- Tinh Te Chi Thuong Tuong Phu Nhan Thi Hac Ho Doan Gia Chuong 169 170

Tùy Chỉnh

  Chương 169: Cô nhỏ thật đáng thương

  Sáng ngày hôm sau, Tần Tuyết đang muốn ra cửa thì bị Lộ Lê gọi lại.

  "Chị dâu có chuyện sao?" Tần Tuyết quay đầu lại.

  Lộ Lê lấy ra ba cái không gian khấu, "Em giúp anh đem ba cái này mang đến học viện thánh Florence, đến lúc đó Renault sẽ đến tìm em, em đưa đồ cho bọn họ là được."

  Thấy là ba cái không gian khấu, Tần Tuyết cũng không nghĩ bên trong sẽ là ba bộ cơ giáp, nhận xong bảo đảm sẽ tự mình giao vào tay bọn họ, rồi đến học viện.

  Tần Tuyết đến học viện không bao lâu, ba người Renault gấp không chờ nổi tìm tới.

  Ba người ở học viện đều là nhân vật có tiếng, Tần Tuyết đã nghe nói về bọn họ, cũng gặp qua bọn họ khi tham gia thi đấu cơ giáp trong học viện, cùng với thi đấu tổ chức giữa các đại học viện, chẳng qua giao thoa không nhiều lắm.

  Ba người đồng thời xuất hiện ở lớp Tần Tuyết, lập tức gây ra oanh động không nhỏ.

  "Tần Tuyết ở đây sao?" Renault bắt lấy một nam sinh đang chuẩn bị đi vào, có mấy nữ sinh nhìn lại đây, cậu ta cũng chưa chạm vào, nam sinh bị bắt lấy kinh ngạc quay đầu lại, lập tức nhận ra cậu ta là ai, tức khắc kích động, không chờ cậu ta liếc mắt vào trong phòng học, Tần Tuyết đã chủ động đi ra.

  "Đi thôi, chúng ta đến nơi ít người." Tần Tuyết không muốn bị vây xem, nói xong không đợi bọn họ phản ứng đã đi ra ngoài trước.

  Đến dưới lầu, đúng lúc nhìn thấy Barbara từ đối diện đi tới, phía sau là đám Chiêm Giai Giai đi theo, người sau cũng nhìn thấy cô.

  Tần Tuyết liếc nàng một cái, hờ hững dời tầm mắt, đi đến hướng khác. Từ lúc phát sinh những việc đó, cô cùng Barbara ở học viện như người lạ, cô và Barbara trước sau có khúc mắc, Barbara đi tìm cô vài lần, đều bị cô tìm cớ đẩy đi, sau đó rốt cuộc không tới tìm nữa.

  Barbara không ngốc, một lần hai lần còn có thể nói là trùng hợp, vài lần đều bị cự tuyệt, nàng biết Tần Tuyết đang oán mình, nàng có kiêu ngạo của công chúa, nếu Tần Tuyết không muốn lui tới cùng nàng, nàng cũng sẽ không ăn nói khép nép lại gần.

  "Công chúa Barbara, cậu cùng Tiểu Tuyết rốt cuộc làm sao vậy?" Chiêm Giai Giai ở một bên nhịn không được hỏi.

  Từ khi Barbara hỏi các cô muốn đi theo nàng, hay là đi theo Tần Tuyết, đã đoán được giữa các cô chắc chắn đã xảy ra vấn đề, sau đó hai người ở học viện đều cư xử như người lạ, càng xác định là đã xảy ra chuyện.

  "Không nên hỏi thì đừng hỏi." Barbara trầm mặt, xoay người đi.

   Sắc mặt Chiêm Giai Giai khó chịu, nhưng vẫn đi theo.

  Tới nơi ít người, Tần Tuyết mới đưa ba cái không gian khấu cho ba người, không gian khấu màu sắc bất đồng.

  Cô dựa theo chị dâu chỉ dẫn, đưa màu đen cho Renault, màu xanh lam cho Âu Cùng, màu bạc cho Nhạc Ân Dương.

  "Thật tốt quá, về sau tôi cũng có cơ giáp riêng biệt rồi!" Renault yêu thích không buông tay cầm không gian khấu, ảo tưởng bên trong một bộ cơ giáp cao lớn lại uy phong, hiện tại còn chưa có màu sắc, nhưng một khi sơn màu xong, chắc chắn sẽ càng uy phong.

  "Cơ giáp?" Tần Tuyết nghe cậu ta nói, lại dừng bước chân.

  Renault thấy cô dường như không biết, lập tức quơ quơ không gian khấu trên tay, đắc ý dào dạt mà nói: "Sao nào, cô không biết anh Lộ định chế cho chúng tôi một bộ cơ giáp sao?"

  "Xì, có gì đặc biệt hơn người, chị dâu cũng nói sẽ định chế một bộ riêng biệt cho tôi." Ánh mắt Tần Tuyết dừng ở không gian khấu trong tay cậu ta, nghĩ nghĩ, "Này, triệu hồi cơ giáp của anh ra, nhìn xem thế nào."

  "Được rồi, tôi sẽ thỏa mãn lòng hiếu kỳ của cô, nhưng chúng ta phải đến phòng huấn luyện."

  Bốn người chuyển qua phòng huấn luyện cơ giáp, Renault thả cơ giáp ra, cao tới bốn mét sáu, giống như ảo tưởng của cậu ta.

  "Sao không có màu vậy?" Tần Tuyết ngửa đầu.

  "Bởi vì chúng tôi muốn tự mình sơn màu." Nhạc Ân Dương nói.

  "Để chị dâu tôi sơn không phải tốt hơn sao, anh ấy hiểu nguyên liệu phòng ngự hơn so với các anh." Tần Tuyết khó hiểu.

  Này vừa nghe là biết ngay cái gì cũng không biết "Tần Tuyết này, nể tình quen biết, tôi khuyên cô, tốt nhất đừng cho chị dâu cô giúp cô sơn, cô có thể để anh ấy giúp cô chọn, nhưng tuyệt đối đừng cho anh ấy giúp cô pha thuốc màu, bằng không, cô nhất định sẽ hối hận." Nhạc Ân Dương nói lời thấm thía.

  "Vì sao?" Tần Tuyết vẫn không hiểu.

  Renault không kiên nhẫn dài dòng như vậy, liền kể thẩm mĩ quan kì dị của Lộ Lê nói cho cô, cậu ta cũng mới biết tối hôm qua sau khi nghe hai người nói, khi đó nghĩ mà sợ không thôi, may mắn có hai người bọn họ, bằng không về sau cậu ta đều phải dùng cơ giáp xấu không chịu nổi để đối chiến.

  Tần Tuyết tức khắc không biết nói cái gì cho phải.

  "Sao các anh đều ở chỗ này?" Eddie kết thúc huấn luyện ra, vừa vặn nhìn thấy bọn họ.

  Renault còn chưa mở miệng, Nhạc Ân Dương vội vội vàng vàng vẫy tay với cậu ta, "Eddie, cậu tới đúng lúc lắm, giúp bọn tôi thí nghiệm số liệu ba bộ cơ giáp một chút, đây là cơ giáp Lộ ca định chế riêng cho chúng tôi."

  Vừa nghe là cơ giáp do anh Ly Lục chế tạo, ánh mắt Eddie sáng lên, lập tức đi tới.
 
  "Cậu ta bảo cậu lại đây thì cậu tới, sao cậu nghe lời như vậy?" Renault không vui nói.

  Eddie nhìn anh ta một cái, không thể hiểu, "Chẳng lẽ chúng ta không phải là bạn bè sao, lại nói đây là cơ giáp anh Ly Lục chế tạo, tôi cũng muốn nhìn số liệu một chút."

  Renault càng thêm mất hứng, cũng không biết vì cái gì.

  Eddie là cơ giáp chế tạo sư, có thói quen mang máy trắc nghiệm tùy thân, tuy kết quả thí nghiệm không tinh tế, nhưng cũng có thể đại khái biết tính năng cơ giáp.

  Ba bộ cơ giáp đứng xếp hàng, Eddie cầm dụng cụ rà quét, ước chừng mười phút sau, ba bộ cơ giáp đều quét xong.

   Cậu ta xuất số liệu bộ cơ giáp đầu tiên ra, vừa nhìn thấy, không khỏi ngây ngẩn cả người, vội vàng xem hai chiếc cơ giáp khác, tức khắc choáng váng.

  "Làm sao vậy, làm sao vậy, cậu nói chuyện đi chứ." Mấy người Renault nhìn lại đây.

  Eddie hoàn hồn, trực tiếp đem kết quả trên dụng cụ thí nghiệm ra cho bọn họ xem, Tần Tuyết cũng nhịn không được thăm dò, bốn cái đầu ghé vào cùng nhau, sau đó đứng hình tại chỗ, không nhúc nhích, thật lâu.

  "Đệt, vậy mà đạt tới số liệu cơ giáp cấp C, này cũng quá trâu bò rồi." Mặt Renault đỏ lên, đây là vui mừng quá mức.

  "Uh, đúng vậy." Nhạc Ân Dương và Âu Cùng cũng nhịn không được lộ ra thần sắc hưng phấn.

  Tuy sớm biết rằng thực lực anh Lộ hẳn là không tồi, nhưng không nghĩ lợi hại như vậy, rõ ràng là cơ giáp cấp D, lại có số liệu có giáp cấp C, đó có phải có thể nói, về sau y chế tạo ra cơ giáp cấp C, cũng sẽ có số liệu có giáp cao cấp?

  Tần Tuyết kiềm chế kích động, lặng lẽ nắm chặt nắm tay, đôi mắt phóng thích ánh sáng sáng ngời.

  Cơ giáp cấp C đắt hơn cơ giáp cấp D không chỉ năm lần, nhưng trên thị trường vẫn tương đối thiếu, bởi vì trình tự làm việc của nó so với cơ giáp cấp D phức tạp hơn, sản lượng không cao, thứ này cũng hoàn toàn dựa vào lượng bán buôn chế tạo, cho dù có thể mua được, cũng không phải vì mình định chế riêng biệt.

  Cô không khỏi chờ mong cơ giáp của mình, số liệu hẳn là giống bọn họ, sẽ là thế nào đây.

  Eddie hâm mộ nhìn bọn họ, cậu ta cũng muốn làm chiến sĩ cơ giáp, chỉ tiếc cậu ta mặc định không thể đảm đương nổi.

  Nhưng không sao, hiện tại cậu ta đã có mục tiêu khác, cậu ta phải lấy Ly Lục ca làm chuẩn, tương lai trở thành người lợi hại giống y.

  Buổi tối ăn cơm, Tần Tuyết chờ lúc Tần nguyên soái không ở đó, mới cùng Lộ Lê nói cô đã nhìn thấy cơ giáp của bọn họ, nói y thật là lợi hại, vô cùng hâm mộ.

  Lộ Lê nói với cô, ngày mai sẽ chế tạo cơ giáp cho cô, đã bắt đầu chuẩn bị, đi lên mới nhớ tới một chuyện, "Đúng rồi, em muốn tự mình sơn nguyên liệu phòng ngự không?"

  Tần Tuyết hơi sửng sốt, việc này cô đã quên, nghĩ nghĩ, cô lắc lắc đầu.

  Lộ Lê nhớ phản ứng của ba người Renault ngay lúc đó, sợ cô không thích thẩm mỹ của mình, liền nói thêm.

  "Không sao, chị dâu, đó là cơ giáp anh định chế riêng cho em, thế nào em cũng thích, cơ giáp vẻ ngoài đẹp hay không đẹp không quan trọng, quan trọng là tính năng." Tần Tuyết hiếm khi nói chuyện vô cùng đạo lý.

  Lộ Lê ngoài ý muốn nhìn cô một cái, gật đầu, hy vọng đến lúc đó cô đừng hối hận.

  Tần Tuyết đã có chuẩn bị tâm lý, cô cảm thấy mình sẽ không hối hận.

  Nhưng mà chờ đến lức cô thật sự nhìn thấy chiếc cơ giáp kia, cô mới biết được mình quá trẻ tuổi, sức tưởng tượng của nhân loại luôn là vô cùng, không có xấu nhất, chỉ có xấu hơn.

  Hôm sau, Lộ Lê mang theo con trai ra cửa, Tần quản gia còn đưa cho y một ít đồ ăn đã làm xong, có hai phần ba là đồ ăn cho Soái Soái, đều ở trong hộp lớn ổn định nhiệt độ, trong 48 giờ, lấy ra sẽ giống vừa mới làm, chỉ là hương vị sẽ hơi có hơi chênh lệch.

  Hôm nay hiệu suất không ít hơn so với ngày thường, Lộ Lê biết hẳn là do hai ngày nay mình tích lũy không ít kinh nghiệm, ban đầu ba giờ một bộ cơ giáp, hiện tại chỉ cần hai giờ, một nguyên nhân khác là cơ giáp cho Tần Tuyết tương đối ít tinh xảo, không cần cố sức như những người khác.

  Lộ Lê nhìn con trai, lấy cho nó một chai sữa, sau đó trở về pha màu sơn, con gái chắc chắn sẽ thích màu sắc tươi đẹp, vừa lúc y cũng thích, nên dựa theo sở thích của mình làm.

  Soái Soái uống sữa xong thì buông cái chai xuống, bước hai chân ngắn nhỏ đi vào phòng làm việc của cha, cửa khép hờ, đứng ở cửa là có thể nhìn thấy tình huống bên trong.

  Soái Soái nhìn cha đưa lưng về phía nó, trước mặt có một bộ cơ giáp rất cao lớn, nhìn hai giây, đôi tay đột nhiên che mắt lại.

  Lộ Lê cảm giác có người, quay đầu lại vừa lúc nhìn thấy con trai che lại đôi mắt, buông công cụ trong tay đi tới.

  "Bảo bối, con tới làm gì?"

  "Cha, cha đang làm gì vậy?" Soái Soái tò mò hỏi, đôi mắt không nhìn lại cơ giáp.

  Lộ Lê bế nó lên, giải thích: "Cha tự sơn tầng ngoài cho cơ giáp, con đừng tới gần quá."

  "Cha sơn thật dễ nhìn nga." Đứa nhỏ làm như thật gật gật đầu.

  "Phải không, vậy con vừa mới làm gì mà che đôi mắt?" Chóp mũi Lộ Lê chống chóp mũi nó, hừ một tiếng.

  Soái Soái xoay chuyển tròng mắt, "Như vậy cha mới không nhìn thấy con."

  "Là như vậy sao, được rồi, cha tạm thời tin tưởng con, cơ giáp này thật ra là cho cô nhỏ(*) của con."

  (*) Người nhà này vẫn gọi Tần Tuyết là cô nhỏ để phân biệt với Tần Thường là cô lớn.

  Soái Soái nghĩ đến cô nhỏ ngày thường chơi với mình, đột nhiên thấy tội nghiệp, cô nhỏ thật đáng thương.

  Lộ Lê làm xong những việc còn lại, thu hồi cơ giáp, cùng con trai đi ra ngoài ăn cơm.

  Tần quản gia chuẩn bị cho bọn họ đồ ăn rất phong phú, của con trai cũng không chỉ là cháo, còn có một ít đồ ăn tương đối thích hợp với trẻ em, Lộ Lê muốn cho nó ăn, nhưng nó muốn tự mình ăn.

  Chờ nó ăn xong, Lộ Lê nhớ tới một việc.

  "Bảo bối, buổi chiều cha không làm việc, chúng ta đến trung tâm thương mại, mua rất nhiều rất nhiều đồ cho con nhé."

  Nếu về sau còn muốn mang con trai lại đây, Lộ Lê cảm thấy cần chuẩn bị nhiều đồ cho trẻ con hơn, đặc biệt là con y có chỉ số thông minh cao như vậy.

  Trung tâm thương mại của Vinh Diệu tinh không thiếu nhất chính là đồ chơi trí tuệ cho trẻ em, sau khi Lộ Lê đến trung tâm thương mại, đến chỗ bán quần áo trẻ em trước, mua hơn mười bộ quần áo, dưới sự chỉ dẫn của nhân viên đến khu đồ chơi.

  Nhân viên biết y mua cho con mình, cố ý dẫn bọn họ đến khu vực dưới một tuổi, Lộ Lê đi đến nửa đường, nhìn khu vực 6 đến 10 tuổi, liền đẩy con trai đang ngồi xe con qua.

  Nhân viên cho rằng y đi lầm đường, vội vàng nói cho y khu vực dưới 1 tuổi ở phía trước, Lộ Lê nói với hắn không sai, mình muốn mua độ tuổi này, sau đó để con trai tự chỉ những thứ muốn mua, nhân viên ở phía sau vẻ mặt ghét bỏ.

  Cho dù là khu vực 6 đến 10 tuổi, cũng có phần dễ hiểu và khó khăn, đồ đứa nhỏ chỉ tất cả đều là độ khó cao, một lóng tay một đống lớn.

  Lộ Lê vung tay lên, hào khí mua hết.

  Sắc mặt nhân viên phức tạp, kích động giúp bọn họ tính tiền.

  Lộ Lê thu toàn bộ vào không gian khấu, cũng treo không gian khấu trên cổ áo con trai, cười nói: "Bảo bối, đây là tài sản của con, giữ cho tốt."

  Soái Soái trịnh trọng gật gật đầu.

  Đi ngang qua khu thực phẩm, Lộ Lê nghĩ căn cứ sắp hết đồ ăn, dứt khoát mua một ít.

  Tìm một chiếc xe mua sắm, đặt con trai lên, rồi đẩy đi mua.

  Soái Soái một đường ngồi yên, đồ duỗi tay có thể bắt được đều bị nó cầm bỏ vào xe mua sắm, cái gì cũng lấy, Lộ Lê chỉ có thể dở khóc dở cười thả lại, vỗ vỗ tay nhỏ: "Bảo bối, không thể cái gì cũng lấy, chúng ta chỉ có thể lấy thứ muốn ăn, hiểu không?"

  Soái Soái bĩu bĩu môi, được rồi.

  Chương 170: Hải tặc

  Lộ Lê chọn một xe thực phẩm, lại đến khu thực phẩm tươi sống mua một ít rau dưa và thịt, sáng nay vừa mới lên giá. Siêu thị thế giới tương lai rất nghiêm khắc, không cho phép xuất hiện bất luận sản phẩm nào quá thời hạn, một khi bị phát hiện, siêu thị này sẽ đóng cửa vĩnh viễn, cho dù có phương pháp, cũng phải chỉnh đốn một lần nữa, sau này mỗi ngày đều sẽ có người tới kiểm tra sản phẩm của họ  đã quá hạn hoặc sắp quá hạn hay không.

  Mua xong mấy xe, y tìm nhân viên hỗ trợ đẩy đến quầy thu ngân bên kia, xong thì thu hồi vào, ôm con trai ra khỏi siêu thị, đi vào bãi đỗ xe bên ngoài trung tâm thương mại, xe huyền phù của họ ở phía trước.

  Hai đứa nhỏ một nam một nữ đột nhiên từ bên cạnh một chỗ nhỏ hẹp kinh hoàng thất thố chạy ra.

  Lộ Lê chỉ tránh thoát một người trong đó, bị đứa bé trai tốc độ tương đối nhanh đụng vào, lùi về sau vài bước mới đứng vững thân thể, nhanh chóng ôm chặt con trai.

  "Chú ơi, cầu xin ngài, cứu cứu em gái con với!" Đứa bé trai vội vội vàng vàng bắt lấy quần áo Lộ Lê, ngửa  khuôn mặt nhỏ dơ hề hề, khẩn cầu nhìn y.

  Ánh mắt Lộ Lê lướt qua đứa bé trai đầy mặt sốt ruột, dừng ở đứa bé gái nằm trên mặt đất. Trên người, trên mặt đỏ lên, không biết là sinh bệnh, hay là làm sao vậy, hơi thở có chút mỏng manh.

  "Em gái cháu làm sao vậy, sao các cháu lại ở chỗ này?" Lộ Lê hỏi.

  Đứa bé trai đi đến bên người bé gái, nắm tay con bé, nức nở nói: "Mẹ kế muốn bán em đi, con mang theo em rời nhà trốn đi, nhưng em sinh bệnh, sắp chết rồi, chú, ngài cứu cứu em con đi." Trên khuôn mặt tất cả đều là nước mắt.

  Lộ Lê xong việc này cảm khái vô số lần, tuổi còn nhỏ đã là ảnh đế, lớn lên còn như thế nào, nhưng lúc này y cũng không hoài nghi, trong lòng có chút đồng tình, đại đa số mẹ kế xác thật đều sẽ không thích con gái vợ trước của chồng.

  Đi đến bên người bé gái, sờ cái trán của nó, rất nóng, xem ra là phát sốt, thân thể cũng mang bộ dáng dinh dưỡng không đủ.

  Y lấy ra hộp thuốc hạ sốt nhỏ, đây là dược phẩm y mua ở trung tâm thương mại, y còn mua những cái khác, chủ yếu là vì lo trước khỏi hoạ, không nghĩ nhanh như vậy đã cần dùng.

  Để con trai lên mặt đất, Lộ Lê một bên nắm tay nó, một bên cho bé gái ăn thuốc hạ sốt.

  Thuốc hạ sốt hiệu quả lộ rõ, chỉ chốc lát, trên mặt bé gái đã bớt đỏ ửng, mở bừng mắt.

  Lộ Lê theo bản năng nhìn về phía bé gái.

  "Cảm ơn chú." Bé trai xin lỗi y.

  Lộ Lê ngẩng đầu, đột nhiên ngửi được mùi kỳ quái, có chút gay mũi, lập tức dừng hô hấp, nhưng đã muộn, y nhìn về phía bé trai, bé trai cười rất chân thành, tầm mắt càng ngày càng mơ hồ, trước khi lâm vào hôn mê, y nhìn con trai, phía sau có một người đàn ông đi tới.

  Lộ Lê tỉnh lại phát hiện mình đang ở một nơi xa lạ, thuốc còn chưa hoàn toàn mất đi hiệu lực, đầu đau nhói từng cơn, trước mắt mờ một lúc mới nhìn thấy rõ được, phòng không có ánh mặt trời chói mắt, chỉ có ánh đèn sáng ngời.

  Nhớ lại những việc trước khi hôn mê, không khỏi thầm than mình sơ xuất, không nghĩ đối phương sẽ lợi dụng hai đứa trẻ con để làm giảm cảnh giác của y, đặc biệt là trẻ con sinh bệnh, người bình thường đều sẽ không vô tình tránh đi.

  Nhưng là ai đây?

  Lộ Lê nhớ lại mình có đắc tội người nào hay không, ở Vinh Diệu tinh y rất ít khi tiếp xúc cùng người ngoài, hẳn là không có khả năng, đến Liên Bang, từ sau lần đó, Trương tướng quân muốn phái người lẫn vào Vinh Diệu tinh tiếp xúc với y, đã không còn khả năng.

  Nếu sẽ không phải kẻ địch của y, chẳng lẽ là kẻ địch của Tần Vũ?

  Này thì quá nhiều, Lộ Lê nghĩ tới nghĩ lui cũng không có manh mối gì, chỉ có thể nhìn một bước đi một bước, việc cấp bách là tìm được con trai.

  Con trai hẳn là cũng bị mang đi, Lộ Lê cưỡng bách mình bình tĩnh lại, ngàn vạn lần đừng hoảng loạn, đối phương nếu bắt y tới đây, hẳn là sẽ không động thủ với con y.

  Lộ Lê đứng lên, bắt đầu đánh giá phòng, phát hiện chỉ có một cửa, bốn phía tất cả đều là tường, không nhìn được bên ngoài là tình huống như thế nào.

  Y đợi một hồi, bởi vì không biết mình hôn mê bao lâu, chỉ có thể căn cứ ba bữa cơm để phán đoán.

  Y suy đoán không sai, ước chừng nửa giờ sau, cửa phòng mở.

  Một gã đàn ông trên người tản ra không khí thổ phỉ bưng khay thức ăn đi vào, nhìn thấy Lộ Lê dựa ở góc tường đã tỉnh lại, cũng không ngạc nhiên, trực tiếp để khay thức ăn lên mặt đất, "Tỉnh thì ăn cơm."

  "Các ngươi là người nào, vì sao bắt tôi, con trai của tôi đâu?" Lộ Lê nhanh chóng quét mắt qua hình ảnh bên ngoài khi hắn tiến vào, có một người canh giữ ở bên ngoài.

  "Đâu ra nói nhảm nhiều như vậy." Gã đàn ông không kiên nhẫn.

  Lộ Lê đứng lên đi đến trước mặt gã, lạnh mặt, "Trả lời vấn đề của tao."

  Khí thế y quá cường thịnh, gã đàn ông hơi sửng sốt, vừa rồi đột nhiên bị dọa sợ, chờ đến khi phản ứng lại, lại nhìn Lộ Lê thân thể lùn hơn so với gã một chút, còn gầy yếu, cười lên, bẻ khớp xương tay đi tới chỗ y, "Được thôi, bây giờ ông nội sẽ trả lời vấn đề của mày."

  Dứt lời một quyền đấm về phía Lộ Lê, nắm tay mang theo một luồng gió, nhìn như làm cho người ta sợ hãi, thật ra chỉ hù người.

  Quá chậm.

  Lộ Lê quay đầu đi, chế trụ cổ tay của gã, một cái tay khác bóp chặt yết hầu gã, làm gã không thể phát ra tiếng, lại ném gã lên mặt đất.

  Nháy mắt cảm thấy hít thở không thông, mặt gã đàn ông đỏ lên, muốn dùng một cái tay khác để bắt Lộ Lê, yết hầu bị nắm thật chặt, tức khắc không còn sức lực.

  "Không muốn chết thì nói, thành thật một chút cho tao, tao hỏi cái gì, mày đáp cái ấy, hiểu chưa?" Lộ Lê dùng giày da đạp lên nhược điểm của gã, chỉ cần dùng sức, là có thể dẫm nát.

  Gã ta bị dọa sợ, nếu không có mệnh căn, sau này còn sống sao, vội vàng gật đầu.

  "Vấn đề tao vừa hỏi, trả lời." Lộ Lê buông yết hầu gã, nhưng giày da lại đè ép thêm, ý uy hiếp rất rõ ràng.

  Gã đàn ông không dám mạo hiểm, vội vàng trả lời: "Chúng tao là hải tặc vũ trụ, bắt mày là bởi vì mày đẹp, còn mang theo con trai mày, tương đối dễ xuống tay."

  Lộ Lê cười lạnh, "Mày đang nói giỡn với tao sao, bởi vì tao đẹp thì bắt tao?" Dứt lời trên chân dùng sức một cái.

  "Đừng đừng," Gã đàn ông cảm giác nguy cơ trứng trứng sắp bị dẫm nát, cuống quít kêu lên, "Tao nói thật, bởi vì đẹp mới bán được ra ngoài, đứa nhỏ của mày mới mấy tháng, cũng tương đối dễ bán."

  Trong đầu Lộ Lê nháy mắt xẹt qua một suy nghĩ, rốt cuộc biết những kẻ này là kẻ nào, hải tặc tinh tế chuyên môn bắt cóc dân cư, vậy mà có thể gặp y, còn là ở trên Vinh Diệu tinh, hiện tại hải tặc tinh tế đều càn rỡ như vậy sao, hành tinh Thủ Đô của đế quốc Vinh Diệu cũng dám đến?

  Nhưng mà, không biết bọn họ có phải kẻ Tần Vũ vẫn luôn tìm hay không, tên là thế lực buôn người Thiên Long, nếu đúng mà nói, nói không chừng có thể...... Không được, Lộ Lê nghĩ đến con trai, y không thể mang theo con trai mạo hiểm, việc cấp bách chính là thoát khỏi nơi này.

  "Con trai tao đâu, chúng mày mang nó đi đâu rồi?" Lộ Lê lạnh giọng hỏi.

  Gã đàn ông nói: "Con trai mày không có chuyện, chúng tao chỉ đem nó nhốt cùng những đứa khác mà thôi."

  Nghe được con trai không có việc gì, trong lòng Lộ Lê thở dài nhẹ nhõm một hơi, lại hỏi: "Nhốt ở đâu, nơi này là chỗ nào, tao hiện tại ở đâu, tao hôn mê bao lâu, trả lời hết cho tao."

  "Nhốt trong phòng cách nơi này không xa, nơi này là phi thuyền của bọn tao, hiện tại hẳn đã rời khỏi phụ cận Vinh Diệu tinh, mày hôn mê ba tiếng rồi."

  Nói cách khác hiện tại đang ở giữa vũ trụ, chắp cánh khó thoát.

  Sắc mặt Lộ Lê rất khó coi.

  Ba tiếng, tính tính thời gian, lúc y hôn mê đã hơn bốn giờ, thời gian này còn chưa về nhà, Tần quản gia chắc chắn sẽ gọi cho y, y không trả lời, là có thể phát hiện việc không đúng, Tần Vũ hiện tại hẳn là đã biết cha con họ mất tích, hy vọng hắn nhanh chóng phát hiện bọn họ ở trên chiếc phi thuyền này.

  Tần Vũ xác thật đã biết, nhưng chậm hai tiếng, người biết trước là Tần nguyên soái, biết Lộ Lê và cháu trai không thấy đâu, ông tức giận lập tức sai người đi tìm, phân phó xong mới thông báo cho mấy anh em Tần Vũ, chỉ là phi thuyền hải tặc đã rời khỏi Vinh Diệu tinh.

  Không cho gã đàn ông cơ hội nói tiếp, Lộ Lê đập gã hôn mê, trùng hợp ngoài cửa vang lên tiếng gõ cửa.

  "Mày có khỏe không, đưa cơm lâu như vậy." Nói xong đã mở cửa tiến vào.

  Lộ Lê nhanh chóng đi ra sau cửa, lúc đối phương thăm dò tiến vào liền túm người đánh bất tỉnh, động tác liền mạch lưu loát, lại trói hai người vào cùng nhau, miệng lấp kín vải xé từ trên người bọn họ xuống, sau đó đi ra ngoài. Người nọ hẳn là không có khả năng lừa y, con y 90% ở ngay phụ cận.

  Lộ Lê sờ soạng qua, trên đường gặp được hải tặc khác thì trốn đi, rốt cuộc nhìn thấy căn phòng thứ nhất, có hai gã hải tặc thủ ngoài cửa, không phát hiện có người ở phụ cận, hai người đang nói chuyện.

  "Năm nay càng ngày càng khó lăn lộn, đã qua nửa năm, đến bây giờ mới bắt được một trăm."

  "Cũng không phải vậy, hiện tại mọi người tính cảnh giác rất cao, nếu không phải dựa vào Bash và Tiểu Lệ, năm nay khả năng một trăm còn không có."

  "Người lớn thì không sao, mấu chốt là trẻ con, phía trên yêu cầu mỗi năm ít nhất phải bắt được 500 đứa, tốt nhất là 0 đến 5 tuổi, trẻ con tuổi này không nhớ được lâu, chờ thêm mấy năm, lại tẩy não, việc gì cũng không nhớ rõ."

  "Nói cũng đúng."

  "Đáng tiếc, người lớn giữ trẻ con thật chặt, nếu không phải ngày hôm qua bắt được một đứa, chúng ta đều không dễ báo cáo kết quả công việc."

  "Mày nói cái đứa kia á, nó quá ầm ĩ, cách một lúc là khóc, mỗi lần vào đều phiền muốn chết."

  "Mấy đứa trẻ mấy tháng đều như vậy."

  Lộ Lê rốt cuộc nghe được từ mấu chốt, qua cuộc nói chuyện, chứng tỏ hai kẻ kia bây giờ cũng không trông coi nơi giam giữ trẻ em, hẳn là ở ngay gần đây, vì thế lại giấu thân hình, vài phút sau, rốt cuộc nhìn thấy một nơi khác có người trông coi, đối phương chỉ có một người, dựng tai còn có thể nghe được tiếng khóc nhỏ từ trong phòng truyền ra.

  Y ở bên ngoài ngồi canh một lúc, xác định mấy con đường tạm thời sẽ không có người đến đây, từ trong một góc đi ra.

  Kẻ trông coi đúng lúc đưa lưng về phía y, không phát hiện, chờ hắn xoay người nhìn thấy Lộ Lê, người đã đến trước mặt hắn, bụng ăn đòn nghiêm trọng, tức khắc phát ra âm thanh nôn mửa.

  Lộ Lê chế trụ yết hầu không cho hắn phát ra tiếng, mở cửa phát hiện mở không ra, lập tức bảo hắn mở cửa phòng. Hải tặc sợ chết, lập tức dùng quyền hạn mở cửa, Lộ Lê đẩy hắn cùng đi vào.

  Phòng không nhỏ, nhưng tiến vào vừa nhìn là hiểu.

  Một phòng toàn trẻ em, còn có hai người lớn, trong lòng bọn họ ôm một đứa nhỏ, cảnh giác nhìn qua, chờ bọn họ phát hiện hải tặc làm cho bọn họ sợ hãi bị một chàng trai lớn lên đẹp quá phận bắt lấy, lập tức ngây ngẩn cả người.

  Lộ Lê đánh ngất người, tùy tay ném qua một bên, ánh mắt sắc bén quét về từng chỗ trong phòng, không chờ y nhìn thấy con trai, một quả cầu thịt tròn vo từ trong đám người chạy ra, nhào vào trong lồng ngực y.

  "Cha." Quả cầu thịt nhỏ vui sướng ngẩng đầu lên, lộ ra khuôn mặt ưa nhìn, vừa nhìn là thấy, mặt mũi hai cha con còn có vài phần tương tự.

  "Bảo bối, rốt cuộc cha cũng tìm được con rồi." Lộ Lê nhanh chóng bế nó lên, bảo bối mất rồi tìm lại được, trời biết khi y phát hiện con trai không ở bên người, y kinh hoàng đến mức nào, nhưng vẫn là vì con trai mà phải trấn định xuống.

  Người trong phòng đã nhìn ngây người, không nghĩ vị dũng cảm này xông qua đánh ngất thủ vệ là tới tìm con y, còn là đứa nhỏ mới tới.

  "Xin hỏi, anh cũng bị hải tặc bắt tới sao?" Một người cha trẻ tuổi giữa không khí im lặng nhịn không được hỏi.

  Lộ Lê biết bọn họ muốn nghe cái gì, nhưng thật đáng tiếc, y cũng là bị làm hôn mê rồi dẫn tới.

  Nhìn y gật đầu, người cha trẻ tuổi tức khắc tuyệt vọng, còn tưởng rằng có hi vọng, không nghĩ vẫn ở trong tuyệt vọng.

  Đứa bé trong lòng dường như bị hơi thở tiêu cực của anh ta lây nhiễm, đột nhiên oa oa khóc lên.

  Mấy đứa nhỏ khác trong phòng cũng khóc lên.

  Có vài đứa nhỏ đã năm sáu tuổi, mới vừa bị bắt không bao lâu, bọn nó còn nhớ rõ cha mẹ mình.

  Tiếng khóc trẻ em lảnh lót, Lộ Lê bị ồn ào đến mức lỗ tai ong ong, khó trách hải tặc cũng không muốn ở trong phòng nhìn hai người cha dỗ con của mình.