- Tinh Te Chi Thuong Tuong Phu Nhan Thi Hac Ho Doan Gia Chuong 96 100

Tùy Chỉnh

  Chương 96: Vòng thứ nhất

  Lộ Lê đến khiến một vài người chú ý, những ánh mắt đánh giá lướt qua hắn, có tìm tòi nghiên cứu, có xem kỹ, có cảnh giác, cũng có ác ý.

  Y không để ý đến, có chút mờ mịt đi vào rồi đứng yên ở một chỗ. Một số người thấy thế thì thu hồi tầm mắt, có vẻ không đánh giá cao y, những tầm mắt ác ý cũng biến mất.

  Sau y, lại có một đám người liên tiếp đi vào, mọi người không ai quen biết ai, cho nên có rất ít giao lưu.

  Sau một hồi, cánh cửa dẫn đến đại sảnh rốt cuộc đóng lại, dù có người đuổi tới cũng không vào được.

  Trên màn hình lớn lắp ở đại sảnh xuất hiện hình ảnh một người đàn ông trung niên, có nhiệm vụ nói đơn giản quy tắc lần kiểm tra này.

  Vòng khảo hạch thứ nhất chỉ kéo dài một giờ, người tham gia dựa theo số thứ tự tiến vào phòng. Trên vách tường xuất hiện mấy lối đi, mọi người lập tức chọn lối đi gần mình nhất, có người còn chen chúc muốn đi trước, giống như cảm thấy vào sớm là có thể bắt đầu trước.

  Lộ Lê đứng hơi xa lối đi, đi một lúc mới tìm được phòng trống. Bên trong chỉ có một chiếc bàn, đặt một chiếc màn hình. Y đứng yên không bao lâu, màn hình sáng lên, hiện lên quy cách đề thi.

  Điểm tối đa là 120, đạt được 100 điểm trở lên mới tính đủ tư cách. Có tổng cộng có 100 câu, nói cách khác chỉ có 36 giây cho mỗi câu, vượt quá thì sẽ không đủ thời gian cho những câu khó.

  Sau 5 giây đếm ngược, trên màn hình xuất hiện câu hỏi thứ nhất. Lộ Lê nhìn lướt qua, là một câu hỏi trắc nghiệm cơ bản, không khó lắm, y nhanh chóng lựa chọn đáp án rồi qua câu tiếp theo.

  Càng về sau, độ khó của các câu gia tăng không chỉ một chút, phạm vi đều mở rộng, không có tư liệu đặc thù là sẽ không biết được đáp án.

  Không hổ là cơ sở nghiên cứu và phát minh cơ giáp Lan Linh, đây mới chỉ là vòng thứ nhất.

  Qua hết đề trắc nghiệm là đến đề tự luận. Người ra đề thiết trí một ít nan đề, đọc qua thì cảm thấy đơn giản, thật ra rất có thể là hỏi lừa, có đề lại cần thực hành kiểm tra mới có thể biết đáp án, cho nên vật liệu được đặt sẵn một bên.

  Chưa hết, người tham gia kiểm tra còn phải chọn lựa vật liệu cần dùng, nếu chọn sai, đáp án cũng sẽ sai theo, làm lãng phí thời gian.

  Lộ Lê không thực hành, bởi vì y từng gặp được vấn đề này, phần cuối đề còn gặp được câu hỏi về cơ giáp cao cấp.

  Y còn chưa chạm vào cơ giáp trung cấp đâu, cơ giáp cao cấp thì càng không có khả năng, nhưng mấy đề này không phải thực hành, lại có rất nhiều lựa chọn, có rất nhiều đáp án. Như hệ thống vòng khống chế cơ giáp cao cấp, cần dùng vật liệu gì để tăng lực công kích, hay để tăng lực phòng ngự, lại không hao phí năng lượng

  Lộ Lê chưa thể chế tạo cơ giáp cao cấp, nhưng may mắn đã xem qua. Tư liệu mà Tần Vũ tìm cho y không chỉ có về cơ giáp sơ cấp, có cả về cơ giáp trung cấp cùng cao cấp. Một vài vấn đề cơ sở thường thấy, lúc trước vì phòng ngừa kiểm tra sẽ đề cập đến cả nội dung trung cấp cùng cao cấp, nên y đều đọc qua hai lần, ký ức vẫn còn tương đối mới.

  Các câu sau hỏi tương đối rộng, không chỉ có một đáp án, chỉ cần nội dung đạt tới yêu cầu thì cơ bản sẽ được tính điểm. Lộ Lê không chỉ viết một đáp án, y viết hết mấy đáp án lên.

  Làm xong một trăm câu, thời gian đã qua 55 phút, bình quân là 33 giây mỗi câu, mấy câu cuối tương đối mất thời gian, như mấy câu cần chọn lựa vật liệu. Lộ Lê một lần nữa kiểm tra lại, xác định không có vấn đề mới nộp đáp án ở phút cuối cùng. Kế tiếp là chờ kết quả.

  Kiểm tra không phải do người chấm điểm, mà là hệ thống, cho nên có kết quả khá nhanh. Lộ Lê ra khỏi phòng, trở lại đại sảnh, thấy bên ngoài đã có không ít người. Họ đều giao đáp án khá sớm, dường như rất tin tưởng vào bản thân, nhưng y biết sự thật không phải như thế.

  Nếu thật sự nắm giữ thông thạo tri thức, đọc câu hỏi sẽ nghĩ ngay ra đáp án, nhưng càng về sau thì càng mất thời gian suy nghĩ, đặc biệt là những câu có điểm cao. Nhưng không phải tất cả mọi người sẽ lựa chọn cố gắng giải những câu này.

  Với đa số người, thứ họ phải làm không phải là khoe khoang, mà là xác định mình thông qua kiểm tra. Trong một, hai phút cuối cũng không thể trả lời được mấy đề điểm cao, cho nên có người đã xác định mình đủ điểm rồi thì nộp luôn đáp án.

  Một giờ sau, mọi người đồng loạt ra khỏi phòng, có người thỏa thuê đắc ý, có người ủ rũ cụp đuôi, từ vẻ mặt cơ hồ có thể thấy được bài làm của họ.

  Năm phút sau, người đàn ông trung niên lại xuất hiện trên màn hình, thông báo kết quả, người được điểm thấp hơn 100 thì tự động rời đại sảnh. Ông ta biến mất, trên màn hình xuất hiện điểm số ứng với số phòng.

  Lộ Lê vào phòng số 321, nhanh chóng tìm thấy và kiểm tra, quả nhiên tròn 120 điểm, đúng như trong dự kiến. Một trăm đề bài, đề bài về cơ giáp sơ cấp chiếm bảy mươi câu, hai mươi lăm câu là về cơ giáp trung cấp, còn lại là về cơ giáp cao cấp.

  Đề bài về cơ giáp sơ cấp tuy nhiều, nhưng ngoài 10-20 câu đầu tiên, tất cả các câu sau đều khá hóc. Y biết cơ sở nghiên cứu và phát minh cơ giáp Lan Linh sẽ khảo nghiệm phạm vi nắm giữ tri thức, nếu không trả lời được thì không có tư cách gia nhập.

  Tất cả mọi người đều đã biết điểm, có vui sướng vạn phần, có không cam lòng nổi giận gầm lên một tiếng.

  Phía sau mở ra một cánh cửa, dù không cam lòng đến mấy cũng không thể làm gì, những người không đủ điểm rời đại sảnh, có một người đi ra, những người khác cũng lục tục đi theo.

  Số người trong đại sảnh lập tức giảm hai phần ba, cửa thứ nhất đã đào thải gần hai trăm người, chỉ còn lại hơn một trăm. Danh sách thí sinh trên màn hình lập tức rút ngắn lại, chỉ để lại những người qua cửa.

  Mọi người lại tập trung nhìn lên màn hình, đó đều là đối thủ, tuy rằng không biết nhau, nhưng từ điểm số thì ít nhất có thể cân nhắc ra thực lực của đối thủ.

  "Thiếu gia Leo quá lợi hại, đạt những 108 điểm. Tôi nghe nói đề kiêm tra năm nay khó hơn các năm trước, có thể đạt được 100 điểm đã là thiên tài, ngài đạt được những 108, khẳng định có thể đứng trong top 3."

  Lộ Lê đang nhìn màn hình, đột nhiên nghe thấy có người đắc ý vuốt mông ngựa ai đó, giống như đối phương đạt điểm cao nên mình cũng có chung vinh dự.

  Đối phương không hạ giọng, nên tiếng nói có vẻ khá vang, mọi người liên tiếp nhìn qua. Thiếu gia Leo hiển nhiên là thanh niên vẻ mặt cao ngạo đứng giữa, bên cạnh là chân chó của hắn.

  "Đúng đúng đúng, chúng ta chỉ đạt tiêu chuẩn, kém xa thiếu gia Leo." Một người khác cũng phụ họa theo.

  "Sự thật hiển nhiên mà thôi, nếu không phải thời gian không đủ, ta còn có thể đạt điểm cao hơn." Thiếu gia Leo trầm mặt, hai người tựa hồ đã vuốt mông ngựa sai chỗ.

  "Đúng đúng đúng, thiếu gia Leo nói không sai, đây là sự thật, không cần phải nói, tất cả mọi người đều biết thiếu gia Leo lợi hại nhất."

  Mọi người chung quanh đều mang vẻ mặt kỳ quái, nếu không phải vì thân phận của đối phương có vẻ không bình thường, họ lại không muốn gây chuyện sinh sự, thì thật muốn nhắc nhở đối phương, có vài người điểm cao hơn hắn.

  "Còn ba vị trí kia," Thiếu gia Leo không biết suy nghĩ của mọi người, vẫn ngạo mạn nhếch khóe miệng, liếc nhìn xung quanh tràn ngập khinh thường, "Bổn thiếu gia tới nơi này cho có mà thôi."

  Nghe vậy, mọi người đều có chút hoảng, nếu đối phương nói thật, vậy thì chỉ còn lại hai vị trí. Không không, cũng có khả năng hắn cố ý nói vậy, để đả kích sự tự tin của họ, đạt tới mục đích.

  Lộ Lê nhìn hết vẻ mặt của mọi người, y lại không cảm thấy đối phương thông minh được như vậy.

  Người đàn ông trung niên một lần nữa xuất hiện trên màn hình, ông không lập tức nói nội dung lần kiểm tra thứ hai, mà báo tên của ba người đứng đầu, đương nhiên không có tên của vị thiếu gia Leo kia. Điểm của hắn tuy rất cao, nhưng phía trước lại có hai người đạt điểm tuyệt đối, một người kém hơn một điểm.

  Người đàn ông đọc một cái tên, sắc mặt thiếu gia Leo liền khó coi một phần. Hắn cảm thấy tất cả mọi người đều đang cười nhạo hắn, trong khi căn bản không ai thèm để ý. Hai người đi cùng hắn giờ phút này đã không dám hé răng.

  "Kế tiếp là đợt kiểm tra thứ hai, kiểm tra tinh thần lực. Về quy cách thi, mọi người tiến vào phòng rồi sẽ có thuyết minh đầy đủ, mọi người có thể bắt đầu được rồi."

  Ông ta vừa dứt lời, vách tường một lần nữa mở ra hai lối đi, dẫn đến các căn phòng.

  Lộ Lê thấy vị thiếu gia Leo kia đẩy một người đang chuẩn bị tiến vào phòng để vào trước, đại để là mất mặt, cảm thấy không cần cố kỵ, hành sự càng thêm kiêu ngạo. Y lắc lắc đầu, tìm một căn phòng trống.

  Giữa căn phòng có một bàn lớn, có rất nhiều kết cấu đường đi phức tạp. Thí sinh cần phải điều khiển các quả cầu đi qua hai trạm kiểm soát, thành công ba quả mới tính vượt qua, thời gian là nửa giờ.

  Vậy là có mười phút cho mỗi viên, Lộ Lê nhìn kỹ kết cấu đường đi, đều không có vẻ dễ dàng.

  Chương 97: Leo Herrick

  Thử thách thứ nhất là mang quả cầu tránh né những hòn đá không ngừng lăn xuống. Đá không lăn theo quy luật, không thể bị đá đụng vào, một khi đụng tới thì tính là thất bại.

  Lộ Lê đoán trước đường đi của đá, nhauh chóng tránh đi, không mất bao lâu liền tới thử thách thứ hai. Lần này là đẩy quả cầu lên trên, đặt ở lỗ thủng ở vị trí cao nhất là thành công. Nhìn có vẻ đơn giản, thật ra không dễ dàng.

  Chướng ngại không nhiều lắm, chủ yếu là có trọng lực, quả cầu vốn không mấy nặng nề, vừa đến thử thách thứ hai, trọng lượng như gia tăng gấp mười lần, thậm chí mấy chục lần. Nếu không có chuẩn bị, nói không chừng đã giật mình rồi thất bại.

  Lộ Lê sớm đoán được không có khả năng đơn giản như vậy, đã sớm chuẩn bị tinh thần, những người khác liền không may mắn như y.

  Không ít người lần đầu tiên gặp thử thách kiểu này, nhưng không bao gồm thiếu gia Leo, cảm nhận được trọng lực, Leo cười lạnh, tinh thần lực ổn định vững chắc ôm quả cầu, không một chút đong đưa.

  Không phải bởi tinh thần lực của hắn có mấy mạnh mẽ, mà là hắn đã luyện qua, mấy ngày trước ngày kiểm tra.

  "Dù bổn thiếu gia đã chắc chắn được chọn, vị trí đứng đầu cũng sẽ không để cho các ngươi." Leo chỉ cần nghĩ đến mình bị mấy người kia vượt mặt, sắc mặt càng thêm khó coi. Lúc này, hắn không tin mình không thể đứng đầu.

  Nghĩ vậy, Leo lập tức đẩy nhanh tốc độ.

  Thử thách thứ hai thoạt nhìn đơn giản, nhưng bởi vì trọng lực, muốn nhanh chóng hoàn thành vẫn khá khó, ngay cả với Leo, ngoại trừ một người.

  Lộ Lê nhẹ nhàng chống lại trọng lực, còn có thể cảm giác được áp lực không chỉ đến từ phía trên, còn cả từ phía dưới, không ngừng hút quả cầu xuống, nhưng với y đều không phải vấn đề quá lớn.

  Lộ Lê chỉ dùng ba phút để hoàn thành quả đầu tiên, mười phút để hoàn thành cả ba viên. Phát hiện thời gian mới trôi đi một phần ba, lúc này chắc chưa ai hoàn thành đâu, y lại ngồi trong phòng thêm mười phút mới đi ra ngoài, dù sao chỉ cần hoàn thành trong nửa giờ là có thể vào vòng sau.

  Trở lại đại sảnh, Lộ Lê thấy có hai người đã đứng đó, mỗi người đứng một góc, không có giao lưu. Hai người chú ý tới y, đánh giá kỹ y vài lần mới thôi.

  Phía sau có tiếng bước chân, Lộ Lê quay đầu lại thì thấy vị thiếu gia Leo kia bước nhanh đi ra, như bị ai đuổi đằng sau. Khi hắn thấy ngoài đại sảnh đã có ba người, sắc mặt có chút đen.

  Mấy vòng khảo hạch tuy không dựa vào xếp hạng để lọt qua, nhưng đối với cơ sở nghiên cứu và phát minh cơ giáp Lan Linh, họ có khuynh hướng dựa vào xếp hạng, dựa vào thực lực tổng hợp để chọn.

  Ưu thế của Leo ở vòng thứ nhất đã không rõ ràng, vòng thứ hai vẫn không thể đứng top 3, hắn còn gì là thể diện.

  Chỉ có ba vòng kiểm tra, nếu vòng thứ ba vẫn không có gì bất ngờ, dù được vào cơ sở nghiên cứu và phát minh cơ giáp Lan Linh, thanh danh của hắn chỉ sợ cũng không tốt. Mọi người nhắc tới hắn khẳng định sẽ nhìn ra hắn đi cửa sau.

  Cho dù đó là sự thật, Leo vẫn không cho phép bị nói như vậy.

  Hắn có một quyết định.

  Lộ Lê đang nhắm mắt dưỡng thần, cảm thấy có người đứng trước mặt, mở mắt ra thì thấy Leo thần sắc ngạo mạn, cao cao tại thượng không coi ai ra gì đứng đó. Người này chắc chắn thuộc loại khinh thường tất cả mọi người ngoài mình, cảm thấy mình cao nhân nhất đẳng, không ai có thể so.

  "Có việc gì?" Lộ Lê dựa lưng vào vách tường, mí mắt nhẹ nâng, có không chút để ý hỏi.

  "Tôi là Leo Herrick." Leo Herrick cao ngạo nâng cằm, ánh mắt coi khinh nhìn Lộ Lê, trả lời.

  "Cho nên?" Y không rõ ý của người này.

  Leo Herrick phát hiện người này nghe thấy họ của hắn mà chẳng có phản ứng gì. Hắn không tin đối phương không biết nhà hắn, cho rằng đối phương đang giả bộ trấn định, nhìn quanh đại sảnh rồi đắc ý nói: "Cho dù có nỗ lực thế nào, anh cũng sẽ không được Lan Linh chọn, bởi vì một vị trí trong đó thuộc về tôi. Thành tích tổng hợp của anh, nếu tôi không đoán sai, hẳn là xếp thứ ba. Dù thành tích của anh ở vòng cuối cùng không tồi, cũng tốn công vô ích thôi."

  Thì ra là thế, Lộ Lê đã hiểu chủ ý của người này. Cố tình nói cho y chân tướng, mục đích là làm y chùn bước, dù không chịu bỏ cuộc thì tâm lý cũng ít nhiều sẽ bị ảnh hưởng, ở vòng cuối cùng có khả năng phạm vào sai lầm, do đó làm ảnh hưởng đến xếp hạng.

  "Dù có được tuyển hay không, tôi đã làm hết sức là được. Biết đâu người của Lan Linh cảm thấy anh đi cửa sau nhưng không có tiềm năng bằng tôi ở vị trí thứ ba, cũng không phải không thể nào." Lộ Lê nhếch khóe miệng, cười trào phúng.

  "Dám cười nhạo tôi? Anh sẽ không sợ gia tộc của tôi tìm đến anh sao!" Leo Herrick không thể tin tưởng trừng lớn đôi mắt.

  "Nhà Herrick? Xin lỗi, chưa từng nghe nói qua." Lộ Lê không phải cố ý kích thích đối phương, y thật sự không biết đến nhà Herrick. Y biết mấy gia tộc quý tộc đỉnh cấp ở Vinh Diệu tinh, nhưng trong số đó không có nhà Herrick.

  "Được lắm, anh sẽ biết, đắc tội Leo Herrick tôi sẽ có kết cục gì!" Leo Herrick không, sắc mặt âm trầm như nước, ném xuống câu nói uy hiếp này rồi xoay người đi.

  Có người lo cho Lộ Lê, có người tỏ vẻ vui mừng trước nỗi khổ của kẻ khác. Nhà Herrick này, ở Vinh Diệu tinh có tiếng là chó điên, bắt được ai liền cắn người đó, hoàn toàn mặc kệ mình có sai hay không, thế cho nên rất nhiều người thấy họ đều sẽ tránh đi. Người này bị Leo Herrick mang thù, chỉ sợ từ giờ sẽ không được yên.

  Hết thời gian, người chưa hoàn thành cũng bị đuổi khỏi phòng, hai tên đi theo Leo Herrick thực lực không đủ, đều bị đào thải. Hai người ủ rũ cụp đuôi đi đến trước mặt Leo, nghĩ rằng sẽ bị mắng vô dụng. Leo lại không tức giận, còn gọi hai người lại gần nói nhỏ vài câu. Hai người lập tức sống lại, vỗ ngực cam đoan sẽ không làm hắn thất vọng.

  Lộ Lê phát hiện họ nhìn qua phía y, cũng không để ở trong lòng.

  Vòng thứ hai đã đào thải hơn một nửa nhân số, chỉ còn lại hơn năm mươi người. Người đàn ông trung niên lại lần nữa xuất hiện.

  "Nội dung của vòng cuối cùng là chế tạo linh kiện, thời gian là một tiếng. Linh kiện sơ cấp có số liệu đạt tới 90 trở lên sẽ được tính, đối với linh kiện trung cấp là 80 trở lên. Căn cứ thực lực tổng hợp để xếp hạng, mười người đứng đầu sẽ tham gia vòng khảo hạch quyết định."

  Mọi người 'ồ' lên, yêu cầu không thấp, rất nhiều chế tạo sư dựa vào vận may cùng kinh nghiệm mới có thể đạt tới số liệu đó, hầu hết đều duy trì ở mức trên dưới 80.

  Dù thế nào, quy tắc là như vậy rồi, cũng không có khả năng gian lận, họ chỉ có thể căng da đầu vượt qua.

  Lộ Lê tiến vào căn phòng thứ bảy, giữa phòng đặt một cái bàn lớn, bày rất nhiều vật liệu, phần nhiều là để lắp linh kiện cấp thấp.

  Vật liệu chế tạo linh kiện cấp E chiếm đa số, còn lại là vật liệu cấp D. Khó trách quy tắc là như thế, chế tạo ra linh kiện trung cấp mà số liệu cao thì vẫn tốt hơn chế tạo linh kiện cấp thấp, cũng là để cho những người kém may mắn ở những vòng trước một cơ hội.

  Nhưng cơ hội luôn đi đôi với nguy hiểm, linh kiện trung cấp khó hơn dẫn đến tỉ lệ thất bại cao hơn. Thời gian chỉ có một giờ, thất bại thì sẽ rất mất thời gian làm lại.

  Có được tất có mất.

  Lộ Lê chọn ra một vài loại vật liệu thường thấy, y từng thử chế tạo linh kiện trung cấp, thất bại kha khá nhưng cũng có nắm chắc. Y cảm thấy không cần thiết phải dốc hết toàn lực, chỉ cần bảo đảm có thể vào top 10 là được.

Không phải ai cũng nghĩ giống y, mọi người cảm thấy linh kiện cấp D hẳn là được thêm điểm. Thứ hạng của họ vốn không cao, nếu muốn vượt lên thì vòng này cần phải làm liều, nên quyết định chế tạo linh kiện cấp D. Một giờ để chế tạo một linh kiện cấp D đơn giản là đủ rồi, nếu là cấp C thì không được.

  Leo Herrick cũng nằm trong số này, nhưng hắn không phải làm vì thứ hạng, mà là vì khoe ra thực lực.

  Thời gian từng chút trôi qua, Lộ Lê không tới mười phút đã chế tạo ra một linh kiện cấp E. Bởi vì y cố ý khống chế để số liệu không quá cao, cho nên số liệu là 95,9.

  Chế tạo xong, y không tiếp tục, thời gian vừa đến liền ra khỏi phòng, rất nhiều người đã ra, không ít người sắc mặt xám trắng, hiển nhiên là thành tích không như ý.

  Trên màn hình xuất hiện bảng thành tích, ít người, nên liếc nhìn là biết. Người không vượt qua được vòng này đều có màu xám, tức là bị loại.

  Lộ Lê thấy tên của mình, và thật không vừa khéo, Leo xếp ở ngay phía dưới.

  Chương 98: Không phục cũng phải phục

  Leo Herrick chế tạo linh kiện cấp D, đạt được số liệu, là thành tích không tồi.

  Đối với Lộ Lê, số liệu này có chút thấp, linh kiện cấp D y chế tạo ít nhất cũng được 90, Leo Herrick lại rất đắc ý, bởi vì hắn đã phát huy không tồi. Những người cũng lựa chọn làm linh kiện cấp D giống hắn thì có người thất bại, có người suýt soát đạt yêu cầu.

  Những người chọn làm linh kiện cấp E vẫn nhiều hơn, trong đó có hai người không tồi, một người là 96, người kia là 96.2.

  Hai người này là hai người ra khỏi phòng trước y ở vòng thứ hai, ở vòng thứ ba, y cố ý đi sau, quan sát xem hai người tiến vào phòng nào.

  Hiển nhiên không chỉ một mình y có suy nghĩ này, Lộ Lê cũng nhận thấy có tầm mắt mịt mờ lướt qua y.

  "Tất cả mọi người đã biết thành tích của mình, người bị loại có thể rời đi. Tôi sẽ đọc danh sách top 10." Người đàn ông trung niên lại xuất hiện.

  Vừa rồi đã loại ra hơn ba mươi người, những người ở lại đều có chút khẩn trương, cũng có người biết mình xếp hạng sẽ không cao, không mấy mong đợi, nhưng họ đều không rời đi, nhiều ít có chút tò mò ai sẽ được đi tiếp.

  Tên của người tham gia cũng xuất hiện trên màn hình, bên cạnh là thành tích sau ba vòng. Ly Lục là nickname của Lộ Lê, ứng với ba kết quả 120 điểm, 20 phút, 95.9, tổng hợp lại đứng thứ ba.

  Hai người kia quả nhiên đứng trên y, đứng đầu là 120 điểm,18 phút, 96; đứng thứ hai là 119 điểm, 17 phút, 96.

  Hai người đều rất lợi hại, không thể phán đoán ra tuổi của họ, chỉ có thể chờ đến vòng cuối cùng để gặp người thật.

  Leo Herrick đứng thứ tư, kết quả này hiển nhiên làm hắn rất không vừa lòng, hung hăng trừng mắt nhìn Lộ Lê, đột nhiên hô lên một câu.

  "Tôi không phục, tại sao tôi lại đứng thứ tư!"

  Người đàn ông trung niên dường như không dự đoán được có người sẽ thắc mắc, nhìn qua Leo Herrick.

  Những người khác cũng hoảng sợ, chỉ cần vào top 10 là có thể tiến vào vòng quyết định rồi, đầu người này chắc là bị lừa đá, thứ tư đã rất không tồi, còn không phục cái gì.

  Thấy mọi người đều chú ý đến mình, Leo Herrick không hề lùi bước, còn như một con gà chọi ý chí chiến đấu sục sôi, lại hô một câu không phục.

  "Vì sao không phục?" Người đàn ông không trách cứ hắn, nhàn nhạt hỏi.

  "Thành tích của tôi không hề kém Ly Lục, tuy kết quả ở vòng một và hai tôi kém hơn hắn, nhưng bản lĩnh của một  chế tạo sư chân chính thể hiện ở thao tác thực tế. Kết quả ở vòng thứ ba của tôi là chế tạo ra linh kiện cấp D, còn hắn chỉ là linh kiện cấp E, tôi hoàn toàn có thể đánh bại hắn, dựa vào cái gì hắn lại đứng thứ ba, mà tôi lại là thứ tư!" Leo Herrick tự phụ ngạo mạn chỉ vào Lộ Lê, hoàn toàn không cho rằng mình sẽ bại bởi Lộ Lê.

  Lộ Lê lập tức trở thành tiêu điểm.

  Leo Herrick có một câu không nói sai, năng lực của chế tạo sư không chỉ thể hiện qua tri thức, mà còn ở trình độ thao tác thực tế. Một người có thể chế tạo ra linh kiệ cấp E 95,9 có lẽ rất lợi hại, nhưng chưa chắc đã có thể chế tạo ra linh kiện cấp D.

  Nếu không nhận được một đáp án vừa lòng, Leo Herrick hắn sẽ không bỏ qua.

  "Nếu anh muốn biết..." Người đàn ông bình tĩnh hỏi lại: "Ngày thường lúc anh chế tạo linh kiện cấp E, phải chế tạo mấy cái mới có một chiếc đạt tới 95,9?"

  "Sáu, bảy chiếc đi." Leo Herrick vốn định nói mười, nhưng cảm thấy có chút nguy hiểm. Hắn nghĩ Lộ Lê thế nào cũng phải chế tạo bảy, tám cái mới đạt được số liệu này, nên giảm bớt đi.

  "Sáu, bảy sao?" Người đàn ông cười, nhìn về phía Lộ Lê nói, "Nhưng cạu ta chỉ chế tạo một."

  Người dự thi rời khỏi phòng, nhân viên công tác sẽ tiến vào thu dọn, người dự thi nhận được số lượng vật liệu giống nhau, dùng nhiều dùng ít đều có thể nhìn ra được, gian lận căn bản không có khả năng.

  Nhân viên công tác sẽ ghi lại cái này, bởi vì đây cũng là yếu tố để tổng hợp xếp hạng. Khi biết Lộ Lê chỉ chế tạo một cái linh kiện, rồi không động vào những vật liệu khác, người đàn ông trung niên có chút kinh ngạc. Chiếc đầu tiên đã thành công với số liệu cao như vậy, xác xuất thành công của người này ngày thường hẳn cũng rất cao.

  Leo Herrick cũng không tệ lắm, nhưng chế tạo sư nên chú ý làm đâu chắc đấy, mà không phải theo đuổi lối tắt.

  Lời này làm cả hai người đứng đầu lộ vẻ kinh ngạc. Họ chế tạo nhiều bộ linh kiện mới thu được một bộ ưng ý, gần như dùng hết một tiếng đồng hồ.

  Leo Herrick đỏ mặt.

  Lộ Lê không nghĩ họ sẽ dùng cả điểm này để lập bảng xếp hạng, cũng coi như là ăn may. Y liếc qua Leo Herrick, người này mất mặt, chỉ sợ sẽ ghi thù y. May mà đây là Tinh Võng, đối phương muốn gây sự cũng không có cách.

  "Nếu không có thắc mắc, tôi hiện tại tuyên bố, kiểm tra kết thúc. Mười người đứng đầu là Thành Bảo, 567, Ly Lục, ... Các vị có tư cách tham gia vòng thi quyết định, thời gian là ba ngày sau, địa điểm tôi sẽ gửi cho từng người."

  Ông ta nói xong, cách cửa lại được mở ra.

  Lộ Lê ra khỏi trung tâm chế tạo cơ giáp, chỉ chốc lát đã nhận được tin nhắn. Vòng tuyển chọn quyết định không phải tổ chức ở Tinh Võng, mà là đời thật. Những người khác cũng nhận được, họ không ở lại lâu, nhanh chóng biến mất.

  Lộ Lê rời đi rồi, Leo Herrick xanh mặt đi ra, hai tên người hầu đang chờ bên ngoài lập tức chạy đến.

  "Thiếu gia Leo......"

  "Cút ngay!" Leo Herrick nổi giận quát, làm hai người hoảng sợ đứng im tại chỗ, tưởng rằng đã chọc giận hắn.

  Leo Herrick nhìn quanh một vòng mà không thấy Lộ Lê, liền tức giận hỏi hai người có thấy y không.

  "Có, nhưng hắn biến mất rất nhanh, chúng tôi không thể ngăn lại." Hai người nơm nớp lo sợ nói.

  "Phế vật!" Leo Herrick trầm mặt.

  "Thiếu gia Leo, người kia dám đắc tội ngài, chúng ta có thể điều tra thân phận của hắn, đến lúc đó cho hắn đẹp mặt." Hai người lập tức tích cực kiến nghị.

  Leo đang có ý này, nhưng khi điều tra lại phát hiện ngoài cái tên Ly Lục, không thể tìm ra thân phận thật của y.

  Tần Sương nghỉ phép, công việc của cậu ta giao cho Tần Thường phụ trách. Họ từ khẩu cung của tên khủng bố tìm được một căn cứ trên một hành tinh gần Vinh Diệu tinh. Tuy chỉ là cứ điểm tạm thời, nhưng bởi vì gần Vinh Diệu tinh, dễ dàng thu thập tin tức quan trọng, cho nên những phần tử khủng bố thường xuyên qua lại nơi đó.

  Tần Vũ giao nhiệm vụ cho Tần Thường, ẩn núp hai ngày, triệt phá cứ điểm trước khi phần tử khủng bố thành công rút lui. Những tên khủng bố đã sớm bị tẩy não, phần lớn lựa chọn tự sát, cuối cùng chỉ bắt sống được hai tên có địa vị không cao, rất khó lấy được tin tức gì hữu dụng.

  Tần Thường biết tin tức đã bị tiết lộ, liền áp giải hai tên khủng bố trở lại Vinh Diệu tinh, giao cho Chu Tuấn Ngạn, sau đó đi báo cáo với Tần Vũ.

  "Tôi biết rồi." Tần Vũ gật đầu đáp.

  Tần Thường thấy anh cả không nói gì nữa, bèn hỏi: "Anh cả này, anh thật sự muốn Tần Tuyết ở trong quân doanh một tháng sao. Em nghe nói hai ngày nay nó đã hối hận, mỗi ngày đều khóc, sắp có hành vi tự ngược." Ngày đó về nhà xong cô cùng Ellen ra bên ngoài ở, không về Tần gia, chờ nghe nói về chị dâu cùng Tần Tuyết xong, đã qua một ngày.

  Tần Vũ đứng dậy, cầm áo khoác đi ra ngoài, ra tới cửa mới liếc cô một cái: "Em muốn xin cho nó?"

  "Sao có thể!" Tần Thường lập tức phủ nhận. Cô có ngốc đâu, nếu làm thật, không chừng anh cả sẽ đá cô đi huấn luyện cùng Tần Tuyết. Huống chi cô không cảm thấy mình nên giúp, thông đồng với người ngoài hại người trong nhà, loại chuyện đó mà cũng xuất hiện ở Tần gia, làm cô rất hoài nghi Tần Tuyết rốt cuộc có phải người Tần gia không.

  Tần Vũ quay đầu đi luôn, Tần Thường vội vàng theo sau.

  "Noyce, anh nói tôi có thể xin nghỉ một tháng không?" Jonah sắc mặt do dự hỏi Noyce.

  "Làm gì mà anh xin nghỉ nhiều vậy, gần đây phần tử khủng bố có dấu hiệu hoạt động trở lại, Trùng thú cũng đến kỳ bạo động, ngày nào cũng rất bận." Noyce hỏi.

  Vẻ mặt Jonah cay đắng, "Tôi cũng không muốn, nhưng quê của Nora hơi xa Vinh Diệu tinh, đã đi thì thể nào cũng mất một tháng."

  "Anh muốn cùng Nora về quê? Sao đột nhiên vậy."

  "Chúng tôi đã kết hôn nửa năm, kết hôn không lâu thì tôi nên cùng cô ấy về quê một chuyến, nhưng nửa năm qua bận quá, lẽ ra tôi nên làm nó từ sớm. Đó là trách nhiệm của mỗi người chồng, tỏ sự tôn trọng đối với bạn đời. Nora không nói gì, nhưng tôi cảm thấy áy náy, không biết đến bao giờ mới có thời gian rảnh, còn không bằng đi luôn lúc này."

  "Thì ra là thế, vậy anh cứ yên tâm." Noyce dùng sức đập vai anh ta, cười ha ha, "Anh nói rõ lý do thì cấp trên sẽ đáp ứng thôi, quân đoàn I chúng ta cũng không phải là quân đoàn II."

  Jonah gật đầu, thấy Tần Vũ đi tới, lập tức thẳng lưng, hành lễ, "Thượng tướng, Tần trung tá!"

  "Thượng tướng." Noyce không nghiêm túc như Jonah, cười hì hì chào xong, lại quay ra chào Tần Thường, "Tần trung tá, đã lâu không lâu."

  "Đúng vậy, đã lâu không thấy, trước nghe nói anh thất tình, xem ra đã qua được." Tần Thường cười tủm tỉm nói.

  Noyce sặc một tiếng, nhe răng muốn cãi lại Tần Thường.

  Jonah nuốt nuốt nước miếng, run rẩy hỏi, "Thượng tướng, ngài có chuyện gì sao?"

  Noyce cùng Tần Thường quay đầu, chỉ thấy hắn vô cảm nhìn chằm chằm Jonah, Jonah chỉ cảm thấy áp lực như núi.

  Chương 99: Không thu linh kiện

  "Vợ chồng mới cưới, người chồng đều sẽ đưa vợ về nhà một chuyến?" Tần Vũ nghiêm túc hỏi.

  Jonah không nghĩ thượng tướng sẽ hỏi cái này, ngây người một lát mới vội vàng gật đầu, "Đúng vậy, thượng tướng, rất nhiều cặp đôi đều sẽ làm như vậy, họ không tôn trọng bạn đời của mình nên mới không làm."

  Tần Vũ trầm mặt, xoay người đi.

  "Noyce à, có phải tôi đã nói gì sai không?" Jonah vẻ mặt đưa đám, cho rằng mình nói cái gì làm thượng tướng bất mãn.

  "Không có đi, thượng tướng lúc nào chẳng thế, đừng để trong lòng." Noyce nhún nhún vai.

  Tần Thường còn chưa đi, nghe vậy thì phụt một tiếng bật cười.

  "Cô cười cái gì?" Noyce bất mãn nhìn cô, cậu ta còn chưa tính sổ chuyện ban nãy đâu.

  "Đương nhiên là cười chú em, điều rõ ràng như vậy rồi, quả nhiên người độc thân không thể lĩnh hội. Nhưng cũng khó trách, ngốc đến bị người lợi dụng, về tình cảm có thể tha thứ."

  Noyce rốt cuộc không nhịn được, cuốn tay áo nổi giận đùng đùng, "Tần Thường, đừng tưởng quân hàm của cô cao hơn thì tôi không dám đánh cô, tôi đã nhẫn cô từ lâu."

  "Noyce, bình tĩnh một chút!" Jonah vội vàng nhào lên đi ôm lấy Noyce.

  "Có chuyện gì ở đây vậy?" Chu Tuấn Ngạn đột nhiên xuất hiện, không thể hiểu được nhìn bọn họ.

  "Ồ, anh đã đến rồi, tôi đi trước đây." Tần Thường cười phất phất tay, tiêu sái đi, còn nhướn mày khiêu khích Noyce.

  Jonah thở nhẹ một hơi, buông Noyce.

  Noyce sửa sửa quần áo, tức giận nói: "Ngày càng thấy cô ta đáng ghét, dám cười nhạo tôi thất tình!"

  Chu Tuấn Ngạn kinh ngạc nhìn cậu ta một cái, "Chẳng lẽ cậu cảm thấy không thất tình tốt hơn?"

  Noyce: "Hừ!"

  Tần Vũ trở lại Tần gia, Lộ Lê đang ở phòng khách nói chuyện với Nhạc Hiểu, không biết nói đến cái gì, Nhạc Hiểu vui vẻ kêu lên.

  "Anh đã về rồi." Lộ Lê thấy hắn về, mi mắt cong cong cười.

  Tần Vũ gật gật đầu, nhìn y mặt mày tươi tắn, "Thông qua kiểm tra rồi?"

BLộ Lê sửng sốt, "Đúng vậy, qua rồi, nhưng mới chỉ lấy được tư cách. Hai ngày sau là vòng cuối cùng, chỉ ba người có thể đi vào làm việc ở nơi đó."

  "Cần hỗ trợ gì không?" Tần Vũ hỏi.

  "Không cần, với thực lực của en, hẳn là không có vấn đề gì." Lộ Lê lắc đầu, y không nói ra nơi mà y muốn kiểm tra chính là vì không muốn Tần Vũ giúp, y cảm thấy không cần thiết.

  "Cần gì cứ nói với anh." Tần Vũ không cưỡng cầu, nói xong liền lên lầu thay quần áo.

  Lộ Lê mời Nhạc Hiểu và Tần quản gia ngồi xuống dùng bữa cùng, các bữa ăn đều là Tần quản gia tỉ mỉ lên thực đơn, cơ hồ tất cả đều là món mà y thích, đương nhiên, đều dinh dưỡng cân đối, không thay đổi quá lớn.

  Thấy họ ăn xong rồi muốn trở về phòng, Tần quản gia gọi cả hai lại, vẻ mặt nghiêm túc nói, "Đại thiếu gia, tiểu thiếu gia mới được một tháng, tốt nhất là không nên tiến hành chuyện phòng the, để tránh làm tổn thương thai nhi."

  Tần Vũ cũng rất nghiêm trang trả lời, "Tôi biết rồi."

  Buổi tối, Lộ Lê phát hiện trên eo có một bàn tay, lại dần dần đi xuống, lập tức đè nó xuống, quay đầu nhìn Tần Vũ, nhướng mày, "Lời của bác Tần, nhanh như vậy đã quên, lúc trước là ai nói đã biết?"

  "Anh không đáp ứng." Tần Vũ vùi mặt vào hõm cổ y, một tay khác luồn vào trong quần, xoa nhẹ hai cánh mông.

  Lộ Lê đỏ mặt, "Đừng, bác Tần nói không sai, thai còn chưa ổn định."

  Tần Vũ kéo y vào lòng mình, cũng đè lên người y, cọ xát vài cái. Lộ Lê phát hiện quần bị cởi ra, phía dưới trơn bóng, không cẩn thận cũng động tình.

  Y thừa nhận mình không phải người sẽ khắc chế mình ở phương diện này, vì thế ỡm ờ cùng Tần Vũ làm bậy một lần.

  Cũng may Tần Vũ biết điểm dừng, nhanh chóng phát tiết, chờ Lộ Lê bình phục hơi thở liền ôm y vào phòng tắm. Lúc tắm cũng thiếu chút nữa lại lau súng cướp cò, lần này Lộ Lê đã kiên định hơn.

  Trở lại trên giường, Lộ Lê khá buồn ngủ, trước khi tiến vào mộng đẹp lại nhớ tới một chuyện.

  "Tần Vũ, anh biết nhà Herrick không?"

  "Không biết." Tần Vũ đáp cực kỳ dứt khoát.

  Lộ Lê nghe vậy liền an tâm, Tần Vũ ngạo mạn tự đại, có thể lọt vào mắt hắn đại khái chỉ có mấy quý tộc hào môn đỉnh cấp. Nếu hắn không biết nhà Herrick, chứng tỏ đối phương không nằm ở hàng này.

  "Làm sao vậy?" Tần Vũ biết y sẽ không vô duyên vô cớ nhắc tới.

  "Tạm thời không có việc gì, ngủ thôi, em mệt rồi." Lộ Lê gối lên vai hắn, nhắm mắt lại, chỉ chốc lát đã thiêm thiếp ngủ.

  Tần Vũ nhìn y chăm chú, đặt một nụ hôn lên trán y.

Đèn phụt tắt, mọi thứ chìm vào bóng tối.

  Sáng sớm hôm sau, Lộ Lê và Tần Vũ tạm biệt nhau trước cửa nhà rồi lên xe huyền phù.

  Y từ căn cứ lấy một ít vật liệu cấp D, gần đây y đã bắt đầu chế tạo linh kiện cấp D, hiệu quả cũng không tệ lắm. Bởi vì lo lắng kiểm tra hai ngày sau sẽ có cả cơ giáp trung cấp, y muốn tận dụng hai ngày này để chuẩn bị.

  Lộ Lê nhìn kho hàng đã chất đống không ít linh kiện, bất tri bất giác, y đã chế tạo cũng kha khá. Trừ hai bộ linh kiện bán ở Tinh Võng lúc trước, hầu như y luôn ở trạng thái chi ra, không có thu vào.

  Tuy số tiền trong tài khoản đủ để y tiêu thật lâu, nhưng không thể vẫn chỉ luôn tiêu sài.

  "Xem ra lúc nào đó phải bán số linh kiện này đi."

  Lộ Lê lầm bầm lầu bầu, đi vào bên trong, từ một đống linh kiện lấy ra trăm cái linh kiện cấp thấp bỏ vào không gian khấu, lại cất đống vật liệu cấp D, mới lái xe ra ngoài.

  Xe huyền phù đáp xuống tầng thượng của cao ốc Tây Huy, Lộ Lê đi tới phòng đấu giá mà lần trước đã tới cùng Tần Vũ.

  Lưu Quang Khánh còn nhớ rõ Lộ Lê, nghĩ rằng y lại tới mua sắm. Lần trước họ mua không ít vật liệu trung cấp, có giá trị cao hơn vật liệu cấp thấp nhiều, vị khách này đã tiêu hơn một ngàn vạn tinh tệ, anh ta biết đây là khách hàng tiềm năng.

  "Lộ tiên sinh lần này muốn mua vật liệu sao?" Lưu Quang Khánh biết y tới, liền giao lại công việc cho nhân viên, tự mình tới tiếp đãi Lộ Lê.

  "Không phải, lần này tôi tới vì một giao dịch nhỏ." Y không có nhiều thời gian, đi thẳng vào chính đề.

  Lưu Quang Khánh cảm thấy bất ngờ, nhưng không lập tức hỏi rõ, mà mời y vào văn phòng của mình.

"Không biết Lộ tiên sinh muốn giao dịch cái gì?"

  Lộ Lê trực tiếp lấy ra mấy bộ linh kiện, trong đó năm bộ linh kiện cấp F, năm bộ linh kiện cấp E, y tạm thời không tính toán lấy linh kiện cấp D ra.

  "Đây là linh kiện do tôi chế tạo, đây chỉ là một phần nhỏ."

  Lưu Quang Khánh đã hiểu ý y, vẫn có chút nghi hoặc hỏi: "Vậy, Lộ tiên sinh muốn bán linh kiện?"

  Lộ Lê gật đầu.

  "Lộ tiên sinh, là thế này... Đúng là chúng tôi có thu mua linh kiện cơ giáp, nhưng không mua linh kiện cấp thấp, thấp nhất là linh kiện cấp D, thực sự xin lỗi." Lưu Quang Khánh cũng nhìn ra được linh kiện đều do Lộ Lê tự mình chế tạo, anh ta rất muốn giúp, nhưng đây là quy định của phòng đấu giá.

  "Không mua sao?" Lộ Lê không nghĩ sẽ là như vậy, sở dĩ y tới nơi này là bởi vì nơi này tương đối quen thuộc, không cần đi tìm nơi khác.

  "Thật sự xin lỗi, nếu quý khách tới sớm một vài ngày, tôi có thể châm trước, nhưng sắp tới phòng đấu giá chuẩn bị phát triển cả về linh kiện cao cấp, cho nên phía trên đã quyết định không thu mua linh kiện cấp E và F." Lưu Quang Khánh cũng cảm thấy tiếc thay.

  Đã nói rõ như vậy rồi, Lộ Lê cũng không cưỡng cầu nữa, chỉ có thể nói hắn lần này không có duyên với phòng đấu giá Tây Huy.

  "Lưu tiên sinh không cần cảm thấy có lỗi, đã là quy định, anh cũng là không có cách nào. Tôi đi tìm nơi khác vậy, xin phép." Lộ Lê gật đầu chào đối phương rồi đi.

  Lưu Quang Khánh có dự cảm, đối phương về sau phỏng chừng sẽ không đến nơi này mua vật liệu nữa. Không phải bởi vì đối phương mang thù, bởi vì Lộ tiên sinh có vẻ không phải người khí lượng nhỏ hẹp. Nếu y tìm được nơi thu mua linh kiện, nơi đó khẳng định cũng bán vật liệu, phỏng chừng sẽ không muốn chạy qua chạy lại hai nơi.

  Nếu anh ta biết Lộ Lê từng mua một chiếc huyền phù cả trăm triệu, phỏng chừng sẽ làm mọi cách kéo y lại.

  Lộ Lê ngoài một chút tiếc nuối thì không cảm thấy gì khác, lại không phải chỉ có một lựa chọn. Nếu Lưu Quang Khánh không nói tiếp, y muốn đối phương kiểm tra số liệu rồi suy xét thêm.

  Linh kiện của y cấp bậc tuy thấp nhưng số liệu rất cao, trung tâm chế tạo cơ giáp trên Tinh Võng còn mở miệng muốn mua, ngoài hiện thực khẳng định cũng có thể, cho nên y rất tự tin.

  Lộ Lê không trở về ngay mà ghé qua một xưởng gia công. Xưởng gia công rất lớn, vào giờ đi làm thì có rất nhiều người ra ra vào vào, hiện tại vẫn trong thời gian làm việc.

  Vừa nghe có người muốn tìm mình, đối phương không giống như là dân thường, người phụ trách xưởng lập tức ra ngoài gặp. Vừa thấy khí chất cùng quần áo kia, lại nhìn chiếc xe huyền phù, ánh mắt người phụ trách là Khương xưởng trưởng lập tức thay đổi.

  "Xin hỏi có chuyện gì sao?"

  "Tôi họ Lộ, tới đây vì muốn giao dịch, không biết ông có thời gian không?" Lộ Lê khách khí nói.

  Thấy thái độ của đối phương hòa nhã, Khương xưởng trưởng đáp ứng. Ngày sau, ông thấy may mắn vô số lần vì mình lúc trước không trực tiếp cự tuyệt.

  Chương 100: Bán linh kiện

  Khương xưởng trưởng đưa Lộ Lê tới văn phòng của mình, còn sai người mang nước tới. Lộ Lê nhận lấy, đột nhiên cảm thấy hợp tác với nơi này cũng không tồi.

  "Tôi biết nơi này là xưởng gia công linh kiện, đây là linh kiện do tôi chế tạo, tôi muốn làm giao dịch bằng số linh kiện này." Lộ Lê dứt khoát tiến vào chính đề.

  "Đây đều là linh kiện cấp thấp." Khương chủ xưởng cầm lấy một cái linh kiện lên xem xét.

  Rốt cuộc đã có kinh nghiệm vài thập niên, ông liếc mắt một cái liền nhìn ra số linh kiện này tựa hồ không đơn giản, có thể là kết cấu tinh vi hơn những linh kiện mà ông từng thấy, đôi mắt hơi sáng lên.

  "Không sai." Lộ Lê gật đầu. Xem vẻ mặt đối phương, ông không giải thích nhiều.

  "Xin chờ một chút, tôi muốn đi thí nghiệm một chút." Trực giác nói cho ông biết, số liệu sẽ không tệ.

  "Xin cứ tự nhiên." Lộ Lê nói.

  Khương xưởng trưởng lập tức gọi người tới. Một người đàn ông trung niên gõ cửa tiến vào, lấy đi linh kiện trên bàn rồi đi ra ngoài.

  Khương xưởng trưởng ngồi lại hàn huyên với Lộ Lê, đơn giản chỉ muốn tìm hiểu xem y là ai, sống ở đâu, nhưng không thu được gì.

  Người đàn ông lúc nãy đột nhiên vọt vào, vẻ mặt có chút kích động, ông ta liếc nhìn Lộ Lê, rồi nói với Khương xưởng trưởng: "Ông chủ, ra ngoài một lát."

  Khương xưởng trưởng  nói một câu 'thất lễ' rồi ra ngoài cùng người đàn ông trung niên.

  Ông ta dẫn Khương xưởng trưởng đi tới nơi kiểm tra linh kiện.

  "Đây là số liệu thu được từ đám linh kiện này." Đinh Kiến Hà, là tên của người đàn ông, ông ta đưa một danh sách cho Khương xưởng trưởng.

  Một loạt các số liệu rậm rạp, Khương xưởng trưởng chỉ nhìn dòng cuối cùng, lập tức bị chấn kinh.

  Đinh Kiến Hà thở dài, "Ông chủ cũng cảm thấy rất không thể tưởng tượng đúng không. Đám linh kiện cấp F này đều đạt 99%, năm cái linh kiện cấp E cũng cao không kém. Phải biết rằng xưởng của chúng ta sản xuất ra linh kiện có số liệu bình quân là 85%, kém quá nhiều, quả thực quá không thể tưởng tượng."

  Lúc đầu ông ta cảm thấy khá kỳ quái. Chỉ là mấy bộ linh kiện cấp thấp mà thôi, xưởng gia công của họ năm nào cũng có người muốn làm giao dịch, nhưng đều không thấy ông chủ trịnh trọng đối đãi như bây giờ. Thu được số liệu, ông ta mới biết mình nhầm to, ông chủ có đãi ngộ đặc thù, hóa ra là vì bắt được một con cá lớn. Số liệu cao như vậy, lần đầu tiên ông ta nhìn thấy.

  "Ông chủ sao lại biết người này không bình thường?" Đinh Kiến Hà vẫn cảm thấy khó tin.

  Khương xưởng trưởng vỗ vai ông ta, lời nói thấm thía, "Chờ đến khi chú có mắt nhìn người thì sẽ biết."

  Lại nữa, Đinh Kiến Hà dở khóc dở cười, ông chủ lại thần thần bí bí, "Nói thật đi, ông chủ làm sao mà biết được?"

  Khương chủ trưởng cười cười, "Chú đã thấy ai đi xe huyền phù cả trăm triệu tới đây bán linh kiện cấp thấp chưa? Dù sao tôi chưa từng. Người này mua được cả siêu xe, khẳng định không thiếu tinh tệ, thì tại sao lại không khách khí với người ta chút. Quan trọng nhất chính là, Vinh Diệu tinh là tinh cầu thủ đô, bất cứ người nào đi trên đường đều có khả năng là người mà cậu đắc tội không nổi."

  "Không hổ là ông chủ." Đinh Kiến Hà trước kia không để ở trong lòng, hiện tại lại thiệt tình bội phục.

  "Nhìn mà học tập." Khương xưởng trưởng tươi cười quay lại văn phòng.

  Lộ Lê thấy có người đi vào, biết đã có kết quả, buông ly nước.

  "Lộ tiên sinh, chúng tôi đã kiểm tra qua số linh kiện đó. Không biết Lộ tiên sinh còn có bao nhiêu linh kiện, chúng tôi muốn mua toàn bộ, đương nhiên, giá cả có thể thương lượng." Khương xưởng trưởng vừa ngồi vững đã gấp gáp hỏi thăm.

  "Cụ thể thì tôi không chắc, nhưng hẳn có hơn một ngàn."

  "Số liệu đều tương tự sao?" Khương xưởng trưởng vui mừng, nhưng vẫn có chút lo lắng hỏi một câu.

  "Tôi có thể cam đoan, số liệu thấp nhất là 98%." Lộ Lê trả lời.

  Cũng nhờ lúc ban đầu y học chế tạo là ở trên Tinh Võng, khi thuần thục rồi mới chuyển sang chế tạo ở ngoài đời thực. Chỉ cần không phạm lỗi lớn, số liệu cơ bản đều đạt 99 trở lên.

  "Được, chúng tôi mua hết." Khương xưởng trưởng vung tay, đừng nói là 98, 97, 96, 95 ông đều muốn, "Còn giá cả, gấp năm lần giá thị trường, có thể chứ?"

  Năm lần là rất cao rồi, Khương xưởng trưởng có thành ý, Lộ Lê cũng sảng khoái gật đầu, "Được."

  Khương xưởng trưởng  và Đinh Kiến Hà kích động, "Không biết Lộ tiên sinh khi nào có thể đưa linh kiện tới?"

  "Buổi chiều đi, tôi muốn sửa sang lại một chút." Y không muốn họ biết nhà kho của y ở ngay gần đây.

  "Được!"

  Lộ Lê trực tiếp để lại mấy bộ linh kiện kia cho họ nghiên cứu. Họ không phải loại người tham món hời nhỏ, hơn nữa dù họ dỡ ra xem cũng khó mà làm theo được.

  Công nhân trong xưởng phần lớn đều là người thường, đơn hàng nhận về khá đơn giản không cần đến chế tạo sư ra tay, nhưng với các linh kiện phức tạp thì không làm được.

  Lộ Lê trở lại nhà kho, mất hơn một giờ phân loại đống linh kiện. Xong xuôi tất cả thì đã là giữa trưa, y liền xuống bếp nấu mì sợi, buổi chiều 1 rưỡi mới quay lại xưởng gia công.

  Khương xưởng trưởng đã sớm chờ sẵn, thấy y tới thì nhiệt tình như chính ông mới là người đi bán linh kiện. Lộ Lê giao linh kiện cho họ, Đinh Kiến Hà lập tức gọi mấy chục công nhân đi bốc vác, mỗi bộ linh kiện đều được mang đi thí nghiệm.

  Hơn một ngàn bộ linh kiện, mất những hai giờ, số liệu rất khả quan, bao gồm cả linh kiện động cơ quan trọng nhất.

  Lộ Lê đã phân loại linh kiện, nói cách khác họ có thể dễ dàng chọn lựa linh kiện quan trọng cho cơ giáp, sau đó sẵn sàng chế tạo ra một bộ cơ giáp cấp E hoặc F.

  Một bộ cơ giáp có rất nhiều bộ phận, nhưng với cơ giáp cấp thấp thì không phải tất cả linh kiện đều cần đến chế tạo sư. Những bộ phận quan trọng chỉ chiếm một phần mười, phần còn lại chỉ cần chất lượng không quá tệ thì cơ hồ không có ảnh hưởng lớn.

  Xưởng gia công của Khương chủ xưởng tập trung vào linh kiện phụ. Họ cũng sản xuất các linh kiện cần tới thợ chế tạo, chỉ là không nhiều lắm.

  "Lộ tiên sinh, thì ra đây đều là linh kiện trọn bộ của cơ giáp. Như vậy đi, tôi quyết định lại tăng giá gấp đôi." Khương xưởng trưởng vui vẻ, không nói hai lời chủ động tăng giá, ông làm vậy đương nhiên là vì muốn hợp tác lâu dài với Lộ Lê.

  "Cảm ơn." Lộ Lê hơi sửng sốt, không nghĩ đối phương sẽ chủ động tăng giá, làm ấn tượng của y về người này cũng càng tốt.

  Đinh Kiến Hà nhanh chóng phân loại linh kiện, vì linh kiện cấp bậc khác nhau thì giá cả cũng không giống nhau.

  Bán được linh kiện, Lộ Lê thu về hơn hai trăm vạn tinh tệ. Y chưa bao giờ biết bán linh kiện cũng có thể kiếm được nhiều như vậy, khó trách chế tạo sư tiêu tiền nhiều, nhưng cũng nhẹ nhàng hồi vốn.

  Giao dịch kết thúc, Khương xưởng trưởng luôn miệng nhắc y rằng ngày sau họ cũng muốn mua linh kiện với giá đã thỏa thuận.

  "Tôi không thích thường xuyên thay đổi, lần sau còn có nhất định sẽ ưu tiên cho ông." Lộ Lê trấn an Khương xưởng trưởng rồi cáo từ rời đi.

  Khương xưởng trưởng xoay người đi vào.

  Đinh Kiến Hà đã sắp xếp đám linh kiện xong, đi tới nói: "Chủ xưởng, nên xử lý số linh kiện này thế nào?"

  "Chúng ta không xử lý được, đương nhiên là giao cho phía trên." Khương xưởng trưởng không chút do dự nói, "Chuyện này còn phải mau chóng báo cáo lên."

  Đinh Kiến Hà gật gật đầu, chợt có chút tiếc nuối: "Đáng tiếc, tôi lần đầu tiên thấy linh kiện tốt như vậy, không được chứng kiến chúng được ráp lại thành cơ giáp, tôi tin tưởng nhất định sẽ rất ấn tượng."

  Khương xưởng trưởng cười ha hả, nói: "Chúng ta hiện tại có công, đối phương còn sẽ tiếp tục hợp tác, đến lúc đó lại hỏi một câu, phía trên chắc chắn sẽ nói."

  "Nói cũng phải."

  Xử lý xong kho hàng, Lộ Lê lại bắt đầu nhốt mình trong phòng chế tạo linh kiện trung cấp.

  Y hiện tại chế tạo linh kiện cấp D đã có thể đạt tới 99, vì cấu tạo quá phức tạp nên nếu muốn làm tốt hơn nữa, yêu cầu chính là thuần thục và kinh nghiệm.

  Ngày cuối cùng, y thử chế tạo linh kiện cấp C. Miễn cưỡng thành công, đáng tiếc số liệu đối với y là quá thấp, chỉ có 84.5, còn chẳng được tròn 85.

  Y không nhụt chí, sau linh kiện cấp C chính là linh kiện cao cấp, y mới học chế tạo được mấy tháng, chế tạo linh kiện cấp C bây giờ sẽ dễ dàng xuất hiện vấn đề. Y muốn không chỉ chế tạo linh kiện cấp C, mà là chế tạo ra linh kiện đạt 95 trở lên.

  Chỉ chớp mắt, đã đến ngày kiểm tra. Tần Vũ biết y rất nỗ lực vì lúc này, nên không quấy rầy, hôm nay lại muốn Nhạc Hiểu đi cùng. Lộ Lê cảm thấy Nhạc Hiểu đi cùng cũng không có gì, bèn đáp ứng.

  Nơi diễn ra vòng kiểm tra quyết định chính là cơ sở nghiên cứu và phát minh cơ giáp Lan Linh. Khi đi qua một cửa hàng, Lộ Lê đột nhiên bảo Nhạc Hiểu dừng lại, đi vào mua một chiếc mặt nạ.