- Tinh Te Chi Thuong Tuong Phu Nhan Thi Hac Ho Doan Gia Chuong 265 266

Tùy Chỉnh

  Chương 265: Quan hệ kì lạ

  "Hiện tại có thể nói rồi chứ, chuyện gì mà giấu giấu diếm diếm như vậy." Lỗ Chí Bình nói.

  Milo bình tĩnh hỏi: "Các ông biết động cơ tách hạch không?"

  Đồng tử hai ông bạn già co rút lại, "Động cơ tách hạch?"

  "Đây là do đệ tử tôi nói ra, tôi tính toán lấy ra nghiên cứu với các ông, nếu tương lai nghiên cứu thành công, không chỉ người Doraki có thể điều khiển cơ giáp, mà kỹ thuật cơ giáp hiện có cũng có thể tăng lên một cấp bậc nữa, nói không chừng còn có thể nâng lên cấp bậc mới." Đại sư Milo vứt một quả bom cho bọn họ.

  Hô hấp hai ông bạn già nhất thời dồn dập hơn.

  "Không đúng Milo, ông vừa mới nói đây là do đệ tử ông nói ra?" Lỗ Chí Bình phát hiện không đúng, sao lại là do tiểu bối nói ra.

  "Trong lúc vô tình cậu ta phát hiện ra mấy bản vẽ." Milo giải thích đơn giản.

  Lỗ Chí Bình vỗ cái đầu trọc của mình cười ha ha, "Đệ tử của ông còn không phải là phu nhân Tần Vũ sao, tôi nhớ cậu ta gọi là Lộ Lê đúng không, lúc trước đến phòng nghiên cứu của Bùi Diệp tham gia kiểm tra, kết quả đám đần độn có mắt không tròng kia đuổi đi." Vui sướng trên nỗi đau của người khác mà liếc về phía đối diện, rốt cuộc Bùi Diệp cũng bày ra vẻ mặt ảo não.

  Từ khi biết trong lúc vô tình mình đã bỏ qua một đệ tử thiên tài, tuy Bùi Diệp cảm thấy tiếc nuối, nhưng cũng không đặc biệt hối hận, dù sao ông cũng có đệ tử là Ninh Giản Khinh, năng lực của cậu ta cũng không kém.

  Đương nhiên, còn có nguyên nhân nữa là ông không muốn thừa nhận, lúc ấy xác thật vì mình không để ý đến Nhậm Sinh, mới thả Lộ Lê chạy mất, hiện tại lại bị Lỗ Chí Bình chọc vào chỗ đau, cuối cùng Bùi Diệp cũng không bình tĩnh nổi nữa mà thẹn quá thành giận.

  "Lỗ Chí Bình, câm miệng đi, không nói lời nào không ai coi ông câm đâu."

  "Chọc đến chỗ đau rồi chứ gì." Lỗ Chí Bình cười sung sướng.

  Milo lại ra hoà giải, "Các ông còn muốn nghe hay không?"

  "Đương nhiên là muốn!"

  "Đang nghe đây!"

  Hai người đồng thời nói.

  Bùi Diệp nói, "Gặp mặt nói đi, ông mang cả bản vẽ đến."

  "Được."

  Ba người hẹn gặp mặt nói chuyện, Lỗ Chí Bình lẫn Bùi Diệp gấp gáp muốn nhìn thấy bản vẽ, vì thế quyết định vào ngày mai.

  Ngày hôm sau Tần Vũ rời khỏi Vinh Diệu tinh, mang theo quân đội của hắn mênh mông cuồn cuộn xuất phát, Tần Sương không đi theo, bị giữ lại.

  Sau đó Lộ Lê mới biết thầy đã gặp mặt hai vị đại sư Lỗ Chí Bình và Bùi Diệp, hơn nữa ba người quyết định cùng nhau nghiên cứu động cơ tách hạch, làm y rất ngạc nhiên, vì y vẫn luôn cho rằng thầy và đại sư Bùi Diệp đối lập nhau.

  "Kỹ thuật là không có giới hạn." Đại sư Milo biết suy nghĩ của y thì vỗ vai y nói những lời này.

  Bọn họ là quan hệ đối thủ cạnh tranh, ở trình độ nào đó cũng là bằng hữu, tới đẳng cấp này rồi, tiền tài đã không còn quan trọng nữa, sống lâu như vậy, cấp độ tinh thần cũng tăng cao hơn rất nhiều.

  Lộ Lê nhìn thấy họ nỗ lực như vậy, mình cũng không thể lười biếng, mấy ngày gần đây y luôn cảm thấy mệt mỏi, lười biếng hơn nhiều.

  Ưu thế của y nhiều hơn thầy vì y không chỉ biết lịch sử phát triển qua văn bản, mà còn xem qua hình nổi và video.

  Đại sư Milo cũng biết điều này, ông không bảo Lộ Lê mang hết toàn bộ tư liệu ra cho ông xem, đây dù sao cũng là truyền thừa trong gia tộc của y, chỉ là khi có một chút tiến triển, sẽ nói kết quả nghiên cứu cho Lộ Lê, xem y có ý tưởng khác hay không.

  Cứ như vậy, tuy Lộ Lê không tham dự, nhưng vẫn biết rõ ràng quá trình nghiên cứu của họ.

  Tuy nhiên cơ giáp mang động cơ tách hạch sở dụng nguyên liệu khác với bình thường họ vẫn dùng, đại bộ phận thậm chí còn chưa từng nghe nói qua, nhưng vì thí nghiệm, thầy và hai vị đại sư khác đều bắt đầu phái người đi tìm, chẳng qua không nhắc tới động cơ tách hạch với bên ngoài.

  Lộ Lê nghĩ đến Zeus, nói không chừng cậu ta có con đường khác, vì thế lên Tinh Võng tìm cậu ta. Sau khi nhắn tin, nửa giờ sau, hai người gặp mặt ở chỗ cũ.

  Nhìn thấy Lộ Lê, ánh mắt Zeus lấp lánh, "Tìm tôi có chuyện gì à?"

  Lộ Lê không phát hiện, chỉ hỏi, "Tôi muốn tìm mấy nguyên liệu đặc biệt, muốn hỏi xem cậu có manh mối hay không."

  "Nguyên liệu gì?"

  Lộ Lê không kiêng dè, trực tiếp kể tên vài loại nguyên liệu liệu cho cậu ta.

  Zeus suy tư một lát, "Những nguyên liệu này tôi đều chưa nghe nói qua, nhưng có chỗ có thể đi thử xem."

  "Chỗ nào vậy?"

  "Hội giao dịch vũ trụ."

  "Đó là chỗ nào vậy?" Nghe được một danh từ mới, Lộ Lê không hiểu ra sao.

  "Chính là nơi hội tụ người đến từ những tinh cầu khác nhau, trên một viên tinh xây thành một hội giao dịch khổng lồ, khi đó chỉ đơn thuần lấy vật đổi vật, sau đó chậm rãi phát triển lớn mạnh đến bây giờ, đã không còn thuần túy là lấy vật đổi vật nữa, nơi đó còn có chợ đen ngầm, những thứ bộ mặt thành phố không thể lưu thông đều có, chủng loại tương đối đầy đủ. Tuy rằng không nhất định có thể tìm được, nhưng có lẽ nói không chừng sẽ có manh mối." Zeus nói hết cho y những gì mình biết.

  "Vậy viên tinh cầu này ở đâu?"

  "Tôi có thể đưa tọa độ cho anh, có hơi xa." Zeus nói rồi trực tiếp gửi một chuỗi địa chỉ cho y.

  Lộ Lê nhận xong cảm thấy rất ngạc nhiên, "Cậu cứ cho tôi như vậy à, miễn phí sao?"

  Zeus gật đầu, "Không phải bí mật gì."

  "Nếu không phải cậu nói cho tôi, tôi còn chưa biết tới chỗ này đâu, không thu phí thật chứ?" Lộ Lê cười hỏi.

  Zeus thấp giọng tặc lưỡi một tiếng, "Chậc."

  "Cậu nói gì vậy?" Lộ Lê tựa như không nghe rõ.

  "Không có gì." Zeus quay đầu đi.

  Lộ Lê cảm thấy hôm nay Zeus kì lạ hơn so với hồi trước, hình như trở nên ngoài lạnh trong nóng, thái độ cũng không lãnh đạm như trước, không biết có phải ảo giác hay không.

  Lộ Lê quyết định chờ Tần Vũ trở về, tìm thời gian bảo hắn mang mình đi.

  Sáng ngày hôm sau, Lộ Lê lái xe huyền phù đến trang viên Tần gia thăm ba đứa nhỏ.

  Vừa tiến vào cửa lớn đã nhìn thấy ba cái bóng nho nhỏ đứng hàng ngang trên mặt cỏ xanh mượt, ngay cả Khả Khả hiếu động cũng quy quy củ củ đứng, trước mặt bọn nhỏ có một vị quân nhân, đang dạy bọn nhỏ công phu quyền cước.

  Soái Soái và Oa Oa tập ra dáng ra hình, chỉ có Khả Khả có vẻ không thích ứng, đến khi đuổi kịp động tác, đã đến phần tiếp theo, kỳ lạ nhất chính là, tuy động tác con bé không theo kịp, nhưng lại không thiếu chút nào, chỉ là không theo kịp nhịp của mọi người.

  Dưới tình huống lạc hậu so với những người khác, con bé vẫn kiên trì tập xong, điểm này vẫn đáng giá tán thưởng.

  Khả Khả tập xong hồng hộc ngồi dưới đất, đúng lúc nhìn thấy Lộ Lê, tức khắc không thấy mệt nữa, nhảy dựng lên chạy tới ôm lấy đùi Lộ Lê, "Cha ơi!"

  "Khả Khả nhà mình trưởng thành rồi, còn biết đi theo anh và em trai huấn luyện nữa." Lộ Lê xoa xoa đầu nó.

  "Cha ơi ôm đi." Khả Khả mở đôi tay.

  Lộ Lê không như nó muốn, dắt tay con bé đi, "Khả Khả trưởng thành rồi, phải tự mình đi thôi."

  Khả Khả dẩu miệng đủ để treo chai nước, "Con đâu có cần lớn lên."

  "Cha đã đến rồi ạ." Soái Soái cũng chạy tới.

  Lộ Lê nhìn nó sắp cao đến eo mình, cảm khái: "Thời gian qua thật mau, chỉ chớp mắt Soái Soái đã lớn như vậy rồi."

  "Soái Soái muốn mau mau lớn lên, như vậy mới có thể bảo hộ cho cha." Đây là khác nhau giữa anh cả và em gái.

  Tri kỷ đến mức Lộ Lê cảm động không thôi, nhìn Oa Oa đứng ở một bên không biểu cảm nhìn bọn họ, vẫy tay với thằng bé, "Oa Oa lại đây"

  Oa Oa trầm mặc một lát, mới đi tới như tập tễnh học bước đi, nó đi quá chậm, Soái Soái không nhìn nổi nữa, bèn kéo nó qua.

  "Oa Oa cũng lớn như vậy rồi, nhìn không giống sinh đôi với chị nữa." Sau khi sinh con trai nhỏ và con gái, gần như y ở ngoài cả một năm, còn may bọn nhỏ vẫn là anh chị em thân thiết.

  "Cha ơi, về sau cha còn rời đi sao?" Soái Soái ôm đùi y, ngửa đầu nhìn y nói, đôi mắt chớp chớp, thoáng mang vẻ chờ mong.

  Lộ Lê nắm tay bọn nhỏ đi vào, "Việc về sau cha không thể bảo đảm, nhân sinh không thể lên kế hoạch, mà tràn ngập những điều ngoài ý muốn, tuy nhiên cha có thể bảo đảm cho các con, về sau rời đi nhất định sẽ nói một tiếng trước."

  "Một lời đã định, cha ngoắc tay nào." Soái Soái lập tức vươn ngón tay nhỏ.

  Lộ Lê ngoắc tay với nó, nghe con gái nói cũng muốn, cũng ngoắc tay nó một cái, đương nhiên, y không hề nặng bên này nhẹ bên kia, con trai nhỏ vẻ mặt không tình nguyện cũng bị y kéo bàn tay nhỏ câu một cái.

  Lộ Lê ở trang viên Tần gia hai ngày rồi về Tần gia, không mang đứa nào về theo.

  Từng ở trang viên mới yên tâm, Tần nguyên soái đã bố trí trang viên còn nghiêm ngặt hơn trước kia.

  Còn y và Tần phu nhân, hai ngày nay thật ra chưa nói chuyện được mấy câu, chỉ cần bà không tới tìm mình gây phiền toái, y cũng sẽ không cố tình tìm bà gây phiền toái, cứ tường an không có việc gì như vậy là được.

  Trở lại Tần gia, cuộc sống dần dần bình tĩnh trở lại.

  Mỗi ngày cơ bản Lộ Lê chỉ đi ba nơi, không có việc gì thì ở nhà không ra cửa, ngẫu nhiên tới căn cứ, có đôi khi thầy tìm y, thì đến phòng làm việc Milo.

  Y cũng không quên buổi tối liên hệ với Tần Vũ, mới biết Tần Vũ mang theo đại quân đến Liên Bang.

  Từ sớm lúc Tần Vũ nhằm vào tổ chức Phản Tinh Hệ, trong lòng y đã mơ hồ đoán được tiếp theo Tần Vũ sẽ đối phó với Liên Bang, biết quân đoàn I rời khỏi Vinh Diệu tinh, thật ra Lộ Lê đã có đáp án.

  Nhưng bây giờ y đã không còn cảm tình với Liên Bang nữa, trong giây phút Trương tướng quân bắt cóc y, trong giây phút biết chân tướng kia, Liên Bang sống hay chết, đều không có liên quan gì đến y nữa.

  Tuy nhiên bây giờ có chuyện cùng một nhịp thở với y.

  Tối hôm nay lúc liên hệ với Tần Vũ, Lộ Lê cố ý úp úp mở mở nói: "Chờ khi anh trở về, em sẽ nói cho anh một tin tức không biết là tốt, hay là xấu nữa."

  Tần Vũ trên màn hình tám gió thổi cũng bất động, "Có nữa?"

  Lộ Lê mới nằm lên giường, trong nháy mắt lại ngồi dậy, không thể tưởng tượng nổi trừng mắt, "Sao anh biết?"

  Hai ngày trước y mới biết được chuyện này, thời gian trúng thưởng đúng là đêm đó.

  "Đến lúc, nên có thì có." Vẻ mặt Tần Vũ bình tĩnh lãnh khốc, dường như đang nói thời tiết ngài mai hẳn sẽ sáng sủa.

  Rõ ràng hắn đoán, nhưng đáng chết ở chỗ đoán cái là chuẩn.

  Lộ Lê cũng không biết nói cái gì cho phải, dứt khoát bày ra vẻ mặt dở khóc dở cười, "Em cảm thấy ba đứa đã đủ nhiều."

  Y thích trẻ con, nhưng trước nay chưa hề nghĩ sinh nhiều như vậy, thật hoài nghi rốt cuộc là gen mình có vấn đề, hay là năng lực Tần Vũ quá mạnh.

  Oa Oa và Khả Khả mới hai tuổi, chờ khi cái thai này sinh ra, hai đứa cũng mới ba tuổi, muốn trông nom hai đứa nhỏ chính trực hoạt bát hiếu động...... Được rồi, là một đứa, nhưng vậy đã đủ mệt mỏi rồi.

  Tần Vũ trầm mặc.

  "Lần này lại hai đứa nữa." Lộ Lê oán giận nói.

  Tần Vũ càng trầm mặc hơn, một lát sau, "Anh bảo Tần Sương về chiếu cố em."

  Dưới sự quyết định của họ, hôm sau Tần quản gia đã đến trang viên.

  "Đừng, Tần Sương đường đường là đàn ông, đã có thể chăm sóc bản thân là tốt quá rồi, hơn nữa em thấy nó gần đây rất bận, không cần phiền đến nó, tự em có thể chăm sóc cho chính mình, nhiều nhất là trong khoảng thời gian này giảm lượng công việc một chút là được." Lộ Lê không muốn phiền toái Tần Sương.

  Tần Vũ luôn luôn tôn trọng quyết định của y, dặn dò: "Đừng miễn cưỡng."

  "Em biết."

  Để điều dưỡng thân thể, quả nhiên Lộ Lê giảm bớt số lần đến căn cứ và phòng làm việc Milo.

  Tuy nhiên Tần nguyên soái cũng nhanh chóng biết y lại mang thai, là do Tần Vũ nói cho ông.

  Tuy Tần nguyên soái đã quen nhìn sóng to gió lớn nhưng vẫn không kịp phản ứng lại tin tức này, trong lòng cảm khái quả nhiên người Doraki có thể sinh, người khác một lần có thể trúng một đứa đã không tồi, con dâu ông thì lại liên tục hai lần trúng hai đứa.

  Cảm khái thì cảm khái, ngày hôm sau Tần nguyên soái lập tức phái người lại đây chiếu cố Lộ Lê.

  Nhờ việc này, rất nhiều người đều biết Lộ Lê lại có nữa.

  Tần Ca và Tần Sương đều chạy về, để nhìn y một cái.

  "Chị dâu à, anh và anh cả cũng thật nỗ lực, có thể dạy em làm sao mới được như vậy không?" Tần Ca rất có tinh thần dò hỏi.

  "Em đừng hỏi anh, hỏi anh trai em ấy." Lộ Lê bị hỏi tới mức quẫn bách.

  Tần Ca cười, "Em đã hỏi anh cả rồi, anh ấy chẳng nói gì hết, nên mới đến hỏi anh."

  Chưa nói còn tính là nhẹ, lúc ấy Tần Vũ trực tiếp dập máy luôn, trước sau chỉ khoảng hai giây.

  Lộ Lê đặc biệt lạnh nhạt ồ một tiếng, "Anh cảm thấy em quan tâm vấn đề này hơi sớm, bây giờ em hẳn nên lo lắng khi nào mới có thể theo đuổi được người ta."

  Tần Ca tặc lưỡi hai tiếng, "Chị dâu à, anh trở nên hư hỏng rồi."

  "Không phải anh vẫn luôn như vậy sao." Lộ Lê mỉm cười.

  Tần Ca bỏ đi, không có biện pháp nào nữa, bị chọc trúng chỗ đau, anh ta phải nhanh chóng theo đuổi người ta tới tay mới được.

  Tần Sương xem từ đầu đến cuối, mừng rỡ cười ha hả, anh hai cũng có ngày hôm nay.
 
  "Em đừng vui vội, em cũng già đầu rồi, Tần Tuyết còn nhỏ, em thì sao, sắp 30 tuổi rồi." Lộ Lê nhắm miệng pháo ngay vào mặt Tần Sương đang hết sức vui vẻ.

  Mặt Tần Sương biến thành bộ mặt đứng đắn trong một giây, "Chị dâu à, tuổi thọ chúng ta mấy trăm tuổi kia mà."

  Lộ Lê không cho là đúng, "Vậy thì thế nào, không nhân lúc tuổi trẻ tìm một người, em muốn chờ tới sáu bảy chục? Đến lúc đó thích một người hai ba mươi tuổi, già khú như em còn ăn được nữa không?"

  Tần Sương toát mồ hôi như tắm, nhấc tay đầu hàng, "Em sai rồi, chị dâu à."

  Lộ Lê vừa lòng mỉm cười.

  Mấy ngày sau, hai người đều không trở về ở, thoạt nhìn như sợ Lộ Lê, thật ra không phải, là thật sự bận rộn.

  Lộ Lê vẫn luôn cho rằng mọi thứ bình thường chỉ là yên lặng trước cơn bão.

  Nửa tháng sau, biên giới đế quốc đột nhiên truyền đến một tin tức xấu.

   Chương 266: Chân tướng và liên thủ

  Mấy tháng trước đế quốc Solo mới bại trận lại lần thứ hai ngóc đầu trở lại, đây là điều trước nay chưa từng thấy.

  Sau mỗi một lần đế quốc Solo bị Tần Vũ đánh bại, lần phát động chiến tranh tiếp theo ít nhất cũng phải một năm sau, chưa từng có lần nào nhanh như vậy đã ngóc đầu trở lại, theo dự trữ quân sự của đế quốc Solo, bọn chúng tuyệt đối không chống đỡ được vài lần chiến tranh liên tục trong thời gian ngắn.

  Cho nên khi đại quân của đế quốc Mộ Quang cũng xuất hiện ở biên giới, bọn họ mới biết được Solo và Mộ Quang đã liên thủ lại, hơn nữa còn nhân lúc Tần Vũ tấn công Liên Bang.

  Đế quốc Solo và đế quốc Mộ Quang chưa từng liên thủ, không phải bởi vì đế quốc Mộ Quang trung lập, quốc vương bọn chúng cũng là kẻ có dã tâm, chẳng qua có dã tâm và hành động thực tế là hai chuyện khác hẳn nhau.

  Hai đại đế quốc cũng không phải chưa từng đánh qua, quốc vương đế quốc Solo mới là kẻ dã tâm bừng bừng chân chính, chỉ là tấn công đế quốc Vinh Diệu thường xuyên nhất, không thể nghĩ tới việc Solo và Mộ Quang lại có thể liên thủ.

  Biên giới tràn ngập nguy cơ, vì cách thời gian chiến tranh trước quá ngắn, hành tinh biên giới lúc trước bị chiếm lĩnh còn đang trùng kiến, tình huống tương đối nguy hiểm.

  Tần nguyên soái lập tức ra lệnh cho quân đoàn II và quân đoàn III chỉnh quân xuất phát.

  Quân đoàn II do Brian dẫn dắt, đương nhiên không có dị nghị, nhưng quân đoàn III lại chỉ nguyện ý ra một nửa quân đội, lý do là dư lại một nửa muốn trấn thủ tại Vinh Diệu tinh, quốc vương lo lắng hai đại đế quốc có khả năng sẽ âm mưu nhằm vào Vinh Diệu tinh, không thể không phòng.

  Tần nguyên soái cảm thấy cũng có lý, bèn đồng ý, sau đó vì quyết định này mà hối hận khôn cùng.

  Hai đại quân đoàn tới biên giới, bắt đầu triển khai chiến tranh cùng đế quốc Solo và đế quốc Mộ Quang.

  Đế quốc Vinh Diệu dù sao cũng rất mạnh mẽ, đại vương tử Brian cũng không giống Bob, anh ta là vương tử có thực tài, nếu không cũng sẽ không thể chặt chẽ nắm giữ quân đoàn II dù bị quốc vương bài xích. Phải biết rằng, quốc vương biết anh ta quan hệ với Tần gia rất tốt, lui tới tương đối chặt chẽ, nhưng cố tình ông ta có ấn tượng càng ngày càng kém với người Tần gia, đặc biệt là Tần Vũ, cho nên đã sớm muốn thu hồi quân đoàn II.

  Brian biết suy nghĩ của phụ vương, bởi vậy khi phụ vương và Tần Vũ có vấn đề, anh ta đã bắt đầu cố ý ràng buộc chính mình, không cho phép bất cứ nhược điểm nào dừng trên tay phụ vương và Bob.

  Mấy tháng trước, đế quốc Solo phái quân đội ra đánh lén đế quốc Vinh Diệu, Bob xuất quân bất lợi, thật ra chính là do gã cùng phụ vương thiết lập bẫy nhằm vào anh ta, để anh ta mang theo quân đoàn II đến biên giới chi viện, khiến cho anh ta tạo thành khuyết điểm, bọn chúng có thể thuận lý thành chương thu hồi quân đoàn II vào tay.

  Nhưng mà Brian không phải đèn cạn dầu, nếu đã biết tính toán của phụ vương và Bob, anh ta không có khả năng không làm cái gì.

  Đoạn thời gian trước nguy cơ có liên quan đến Bob và thượng tướng Berta cùng gia tộc chính là do anh ta thả ra, chỉ có náo loạn việc này lớn lên, phụ vương không áp nổi nữa, không chỉ anh ta có thể tránh khỏi bẫy rập, Tần Vũ cũng có thể thuận thế lấy quân đoàn I về, kết quả kế hoạch rất thành công.

  Hiện tại phụ vương điều đi quân đoàn II và một nửa quân đoàn III khỏi Vinh Diệu tinh, hành động này nhìn thì bình thường, thật ra đối với bọn họ là rất nguy hiểm, trong lòng Brian có cảm giác bất an, trước khi xuất phát, anh ta nói chuyện này cho Tần Sương.

  "Đa tạ Đại điện hạ nhắc nhở, tôi sẽ chú ý nhiều hơn."

  Chiến tranh biên giới khai hỏa nhanh chóng, ngày nào cũng có tin tức truyền đến, tin tức có tốt có xấu, trước mắt mà nói, thế cục vẫn tương đối ổn định.

  Nhưng cục diện ổn định đã thay đổi trong trận đánh năm ngày sau.

  Quân đoàn II đã xảy ra chuyện.

  Đế quốc Mộ Quang không biết từ khi nào nghiên cứu ra loại thuốc nhằm vào người biến chủng, trong chiến tranh đã phun trên diện tích lớn, làm người biến chủng trong quân đội bọn họ trúng chiêu không ít, trận chiến kia người quân đoàn II tử thương thảm trọng, nếu không phải sau đó phái ra một nhánh quân đội cơ giáp, người chết sẽ càng nhiều hơn.

  Chuyện này truyền lại Vinh Diệu tinh, tức khắc khiến nhân tâm hoảng sợ.

  Đế quốc Mộ Quang lại có thể nghiên cứu chế tạo ra thuốc nhắm vào người biến chủng, đây chính là điều trước nay chưa từng có.

  Nếu bọn họ sản xuất số lượng lớn, trong chiến tranh thả xuống, về sau chẳng phải là đế quốc Mộ Quang sẽ luôn chiếm thế thượng phong sao.

  Sau khi Lộ Lê biết tin tức này lập tức liên hệ với giáo sư Smith.

  "Đúng là đế quốc Mộ Quang từng nghiên cứu trên phương diện này, trước khi ta gia nhập, sau đó tạm thời ngừng lại, xem ra trong khoảng thời gian này bọn họ đã nghiên cứu ra, nếu có thể lấy được loại thuốc này, thì ta cũng có thể nghiên cứu ra." Giáo sư Smith nói.

  "Phỏng chừng không kịp nữa rồi, nhưng vẫn phải thử xem." Lộ Lê vừa nghe đã biết đế quốc Mộ Quang đã mưu tính từ lâu, lẩm bẩm một câu, "Đế quốc Mộ Quang liên thủ với đế quốc Solo, hẳn là ghi hận việc trên hành tinh M912."

  Tần Vũ trộm dung dịch cải tạo gen của bọn chúng, còn tiêu hủy tư liệu, chắc chắn đế quốc Mộ Quang sẽ tức giận, chỉ là không ngờ trả thù nhanh như vậy.

  "Đánh rắm." Giáo sư Smith đột nhiên khinh thường mà phản bác, "Cậu thật sự cho rằng dung dịch cải tạo gen là do đế quốc Mộ Quang tự mình nghiên cứu à?"

  Lộ Lê ngẩn ngơ, "Chẳng lẽ không phải?"

  "Đương nhiên là không phải, ban đầu người nghiên cứu dung dịch cải tạo gen là người khác, sau đó bị cấp cao ở đế quốc Mộ Quang phát hiện, bởi vì đối phương không muốn đưa, cũng không muốn giúp bọn chúng, cho nên đã bị đoạt thành quả đi, vì phòng ngừa bọn họ tiết lộ ra ngoài, những người đó đều đã bị giết."

  Lộ Lê chú ý trong mắt giáo sư Smith có hận ý chợt thoáng qua, "Làm sao mà giáo sư biết được?"

  Smith cũng không giấu giếm, "Bởi vì lúc ban đầu người đưa ra ý tưởng này là em trai ta."

  Đáp án này khiến Lộ Lê chấn kinh, lời này có phải cũng thể hiện, những người bị giết đó, cũng có em trai giáo sư Smith ở trong. Đột nhiên Lộ Lê hiểu ra, vì sao giáo sư Smith không buồn lưu luyến trở lại đế quốc Mộ Quang, có lẽ ông không có chút thiện cảm nào với nơi đó.

  "Nếu đế quốc Mộ Quang là kẻ thù của ngài, vậy vì sao lúc trước đế quốc Mộ Quang tìm được ngài, ngài lại đáp ứng giúp bọn chúng nghiên cứu?" Lộ Lê có rất nhiều nghi vấn.

  Smith lộ ra vẻ mặt không phù hợp với một giáo sư si mê nghiên cứu gen, có một chút điên cuồng trong đó, "Bởi vì ta muốn lấy lại thành quả nghiên cứu của em trai ta, một mình ta không đối phó được với bọn chúng, chỉ có thể xuống tay từ nơi ta am hiểu nhất. Ban đầu ta tính toán động thủ trên dung dịch cải tạo gen, lưu lại tai hoạ ngầm, làm cho bọn chúng tự nhận hậu quả xấu, như vậy sẽ rất phiền toái, hơn nữa nguy hiểm cũng lớn, không ngờ các cậu tới, nói thật, ta rất ngạc nhiên, cũng rất vừa lòng."

  Không đến vạn bất đắc dĩ, Smith cũng không muốn động tay lên dung dịch cải tạo gen, ông tự tin sẽ không bị đế quốc Mộ Quang phát hiện, nhưng ông không muốn huỷ hoại tâm huyết của em trai, còn may là bọn họ tới.

  Cách làm của Tần Vũ đúng lúc là thứ Smith muốn thấy nhất, chỉ khi có được rồi lại mất đi, cái cảm giác này mới là thống khổ nhất.

  "Đế quốc Mộ Quang không biết các ông là anh em sao?" Lộ Lê lại hỏi.

  "Sao bọn chúng biết được, từ nhỏ ta và em trai đã thất lạc nhau, một lần ngẫu nhiên mới biết nó là đứa em mà ta đã thất lạc nhiều năm, chúng ta lớn lên chỉ hơi giống nhau, từ khi nhìn thấy ảnh chụp của nó ta đã biết, đáng tiếc đám ngu đần Mộ Quang kia không phát hiện ra quan hệ của chúng ta."

  Em trai là thân nhân duy nhất còn trên đời của Smith, trước khi cha mẹ chết đã đưa cho ông một di nguyện, ông chưa từng từ bỏ tìm kiếm, không ngờ chờ tới khi ông tìm được, em trai đã bị người ta giết chết.

  Lộ Lê nhìn gương mặt giáo sư Smith khó nén bi thương và dữ tợn, "Xin lỗi, thưa giáo sư, đã khiến ông nhớ tới việc không vui."

  "Không có gì, việc qua đã lâu như vậy rồi." Giáo sư Smith không trách y, chuyện này cho dù Lộ Lê không chủ động hỏi, về sau ông cũng sẽ nói.

  Trong lúc vô tình đào được chuyện quá khứ, Lộ Lê nói chuyện này cho La Uẩn Hòa, bảo anh ta phân phó với người trong phòng thí nghiệm chú ý đến giáo sư, miễn để trạng thái của ông không tốt.

  La Uẩn Hòa cũng rất kinh ngạc, không ngờ giáo sư Smith còn có ân oán với đế quốc Mộ Quang, nghi hoặc trong lòng cũng buông xuống.

  "Phu nhân không cần lo lắng, giáo sư Smith là người rất lý trí, ông ấy sẽ không vì chuyện này mà ảnh hưởng đến việc thí nghiệm, càng không để mình quá mức đắm chìm trong chuyện cũ, nội tâm ông ấy giống vẻ bề ngoài đều mạnh mẽ như nhau."

  Lộ Lê biết La Uẩn Hòa hiểu biết về giáo sư Smith hơn so với mình, vừa nghe đã yên tâm, y sợ vì chuyện này mà tâm tình giáo sư Smith sẽ không tốt.

  Sau khi tình hình biên giới truyền về, Tần Sương cũng mang theo chiến đội cơ giáp đi chi viện, tạm thời bọn họ còn chưa có biện pháp giải quyết vấn đề về thuốc, chỉ có thể đưa ra đại lượng cơ giáp, hơn nữa thuốc cũng đang trên đường đưa về Tần Lộ tinh.

  Chỉ là khiến người ta trăm triệu lần không thể nghĩ tới, Tần Sương còn đang trên đường, đế quốc Mộ Quang và đế quốc Solo liên thủ tấn công biên giới, ngắn ngủn trong mấy ngày, bọn chúng đã đánh chiếm được hai viên tinh cầu. Đế quốc Vinh Diệu không ngờ bọn chúng sẽ nghiên cứu ra loại thuốc này, chiến đội cơ giáp mang theo không nhiều, huống chi hai đại đế quốc liên thủ.

  Thế cục có thể nói là nghiêng về một phía, cho dù sau đó Tần Sương mang theo quân đội đuổi tới, cũng chỉ tạm thời ổn định, trên thực tế tình hình biên giới vẫn rất gay gắt.

  Tin tức xấu từng cái từng cái truyền về Vinh Diệu tinh, công dân đế quốc thấp thỏm lo âu, sợ biên giới sẽ bị công phá, trên Tinh Võng xuất hiện rất nhiều lời cầu nguyện, bọn họ cầu nguyện Tần Vũ nhanh chóng trở về.

  Làm Định Hải Thần Châm của đế quốc Vinh Diệu, công dân vô cùng tin tưởng hắn, chỉ cần hắn xuất hiện, cho dù khó khăn thế nào cũng có thể giải quyết.

  Nhưng mà cho dù Tần Vũ đã nhận được tin tức quay về, giờ phút này cũng đang còn ở Liên Bang, mà biên giới dường như sắp chịu không nổi nữa.

  Hai ngày sau, hai đại đế quốc lại đánh hạ một viên tinh cầu, quân đội bọn họ chỉ có thể lại lui thêm một bước.

  Đang lúc nhân tâm hoảng sợ hết sức, trên Tinh Võng ở đế quốc Vinh Diệu lại xuất hiện ngôn luận tiêu cực.

  Có người trách cứ Tần Vũ ở thời điểm này lại chạy tới tấn công Liên Bang không hề có uy hiếp, không phân rõ nặng nhẹ, cho rằng hắn hại đế quốc Vinh Diệu.

  Còn có người cảm thấy Lộ Lê là tai họa, bởi vì y, Tần Vũ mới mang theo quân đoàn I tấn công Liên Bang, nói y là lam nhan họa thủy.

  Loại ngôn luận này ngay từ đầu cũng không nhiều, nhưng không biết khi nào, đột nhiên bạo phát, chờ khi người Tần gia phản ứng lại, ngôn luận kiểu này đã chiếm cứ Tinh Võng.

  Không khéo chính là, đế quốc Mộ Quang cũng đưa ra điều kiện, tuyên bố chỉ cần vương thất giao Lộ Lê ra, bọn chúng sẽ lui binh.

  Điều kiện này tựa như tảng đá nện trên mặt biển, vốn dĩ mặt biển chỉ có sóng biển và bọt sóng, sau khi tảng đá rơi xuống, nháy mắt biến thành sóng thần, nước biển cuồn cuộn đi lên, mang đến lực phá hoại kinh hoàng.

  Theo tình hình biên giới càng ngày càng nhiều tinh cầu bị công phá, phòng tuyến năm lần bảy lượt lui về phía sau, cư dân mạng trên Tinh Võng cũng càng ngày càng phản ứng kịch liệt.

  Có không ít người chỉ thẳng vào vương thất, nói vương thất giao Lộ Lê ra, nói chỉ có như vậy mới có thể khiến đế quốc Solo và đế quốc Mộ Quang rút binh.

  Còn có người chạy đến cổng lớn Tần gia, hét to, ném rác rưởi, nói Lộ Lê nếu có trách nhiệm thì tự mình đứng ra.

  Phải biết rằng đại trạch Tần gia luôn có thủ vệ nghiêm ngặt, những người này không có khả năng đi vào, nhưng trong một đêm, thủ vệ giống như đều biến mất.

  Sau khi Tần nguyên soái biết chuyện này tức giận không thôi, xử trí tất cả thủ vệ bỏ cương vị công tác, thủ vệ kêu la oan uổng, nói là có người sai bọn họ làm như vậy.

  Tần nguyên soái mặc kệ là ai, quyết định mang Lộ Lê tới trang viên, y lại cự tuyệt.

  "Thưa phụ thân, bọn nhóc Soái Soái còn ở nơi đó, những người này có thể mua được thủ vệ nơi này, bọn chúng chắc chắn cũng có thể mua được trang viên bên kia, con không muốn mang nguy hiểm đến cho bọn nó." Lộ Lê kiên định, đây là mục đích y đưa mấy đứa con đến trang viên, đã có người nhắm vào y, như vậy chỉ cần y rời xa mấy đứa con, ít nhất có thể bảo đảm chúng nó an toàn.

  Tần nguyên soái biết y nói không phải không có lý, "Nhưng trên người con lại đang mang thai, Tần Vũ biết không sẽ đồng ý."

  "Có phụ thân ở đây không phải sao?" Lộ Lê cười hỏi lại.

  Tần nguyên soái khựng lại, "Được rồi, nếu con kiên trì, vậy tiếp tục lưu tại Tần gia đi, ta sẽ phái người qua."

  Người trong miệng ông chính là quân nhân ở Tần Lộ tinh, quân nhân này đều đã dùng dung dịch cải tạo gen, thực lực của bọn họ vốn dĩ đã rất mạnh, sau khi gen thăng cấp, thực lực lại tăng lên, cho dù đối chiến với cơ giáp, cũng có thể bất bại, những người này trấn thủ ở Tần gia, Tần gia lập tức thanh tịnh hơn rất nhiều.

  Nhưng những lời bảo vương thất giao Lộ Lê ra lại càng ngày càng mạnh mẽ, còn có một đống lớn công dân tụ tập trước vương cung, yêu cầu vương thất giao Lộ Lê ra.

  Quốc vương không hiện thân, người xuất hiện là tam vương tử Bob.

  Từ sau sự kiện chiến tranh với đế quốc Solo, Bob chưa từng tái xuất hiện trước tầm mắt công chúng, việc gã đã làm cũng dần dần bị người ta lãng quên, hiện tại đột nhiên đứng ra, người nhớ rõ sự kiện kia cũng không có bao nhiêu, mục đích của gã đã đạt được.

  Bob ám chỉ cho họ Lộ Lê là người Tần gia, chỉ có người Tần gia đồng ý, nếu không vương thất cũng không dám đắc tội Tần gia, đốt lửa lên người cả Tần gia.

  Anti fan của Tần gia lập tức kích động, hưng phấn, bắt đầu tận hết sức lực công kích Tần gia, nói bọn họ vì người trong nhà, không màng đến an nguy của công dân đế quốc.

  Nói bọn họ ra vẻ đạo mạo, rốt cuộc cũng lộ ra gương mặt thật, thật ra người Tần gia là một đám ích kỷ và máu lạnh, trơ mắt nhìn binh lính biên giới chết đi càng ngày càng nhiều, lại không muốn dùng Lộ Lê đi đổi.

  Kích động người nhà binh lính đã chết, những binh lính đó có rất nhiều người đều là trụ cột trong nhà, bọn họ vừa chết đi, người nhà lập tức kích động. Có phóng viên phỏng vấn người nhà những người đã chết, có vị phụ huynh kích động tỏ vẻ, hy vọng Lộ Lê tự mình đứng ra, đừng làm nhiều người hy sinh hơn nữa. Còn có người mắng Lộ Lê không phải người, nếu không phải vì y, đế quốc Vinh Diệu sẽ không bị đế quốc Solo và đế quốc Mộ Quang vây công, cũng sẽ không có nhiều viên tinh cầu rơi vào tay bọn họ như vậy, càng không có nhiều người chết đi như vậy.

  Dư luận nhìn như nghiêng về một phía, thật ra người Tần gia đều rõ ràng, đây hết thảy là do vương thất đang thao túng, cố ý lẫn lộn những công dân không rõ tình huống, đồng thời lại tạo thế cho vương thất.

  Quốc vương và Bob mượn luồng gió đông này, một lần nữa tạo hình tượng mới trong lòng công dân đế quốc.

  Bọn họ ẩn nhẫn, chịu áp lực làm bộ không đồng ý, thẳng đến khi đế quốc Mộ Quang lại thả lời, nói thật sự nếu không quyết định, bọn chúng sẽ thả virus xuống đế quốc Vinh Diệu, hai đại đế quốc thả ra năm chiến hạm siêu cấp, tuy so sánh thì kém chiến hạm Vinh Diệu, nhưng thắng ở số lượng nhiều, lực công kích cũng vô cùng mãnh liệt, hai bên chỉnh tề, đế quốc Vinh Diệu có khả năng sẽ luân hãm càng nhanh hơn.

  Công dân khủng hoảng không ngừng, tạo áp lực lên vương thất và Tần gia, vương thất cảm thấy lửa cháy đã đủ, bèn tỏ thái độ.

  Quốc vương xuất hiện trên TV, trịnh trọng hứa hẹn với toàn bộ công dân, bọn họ sẽ cố gắng nỗ lực hết sức.

  Nỗ lực hết sức cái gì, đương nhiên là thuyết phục Tần gia giao Lộ Lê ra.

  "Tôi không đồng ý." Gương mặt Tần nguyên soái trầm xuống quan sát quốc vương trên vương tọa.

  Trong lòng quốc vương không cho là đúng, trên mặt lại tỏ ra bất đắc dĩ, "Tần Phủ, không phải là ta muốn hy sinh con dâu ông, tình thế hiện tại ông cũng thấy rồi, thật sự nếu không đồng ý điều kiện của đế quốc Mộ Quang, sẽ càng nhiều người chết hơn."

  "Bệ hạ đang nói giỡn với tôi sao, không phải con dâu ngài, đương nhiên ngài không thấy sao cả." Alston đang nhắm vào cái gì, Tần nguyên soái biết rõ ràng, ông sẽ không đồng ý giao Lộ Lê ra.

  Lúc này quốc vương lại mang bộ dáng đại nghĩa diệt thân, "Không, nếu điều kiện của đế quốc Mộ Quang là bất luận người thân nào của ta, ta sẽ giao ra, chỉ cần có thể làm con dân của ta bình yên vô sự, ta nguyện ý hy sinh một người thân, đổi cuộc sống an ổn hòa bình cho họ."

  Tần nguyên soái trầm mặt, ông biết Alston làm được, ông ta vốn dĩ chính là loại người này.

  "Tóm lại tôi sẽ không đồng ý, Lộ Lê rất quan trọng với Tần Vũ, tôi tưởng bệ hạ hẳn đã biết, nếu hắn trở về, biết ông giao Lộ Lê ra, hậu quả như thế nào, phụ thân tôi đây cũng không thể bảo đảm đâu."

  Vẻ mặt quốc vương cứng đờ, chợt trầm xuống, như cười như không mà nói: "Ta tin Tần Vũ là người lấy đại cục làm trọng, chắc chắn hắn có thể lý giải nỗi khổ và sự bất đắc dĩ của chúng ta, huống chi cho dù giao Lộ Lê cho đế quốc Mộ Quang, bọn họ cũng chưa chắc đã giết Lộ Lê, đến lúc đó chúng ta lại trù tính một chút, chắc chắn có thể cứu về được."

  "Nếu?" Tần nguyên soái tức ngực, mắt sáng như đuốc quan sát quốc vương, trong ánh mắt là lửa giận ngập trời.