THÊ TỬ NGỐC-Phượng vân - Chương 46

Tùy Chỉnh
Chương trước Chương tiếp


  "Ninh nhi, rốt cuộc là làm sao vậy? Sao lại không nói lời nào? Nếu ngươi không nói, ta sẽ cắn ngươi nha." Khâu Minh Thông vừa nói xong liền khẽ áp cả người mình lên người Khâu Tiểu Ninh, hắn cắn nhẹ trên mặt nàng một chút.

Khâu Tiểu Ninh đẩy hắn ra, nói: "Còn chuyện gì nữa? Ta còn phải chúc mừng người, nói không chừng vài ngày nữa ta sẽ có muội muội." Nàng rõ ràng biết việc này không phải do ca ca, nhưng mà không nhịn được, muốn nháo với hắn một chút, vạn nhất một ngày nào đó, hắn thật sự tìm cho nàng một muội muội thật thì sao?

Khâu Minh Thông thản nhiên cười cười, nói: "Ninh nhi, chúng ta phải tin tưởng cha luôn chung thủy với nương."

"Ngươi..." Khâu Minh Thông vừa nói một câu liền làm cho Khâu Tiểu Ninh giận dỗi không chịu đứng dậy, tiến vào trong ngực của hắn, cắn nhẹ lên cằm hắn mà nói: "Ca ca, ngươi càng ngày càng giống con hồ ly." Hắn rõ ràng biết rõ nàng muốn nói cài già còn giả khờ với nàng.

"Ta càng ngày càng giống hồ ly còn không phải là vì ngươi sao, nếu như ta không thông minh một chút, không biết chừng ngươi đã sớm bị ai khác cưới đi rồi." Xoa nhẹ lên chóp mũi Khâu Tiểu Ninh, trên gương mặt Khâu Minh Thông tràn đầy vẻ sủng nịnh.

"Mới không phải như vậy, Ninh nhi chỉ thích một mình ca ca, đởi này chỉ thích một mình ngươi thôi." Khâu Tiểu Ninh tựa đầu vào ngực Khâu Minh Thông, nhắm mắt lại, cố gắng không cho chính mình nhớ về những việc của kiếp trước.

"Ta cũng vậy, cho nên Ninh nhi, dù có xảy ra chuyện gì thì ngươi cũng phải tin tưởng ta, giữa ta và ngươi vĩnh viễn sẽ không có người thứ ba."Khâu Minh Thông vươn tay ôm Khâu Tiểu Ninh vào lòng mà thản nhiên nói, thanh âm dù nhẹ nhưng vẫn đù để Khâu Tiểu Ninh nghe thấy.

"Ninh nhi tin tưởng ngươi, chính là Ninh nhi lo lắng nếu như ngươi đã vào quan trường thì có một số việc không phải do ngươi quyết định." Việc mà những đại thế gia này am hiểu nhất, chính là dùng nữ tử để lung lay tâm trí của đệ tử hàn môn, để những đệ tử này vì bọn họ mà làm việc. Cũng giống như Hàn gia, quả thực đã đem những việc như vậy làm quen như là thấm vào tận ba phần xương.

"Cùng lắm thì không làm quan là được." Ở trong lòng Khâu Minh Thông, chức vị cũng không phải là cách duy nhất để góp sức vì dân.

"Mặc kệ ngươi, dù sao, nếu như có một ngày ngươi thật sự dám nạp thiếp, ta liền dẫn theo Chi Hồng rời nhà trốn đi." Khâu Tiểu Ninh nói xong còn giống như tiểu mèo hoang, cắn nhẹ lên cổ Khâu Minh Thông một chút. Khâu Minh Thông lập tức ôm Khâu Tiểu Ninh vào lòng, cố ý tà ác, cười nói: "Vật nhỏ, dám cắn ta, ngươi phải trả giá thật lớn." Nói xong, đôi môi như mang theo một ngọn lửa mà áp sát Khâu Tiểu Ninh.

Hàn phủ

Vừa biết được tin tức trên yết bảng, Hàn Thiếu Quân liền ném hết những thứ có thể ném trong phòng, hắn thật sự không nghĩ tới, hắn cư nhiên lại bại dưới tay Khâu Minh Thông. Khâu Minh Thông thì tính là cái gì? Nhà bọn họ chỉ là hạ nhân. Nếu truyền ra ngoài, Hàn gia sẽ bị mất hết mặt mũi. Còn nữa, ánh mắt của tiện nhân kia cùng với con của ả, hắn thật muốn lấy mắt của bọn họ xuống. Cư nhiên lại dám nhìn hắn trào phúng, hắn mới chính là con trai trưởng của Hàn gia, còn bọn họ bất quá cũng chỉ là tình nhân và con của tình nhân lén lút bên ngoài mà thôi.

Đang lúc Hàn Thiếu Quân giận đến không thể kiềm chế, Hàn Thêm sẳng giọng đi tới. Nhìn những thứ đổ vỡ đầy trên đất, ánh mắt lạnh hơn, vươn tay, "Ba" một tiếng, đánh lên mặt Hàn Tiếu Quân: "So với trư còn ngu hơn, so với với một hạ nhân còn không bằng, còn muốn đập vỡ đồ đạt để hả giận sao. Ngay cả tính tình của mình cũng không thể khống chế được thì vào triều đình chỉ khiến ngươi mất mạng. Còn không bằng bình tĩnh lại tâm tư, ngoan ngoãn nghe ta theo sắp xếp của ta." Người con trai này thật sự làm hắn thất vọng, quả thật là kém hơn Trọng nhi.

Hàn Thiếu Quân nắm chặt nắm tay, móng tay đều cắm vào lòng bàn tay, nhưng vẫn nắm thật chặt không buông. Không nói một lời nào, gắt gao nhìn chằm chằm Hàn Thêm giống như đang nhìn kẻ thù. Ánh mắt như vậy khiến cho Hàn Thêm có chút chột dạ, thu tay lại rồi rời khỏi phòng. Vừa ra khỏi phòng, trong lòng lại nhìn không được nghĩ, chẳng lẽ chuyện ông lén an bài cho Trọng nhi bị hắn biết được?

Trong phòng Hàn lão phu nhân,Xảo ma ma đang đứng quạt cho Hàn lão phu nhân, tuyệt không dám ngơi nghỉ, nàng biết Hàn lão phu nhân khi biết chuyện yết bảng nhất định rất tức giận. Qua khoảng thời gian uống một ly trà nhỏ, Hàn lão phu nhân mới nói: "Xảo ma ma, ngươi đi gọi Quân thiếu gia đến đây!" Vẫn nên dạy hắn một số việc, tiện nhân đui mù mới từ ngoài vào phủ mà vẫn không biết ơn kia, bà không không cần giúp nàng cùng con trai cùa nàng ta. Nhưng đừa nhỏ Quân nhi này, tuy nói là thủ đoạn còn non nớt nhưng hắn thắng ở chỗ biết hiếu thuận với bà nội này, vẫn còn có thể dạy bảo thật tốt, tương lai chắc chắn nó sẽ nhớ tới lão bà này.

Không lâu sau, Xảo ma ma dẫn Hàn Thiếu Quân vào. Hàn Thiếu Quân cung kính hành lễ: "Tôn nhi đến thăm bà nội." Hiện giờ cha hắn đã không đáng tin cậy nữa, chỉ còn bà nội mới là đường ra duy nhất của hắn. Hắn cứ nghĩ rằng cưới Khương Ưu Tuyền sẽ là một trợ lực cho hắn, không nghĩ tới nữ nhân kia cũng không phải là một người chịu thua kém, luôn mang lại phiền toái cho hắn.

"Quân nhi, bà nội biết là ủy khuất cho ngươi, nhưng ngươi phải nhớ rằng hiện tại ngươi chịu ủy khuất là vì chuẩn bị cho tương lai thật tốt. Cha ngươi thiên vị Thiếu Trọng, nhưng hắn cũng chỉ là con của ngoại thất mà thôi, danh bất chính ngôn bất thuận không bằng ngươi." Vừa mới xảy ra chuyện, liền có người mang tin tức báo cho lão phu nhân.

"Bà nội, tôn nhi biết, tôn nhi cũng không phải vì chuyện đó mà tức giận, chỉ là đứa con của ngoại thất mà thôi, dựa vào cái gì mà so sánh với ta. Ta chỉ là không hiểu, kiến thức của ta cũng không thua Khâu Minh Thông, nhưng ta cư nhiên bại bởi hắn? Tôn nhi lòng có không chút cam lòng." Hắn cho tới bây giờ vốn không nghĩ tới Khâu Minh Thông sẽ là đối thủ của hắn, lúc dự tuyển Tô thừa tướng rõ ràng là nhìn hắn mà không hề nhìn Khâu Minh Thông. Chình vì vậy hắn mới không xem Khâu Minh Thông như một đối thủ trong khoa khảo. Không nghĩ tới...

"Quân nhi, có cái gì không cam lòng? Trạng nguyên là do Hoàng thượng và Tô thừa tướng tự mình quyết định, ngươi không cam lòng thì có thể thay đổi cái gì?" Đứa nhỏ này vẫn còn rất non nớt, cũng may là trong phòng không có người khác, nếu như lời nói vừa rồi của hắn truyền ra ngoài...

"Tôn nhi..." Đúng vậy, bà nội nói đúng, hắn không cam lòng cái gì? Trạng nguyên là do Hoàng thượng và Tô thừa tướng tự mình xem xét quyết định.

"Quân nhi, ngồi xuống đây bà nội kể chuyện xưa cho ngươi nghe!" Hàn lão phu nhân nâng tách trà lên uống một ngụm, nói chuyện có chút mơ hồ. Hàn Thiếu Quân theo bản năng gật gật đầu, trực giác nghĩ là bà nội muốn dạy bảo mình.

Buông tách trà, Hàn lão phu nhân thản nhiên nói: "Trước kia có nhà giàu, lão gia trong nhà có hai người con trai lớn, một người là do chính thê sinh, một người là do thiếp thất sinh. Hai hài tử đều được lão gia yêu thích, bọn họ học viết chữ, cưỡi ngựa, bắn tên, cảm tình của bọn họ rất tốt. Sau này hai hài tử càng lớn, bọn họ lại cùng nhau trúng tú tài, lúc trong trường thi, đứa nhỏ của người thiếp thất có vẻ như gặp may mắn, hắn viết gì đó khiến Hoàng thượng thích liền được Hoàng thượng ban thưởng danh hiệu Trạng nguyên, con của chính thê chỉ được Thám hoa. Trong nhà có một nhười Trạng nguyên và một Thám hoa, tất nhiên là rất vui vẻ, mở yến hội, không ngờ tới trong yến hội lại có thích khách xâm nhập, dưới hoàn cảnh rối loạn, người con của thiếp thất trúng đao mà chết, mà con của chính thê cũng vì bảo hộ đệ đệ mà bị thương. Cuối cùng, Hoàng đế cảm động trước tấm lòng bảo hộ đệ đệ của hắn, phong hắn làm Trạng nguyên. Từ đó về sau, con của chính thê được thăng quan tiến chức. Quân nhi, ngươi nói thử xem trong chuyện xưa này, con của chính thê có phải là người ca ca tốt hay không?" Quân nhi, có lẽ là hiểu rồi! Nếu chuyện này mà nghe không hiểu, vậy nàng cũng chỉ đành nghỉ ngơi để mặc hắn thôi.

Hàn Thiếu Quân uống mấy ngụm trà rồi mới trả lời: "Đương nhiên là một ca ca tốt." Bà nội kể chuyện xưa này, hắn tựa hồ nghe hiểu được.

"Được, ngươi hiểu được là tốt rồi, bà nội mệt rồi, ngươi về đi!" Nói xong, Hàn lão phu nhân vỗ về cái trán, vẻ mặt mệt mỏi. Hàn Thiếu Quân cúi lễ chào rồi liền lui xuống. Hắn vừa đi, Hàn lão phu nhân liền mở mắt ngồi thẳng dậy, hỏi Xảo ma ma: "Ngươi trả lời ta, những lời ta vừa nói với đứa nhỏ Quân nhi, ngươi có hiểu không?"

Xảo ma ma nhẹ cúi hạ thân mình, trả lời: "Lão phu nhân, những gì người vừa nói, nô tỳ đều nghe không hiểu? Nô tỳ chỉ cảm thấy đáng tiếc cho người đệ đệ, còn người ca ca thật sự là một người ca ca tốt." Có một số việc, một người nô tỳ như nàng không nên nói ra.

"Ngươi này cũng đã già rồi, cũng nghe không hiểu ta nói gì." Những lời này của Xảo ma ma nói cũng như không nói, nhưng khiến cho Hàn lão phu nhân thật vui, người làm nô tỳ phải hiểu được giả ngu mới có thể sống lâu.

Hàn Thiếu Quân trở lại trong sân của chính mình, không để ý tới Khương Ưu Tuyền náo loạn. Giam chính mình trong thư phòng, tinh tế nghĩ về những lời mà Hàn lão phu nhân đã giảng giải, cuối cùng ánh mắt sáng lên. Đúng vậy, so đo nhất thời cũng không phải là chiến thắng chân chính. Hắn, muốn làm một chủ tử thật tốt.

Lấy ra giấy và bút mực do nương đặt riêng ở Giang Nam cho hắn, viết mệnh lệnh cho hạ nhân. Để cho hạ nhân mang theo lễ vật, tươi cười đi ra đại môn Hàn phủ, thư đồng của hắn đậu Trạng nguyên, người chủ tử như hắn tự nhiên phải đưa lễ vật đi chúc mừng. Nghe nói ngày mai Minh Thông phải vào triều diện thánh, hắn có phải cũng nên chuẩn bị chút gì đó đặc biệt cho hắn ta hay không.

Đi đến cửa lớn của Khâu gia, mở cửa ra, Hàn Thiếu Quân dẫn theo gã sai vặt trực tiếp đi vào trong. Vừa vào cửa, liền nhìn thấy Chi Hồng đang cùng Khâu Tiểu Ninh làm gì đó. Hàn Thiếu Quân vừa nhìn thấy Khâu Tiểu Ninh, thì ánh mắt của hắn không tự chủ được gắn chặt trên người Khâu Tiểu Ninh, chỉ cảm thấy sau khi thành thân nàng còn đẹp hơn trước. Nếu nàng là nữ tử có gia thế thì hắn nhất định cưới nàng làm vợ, có một nữ tử như vậy bên cạnh sẽ làm cho hắn bớt lo đi rất nhiều.

"Người là ai?" Chi Hồng phát hiện ra hai người chủ tớ trước tiên, cảm thấy hai người này lạ mặt. Hơn nữa người giống như chủ tử kia có ánh mắt bất chính nhìn tiểu thư nhà nàng, hình như cũng không phải loại người tốt, Chi Hồng nói chuyện cũng không khách khí.

Khâu Tiểu Ninh nhìn theo ánh mắt của Chi Hồng liền nhìn thấy Hàn Thiếu Quân đã lâu không gặp, liền nhíu nhíu mày. Hàn Thiếu Quân thu hồi tinh thần, nói: "Ninh nhi, không biết Minh Thông đâu? Ta đến chúc mừng cùng hắn." Đây là nàng mất hứng khi nhìn thấy hắn sao?

Chúc mừng? từ khi nào mà Hàn Thiếu Quân có tâm tư tốt như vậy? Không phải là cáo chúc tết gà chứ? Khâu Tiểu Ninh nghĩ nghĩ mới nói: "Thật ngại, Hàn công tử, phu quân nhà ta và cha đều đi ra ngoài có chút việc. Một người con gái không có chồng bên cạnh cũng không tiện tiếp đãi ngươi, mời ngươi ngày khác lại đến!" Người như Hàn Thiếu Quân, Khâu Tiểu Ninh căn bản không nghĩ tới hắn sẽ tìm đến nhà như vậy.

"Ninh nhi, ngươi như vậy..." Nhìn hành động của nàng như vậy, khiến cho trong lòng của hắn mất hứng. Lắc lắc đầu, quên đi, nếu Khâu Minh Thông đã không có ở nhà thì hắn còn diễn trò cho ai xem chứ? Nghĩ vậy liền xoay người chuẩn bị rời đi.

"Tiểu thiếu gia, sao ngươi lại đến đây? Mau, mau vào phòng đi." Viên thị nghe bên ngoài có tiếng nói chuyện liền đi ra nhìn xem, thấy là Hàn Thiếu Quân thì nô tính liền bộc ra, căn bản đã quên mất con trai của chính mình đã làm tân khoa Trạng nguyên.

Trong lòng Khâu Tiểu Ninh thầm kêu không tốt, lần này Hàn Thiếu Quân tới không biết làm cái quỷ gì, nếu thực sự mang theo tâm tư bất lương thì phải làm sao bây giờ? Hy vọng Hàn Thiếu Quân còn biết liêm sỉ một chút, không nên lúc ở Khâu gia toàn là nữ nhân mà còn vào. Bất quá, hiển nhiên là ông trời không nghe thấy hi vọng của Khâu Tiểu Ninh, khi nàng vừa mới nghĩ xong thì liền nghe Hàn Thiếu Quân đáp: "Vậy, làm phiền ngươi."  

Chương trước Chương tiếp