- Toi Bi Lap Khe Uoc Voi Ma Vuong Chuong 2

Tùy Chỉnh

Tôi cố gắng ngủ để chứng minh rằng đây chỉ là giấc mơ mà thôi nhưng đến sáng hôm sau tôi tỉnh dậy vẫn là căn phòng đó. Tôi ngồi dậy và nhìn vào lòng bàn tay của tôi

"Có vẻ thật sự không phải là mơ"

Tiếng gõ cửa phát ra từ cửa phòng, tôi giật mình quay sang, một hầu nữ bước vào phòng với dáng người thanh mảnh, mái tóc đen như mun được cột sang một bên, đôi mắt tím như hàng ngàn tinh tú lấp lánh bí ẩn sâu bên trong, đôi môi căn hồng trong bóng, gò má ửng hồng. Cúi đầu chào tôi

" Sao đâu đâu cũng là mỹ nhân vậy trời"

_ Chào buổi sáng thưa cô chủ, tôi là hầu nữ mới của người, Marry. Mời người đi chuẩn bị để đến thánh đường.

Cô ấy giọng nói điềm đạm, dịu ngọt. Tôi rời khỏi giường và nhìn quanh, bối rối vì lần đầu đến đây nên không biết phòng tắm ở đâu. Tôi rụt rè đi lại chỗ Marry một tay nắm áo ngủ của tôi một tay níu áo cô ấy, ngại ngùng nói

_ Chị... chị có thể chỉ cho em phòng tắm ở đâu được không?

Marry cười nhẹ làm tôi cũng ngại quay đầu chỗ khác, không ngờ một bà cô 30 tuổi mà bây giờ phải níu áo một cô gái mười mấy tuổi để hỏi phòng tắm, thật kì cục mà. Cô ấy đưa tôi vào phòng tắm và tắm cho tôi, dù biết rằng mình ở thế giới này chỉ mà một cô bé 6 tuổi, nhưng chuyện này thật xấu hổ.Tôi được thay một chiếc áo kiểu âu tay dài, giữa cổ áo đính một viên ngọc , chiếc váy xoè ôm eo màu lam sẫm. Cô ấy bảo tôi ngồi vào bàn trang điểm làm tóc cho tôi. Nhưng mỗi khi tôi nhìn vào gương, không nghĩ rằng trước mắt tôi là bản thân mình. Từ một cô gái 30 tuổi, mắt thâm, mí bụp, tàn nhan khắp mặt, nám sạm, nhưng bây giờ trước mắt tôi là cô bé 6 tuổi, da tóc trắng như tuyết, đôi mắt đỏ như ruby

"Nếu không nhầm thì cơ thể này bị bệnh bạch tạng rồi"

Marry làm tóc cho tôi xong, cô ấy cột một cái nơ bằng truy băng ở đầu phải của tôi nhìn tôi cũng rất đáng yêu không thua kém ai hết.

"Đối với một cô bé nhỏ tuổi thế này cũng quá đủ rồi"

Tôi bước ra khỏi phòng, thật rộng lớn, cứ như một cung điện hoành tráng lệ.

_ Thưa cô chủ, phòng ăn lối này.

Marry mở đường đến phòng ăn, đi dọc hành lang dẫn đến chiếc cầu thang lớn. Tôi đi qua từng dãy phòng, Marry dừng lại và cúi đầu nói với tôi

_ Cô chủ, ta đã đến phòng ăn rồi, cha và mẹ của người đang đợi bên trong.

Tôi nhìn cánh cửa chần chừ, đột ngột cửa phòng mở ra. Thì ra có một quản gia bên trong mở cửa giúp tôi, ông ấy có vẻ lớn tuổi, tóc và râu ông ấy đã trắng, đeo kính một bên cúi đầu chào tôi

_ Chào buổi sáng thưa cô chủ nhỏ.

Tôi bước vào, bên trong khiến tôi ấn tượng là một chiếc bàn ăn rất dài, có một người đàn ông khoảng ba mấy tuổi mái tóc vàng kim, vẻ mặt uy nghiêm đang ngồi đầu bàn ăn. Và người phụ nữ hôm qua đang ngồi ở cạnh bàn ăn. Có một cô bé có vẻ lớn tuổi hơn tôi chừng 2 đến 3 tuổi , mái tóc vàng kim giống với người đàn ông kia, nước da trắng hồng hào, đôi mắt xanh trong veo như hồ nước, khoác lên bộ váy kiêu sa, đáng yêu ngồi đối diện người phụ nữ ấy.

"Chắc hẳn họ là cha, mẹ và chị mình nhỉ"

Tôi ngồi vào bàn ăn, rất nhiều món ăn trên bàn, từ khi xuyên không tới đây đã có tí thức ăn nào trong bụng đâu. Tôi đã ăn như người bị bỏ đói mấy ngày rồi chả bằng.

" Mình xuyên đến nơi lạ là đâu có nghĩ rằng không được ăn no đâu, cứ để bụng no cái đã rồi tính gì tính sau vậy"

Người phụ nữ ngồi cạnh tôi nói với tôi

_ Arianna, con hãy ra xe cùng với Jennie con trước nhé, mẹ và cha các con sẽ ra sau.

" Arianna? Cô ấy nói mình ư? Mình tên Arianna, còn Jennie chắc là cô gái mái tóc vàng kia"

Tôi luyến tiếc vì những món đồ ăn kia đang chào mời vẫy gọi, tôi ngậm ngùi rời khỏi bàn ăn cùng cô gái kia, chúng tôi ra khỏi phòng đó. Đi được một đoạn thì chị ấy đột nhiên quay sang nắm lấy tay tôi

_ Aria nè, sao em có vẻ khác quá vậy? Chị nghe mẹ nói từ hôm qua tới giờ em không mở miệng nói một tiếng gì hết vậy? Có phải em bị chấn thương chỗ nào khi bị rơi xuống sông không?

"Aria? Là mình luôn á hả? lắm tên vậy trời"

Chị ấy hốt hoảng lo cho tôi làm tôi cũng hơi bối rối vì đây cũng là lần đầu gặp mặt.

_ Em... Em không sao, chị đừng lo.

_ Hở, không sao thiệt không đó? Đừng có lừa chị nha.

Chúng tôi ra khỏi ngôi nhà nhưng còn phải đi một đoạn nữa mới ra tới cổng chính. Tôi bước xuống một vài bậc thang thì thấy con đường lát gạch kéo dài đến cổng, 2 bên dọc con đường là khuôn viên trồng cây cảnh, có một vài người làm vườn ở đó nữa. Tôi nở nụ cười và chào họ

_ Oa, cô chủ và cô chủ nhỏ của chúng ta cứ như thiên thần ấy

_ Cô chủ Jennie thì ôn hòa hiền hậu cứ như thiên thần giáng xuống cứu rẫy trái những trái tim khô cằn.

_ Còn cô chủ nhỏ cũng đâu kém cạnh, một thiên thần tóc trắng mang sự hồn nhiên ngây thơ cùng với nụ cười đáng yêu thế kia sẽ làm biết bao nhiêu trái tim tan chảy.

_ Tôi cảm thấy thật may mắn vì được làm ở đây để có thể ngắm nhìn những thiên thần ấy hằng ngày.

Nghe những lời nói đó khiến tôi phải đỏ mặt, không ngờ rằng tôi lại được yêu quí đến vậy. Qua khỏi cổng chính, tôi quay đầu nhìn ngôi nhà tôi đang ở. Nó là một nơi rất rộng lớn, một ngôi nhà kiểu Anh thời xưa, tất nhiên là nó đối xứng một cách hoàn hảo. Xung quanh ngôi nhà bao bọc bởi khuôn viên và ngoài cùng dãy hàng rào giống như trải dài tới vô tận với một chiếc cổng lớn.

" Chắc là đây là gia đình quý tộc nào đó rồi"

Cha mẹ tôi cũng rời khỏi ngôi nhà và vào xe cùng chúng tôi. Ở thế giới này người tôi gọi là cha và mẹ khá là giàu có bởi vì chất liệu vải họ mặc trên người thôi cũng đã rất hiếm, còn được may một cách kì công, tỉ mỉ, chưa kể các phụ kiện họ đeo cũng chắc đắt đỏ không kém

"Tính ra nếu mình làm con của họ cũng tốt chứ, không phải tù túng cái ăn cái mặc như trước kia... Nhưng lỡ họ biết mình không phải con họ mà chỉ là một linh hồn từ thế khác đến thì sao? Họ có ruồng bỏ mình không?"

Tôi ngước lên nhìn mẹ với ánh mắt đong đầy nỗi buồn, sợ hãi. Mẹ bắt gặp khoảnh khắc tôi nhìn với ánh mắt ấy. Mẹ bất ngờ hỏi tôi

_ Arianna, con có sao không? Trông con có vẻ không ổn? Con khó chịu đâu à?

Tôi chợt thoát ra khỏi những suy nghĩ ấy, vội quay sang nhìn cửa sổ

_ Con không sao.

"Không sao đâu, nếu không nói thì họ sẽ không biết"

Chúng tôi đến trước nhà thờ, rời khỏi xe ngựa đi vào. Bên trong khá vắng vẻ, chỉ có giáo hoàng và vài ni cô bên trong. Một lúc sau có vẻ cha và mẹ đang nói chuyện với giáo hoàng còn chị Jennie đã ra xe trước. Tôi định ra xe cùng chị ấy thì bắt gặp một con bươm bướm tỏa quang màu lam, tôi vô thức đuổi theo con bướm ấy ra phía sau của nhà thờ. Tôi đã bị con bướm ấy dẫn đến một thư viện cũ, tối tăm. Tôi hoang mang sợ mình bị lạc nhưng con bướm ấy lại tiếp tục xuất hiện trên một cuốn sách, tôi tò mò mở cuốn sách ấy ra thì bỗng dưng đầu tôi nặng trĩu, đôi mắt mơ màng như muốn ngất tới nơi

' Bịch... Rầm'

Mọi thứ trở nên tối sẫm, tĩnh lặng.

_ Arianna Arianna Arianna

Tôi nghe thấy âm thanh ai đó gọi tôi nhưng không phải giọng của mẹ hay cha hoặc chị tôi, mà là một giọng nói trầm ấm khiến ai cũng phải lâng lâng theo giọng nói ấy. Tôi mơ màng tỉnh thì thấy tôi đang ở một nơi như vô định và giọng nói trầm ấm ấy lại vang lên xung quanh tôi lần nữa.

"Là ai thế?"

_ Arianna, ta thật lấy làm tiếc vì con đã phải chịu đựng một lời nguyền ác nghiệt...