- Tinh Te Chi Thuong Tuong Phu Nhan Thi Hac Ho Doan Gia Chuong 281 282

Tùy Chỉnh

  Chương 281: Đã muộn rồi

  Dung Thịnh về đến chỗ ở với mặt mày ủ ê

  "Dung thiếu, có phải đối phương lại không chịu đáp ứng hay không?" Phù Cừ đã sớm đoán được kết quả, dò hỏi một câu có lệ.

  "Không, vị tiên sinh kia đáp ứng rồi." Dung Thịnh thở dài.

  Phù Cừ đột nhiên cảm thấy không thể hiểu được, "Nếu cậu ta đáp ứng rồi, vì sao anh còn phải thở dài?"

  Dung Thịnh cười khổ, "Không phải quặng Quá Tinh Thạch, là một mạch khoáng khác, cách quặng Quá Tinh Thạch rất xa. Ngay từ đầu ta muốn nói quặng Quá Tinh Thạch, nhưng thái độ của cậu ta quá kiên quyết, ta lo sẽ về tay không, đành phải lấy một mạch khoáng khác làm cớ, cậu ta lại đáp ứng rồi."

  Phù Cừ hơi nhăn mày, cách xa quặng Quá Tinh Thạch, vậy không thể xuống tay.

  "Đây không phải việc đáng vui vẻ sao, vì sao Dung thiếu nhất định kiên trì ở cái quặng Quá Tinh Thạch kia?"

  Dung Thịnh nhíu mày, dường như đang tự hỏi muốn nói cho nàng hay không, cuối cùng vẫn lắc đầu, "Mạch khoáng kia tương đối nhỏ, cho dù khai thác ra, lợi nhuận cũng sẽ không quá cao, nhiệm vụ lần này của ta tương đương như thất bại, không có biện pháp nào nữa."

  Phù Cừ cũng mang nhiệm vụ trong người lại không thể từ bỏ nhiệm vụ này giống anh ta được.

  Từ sau sự kiện ở hành tinh Giant, Thiên Long đã rơi vào đả kích kịch liệt của Tần Vũ, cứ điểm bị đánh phá càng ngày càng nhiều, tổn thất không thể đếm hết.

  Nhưng câu chuyện về nàng ở hành tinh Giant đã truyền khắp nơi, nàng đã không còn khả năng thu hoạch tinh tệ quy mô lớn như trước đây.

  Mất đi phương thức nhanh và tiện nhất, thu nhập của Thiên Long mấy năm nay càng ngày càng kém, thật sự nếu không lấy được một khoản tài chính khổng lồ, sẽ gây ảnh hưởng cực đại đến kế hoạch kế tiếp của họ.

  Cũng may là vận may của bọn họ không tệ, thông qua thu thập tin tức, biết được tập đoàn năng lượng tổng hợp phát hiện một quặng đá năng lượng ở hành tinh Vala, quặng đá năng lượng này nghe nói sâu đến trăm trượng.

  Giá trị của quặng đá năng lượng từ trước đến nay cao không cần bàn, nếu bọn họ có được quặng đá năng lượng này, ba năm tới sẽ không thiếu tinh tệ nữa, một lần là có thể giải quyết.

  Vì thế Thiên Long phái Phù Cừ tiếp cận Dung Thịnh, mê hoặc anh ta, nguyên tưởng rằng đã nắm chắc rồi, không ngờ cuối cùng lại vướng phải chủ nhân hành tinh Vala, vì kế hoạch lần này, bọn họ đã trù tính rất lâu, chỉ cho phép thành công, không được phép thất bại.

  "Dung thiếu, thật ra trong lòng anh vẫn không cam lòng mà." Phù Cừ suy nghĩ nhanh chóng.

  Dung Thịnh liếc nàng một cái, "Không cam lòng thì có thể như thế nào."

  Phù Cừ nhu nhược không xương rúc lên người anh ta, "Tuy quặng Quá Tinh Thạch quan trọng, nhưng em nghĩ nó còn không quan trọng đến mức có thể làm Dung thiếu nhớ mãi không quên, nhất định phải có mạch khoáng kia như vậy."

  Đôi mắt Dung thịnh thoáng chốc trở nên sắc bén, "Ồ, vậy em cảm thấy là nguyên nhân gì?"

  Phù Cừ thổi vào lỗ tai anh ta, "Tuy em không biết mục đích chân chính của Dung thiếu là cái gì, nhưng là em nghĩ thứ Dung thiếu muốn thật sự nhất định ở nơi đó, em đoán nhé, có phải mạch khoáng nào đó tương đối đặc thù lại hi hữu hay không?"

  "Tiểu Nguyệt Nguyệt thật thông minh, vậy cũng đoán được, người khác đều nói phụ nữ ngực lớn ngốc nghếch, ta thấy, em không chỉ có ngực phát triển, đầu óc cũng phát triển nữa." Dung Thịnh liếc bộ ngực cao ngất của nàng, nếu là trước kia nhất định anh ta sẽ tâm ý viên mãn mà nhào lên ngay lập tức rồi.

  Trong lòng Phù Cừ mắng một câu đàn ông thúi, thân thể lại cọ lên, cọ ngực vào cánh tay anh ta, "Nếu Dung thiếu muốn thấy đầu óc, lúc nào em cũng có thể bày ra cho anh xem."

  "Vậy em nói thử xem, thứ ta theo dõi rốt cuộc là cái gì." Dung Thịnh nheo mắt nhìn nàng.

  Phù Cừ tựa không chú ý tới ánh mắt sắc bén của anh ta, "Có phải quặng đá năng lượng hay không?"

  Sắc mặt Dung Thịnh trầm xuống, ánh mắt sắc bén bắn về phía Vạn tiên sinh.

  "Không phải tôi nói cho cô ấy." Vạn tiên sinh theo bản năng phủi sạch quan hệ.

  Phù Cừ cười khanh khách, "Hóa ra em đoán đúng rồi sao."

  Dung Thịnh trừng mắt nhìn Vạn tiên sinh, quay đầu cười như có như không nhìn nàng, "Sao em đoán được?"

  Phù Cừ nhún vai, "Em chỉ cảm thấy mạch khoáng có giá trị nhất chính là quặng đá năng lượng, cho nên mới đoán cái này nha."

  "Lại rơi vào bẫy của em rồi." Dung Thịnh dựa vào sô pha, biểu tình dở khóc dở cười.

  "Dung thiếu yên tâm, em tuyệt đối sẽ không nói cho người khác đâu, em cảm thấy nếu là quặng đá năng lượng, thì anh thật sự phải tranh thủ một chút."

  Phù Cừ thấy lạnh lẽo trong mắt anh ta đã thu liễm bớt, biết mình đánh cuộc chính xác rồi.

  "Em cho rằng ta không tranh thủ sao, kết quả em đã thấy rồi." Dung Thịnh ủ rũ nói.

  "Dung thiếu không ngại tìm người điều tra thử, nhìn xem lý do Adolf không đáp ứng anh là gì, có phải phát hiện quặng đá năng lượng tồn tại hay không, nếu không phải thì chứng tỏ còn cách cứu vãn." Phù Cừ nói.

  Ánh mắt Dung Thịnh sáng lên, "Em nói rất có lý, ta sẽ lập tức phái người đi điều tra."

  Phù Cừ thấy ý chí chiến đấu của anh ta lại cháy lên, cây kim ghim trong lòng hơi thả lỏng.

  Hiệu suất của Dung Thịnh rất cao, không đến ba ngày đã điều tra xong, hấp tấp chạy vào.

  "Chậm một chút, uống miếng nước nào." Phù Cừ vội vàng rót ly nước cho anh ta.

  Dung Thịnh một ngụm, hưng phấn nói cho nàng, "Tiểu Nguyệt Nguyệt, thật sự em nói đúng rồi, bọn họ căn bản không biết quặng đá năng lượng tồn tại. Ta tìm người hỏi thăm mới biết được, bởi vì quá nhiều người muốn cái quặng Quá Tinh Thạch kia, bọn họ mới quyết định giữ mạch khoáng lại, nhìn xem ai ra giá cao nhất. Hiện tại hành tinh Vala đang trên đà phát triển, bọn họ yêu cầu lượng lớn tinh tệ đầu tư, cho nên cuối cùng chắc chắn vẫn sẽ bán quặng Quá Tinh Thạch đi."

  "Vậy thật tốt quá, việc có thể sử dụng tinh tệ làm được, đối với Dung thiếu mà nói đều không phải việc khó đúng không." Phù Cừ khen tặng anh ta một câu.

  "Hiện tại biết vấn đề ở nơi nào rồi, hết thảy đều dễ làm, ta sẽ lập tức an bài, nói chuyện với người kia, nhất định ra một cái giá khiến cậu ta vừa lòng." Dung Thịnh lại biến trở về thành Dung thiếu tự tin.

  Phu Cừ rất vừa lòng với điều này.

  Xác định phương án xong, Dung Thịnh quang minh chính đại chạy tới ngôi nhà trắng tìm Lộ Lê, nói tin Phù Cừ mắc mưu cho bọn họ, được câu trả lời về kế hoạch tiếp theo, trở về lại diễn một tuồng kịch.

  Vì quặng đá năng lượng, tốn nhiều tiền, có thể nói là giá cả lỗ vốn mới khiến cho đối phương đồng ý hợp tác khai thác quặng Quá Tinh Thạch.

  Ban đầu ý của Dung Thịnh là mua quặng Quá Tinh Thạch, tuy nhiên đối phương không chịu, chỉ đáp ứng hợp tác, bởi vì bọn họ cũng cần quặng Quá Tinh Thạch, cái lý do này thuyết phục được Phù Cừ, cho nên nàng không hề hoài nghi gì hết.

  Hai bên nhanh chóng ký kết hợp đồng.

  Phù Cừ tìm cớ nhìn bản hợp đồng kia, xác định hợp đồng không có vấn đề, ghi nhớ thời gian, nhân lúc Dung Thịnh an bài, nàng cũng âm thầm bố trí. Nói là âm thầm, thật ra nhất cử nhất động đều dưới sự giám thị của nhóm Lộ Lê.

  Vài ngày sau, máy móc và công nhân sắp xếp xong, bắt đầu khai thác quặng Quá Tinh Thạch. Che dấu dưới hoạt động ồn ào náo động này, quặng đá năng lượng cũng được trộm khai thác, tốc độ tương đối chậm, nhưng quặng đá năng lượng tương đối nhỏ, cho nên tốc độ chậm cũng không sao cả, mấu chốt là không bị người ta phát hiện là được.

  Kế hoạch hai bên thuận thuận lợi lợi tiến hành, thủ lĩnh Thiên Long không tra được thân phận chủ nhân hành tinh Vala, tuy cảnh giác, nhưng vẫn không đủ.

  Nửa tháng kế tiếp, quặng đá năng lượng khai thác ra lập tức được chuyển dời đến kho của phi thuyền, đến khi chứa đầy phi thuyền, quặng đá năng lượng đã khai thác được một nửa, Dung Thịnh sai thuyền trưởng phi thuyền đưa đá năng lượng trở về trước, anh ta lưu lại theo dõi đá năng lượng lượng còn dư lại.

  Phù Cừ nghe lén được thời gian khởi hành và đường đi của phi thuyền, gửi tin tức cho thành viên Thiên Long, để bọn chúng đi chặn đường.

  Đường thì không chặn được, toàn quân còn bị diệt.

  Lúc Phù Cừ nhận được tin tức đang bị Dung Thịnh lôi kéo nói chuyện phiếm, không có thời gian xem máy truyền tin, chờ khi nàng nhìn đến, đã qua hai tiếng rồi, gã đàn ông kia cũng liên hệ nàng rất nhiều lần, lập tức gọi lại.

  "Phù Cừ, em đã làm như thế nào, vì sao kế hoạch thất bại, người phái đi chặn phi thuyền không một ai trở về!" Gã đàn ông kia nhận cuộc gọi rất nhanh, tiếng phẫn nộ rành mạch truyền tới.
 
  "Chuyện này không có khả năng, nhất định là xảy ra vấn đề chỗ nào rồi." Phù Cừ cắn môi dưới, chảy máu cũng không tự biết.

  Thanh âm gã đàn ông âm trầm mười phần, "Tình báo em đưa là người trên chiếc phi thuyền kia không vượt quá 50 người, nhưng người ta phái đi, không đến một giờ toàn quân đã bị diệt, bọn họ đều là cao thủ nhất đẳng, em trúng kế rồi."

  Bốn chữ cuối cùng giống một cái chày lớn giáng thật mạnh lên người Phù Cừ, nàng không nghĩ ra sao mình lại trúng kế, lại vì sao mà trúng kế.

  Gã đàn ông biết nàng hoảng loạn, "Hiện tại chỉ có một lời giải thích, Dung Thịnh không bị mỹ mạo của em mê hoặc, hắn vẫn luôn cẩn thận, để bảo hộ đá năng lượng, đã che giấu em vài việc."

  "Nhưng mà, nếu thật là như vậy, vừa rồi hắn nên bắt tôi lại chứ, chứ không phải hàn huyên với tôi lâu như vậy, thoạt nhìn hắn không có một chút khác thường nào hết." Phù Cừ trầm mặt, mỹ mạo trắng nõn không tì vết vẫn không tổn hại nửa phần như cũ.

  Cảm xúc này nàng rất ít khi có, nhưng gã đàn ông kia cũng không có tâm tư thưởng thức, "Sao em xác định không phải hắn cố ý mê hoặc em, mặc kệ là nguyên nhân gì, thân phận của em có khả năng đã bại lộ, hiện tại em rời khỏi nơi đó đi, ta sẽ lập tức phái người đi đón em."

  Phù Cừ còn chưa trả lời, tiếng Dung Thịnh từ ngoài cửa truyền vào, còn có tiếng đập cửa.

  "Tiểu Nguyệt Nguyệt, em ở bên trong làm gì, mau ra đây, ta mang em đi gặp vài người rất quan trọng, em nhất định sẽ rất vui khi thấy bọn họ."

  "Đã muộn rồi." Phù Cừ trả lời gã đàn ông, sau đó ngắt thông tin.

  Phù Cừ không đào tẩu, đi qua mở cửa.

  Dung Thịnh thấy nàng không hề hoảng loạn, híp mắt đánh giá, "Muốn thay quần áo hay không?"

  "Được thôi, vậy anh chờ em một lát đi." Phù Cừ đóng cửa lại, tươi cười chuyển biến thành ngưng trọng, nàng đã xác định là mình bại lộ rồi, chỉ là vẫn không biết vì sao mình lại bại lộ.

  Dung Thịnh dám tìm nàng lúc này, sợ là đã bao vây nơi này, không có người chi viện, một mình nàng tuyệt đối không trốn thoát được, nếu trốn không thoát, nàng quyết định không trốn, ít nhất có thể biết rõ ràng nguyên nhân.

  Phù Cừ thay váy hoa tím trên người bằng một cái váy đỏ liền thân, màu sắc tươi đẹp đến cực điểm, khiến làn da trắng sứ của nàng thêm hồng hào, ngũ quan tinh xảo, dung mạo tuyệt sắc, so ngày thường càng mê hoặc nhân tâm hơn.

  Dung Thịnh tặc lưỡi hai tiếng, nếu nàng không phải Phù Cừ của Thiên Long, anh ta còn rất muốn vì mỹ nhân mà làm quân vương không lên triều.

  Phù Cừ theo Dung Thịnh đi vào ngôi nhà trắng, đột nhiên hiểu ra, kế hoạch bọn họ nhắm vào mình, hẳn là bắt đầu từ khi mình đến đây cùng Dung Thịnh lần đó.

  "Nhắc nhở cho em, bên trong có bạn cũ của em đấy." Lúc ở cửa Dung Thịnh đột nhiên quay đầu nói một câu như vậy với nàng.

  Bạn cũ?

  Phù Cừ nhấm nuốt hai chữ này ở đầu lưỡi, ' bạn cũ ' của nàng nhiều không kể xiết, đặc biệt là người có thể mua một viên tinh cầu, trong lúc nhất thời thật đúng là không thể xác định là ai, tóm lại là một trong những người đó.

  Mang theo tự tin thong dong tự nhiên, khóe môi Phù Cừ treo lên nụ cười không thua kém ai, đi theo Dung Thịnh vào ngôi nhà trắng.

  Ánh mắt tinh tường chứa muôn vàn điểm sáng như hoa liếc nhìn vào bên trong, biểu tình và khóe miệng tươi cười đột nhiên cứng đờ, tròng mắt chậm rãi trừng lớn, đồng tử kịch liệt thu nhỏ lại, chân đột nhiên không đi nổi nữa.

  "Hình Ảnh!"

  Trong mắt Phù Cừ chỉ còn lại có Tần Vũ ngồi bên người Lộ Lê, trong lồng ngực còn có một đứa trẻ con ngồi trên người, những người khác trong đại sảnh tựa như một kẻ cũng không lọt vào mắt nàng, chậm rãi phun ra cái tên hắn đã từng dùng.

  "Đại mỹ nhân, lại gặp mặt rồi." Tần Sương nghe tiếng quay đầu lại, lập tức nở nụ cười xán lạn, vẫy vẫy tay với Phù Cừ.

  Đôi mắt Phù Cừ nhìn chằm chằm Tần Vũ như cũ, dường như không nghe được lời Tần Sương nói, ở thế giới trong mắt nàng, chỉ có Tần Vũ.

  Đúng vậy, cho dù sau đó biết Tần Vũ là quân nhân đế quốc Vinh Diệu, cho dù biết hắn tiếp cận mình là có mục đích, nàng vẫn một lòng hướng về Tần Vũ, chỉ là sau đó nàng giấu sâu dưới đáy lòng, thẳng đến khi lại lần nữa nhìn thấy Tần Vũ mới không thể khống chế mà lộ ra.

  "Anh cả à, mị lực của anh quả nhiên không giảm so với năm đó nha, làm trò trước mặt chị dâu, anh cần phải nói cho rõ ràng đó." Bị người ta làm lơ, Tần Sương cũng không giận, cố ý nói.

  Phù Cừ rốt cuộc cũng có phản ứng, ánh mắt thâm trầm chuyển qua Lộ Lê bên cạnh Tần Vũ, hóa ra, chàng trai này chính là bạn đời của hắn.

  "Phù Cừ tiểu thư, lần đầu gặp mặt, tôi là Lộ Lê, phu nhân của Tần Vũ." Lộ Lê ném Bào Bào cho Tần Vũ, Bào Bào lập tức bò lên trên vai phụ thân nó.

  Chương 282: Bởi vì hắn nông cạn

  Phù Cừ chú ý tới động tác của Lộ Lê, ánh mắt càng thêm tối tăm, trong lòng cười khổ, chỉ động tác này của đối phương, nàng đã hoàn toàn bại rồi, không, nói bại vẫn là khách khí, trước nay nàng đã không có cơ hội, nhưng trong lòng nàng vẫn có một tia hy vọng xa vời.

  "Cậu đã thấy ảnh chụp của tôi, là anh ấy cho cậu xem à?" Đây là hy vọng xa vời lớn nhất trong lòng Phù Cừ.

  Nàng đã đoán được, sở dĩ mình bại lộ là bị Lộ Lê nhận ra, thực hiển nhiên y đã xem qua ảnh chụp của mình, như vậy nàng có phải có thể ảo tưởng một chút hay không, Tần Vũ có ảnh chụp của nàng.

  Nhìn như một câu rất bình thường, Lộ Lê lại nghe hiểu ý tưởng của nàng, lắc lắc đầu, "Không phải, là Tần Sương cho tôi xem."

  Trong mắt Phù Cừ xẹt qua thất vọng, đáp án trong dự kiến, người đàn ông này chưa bao giờ nhìn nàng, sao có thể cất chứa ảnh chụp của nàng được, sớm nên nhận rõ hiện thực.

  "Nếu bị các người nhìn thấu rồi, tôi không còn lời nào để nói, cho dù các người giết tôi, tôi cũng sẽ không khai Thiên Long ra đâu."

  "Phù Cừ tiểu thư không cần lo lắng, chúng tôi sẽ không cưỡng ép cô khai ra." Lộ Lê cười tủm tỉm nói.

  "Các người muốn làm gì?" Phù Cừ nhăn mi, nàng không tin bọn họ không biết địa vị của mình ở Thiên Long, rất nhiều tình báo quan trọng của Thiên Long nàng đều biết.

  Lộ Lê nhún nhún vai, "Người sau lưng cô sẽ phái tới người cứu cô."

  Sắc mặt Phù Cừ khẽ biến, biên độ thay đổi rất nhỏ, nàng rất biết cách khống chế biểu cảm của mình, nhưng che giấu còn chưa đủ, kẻ nào đang ngồi đây cũng đều am hiểu bắt giữ biểu cảm rất nhỏ như vậy.

  "Phu nhân à, sao ngài đoán được?" Noyce rất tò mò, phu nhân mới lần đầu tiên tiếp xúc với người phụ nữ này, sao đã xác định đối phương sẽ đến cứu nàng.

  "Tần Sương nói với tôi, trên hành tinh Giant, cô ấy được người ta cứu đi." Lộ Lê nói.

  "Như vậy là có thể xác định đối phương biết rõ hành tinh Vala có bẫy rập, vẫn sẽ đến cứu cô ta?"

  "Vì sao không thể xác định, cậu phải biết rằng, Phù Cừ tiểu thư là một kỳ nữ có cả mỹ mạo lẫn tài hoa tập trung trong người. Lúc trước khi tình thế nghiêm trọng đối phương còn cố ý phái người cứu cô ấy đi, chứng tỏ trong lòng hắn Phù Cừ tiểu thư rất quan trọng, đương nhiên, cũng có thể là bởi vì chỉ có Phù Cừ tiểu thư mới có thể đạt tới mục đích của hắn, đạo lý tương tự, lúc này đây hắn cũng sẽ không từ bỏ Phù Cừ tiểu thư." Lộ Lê nghiêm trang nói.

  Noyce và Tần Sương trực tiếp bị câu ' kỳ nữ tập trung đủ mỹ mạo và tài hoa ' chấn động.

  Phù Cừ càng nhận ra câu kia của y đã đạt được mục đích, biểu tình phức tạp nhìn y, "Cậu thật thông minh, khó trách anh ấy sẽ lựa chọn cậu."

  "Điều này cô sai rồi, Tần Vũ chọn tôi không phải bởi vì tôi thông minh." Lộ Lê dựng thẳng lên một ngón tay, quơ quơ làm như thật.

  "Vậy thì vì sao?" Tần Sương và Noyce hứng thú bừng bừng nhìn chằm chằm y.

  Lộ Lê nhấp môi cười, "Bởi vì anh ấy là người nông cạn."

  "Phụt......" Tần Sương và Noyce đồng thời phun ra.

  Chu Tuấn Ngạn cũng lộ ra vẻ mặt giật mình.

  Mọi người đồng thời nhìn về phía Tần Vũ mặt không cảm xúc.

  Phù Cừ không làm ra nổi biểu cảm gì, nàng đã đánh mất luôn biểu cảm trên mặt.

  "Chị dâu à, anh đang nói giỡn sao, sao anh cả có thể là người nông cạn được." Tần Sương nhảy dựng lên, nếu anh cả là người nông cạn, cậu ta đã sớm có đủ hậu cung, hồng nhan khắp nơi rồi.

  Lộ Lê đã định liệu trước hỏi lại, "Lúc em nhìn thấy anh ấn tượng đầu tiên là gì?"

  Tần Sương ặc một tiếng, tròng mắt xoay chuyển, cần thận nói: "Trông đặc biệt đẹp."

  Lộ Lê hất hất cằm, "Anh cả em cũng nghĩ như vậy đó."

  Noyce lộ ra vẻ mặt bừng tỉnh, "Cho nên thượng tướng cưới ngài là bởi vì ngài trông rất đẹp?"

  Một tầm mắt sắc bén âm trầm bỗng nhiên dừng trên người Noyce.

  "Còn có một cách nói khác là vừa gặp đã yêu." Chu Tuấn Ngạn bổ sung cứu vớt người yêu mình.

  Tần Sương nhìn qua nhìn lại giữa anh cả và chị dâu, "Em vẫn luôn cho rằng cái kiểu vừa gặp đã yêu này tuyệt đối không có khả năng phát sinh trên người anh cả."

  "Sự thật chứng minh trên đời không có việc gì là tuyệt đối hết." Noyce cảm khái.

  Phù Cừ ngơ ngẩn nhìn chằm chằm Tần Vũ, "Nếu, không có cậu ấy, anh sẽ vừa gặp đã yêu em sao?"

  Khe giữa mày Tần Vũ sâu thêm một phân, hình như cực kỳ không vui.

  Tần Sương haha cười nói: "Đại mỹ nhân này, lời này của cô cũng thật dư thừa nha, chị dâu tôi có giới tính gì, cho dù anh ấy có thể sinh con, anh ấy cũng là nam đó."

  Phù Cừ choáng váng.

  "Thật là, việc rõ ràng như vậy còn nhìn không ra, tình yêu quả nhiên có thể che mắt người ta, anh cả tôi rõ ràng thích đàn ông."

  Noyce vô cùng thương hại nhìn đại mỹ nhân bị Tần Sương đả kích đến mất hồn mất vía, thảm thảm thảm, thật là thảm.

  "Dẫn đi." Tần Vũ lạnh giọng mở miệng, nửa câu ' tình cũ ' cũng nghe không hiểu.
 
  Hồ Uy Phàm tiến vào tịch thu toàn bộ đồ trên người nàng, tính cả không gian khấu, sau đó mang ra ngoài giam giữ.

  Thiên Long quả nhiên phái người tới cứu đại mỹ nhân, sau khi Adolf tăng mạnh phòng bị, ở cảng phát hiện một ít người hành tung lén lút, lập tức phái người theo dõi, trước khi đối phương hành động, bắt hết toàn bộ trước một bước.

  Sau hơn nửa tháng, đối phương liên tục vài lần phái người trốn vào hành tinh Vala, trước sau toàn quân bị diệt, đại khái biết còn tiếp tục như vậy chỉ là tặng đầu người cho họ, chờ tới khi một nửa đá năng lượng còn lại khai thác ra hết, Thiên Long không còn phái người tới cứu Phù Cừ nữa.

  Tần Vũ quyết định giải Phù Cừ và đồng bọn về Vinh Diệu tinh.

  Lộ Lê cũng chuẩn bị trở về, bọn họ ra ngoài đã hơn hai tháng, Brian đã thúc giục rất nhiều lần.

  Trước khi rời đi, bọn họ giao quặng Quá Tinh Thạch cho Adolf, cuối cùng vẫn hợp tác cùng Dung Thịnh, đá năng lượng cũng chia cho anh ta một chút vì thấy anh ta đã vất vả tìm người khai thác.

  Nhìn kết quả thật sự chỉ là một chút, Dung Thịnh không biết nên khóc hay nên cười.

  "Anh hẳn nên thấy đủ rồi, nếu không có tôi chọc thủng gương mặt thật của Phù Cừ, hiện tại anh còn chẳng hay biết gì, nghĩ đến hậu quả xem, tập đoàn năng lượng tổng hợp nhà anh tuyệt đối không chịu được đâu." Lộ Lê biết suy nghĩ của Dung Thịnh, vỗ vai anh ta nói những lời này.

  Dung Thịnh rùng mình, xác thật anh ta hẳn nên thấy đủ rồi, so với ảnh hưởng đến cả tập đoàn năng lượng tổng hợp, đây đã là kết quả tốt nhất.

  Ba ngày sau, chiến hạm của họ khởi hành, mang theo thành viên Thiên Long bị bắt giữ, quay về Vinh Diệu tinh.

  Chiến hạm không che dấu bất cứ cái gì, người có tâm điều tra một chút là biết đây là chiến hạm của quân đoàn I.

  Thân phận chủ nhân hành tinh Vala rốt cuộc cũng bại lộ trước mặt thủ lĩnh Thiên Long.

  "Quân đoàn I, lại là Tần Vũ!" Gã đàn ông bạo nộ, rõ ràng lần này là do gã sơ suất, chủ nhân hành tinh Vala nhìn như không quan trọng, thật ra mới là mấu chốt của tất thảy.

  Gã và Dung thịnh phạm vào sai lầm giống nhau, cho rằng người mua hành tinh Vala chỉ là người giàu có hoặc quý tộc, không để khả năng nho nhỏ ở trong lòng, phạm vào sai lầm không nên phạm phải nhất.

  "Thưa đại nhân, Phù Cừ tiểu thư hiện tại bị Tần Vũ áp giải trở về, chờ về đến Vinh Diệu tinh, muốn cứu Phù Cừ tiểu thư càng khó hơn." Tâm phúc biết tầm quan trọng của Phù Cừ tiểu thư với đại nhân.

  "Hơn nửa tháng trước phái mấy sóng người đi giải cứu Phù Cừ, người trở về chẳng có mấy, muốn cứu Phù Cừ rất khó." Ánh mắt gã đàn ông âm độc, vậy mà gã lại thua trên tay Tần Vũ, đầu tiên là hành tinh Giant, hiện tại là hành tinh Vala, vì sao Tần Vũ cố tình cứ ngáng đường gã vậy.

  "Nhưng chúng ta không còn người ở Vinh Diệu tinh nữa." Tần Vũ đáng sợ, nhưng hiện tại ít nhất hắn không ở địa bàn của mình.

  Gã đàn ông giơ tay ngăn cản, "Không cần phải nói nữa, mạnh mẽ giải cứu Phù Cừ đã không thể thực hiện được, chuyện này ta có chừng mực."

  Tâm phúc nhìn đại nhân tức giận bừng bừng, lo lắng: "Đại nhân, ngài ngàn vạn lần đừng vì Phù Cừ tiểu thư mà làm mình rơi vào hiểm cảnh."

  Trong mắt hắn, tuy Phù Cừ tiểu thư quan trọng, nhưng tuyệt đối không quan trọng bằng đại nhân, nếu không phải vì địa vị Phù Cừ tiểu thư ở trong lòng đại nhân, thật ra hắn không kiến nghị đối đầu cùng Tần Vũ, ngay cả đế quốc Solo còn không có biện pháp gì với Tần Vũ, sao bọn họ có thể làm được.

  Gã đàn ông chỉ nói câu ta có chừng mực, trong mắt lập loè ánh sáng tối tăm, không biết có nghe vào hay không.

  Quãng đường gió êm sóng lặng, Thiên Long không lại phái người tới cứu Phù Cừ nữa, chiến hạm thuận thuận lợi lợi trở lại Vinh Diệu tinh.

  "Vậy mà không điên cuồng phản công." Lộ Lê ôm đôi song sinh đi xuống.

  "Lựa chọn sáng suốt." Tần Vũ vẻ mặt lãnh khốc đi tới, chiến hạm trang bị kỹ thuật tiên tiến nhất, so với chiến hạm Vinh Diệu chỉ kém một chút, nhưng nhìn khắp vũ trụ, đây cũng là lực lượng mũi nhọn.

  Thủ lĩnh Thiên Long trừ phi đầu óc bị ván cửa kẹp, nếu không tuyệt đối sẽ không phái người tới chịu chết dù đã biết rõ không cứu được người, ở hành tinh Vala giải cứu vài lần không có kết quả chính là chứng minh tốt nhất.

  Lộ Lê ồ một tiếng, nhét đôi song sinh vào trong lồng ngực hắn, "Ôm đi, em đi tìm đám Khả Khả."

  Tần Sương vừa vặn mang theo ba đứa nhỏ lại đây, nhìn thấy bộ dáng anh cả ôm đôi song sinh, không khỏi cười trộm.

  Anh cả là anh cả của bọn họ, nhưng từ nhỏ đến lớn, hắn biểu hiện ra ngoài lại giống như ' phụ huynh ' của bọn họ, đương nhiên, là ' phụ huynh ' nghiêm khắc.

  Cuối cùng anh cả cũng giống ông bố bỉm sữa ôm hai đứa trẻ con, người bình thường nhìn thấy vẻ mặt của hắn đã bị dọa lui trước, cũng cũng chỉ có chị dâu, mỗi lần làm cái gì cũng đều có thể làm lơ bộ mặt lãnh khốc cùng khí thế người sống chớ gần kia.

  "Đã áp giải người xuống chưa?" Ánh mắt mang lực xuyên thấu của Tần Vũ nhìn Tần Sương, thanh âm lạnh băng giống vùng địa cực tinh cầu.

  Vùng địa cực tinh cầu là mùa đông quanh năm, nhiệt độ không khí trung bình là -100 độ, hầu như không có nhân loại cư trú.

  Tần Sương ho nhẹ một tiếng, "Chu thượng tá và Noyce đã áp tải người về quân đoàn I."

  Tần gia trải qua mấy tháng sửa chữa, đã khôi phục bộ dáng ban đầu, tuy nhiên trong nhà vẫn chỉ có bọn họ cư trú như cũ, Tần nguyên soái và Tần phu nhân cứ như vậy định cư ở trang viên.

  Khi bọn họ rời khỏi Vinh Diệu tinh, đôi vợ chồng già này cũng đã đi du lịch, tuy nhiên đã về trước bọn họ nửa tháng, Tần nguyên soái lại về quân bộ làm, nguyên nhân là Brian mời đi mời lại.

  Brian rất rõ ràng, toàn bộ đế quốc Vinh Diệu người có tư cách quản lý quân bộ chỉ có Tần nguyên soái. Quân bộ dưới sự uy hiếp của ông, một vài kẻ ngo ngoe rục rịch căn bản không dám có động tác lớn, bên trong đế quốc Vinh Diệu có thể an ổn như vậy, nhất trí đối địch, chính là bởi vì có Tần nguyên soái tọa trấn.

  Hơn hai tháng qua, vây cánh quốc vương Alston và Bob đã bị Brian quét sạch.

  Quân đoàn II vẫn do Brian tự mình nắm giữ như cũ, phó đoàn trưởng là công tước Louis, quân đoàn III toàn bộ cấp cao thay bằng tâm phúc của Brian, đoàn trưởng là phụ thân của Jules, phó đoàn trưởng là phụ thân của vương hậu hiện tại, hết thảy chậm rãi đi vào quỹ đạo.

  Sau khi bọn họ trở về, Chu Tuấn Ngạn phụng mệnh đến vương cung nói cho quốc vương bây giờ, Phù Cừ của Thiên Long đã bị bọn họ bắt được.

  "Tần Vũ cùng Lộ Lê đi tảo mộ vậy mà cũng có thể quét ra Phù Cừ của Thiên Long, vận may này thật không thể chê được." Brian bật cười.

  Chu Tuấn Ngạn nói đúng sự thật: "Bởi vì bọn họ nhìn trúng quặng đá năng lượng ở hành tinh Vala."

  "Hành tinh Vala lại có quặng đá năng lượng sao, cũng có lý, ta nhớ viên tinh cầu này đã đăng ký dưới danh nghĩa Lộ Lê, nếu là hành tinh tư nhân, quặng đá năng lượng đó cũng là của cậu ta." Brian lập tức tỏ thái độ.

  Anh ta còn chưa đến mức vì mỏ quặng đá năng lượng mà thất thố, huống chi người khác không rõ ràng lắm, anh ta lại rất rõ ràng, hành tinh Vala nguyên là của đế quốc Solo, là Tần Vũ vì phu nhân nên mới muốn lấy từ trong tay đế quốc Solo, khi đó chỉ sợ không ai biết hành tinh Vala có quặng đá năng lượng, Tần Vũ để Chu Tuấn Ngạn nói cho mình, anh ta đã rất vừa lòng.

  Chu Tuấn Ngạn muốn nghe cũng là những lời này, việc đã nói xong, đưa lời cáo từ.

  Brian bảo người đưa anh ta ra ngoài.

  Jules rất hâm mộ tình cảm của Tần thượng tướng với phu nhân hắn, thuần túy như vậy, vì phu nhân mà suy nghĩ như vậy.

  Lại nhớ tới mục đích tìm Brian, Jules lấy hết can đảm, "Em có việc......"

  "Jules, hiện tại thời gian không còn sớm, đêm nay lưu lại cùng ta ăn cơm đi." Brian ngắt lời cậu nói, cười nhìn cậu.

  Jules nhìn anh ta, không dễ nói chuyện như những lần trước, "Em muốn gia nhập quân đội, quân đoàn nào cũng được, chỉ cần có thể làm quân nhân thôi."

  Tươi cười trên mặt Brian dần biến mất, thay thế là trầm mặc làm cho người ta cảm thấy áp lực.

  "Từ nhỏ đến lớn, em vẫn luôn muốn làm quân nhân." Jules nhìn dáng vẻ này của anh ta, rất rõ ràng trong lòng anh ta không muốn để mình lên chiến trường, nhưng giờ cậu đã không còn nhỏ nữa.