- Tinh Te Chi Thuong Tuong Phu Nhan Thi Hac Ho Doan Gia Chuong 111 112

Tùy Chỉnh

  Chương 111: Đại sư Milo rối rắm

  "Không xong rồi, nếu linh kiện đưa đến quân bộ, phụ thân có phải cũng sẽ biết hay không?" Lộ Lê nghe hắn nói xong đột nhiên nhớ tới chuyện này, vẻ mặt hơi thay đổi.

  Tần nguyên soái biết y là người Liên Bang, nhỡ hoài nghi y học tập kỹ thuật chế tạo cơ giáp của đế quốc Vinh Diệu để rắp tâm khác, chắc chắn sẽ rất phiền toái.

  Tần Vũ thần sắc bất biến gật đầu, vừa biết được Lộ Lê đem linh kiện bán cho xưởng gia công quân bộ, hắn cũng nghĩ vậy.

  "Vậy phải làm sao bây giờ?" Lộ Lê sốt ruột, thật vất vả mới đứng vững chân trong Tần gia, lỡ Tần nguyên soái phản cảm với y, vị này còn khó xử lý hơn so với Tần phu nhân và Tần Tuyết.

  "Đừng lo lắng, chỉ cần không tiếp xúc cùng phụ thân, ông ấy sẽ không biết là em." Tần Vũ cầm tay y.

  "Nhưng phụ thân sẽ để người đi điều tra." Lộ Lê thở dài, lấy năng lực của Tần nguyên soái, muốn đào y ra hẳn là không khó.

  "Có anh, ông ấy sẽ không tra được." Tần Vũ cũng không muốn để Lộ Lê bại lộ trước mặt quân bộ, không phải thời điểm hiện tại.

  Một câu hứa hẹn của Tần Vũ làm Lộ Lê an tâm hơn so với bất kỳ thứ gì khác, cho tới bây giờ hắn chưa từng làm Lộ Lê thất vọng lấy một lần, người đàn ông này thật sự làm được mọi hứa hẹn trước đó.

  "Như vậy có phải em không thể cùng xưởng gia công của Khương xưởng trưởng hợp tác trường kỳ hay không?" Lộ Lê lại hỏi.

  "Không cần, em chỉ cần nói cho bọn họ, bọn họ tự biết làm như thế nào." Không muốn mất đi linh kiện Lộ Lê chế tạo, quân bộ tuyệt đối sẽ không mạo hiểm như vậy.

  Tần Vũ ra khỏi căn cứ, nhận được kết nối thông tin từ Chu Tuấn Ngạn.

  "Thưa thượng tướng, tôi đã dựa theo ngài yêu cầu liên hệ cả hai bên, kế tiếp có chỉ thị gì?"

  "Bỏ qua quân bộ bên kia, đừng liên hệ bọn họ."

  Chu Tuấn Ngạn không hỏi vì sao, quyết đoán xóa quân bộ đi.

  "Đem hai cái linh kiện này giao qua là được." Tần Vũ đến quân đoàn I, đem linh kiện trung cấp lấy chỗ Lộ Lê giao cho Chu Tuấn Ngạn, Chu Tuấn Ngạn ý bảo Noyce nhận lấy.

  Noyce tiếp nhận mới phản ứng lại, đánh rắm, thượng tướng rõ ràng bảo anh ta nhận, vì sao anh ta bảo mình nhận, mình lại ngoan ngoãn nhận luôn, đầu óc mới vừa bị lừa đá à, nhất định là vậy rồi.

  Hai người ra khỏi văn phòng của Tần Vũ.

  "Chu thượng tá, thượng tướng sao đột nhiên có tâm tư làm loại chuyện giúp người khác giật dây bắc cầu như thế này?" Noyce ôm hai cái linh kiện, tò mò hỏi, cậu ta cảm thấy Chu Tuấn Ngạn chắc chắn biết cái gì đó.

  "Cũng không phải là người khác." Chu Tuấn Ngạn xác thật biết, nhưng anh ta không nói cho Noyce.

  Noyce truy vấn vài lần cũng không có được đáp án, mang theo khó chịu cùng nghi hoặc đầy bụng.

  Quân bộ bên kia, phụ tá Nick nhận được tin tức phía dưới truyền đến lập tức đi gặp Tần nguyên soái.

  "Nguyên soái, đã có kết quả điều tra người kia trước đó."

  "Thế nào rồi, đối phương có thân phận gì, có thể mời chào lại đây không?" Tần nguyên soái lập tức buông văn kiện trong tay, hiển nhiên rất coi trọng chuyện này.

  Nick lắc lắc đầu, "Vốn dĩ sắp điều tra được rồi, nhưng manh mối đột nhiên bị một thế lực cắt đứt, sau đó tra không ra bất cứ dấu vết gì để lại, lai lịch người chế tạo những linh kiện đó có khả năng không đơn giản, hơn nữa có người không muốn để chúng ta biết đó là ai."

  Kết quả này ngoài dự kiến của Tần nguyên soái, "Quân bộ điều tra cũng có thể cắt đứt, người này xem ra không đơn giản, vậy trước hết tạm dừng điều tra, ta nhớ rõ người phụ trách xưởng gia công đã nói qua đối phương theo chân bọn họ hợp tác rất vui vẻ, hứa hẹn lần sau có linh kiện sẽ bán cho bọn họ đúng không?"

  "Đúng là như vậy không sai, đó là xưởng gia công của Khương xưởng trưởng." Nick trả lời.

  "Vậy chờ cậu ta xuất hiện, để Khương xưởng trưởng hỏi một chút xem đối phương có ý muốn gia nhập bộ nghiên cứu phát minh cơ giáp quân bộ hay không." Tần nguyên soái bất luận thế nào cũng không thể tưởng tượng được, vị Lộ tiên sinh thần bí này chính là con dâu mình.

  "Tôi cảm thấy hy vọng có hơi xa vời." Nick không chút do dự chọc thủng hy vọng của Tần nguyên soái.

  Tần nguyên soái không kiên nhẫn phất tay, "Cũng phải thử qua mới biết được."

  Nick đang chuẩn bị đi ra ngoài.

  "Từ từ, cậu lại đến bộ cơ giáp nghiên cứu phát minh bên kia, nói kết quả cho bọn họ."

  Sau khi Nick rời khỏi liền giao chuyện này cho thủ hạ đi làm.

  Thủ hạ đi truyền đạt kết quả, bị người của bộ cơ giáp nghiên cứu phát minh mắng đến chết khiếp, nói bọn họ một chút việc nhỏ cũng làm không xong, uất ức chạy về kể khổ với Nick.

  Bởi vì thượng tướng tự mình giao phó nhiệm vụ, Chu Tuấn Ngạn và Noyce không thể không tự mình làm.

  "Vì sao tôi cũng phải cùng làm, quả thực không có thiên lý nữa, vất vả nhiều ngày, rốt cuộc cũng có một ngày nhàn rỗi, tôi hẳn là phải ở nhà hưởng thụ cuộc sống nhàn nhã mới đúng." Noyce một đường oán giận đến tận đích đến.

  Nghe nói người đã tới, trợ lý Tiểu Trần không dám chậm trễ bọn họ, nhận được tin tức lập tức chạy tới.

  Vừa thấy huy chương trên vai bọn họ, người trẻ tuổi như vậy, thế mà một là thượng tá, một là thượng úy.

  Noyce đưa hai linh kiện cùng một phần tư liệu cho Tiểu Trần, dặn dò nói: "Đây là thượng tướng của chúng tôi tự mình giao phó nhất định phải đưa cho đại sư Milo, đừng làm sai."

  "Vâng vâng vâng, tôi nhất định tự tay giao cho đại sư." Tiểu Trần liên tục lên tiếng, eo cũng cong thành 90 độ.

  Noyce rất vừa lòng thái độ của cậu ta.

  Sau khi Tiểu Trần nhìn bọn họ rời đi, xoay người đến phòng làm việc tìm đại sư Milo, đem linh kiện cùng tư liệu giao cho ông ta.

  Đại sư Milo không bởi vì cậu ta nói là do thượng tướng Tần Vũ đưa tới đã thay đổi thái độ, chỉ bảo Tiểu Trần lui qua một bên.

  "Thưa đại sư, đây là Tần thượng tướng cho người đưa tới." Tiểu Trần cho rằng đại sư không nghe rõ mình nói, lại nói lại một lần nữa, kia chính là Tần Vũ, Tần thượng tướng, đại nhân vật tiếng tăm lừng lẫy ở đế quốc.

  "Tai ta không điếc." Đại sư Milo không vui ngẩng đầu nhìn qua.

  Tiểu Trần bị nhìn đến rùng mình, tức khắc không dám nói nữa, ủ rũ cụp đuôi đi ra ngoài.

  "Tiểu Trần, cậu nói kia là Tần thượng tướng cho người đưa tới?" Người bên ngoài chờ cậu ta đi ra lập tức vây lên "Tần thượng tướng bảo người đưa linh kiện cùng tư liệu là có ý gì?"

  Tiểu Trần nghe bọn họ ồn ào lỗ tai vang ong ong, vội vàng làm dấu tay đình chỉ, mọi người lập tức an tĩnh lại.

  "Cụ thể tôi cũng không rõ, nhưng Tần thượng tướng hẳn là muốn đề cử một người tiến vào phòng làm việc của đại sư."

  "Oa, người Tần thượng tướng tự mình đề cử, thân phận nhất định không đơn giản."

  "Không đơn giản có ích lợi gì, tính tình đại sư các cậu không phải không biết, tôi vừa mới đem đồ đi vào, đại sư xem một cái cũng không xem, ông ấy phiền nhất loại đi cửa sau này, cũng không biết khi nào mới có thể nhìn qua." Tiểu Trần thở dài nói.

  "Nếu người Tần thượng tướng đề cử tiến vào phòng làm việc của chúng ta, về sau phòng làm việc chúng ta sẽ có chỗ dựa cường đại rồi."

  "Cho nên hãy cầu nguyện đi."

  Vì thế mọi người ở trong lòng cầu nguyện, có một chỗ dựa cường đại đối với một phòng nghiên cứu cơ giáp mà nói là việc cực kỳ quan trọng, hy vọng đại sư xem nhanh một chút, Tần thượng tướng cũng không cứng rắn yêu cầu đại sư nhất định phải thu nhận người kia, chỉ để đại sư xem tác phẩm của đối phương, đối với địa vị như Tần thượng tướng đã là quá khách khí rồi.

  Bọn họ cho rằng đại sư Milo sẽ không nghe thấy mấy lời này, không biết rằng đại sư Milo đứng ngay sau cửa phòng làm việc, ông nhìn nhìn hai phần linh kiện và tư liệu Tiểu Trần mang đến, cuối cùng không động vào, xoay người tiếp tục thí nghiệm vừa làm.

  Chuyện này qua một ngày, Tần Vũ hỏi Chu Tuấn Ngạn, đại sư Milo bên kia có tin tức truyền đến hay không, Chu Tuấn Ngạn nói không có.

  Ngày hôm sau, Tần Vũ hỏi lại một lần, Chu Tuấn Ngạn vẫn nói không có.

  Cùng ngày, quân đoàn I nơi nơi tràn ngập một luồng áp suất thấp khiến người người sợ hãi.

  Tần Vũ trở lại Tần gia, luồng áp suất thấp vẫn còn đó.

  Gần đây hắn đã qua giai đoạn bận rộn nhất, cho nên về nhà so với ngày thường sớm hơn rất nhiều.

  "Anh làm sao vậy?" Lộ Lê lần đầu tiên thấy Tần Vũ về vào buổi chiều, phát hiện trên người hắn mang hơi thở lạnh lẽo hơn hẳn ngày thường.

  Tần Vũ hỏi một đằng trả lời một nẻo, "Trong khoảng thời gian này anh đã xử lý gần hết vấn đề Trùng thú ở biên giới, việc không còn nhiều lắm, dư lại chỉ cần giao cho Chu Tuấn Ngạn là được."

  Lộ Lê vẻ mặt mờ mịt, "Cho nên?"

  "Em chuẩn bị một chút, qua hai ngày nữa anh mang em về Liên Bang một chuyến."

  Lộ Lê cho rằng mình vừa nghe nhầm, chờ một lúc, "Anh vừa mới nói muốn mang em về Liên Bang, có phải em nghe nhầm hay không?"

  "Em không nghe nhầm."

  Lộ Lê nhanh chóng đem nguyên nhân kết quả kết hợp, ra được một cái kết luận, không thể tin nổi mà nói: "Cho nên anh sở dĩ bận rộn như vậy suốt thời gian này, là vì anh muốn bớt thời gian cùng em về Liên Bang?"

  Tần Vũ ừ một tiếng, biểu tình nhàn nhạt, dường như không cảm thấy việc mình làm có gì kỳ quái.

  Lộ Lê dở khóc dở cười, "Sao anh không nói cho em biết." Tự nhiên một mình quyết định.

  "Em không muốn trở về?" Tần Vũ nhăn mặt lại nhìn có chút hung ác.

  "Không phải, em chỉ thấy kỳ quái, sao anh đột nhiên lại có suy nghĩ này, có thể nói cho em không?" Lộ Lê tò mò mà nhìn hắn.

  "Anh là bạn đời của em, là chồng, sau khi kết hôn phải mang em về quê nhà một chuyến, anh không biết, cũng không phải không coi trọng em." Mặt Tần Vũ đầy nghiêm túc và nghiêm túc.

  Lộ Lê đoán hắn từ nơi khác nghe được, nội tâm xúc động, chỉ bởi vì người khác nói một câu liền yên lặng làm những chuyện này, còn giải thích cho mình, đó đều không phải việc Tần Vũ hay làm, hắn lại ghi tạc trong lòng.

  Lộ Lê phát hiện, mỗi khi y cho rằng Tần Vũ đã vì mình làm đủ nhiều, đủ tốt, hắn lại có thể làm mình phát hiện hắn có thể làm càng tốt hơn.

  Lộ Lê tiến lên hôn cánh môi hắn một chút, thối lui một bước: "Cảm ơn những gì anh đã làm cho em, em rất vui, nếu anh đã chuẩn bị xong, vậy đi thôi, xác thật em cũng muốn về Liên Bang một chuyến, di vật cha em còn ở Liên Bang, em cần phải lấy về."

  Ở Liên Bang, vướng bận duy nhất của y chính là cha.

  Tần Vũ kéo y qua hôn lên một lần nữa, gia tăng nụ hôn vừa rồi, dưới chân đương nhiên đã cứng ngắc, nếu không phải đi ăn cơm lúc này, hắn sẽ bế người lên trên phòng.

  Hai người mới vừa khai thông tâm ý, lúc ăn cơm chiều có chút ngọt ngấy, khiến Tần nguyên soái ngọt đến đau cả răng, rốt cuộc nhớ đến Tần phu nhân.

  Tuy nhiên chỉ là ngẫm lại mà thôi, chỉ cần bà ở nhà, cái gia đình này sẽ mù mịt chướng khí, cho nên vẫn để bà tiếp tục ở vương cung đi.

  Sau khi ăn xong ba người chuyển qua phòng khách, xem tin tức, Lộ Lê mới nhớ tới muốn về Liên Bang còn phải nói cho Tần nguyên soái một tiếng, bèn thọc Tần Vũ một chút.

  Tần Vũ cũng không hổ là bạn đời tâm ý tương thông, lập tức ngầm hiểu.

  "Phụ thân, con chuẩn bị dẫn Lộ Lê về Liên Bang một chuyến."

  Gọn gàng dứt khoát, ngay lập tức tiến nhập chủ đề luôn luôn là tác phong của Tần Vũ.

  Một chút chuẩn bị tâm lý cũng chưa cho, Tần nguyên soái thiếu chút nữa không phản ứng lại được, nhưng ông cũng không phải người không thấu tình đạt lý, hai người kết hôn đến nay, Tần Vũ thật sự còn chưa dẫn Lộ Lê về quê nhà.

  "Chuẩn bị khi nào đi?"

  Lộ Lê ngạc nhiên với tốc độ tiếp thu của Tần nguyên soái, lần này về Liên Bang, những việc phát sinh ngoài ý muốn có tỉ lệ rất lớn.

  "Ngày kia." Tần Vũ nói.

  "Nhanh như vậy." Tần nguyên soái cho rằng muộn nhất cũng phải vài hôm nữa, nào biết rằng việc của Lộ Lê phần lớn đã xong xuôi, công việc của Tần Vũ cũng đã giao lại xong.

  Tần Vũ gật đầu.

  "Nếu các con đã quyết định, vậy cứ đi thôi, nhớ rõ đi sớm về sớm." Tần nguyên soái biết Tần Vũ là người có chừng mực, lúc này hắn nói cho mình, khẳng định đã an bài xong, phản đối có ích lợi gì, cho nên tiếp thu rất nhanh.

  Lộ Lê thở dài nhẹ nhõm một hơi, y lo lắng Tần nguyên soái sẽ hoài nghi mình cùng Liên Bang có quan hệ.

  "Nhưng thân phận Lộ Lê là vấn đề, các con muốn giải thích như thế nào việc nó trước đây là cư dân hành tinh xa xôi ở R tinh hệ, đột nhiên lại biến thành người Liên Bang?" Tần nguyên soái lại hỏi.

  "Phụ thân yên tâm, con đã an bài xong." Tần Vũ tự hỏi, thậm chí còn nghĩ xa hơn so với Tần nguyên soái.

  Chương 112: Rời đi

  Quyết định xong ngày rời đi, Tần Vũ bắt đầu chuẩn bị, lần này là về quê nhà Lộ Lê thăm người thân, không có khả năng mang quá nhiều người, nhưng lần trước đế quốc Vinh Diệu tấn công Liên Bang, cho nên lần này trang bị vũ lực cũng không thể kém.

  Tần Vũ để lại Chu Tuấn Ngạn, chỉ dẫn theo La Uẩn Hòa cùng Noyce.

  Biết được có thể đến Liên Bang, Noyce vui vẻ đến mức chạy tới trước mặt Chu Tuấn Ngạn khoe.

  "Người nào đó đúng là số khổ, bây giờ tôi đặc biệt đồng tình với câu nói kia của anh, năng lực lớn bao nhiêu, trách nhiệm lớn bấy nhiêu, hì hì."

  Chu Tuấn Ngạn khoanh tay, cười khẽ nhìn cậu ta, nhẹ nhàng nói: "Phải không."

  Buổi chiều, Noyce đã bị báo là phải lưu lại, người thay thế vị trí cậu ta là Tần Sương, cậu ta tức giận đến mức chửi ầm lên.

  "Vì sao anh thay tôi đi?" Noyce phẫn nộ chỉ vào Tần Sương.

  Tần Sương chẳng sao cả nhún nhún vai, "Bởi vì thực lực của tôi so với cậu mạnh hơn, lần này đến Liên Bang, vẫn có nguy hiểm."

  "Chẳng lẽ tôi kém đến mức sợ một cái Liên Bang sao?" Noyce không tiếp nhận cái lý do này.

  "Tôi đây đành đổi lý do vậy," Tần Sương hì hì nói, "Quân hàm tôi so với cậu cao hơn, cấp dưới phải phục tùng mệnh lệnh cấp trên, cái lý do này đủ rồi chứ."

  Noyce hộc máu, "Anh nói thật cho tôi, anh có phải cố ý hay không?"

  Tần Sương kinh ngạc, "Vậy mà cậu cũng đoán được, bội phục."

  Noyce muốn đấm vào mặt cậu ta một quyền, căm giận nói: "Vì sao anh làm như vậy, tôi đắc tội với anh lúc nào?"

  "Cậu không đắc tội tôi." Tần Sương nhún vai, lúc Noyce muốn hỏi vì sao nhắm vào cậu ta thì lại bổ sung thêm một câu, "Nhưng cậu đắc tội Chu thượng tá, tôi lại thiếu cậu ta một ân tình, thật ra tôi cũng rất ngạc nhiên, rốt cuộc cậu đắc tội anh ta như thế nào, anh ta không tiếc lãng phí một ân tình cũng muốn đá cậu ra."

  Khốn cmn nạn, là tên Chu Tuấn Ngạn nham hiểm kia đang làm trò quỷ, Noyce hối hận, sớm biết thế đã không đến trước mặt anh ta khoe ra, huhuhu.

  "Ai, Liên Bang à, tôi cũng chưa đi qua bao giờ đâu, đây chính là quê của chị dâu, đi xem cũng không tệ, cho nên tôi đã đáp ứng với anh ta rồi." Tần Sương vốn dĩ không định đi, sau khi Chu Tuấn Ngạn vừa nói, cậu ta lại cảm thấy đi một chuyến cũng khá tốt.

  "Chu Tuấn Ngạn, tên khốn kiếp này!" Noyce ngửa mặt lên trời giận dữ.

  "Sau lưng cấp trên nói bậy, còn lớn tiếng như vậy, lá gan cậu cũng không nhỏ." Thanh âm mát lạnh của Chu Tuấn Ngạn kia từ phía sau truyền đến.

  Noyce sợ tới mức thiếu chút nữa thét lên, quay đầu vừa thấy là anh ta, lập tức tiến lên túm chặt quần áo anh ta, hùng hùng hổ hổ, nhưng vừa đến trước mặt, đã quẳng ngay kích động đi, khí thế lùn xuống không chỉ một ít, "Chu Tuấn Ngạn, tôi xin lỗi anh còn không được sao, anh đừng để Tần Sương lấy vị trí của tôi, tôi thật sự rất muốn đến Liên Bang chơi."

  Chu Tuấn Ngạn dịu dàng sờ đầu cậu ta, "Về sau nhớ kĩ vào."

  "Anh nhất định sẽ gặp báo ứng, Chu Tuấn Ngạn!" Noyce nhanh chóng lui lại mấy bước, quẳng xuống lời tàn nhẫn này rồi thở phì phì chạy.

  "Haiz, có ' tình nhân ' chung thành thân thuộc, tôi quả nhiên là người tốt!" Tần Sương đôi tay ôm gáy, khóe miệng nhẹ cong, cảm khái mà nói một câu.

  Hôm sau đã phải đi Liên Bang, những thứ Lộ Lê muốn sắp xếp cũng không nhiều, y sắp xếp tài liệu cùng linh kiện trong căn cứ lại một chút.

  Linh kiện trung cấp trong kho hàng cũng không nhiều lắm, nhưng cũng có mấy trăm cái, có linh kiện rất lớn, chiếm hết không gian kho hàng, ban đầu muốn bán cho Khương xưởng trưởng, nhưng nghe Tần Vũ nói đó là xưởng gia công quân bộ, y lại có một chút do dự.

  Nhỡ quân bộ theo đường này đào ra mình thì sao?

  Lộ Lê không chắc chắn, cuối cùng nhắn tin cho Tần Vũ, hỏi hắn quân bộ điều tra chuyện của y thì giải quyết thế nào.

  Tần Vũ dường như biết suy nghĩ của y, rất nhanh nhắn lại rằng đã giải quyết, bảo y muốn làm gì cứ làm.

  Lộ Lê vừa nghe đã an tâm, thu linh kiện trong kho hàng vào không gian khấu, sau đó đến xưởng gia công tìm Khương xưởng trưởng.

  Khương xưởng trưởng đã nhận được mệnh lệnh bên trên truyền đạt xuống, không cần tìm hiểu thân phận đối phương, tận lực tạo quan hệ hữu nghị cùng với quan hệ trường kỳ hợp tác với đối phương, tóm lại tuyệt đối không thể để y có ấn tượng không tốt với nơi này.

  Khương xưởng trưởng là lão cáo già.

  Khương xưởng trưởng không hổ danh là lão Khương, đoán được thân phận Lộ Lê nhất định không bình thường, lập tức lại nâng độ cao của Lộ Lê lên, chờ đến khi nhìn thấy Lộ Lê, ông lại không biểu hiện ra khác thường chút nào.

  Lộ Lê nhìn thấy ông ta, còn tưởng sau khi Khương xưởng trưởng biết thân phận mình có vấn đề, phản ứng khẳng định sẽ không giống trước, không ngờ thái độ giống y như trước, chưa từng có một phân ân cần, cũng chưa từng có một phân cung kính, làm y cảm thấy rất thoải mái.

  "Không biết Lộ tiên sinh lần này cần bán linh kiện gì?" Khương xưởng trưởng cùng y hàn huyên hai câu, không nhiều lời đã tiến vào chủ đề.

  "Lần này là mấy trăm linh kiện cấp D, đây là hàng mẫu, Khương xưởng trưởng có thể tìm người thí nghiệm một chút trước." Lộ Lê lấy ra hai linh kiện cơ giáp.

  Khương xưởng trưởng lập tức bảo Đinh Kiến Hà qua đây lấy hai linh kiện cơ giáp.

  Mười phút sau, Đinh Kiến Hà đã không kích động như lần đầu tiên, nhưng vẫn mơ hồ có thể thấy được thần sắc ông ta rất sung sướng "Xưởng trưởng, hai linh kiện cơ giáp số liệu đều đạt trên 95."

  Khương xưởng trưởng đột nhiên đứng lên, nhận thấy được mình thất thố, ông lại ngồi trở lại, nhìn về phía Lộ Lê, "Lộ tiên sinh mỗi một lần đều có thể vượt ngoài dự kiến của tôi, linh kiện cơ giáp cấp D chỉ cần số liệu đạt tới 90 đã tính là thượng đẳng, không biết những linh kiện còn lại......" Ông vẫn có chút vội vàng.

  Lộ Lê có thể lý giải, y ở trên Tinh Võng xem qua rất nhiều video chế tạo linh kiện cơ giáp cấp D, ở thí nghiệm số liệu cuối cùng, có người tốt, có người rất kém cỏi, bọn họ phổ biến đều trên dưới  80, cho nên nếu có thể vượt qua 85, theo tính toán đã không tệ.

  Thật ra y cũng có chế tạo qua số liệu thấp hơn 85, là thời điểm ban đầu học tập chế tạo linh kiện cơ giáp trung cấp, bởi vì không thuần thục, làm lỗi vài lần, số liệu này y thấy có chút thấp, số lượng cũng không nhiều lắm, y cũng không lấy ra.

  Sau đó Lộ Lê giao mấy trăm linh kiện cho bọn họ, Đinh Kiến Hà mang theo cấp dưới dùng thời gian ngắn nhất đem toàn bộ số liệu linh kiện thí nghiệm ra, sau đó nói số liệu cho Khương xưởng trưởng.

  "Xưởng trưởng, linh kiện này số bình quân đạt tới 94.8, cao nhất là 98.1, thấp nhất là 92." Thanh âm Đinh Kiến Hà ẩn ẩn mang theo kích động.

  "Cất hết mọi thứ vào, đừng cho quá nhiều người biết." Khương xưởng trưởng đã có chuẩn bị tâm lý, sau khi biết cũng không đặc biệt kinh ngạc.

  Trở lại văn phòng, Khương xưởng trưởng chuyển khoản cho Lộ Lê, giá cả giống như trước gấp sáu lần giá thị trường.

  Lộ Lê nhận tới tay hơn 300 vạn, nhưng chỉ có hơn 600 linh kiện cấp D, lại nhiều tiền gấp hai so với lần trước, không ngờ kiếm lại nhiều hơn lần trước, y cảm nhận được sâu sắc, cơ giáp chế tạo sư kiếm tiền quá được, phải biết rằng y tiêu tốn mua tài liệu còn không đến một phần năm của 300 vạn, kể cả những nguyên liệu báo hỏng.

  "Đa tạ Khương xưởng trưởng, tôi đi trước đây."

  "Lộ tiên sinh chờ một chút, có thể hỏi một chút hay không, lần sau khi nào lại đến?" Khương xưởng trưởng gọi y đang chuẩn bị đi lại.

  "Lần sau có khả năng sẽ lâu, tôi có một chút việc cá nhân phải làm." Lộ Lê chưa nói y phải rời khỏi Vinh Diệu tinh, bằng không lời này truyền tới tai Tần nguyên soái, không chừng thật sự sẽ hoài nghi y.

  "Như vậy à." Vẻ mặt Khương xưởng trưởng tiếc nuối.

  Rời khỏi xưởng gia công, Lộ Lê không đến căn cứ, y đã thu dọn căn cứ xong.

  Trở lại Tần gia, Tần Vũ còn chưa trở về, ngày hôm sau đã phải xuất phát, thời gian tương đối gấp, hắn cần phải sắp xếp việc ở quân đoàn I.

  Thời gian xuất phát nháy mắt đã đến.

  Sáng nay, thời điểm Tần Vũ cùng Lộ Lê chuẩn bị xuất phát, đột nhiên ngoài cửa có một chiếc xe huyền phù xông tới.

  Tần phu nhân từ trên xe đi xuống, đầy vẻ phẫn nộ đi đến trước mặt họ, nhìn chằm chằm Tần Vũ, "Con phải rời khỏi Vinh Diệu tinh đến Liên Bang, vì sao không nói một tiếng với ta? Con trai phải rời đi, ta là mẫu thân mà phải từ trong miệng Brian mới nghe đến việc này, con rốt cuộc có coi ta ra gì hay không?"

  "Nói cho bà, sau đó lại để bà nhục mạ phu nhân của tôi?" Tần Vũ giật giật môi, ý châm chọc không cần nói cũng biết.

  Tần phu nhân nghẹn một chút, càng thêm lạnh lùng sắc bén, "Ta đây là vì tốt cho con, Liên Bang đó là nơi như thế nào, trước kia con mang binh tấn công bọn họ, con cho rằng lần này qua đó bọn họ sẽ buông tha con sao, con tỉnh lại đi, Tần Vũ, không cần vì một thằng con trai mà tính mạng mình cũng không màng."

  "Một cái Liên Bang hèn nhát, tôi còn chẳng coi ra gì." Tần Vũ cuồng vọng mạnh mẽ nói.

  Tần phu nhân thấy nói hắn không thông, liền quay sang Lộ Lê, lạnh lùng nói: "Nếu cậu có một chút tình ý với Tần Vũ, thì ngăn cản hành vi của nó, nó lần này đến Liên Bang, không khác gì dê vào miệng cọp."

  "Mẫu thân à, lời này ngài nói con không đồng ý, giống như nói con không ngăn cản anh ấy thì con không có tình ý với anh ấy vậy, ngài không tin tưởng Tần Vũ như vậy sao, hay là chỉ vì không cho anh ấy cùng con đến Liên Bang nên mới nói như vậy?" Lộ Lê đã không giống trước kia sẽ vì để mặt mũi cho Tần phu nhân mà uất ức cầu toàn.

  "Cậu đây là cái thái độ gì, có kẻ nói chuyện với mẫu thân như cậu sao?" Tần phu nhân lạnh mặt xuống.

  Lộ Lê nhún nhún vai, "Khi nào mẫu thân đối xử với con không có thành kiến, tự nhiên con sẽ dùng thái độ tốt nhất cùng ngài nói chuyện, còn có, Tần Vũ là người biến chủng mạnh nhất đế quốc, thực lực của anh ấy không chỉ có con tin tưởng, toàn bộ công dân đế quốc đều tin tưởng, không nhọc mẫu thân lo lắng cho anh ấy, nếu anh ấy thật sự có nguy hiểm, con chắc chắn sẽ là người đầu tiên đứng ra, chúng ta đi thôi, Tần Vũ."

  Tần Vũ gật đầu.

  Hai người ngồi trên phi hành khí mà đi.

  Khi quyết định muốn dẫn Lộ Lê đến Liên Bang, Tần Vũ cũng đã an bài xong thân phận của y.

  Đối ngoại tuyên bố Lộ Lê là vì mất trí nhớ mới lưu lạc đến R tinh hệ, sau đó khôi phục ký ức, mới biết mình là người Liên Bang.

  Tin tức này vương thất đã biết, nếu không Tần phu nhân sẽ không nhanh chóng biết mà chạy tới.

  Đối với thân phận người Liên Bang của Lộ Lê, vương thất thật ra không có phản cảm, Liên Bang với Vinh Diệu đế quốc cũng không có uy hiếp gì lớn, trừ việc Tần Vũ tấn công Liên Bang một lần, trước kia hai bên chưa bao giờ trở mặt, quan hệ vẫn luôn trên dưới điểm cân bằng.

  Tuy Lộ Lê là người Liên Bang, nhưng y đồng thời cũng là một người Doraki, ở Liên Bang, người Doraki cũng không được đặc biệt coi trọng như đế quốc.

  Bởi vậy sau khi Tần Vũ thả tin tức ra, vương thất cùng thế gia quý tộc khác vẫn không có phản ứng gì lớn, nhiều nhất là ngạc nhiên một chút việc phu nhân Tần thượng tướng hóa ra là người Doraki.

  Phi hành khí thẳng đến cảng chiến hạm Vinh Diệu, còn chưa tới, xa xa đã nhìn thấy một thứ to lớn, giống như quái vật khổng lồ lẳng lặng ngủ đông.

  Đây không phải lần đầu tiên Lộ Lê nhìn thấy chiến hạm Vinh Diệu, càng không phải lần đầu tiên đi vào, nhưng mỗi lần đều cảm thấy chấn động, nghe nói số lượng binh lính cất chứa bên trong có thể đạt tới mười vạn, khi bọn họ đến đây Tần Sương đã an trí xong.

  Chiến hạm xuất phát, tiến sâu vào trong vũ trụ.

  Cùng lúc đó, Nhậm Sinh điều tra mấy ngày xong lại một lần nữa liên hệ với đại sư Milo.