- Tho San Alpha Chuong 6

Tùy Chỉnh

Nhóm dịch: Thunderstorm

Dịch: pastelxduck

Biên: pastelxduck

____________________________________________________________________________________

_ DIANA _

Kể từ khi chuyển tới đây, tôi vẫn chưa học một tiết buổi sáng nào.

Tôi thở dài, đáng lẽ tôi nên đi mới đúng, thế thì giờ chẳng phải giới thiệu lại lần nữa. Đóng cửa tủ đồ, tôi tiến về phía lớp học đầu tiên.

Sau khi giải quyết Randy, tôi đã xử lý sạch sẽ không để lại bất cứ dấu vết nào.

Tôi đứng trước cửa lớp, may là giáo viên còn chưa đến lớp. Tôi bước vào, ngó nghiêng nhìn xung quanh. Xavier đã ở đây. Martha và một số học sinh khác cũng vậy, nhưng tôi không quan tâm cho lắm.

"Diana! Đằng này nè!" Martha vẩy vẩy tay. Đầu Xavier chuyển hướng về phía tôi ngay khi tên tôi được gọi, cậu chàng cười dịu dàng, tôi cười nhẹ đáp lại.

Tôi tiến về phía Martha. Cổ tay tôi đột ngột bị nắm lấy, giật mạnh về sau, tôi yên vị ngồi trên ghế. Whoa, lực tay cậu ta mạnh thật. Tôi nhìn sang phải, Xavier đang cười rất sáng lạn, vẫn chưa chịu buông tay tôi. Tôi có thể nghe thấy tiếng cười khúc khích của Martha từ đằng sau.

Xavier thả tay tôi khi thầy giáo bước vào phòng, ông ấy cũng là một người sói.

"Được rồi cả lớp, hôm nay lớp chúng ta có học sinh mới chuyển đến nhưng đã bỏ lỡ tiết hôm qua." Mắt ông ta liếc nhẹ qua tôi nhưng nhanh chóng nhận được một tiếng gầm nhỏ từ Xavier. Whoa, tôi không nghĩ là 'bạn' của cậu ta thì có thể được bảo vệ tới như vậy. (không đâu chỉ vì đó là thím thôi = =+ - Vịt)

Mọi ánh mắt đổ dồn về phía tôi, có vài cái liếc sắc lẹm trong đó. Này này, gì phải căng thế? Điều đó đâu có nghĩa là tôi thích Xavier hay Xavier thích tôi đâu. Thiệt tình, lớp trẻ thời nay không hiểu được nghĩa của từ 'bạn bè' à?

Nhắc tới đó thì tại sao Xavier lại chủ động kết bạn với tôi? Trong mắt họ, hình tượng của tôi phải là con bé bị câm yếu đuối chứ?

"Em muốn lên đây giới thiệu bản thân với các bạn chứ?" Giáo viên hỏi, giống yêu cầu thì hơn. Tôi chợt nhớ ra mình bị câm, đang định lắc đầu thì ai đó chen lời.

"Tên cô ấy là Diana, đó là tất cả những gì mọi người cần biết." Xavier nói.

Tôi thở dài nhẹ nhõm. Tôi thật lòng cảm ơn Xavier mặc dù không nhìn qua cậu ta. Có cái gì đó khiến tôi bị thu hút phải nhìn sang Xavier nhưng tôi nhanh chóng dẹp nó qua một bên. Tôi thừa nhận cậu chàng trông thật sự rất cuốn hút và quyến rũ, có lẽ là vì bản chất đặc trưng của người sói ư?! Tôi đã từng thấy nhiều người đẹp hơn cậu ta nhưng ở cậu ta lại có gì đó mà những chàng trai tôi đã thấy trong các nhiệm vụ không thể so sánh được-

Tôi đang suy nghĩ cái quỷ gì thế?! Ôi trời ơi, tôi chưa từng có hứng thú với vẻ ngoài của một chàng trai nào trước đây. Cậu ta đã làm gì với tôi thế. (Ảnh chưa làm gì hết = =! - Vịt)

Tôi quay mặt sang nhìn Xavier, bắt gặp ánh mắt cậu ta cũng đang nhìn tôi chằm chằm, không có ý định dừng lại. Mày tôi cau nhẹ, cậu chàng giật mình.

"Tôí...à....ờ..." Xavier gãi gãi cổ. Chờ đã... cậu chàng đang đỏ mặt ư?

Tôi vội vàng rút ngay cuốn sổ và bút ra viết, đưa cậu ta xem.

'Cậu vừa mới đỏ mặt đúng không?'

Tôi thú thật, tôi chưa bao giờ thấy một Alpha đỏ mặt bao giờ, chưa kể cậu ta còn đến từ đại tộc hùng vĩ Ám Nguyệt kia nữa.

Xavier ho khan "K-không có." Xavier cười méo mó "Tôi? Đỏ mặt? Xì, không đời nào?"

Cậu chàng chắc chắn đang nói dối.

_ XAVIER _

"K-không." Nói dối.

'Cậu đang mãi lo ngắm cô ấy thì bị cô ấy bắt quả tang.' Một giọng sói cười nhạo vang lên.

'Sửa cho đúng vào, phải là 'chúng ta' đang nhìn cô ấy.' Tôi chỉnh lời cậu ta, "Tôi? Đỏ mặt? Xì, không đời nào." Tôi cười gượng.

Diana cười phá lên, tiếng khúc khích như tiếng chuông reo ngọt lịm chảy vào tai tôi. Nàng hí hoáy gì đó rồi đưa tôi xem.

'Đồ nói dối. Tôi có thể nói là cậu đang nói dối.'

Thay vì nói, tôi cầm lấy bút của nàng, viết.

'Cậu còn không thể thật sự nói.' Tôi cười đắc ý.

Nàng lấy bút lại, viết 'Vậy thì tôi có thể viết là cậu đang nói dối.'

'Nó nghe dị quá.'

'Đúng thế, ắt hẳn nó NGHE thật dị.' Từ nghe được viết to rõ ràng như đang chế nhạo. Lần này, nàng là người mang nụ cười đắc thắng đầy xinh đẹp.

Tôi cười nhẹ, đảo mắt, viết, 'Vậy để tớ viết lại. Nó 'đọc' thật dị.'

Cả hai cùng cười thích thú.

"Này! Có chuyện gì mà vui thế?" Martha xen vào từ đằng sau chúng tôi, cả tôi và Diana đều giật mình. Tôi bất mãn, Martha lại phá hỏng 'khoảnh khắc' của chúng tôi trong khi Diana chỉ cười khúc khích. (đúng thế thím Martha, phá đám 2 người đó nhiều vô - Vịt)

Tôi đảo mắt nhìn Martha "Không phải chuyện của cậu," tôi càu nhàu.

Chúng tôi lại bị ngắt ngang bởi một tiếng ho lớn vọng từ bên trên. Thầy giáo đang thiếu kiên nhẫn nhìn chằm chằm chúng tôi.

"Đây là một tin khá quan trọng Alph-... ý tôi là Xavier." Ông nhìn tôi rồi quay lại nhìn cả lớp. Vẻ nghiêm trọng bao trùm toàn bộ khuôn mặt khắc khoải.

Điều này nhanh chóng thu hút toàn bộ sự chú ý của Diana, Martha và tôi.

Thầy giáo hít một hơi sâu "Randy Henchlor và Robert Frel đã bị giết hại tối qua." Tiếng hít lạnh vang lên trong cả lớp học. Một số thậm chí còn khóc. Tôi và Martha vẫn giữ bình thường vì chúng tôi đã biết điều này trước rồi.

Hai người đó đều là rouge. Nhưng quan trọng là họ bị giết bởi Sát Thủ Của Satan.

Nghĩ đến việc Sát Thủ Của Satan sẽ làm hại đến tộc, bạn bè và đặc biệt là Diana, tôi chỉ muốn bẻ đầu cô ta ngay lập tức. (huynh đài sẽ phải hối hận =...,= - Vịt)

_ DIANA _

Thầy giáo hít một hơi sâu "Randy Henchlor và Robert Frel đã bị giết hại tối qua." Tiếng hít lạnh vang lên trong cả lớp học. Một số thậm chí còn khóc.  

Ôii, họ quên mất phần Quý Cô Sát Thủ Của Satan Vạn Năng giết chúng vì mục đích tốt rồi.

Vai Xavier căng thẳng, tròng mắt đen lại. Tôi thấy khá buồn cho cậu ta. Dù vậy, trước giờ tôi vẫn không hối hận vì giết chóc bởi tôi làm thế là có lợi cho bọn họ. Cho dù tôi có ảo tưởng hay điên khùng bao nhiêu thì họ vẫn xứng đáng được như vậy.

Nhớ ra vai diễn của mình, tôi chỉ mới chuyển đến vài ngày đã có một cuộc án mạng xảy ra, quá dễ bị nghi ngờ. Thế nào cũng có người tình nghi tôi. Vào những lúc này, giả câm quả là một ý tưởng tuyệt vời.

Tôi thở dài, cầm bút. Tôi tốt hơn hết chỉ nên ngồi im lặng để giảm sự nghi ngờ này.

'Bị sát hại?' tôi viết cho Xavier, vờ sợ hãi. Hiển nhiên tôi chả sợ chính mình làm gì nhưng tôi đã được huấn luyện làm sao trở thành một diễn viên giỏi. Nếu danh tính tôi bị lộ ra, có trời mới biết chuyện gì sẽ xảy ra với tôi.

Xavier đọc tờ giấy, mắt lóe lên, ngẩng mặt lên cười dịu dàng với tôi. "Đừng lo lắng, tôi sẽ bảo vệ cậu."

Tim đập nhanh một nhịp. Chưa ai từng nói với tôi như thế bởi họ biết tôi thừa sức có thể tự bảo vệ mình. Thậm chí khi tôi ở các trường cũ cũng thế, tất cả đều lơ tôi đi do tôi chỉ là một con nhỏ câm lập dị.

Đột nhiên tôi ước mình giờ chỉ là một cô gái bình thường muốn dựa dẫm vào ai đó. Cậu ta làm tôi nhớ đến cha mẹ. Tôi ước tôi có một anh trai hoặc chị gái, nhưng thực tế thật khốn nạn.

Tôi nở một nụ chân thành. Một lần nữa, Xavier thật dịu dàng kể cả khi cậu ta là một Alpha. Cậu ta quan tâm một người quá nhiều dù mới chỉ biết người đó có một ngày. Cậu ta không biết người cậu ta tin tưởng nhiều thế là người có thể giết cậu ta chỉ trong chớp mắt.

Ngực tôi nhói lên khi phải tưởng tượng khuôn mặt Xavier lúc phát hiện ra danh tính thật của tôi. 

Lắc đầu thật mạnh. Không, không đâu, không đời nào. Xavier sẽ không có biểu hiện đó đâu vì cậu ta sẽ không phát hiện ra con người thật của tôi. Không bao giờ.

Sau tin tức 'không ngờ' và 'kinh hãi' được thông báo, bầu không khí trầm hẳn. Các tiết học còn lại không có ai tôi biết hết. Có tên còn cố tán tỉnh tôi nhưng bị tôi lơ thẳng thừng. Ha ha. Lợi ích của việc bị câm. Bạn có thể đơn giản ngó lơ những kẻ phiền phức mà không phải trả lời bất cứ câu nào.

Đã là buổi trưa. Tôi thở nhẹ, tiến bước về phía căn tin, động tác vẫy tay của Tessa thu hút một số học sinh. Lại những cái lườm. Tôi bỏ qua, ngồi xuống cạnh Xavier.

Mọi người có vẻ khá nghiêm túc hôm nay. Có lẽ là do vụ tôi gây ra hôm qua. Họ cười chào đón tôi rồi tiếp tục dùng bữa. Tôi đoán họ đang truyền âm cho nhau. Tôi ngó sang Fiona, người đang trợn tròn mắt đóng băng ngay tại chỗ ngồi.

Tôi nhớ lại chuyện hôm qua...

....

Tiếng cửa khép lại vang lên, cô gái kia ắc hẳn đã rời đi. Tiếp sau đó là tiếng chuông điện thoại Fiona rung lên. Cô ta gọi cho ai thế?

"Randy? Đúng thế, tôi chấp nhận đề nghị của cậu. Với một điều kiện, tôi muốn cậu kết thúc con nhỏ đó ngay trong ngày hôm nay."

Tiếng cửa đóng sầm vang lên.

....

'Có kẻ đã phản bội' tôi nghĩ. Tôi sẽ không xử lý cô ta... ngay. Nhưng sẽ cho cô ta vào tầm ngắm.

Tôi liếc nhìn Fiona từ đầu tới chân rồi quay trở lại với bữa trưa của mình. Bầu không khí im lặng kỳ dị vẫn được tiếp tục, bao trùm cả toàn bộ căn tin. Tôi thở hắt, nếu tôi có mang theo mấy thứ thuốc nước thì tôi có thể nghe được đối thoại của họ rồi. Chết tiệt, tại sao tôi lại quên nó trong phòng chứ.

Tôi nhìn qua Xavier, cậu ta không ngừng trao đổi ánh mắt với Jack và Drew. Họ vẫn truyền âm. Hà, những người sói trong khu vực này đều có tính cảnh giác rất cao. Thôi nào, đâu phải Sát Thủ Của Satan sẽ đột nhiên đá bay cửa xông vào rồi giết hết mọi người trong phòng đâu. Ngu xuẩn thiệt.

Tôi sẽ chả đá bay bất kỳ một cánh cửa nằm trong lãnh địa toàn người sói nào cả. Trừ khi tôi không đơn độc.

Lại nhắc tới cộng sự của tôi. Chadler đã nói anh ta hơn tôi một tuổi. Một thợ săn trẻ trở thành cộng sự của tôi. Tôi nghĩ anh ta cũng sẽ được chuyển tới những trường như thế này. Liệu anh ta sẽ là học sinh cuối cấp hay họ sẽ đăng ký cho anh ta cùng khối với tôi?

-

Phòng thể chất

Hôm qua không có thể dục nhưng hôm nay thì có. Tôi thay vào bộ đồng phục thể dục huấn luyện viên đưa.

Tessa tiến đến, một hướng khác Fiona và đám 'cún cưng' của cô ta đang liếc xéo tôi.

Huấn luyện huých còi tập trung "Được rồi cả lớp! Chúng ta có học sinh mới chuyển đến nhưng tôi nghĩ tất cả đã biết tên em ấy rồi! Dù gì đi nữa, hôm nay chúng ta sẽ chơi BÓNG NÉ!"

Một số hoan hô một số rên rỉ. Tôi ngoéo miệng, xin lỗi nhưng tôi là chuyên gia trong mọi môn thể thao. Tôi chỉ giả vờ mình thật tệ thôi. Nhưng nếu ai đó muốn lấy tôi làm bia ngắm thì họ chắc chắn được quà đáp trả hoành tráng.

Mọi người vào vị trí, tôi cùng phe với Tessa.

Fiona đứng bên kia cười kiêu căng, nhằm thẳng vào tôi, tôi nhếch khóe môi lại, cô ả có vẻ kinh ngạc vì thế. Huấn luyện viên thổi còi, trò chơi bắt đầu.

Đa số quả bóng đều nhắm thẳng vào tôi song đều bị tôi tránh qua dễ dàng dù người ngoài trông như thể tôi rất đuối sức. Cô ả tàu hơi nước Fiona không ngừng tròng trọc lườm tôi. Cô ả vào vị trí, sử dụng toàn bộ sức mạnh người sói ném hết bóng về phía tôi, đặc biệt vị trí đầu.

Tốc độ cô ả rất nhanh nhưng phản xạ của tôi nhanh chóng bắt được quả bóng với một tay, mắt ả ta trợn tròn càng tròn hơn khi tôi ném quả bóng ngược lại ả, thẳng vào đầu. Fiona rú lên, ngã rầm xuống sàn. (mị đã cố gắng dìm hàng hết sức có thể =3=)

Chia buồn nhưng cô tìm nhầm đứa để chọc rồi. Các trường trước kia cũng vậy, lấy tôi làm bia nhắm trong bóng né, song rất tiếc tôi lại ngắm ngược lại họ.

Tessa nhìn tôi, cười toe toét "Quá ngầu!!" Cô nàng chạy thẳng ôm vồ lấy tôi. Tôi cười lớn ôm lại cô nàng. Cả hai bỏ đi.

Tôi quay đầu chiêm ngưỡng cảnh tượng Fiona nằm ngửa trên sàn, mắt trợn trắng, nguyên hình tròn màu đỏ to tổ chảng giữa mặt khiến cô ta trông như trò hề.

Tôi tự tán dương mình.

"Con khốn nạn, xứng đáng." Tessa nói lớn với tôi. Đám cún cưng Fiona quay sang lườm chúng tôi nhưng chúng tôi chỉ cười khúc khích đáp lại.

Tôi vào phòng thay đồ rồi ra khỏi phòng thể chất với Tessa.

"Sao cậu làm được như thế?!" Tessa hỏi dồn dập. Tôi rút điện thoại, đánh một lý do nghe có thể chấp nhận được nhất, chìa cho Tessa.

'Còn tốt hơn là trở thành bánh nhân thịt.' (ý là bị bắt nạt) Ít nhất nó xuôi tai hơn là 'tôi đã được huấn luyện chuyên nghiệp để trở thành những người chuyên đi giết các chủng loài như cậu.'

Tessa gật đầu đã hiểu. Không còn gì lạ khi những kẻ lập dị và những người khiếm khuyết bị bắt nạt bởi những tên thích quấy rối hay những con tiện nhân.

Chúng tôi tạm biệt, tôi tiến về xe mình, khởi động động cơ, về nhà.

Tôi leo ra khỏi xe, khóa cửa xe lại. Tôi đi tới cửa chính, thò tay lấy chìa khóa. Tôi vặn nắm cửa trước khi tra chìa khóa vào, nhưng cửa không đóng. Cái quỷ gì thế, tôi chắc chắn mình đã khóa cửa sáng nay.

Thò tay vào túi, tôi rút không súng tí hon ra. Giữ giặt nó, tôi mở cửa, nhẹ nhàng bước vào, tấn công kẻ bên trong bất ngờ. Khẽ đóng cửa, tôi nhón gót chân di chuyển tới phòng khách. Ti vi đang mở, một gã đàn ông đang quay lưng ngồi trên ghế sô pha của tôi.

Hắn có vẻ chưa phát hiện ra tôi đang ở đây. Tôi nâng súng, ngắm thẳng giữa đầu hắn, gạt chốt an toàn, một tiếng 'click' vang lên. Hắn giật mình, giơ hai tay lên đầu làm hiệu đầu hàng, từ từ đứng dậy theo mũi súng tôi. Hắn quay lại, cười.

"Xin chào, cộng sự!"

+++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++

Like fanpage Facebook của nhóm tại: https://www.facebook.com/ThunderstormTranslationTeam/

Cập nhật chương mới nhanh nhất tại: http://bachngocsach.com/reader/tho-san-alpha

Đừng quên VOTE + FOLLOW + THƯ VIỆN + COMT !!!!!!