- Tinh Te Chi Thuong Tuong Phu Nhan Thi Hac Ho Doan Gia Chuong 237 238

Tùy Chỉnh

  Chương 237: Hải sản

  Tần Vũ ném mấy cái không gian khấu cho y, mỗi cái đều rộng khoảng 400, 500m³, đựng một con đại mã thú vậy là đủ rồi.

  "La Quân Y nói một con đại mã thú có thể lấy không ít dung dịch gen, năm con là đủ rồi, ba loại nguyên liệu đều đã lấy xong, phải về căn cứ nghỉ ngơi chỉnh đốn một chút, hay là trực tiếp rời khỏi Thương Mộc tinh?"

  "Nguồn năng lượng tạm thời cũng đủ rồi, nơi này không có quá nhiều nguồn năng lượng, không đủ thì tìm tinh cầu khác bổ sung." Tần Vũ nói.

  "Cũng được." Lộ Lê gật đầu.

  Chiến hạm vẫn trở lại tuyến đường quay về căn cứ, đây là con đường ngắn nhất, cũng coi như là an toàn nhất, vì nơi khác đều chưa khai phá, có nguy hiểm gì, không ai biết.

  Bay qua căn cứ, chiến hạm không dừng lại mà bay đi luôn.

  Đám người lúc trước đánh cược bọn họ không vượt qua mười vạn mét đã nát thuyền chết người, cả kinh rớt cằm.

  "Mẹ kiếp, đây là chiếc phi thuyền bảy ngày trước sao?"

  "Bề ngoài đen trắng, đúng là nó." Đồng bạn nói mà không xác định lắm.

  "Nó nhìn giống như đã lọt vào công kích sao?" Người hỏi chuyện mang vẻ mặt mê mang, bề ngoài hoàn hảo không tổn hao gì, nhìn sao cũng không giống như đã bị công kích.

  "Tôi biết rồi, bọn họ chắc chắn không đến chỗ đại mã thú, cho nên mới không lọt vào tầm ngắm của hỏa cô điểu." Mọi người tự an ủi.

  Nhưng trên thực tế cách căn cứ gần nhất, có giá trị nhất chính là đại mã thú, nếu không qua bên đó, thì chuyến đi này cũng không có giá trị, điểm này trong lòng ai cũng biết rõ.

  Nói linh tinh một lúc, mọi người mới tản đi, chỉ có hai người lưu lại tại chỗ.

  "Là bọn họ sao?"

  "Hẳn là vậy, gần đây người đi săn đại mã thú chỉ có bọn họ, chúng ta tới chậm một bước rồi."

  "Báo lại cho thủ lĩnh, nói lại tình huống nơi này đi."

  Một người trong đó lập tức liên hệ với thủ lĩnh, tiếng của thủ lĩnh nhanh chóng truyền tới.

  "Sao rồi, có tìm được người không?"

  Thủ hạ lập tức kể lại tình huống ở đây, "Khi chúng tôi tới, bọn họ đã đi rồi, trạm tiếp theo rất có thể là đến Khoa La tinh."

  "Các cậu về trước đi, Khoa La tinh ta đã phái người khác đi rồi." Thanh âm của thủ lĩnh kèm theo sự độc ác.

  "Vâng thưa thủ lĩnh."

  Kết thúc liên lạc, thủ lĩnh suy nghĩ rồi liên hệ kẻ đã đến Khoa La tinh, "Mục tiêu mấy ngày tới sẽ đến Khoa La tinh, lần này tuyệt đối không thể bỏ lỡ, bất luận như thế nào cũng phải để Tần Vũ bỏ xác lại Khoa La tinh."

  "Thủ lĩnh yên tâm, bên này chúng tôi đã chuẩn bị một đội võ trang, dù hắn có lên trời cũng tuyệt đối không thể sống mà rời khỏi đây được."

  "Tốt."

  Vài ngày sau, Lộ Lê và Tần Vũ tới Khoa La tinh.

  Khoa La tinh không lớn như Thương Mộc tinh, từ trên cao nhìn xuống, có thể thấy đại dương lớn màu xanh biển, lục địa phân bố rải rác, bọn họ muốn tìm hải thú biển sâu chỉ có thể đến chỗ nước biển rất sâu để tìm.

  Hải thú biển sâu đều có giá trị không nhỏ, tuy nhiên không lớn bằng đại mã thú, dân cư Khoa La tinh cũng không đông đúc, rất nhiều người đều dựa vào bắt cá để sống.

  Chiến hạm của bọn họ đáp xuống đại lục lớn nhất, khiến cho ngư dân xung quanh chú ý.

  Khoa La tinh có hải sản phong phú, ban đầu nó là thắng cảnh nghỉ phép du lịch, nhưng sau đó vì hải thú biển sâu tàn sát bừa bãi, nơi này thường xuyên phát sinh tai nạn, dần dần không còn khách du lịch nữa, chỉ có mấy thương thuyền mỗi tháng đến trao đổi hàng hóa cố định.

  Lộ Lê xuống khỏi phi thuyền, trong không khí ẩm ướt mang theo mùi tanh mặn, nơi này gần bờ biển, không khí không dễ chịu lắm, nhưng sóng gió rất lớn.

  Nhiệt độ không khí ở Khoa La tinh tương đối cao, chỉ có mùa hạ, không có mùa đông, đây là nguyên nhân hải sản tràn lan, ở nơi này, hải sản rẻ đến mức gần như không mất tiền.

  Lộ Lê trở về đổi một bộ quần áo ngắn, mặt trời chói chang chiếu lên mặt y, trắng nõn gần như trong suốt, cả người thanh tú như đồ sứ vậy.

  Tần Vũ cũng thay quần áo, tay ngắn quần dài, cơ bắp cánh tay vừa rắn chắc vừa cứng cáp, không có cổ áo, đường cong tuyệt đẹp, đôi mắt sắc bén kinh người, như mang nghĩa người sống chớ tới gần.

  Hai người một cao một thấp, một tráng một gầy, hình ảnh lại rất hài hòa.

  "Nếu không phải chúng ta phải làm nhiệm vụ, thật muốn ở chỗ này nghỉ phép luôn." Lộ Lê duỗi cái eo lười, phần lớn thời gian qua đều ở trên chiến hạm, một thời gian sẽ cảm thấy hơi buồn, hòa mình với thiên nhiên thật tốt.

  Cánh tay nhỏ nhắn đôi chân thon thả, rèn luyện lâu như vậy cũng không có chút cơ bắp nào, đương nhiên, đây là so sánh với Tần Vũ cường tráng.

  Ánh mắt Tần Vũ lưu luyến đảo qua người y một vòng, từ nhỏ tới giờ ánh mắt hắn luôn có lực xuyên thấu, Lộ Lê không thấy cũng có thể cảm nhận được tầm mắt mãnh liệt kia, lập tức đẩy hắn một phát, "Nhìn cái gì, còn không mau đi tìm mục tiêu nhiệm vụ đi."

  Lúc này Tần Vũ mới thu hồi ánh mắt, bình tĩnh nói: "Không cần vội, ngày mai rồi tìm, muốn ăn cái gì thì ăn cái đó đi."

  "Vậy thì hay quá, em muốn ăn hải sản." Lộ Lê cũng không ngại, thật vất vả mới đi một chuyến, không chơi chỉ ăn thôi cũng đước.

  Hai người bèn đến cảng biển.

  Chủng loại hải sản nơi này quá nhiều, có loại Lộ Lê đã thấy, cũng có loại y chưa từng thấy bao giờ, nhìn đến hoa cả mắt, loại nào cũng muốn ăn.

  Hỏi ngư dân địa phương, đối phương tương đối nhiệt tình, đề cử vài loại hải sản ở nơi này được hoan nghênh nhất, bọn họ đều bắt cá, ở phía sau có phố hải sản, nơi đó có rất nhiều quán nướng hải sản tươi tại chỗ, cũng có quán tự mình phục vụ, người tới chỗ này nghỉ phép đều nên qua đó thử, bằng không thì không tính là đã tới Khoa La tinh.

  Lộ Lê kéo Tần Vũ đến nơi đó, phát hiện người ở đây cũng không đông, chỉ cần nghĩ mấy năm gần đây Khoa La tinh càng ngày càng ít người là hiểu, nhưng mùi tỏa ra vẫn rất thơm.

  Hai người đi vào một sạp chuyên nướng sò hến hải sản, chủng loại đa dạng, mỗi loại đều lớn gấp ba bốn lần đời trước Lộ Lê từng thấy, ông chủ nướng vài con, nóng hầm hập.

  "Thử xem." Lộ Lê muốn hai con để ăn thử, mở vỏ sò kẹp thịt bên trong đưa tới bên miệng Tần Vũ.

  Tần Vũ há mồm ăn luôn, mặt mũi nhăn lại.

  Lộ Lê thử một miếng, rồi vẻ mặt cũng y chang, ngửi lại rất thơm, thoạt nhìn cũng tươi mới mọng nước, không ngờ hương vị chẳng ra gì, hơi đơn điệu, còn có mùi tanh.

  Hai người lại ăn thử mấy quán nữa, phát hiện tay nghề đều không khác nhau là mấy, càng khiến y cảm thấy ngạc nhiên hơn là, gia vị nơi này rất đơn điệu, chủ yếu là muối ăn, còn tiêu, ớt cay, thì là, thấy rất ít.

  Lộ Lê đột nhiên hiểu ra vì sao người tới Khoa La tinh du lịch ít như vậy, hải thú tàn sát bừa bãi chỉ là nhân tố bên ngoài, nguyên nhân chính đại khái là do hải sản không thể ăn, tới chỗ này nghỉ phép hơn phân nửa là vì hải sản, nếu hải sản không ăn nổi, chắc chắn sẽ không tới lần thứ hai, hương vị không ngon, dù tươi mới cũng không cứu vớt được.

  "Chỗ đó có một quán khách tự chế biến hải sản, chúng ta đi xem đi." Lộ Lê chưa từ bỏ ý định, hải sản tươi mới như vậy, sao có thể vì hương vị mà biến thành sản phẩm thất bại được.

  Quán khách tự chế biến hải sản này phương thức rất đa dạng, có hấp, nấu, nướng BBQ, hầm, rán, ninh, đại khái là phương thức tự mình làm rất nhiều, cho nên khách hàng không ít.

  Khách hàng muốn dùng phương thức gì để chế biến hải sản, người phục vụ sẽ giúp bạn dựng bếp lò nồi niêu kiểu đó, điều tương đối thất vọng chính là, gia vị nơi này cũng tương đối ít, may mà y có mang theo, đều là mấy thứ trước đây đặt trong không gian khấu, sau đó chưa dọn dẹp lại, nên vẫn đặt ở bên trong.

  Hải sản đều đã rửa sạch, chủng loại đa dạng, khách hàng có thể tự do lựa chọn, Lộ Lê bảo Tần Vũ đi chọn hải sản muốn ăn, y nói với người phục vụ muốn một cái nồi lớn, pha xong nước cốt thì đặt hải sản Tần Vũ chọn vào, cách ăn này cũng không hiếm thấy, người khác nhìn cũng không cảm thấy có gì mới lạ, cho đến kia mùi hương tỏa ra, toàn bộ người trong quán đều bị kinh động.

  "Thơm quá đi, đây là hương vị gì vậy?" Ông chủ quán hải sản bên cạnh cũng bị hấp dẫn đến đây, chăm chú nhìn cái nồi lớn chứa nước canh đỏ thẫm trên bàn của Lộ Lê, hải sản bày phía trên đều biến sắc, mùi hương đúng là từ nơi này tỏa ra, tức khắc chảy nước miếng.

  Tần Vũ hơi ngạc nhiên nhướng mày.

  "Đây là lẩu hải sản, nhưng gia vị không đủ, so với lẩu hải sản chân chính thì sẽ chênh lệch một chút, nếm thử tay nghề của em đi." Lộ Lê thấy vừa chín tới, lập tức gắp cho Tần Vũ, hai đời cộng lại mới chỉ nấu ăn vài lần, cho nên y cũng không xác định được hương vị có ngon không.

  Tần Vũ cũng gắp hải sản cho y, hắn chọn hải sản đều là món Lộ Lê thích ăn, bản thân hắn không kén chọn đồ ăn, chủ yếu là vì Lộ Lê.

  Chiếu cố cho khẩu phần của Tần Vũ, Lộ Lê đã bảo người phục vụ tìm cho y cái nồi lớn đường kính 80cm, sâu 20cm, từ trên xuống dưới xếp thành mấy tầng.

  Bên cạnh có khách ngồi gần, gió thổi qua đúng lúc thổi đến chỗ bọn họ, ngửi hết nửa ngày, người đàn ông và người phụ nữ trên bàn phải nhịn xuống, nhưng đứa bé con thì không nhịn được, hốc mắt đỏ lên, nắm lấy tay người phụ nữ không ngừng nói nó muốn ăn, thanh âm nho nhỏ, nhưng vẫn có thể nghe được, người đàn ông lẫn người phụ nữ đều thấy xấu hổ.

  Lộ Lê nhìn thấy đứa nhỏ tầm sáu, bảy tuổi, trông cũng lớn ngang với Soái Soái, đôi mắt đỏ hồng, thỉnh thoảng nhìn qua chỗ này, nhưng cũng không đặc biệt ngang ngược bảo cha mẹ qua đây xin của họ, nên vẫy tay với thằng bé, "Cháu đáng yêu như vậy, để chú mời cháu ăn hải sản nhé."

  Mắt đứa bé sáng rực lên, nhưng vẫn do dự nhìn về phía cha mẹ mình.

  "Còn không nhanh cảm ơn chú đi." Người phụ nữ sờ đầu đứa nhỏ.

  "Cảm ơn chú ạ." Thằng bé nhanh chóng nói lời cảm ơn.

  Mới đầu đứa bé lấy hải sản rất khách khí, không dám lấy nhiều, sau đó Lộ Lê nói lấy nhiều một chút để ăn cùng cha mẹ, nó mới lớn mật cầm đi không ít.

  Người khác thấy như vậy cũng rục rịch, nhưng rốt cuộc cũng không tiến lên, dù sao vừa rồi cũng là trẻ con, làm người lớn mà đi xin ăn, thì hơi mất mặt.

  Nhưng không có mấy người rời đi, mọi người cho rằng hai người bọn họ ăn không hết quá nhiều, đến lúc đó hẳn sẽ còn dư lại, không ngờ chờ tới khi bọn họ ăn xong, nồi hải sản đã không còn dư lại miếng hải sản nào, chỉ còn một nồi nước.

  Ông chủ quán hải sản thấy bọn họ muốn đi, lúc này mới đi ra, ngại ngùng dò hỏi bọn họ thứ này làm như thế nào, sao có thể thơm như vậy, Lộ Lê chỉ nói cho ông ta thêm một ít gia vị, còn nói gia vị nơi này quá nghèo nàn, nên nhập thêm một chút. Ông chủ lập tức suy tư gì đó, lời này thật ra không phải lần đầu tiên nghe khách hàng nói, nhưng bọn họ vẫn không coi trọng.

  Khoa La tinh có hải sản đặc biệt phong phú, người sống ở nơi này chưa bao giờ thiếu đồ ăn, tuyệt đối sẽ không xuất hiện người bị chết đói, tự nhiên mọi người sẽ không tích cực thay đổi, bây giờ có lẽ nên thay đổi một chút, khi lấy lại tinh thần, ông chủ phát hiện hai người đã không thấy đâu nữa.

 Chương 238: Sejina

  Lộ Lê và Tần Vũ đến hàng hải sản tiếp theo, phố hải sản vừa dài vừa rộng, kéo dài qua hơn nửa đảo, bọn họ vừa đi để tiêu hóa, vừa ăn, tạm thời quên đi hải thú biển sâu, cũng không biết khi đi tới khu vực của chúng, một đám người đang mai phục chờ bọn họ.

  Bọn chúng nhận được tin tức, biết Tần Vũ đã đến Khoa La tinh, theo kế hoạch sẽ tới nơi này ngay lập tức, nên đã mai phục tại chỗ tối chờ bọn họ đến.

  Thời gian qua đi từng chút một, ánh mặt trời nóng rát, khiến mồ hôi chảy khắp người, nhưng vẫn không thấy bóng hai người đang chờ "Không phải đã nói sẽ đến ngay sao, đã qua bốn tiếng rồi, vì sao còn không nhìn thấy người đâu, chẳng lẽ có thay đổi?" Kẻ dẫn đầu nói đến câu cuối thì sắc mặt cũng biến đổi.

  Bọn họ muốn đối mặt với người biến chủng mạnh nhất đế quốc Vinh Diệu, sức mạnh của Tần Vũ rốt cuộc là như thế nào, cực hạn là bao nhiêu, trước mắt không có kẻ nào biết.

  Bọn họ tra xét Tần Vũ từ rất lâu, đều không có đáp án xác thực, cho nên bọn họ chỉ có thể bố trí kế hoạch theo tình huống nghiêm trọng nhất, như thế mà còn xảy ra chuyện gì, hậu quả khó có thể tưởng tượng.

  Người đi điều tra đã quay trở lại.

  "Kế hoạch của chúng ta chưa bị phát hiện, bọn chúng còn đang ở trên đảo lớn không rời đi."

  "Bọn chúng phát hiện kế hoạch của chúng ta rồi sao?"

  Thám tử bày vẻ mặt cổ quái, "Không, bọn họ ở phố hải sản trên đảo, đi dạo phố ăn hải sản, không hề rời đi."

  Kẻ dẫn đầu trầm mặc vài giây, bỗng nhiên phun ra một câu thô tục, "Mẹ nó, sao không nói sớm!"

  Thám tử nói, "Chúng ta đều cho rằng bọn chúng rất gấp gáp, không ngờ còn có tâm tư du ngoạn."

  Những người này nào biết đâu rằng, nếu Tần Vũ tới một mình, hắn sẽ không dừng lại nửa ngày, sẽ dựa theo suy nghĩ của bọn chúng lập tức tới nơi này, nhưng có thêm Lộ Lê, hắn sẽ không nóng nảy, vất vả lắm mới tới đây, lại còn là thế giới hai người, đương nhiên phải đi chơi một chút, lại nói đây cũng là do Tần Vũ đề nghị, vì thế xuất hiện tình trạng này.

  Ngày hôm sau hai người đi dạo phố ăn uống tiếp, đến khi Lộ Lê ăn chán ngấy mới ngừng lại.

  Người phụ trách theo dõi bọn họ không dám xác định, không thể không duy trì cảnh giác, kết quả nhoáng một cái, người đã không thấy đâu, sợ tới mức nhanh chóng thông báo cho kẻ dẫn đầu, kẻ dẫn đầu hỏi mới biết được bọn họ đã đi qua bên này, lập tức bảo mọi người ẩn nấp kĩ.

  Nơi Lộ Lê và Tần Vũ đổ bộ là đảo nhỏ ở Khoa La tinh, Khoa La tinh là tinh cầu thật kỳ lạ, nơi này ban đầu có lục địa, chỉ là địa thế gập ghềnh lồi lõm, theo đà phát triển của tinh cầu, rất nhiều lục địa thấp bé dần dần bị bao phủ, cuối cùng mới hình thành như bây giờ, từng hòn đảo nhỏ liên kết với nhau.

  Hai người muốn tìm hải thú biển sâu ở hải vực bên cạnh đảo nhỏ số 0456, bởi vậy cần tới nơi đó mới có thể tìm được hải thú biển sâu.

  Hải đảo số 0456 diện tích tầm trung đẳng ở Khoa La tinh, nhưng nhân loại sinh sống cũng không nhiều, chỉ cần có lượng lớn hải thú tàn sát bừa bãi, sẽ dẫn đến sóng thần loại nhỏ bất cứ lúc nào, người Khoa La tinh hầu như không ở nơi đó.

  Chiến hạm xuyên qua hải vực rộng lớn, đi vào hải đảo số 0456, ngừng trên khu vực đất trống nhân tạo, bên cạnh có thể nhìn đến một ít phi hành khí hoặc phi thuyền loại nhỏ, đều đến vì hải thú biển sâu ở nơi này.

  Lộ Lê và Tần Vũ hai ngày nay cũng không phải thật sự chỉ chơi không làm việc, trên đường bọn họ có hỏi thăm, thật sự thu thập được không ít tin tức hữu dụng như vì hải đảo 0456 vì gần biển Bacact, mà vùng biển này là hải vực sâu nhất Khoa La tinh, hải thú biển sâu sống nhiều ở chỗ này, mỗi tháng đều phát sinh một lần biển gầm, nước biển nhấc lên sẽ bao phủ một phần ba diện tích hải đảo, hải thú biển sâu trốn ở dưới sẽ nảy lên vào ngay lúc này, đây chính là cơ hội bắt giữ hải thú tốt nhất, lỡ mất cơ hội lần này thì phải chờ đến tháng sau.

  Bọn họ tới vừa đúng lúc, ngày mai chính là thời gian biển gầm bùng nổ mỗi tháng, tuy nhiên kỳ ngộ cũng đi cùng với nguy hiểm.

  Khi nước biển bao phủ một phần ba hải đảo, nếu không cẩn thận, lúc nào cũng có khả năng sẽ bị cuốn vào biển sâu, hơn nữa còn bị hải thú công kích.

  Hai người xuống phi thuyền, người ở gần đó rất nhiều, luôn có một ít người nguyện ý đánh cuộc một phen.

  Mỗi con hải thú biển sâu có thể tích khổng lồ như chiến hạm, đặc biệt là loại hải thú bọn họ muốn bắt này, tên là sejina, vừa nghe đã biết là giống cái, vì loại hải thú này chỉ có giống cái, chúng nó có thể cùng hải thú biển sâu khác giao phối, hậu duệ sinh ra chỉ có giống cái mới là sejina, mà một năm mỗi con sejina chỉ sinh một lần, một lần có hơn trăm con hải thú non, mà sejina tỉ lệ chỉ là 1%.

  Bởi vậy có thể thấy sejina thưa thớt thế nào, nhưng mỗi tháng một lần khi biển gầm, cũng chưa chắc đã có khả năng cuốn sejina từ dưới lên, nói đến cùng vẫn phải nhờ vận may.

  Ngày mai chính là lúc biển gầm bùng nổ, không khí trên đảo tương đối nghiêm túc, đây là một lần kỳ ngộ, cũng là một lần khảo nghiệm sống chết.

  Trung tâm hải đảo là nơi biển gầm không thể đi lên, nơi đó độ cao 1500 mét so với mặt biển, cư dân trên đảo chủ yếu sống ở khu này, nơi đó cũng có bán công cụ bắt giữ hải thú.

  Hai người đi dọc theo đường cái, dường như không chú ý tới người phía sau đi theo bọn họ.

  Người theo dõi bọn họ thấy bọn họ muốn đi lên, còn đang định đi theo, lại có người ngăn cản.

  "Không cần theo sau, dù sao nơi này là đường nhất định phải đi qua nếu muốn xuống dưới, chúng ta không cần đi theo, bọn họ sớm muộn gì cũng sẽ xuống dưới, gần quá sẽ dễ bị phát hiện."

  "Khi nào chúng ta động thủ?"

  "Tần Vũ là người biến chủng mạnh nhất đế quốc Vinh Diệu, đối kháng chính diện có khả năng chúng ta không phải đối thủ của hắn, để bảo đảm, chúng ta chờ bọn chúng cùng Sejina lưỡng bại câu thương rồi động thủ."

  "Vâng"

  Lộ Lê quay đầu lại nhìn phía sau không có một bóng người, "Ồ, bọn chúng không đi theo nữa à."

  Tần Vũ ừ một tiếng.

  Từ khi bọn họ đi xuống chiến hạm cũng đã phát hiện có một đám người ở chỗ tối quan sát bọn họ, ngay cả Lộ Lê còn có cảm giác, vì đối phương không động thủ, bọn họ chú ý một lát rồi không để ý nữa, không ngờ đối phương quan sát bọn họ một hai ngày, vẫn không có dấu hiệu động thủ.

  "Xem ra là tính toán chờ chúng ta cùng sejina đấu mới động thủ."

  Trung tâm hải đảo không lớn, hai người đi bộ không bao lâu đã tới nơi, cũng không mua đồ, bọn họ đều đã chuẩn bị xong hết rồi.

  Ở khách sạn hải đảo một đêm, ngày hôm sau, trời còn chưa sáng.

  Tất cả mọi người đều bừng tỉnh.

  Sóng gió trên biển càng lúc càng lớn, đập lên bãi đá ngầm bên bờ biển, rất có khí thế muốn nổ tung, mặt biển bắt đầu dâng lên, sóng biển quay cuồng, giống như giao long nhảy nhót dưới đáy biển, thường xuyên có bọt nước lớn bộc phát ra, một ít hải thú hoặc cá nhỏ bị cuốn lên, trên bờ cát tất cả đều là hải sản hiếm thấy.

  Lộ Lê đứng ở đỉnh núi nhìn ra xa, nhìn hình ảnh thiên nhiên phát uy, trong lòng chấn động mạnh mẽ, mặt biển dâng lên càng ngày càng cao, nghiễm nhiên vượt qua địa thế thấp nhất mấy thước, một bức tường nước lớn hiện ra, mơ hồ có thể thấy được thân ảnh hải thú.

  Nếu mọi người có thể nhìn thấy tình huống ở đáy biển, sẽ biết trong biển càng điên cuồng càng nguy hiểm hơn mặt biển, một dòng hải lưu lạnh mạnh mẽ từ chỗ sâu cuốn lên, vỡ ra ngoài, hải thú đều không may mắn thoát khỏi, có con bị dòng nước lạnh đập mạnh vào trực tiếp chết tại chỗ.

  Biển gầm ấp ủ gần hai tiếng, khi cư dân còn đang sợ hãi, trong mắt lính đánh thuê tới tìm kiếm đường làm giàu, nó bạo phát.

  Biển gầm đánh mạnh vào hải đảo, dường như có thể cảm giác được mảnh đất dưới chân chấn động, nước biển điên cuồng nảy lên hải đảo, bao phủ bờ cát, bao phủ bãi đá ngầm, bao phủ thực vật mới mọc ra một lần nữa.

  Mọi người chăm chú quan sát cảnh này, ước chừng một tiếng sau, uy lực của sóng thần giảm xuống hơn chín phần, không biết là ai đi xuống trước, những người nhón chân mong chờ liên tiếp bắt đầu ra tay.

  Lộ Lê lấy ra một chiếc tàu lặn từ không gian khấu, hai người lập tức ngồi vào.

  Tàu lặn xuống nước chui vào trong biển, theo sát sau đó còn có người theo dõi bọn họ.

  Sóng thần còn chưa dứt hẳn, nước bao phủ đảo nhỏ cũng không sâu, nhiều nhất cũng chỉ có hai mươi mấy mét, địa thế sâu thế này, hải thú biển sâu không thể tiến vào.

  Tới nơi này bắt giữ hải thú đều là vì biển sâu, chỉ có thêm hai chữ này mới có giá trị cao, cho nên mục tiêu của mọi người đều là bờ biển.

  Tàu lặn xuống nước liên tiếp chìm vào trong biển, mọi người bắt đầu tìm kiếm mục tiêu, tuy nhiên bọn họ đều không nhanh bằng tàu lặn của Lộ Lê và Tần Vũ, rất nhiều người đi xuống sớm hơn so với bọn họ, chỉ trong chốc lát đã bị vứt lại sau, cũng may chỉ có một, bọn họ cũng không quá sốt ruột.

  Trên đường tới Khoa La tinh Lộ Lê đã học Tần Vũ cách thao tác tàu lặn, thành thạo mở máy dò xét ra, giống như trên phi thuyền, tuy nhiên phạm vi tương đối nhỏ, sóng phóng xạ  chỉ có thể phát ra trong phạm vi hai ngàn mét, muốn phát hiện hải thú có hơi miễn cưỡng, chỉ có thể tăng phạm vi tìm kiếm.

  Vận may của họ cũng không tệ lắm, vài phút sau đã gặp được con hải thú đầu tiên, là đồng bào của sejina, tuy không phải sejina, nhưng bọn nó xuất hiện ở chỗ này đã chứng tỏ tỷ lệ sejina bị dòng nước lạnh cuốn lên rất lớn.

  Ở phía sau bọn họ, có mấy tàu lặn cũng đi theo, ở phía sau rất xa, không dám tới gần.

  Lộ Lê và Tần Vũ đều phát hiện, tuy nhiên bọn họ tạm thời không để ý đến.

  Ở trong biển tìm kiếm ước chừng hai mươi phút, Lộ Lê điểu khiển máy dò xét đột nhiên quét đến năm sáu con hải thú biển sâu, chúng nó cách không xa.

  Lộ Lê phát hiện có một con hải thú biển sâu tương tự với sejina, chẳng qua bên người nó có hai con hải thú vây quanh, hình như là đang đánh nhau, hoài nghi bọn nó có khả năng đều thích sejina, muốn cùng nó giao phối, tình địch gặp mặt, nên mới đánh nhau.

  Hai con hải thú đánh nhau, động tĩnh đương nhiên là không nhỏ, nước biển còn đập vào mặt biển, bọt nước lớn nổ lên, nhanh chóng khiến những người khác chú ý, liên tục chạy qua bên này.

  Từng dòng hải lưu mạnh mẽ từ bên người xuyên qua, có một con thuyền lặn không phòng bị, bị một dòng hải lưu đánh trúng ngay chính diện, lập tức bị đâm bay ra ngoài, nếu sức đập mạnh hơn chút nữa, có khả năng tàu lặn sẽ vỡ thành từng mảnh.

  Vì thế không người nào dám tới gần hai con hải thú chút nữa, mọi người đều có ý tưởng ngư ông đắc lợi, lẳng lặng ngủ đông trong bóng tối.

  "Không tốt rồi, sejina muốn bỏ chạy." Lộ Lê quan sát con sejina kia, phát hiện nó cử động cái thân hình lớn, quay đầu như muốn quay về biển sâu.

  Tần Vũ cũng phát hiện ra, khi y mở miệng đã đồng thời điều khiển tàu lặn đuổi theo.

  Mấy chiếc tàu lặn theo chân bọn họ có động tác tương tự.

  Tốc độ sejina càng lúc càng nhanh, có một tàu lặn nhịn không được, bỗng nhiên phát động công kích, ngư lôi bắn trúng thân hình sejina, kim loại chui vào da thịt nó, máu chảy ra.