- Tinh Te Chi Thuong Tuong Phu Nhan Thi Hac Ho Doan Gia Chuong 135 136

Tùy Chỉnh

  Chương 135: Lên men và bình ổn

  Trên màn hình đang phát tin phóng viên phỏng vấn Lisa Nois, xem bối cảnh không phải là ở cảng, có vẻ là nơi khác.

  Phóng viên dò hỏi Lisa được Tần thượng tướng cứu có cảm tưởng gì, Lisa nói cảm thấy thật may mắn, nếu ngày đó không gặp được chiến hạm quân đoàn I vừa lúc đi qua, có khả năng bọn họ không còn một người nào có thể sống sót trở về, nàng vô cùng cảm tạ Tần thượng tướng.

  Phóng viên lại nói trước kia nàng từng công khai tỏ vẻ có thiện cảm với Tần thượng tướng, hỏi nàng hiện tại nghĩ như thế nào.

  Lisa nói Tần thượng tướng là chiến thần đế quốc Vinh Diệu, nàng đối với anh hùng có thiện cảm, hiện tại anh hùng cứu mạng nàng cùng những người khác, nàng đương nhiên sẽ càng thêm cảm tạ sùng bái Tần thượng tướng.

  Phóng viên hỏi một đống, Lisa đều trả lời thật sự khéo léo, nhưng khi phóng viên hỏi đối với chuyện Tần thượng tướng kết hôn có ý kiến gì không, Lisa tỏ vẻ tiếc nuối, ngôn ngữ có chút mất mát.

  Đây đối với phóng viên mà nói là trọng điểm rất lớn, bọn họ bắt lấy đề tài này đưa tin bốn phía.

  Nhạc Hiểu lên Tinh Võng xem qua, rất nhiều người đang đàm luận cái đề tài này.

  Mọi người đều nói Lisa là con gái duy nhất của gia tộc Nois, thân phận tôn quý, cùng chiến thần đế quốc vừa vặn xứng đôi.

  Đa số người chỉ cảm thấy tiếc nuối, ngôn ngữ chưa từng có kích thích, nhưng cũng có cực đoan, cảm thấy Lộ Lê không nên chiếm vị trí thượng tướng phu nhân, y chỉ là một người bình thường, không xứng với đại nhân vật như Tần thượng tướng.

  Còn có người trực tiếp bảo Lộ Lê tự hiểu lấy mình nhanh chóng cùng Tần thượng tướng ly hôn, lấy thân phận y là người Liên Bang làm bàn đạp, bảo y biến khỏi Vinh Diệu tinh, biến khỏi R tinh hệ.

  "Phu nhân, bọn họ thật quá đáng." Nhạc Hiểu càng lướt càng bực mình, hận không thể bay đến đầu kia Tinh Võng bắt những người nói lời này tới đánh 300 trận.

  "Miệng lớn lên trên người bọn họ, chúng ta cũng không thể khống chế, bọn họ cũng chỉ dám ở trên Tinh Võng nói thôi." Lộ Lê không để bụng, y đã sớm biết Tần Vũ rất xuất sắc, sau khi gả cho hắn càng rõ ràng điểm này hơn, biết sẽ có rất nhiều người nhớ thương người đàn ông của y, sớm đã chuẩn bị tâm lý.

  "Phu nhân nói rất đúng." Nhạc Hiểu cảm thấy phu nhân thật quá không dễ dàng.

  Ở quân đoàn I, Noyce đi theo Chu Tuấn Ngạn đến văn phòng thượng tướng báo cáo tình hình mấy viên tinh cầu biên giới một tháng qua.

  Sau khi Noyce bị lưu lại Vinh Diệu tinh, vẫn luôn bị Chu Tuấn Ngạn nô dịch tới nô dịch lui, đi theo xử lý rất nhiều chuyện, tích góp một đống lửa giận, may mắn thượng tướng đã trở lại, nghĩ rốt cuộc có thể giải phóng rồi, cậu ta vui vẻ hận không thể ăn thêm mấy chén cơm.

  Báo cáo xong, Tần Vũ bảo bọn họ đi ra ngoài.

  "Thượng tướng, tôi vừa mới nhìn thấy TV phỏng vấn vị Lisa tiểu thư của gia tộc Nois kia, vị Lisa tiểu thư kia hướng tới toàn bộ công dân Vinh Diệu tinh biểu lộ thiện cảm đối với ngài, được một cô gái gia cảnh phong phú, giàu có bậc nhất ái mộ, thượng tướng có cảm tưởng gì?"

  Noyce không đi, còn e sợ thiên hạ không loạn hỏi.

  Khi Noyce cho rằng, theo tính cách sẽ bảo cậu ta trực tiếp cút đi, hoặc là lại cho cậu ta một đống việc để làm, Tần Vũ lại khác thường mà trả lời vấn đề của cậu ta.

  "Liên quan gì đến tôi, phu nhân của tôi trước nay chỉ có một."

  Biểu tình lãnh khốc dị thường, tràn ngập khinh thường đối với việc người khác ái mộ mình, lời này nếu là truyền ra, chỉ sợ vị  Lisa tiểu thư kia sẽ rất mất mặt.

  Noyce lập tức lớn gan, "Thượng tướng, tuy ngài nghĩ như vậy, nhưng phu nhân cũng không biết, nhỡ anh ấy nhìn thấy đoạn phỏng vấn này, có khả năng sẽ miên man suy nghĩ đó."

  "Được rồi, chúng ta đi ra ngoài đi." Chu Tuấn Ngạn túm chặt sau cổ cậu ta kéo ra bên ngoài.

   Buổi tối, Lộ Lê phát hiện Tần Vũ đã trở về.

  "Không phải anh nói mấy ngày gần đây đều rất bận sao, sao đã trở về rồi?" Lộ Lê rất vui mừng.

  "Đã xử lý một phần, còn lại không vội, tới đây." Tần Vũ cởi áo khoác quân trang dày nặng, gác trên cánh tay.

  Lộ Lê tò mò đi theo hắn vào thư phòng trên tầng.

  Tần Vũ treo áo khoác, xoay người không chớp mắt nhìn y chăm chú, "Việc Lisa Nois em không cần nghĩ quá nhiều, anh hoàn toàn không có hứng thú với cô ta, mặc kệ cô ta có thân phận gì."

  Lộ Lê hơi sửng sốt, thế mới biết hắn cố ý trở về một chuyến là vì nhìn thấy phỏng vấn trên màn hình, đây là sợ y nghĩ quá nhiều, trở về giải thích sao?

  "Em biết anh không có hứng thú với cô ấy." Lộ Lê tin tưởng hắn, nhưng y không nghĩ tới Tần Vũ chỉ bởi vì đoạn phỏng vấn này liền để ý đến cảm xúc của y.

  Tần Vũ gật đầu.

  "Thật ra anh muốn nói với em những lời này chỉ cần nhắn tin cho em là được, không cần chạy về." Lộ Lê rất thông cảm cho hắn, hắn dùng hơn một tháng cùng mình đến Liên Bang, y đã rất vui vẻ.

  Tần Vũ nói: "Noyce nói em sẽ suy nghĩ liên man."

  Lộ Lê sửa sang lại một chút, "Hóa ra anh trở về là vì Noyce nói cho anh."

  Tần Vũ tiếp tục gật đầu.

  "Sao Noyce luôn nói với anh mấy vấn đề này." Lộ Lê dở khóc dở cười, y đã nghĩ tại sao, Tần Vũ không giống người tinh tế trên phương diện này như vậy, hóa ra có người chỉ điểm.

  Nhưng lần này xác thật ấm đến tận tâm khảm, cho nên y quyết định tha thứ Noyce lần trước xúi giục Tần Vũ cho y một đứa nhỏ.

  Noyce không biết mình bất tri bất giác vừa tránh được một kiếp nạn.

  Có lời Tần Vũ nói, Lộ Lê tâm tình tốt đến ngày hôm sau, cho dù sự tình tiếp tục lên men cũng không ảnh hưởng đến y.

  Sáng ngày hôm sau, Tần Vũ đi, Nhạc Hiểu đột nhiên hưng phấn chạy lên kéo y xuống lầu, nói có gì đó phải cho y xem.

  Ở phòng khách màn hình TV mở ra, trên đó là Chu Tuấn Ngạn và Noyce.

  Không phải Tần Vũ, nhưng công dân đế quốc đều biết, Chu Tuấn Ngạn nói đều có thể đại biểu cho ý kiến của Tần Vũ.

  Phóng viên không gặp được Tần Vũ, tiến lên phỏng vấn Chu Tuấn Ngạn, dò hỏi anh ta rằng Tần thượng tướng có xem qua hình ảnh phỏng vấn Lisa Nois hay không.

  Chu Tuấn Ngạn nói không, một bên Noyce chen vào nói cậu ta có nói chuyện này cho thượng tướng, thượng tướng còn trả lời cậu ta một câu khiến phóng viên kích động không thôi, vội vàng truy đuổi Noyce xem Tần thượng tướng nói gì.

  Noyce thần bí cười một chút, sau đó mang nguyên lời Tần Vũ nói ra.

  Có liên quan gì với tôi đâu!

  Mấy chữ oanh tạc khiến phóng viên biểu tình vặn vẹo, bởi vì quá kích động.

  Sau đó Chu Tuấn Ngạn cùng Noyce rời đi, lưu lại phóng viên kích động không thôi tại chỗ, sau khi trở về liền bắt đầu tuyên dương Tần Vũ ' có liên quan gì đến tôi đâu ', phảng phất muốn cạo một tầng da của Lisa Nois.

  Bản tin cùng ngày che trời lấp đất đưa tin, trên Tinh Võng cũng nổ tung, Lisa Nois với Tần thượng tướng có thiện cảm, nhưng Tần thượng tướng khinh thường nhìn lại ái mộ của nàng.

  Lúc trước đám người cảm thấy Lisa cùng Tần thượng tướng xứng đôi không phải yên lặng xuống, mà là thay đổi thái độ, các antifan cũng dùng sức nhảy nhót, nhưng đại bộ phận đều là fans Tần Vũ, thấy Tần Vũ tỏ thái độ, lúc này mới đứng ra.

  Nói Tần thượng tướng rõ ràng đã có phu nhân, nàng lại nhân trường hợp công khai nói ái muội như vậy, rõ ràng không để thượng tướng phu nhân vào mắt, ngang nhiên khiêu khích, nữ nhân này cũng là cực phẩm, kết quả thì tốt rồi, bị Tần thượng tướng tự tay vả mặt.

  Lúc Lisa biết chuyện này, thiếu chút nữa hủy luôn gương mặt rụt rè, tuy người khác không nói trước mặt, nhưng nàng lại cảm thấy ánh mắt người chung quanh nhìn về phía nàng mang theo chút khác thường.

  Không muốn tiếp tục Lisa về nhà, người hầu lại nói cho nàng, gia chủ có việc tìm nàng, bảo nàng đến thư phòng.

   Lisa đi vào thư phòng, thấy phụ thân đang gọi điện cho người khác, an tĩnh chờ ông nói xong mới mở miệng, "Phụ thân, ngài tìm con có việc sao?"

  "Bản tin ta đã nhìn, con có suy nghĩ gì?" Hall đi thẳng vào vấn đề hỏi nàng.

  Lisa tức khắc làm mặt uất ức, "Bọn họ đều nói hươu nói vượn, con thừa nhận xác thật có thiện cảm với Tần thượng tướng, cũng nghĩ nếu có thể muốn phu quân giống anh ấy, nhưng cũng chỉ giới hạn như vậy, con không đến mức tự cho là đúng đi phá hư gia đình của người khác, tranh đoạt một người đã có gia đình, càng không tự cho là đúng cho rằng Tần thượng tướng nhất định sẽ thích con."

  Trong Vinh Diệu đế quốc người có thiện cảm với Tần Vũ nhiều không kể xiết, cái loại cảm giác của Lisa thật ra giống hâm mộ diễn viên nổi tiếng, không đến mức không có đầu óc cho rằng mình thích hắn, mình nhất định phải gả cho hắn, mà phóng viên nói giống như tiếc nuối khi người mình đã từng thích kết hôn, mình có điều kiện lại không thể nắm lấy cơ hội.

  "Vậy con biết mình phạm vào sai lầm gì không?" Hall biết con gái mình có tính cách như thế nào, kêu nàng tới cũng không phải chất vấn nàng.

  "Con không nên ở trước mặt phóng viên nói những lời này." Lisa gục đầu xuống, nàng biết.

  "Con biết là tốt." Hall đứng lên sờ sờ đầu con gái, "Con là con gái của Hall Nois ta, không phải người thường, nhất cử nhất động của con đều bị chú ý, bọn họ sẽ không đối đãi với con khoan dung như một công dân đế quốc bình thường, mặc kệ suy nghĩ chân thật của con là gì, bọn họ đều có biện pháp vặn vẹo, chúng ta không có biện pháp khống chế người khác, chỉ có thể khống chế chính mình."

  Lisa rũ mắt, "Nhưng như vậy chẳng phải là sống sẽ rất mệt sao?"

  "Ai bảo con là con gái của Hall Nois ta, con có rất nhiều thứ mà những người khác cả đời cũng không có, con vừa sinh ra đã cao cao tại thượng, cũng được xác định con sẽ mất đi vài thứ, chuyện này ta sẽ xử lý."

  "Con biết rồi, thưa phụ thân." Phụ thân hiểu mình, tâm tình Lisa cuối cùng dễ chịu nhiều.

  Hall ra tay, sự tình rất nhanh bị áp xuống, bị tin tức trọng yếu khác bao trùm.

  Tập đoàn tự xưng là vương trong ngành đóng thuyền Nois tuyên bố sắp cùng quân bộ hợp tác, hơn nữa quyên tặng quân đoàn I 5 tỷ tinh tệ, đối với tài sản trị giá hơn một trăm tỉ như Hall mà nói, 5 tỷ không tính là cái gì.

  5 tỷ lúc nào cũng có thể kiếm trở về, nhưng cơ hội cùng quân bộ hợp tác lại không phải lúc nào cũng có, hơn nữa có chỗ dựa như quân bộ, tập đoàn Nois tương lai phát triển sẽ càng thêm thuận lợi.

  Tin tức truyền ra, đối thủ cạnh tranh của tập đoàn Nois thay nhau hâm mộ ghen tị, bọn họ sau lưng sự kiện Lisa không thiếu quạt gió thêm củi, đã xảy ra việc như vậy, Tần thượng tướng với tập đoàn Nois hẳn là không có thiện cảm mới đúng.

  Không ngờ Hall Nois có thủ đoạn này, Tần thượng tướng cứu con gái ông ta, con gái ông ta lại liên lụy Tần thượng tướng phu nhân, vậy mà Tần thượng tướng vẫn lựa chọn hợp tác với ông ta, bọn họ không tin Tần thượng tướng là loại người sẽ bởi vì 5 tỷ tinh tệ mà động tâm, trong đó nhất định còn có việc bọn họ không biết.

  Mặc kệ người khác suy đoán như thế nào, tập đoàn Nois không chỉ không chịu ảnh hưởng, ngược lại càng có xu thế tiến thêm một bước, phát triển có thể nói quá mạnh mẽ.

  "Không hổ là Nois, ánh mắt đầu tư quả nhiên rất cao." Phụ thân Renault gọi cho Hall, lộ ra tươi cười trong lòng hiểu rõ mà không nói.

  Hall cười giống tôn phật Di Lặc, "Chỗ nào chỗ nào, cũng là may mắn thôi, tôi chỉ đúng lúc bắt lấy kỳ ngộ mà thôi."

  Phụ thân Renault không khỏi cảm khái, tỉ lệ một phần ba, đối phương có thể tìm tới hắn, cũng xác thật là vận may.

  Trên Tinh Võng bị tin tập đoàn Nois cùng quân bộ hợp tác bao trùm, dường như không có người nhắc lại việc của Lisa nữa.

  Nhạc Hiểu lướt Tinh Võng mấy lượt, nói cho Lộ Lê.

  "Đừng chú ý những việc râu ria đó, buổi chiều tôi có việc muốn đi ra ngoài một chuyến, cậu không cần đi theo, khả năng sẽ trở về tương đối trễ, đến lúc đó cậu đến quân đoàn I đi." Lộ Lê đổi quần áo ở nhà trên người, mặc vào trang phục nghiêm chỉnh.

  "Phu nhân ngài muốn đi đâu, sao mặc trang phục như vậy?" Nhạc Hiểu nuốt nước miếng.

  Đây không phải lần đầu tiên cậu ta nhìn thấy phu nhân mặc trang phục trang trọng như vậy, nhưng mỗi lần đều bị kinh diễm, ngũ quan phu nhân vốn dĩ rất hoàn mỹ, mặc quần áo đẹp, cả người sẽ được phụ trợ càng thêm tinh xảo, lúc không nói lời nào tựa như một vật phát sáng, rất khó khiến người không chú ý đến.

  Còn có cặp mắt hoa đào xinh đẹp kia, nhẹ nhàng xếch lên, khí chất ôn nhuận nháy mắt bị cảm giác tà mị thay thế, như là tinh linh từ trong bụi hoa bước ra.

  Phu nhân nếu chưa kết hôn, không cần theo đuổi yêu đương, không cần phu nhân nói chuyện, cậu ta sẽ trực tiếp quỳ gối dưới gấu quần phu nhân, hiện tại cũng đổ, cậu ta vĩnh viễn sẽ là fan não tàn.

  "Tôi muốn đi gặp thầy, nơi đó không dễ mang người ngoài vào." Lộ Lê một bên đáp, một bên cài cúc áo.

  "Phu nhân nói đến vị cơ giáp chế tạo sư cao cấp kia?" Nhạc Hiểu sau khi bọn họ đến Liên Bang nghe Noyce chuẩn uý nói.

  Lộ Lê đáp lời.

  "Vậy phu nhân ngài đi sớm về sớm, có cần tôi nói một tiếng cho thượng tướng hay không."

  "Không cần, lúc sau tôi tự mình nói với anh ấy, tôi đi trước." Lộ Lê sửa sang xong chuẩn bị ra cửa.

  "Phu nhân, đi đường cẩn thận."

  Nhạc Hiểu nhìn theo xe huyền phù rời đi mới trở về.

  Chương 136: Người chưa từ bỏ ý định

  Lộ Lê không biết đường vào phòng làm việc của thầy, cho nên đặt chế độ xe huyền phù thành tự động điều khiển, chỉ cần đưa đến địa chỉ là được.

  Trên đường gọi cho Tần Vũ, nói với hắn mình muốn đến phòng làm việc của đại sư Milo, Tần Vũ nói đã biết, bảo y chú ý an toàn.

  Tới nơi, Lộ Lê nhìn thấy tòa nhà vô cùng cao lớn.

  Cổng lớn có rất nhiều học sinh ra ra vào vào.

  Đại sư Milo đưa địa chỉ cho y ở học viện thánh Florence, y luôn cho rằng hẳn là giống sở nghiên cứu phát minh cơ giáp Lan Linh, ít người, lại ở nơi kín đáo, không ngờ là ở trong học viện, càng không ngờ là, là học viện thánh Florence nơi Tần Tuyết học.

  Lộ Lê chạy xe huyền phù đến cổng lớn học viện, bị bảo vệ cửa cản lại, chờ y chứng minh thân phận, bảo vệ cửa nhớ người trong phòng làm việc của đại sư Milo xác thật nói qua với hắn chuyện này, lập tức để y đi vào.

  "Đại sư Milo rốt cuộc thông suốt, lần này nhận một người đẹp như vậy, đáng tiếc là quá đẹp, không giống người sẽ an phận." Bảo vệ cửa nói thầm một câu, sau khi chờ y đi khỏi.

  Nếu Lộ Lê nghe được những lời này, sẽ dở khóc dở cười, lớn lên đẹp không phải do y sai, lớn lên quá đẹp, dựa vào cái gì mà kết luận y không an phận.

  Xe huyền phù từ đường xe chạy trong vườn trường đi vào, chỉ có ít người chú ý, sau đó khuất trong những dãy nhà, ngừng trước một tòa nhà cao tầng lớn không người đi qua.

  Dưới tòa nhà có một thanh niên đang đứng, nhìn thấy xe huyền phù tiến lại không có phản ứng gì, nghĩ là học sinh học viện, đến khi xe huyền phù ngừng ở trước mặt mình, cậu ta mới phát ngốc.

  Lộ Lê từ trên xe xuống, nhìn về phía Tiểu Trần hỏi: "Tôi là Ly Lục, cậu là Tiểu Trần trợ lý của thầy sao?"

  Tiểu Trần ngây ngốc gật đầu.

  "Phiền cậu mất công ở đây chờ tôi." Lộ Lê cười cười với cậu ta, tươi cười cực kỳ mê hoặc người.

  Tiểu Trần bị mài mòn rồi, cậu ta đã não bổ quá nhiều về đệ tử đại sư coi trọng, nghĩ có thể được đại sư coi trọng phỏng chừng là tính cách cũng không khác ông lắm, tướng mạo cũng sẽ không đẹp, không ngờ là người đẹp loá mắt như vậy.

  Tiểu Trần nhanh chóng mang người vào, gặp người liền nói đây là đệ tử đại sư Ly Lục, mọi người đều biết đại sư thu một đệ tử gọi là Ly Lục, còn nhận trên Tinh Võng.

  Nhìn thấy Lộ Lê xong đều có cùng phản ứng với Tiểu Trần, một hồi lâu, người đi rồi mới tỉnh lại.

  Phòng làm việc an an tĩnh tĩnh tức khắc náo nhiệt lên.

  "Đại sư, tôi đã mang người đến." Tiểu Trần gõ gõ phòng làm việc của đại sư.

  "Bảo cậu ấy tiến vào." Thanh âm đại sư Milo từ bên trong truyền ra.

  Tiểu Trần mở cửa, xoay người nói với Lộ Lê, "Đại sư bảo anh đi vào."

  "Cảm ơn." Lộ Lê cười gật đầu.

  "Không cần cảm tạ." Sắc mặt Tiểu Trần đỏ lên, chờ y đi vào lập tức đóng cửa lại, vừa đi ra ngoài đã bị mọi người vây quanh, mồm năm miệng mười dò hỏi việc của Lộ Lê.

  Lộ Lê tiến vào nhìn một vòng, bên trong phòng làm việc rất lớn, bên trong chỉ có mình đại sư Milo, chỉ thấy ông đang thực nghiệm trước bàn làm gì đó, nghe được tiếng bước chân lại đây, cũng không ngẩng đầu lên: "Đến phòng linh kiện lấy động cơ C03 số 21 lại đây."

  Lộ Lê không hỏi linh kiện trong phòng nào, nhìn thoáng qua bốn phía liền phát hiện có một phòng linh kiện lớn, đi vào là một kho hàng lớn, bên trong đặt linh kiện chồng chất như núi.

  Y cho rằng đám linh kiện này đã phân loại xong, kết quả làm y khiếp sợ, hầu hết linh kiện đều tùy ý chất đống ở bên nhau.

  Lộ Lê hít sâu một hơi, như vậy tìm chỉ sợ trời tối cũng không tìm thấy động cơ C03 số 21, y suy nghĩ biện pháp, phóng tinh thần lực ra.

  Phòng linh kiện có lớn cũng không ảnh hưởng đến tinh thần lực cường đại của y, cả những góc nhỏ cũng được tinh thần lực bao phủ.

  Lộ Lê nhanh chóng chọn lọc, chỉ năm phút đồng hồ đã tìm được động cơ C03 số 21 trong một góc, đem nó đặt lên xe đẩy bên cạnh, mang ra cho đại sư Milo.

  "Thưa thầy, là động cơ này sao?"

  Đại sư Milo liếc mắt một cái, có chút kinh ngạc, "Nhanh như vậy đã tìm thấy rồi?"

  Ông cũng không phải cố ý làm khó Lộ Lê, vừa rồi chỉ thuận miệng nói theo thói quen, chờ phản ứng lại, người đã vào phòng linh kiện, nghĩ nếu tìm không thấy, lại bảo Tiểu Trần vào, không thể tưởng được y chỉ dùng năm phút đồng hồ đã tìm ra.

  "Con dùng tinh thần lực phụ trợ." Lộ Lê giải thích.

  Đại sư Milo gật gật đầu, không hỏi cấp bậc tinh thần lực của y, chỉ khen ngợi một câu, "Không tồi, phản ứng rất tốt."

  Lộ Lê cười cười.

  "Nếu như vậy, trò dọn dẹp phòng linh kiện một chút đi, dùng tinh thần lực sửa sang lại, rèn luyện một chút cảm giác tinh thần lực." Đại sư Milo lại nói.

  Cảm giác tinh thần lực?

  Nghe được một danh từ mới mẻ, Lộ Lê không hỏi đây là cái gì, chỉ mơ hồ đoán được, dựa theo lời ông đến phòng linh kiện.

  Lúc Tiểu Trần cùng trợ thủ khác tiến vào, phát hiện Lộ Lê không ở đó, không dám hỏi đại sư Milo, dạo qua một vòng mới phát hiện người trong phòng linh kiện.

  Nhìn người đẹp đến như vậy trong phòng linh kiện xám xịt, Tiểu Trần cảm thấy thật ngượng ngùng, bởi vì phòng linh kiện đã mười ngày không sửa sang lại.

   Thông thường phòng linh kiện ba ngày dọn dẹp một lần, qua năm ngày, bên trong sẽ loạn như đống rác, vốn dĩ nghĩ ngày mai lại dọn dẹp, không ngờ hại mỹ nhân bị đại sư Milo kêu đi làm.

  Tiểu Trần băn khoăn muốn đi vào giúp Lộ Lê một chút, đột nhiên bị đại sư Milo gọi qua, chờ cậu ta làm xong việc đại sư Milo phân phó, đã qua hai giờ.

  Đang chuẩn bị vào, cửa phòng linh kiện đột nhiên mở, Lộ Lê bước ra.

  Tiểu Trần vội vàng lui ra phía sau một bước, "Cái kia, sao anh đã ra rồi?"

  "Đã dọn dẹp xong." Lộ Lê trả lời.

  Tiểu Trần a một tiếng kêu lên.

  Lộ Lê cười cười không hỏi, nói muốn đi tìm đại sư Milo rồi rời đi.

  Tiểu Trần nhanh chóng mở cửa đi vào, vừa thấy tình hình bên trong, tức khắc cảm thấy mình như đi nhầm vào phim trường.

  Kho hàng bụi bặm bẩn thỉu thập phần hỗn độn, bây giờ linh kiện đều chỉnh chỉnh tề tề sắp thành hàng.

  Tiểu Trần đi qua kiểm tra một chút, phát hiện không chỉ có sắp thành hàng chỉnh tề, mỗi cái đều được phân loại bày biện, như động cơ đặt cùng nhau, bộ phận cơ giáp cũng mỗi loại để một chỗ, nhưng không phải tùy ý đặt, mà là dựa theo đánh số cùng cấp bậc mà xếp.

  Như vậy tìm linh kiện dễ dàng hơn nhiều, muốn loại linh kiện nào, chỉ cần tìm được chỗ, lại tìm theo hàng, không cần hai phút là có thể tìm được linh kiện cần.

  Nhưng mà, công việc nặng nề như vậy, y chỉ dùng hai tiếng đã hoàn thành?!

  Ngày thường một mình Tiểu Trần phải dọn dẹp lại bảy tám tiếng đồng hồ, cho dù hai người cùng nhau làm, hai tiếng cũng không hoàn thành được, nếu không phải là Tiểu Trần tự mình đi ra ngoài đón người vào, cậu ta sẽ cho rằng người này đã sửa sang lại vài tiếng đồng hồ. Sau khi rời khỏi đây Tiểu Trần nói chuyện này cho đồng nghiệp.

  "Không hổ là đệ tử đại sư coi trọng, quả nhiên không giống người thường." Đồng nghiệp cảm khái, tâm phục khẩu phục.

  Đại sư Milo cũng không ngạc nhiên với tốc độ y, thấy y bước ra, tự nhiên giao phó việc như trợ thủ mình. Phòng làm việc rất nhiều người ở, lại không thiếu nhân thủ, bởi vì nơi này là học viện thánh Florence, học sinh của khoa chế tạo cơ giáp ở tòa nhà cách nơi này không xa, cách mấy tháng, bọn họ sẽ từ khoa chế tạo cơ giáp chọn lựa hai ba người thích hợp tới nơi này làm việc, còn không cần trả tiền lương, có thể nói sức lao động hàng ngon giá rẻ.

  Một tiếng rưỡi sau, đại sư Milo để Lộ Lê rời đi trước, người khác nhìn không ra, ông đã sớm nhìn thấy bụng đệ tử mình hơi nhô lên, tuy ông nghiêm khắc, nhưng không phải không nghĩ tới những việc có thể phát sinh.

  Ngắn ngủn hơn ba giờ, tri thức Lộ Lê học được so với tự học một tháng còn nhiều hơn, y muốn tiếp tục ở lại, nhưng y biết thầy nói một không nói hai, cũng không tranh cãi nhiều.

  "Con về trước, thưa thầy." Lộ Lê cởi quần áo lao động ra, đến phòng thay đồ đổi quần áo cũ, chào hỏi bọn Tiểu Trần rồi rời đi.

  "Đệ tử đại sư thật là hên, có thể ra về đầu tiên." Một người đồng nghiệp hâm mộ ghen ghét mà nói.

  Tiểu Trần liếc mắt nhìn hắn, "Có bản lĩnh cậu cũng khiến đại sư đuổi theo thu làm đệ tử đi."

  Đồng sự ầy một tiếng, cổ quái mà nhìn hắn, "Tiểu Trần, sao cậu nói chuyện thay anh ta, trước kia người chưa tới, cậu cũng không có thái độ này."

  "Cậu cũng biết đó là trước kia, người ta xác thật có bản lĩnh." Tiểu Trần hừ hừ.

  "Được rồi." Đồng sự tự giác không so nữa, bất luận giá trị nhanh sắc, hay là thực lực, nói thêm gì nữa là tự rước lấy nhục.

  Lộ Lê điều khiển xe huyền phù rời khỏi học viện thánh Florence, y không đi qua cổng lớn của học viện, Tiểu Trần chỉ cho y một đường rộng và yên tĩnh hơn.

  Người trong phòng làm việc ngày thường ra về cũng dùng con đường này, sẽ không đụng phải học sinh học viện, hơn nữa thời gian này cũng là lúc học sinh tan học, cổng lớn chắc chắn đầy người.

  Ra khỏi học viện thánh Florence không bao lâu, Lộ Lê đưa xe huyền phù lên quỹ đạo trong không trung, một chiếc xe huyền phù đơn sơ đột nhiên vụt ra, vội vàng dừng lại.

  "Làm cái gì vậy, không biết như vậy rất nguy hiểm sao?" Lộ Lê mở cửa xe đi đến trước mặt chiếc xe huyền phù kia, mặt không vui gõ gõ đầu xe.

  Người điều khiển từ trên xe đi xuống, ngũ quan bình thường, ném vào trong đám đông sẽ nhanh chóng bị chìm xuống.

  Người này, trên mặt không có nửa điểm hoảng loạn, đôi mắt có sự trầm lặng bình tĩnh, khi Lộ Lê hồ nghi thì mở miệng: "Lộ thượng úy, có mượn thời gian nói chuyện được không."

  Sắc mặt Lộ Lê biến đổi, Lộ thượng úy xưng hô này y đã lâu không còn nghe được, không nghĩ lại nghe thấy ở chỗ này.

  Lộ Lê còn nghĩ rằng Trương tướng quân đã hết hy vọng, nếu người của ông ta xuất hiện ở chỗ này, còn chuẩn xác chặn y lại, chứng tỏ đã không phải kế hoạch một ngày hai ngày, lần này cự tuyệt, nói không chừng lần sau sẽ lại tìm tới, quyết định mượn cơ hội này cùng bọn họ nói rõ ràng, thấy chung quanh không có gì người đi qua, hắn nói: "Mượn thời gian thì không cần, có chuyện gì nói thẳng đi, tôi không có thời gian."

  "Vậy tôi nói thẳng, Trương tướng quân hy vọng ngài có thể suy xét lại một chút, việc Hà Kiến Bạch ông ấy thật sự không biết, xin ngài nể mặt mũi của ông ấy, giúp Liên Bang một lần."

  "Chuyện này không có khả năng." Lộ Lê không chút do dự cự tuyệt, "Nếu ông ta vì tôi suy xét một chút, sẽ không để anh tìm tôi tại đây lúc này."

  "Tướng quân cũng là không có cách nào, mới có thể......"

  "Không cần giải thích với tôi," Lộ Lê ngắt lời hắn, "Xin anh chuyển lời cho Trương tướng quân, tôi không nợ ông ta, chân tướng lúc trước là gì, tôi đều đã biết, bảo ông ta đừng đến quấy rầy tôi nữa, bằng không, tôi không thể bảo đảm sẽ không làm ra chuyện gì đâu, anh đi đi."

  "Lộ thượng úy, ngài thật sự không suy xét lại một chút được sao?" Người nọ trầm khuôn mặt hỏi.

  "Không có gì phải suy xét, về công về tư, tôi đều không có lý do giúp ông ta, như tôi đã nói trước, tốt nhất anh nên rời đi." Lộ Lê ngầm có ý cảnh cáo mà nói.

  Người nọ biết y không nói giỡn, đành phải ngồi xe huyền phù rời đi.

  Tận mắt nhìn xe huyền phù biến mất trong tầm nhìn, thần sắc Lộ Lê khẽ buông lỏng, sau đó cũng ngồi lên xe huyền phù rời đi.

  "Serrill, cậu đang nhìn gì đó?"

   Mấy đứa bạn đi phía trước một lúc, phát hiện người không theo kịp, quay đầu nhìn thấy hắn đứng ở một giao lộ, biểu tình bình tĩnh nhìn cái gì đó.

  Trong đó một người đi tới, theo tầm mắt hắn xem xét, đừng nói người, đến bóng dáng chó mèo cũng không nhìn thấy.

  "Không có gì, chúng ta đi thôi." Serrill lắc đầu, khuôn mặt xinh đẹp một lần nữa lộ tươi cười.

  Buổi tối Tần Vũ trở về, hỏi y ở phòng làm việc của đại sư Milo thế nào.

  Lộ Lê nói cho hắn không khí rất tốt, y rất thích phòng làm việc của thầy, không có loại không khí nghiêm túc khiến người bó tay bó chân như Lan Linh.

  "Nhưng phòng làm việc của thầy sao lại ở trong học viện thánh Florence?"

  "Đại sư Milo trên danh nghĩa là giáo sư của học viện thánh Florence, kiêm viện trưởng khoa chế tạo cơ giáp."

  Tần Vũ giải thích chứng thực suy đoán trong lòng y, ban đầu y đã nghĩ thầy có phải giáo viên ở học viện hay không.

  Lộ Lê không nói nữa, Tần Vũ giương mắt nhìn y, phát hiện vẻ mặt của y vừa rối rắm, vừa do dự.

  "Muốn nói cái gì thì nói đi."

  Lộ Lê không muốn giấu hắn, liền nói việc hôm nay gặp được người Trương tướng quân phái tới, cùng với việc mình đã chuyển lời cảnh cáo cho Trương tướng quân.