THÊ TỬ NGỐC-Phượng vân - Chương 18

Tùy Chỉnh
Chương trước Chương tiếp

  Ngày hôm sau, sáng sớm, Viên thị dẫn theo mấy đứa bé đến nhà giam muốn vào thăm Khâu Khải Chính. Nhưng vừa mới đến gần đã bị người ngăn cản lại, nha dịch gác cửa vừa thấy bọn họ liền cau mày nói: "Các ngươi là ai, biết đây là địa phương nào không? Lại dám tùy tiện đến gần, không muốn sống nữa!"

"Sai gia, chúng ta muốn đi vào thăm người thân, xin ngài giúp đỡ." Viên thị vội vàng tiến lên trả lời, khi nói chuyện còn nhét chút bạc vào trong tay nha dịch, bà nghe Lâm thị nói chỉ cần cho bạc những nha dịch này thì họ sẽ cho vào thăm.

Quả nhiên, thấy bạc trong tay cũng khá nặng, nha dịch hài lòng gật đầu một cái hỏi "Các ngươi muốn đi thăm ai?" Chỉ cần không phải người họ Khâu kia, những người khác đều được.

"Khâu Khải Chính, chúng ta muốn gặp hắn, chúng ta là người nhà của hắn." Khâu Minh Thông kéo ống tay áo Viên thị nhưng không kịp ngăn cản Viên thị dừng lại, âm thầm nhíu mày, xem ra hôm nay bọn họ không gặp được cha rồi.

Nha dịch này vừa nghe, bạc trong tay thiếu chút nữa rơi xuống đất, lấy lại tinh thần nhét bạc lại tay Viên thị: "Các ngươi vẫn nên đi đi! Các ngươi không được gặp Khâu Khải Chính đâu, mấy người trúng độc kia cho đến bây giờ vẫn chưa tỉnh lại, các ngươi cũng đừng đến đây nữa cẩn thận các ngươi cũng bị bắt." Nói xong, nha dịch liền giơ tay đuổi người.

"Sai gia, các ngài thương tình, cho chúng ta vào thăm một chút đi!" Viên thị chưa từ bỏ ý định, tiếp tục lên tiếng, còn tiến lên vài bước. Nha dịch này thấy bà như vậy, lấy vũ khí trong tay ra, quất lên người Viên thị một cái: "Mau cút, nếu không chúng tôi kêu người đến." Những người này thấy bạc cũng không ít tuy có chút tiếc nuối, nhưng phía trên đã dặn, nhất định không cho phép người nào vào thăm Khâu Khải Chính, nếu không bọn họ sẽ phải rơi đầu.

Khâu Minh Thông cùng Khâu Minh Duệ tiến lên nâng Viên thị dậy, Khâu Minh Thông nhàn nhạt nói ra: "Nương, chúng ta trở về thôi! Lát nữa ta đến hỏi phu tử một chút, xem hắn có nghĩ ra biện pháp gì chưa?" Cha, lúc này sợ là lành ít dữ nhiều, trừ phi người phía sau màn tự nói ra điều kiện. Hiển nhiên, quan phủ và người đã hãm hại nhà bọn họ là cùng một đám, thật sự là Hàn gia sao? Nếu thật là bọn họ, làm như vậy đối với bọn họ có ích lợi gì?

Viên thị thấy tất cả biện pháp đều dã dùng hết vẫn không được, chỉ đành nghe lời để mấy người Khâu Minh Thông giúp đỡ rời khỏi. Khâu Minh Thông quay đầu lại, nhìn Khâu Tiểu Ninh đi ở cuối cùng, đột nhiên có loại dự cảm xấu, cảm giác chuyện này là nhằm vào Ninh nhi. Nhưng không phải Hàn gia đã tìm được nha hoàn thích hợp sao? Chẳng lẽ là có ý định động đến trên người muội muội.

Bọn họ đưa Viên thị về nhà, chân Khâu Minh Thông liền vội vã hướng nhà phu tử chạy đi. Vừa tới ngưỡng cửa, liền đụng phải phu tử mới vừa về nhà, phu tử nhìn hắn thở dài nói: "Đứa bé, phu tử không giúp được ngươi." Hắn nghĩ chắc cũng chỉ là gia đình bình thường ghen tỵ với việc buôn bán của Khâu gia, bởi vì chuyện này, không ngờ lại là Hàn gia. Trong các đệ tử của hắn, chính là mười người cộng lại cũng không có thế lực nhà ai lớn bằng một nửa Hàn gia, giúp không được cũng không thể trách bọn họ.

Lời này của phu tử vừa nói ra, Khâu Minh Thông cũng không hỏi, trong lòng đã biết đúng là Hàn gia ra tay: "Minh Thông cám ơn phu tử." Hành lễ xong, Khâu Minh Thông liền muốn xoay người rời đi.

"Đứa bé, ngươi đừng nghĩ đợi lúc nhiều người đi đến nha môn đánh trống, vô dụng, các ngươi đấu không lại." Phu tử lên tiếng nhắc nhở, hi vọng Khâu Minh Thông chớ làm chuyện điên rồ, học trò này là đứa bé thông minh nhất hắn từng dạy, không muốn hắn sớm như vậy sẽ bị hủy hoại.

"Phu tử yên tâm, Minh Thông biết." Đi ra khỏi cửa chính nhà phu tử, Khâu Minh Thông cũng mất chủ ý, hắn biết đến nha môn đánh trống ở trước công chúng cũng vô dụng. Nhưng chuyện lần này chỗ sơ hở rõ ràng quá nhiều, chẳng lẽ không có biện pháp khác? Nắm tay lại, giờ khắc này, Khâu Minh Thông có chút hận mình không thể làm gì.

Cho dù thông minh, cũng chỉ mới mười tuổi, gặp chuyện như vậy có thể làm được đến trình độ này, so với một người lớn như Viên thị đã là rất tốt.

Khâu gia, Khâu Minh Thông chân trước vừa đi, Xảo ma ma đã tự mang theo hai nha hoàn đến Khâu gia. Tìm được Viên thị, lần này đặc biệt ngay trước mặt Khâu Tiểu Ninh nói: "Viên thị, chuyện lần trước ta nói ngươi nghĩ như thế nào? Lão phu nhân chúng ta đợi không thấy đáp án của các ngươi, nên bảo ta tới hỏi lại." Xảo ma ma đi thẳng vào vấn đề, nói ý đến, bà biết Khâu gia lần này chắc chắn phải đưa người vào Hàn phủ. Cúi đầu trong nháy mắt, nhìn Khâu Tiểu Ninh đứng ở bên cạnh một cái, trong lòng có chút đồng tình, một nha đầu tốt như vậy vào Hàn phủ không biết có thể sống được bao lâu?

Viên thị chần chờ một chút, nói: "Ma ma, lão gia nhà ta không phải đã từ chối sao? Thế nào. . . . . ." Nàng đối với Khâu Tiểu Ninh mặc dù không có biện pháp thật tâm thích, nhưng Khâu Khải Chính nói, nàng cũng không dám không nghe theo.

Lời Viên thị nói chưa xong, đã bị Xảo ma ma chặn lại: "Thật ra cái này ta cũng không rõ ràng lắm, chỉ là, nghe nói gần đây Khâu quản sự bị bắt đến nha môn. Ta nghĩ nữ nhi của ngươi nếu vào Hàn phủ, cũng xem như có chút quan hệ với Hàn phủ, tất nhiên lão phu nhân sẽ không đứng nhìn. Đến lúc đó bên kia nha môn, cùng những người trúng độc, Hàn gia cũng sẽ giúp đỡ xử lý tốt." Xảo ma ma nói xong, cúi đầu uống trà, không cần nhiều lời nữa. Viên thị sẽ đáp ứng, nàng không cảm thấy kỳ quái chút nào.

Không ngoài suy đoán của Xảo ma ma, Viên thị nghe vậy lập tức hỏi: "Ma ma, lời ngài nói là thật?" Theo như lời nói nếu nha đầu này vào Hàn phủ có thể cứu phu quân, vậy thì thật sự là quá tốt.

Trên mặt Xảo ma ma lộ ra một chút thương xót không thể nhìn thấy, gật đầu: "Lời lão phu nhân nói, dĩ nhiên là thật." Viên thị này thật sự không để tâm đến nữ nhi! Chỉ là không đưa nha đầu này vào Hàn phủ cũng không được, lão phu nhân ghét nhất là người khác không vâng lời bà. Chỉ hy vọng nha đầu nhìn ngơ ngác này không phải thật ngu đến không có thuốc chữa, nếu không ở Hàn phủ sợ là không sống lâu được.

"Được, ma ma, lúc nào thì ngài mang nàng đi? Lão gia nhà ta lúc nào có thể ra ngoài?" Vẻ mặt Viên thị sốt ruột khó nén, ước gì hiện tại Xảo ma ma lập tức mang Khâu Tiểu Ninh đi, như vậy Khâu Khải Chính có thể ra ngoài. Dù sao nàng cũng cảm thấy Khâu Tiểu Ninh là sao chổi, trong nhà mới yên ổn mấy ngày, đã lại xảy ra chuyện. Chỉ cần Khâu Tiểu Ninh không ở đây, những chuyện này có thể sẽ ít xảy ra hơn phải không?

Thấy Viên thị vội vàng, Xảo ma ma xem thường nhưng cũng biết là càng nhanh mang người nọ vào Hàn phủ lão phu nhân càng vui mừng. Suy nghĩ một chút, bà lên tiếng nói: "Dĩ nhiên có thể cùng ta đến Hàn gia vào lúc này, nha đầu, ngươi đi thu thập mấy bộ quần áo! Những cái khác không cần chuẩn bị, Hàn phủ cái gì cũng không thiếu." Nhìn bộ dáng nha đầu này cũng có phúc , hi vọng nàng ở trước mặt Khanh tiểu thư cũng có thể được hoan nghênh, nếu không kết quả này. . . . . . Nghĩ tới, Xảo ma ma cũng lạnh người.

Khâu Tiểu Ninh không cảm thấy đau lòng, Viên thị như vậy nàng cũng đã sớm dự đoán được. Xảo ma ma đến, Khâu Tiểu Ninh đã hiểu được, hành động lần này của Hàn gia là hướng về phía nàng, phụ thân vô tội bị nàng liên lụy rồi. Trầm mặc một hồi, Khâu Tiểu Ninh bước lên trước nói: "Ma ma, ta có thể vào Hàn phủ, nhưng ta có mấy điều kiện muốn gặp mặt nói cùng lão phu nhân." Kiếp trước ở Hàn phủ hơn mười năm, tính tình Hàn lão phu nhân nàng vẫn hiểu rõ. Bà hận nhất người khác không nghe lời bà, nhưng bà lại thực sự rất bội phục những cô nương có can đảm, dĩ nhiên, điều kiện tiên quyết là loại can đảm này không thể nguy hại đến lợi ích của Hàn gia.

Xảo ma ma trong mắt lóe lên vẻ kinh dị, bà chưa từng nghĩ một tiểu nha đầu lại dám nói lên điều kiện trước mặt lão phu nhân. Nha đầu này thật sự như mọi người từng nói, ngu đến vậy? Suy nghĩ một chút, Xảo ma ma chỉ nói: "Ta có thể nói với lão phu nhân, về phần ngài có nghe điều kiện của ngươi hay không ta không dám cam đoan." Chuyện như vậy, lão phu nhân cũng sẽ không đồng ý.

"Nói cái gì? Vào Hàn phủ là để cho ngươi muốn làm gì thì làm sao, không cho nói ý kiến gì." Viên thị trợn mắt nhìn hai mắt Khâu Tiểu Ninh, lúc này còn có Xảo ma ma, nếu không bà nhất định sẽ nói ra lời quá đáng hơn.

Khâu Tiểu Ninh không trả lời Viên thị, đối với Xảo ma ma nói: "Được, ta với ngài vào Hàn phủ, xin ngài chớ quên lời mới vừa nói." Kiếp này, coi như vẫn phải vào Hàn phủ, nàng cũng phải bảo đảm mình có thể an toàn rời khỏi Hàn phủ.

Xảo ma ma gật đầu một cái, cũng không để lời nói của Khâu Tiểu Ninh ở trong lòng, nếu lão phu nhân nhà bà không gặp thì sẽ không có bất cứ quan hệ gì với nàng. Chỉ là, nha đầu này xác thực như người khác nói là một kẻ đần? Tại sao nghe trong lời nói của nàng không có vẻ gì của kẻ ngu nên có? Ngược lại không giống một đứa bé năm tuổi. Chẳng lẽ, những thứ này cũng là biểu hiện của một người ngu?

Thu thập mấy bộ y phục, Khâu Tiểu Ninh rất nhanh trở về nhà chính. Xảo ma ma kéo nàng, rời khỏi Khâu gia. Đi tới cửa lớn, Khâu Tiểu Ninh cũng không quay đầu lại, bởi vì nàng biết nàng sớm muộn gì cũng sẽ trở về. Chỉ là không ngừng hướng phía trước đường nhìn quanh, đi hết một con đường, cũng không thấy bóng dáng của Khâu Minh Thông. Khâu Tiểu Ninh thất bại cúi đầu, có lẽ ca ca không có ở đây cũng tốt, nếu không khẳng định hắn không muốn nàng vào Hàn phủ.

Đi tới cửa lớn Hàn gia, cùng kiếp trước cơ hồ giống nhau như đúc, những cảnh tượng này làm Khâu Tiểu Ninh nhớ lại kiếp trước, một màn lại một màn đột nhiên xuất hiện trong đầu của nàng. Hàn phủ, cái nơi lạnh lẽo này chưa bao giờ cho nàng một chút xíu vui vẻ, lại khóa cả đời của nàng ở kiếp trước. Kiếp này, nàng có tránh được số mạng kiếp trước hay không? Khâu Tiểu Ninh sững sờ, hoàn hảo một đường có Xảo ma ma lôi kéo, nếu không nàng đoán chừng là sẽ đứng ngẩn người một chỗ.

Thu hết dáng vẻ của nàng vào đáy mắt, Xảo ma ma cười cười, quả nhiên là bà nghĩ nhiều nha đầu này như bây giờ không phải ngu còn có thể là cái gì? Đi tới cửa phòng lão phu nhân, Xảo ma ma nói: "Khâu nha đầu, ngươi chờ ở đây, ta vào bẩm báo lão phu nhân."

"Dạ, ma ma đừng quên nói với lão phu nhân chuyện ta nói tại Khâu gia." Khâu Tiểu Ninh không yên lòng, nhắc nhở Xảo ma ma lần nữa.

"Đã biết." Có cơ hội, đề cập với lão phu nhân cũng không sao.

Xảo ma ma vào nhà, vẫy lui người hầu hạ bên cạnh Hàn lão phu nhân, tiến lên nhẹ giọng nói: "Lão phu nhân, hiện tại chuyện Khâu gia đã làm xong, nàng đang ở bên ngoài, ngài có muốn gặp hay không?"

"A, Khâu gia nhanh như vậy đã đưa người tới? Xem ra, cũng không có yêu thương nhiều!" Hàn lão phu nhân mỉm cười, Khâu gia nhanh như vậy đã đưa người, nàng thật đúng là chưa từng nghĩ, thế nào cũng phải để Khâu Khải Chính ngồi tù mấy ngày mới đưa người tới.

"Đúng vậy, lão phu nhân, phải nói nha đầu Khâu gia này ngu đảm (ngu ngốc và can đảm) thật là có có chút lớn. Cư nhiên nhờ ta truyền lời cho lão phu nhân giúp nàng, nói là vào Hàn phủ có thể, chỉ là nàng muốn nói mấy điều kiện. Làm ta buồn cười chết thôi, một tiểu nha đầu còn đưa ra điều kiện, rõ là. . . . . ." Đồng ý giúp nàng nói ra, lão phu nhân có gặp hay không cũng không nằm trong phạm vi bà có thể quyết định.

Lời của Xảo ma ma vừa dứt, Hàn lão phu nhân có chút kinh ngạc, hỏi: "Ngươi nói là thật?"

"Lão phu nhân, nô tỳ có khi nào dám nói dối ngài." Lão phu nhân, không phải thật sự muốn gặp nha đầu kia chứ!

Nghe nói như thế, Hàn lão phu nhân không khống chế được cười cười, bà thật sự muốn nhìn thử xem một nha đầu năm tuổi có thể nói lên điều kiện gì? Nhàn nhạt lên tiếng nói: "Để cho nàng đi vào, ta phải nghe thử xem, nàng có thể nói lên điều kiện gì?" Dĩ nhiên, có đồng ý hay không đó là chuyện của bà.

Xảo ma ma ngẩn ra, nhưng trả lời: "Lão phu nhân, nô tỳ lập tức mang nàng đi vào." Khâu nha đầu, ngươi cũng đừng nói cái gì dọa người, nếu không cái mạng nhỏ ngươi khó giữ được.  

Chương trước Chương tiếp