- Todobaku Bnha Chung Ta Da Lon Len Cung Nhau Part 6 Can T Imagine A World With You Gone

Tùy Chỉnh


Begin - Part 6.


"G-Ground Z-Zero-san, cảm ơn anh đã cứu em vào ngày hôm trước!"

Bakugou nghiêng đầu, nhướng mày khi nhìn chằm chằm vào kẻ quấy rối. Việc Bakugou thích sự yên bình và tĩnh lặng không phải là một bí mật đối với giới truyền thông hay bất kỳ ai cả (—dù Kirishima vẫn cứ cười nhạo cậu vì điều đó thật mỉa mai, Bakugou, Vua của tiếng ồn muốn yên bình và tĩnh lặng sao? Và Bakugou có nhớ Kirishima đã có một khung xương gãy hoặc là hai gì đấy sau đó) đặc biệt là khi cậu ở một mình hoặc làm một báo cáo đặc biệt khó khăn.

Nếu Bakugou nhớ không lầm — hôm qua cậu đã nhìn thấy anh chàng này, một người mới trong Cơ quan, người mà cậu đã cứu khỏi việc làm mồi cá hôm nay. "Nó là một rủi ro nghề nghiệp thôi, nhóc." Cậu khịt mũi, xua tay. "Ngoài ra, nó sẽ làm vấy bẩn kỷ lục của tôi nếu cậu chết trước mặt tôi."

Không có gì có thể bí mật được đối với giới truyền thông khi mà những lời nói của Bakugou thật tâm sát thẳng muối vào vào chính tâm hồn của người đó. Cậu có một cái lưỡi sắc bén và khắc nghiệt, thường không khoan nhượng và chắc chắn đầy những lời lăng mạ sáng tạo.

Người mới gật đầu, khẽ mỉm cười với cậu. Hử, kỳ lạ đấy. Nếu là một người bình thường, người đấy sẽ lập tức chạy trốn khỏi Bakugou ngay. "Như một lời cám ơn, bữa trưa hôm nay em đãi anh được chứ ạ?"

Bakugou nhìn cậu ta, đôi mắt màu hồng ngọc tối soi xét từng cử động của cậu ta. "Thật–con-mẹ-nó-không-may, Sếp lớn thích can thiệp vào cuộc sống của tôi và làm cho tôi phải đau khổ," Bakugou đảo mắt, quơ quào những xấp giấy trên tay. "Chuyện chết tiệt này phải được hoàn thành ngay hôm nay."

"Ồ." Bakugou có thể thấy người mới xụi lơ người. "Uh, không sao đâu ạ. Nếu anh muốn, em có thể đi mua bữa trưa cho anh."

"Cậu không phải người sai vặt của tôi, người mới à." Bakugou khoanh tay. "Rốt cuộc cậu muốn gì?"

"Em... uh, chỉ muốn ăn trưa với anh thôi, Ground Zero-san! Nó là lời cảm ơn, nếu anh không phiền."

Ánh mắt của Bakugou trở nên sắc bén. "Được thôi. Dù gì tôi cũng cần nghỉ ngơi một chút—" Khi Bakugou đứng dậy, điện thoại của cậu đổ chuông, một bản nhạc chuông chỉ có thể có một ý nghĩa. "Yeah?"

"Bakugou," giọng Yaoyuzuru đều đều và bình tĩnh mặc dù Bakugou có thể nghe thấy tiếng cô ấy lơ đãng ở đầu dây bên kia. "Là Todoroki-kun."

Bakugou rên rỉ. Tuyệt quá. Làm hàng tá báo cáo và bây giờ là Todoroki? Ngày hôm nay cứ từ tồi tệ trở nên tồi tệ hơn và chỉ mới có 11 giờ thôi. "Giờ hắn làm cái gì?"

Yaoyuzuru thở, gần như thể cô ấy đang suy nghĩ về việc nói với Bakugou hay không. Nhưng thật không may cho cô ấy, Bakugou không có kiên nhẫn cho bất kỳ sự nhảm nhí nào vào ngày hôm nay. "Nhổ ra đi, Tóc Dứa."

Yaoyuzuru thở dài. "Vì lý do nào đó, hắn đã đóng băng một nửa Musutafu."

"Gì?!" Bakugou nhíu mày bối rối. "Ý cô là cái quái gì?"

"Không phải một nửa của Musutafu mà hắn đã đóng băng tất cả các nhà hàng gần đó."

Bakugou xoa bóp thái dương. "Ý cô là hắn ta đã đóng băng tất cả các nhà hàng chết tiệt đó à? Cô thậm chí có chắc đó là hắn ta không?"

"Phải. Không ai có thể làm điều này trong thời gian ngắn như vậy ngoại trừ hắn ra cả." Yaoyuzuru nói và Bakugou nghe thấy một vài tiếng lách cách. "Tớ đang gửi cho cậu những bức ảnh và chúng ta có một vài nhân chứng xác nhận đó là hắn ta."

"Thế quái nào hắn ta lại đi đóng băng tất cả các nhà hàng cơ chứ?!" Yaoyuzuru không trả lời cậu và Bakugou biết chính xác tại sao. Cô ấy đã có cùng một câu hỏi trong đầu vào phút cuối cùng. "Cái gì, hắn ta loại bỏ mọi sự cạnh tranh và quyết định lấn sang lĩnh vực ẩm thực á? Bộ hắn bị mất con mẹ nó trí rồi sao?"

"Bọn tớ cũng không biết nhưng tốt hơn hết là cậu nên tự mình xem thử." Cô ấy nói, thở dài. "Đã có một vài anh hùng được cử đến để giải băng nhưng..."

"Ờ ờ, tôi là thằng duy nhất trong nhóm chết tiệt này đủ gần và có khả năng theo dõi Shouto."

"Cảm ơn, Bakugou."

"Sao cũng được." Bakugou lầm bầm, như một kiểu tạm biệt mà cậu, dám gọi họ là bạn bè. Bakugou cúp máy mà không nghe thêm một lời nào từ Yaoyuzuru, dập điện thoại trước khi chỉ vào người mới. "Cậu, khi tôi quay lại, tốt hơn là tôi nên có một ly cà phê chết tiệt trên cái bàn chết tiệt kia."

Thực tập sinh mỉm cười, gật đầu. "Chắc chắn rồi, Ground Zero-san!"

"Và ngừng gọi Ground Zero lại đi, vì chúa," Bakugou bực bội càu nhàu. "Thật là khó chịu."

"Vậy em nên gọi anh là gì ạ?"

Bakugou nhăn mũi. Cậu thích tên anh hùng của mình (—mặc dù những người được gọi là bạn bè của cậu không bao giờ để cậu sống sót sau cái tên Bộc Sát Thần cả) cho dù nó là một cái tên độc miệng, đặc biệt là dùng trong khi làm việc. "Hãy gọi cho tôi bất cứ điều gì mà cậu muốn. Hoặc Bakugou là ổn con mẹ nó rồi."

"Uh," Người mới gật đầu ngượng ngùng, mặt đỏ bừng. "T-tất nhiên rồi ạ, B-Bakugou-san."

Chà, nó tốt hơn cái tên trước nhiều. Nếu Kirishima nghe thấy điều đó, cậu ta sẽ không bao giờ để Bakugou yên như vậy đâu. Đảo mắt, cậu nắm lấy điện thoại của mình khi cảm thấy thứ gì đó rung lên. Mở tin nhắn của Yaoyuzuru, cậu thấy những thiệt hại mà Todoroki gây ra. Các nhà hàng yêu thích của cậu gần đó đều đã bị đóng băng, cậu có để ý rằng chỉ có một vài người kẹt bên trong, tất cả đều được giải cứu trong vòng mười phút sau khi vụ việc xảy ra.

Bakugou nhìn chằm chằm vào dữ liệu, bối rối. Tại sao Todoroki lại đóng băng một nửa số nhà hàng gần đó?

"Hắn ta đang định làm cái quái gì vậy?"


* * *


Khi cậu trở về, có ly cà phê đen trên bàn của mình. Bakugou nhếch mép trước khi nhấp một ngụm. Ah, đúng vị mà cậu thích. Cậu ném điện thoại lên bàn, thả mình xuống chiếc ghế xoay một cách thờ ơ.

"B-Bakugou-san, chào mừng trở lại."

Bakugou gật đầu, lấy tay che mắt. Cậu rên rỉ, nghiêng đầu và nhướng mày khi nhìn thấy người mới đang ngồi trên bàn của mình, cách Bakugou vài mét, với một cuốn sách trên tay.

Bakugou nghiêng đầu, đọc trang bìa. "Những chiếc mặt nạ? Của Fumiko Enchi à?"

Đôi mắt của người mới chuyển sang cậu, tròn xoe ngạc nhiên. "Vâng! Em gái em, vì một lý do nào đó, đã giới thiệu nó cho em sau khi chúng ta chiến đấu ngày hôm qua đấy ạ."

Bakugou khịt mũi. "Điều duy nhất cậu có thể biết từ cái thứ đó là phụ nữ thao túng như thế nào. Nếu cậu muốn đọc những cuốn sách thực tế, hãy thử đọc Alexandre Dumas, Edgar Allan Poe hoặc Nghìn lẻ một đêm."

Người mới mở miệng há ra, đôi mắt hiện lên đầy sợ hãi. "Anh đọc rồi hả, Bakugou-san?"

Bakugou nghĩ về tất cả những cuốn sách lảng vảng trong căn hộ mà được mua bằng tiền của cậu được xếp trên kệ của cậu bởi Todoroki, chỉ bởi vì tên khốn chết tiệt đó tuyên bố rằng kệ của cậu đã đầy. Cậu dự định đốt những cuốn sách đó nhưng thật không may, nó cũng giống như đốt tiền của chính mình nên thay vào đó cậu đã dành cơ hội để đọc một số cuốn sách đó. Chà, có một điều mà cậu phải thừa nhận là Todoroki rất biết cách lựa sách.

"T-tất nhiên rồi ạ! Em sẽ đọc chúng ngay lập tức, Bakugou-san." Người mới nở nụ cười, lập tức ghi chép xuống.

Bakugou nhún vai, không thể hiểu tại sao tên thành viên mới chết tiệt này lại có vẻ vui mừng khi nhìn chằm chằm vào danh sách được liệt kê đấy. Dù sao thì cậu cũng chả quan tâm vì nó không liên quan đến cậu.

Cậu liền hướng sự chú ý của mình vào những xấp giấy trước mặt. Mẹ kiếp, cậu thật sự ghét Sếp của mình mà.


----


Bakugou nghĩ rằng người mới trông như shit vậy. Cau mày, cậu nhướng mày, nhìn người mới bắt đầu có quầng thâm dưới mắt, đôi mắt như người chết, và nước da trắng ngần xanh xao kia.

"Oi, người mới. Cậu thậm chí có ăn uống đầy đủ không vậy?" Bakugou lẩm bẩm kinh tởm, nhìn cánh tay gầy guộc. "Cậu còn đang hờn dỗi cái quái gì lúc này nữa?"

"Ừm, em đã cố gắng tìm những cuốn sách đó trên mạng. Em đã tìm thấy một số nguồn tốt và đáng tin cậy nhưng họ nói với em rằng họ không thể bán cuốn sách đó cho em!" Người mới nói, giọng đầy tức giận. "Họ có tận 383 trong kho hàng và họ nói với em rằng họ không thể bán nó cho em cơ đấy."

Bakugou nhìn chằm chằm vào cậu ta. Không còn cách nào khác, phải không? Bakugou rên rỉ. Nếu cậu để nguyên như vậy, điều này sẽ gặm nhấm chính cậu mất. Thở dài, cậu mở điện thoại của mình, cuộn xuống danh bạ của mình trước khi nhấp vào một số không xác định. Và đợi hai hồi chuông thì mới nghe thấy tiếng lách cách ở đầu dây bên kia.

"Mày theo dõi văn phòng của tao à?"

"Chào buổi chiều, Katsuki." Todoroki trả lời đều đều. "Ừa, tớ đã có theo dõi văn phòng của cậu nhưng cậu có thể sẽ muốn gọi lạ—"

Bakugou nghe thấy một tiếng nổ. Liền nhận ra nó là gì. Tên khốn đó tốt hơn là không nên. "Mày đang nấu ăn?!"

"Tớ khát."

"Khát— bộ mày không thể lấy nước từ tủ lạnh như một người bình thường hả?!"

"Tớ muốn uống trà." Bakugou cho rằng Todoroki giống như một đứa trẻ hay than vãn.

"Mày đã làm nổ nhà bếp chỉ vì cố gắng đun sôi một ấm con mẹ nước sao?!" Bakugou thở dài khó chịu, từ từ nhắm mắt lại. "Khỉ thật, có phải mày vừa mới làm nổ nhà bếp của tao không?"

"Bingo," Todoroki trả lời trước khi nghe thấy tiếng xáo trộn ở đầu dây bên kia. "Ah, điều đó không được cho là sẽ diễn ra đâu"

"Ý mày là gì mà không được phép diễn ra—" Bakugou trố mắt khi nghe thấy một tiếng nổ khác. "Mày vừa mới làm nổ nhà bếp của tao, tận hai lần?!"

"Thiệt hại ít hơn lần trước nhiều." Todoroki trả lời. "Ồ, và tớ đã mua một chiếc nơ cho Vua George đấy."

"Tại sao mày lại đi mua một chiếc nơ cho con mèo của tao?" Bakugou nghĩ rằng tuổi thọ của mình đang giảm xuống một chút vì Todoroki. Thở dài, cậu cố gắng bình tĩnh lại trước khi làm nổ tung cả cơ quan. "Tại sao mày không mua một cái gì đó hữu ích dù chỉ một lần và thay thế tất cả đồ dùng và cơ sở vật chất mà mày đã thiêu rụi?"

"Bộ cậu định than vãn bên tai tớ chỉ vì tớ đã đốt bếp của cậu à?"Cậu nghe thấy Vua George gừ gừ ở đầu dây bên kia. Todoroki hẳn đã từ bỏ những nỗ lực vô ích của mình và thay vào đó đã đến vỗ về Vua George. "Nhân tiện, đó là một điều hiếm khi xảy ra đấy."

"Thế quái nào mày lại nghĩ như vậy." Bakugou chết lặng. Lần đầu tiên kể từ khi thực hiện cuộc gọi, cậu cuối cùng cũng nhìn thấy sự bối rối trên khuôn mặt của người mới. "Nghe này, đồ ngốc. Có phải mày đã hối lộ những công ty xuất bản đó để không đưa sách cho người mới ở đây không?"

Todoroki ậm ừ. "Hối lộ là một từ tiêu cực đấy nhé. Tớ thích dùng từ thỏa thuận với nhau hơn."

"Mày chỉ đang làm cho nó nghe có vẻ phức tạp hơn trong khi về cơ bản nó không khác con mẹ gì cả." Bakugou rên rỉ, nhìn trừng trừng vào bức tường như thể đó là chính Todoroki. "Tại sao mày lại làm như vậy?!"

Todoroki lại ậm ừ. "Thật khó để tránh xa tai họa nếu cậu cứ nói như vậy và làm những điều dễ thương như vậy, Katsuki."

Bakugou nhớ tin tức nói với họ rằng bên ngoài là 37 °. Bakugou đổ lỗi cho thời tiết nóng khiến má cậu ửng đỏ, đó chắc chắn không phải do lời của Todoroki.

"Mẹ kiếp? Mày có nghiêm túc không vậy?!"

"Rất."

"Thằng ngu ngục," Bakugou gầm gừ như một lời cảnh báo khi nghe thấy một cái chảo rơi trên mặt đất. "Như thể tao có đủ thời gian để ý đến tai họa ấy, khi chính mày đã là một thằng đầy tai họa rồi!"

Đầu dây bên kia Todoroki im lặng. Bakugou nghĩ rằng cuộc gọi đã kết thúc nếu không phải vì thực tế là cậu có thể nghe thấy Todoroki ở đầu dây bên kia, thở một cách nặng nhọc.

"Tớ sẽ sử dụng trứng của cậu, Katsuki."

"Thằng khốn— mày dám con mẹ nó sao. Mày—" Bakugou rên rỉ khi nghe thấy tiếng vỏ trứng nứt. "Bộ thằng khốn như mày thích làm người khác đau khổ lắm hả?"

"Mm. Sau tất cả," Bakugou rên rỉ khi nghe thấy một tiếng nổ khác. Hàng xóm của cậu vẫn chưa gọi cho sở cứu hỏa à? "Tớ là tai họa, không phải sao, Katsuki?"

Bakugou thở dài. "Với một người trưởng thành chết tiệt ở tuổi hai mươi ba lại đi ghen tị với một thằng nhóc khốn kiếp. Mày đang đùa tao sao?"

"Ô, sở cứu hỏa." Todoroki lơ đãng nói. "Tạm biệt, Katsuki. Tớ sẽ bắt Vua George với tớ cho cuối tuần."

"Nếu con mèo của tao mà béo hơn hiện tại, tao sẽ băm nhỏ mày ra."

"Rất hùng hồn." Todoroki cười. "Chà, chúc may mắn khi tìm con bọ theo dõi nhé."

"Tao sẽ giết mày thằng khốn."

"Cậu sẽ phải xác định vị trí và bắt tớ trước cái đã."

"Một trong những ngày chết tiệt này, mày sẽ thấy."

Bakugou cúp máy. Cậu có thể nhìn thấy sự bối rối trên khuôn mặt của người mới và cậu tự nguyền rủa bản thân vì quá tập trung vào cuộc trò chuyện mà không thấy Kirishima bước vào.

"Todoroki 138. Bakugou 130."

"Im đi và đừng kiểm đếm nữa, thằng khốn."

"Gì, tớ đang thắng nhóm cá cược của bọn tớ đấy chứ." Kirishima nhún vai. Cậu ta cười toe toét, nháy mắt với Bakugou. "Và tớ vừa giành được năm nghìn yên từ Yaoyuzuru và Midoriya nữa."

Rất may, những năm tháng gắn bó với Bakugou ở UA đã dạy cho Kirishima cách đọc tâm trạng của cậu, cách tiến tới và đặc biệt nhất là, cách biết đã đến lúc phải xách con mẹ nó giò để chạy.


End - Part 6.


Sorry mình bận chạy deadline nên update truyện hơi trễ. Còn part 7 là end series rùi. ehe. >:)