở:

- Cần phải tiếp cận với Hải vực, mọi người nhớ giữ kín khí tức.

Lục Doanh nghe vậy bừng tỉnh, gật đầu nói:

- Lục Vân nói đúng, để tránh cao thủ Tây hải phát sinh xung đột, chúng ta hẳn phải giữ kín khí tức.

Bách Linh lên tiếng:

- Lục Doanh, Hải vực đối với chúng ta rất lạ lẫm, phụ vương muội bị vây khốn ở nơi nào, chúng ta phải đến đó như thế nào, muội hãy nói trước cho chúng ta hiểu rõ.

Vừa thu lại khí tức toàn thân, Lục Doanh vừa lên tiếng:

- Hải Toàn cốc ở khu vực giao tiếp giữa Đông hải và Bắc hải, chính là một khe hẹp nước chảy xiết, hệt như một hồ lô, cửa vào không lớn, dễ thủ khó công. Hiện nay, phụ vương ta và cung chủ của Bắc hải Hổ Phách cung đồng thời bị vây khốn, tình huống cụ thể như thế nào ta còn không biết được, nhưng ta nghĩ tình cảnh hẳn phải rất nguy cơ. Phía trước đó chính là khu vực Đông hải, hiện nay đã bị Tây hải chiếm rồi, nếu hiện nay chúng ta tiến vào từ chỗ này, sẽ dễ dàng bị cao thủ Tây hải phát hiện được, vì thế chúng ta cần phải hoán đổi vị trí, từ trên tầng không của Nam hải bay qua, như thế tương đối có thể an toàn hơn.

Nghe vậy, Bách Linh hỏi:

- Từ trên tầng không của Nam hải bay vào, lẽ nào cao thủ của Nam hải không để ý đến?

Lục Doanh giải thích:

- Trong bốn hải, Nam hải luôn luôn chính trực, chỉ cần không chủ động xâm phạm, bọn họ sẽ không làm khó người khác.

Bách Linh ồ lên một tiếng, nhỏ giọng nói:

- Như vậy muội hãy dẫn đường cho mọi người.

Lục Doanh nghiên mình sang phải, dẫn năm người muốn đi.

Nhưng đúng lúc đó Lục Vân đột nhiên cất tiếng:

- Chậm đã, không cần phải vội đi, ta có một số chuyện muốn hỏi Lục Doanh.

Chương 905 - Tứ hải khái huống (Tình hình khái quát của tứ hải)

Lục Doanh xoay người không hiểu nhìn chàng cất tiếng hỏi:

- Huynh có điều gì cần phải hỏi?

Lục Vân đáp:

- Có hai vấn đề. Thứ nhất, giao chiến trong nước biển và trong không trung có khác biệt nhiều ít?

Lục Doanh cau đôi mày đẹp chần chừ trả lời:

- Điều này ta trước giờ lại chưa hề lưu tâm đến, bất quá quả thật có khác biệt rất lớn. Đối với những cao thủ Hải vực chúng ta, khi giao chiến trong nước biển, phần lớn đều phải dùng phương pháp khôi phục bản thể. Đối với các vị, như vậy sợ là có ảnh hưởng to lớn nhất định.

Phần Thiên cau mày lại nói:

- Ảnh hưởng của hoàn cảnh đối với người tu đạo có tác dụng nặng nhẹ rõ ràng. Trong nước biển, nếu như chúng ta giao chiến với cao thủ Hải vực, bản chất chúng ta ở tình trạng xấu hơn, như vậy sẽ hạn chế thực lực của chúng ta rất nhiều. Trước hết, nước biển sẽ ngăn cản việc truyền đi sức mạnh, thứ hai, khả năng thích ứng với hoàn cảnh của chúng ta không thể nào so sánh với bọn họ. Thứ ba, bọn họ có thể khôi phục lại hình dáng của mình, nhanh chóng và dũng mãnh tiến công, chúng ta lại chịu áp lực của nước biển, thân thể bị hạn chế rất lớn.

Thấy vẻ mặt hắn ưu tư, Bách Linh cười nói:

- Đừng suy nghĩ quá phức tạp, sức mạnh chúng ta hẳn sẽ bị nước biển hạn chế nhất định, nhưng đối phương cũng bị hệt như vậy. Hơn nữa, chúng ta có Tứ Linh thần thú và Tam Đầu linh xà, rất nhiều lần bọn chúng có thể phát huy được uy lực chúng ta không thể nghĩ ra được.

Phần Thiên cười khổ không nói, Lục Doanh lại hỏi Lục Vân:

- Vấn đề thứ hai là gì?

Lục Vân đáp:

- Theo như ta biết, Đông hải có Định Thiên cung, Nam hải có Lưu Li cung, vừa rồi muội đã nhắc đến Hổ Phách cung của Bắc hải, còn Tây hải có cung gì vậy? Còn nữa, vì sao ở trung tâm của bốn hải đều tồn tại cung điện có tên tuổi vậy?

Lục Doanh giải thích:

- Tây hải có Tỏa Long cung, bởi vì nơi đó có một cái đỉnh quý giá tên là Tỏa Long đỉnh! Đỉnh này chính là thần vật của Hải vực, có công hiệu mạnh mẽ khóa hồn của rồng, có thể nói là khắc tinh của Long tộc. Trong bốn hải, chỗ nào cũng do Long tộc thống lĩnh. Nhưng Long tộc ở Hải vực khác với ở nhân gian, đây chính là Hải Long tộc, không phải là Lục Long tộc của nhân gian. Tây hải có được Tỏa Long đỉnh, đây chính là nguyên nhân sự cường thịnh to lớn của nó. Ba hải Đông Nam Bắc chúng ta đều không dám khinh địch mạo phạm Tây hải, bởi vì chúng ta ai nấy đều sợ Tỏa Long đỉnh của bọn họ. Còn về tại sao bốn hải có cung mệnh danh như vậy, điểm này nhất định có quan hệ đến một số chuyện ở nhân gian, ta cũng không được rõ lắm.

Bách Linh nghe xong, lại hỏi:

- Lục Doanh, muội nói Tây hải có vật thần kỳ, còn ba hải kia thì sao?

Lục Doanh đáp:

- Trong bốn hải, Đông có Định Thiên cung, Tây có Tỏa Long cung, Nam có Lưu Li cung, Bắc có Hổ Phách cung. Bốn cung đều có thần vật của riêng mình, nhưng thần vật của Đông hải chúng ta đã sớm mất đi khoảng ba ngàn năm trước, vì thế thực lực cứ yếu ớt mãi. Về phía Nam hải, Lưu Li cung có thanh "Thất Thải Lưu Li kiếm", nghe nói thần kỳ vô cùng, có sự huyền diệu bất tận. Về phía Bắc hải, Hổ Phách cung có một viên "Định Hải thần châu", có thể ngưng đọng nước biển đang xoay chuyển, có khả năng phòng ngự tất cả mọi tấn công.

Đã hiểu được đại khái, Lục Vân nói tiếp:

- Ngoại trừ những điều này ra, bốn hải còn có những cao thủ nào đáng để chúng ta phải chú ý?

Lục Doanh nghĩ một lát, trầm giọng đáp:

- Trước mắt Đông hải và Bắc hải không cần phải nhắc đến, Tây hải có bốn đại cao thủ, ngoại trừ Liễu Thiên Hoa và Liễu Tàn Hồng ra, Tây hải Phi sa Ma Liệt, Song Đầu hải báo Nghịch Thanh đều là những địch nhân vô cùng hung tàn. Còn phía Nam hải cao thủ nhiều như mây, nhưng lại vô cùng bí ẩn. Ta ngoại trừ biết được Hàn Ngọc Dương và Sở Hoài Dương ra, chỉ biết được một người là Tả Quân Vũ. Hắn chính là đồ đệ của Hàn Ngọc Dương, vẻ ngoài vô cùng anh tuấn, là người lý trí và lạnh lùng, lại có mấy phần ngạo khí.

Lục Vân vẻ mặt bình tĩnh liếc nhìn Ngạo Tuyết và Thương Nguyệt, nhỏ nhẹ nói:

- Mọi người có ý tưởng thế nào, đừng ngại phát biểu.

Trương Ngạo Tuyết nghe thấy câu hỏi của Lục Vân, điềm nhiên cười nói:

- Không có gì, ta chỉ nghĩ, Hải vực không bờ không bến, hẳn nhất định có không ít dị thú cổ xưa, khiến cho cao thủ Hải vực cũng không dám đến gần.

Thương Nguyệt lại cười lên tiếng:

- Ta lại cho rằng bên dưới lớp nước không sao đo lường được, hẳn ẩn chứa không biết bao điều bí ẩn người ta chưa biết.

Lục Doanh đáp:

- Hải vực mênh mông, ngay cả ta cũng không biết rõ ràng được. Theo phạm vi hoạt động của chúng ta, bảy hải thật ra chỉ là một bộ phận của Hải vực gần với đại lục. Hải vực chính thức ở sâu bên dưới, nơi đó ẩn chứa hung hiểm vô cùng, chúng ta cũng không dám ngang nhiên tiến vào. Còn đối với những dị thú cổ xưa, trong Hải vực đúng là có không ít sinh mệnh mạnh mẽ khiến ngay cả Hải tộc chúng ta phải khiếp sợ. Bọn chúng đều sinh sống bên dưới Hải vực thăm thẳm. Bên trong bảy hải, loại sinh vật như vậy thường tập trung nhiều nhất ở một nơi, đó chính là Ma Quỷ Hải vực, nơi đứng đầu trong ba tuyệt địa của Hải vực.

Nghe đến đây, Bách Linh lại nói:

- Được rồi, muội nói những điều này có vẻ khá trừu tượng, chúng ta cũng chưa từng thấy qua, vì thế nói nhiều lại càng khiến cho dễ quên đi. Bây giờ thời gian đã trễ rồi, ta nghĩ chúng ta nên xuất phát, trước hết đến kịp Hải Toàn cốc để cứu người.

Lục Doanh nghe vậy, liếc nhìn Lục Vân, thấy chàng gật đầu đồng ý, nàng mới xoay người dẫn mọi người bay thẳng về phía Nam hải.

Trên đường đi, ai nấy thu lại khí tức, không bao lâu đã đến tầng không của Nam hải. Nhìn xuống biển cả mênh mông dưới chân, Trương Ngạo Tuyết, Thương Nguyệt, Phần Thiên ba người chưa từng đi qua biên giới đất đai, liền có cảm giác kinh sợ không nói nên lời.

Biển cả mờ mịt, không thấy biên giới, bọt sóng mãnh liệt hệt như cơn gió lốc, kêu rít không ngừng. Sáu người bay trên bầu trời bị dòng khí cuồn cuộn mạnh mẽ gây trở ngại rất lớn, tính ra khó khăn hơn bay trên đại lục ít nhiều.

Quan sát động tĩnh dưới chân, Lục Vân phát hiện trên bề mặt nước có không ít sinh vật hải dương, phân bố trên cả một vùng rộng lớn, khiến cho người ta cảm thấy không chút bến bờ. Trong đó, có cả những quần thể sinh vật bình thường, cũng có khí tức của một số cao thủ Hải tộc, được phân chia thành những khoảng cách nhất định.

- Lục Doanh, sinh vật ở biển được phân chia thành mấy loại quần thể, có giống như người phàm, người tu đạo, yêu ma quỷ quái, tiên phật thần thánh của nhân gian không?

Nghe Lục Vân hỏi như vậy, Lục Doanh đáp lại:

- Đúng thế, trong Hải vực, đại bộ phận sinh vật đều là những quần thể bình thường, hệt như người phàm của nhân gian vậy, có được bản năng phản ứng, đẳng cấp yếu hơn chúng ta, phải chịu sự sai bảo của chúng ta. Còn giống loại sinh vật biển như chúng ta có thể nắm được sức mạnh thần kỳ, có khả năng biến hóa thành hình con người được xưng là Hải tộc, đại khái chỉ chiếm khoảng năm phần trăm. Ngoài ra còn lại một số dị thú cổ xưa, bọn chúng vốn dĩ đã được trời sinh có sức mạnh khủng bố, tuy không thể biến bình như chúng ta, nhưng sức mạnh bọn chúng lại to hơn, chúng ta không thể sánh bằng.

- Nói như thế, Hải vực chẳng khác nào một thế giới độc lập, cũng tương tự như nhân gian. Chỉ một điểm khác biệt duy nhất chính là Hải vực có chế độ thống trị, gần giống như triều đình của nhân gian.

Vừa tiến lên, Lục Vân vừa phát biểu những kiến giải của mình.

Bách Linh nghe vậy, cười nói:

- Ta phỏng đoán, Hải vực cũng có một số loại cao thủ khác giống như người tu chân của nhân gian, bọn họ không chịu bị người khác quản lý.

Lục Doanh đáp:

- Đúng thế, Hải vực cũng có cao thủ như vậy, nhưng tương đối là ít, tất cả đều hoạt động bên ngoài bảy hải để tránh phát sinh xung đột.

Phần Thiên lại nói:

- Nói như vậy, Hải vực hệt như một vương quốc, có giai cấp thống trị cao quý. Cái gọi là bảy hải, cũng hệt như Thất Hùng Chiến Quốc ngày trước, ai nấy đều vì lợi ích của mình, lợi dụng lẫn nhau, hoặc kết minh, hoặc giao dịch, trăm ngàn năm nay vẫn trong tình trạng chuyển động không yên.

Lục Doanh cảm xúc lên tiếng:

- Đúng thế, Hải vực xem ra bình tĩnh, nhưng thực tế lại hung hiểm vô cùng ...

- Cẩn thận, trên mặt nước có cao thủ đang dò xét khí tức của chúng ta.

Lục Vân đột nhiên mở lời nhắc nhở mấy người.

Lục Doanh cúi đầu nhìn xuống, chỉ thấy trên mặt nước có một dòng xoáy di động rất nhanh, vừa đúng ngay dưới chân của sáu người, đi theo phương hướng tiến lên của sáu người, giữ nguyên tốc độ lân cận, lưu lại một dấu vết rõ ràng trên mặt biển.

Vẻ mặt thất kinh, Lục Doanh hô nhẹ:

- Chú ý, đây chính là Hải Tuyền Tùy Hành, một trong thất tuyệt của Nam hải, được xưng tụng là có tốc độ cực nhanh trong nước.

Nghe thấy không hiểu, Phần Thiên hỏi lại:

- Ý là gì, chúng ta nghe mà không hiểu gì cả.

Lục Doanh giải thích:

- Trong bảy hải của Hải vực, hải nào cũng có một số cao thủ có năng lực kỳ dị đặc biệt, bọn ta xưng tụng tên của họ theo tuyệt kỹ, trong đó Tử hải có Tam Kỳ, Hắc hải có Tứ Sát, Hồng hải có Ngũ Hung, Tây hải có Lục Cuồng, Nam hải có Thất Tuyệt. Hiện nay, dòng xoáy đang di động nhanh chóng trong nước chính là một trong Nam hải Thất Tuyệt Hải Tuyền Tùy Hành, hắn chính là cao thủ có tốc độ di động nhanh chóng nhất trong Hải vực, bản thân là một con cá kiếm, hình dáng to lớn, bản tính hung tàn, thực lực vô cùng kinh người.

Lục Vân cau mày nói:

- Hắn cứ đi theo chúng ta, chỉ có ý giám thị chúng ta hay còn có biểu hiện không tốt khác?

Lục Doanh vẻ mặt âm trầm, lo lắng lên tiếng:

- Nam hải Thất Tuyệt không dễ xuất hiện, lần này cá kiếm xuất hiện sợ là Nam hải có biến, như vậy vô cùng bất lợi cho chúng ta. Hiện nay, trong nhất thời ta cũng không xác định chuẩn xác được mục đích của cá kiếm, nhưng phần lớn là có vẻ không tốt.

Phần Thiên lại nói:

- Nói như vậy, lẽ nào chưa đến kịp Hải Toàn cốc, chúng ta rất có khả năng phát sinh giao chiến với cao thủ Nam hải?

Lục Doanh không nói, chỉ lẳng lặng gật đầu, vẻ mặt ưu tư lo lắng.

Bách Linh cất lời:

- Không cần phải lo lắng, chúng ta lần này đến đây khó tránh khỏi giao chiến với cao thủ của Hải vực, sớm muộn chỉ là vấn đề thời gian. Bây giờ, chúng ta cần nhiều thời gian để từ đây đến Hải Toàn cốc, có thể tránh đi hành động của cao thủ Nam hải, thoát khỏi bọn họ được không?

Lục Doanh lắc đầu nói:

- Với tốc độ phi hành của chúng ta hiện nay, chỉ còn cần hơn một canh giờ, muốn tránh cũng không tránh khỏi. Kế hoạch hiện nay, chúng ta chỉ có thể ...

Kêu lên một tiếng, sóng biển dâng trào, một cột nước xông lên tận trời cắt ngang câu nói của Lục Doanh. Trên mặt biển, dòng xoáy đang di động nhanh chóng lúc này bắn lên một cột nước, đường kính ước chừng ba trượng, bên trên có một người đàn ông quần áo quái dị đứng, khuôn mặt hắn nhọn hoắt, đáng ghê sợ.

- Người đến xưng tên mau, vì sao đi qua thủy vực Nam hải của ta?

Đưa mắt nhìn mấy người Lục Vân, cặp mắt con ngươi đen ngòm của người đó lấp lánh vẻ hung ác.

Lục Doanh đi lên trước, nói với người đàn ông đó:

- Kiếm Phi, bọn họ là bằng hữu của ta, theo ta quay về Đông hải có chuyện.

Hải Tuyền Tùy Hành Kiếm Phi trong Thất Tuyệt của Nam hải nhìn thấy Lục Doanh, vẻ mặt hơi tốt một chút, nhẹ giọng nói:

- Té ra là Long công chúa của Đông hải, trước giờ ta còn chưa thấy được. Nghe nói Tây hải xâm chiếm Đông hải và Bắc hải, công chúa lúc này đến đó sợ là ...