- Thien Kim Ha Phu Chuong 10 Nguoi Lai Om Sai Roi

Tùy Chỉnh

"Lý ma ma, ta rửa mặt rồi!" Hạ Viên tránh lấy tránh để tay bà vú, nãi thanh nãi khí nói: "Là tiểu ca ca còn chưa có rửa, ngươi ôm sai rồi!"

"Là ta còn chưa có rửa mặt!" Tiểu Cảm Lãm ở bên cạnh làm ra vẻ người lớn nói: "Ta cao hơn muội muội một chút, sao Lý ma ma không nhận ra chứ?"

"À, ca nhi thư nhi mặc áo choàng giống nhau, nhất thời cứ thế không phân rõ!" Sáng sớm, bà vú Lý ma ma bế Hạ Viên đi rửa mặt súc miệng, đợi buông Hạ Viên ra, lại phải đi vắt khăn nóng rửa mặt cho Tiểu Cảm Lãm, nhìn thấy long phượng thai ghé đầu vào nhau thì thầm to nhỏ, kết quả nàng lại bế Hạ Viên, nghĩ nàng là Tiểu Cảm Lãm, tính lại rửa mặt cho nàng lần nữa.

Trương ma ma thấy Lý ma ma đoán sai long phượng thai, nhất thời còn vỗ tay vui vẻ ra mặt, "Ha ha, lông mi thư nhi nhạt chút, có chút thanh tú, rất dễ nhận ra, sao lão lại nhận lầm chứ?"

"Lão thái thái cố ý bảo người làm áo choàng giống nhau như đúc cho bọn họ mặc, bọn họ lại tụm vào một chỗ nói chuyện, ta nhìn thoáng qua thật không phân rõ ràng được." Lý ma ma ngồi xổm trước mặt Hạ Viên, có chút xấu hổ, dùng tay trái dụi dụi mắt nói: "Lúc trước ta ở cữ bị mẹ chồng quở  mắng mà tức giận khóc mấy lần, mắt bị thương tổn. Sáng sớm lại gặp gió lạnh, ánh mắt đúng là không tốt, thế này mới nhìn không rõ."

Lúc trước Tiểu Cảm Lãm kêu la muốn đi tiểu, Lý ma ma vừa quay đầu cũng là bế Hạ Viên, giở đồ lót của nàng lên mang đi tiểu, vẫn là nàng kêu la nói ôm sai rồi, Lý ma ma mới nhận ra. Lý ma ma tuy có chút đen đúa, tính tình lại cực kỳ ôn nhu dịu dàng, chung sống nửa tháng, Hạ Viên đối nàng rất hảo cảm, lúc này nghe thấy đôi mắt nàng vì ở cữ trong tháng khóc đến thương tổn, không khỏi vươn bàn tay nhỏ bé sờ đôi mắt Lý ma ma nói: "Lý ma ma, về sau ngươi đừng khóc nữa!"

"Thư nhi..." Lý ma ma bị bàn tay nhỏ bé ấm áp của Hạ Viên vỗ về, rất là cảm động, kéo Hạ Viên nói: "Một hài tử thiên kim danh môn hiển hách, còn biết thương yêu người, bảo người sao không yêu?"

Lý ma ma cũng chỉ khoảng hai mươi ba tuổi, người sinh được ba nữ nhi, bị bà bà ghét bỏ đuổi ra khỏi nhà, cùng đường mới bán mình vào Hạ phủ. Bây giờ thấy Hạ Viên nhu thuận, nhớ tới nữ nhi của mình, nhất thời cảm khái vô vàn.

Bên kia Trương ma ma đã vắt khăn lông rửa mặt cho Tiểu Cảm Lãm xong rồi, ôm lấy nói: "Được rồi, chúng ta nhanh mang đến sảnh trước ăn cháo đi, nghe thấy hôm nay thiếu phu nhân muốn dẫn ca nhi thư nhi ra ngoài đấy!"

Quý Thư đang ở chính phòng thu thập này nọ, thấy bà vú mang long phượng thai đến, cười nói: "Hôm nay muốn dẫn các con đi bái kiến hai ông cậu, nhìn thấy cữu công các con phải mở miệng chào người. Nhớ chưa?

Nhị cữu Phương Tiêu của Quý Thư nguyên làm chưởng quầy cửa hàng thuộc da của đại phú thương họ Tương, sau chính mình có chút chủ kiến, mượn lực của ông chủ, mở ra một cửa hàng thuộc da, hiện giờ ở trong kinh phát triển rất tốt. Tam cữu Phương Viễn cũng ở trong kinh thành ở rể nhà trà thương Đường gia, hiện nay đang giúp đỡ ông cụ quản lý cửa hàng trà, ở Đường gia cũng có chút tiếng nói.

Đợi ăn xong điểm tâm, Quý Thư bảo người gọi xe ngựa, đột nhiên Hạ phu nhân đến đây, dặn dò: "Bên ngoài nhiều xe nhiều người, nếu con muốn dẫn ca nhi thư nhi đến nhà hai vị cữu gia, cần phải trông kỹ. Thời tiết hôm nay càng ngày càng lạnh rồi, cũng đừng đi quá lâu, ăn cơm trưa xong thì quay về. Hiện giờ con đã vào kinh, có nhiều thời gian gặp nhau. Nếu không thì, mời bọn họ đến trong phủ trò chuyện cũng được."

Quý Thư ứng tiếng, cười nói: "Phu nhân yên tâm, con sẽ đúng mực. Vì ngày đó khi đến kinh thành, cũng có viết thư cho bọn họ, nói khi nào có thể sẽ dẫn theo ca nhi thư nhi đến cho bọn họ nhìn một cái. Đã qua nhiều ngày, thấy hôm nay mặt trời lên cao, thời tiết ấm áp, còn muốn kéo dài, không đi, chỉ sợ sẽ bị oán trách."

Quý Thư gả vào Hạ gia, đối với Phương Tiêu và Phương Viễn mà nói, tự nhiên cho rằng Quý Thư đang trèo cao. Bây giờ nếu Quý Thư còn không đi bái kiến bọn họ trước, khó tránh khỏi bọn họ nghĩ Quý Thư tự cao xa lánh người, ngay cả cữu cữu cũng không biết tôn kính.

Xe ngựa chậm rãi đi đến chỗ Phương Tiêu, sớm có tiểu nha đầu đi xuống xe thông báo trước. Ngồi trên chiếc xe ngựa phía sau là bà vú và hai nha đầu Thu Đường và Xuân Oanh, lúc này vội vàng xuống xe ngựa, sau đó đến xe ngựa Quý Thư đằng trước, giúp đỡ bế long phượng thai xuống dưới. Chỉ một lát sau, Phương Tiêu và Lý Mẫn Hoa liền ra đón, vừa thấy long phượng thai, Phương Tiêu còn đỡ, Lý Mẫn Hoa lại vui đến ngất trời, hai tay ôm cả hai hài tử, vừa vui vẻ chạy vào nhà, vừa nói: "Sớm nghe được Quý Thư sinh long phượng thai, đều nói được người người yêu thích, hôm nay nhìn thấy, chân chính giống như sinh ra từ đụn tuyết mà, ôi, bảo bối ngoan của ta!"

"Nhị cữu mẫu, người đi chậm một chút!" Quý Thư thấy Nhị cữu mẫu Lý Mẫn Hoa tay trái ôm Tiểu Cảm Lãm, tay phải ôm Hạ Viên, bị hù dọa rồi, lại không dám nói sợ làm rơi ngã long phượng thai, chỉ đành cười đuổi theo phía sau nàng nói: "Nay đến trong kinh thành chúng nó có lớn hơn chút, cũng vừa cao vừa nặng, sẽ mệt Nhị cữu mẫu, vẫn nên thả bọn chúng xuống, để chúng tự mình đi thôi!"

"Phương phu nhân, Phương phu nhân, cần cẩn thận!" Hai bà vú và hai nha đầu ở đằng sau cũng bị hù hoảng rồi, nếu để ngã ca nhi thư nhi, mấy người các nàng hồi phủ, còn không bị lão thái thái và phu nhân lột da rồi sao? Nên chỉ có thể theo sát phía sau, vội vàng khuyên nhủ: "Để chúng nô tỳ ôm vào đi thôi!"

"Không sao, không sao, có hai ngọc phấn bên người ta thế này, ta không mệt gì đâu!" Lý Mẫn Hoa thở hồng hộc núc ních đáp lại, đã một mạch ôm long phượng thai vào trong nhà.

Mới vừa vào nhà, nữ nhi Phương Tiêu - Phương Văn Phượng đã ra đón, vừa ôm Tiểu Cảm Lãm, một bên kéo Quý Thư nhìn qua một lượt, gật đầu nói: "Không hổ là gả vào nơi nhà cao cửa rộng làm thiếu phu nhân, nhìn cái da mặt này, so với lúc trước làm cô nương còn hồng nhuận hơn đấy!"

"Chẳng lẽ ngươi không hồng nhuận?" Quý Thư đẩy tay Phương Văn Phượng ra, khôi phục thành cô nương hoạt bát lúc trước, che miệng cười nói: "Ngươi còn mượt mà hơn nhiều đấy!"

Phương Văn Phượng phe phẩy tay nói: "Đừng bàn đến hai chữ mượt mà này đi, nhắc tới hai chữ này, ta liền gấp. Từ lúc sinh ra ba hài tử, dáng người ta đây xem như bị hủy, còn không có eo."

Mọi người nói chuyện, vào đại sảnh, đã có nha đầu dâng trà lên, lại mang kẹo đường đưa tới cho Tiểu Cảm Lãm và Hạ Viên ăn.

Lại có mấy vị biểu ca biểu tẩu cũng đi tới gặp, rồi có mấy biểu chất tử biểu chất nữ (cháu họ trai, cháu họ gái) đi ra cùng Tiểu Cảm Lãm và Hạ Viên chơi.

Lý Mẫn Hoa nói được mấy câu, lại lặng lẽ kéo Quý Thư đến trong phòng nói: "Ca nhi thư nhi cũng đã hơn ba tuổi rồi, sao con còn chưa mang thai? Đây là đại gia đại trạch, nếu là vẫn không mang thai, chỉ sợ sẽ nạp thiếp, con sẽ thương tâm. Vả lại, hôm nay thấy con mang theo hai nha đầu kia, Xuân Oanh là theo chân con từ nông thôn đến cũng thôi, còn có nha đầu kia nhìn không nói câu nào, cũng không phải đơn giản, con phải đề phòng chút."

Quý Thư mới nói Thu Đường là Hạ lão thái thái cấp, hôm nay đi ra khỏi cửa, thật không tốt chỉ mang theo nha đầu của mình, nên tiện mang nàng theo, có nàng ở đó, nói chuyện tự nhiên có chút bất tiện.

Lý Mẫn Hoa nhỏ giọng thì thầm: "Nhóm nàng dâu nhà Hạ gia trong kinh thành cũng có chút mặt mũi, cha con hiện giờ bất quá chỉ là quan thất phẩm, trong tay của con lại chẳng có chút bạc nào, chỉ sợ các nàng sẽ xem thường con. Chính là con mới đến, các nàng vì mặt mũi bên ngoài, bây giờ sẽ không làm khó con, qua chút thời gian lại khó nói, con vẫn phải suy nghĩ một chút mới được."

"Việc này con hiểu rõ." Quý Thư trấn an vỗ vỗ tay Lý Mẫn Hoa nói: "Cám ơn cữu mẫu dạy bảo."

Vì còn muốn đi qua gặp Tam cữu phụ Phương Viễn và Tam cữu mẫu Đường Mai Nương, Quý Thư cũng không dám nán lại quá lâu, nói chuyện một lát lại phải cáo từ, lại nói với Phương Tiêu và Lý Mẫn Hoa: "Nhị cữu Nhị mẫu sau này nếu có chuyện gì, cứ việc đến Hạ gia tìm con nói chuyện. Nếu con rảnh rỗi, cũng sẽ đi qua đây."

Phương Văn Phượng cười nói: "Còn muốn qua chỗ Tam thúc phải không, ta cũng đã lâu không gặp bọn họ, cùng đi thôi!"

Phương Tiêu và Lý Mẫn Hoa vạn phần không muốn rời xa long phượng thai, mấy tiểu hài tử Phương gia cũng kéo tay kéo chân nói: "Tiểu đệ đệ tiểu muội muội lần tới nhớ đến chơi nữa nha!"

Sau khi an ổn lên xe, thấy trong xe ngựa chỉ có Quý Thư cùng long phượng thai, Phương Văn Phượng mới cười nói: "Nhận được tin ngươi muốn tới nhà cha nương bái phỏng, ta liền sớm đến, bây giờ muốn gặp ngươi, thật là không dễ mà!"

"Có gì mà không dễ, nếu ngươi muốn gặp ta, chỉ cần đến Hạ phủ là gặp" Quý Thư cười nói: "Có điều ta muốn ra cửa cũng không dễ dàng nữa!"

"Phủ nào khác còn thôi, nghĩ muốn đi vào trong Hạ phủ, thật ta có chút sợ hãi." Phương Văn Phượng lại nói đến chuyện nàng, Quý Thư và Tôn Tiểu Tư góp vốn mở cửa hàng son phấn, cười nói: "Giờ cửa hàng cũng kiếm được tiền, những quý phụ nhân quen biết đều nguyện ý đến cửa hàng chúng ta mua đồ, còn toàn hỏi có thuốc làm trắng da hay không! Lần trước có một phu nhân béo đến đó, thấy Tiểu Tư ở đó, nhận ra cha nàng (Tôn Tiểu Tư) mở tiệm thuốc, còn để cho nàng (Tôn Tiểu Tư) nhìn bệnh, lại còn nói đùa nói nếu có thể giúp giảm béo được, bao nhiêu bạc cũng nguyện ý ra, mang Tiểu Tư trở thành vạn năng."

Hai người nói chuyện, cũng đã đến Đường phủ, Phương Viễn không ở đấy, Đường Mai Nương và nàng dâu Lâm Uyển Như cùng đám người Khánh thị Tôn Tiểu Tư ra đón, vừa thấy long phượng thai, Lâm Uyển Như và Tôn Tiểu Tư đều yêu thích không buông tay, mỗi người bế một đứa bước đi. Lâm Uyển Như còn thở dài: "Phải tu bao nhiêu phúc, mới có thể sinh ra một đôi người ngọc như vậy chứ?"

Vì sáng sớm hôm nay phải ra ngoài, long phượng thai lúc này đã buồn ngủ, mới đi vào Đường phủ liền ngủ mất. Đường Mai Nương vội vàng bế vào phòng ngủ của mình, lại dặn bảo nha đầu trông chừng kỹ càng, thế này mới đi ra cửa cùng Quý Thư trò chuyện.

Hạ Viên không quen giường, lúc này mặc dù buồn ngủ, ngủ cũng không sâu, lại nghe được hai nha đầu trông chừng đang nói chuyện, một người nhỏ giọng nói: "Vị chất nữ phu nhân này lúc trước đã từng đến phủ chúng ta, khi ấy mới chỉ khoảng mười ba mười bốn tuổi, mặc dù xinh đẹp, nhưng mang theo chút hương dã. Không nghĩ bây giờ lại trở thành thiếu phu nhân Hạ phủ. Thật là không thể tưởng tượng được. Còn có chuyện càng khoa trương, lúc xuất giá cư nhiên có hai chiếc xe ngựa, tiền hô hậu ủng, có ai từng nghĩ nàng lúc trước là cô nương xuất thân hương dã chứ!"

"E hèm, nhỏ tiếng chút!" Một nha đầu khác nói: "Nàng ta là mệnh tốt, người người hâm mộ không dứt. Nhớ đến lúc trước trong kinh thành có bao nhiêu cô nương mong ước được gả tiến vào Hạ gia, ai ai cũng không thành, ngược lại người này chẳng có đồ cưới cũng không có gia thế lại được gả vào. Nàng muốn an an ổn ổn sống trong phủ thì thôi, nếu ra yến hội, sợ những người ghét hận sẽ ngáng chân nàng ấy đấy! Lang quân như ý, thật không phải dễ gả như vậy!"

Hạ Viên nghe được âm thầm kinh sợ, xem ra mẹ già vẫn còn nhiều gian nan hiểm trở đây! Không được, sau này mẹ già có ra yến hội, mình nhất định phải quấn lấy đi cùng, bất quá người ta sẽ xem mình như một đứa trẻ. Chính mình cũng có thể giúp mẹ già gây trở ngại cho người ngáng chân kia.

Đợi long phượng thai tỉnh dậy, ở lại Đường phủ dùng chút cơm, Quý Thư cũng không dám nán lại thêm, dẫn theo long phượng thai trở về Hạ phủ.

Vừa mới hồi phủ, Hạ lão thái thái đã cho nha đầu Thu Thủy bên người đến truyền lời nói sảnh trước có khách tới chơi, vì nghe nói long phượng thai đáng yêu, nhất định muốn nhìn xem, bảo Quý Thư dẫn theo long phượng thai đi ra ngoài gặp khách."

Quý Thư vội vàng thay đổi xiêm y, cũng giúp long phượng thai thay đổi, lại hỏi nha đầu truyền lời: "Có biết khách quý đến là ai không?"

"Thiếu phu nhân, là Thượng Thư phu nhân dẫn theo người nhà bà đến đây. Vốn là để thiếu gia xem tướng cho ca nhi nhà bà, vì thiếu gia theo lão gia đi ra ngoài, Thượng Thư phu nhân lại hỏi ngài và ca nhi thư nhi, cũng nói muốn gặp qua." Thu Thủy thấy cách ăn mặt của Quý Thư và long phượng thai, cười nói: "Thượng Thư phu nhân thấy ca nhi thư nhi thế này, nhất định yêu thích."

Đợi Quý Thư dẫn theo long phượng thai đến sảnh đường trước thì đã nghe bên trong truyền ra tiếng cười nói sang sảng, một giọng nói nói: "Tên Hạ Niên tiểu tử này, lúc trước là người rất cao ngạo, lúc đó kiêu ngạo đến nỗi rất nhiều tiểu mỹ nhân trong kinh thành đều không cưới, lại chạy đến nông thôn cưới một người, thiếu phu nhân này nhất định là bất phàm, mới có thể làm Hạ Niên xem trọng. Hôm nay ta nhất định phải nhìn một cái mới trở về nha."