- Todobaku Bnha Chung Ta Da Lon Len Cung Nhau Part 3 Where I Can T Follow

Tùy Chỉnh

Begin - Part 3.

Bakugou đang có một ngày tồi tệ nhất trong đời mình.

À không, không phải là điều tồi tệ nhất vì ngày tồi tệ nhất trong cuộc đời cậu chính là một sự cố mà bản thân đã thề sẽ không bao giờ kể ra nhưng nó cũng gần giống như vậy. Thức dậy chỉ vì đang có một công trình xây dựng con mẹ nó bên cạnh căn hộ của cậu và nó khiến cậu có một tâm trạng bực bội. Cơ thể cậu thì cảm thấy thật sự nặng nề— giống như bản thân đã tăng cân chỉ sau một đêm. Chưa kể chiếc máy pha cà phê chết tiệt của cậu bị hỏng và quan trọng nhất, sếp cậu thì mắng cậu vì Bakugou đã thực thi nhiệm vụ một cách tối tệ và cậu hầu như không thể đứng thẳng nổi. Vì vậy, Bakugou đã mô tả ngày này là một ngày tồi tệ tới mức không quá xa vời.

Cậu rên rỉ, ném chìa khóa căn hộ của mình và ngồi phịch xuống chiếc ghế dài. Cơ thể cậu cảm thấy thật sự nặng nề, như thể cậu đã nuốt cả chục quả bóng bowling. Cậu nghĩ rằng mình vẫn có một số thuốc trong tủ sơ cứu— dù cậu không nghĩ rằng mình đã bổ sung lại số thuốc phòng hờ hay chưa, vì trước kia Shouto luôn là người bị ốm và vì Shouto không còn ở đây nữa nên Bakugou không có lý do gì để mua thuốc cả.

"Mẹ kiếp." Bakugou có thể cảm thấy căn phòng đang quay cuồng. Kéo lê người vào bếp, cậu mở tủ—hoặc đúng hơn là cố gắng. Nó thật là khó khăn khi đột nhiên có một chiếc khăn mùi xoa bịt miệng bạn và tên khác thì đang cố gắng trói bạn lại. Bakugou cố gắng chống cự, thúc điên cuồng vào người đàn ông nhưng cơ thể cậu lại càng cảm thấy nặng nề, mí mắt cậu rũ xuống và tất cả những gì cậu có thể nhớ trước khi bất tỉnh là mẹ kiếp, đây đúng là ngày tồi tệ nhất trong cuộc đời mình.

----

Todoroki nghĩ rằng có gì đó không ổn.

Hắn nghiêng đầu, nhìn vào hàng trăm camera trực tiếp hiển thị trước mặt. Đôi mắt hắn lướt qua từng cái màn hình, bặm môi dưới trước khi đặt ngay ly mì ramen ăn liền sang một bên, tập trung toàn bộ sự chú ý vào màn hình chính.

"Hừm." Hắn chộp lấy chiếc điện thoại của mình—một chiếc điện thoại sài một lần mà Dabi đã đưa cho hắn chủ yếu để liên lạc với Bakugou. Không một chút nao núng, hắn bấm số, áp điện thoại vào tai.  "Kỳ quái."

Bakugou không trả lời cuộc gọi của hắn— thông thường, cậu ấy sẽ trả lời sau hồi chuông thứ ba, chửi rủa Todoroki và thề rằng lần sau sẽ bắt được hắn.

Hắn cố gắng một lần nữa. Todoroki cắn môi dưới khi Bakugou không trả lời.  "Điều này thật kỳ quái."

Quay nhanh số của Kirishima (một số khác mà hắn ghi nhớ vì lợi ích của Bakugou), bản thân lập tức thở phào nhẹ nhõm khi người đàn ông bên kia trả lời sau đợt chuông thứ hai. "Xin chào?"

"Kirishima."

Kirishima dừng lại, hơi thở gấp gáp trước khi Todoroki nghe thấy một vài thứ rơi xuống đất và Kirishima thì thầm chửi thề dưới hơi thở. Giọng cậu ta trầm và gần như đang ở trong trạng thái hoảng sợ.  "Todoroki, anh đang nghĩ cái quái gì vậy?"

"Katsuki đang ở đâu?"

"Bakugou?" Todoroki có thể nghe rõ sự bối rối trong giọng nói của cậu ta. “Cậu ấy đã được cho về nhà. Cậu ấy đang bị ốm. Tôi có lẽ nên đến thăm―”

Todoroki cúp máy và ném chiếc điện thoại sài một lần đi. Hắn lấy chiếc áo hoodie của mình, lên đường đến căn hộ của Bakugou.

Thông thường, Todoroki sẽ mất mười phút để đi bộ đến nhà của Bakugou nhưng có điều gì đó khiến hắn quá buồn phiền và đến nhà chỉ sau năm phút. Hắn lấy chìa khóa dưới chậu cây của Bakugou, kéo mạnh cửa.

"Katsuki?"

Nơi đây quá vắng lặng, gần như bỏ hoang. Đèn của cậu ấy đã tắt và không có âm thanh nào phát ra từ vòi hoa sen hay nhà bếp cả. Đôi giày của cậu ấy được để gần khung cửa có nghĩa là lúc này Bakugou nên ở nhà.

"Vua George?" Hắn lén lút di chuyển vào phòng khách và cảm thấy tim mình dường như ngừng đập khi nhìn thấy Vua George nằm co rúm gần chiếc ghế dài, một dải băng buộc tất cả chân con mèo lại và trên bụng nó có một vết thương nhỏ. Ngay lập tức, hắn cắt dải băng bằng một mảnh băng, ngạc nhiên khi Vua George rít lên với hắn. "Katsuki đâu rồi?"

Trong lúc gấp gáp, Todoroki đứng dậy, kéo mạnh cánh cửa của Bakugou. "Katsuki!" Căn phòng của cậu ấy lạnh lẽo, như thể Bakugou đã không ngủ ở đó cả đêm. Hắn kiểm tra vòi hoa sen và cũng không có dấu hiệu của Bakugou ở đâu cả. "Katsuki!"

Tất cả mọi thứ đều cảm thấy không ổn. Todoroki chạy đến nhà bếp của Bakugou— tủ của cậu ấy bị mở ra một nửa, bàn của cậu ấy hơi cong, điều này không bình thường đối với một Bakugou thích gọn gàng. Todoroki nắm chặt tay, nắm chặt lấy thành bàn đến nỗi các đốt ngón tay trắng bệch.

"Bakugooooou!" Hắn nghe thấy giọng nói của Kirishima bên ngoài căn hộ của Bakugou, liên tục gõ cửa. "Bakugou, anh bạn, cậu có ở nhà không?"

Todoroki nghe thấy tiếng Kirishima khẽ lầm bầm trước khi cánh cửa mở ra. "Bakugou?" Cậu ta gọi lại và Todoroki nghe thấy tiếng bước chân gần hơn. “Bộ cậu ấy ngủ―Todoroki?!”

Todoroki không quay sang nhìn cậu ta, thay vào đó hắn tiếp tục nhìn chằm chằm vào con dao găm đặt ở giữa bàn và một tờ giấy nhỏ đặt trên đó. Hắn nghe thấy tiếng bước chân của Kirishima vào bếp, có lẽ đang bối rối không hiểu tại sao Todoroki lại ở đây.

"Bakugou đâu rồi?"

Todoroki quay sang cậu ta và hắn thấy Kirishima hơi lùi lại, như thể sợ ánh mắt của Todoroki. Tay hắn thả xuống con dao găm trên bàn, vội vàng cầm lấy tờ giấy ghi chú treo lủng lẳng bên trên.

"Chuyện gì đang xảy ra vậy?" Kirishima thì thầm, lật ngược tờ giấy. "Không có gì ở đây ngoài một dấu hiệu nhỏ cả!"

"Tôi đã bảo chúng không được chạm vào cậu ấy." Giọng hắn trầm, từng âm tiết ngắt quãng và thấm đẫm nọc độc. Hắn chộp lấy con dao găm, nhìn trừng trừng vào đồ vật trước khi tức giận bước ra khỏi căn hộ của Bakugou. "Tôi đã nói với đám chết tiệt đó rằng không được chạm con mẹ nó vào cậu ấy."

Kirishima không đuổi theo Todoroki và hắn thầm cảm ơn vì điều đó. Chính bởi vì hắn không biết mình có thể làm gì vào lúc này, đặc biệt là vì chúng đã không tuân lệnh hắn. Todoroki nghiến răng, ném con dao găm—một con dao thiết kế của Ben có tẩm độc Nebraska Hemlock—vào tường.

Cố gắng bình tĩnh lại, hắn gọi cho Dabi. Đôi mắt của hắn đang tập trung vào nguồn cấp dữ liệu máy ảnh trước mặt mình; một chiếc xe tải dừng trước căn hộ của Bakugou và hai phút sau, hai người khiêng thân thể của Bakugou đã ngất vào trong xe.

"Shouto?"

"Người của anh đã không tuân theo mệnh lệnh." Hắn nói một cách bình tĩnh, phản bội lại cảm giác mà mình đã có. "Tôi đã nói với tất cả các người là không được chạm vào cậu ấy."

"Tao đã chuyển tiếp tin nhắn cho chúng." Dabi trả lời, bình tĩnh như cách mà anh ta vẫn làm. “Chúng ta không cần những kẻ không tuân theo mệnh lệnh trong Liên minh Tội phạm.”

"Tôi đang bực mình vào lúc này." Hắn nghiến răng, liệt kê những nơi mà Bakugou có thể đang ở. "Đừng đổ lỗi cho tôi nếu cấp dưới của anh không thể sống sót."

Dabi thậm chí không ngần ngại. "Thẳng thắng mà nói thì mày thích ra tay thế nào cũng được."

***

Việc theo dõi nơi ẩn náu của kẻ bắt cóc dễ như mò kim đáy bể. Trong suy nghĩ của hắn, Todoroki thực sự không biết là Musutafu lại có rất nhiều xe tải trắng như vậy. Thành thật mà nói, chúng thậm chí tìm thấy những chiếc xe tải trắng này ở đâu?

Hắn nghiến răng, gần như sắp ném ly cà phê của mình lên màn hình trước mặt. Todoroki rên rỉ, vùi đầu xuống bàn khi nghe thấy tiếng chuông điện thoại của mình. Mở nó ra, hắn trả lời một cách gay gắt, "Cái gì?"

"Tôi đã có biển số của chiếc xe tải."

Todoroki dừng lại. Hắn nghiêng đầu trước khi giọng nói đó ghi lại trong tâm trí mình. "Kirishima?"

"Tôi sẽ nhắn tin cho anh biển số của chiếc xe tải." Kirishima thở ra. "Hãy đưa cậu ấy về."

Todoroki mở miệng trả lời thì Kirishima đã tắt máy. Đảo mắt, Todoroki mỉm cười khi nhìn thấy chuỗi số trên màn hình của mình. Hắn tìm kiếm thông tin của chiếc xe tải trước khi môi hắn nhếch lên thành một nụ cười.

"Bingo."

Sau đó hắn gửi cho Kirishima một lời 'cảm ơn' – trong một chuỗi mã nhị phân mà hắn biết rằng Kirishima sẽ gặp khó khăn khi giải mã nó.

from: số không xác định

re: 01

Nhị phân, sau tất cả mọi thứ. Tôi ghét cậu.

Todoroki vứt bỏ điện thoại của mình đi. Hàm hắn nghiến chặt lại. Những kẻ bắt cóc Bakugou tốt hơn hết hãy cầu nguyện rằng chúng không nên làm bất cứ điều gì nguy hiểm với cậu ấy vì hắn sẽ không giữ bất kỳ lời hứa nào về sự an toàn cho chúng đâu.

***

Nhà kho phía Đông là nơi mà Todoroki cực kỳ ghét. Ngoài mùi hôi thối mà nơi này có, nó còn gợi cho hắn những ký ức xấu xí– thứ mà hắn ước mình sẽ chôn sâu nó vào bên trong. Đó cũng là một trong những nơi mà người lạ thích lảng vảng xung quanh nên Todoroki không thể sử dụng toàn bộ sức mạnh của mình được; không phải khi có những người dân vô tội, vô gia cư đang lang thang.

Todoroki thận trọng di chuyển vào trong.

"Là nó, phải không?" Một giọng nói cất lên, mặc dù bị bóp nghẹt. "Anh hùng, Ground Zero." Hắn nghe thấy tiếng người đàn ông cười nhạo trước khi Todoroki nghe thấy điều gì đó giống như vật bị đá vào."Thằng này giờ nhìn như shit ấy."

Ngay cả với một giọng nói khàn khàn, Bakugou vẫn cố gắng trả lời, mặc dù rất ít. “Tại sao mày không để tao thổi bay bộ não của mày xem và rồi chúng ta sẽ quyết định xem thằng nào trông giống như shit nhất.”

Todoroki nghiến răng khi nghe thấy tiếng rên rỉ của Bakugou. Hai tay hắn đang nắm chặt bên hông, sương giá bao phủ khắp mặt đất nơi hắn đang đứng. “Mày không có đủ điều kiện để đe dọa bọn tao đâu, thằng khốn. Tất cả những gì bọn tao cần làm là gọi cảnh sát và yêu cầu thủ lĩnh của bọn tao được trả tự do.”

Bakugou khịt mũi. Todoroki ước rằng cậu nên ngừng việc khiêu khích những kẻ xấu xa kia và gây nguy hiểm cho bản thân. "Như thể cảnh sát sẽ cho phép điều đó." Không, họ sẽ không. Todoroki biết điều này và Bakugou cũng vậy. "Mấy thằng chó chúng mày tốt hơn hết hãy cầu nguyện cho việc tao sẽ không thoát ra được khỏi đống xích chết tiệt này đi."

"Mày sẽ không thể đâu." Todoroki có thể nghe thấy sự tự mãn trong giọng điệu của kẻ kia. “Nó đã được mã hóa để niêm phong các siêu năng lực. Mày sẽ không thể sử dụng Sức mạnh của mình với thứ đó xung quanh cơ thể của mình đâu."

"Ai nói rằng tao cần Sức mạnh để đánh bại tất cả đám thua cuộc tụi mày?"

Todoroki thở dài.

Hắn nghe thấy tiếng Bakugou rên rỉ – đó là hai lần rồi, tốt hơn là chúng nên cầu nguyện cho mình đừng để lại những vết bầm tím khốn kiếp–và hắn nghe thấy tiếng dao được rút ra trước khi nghĩ vậy là đủ rồi và lập tức đóng băng một nửa căn phòng.

Todoroki bước ra khỏi bóng tối, nhìn thẳng vào Bakugou lúc này đang bị xích trên ghế, trên da có những vết bầm tím. “Tớ thực sự ước rằng cậu sẽ không chọc tức chúng quá nhiều.”

Bakugou nhìn hắn chằm chằm, tròn mắt ngạc nhiên. Cậu chớp mắt trước khi càu nhàu, trừng mắt nhìn Todoroki. "Tao không cần sự giúp đỡ chết tiệt của mày."

"Tớ biết chứ." Todoroki nhún vai.  "Nhưng đó là khi cậu đang ở trong trạng thái bình thường của mình."

"Tao vẫn bình thường, đồ khốn."

Todoroki đảo mắt, bước tới để đóng băng ổ khóa trước khi bẻ nó ra làm hai. "Chắc chắn rồi." Từ từ, hắn nhìn lên, hơi nghiến chặt quai hàm khi nhìn thấy những vết bầm tím và vết xước mà Bakugou có. "Chúng có đánh cậu ở bất cứ nơi nào khác không?"

Bakugou trừng mắt. "Không. Giờ thì hãy đưa tao ra khỏi cái nơi khốn kiếp này để tao còn có thể đập chết bọn kia.”

"Chúng đã bị đóng băng một nửa rồi."  Todoroki nói, nới lỏng dây xích xung quanh Bakugou. "Nó sẽ không phải là một cuộc chiến công bằng đâu."

"Ai nói cuộc sống luôn công bằng?" Bakugou trừng mắt nhìn hắn, vuốt ve cổ tay của mình. "Tao không cần sự giúp đỡ của mày."

Todoroki nhún vai. "Cậu có thể giả vờ rằng mình đã tự trốn thoát và phát triển một siêu năng lực như đóng băng chẳng hạn."

Hắn giữ vững Bakugou khi người đàn ông tóc vàng ngã nhẹ. Cậu ấy vẫn ấm hơn mức bình thường, mắt khép hờ và mũi sưng húp và đỏ.

"Đồ thông minh chết tiệt."

Bakugou vươn vai, những vết bầm tím trên mặt và những vết trên cánh tay trông giống như những hình xăm– và Todoroki muốn quay lại và đốt chết chúng vì đã để những vết đó lên da của Bakugou.

"Này, Bakugou."

Bakugou ậm ừ trả lời, mắt nhắm hờ.

“Đừng tới những nơi mà tớ không thể theo được.” Todoroki thì thầm, hôn lên trán Bakugou.

Todoroki nghĩ rằng Bakugou đã ngủ khi người kia không trả lời. Hắn mỉm cười, đặt tay lên eo Bakugou và đặt đầu Bakugou lên vai mình. "Chết tiệt thật, cái thằng nửa vời này, mày vừa trích dẫn một đoạn trong Giả Kim Thuật Sư với tao à?"

Todoroki cười nhẹ, đặt tay còn lại lên đùi Bakugou để bế cậu lên. Bakugou đã lim dim, rúc mặt vào cổ Todoroki.

"Tớ tưởng rằng cậu sẽ không nhận ra chứ." Todoroki thì thầm âu yếm vào mái tóc của Bakugou.

"Đúng con mẹ nó là tao không."

Todoroki dừng lại, tay ôm chặt lấy cơ thể Bakugou. "Dù ý của tớ vẫn như vậy. "

"Ờ." Hắn nghe thấy tiếng Bakugou trả lời một cách yếu ớt. "Tao biết mà."

End Part 3.