Trang chủTôi Là Đế VươngCHAP 110: HỌC VIỆN TRON(2)

Tôi Là Đế Vương - CHAP 110: HỌC VIỆN TRON(2)

Tùy Chỉnh
Chương trước Chương tiếp


Thật ra, Roan rơi vào tình huống khó xử trước bài giảng đặc biệt.

Với những thiên tài của Học viện Tron với tư cách là một khán giả, cậu không biết phải nói gì.
Đối với các chủ đề như quản trị, nghi thức, lịch sử và triết học, rõ ràng là các sinh viên sẽ hiểu biết nhiều hơn cậu ấy.

  - Nếu đó là những câu chuyện về chiến tranh và trận chiến, mình có thể nói mãi, nhưng...

Chỉ với điều đó, cả học sinh và Roan đều không học được gì từ nhau.
Roan ước rằng có một cái gì đó mà anh cũng có thể học được từ bài giảng đặc biệt.
Ngay lúc đó, cậu chợt nghĩ ra một chủ đề gọi là ‘Nếu bạn biết tương lai thì sao?

  - Một cuộc tranh luận được ngụy trang thành một bài giảng đặc biệt.

Thông qua cuộc tranh luận với các học viên Học viện Tron, Roan đã lên kế hoạch nghĩ ra những phương pháp mới và đa dạng để chuẩn bị cho tương lai.

- Tất nhiên, cũng có những điều mình cũng có thể dạy thật sự tốt.

Đó là những câu chuyện của một người lính có kinh nghiệm đã trải qua tất cả các loại trận chiến và chiến tranh.
Điều đó cũng vậy, từ quan điểm của các sinh viên, có thể là một kinh nghiệm quý giá.
Với ánh mắt bình thản, Roan nhìn chằm chằm vào học sinh.

  - Anh ta vừa nói cái gì ?
  - Nếu bạn biết trước tương lai...?
  - Có phải anh ta đang hỏi chúng ta  đúng không ?

Dường như bối rối trước phong cách giảng bài bất ngờ, các sinh viên thì thầm với nhau.
Không chú ý đến điều đó, Roan dang rộng vòng tay.

  - Còn bây giờ, hãy thiết lập một tình huống. Bạn là sinh viên năm thứ tư tại Học viện Tron sắp tốt nghiệp. Gia đình của bạn là một quý tộc thất thế và bạn không phải là một học viên với những kỳ vọng lớn đặt vào bạn. Nhưng như tôi đã nói với bạn trước đây, bạn biết điều gì sẽ xảy ra trong tương lai.

Khóe miệng cậu từ từ cong lên.

- Bạn biết rằng một năm sau, Vương quốc Byron sẽ thực hiện một cuộc tấn công bất ngờ và xâm chiếm vương quốc của chúng ta ở biên giới phía bắc.

Khi câu chuyện tiếp tục, các học viên thì thầm trở nên to hơn.
Roan nói to hơn khi cậu ấy bước lên sân khấu.

  - Nhưng Vương quốc Rinse của chúng ta hoàn toàn không hề chuẩn bị.

Bỏ qua thời gian và cơ hội, nó hoàn toàn giống với cuộc chiến năm ngoái giữa Vương quốc Rinse và Vương quốc Istel.
Roan nhìn thẳng vào mắt những học viên.

  - Trong tình huống đó, bạn sẽ làm gì ?

Câu hỏi đã được đưa ra.
Đồng thời, những tiếng thì thầm giữa các sinh viên dừng lại.
Một sự im lặng lạ lùng tràn ngập.
Roan vui vẻ mỉm cười và nhún vai.

  - Tron không phải là học viện tốt nhất của vương quốc hay sao? Dường như không phải ai cũng thông minh như những lời đồn đại.

Một lời khích tướng.
Những học viên mặt trở nên đỏ bừng.
Một sức nóng kỳ lạ tràn ra.
Đúng lúc đó, một nam sinh đột nhiên đứng dậy.

  - Tôi là học sinh trường hiệp sĩ học viện Tron năm thứ ba Charles Linkamp. Không phải chúng ta sẽ thông báo cho cung điện hoặc trụ sở quân đội trung ương, hoặc ít nhất là trụ sở quân đội phía bắc để giải quyết vấn đề sao ?

Một số sinh viên gật đầu như thể họ đồng ý với đề nghị.
Mặt khác, biểu hiện của Roan đã không được hài lòng.

  - Những người có chức bậc cao như thế có  thể tin một học viên học viện một cách dễ dàng không?
- Cái đó, đó....

Charles không thể dễ dàng tiếp tục lời nói của mình, và sớm ngồi xuống.
Sau đó, một giọng nói khó chịu phát ra từ đâu đó.

  - Tôi không cần phải suy nghĩ nhiều về vấn đề này. Tôi chỉ cần nói với ba của tôi.

Roan hướng tầm nhìn về phía giọng nói.
Một thanh niên có vẻ ngoài thanh tú có vẻ kiêu ngạo.

- Bạn có thể cho chúng tôi biết tên của bạn không?

Nghe những lời đó, chàng trai trẻ hào hứng mỉm cười và nói to.

- Kyle Chase. Tôi.. tôi là con trai thứ hai của nhà bá tước Chase.

Chàng trai trẻ là con trai thứ, hai của Bá tước Jonathan Chase và đang học khoa hành chính trobg học viện Tron và là học viên năm thứ ba.
Roan khẽ mỉm cười và lắc đầu.

  - Chúng ta đã đồng ý trong tình huống này bạn sẽ là con của một gia đình quý tộc thất thế và bạn cũng không được đặt nhiều kỳ vọng. Theo như thiết lập giả định thì ba của bạn không phải là bá tước Chase.
  - Không.. đó là....là...

Kyle thoáng chốc ngập ngừng và sớm đỏ mặt.
Sau đó, một sinh viên khác nói với vẻ khó chịu.

  - Một học viên của một gia đình quý tộc bị thất thế và không được đặt nhiều kỳ vọng thì có thể làm được những gì chứ ?

Những học viên khác cau mày và gật đầu.

  - Đúng rồi. Mặc dù chúng tôi đã nghĩ nhiều về nó nhưng thật sự trong tình huống này chúng tôi không thể làm bất cứ cái gì được.

Một trong số những học viên hỏi lại Roan.

  - Nếu là ngài nam tước, ngài sẽ làm như thế nào ?

Mọi người nhìn chằm chằm về phía Roan.
Roan vui vẻ mỉm cười và trả lời.

  - Không ai biết sao ? Bạn nghĩ như thế nào nếu đầu quân cho quân đội khu vực phía bắc ? Trong quân đội phương Bắc, chúng ta sẽ lập những công trạng trong khi thực hiện các nhiệm vụ và tìm thấy những dấu hiệu cho thấy quân đội Vương quốc Byron đang hành động một cách đáng ngờ. Nếu chúng ta có bằng chứng, ngay cả các tướng lĩnh quân đội cũng không thể dễ dàng bỏ qua chúng ta.

Đây thực sự là phương pháp mà Roan đã sử dụng trước cuộc chiến với Vương quốc Istel.
Đúng lúc đó, một học sinh giơ tay.

  - Tôi là Justin Buford, học viên năm thứ 4 khoa hành chính của học viện Tron. Phương pháp mà ngài nói chỉ có thể dành cho các hiệp sĩ đã tốt nghiệp.

Roan gật đầu trước những lời đó.

- Bạn nói đúng. Chắc chắn, đó là như vậy.
- Vậy những người khác như chúng tôi từ khoa hành chính thì phải làm gì?

Đôi mắt của cậu ấy sáng lên với một khao khát mãnh liệt. Nó có nghĩa là cậu ta không muốn một câu trả lời được ném trả lại. Roan không bỏ sót điều đó.

  - Ai biết ? Vậy bạn có ý kiến nào tốt hơn không ?

Roan trả lời lại câu hỏi.
Một nụ cười kỳ lạ hình thành trên miệng của Justin.
Đứng thẳng lên, cậu ta thể hiện suy nghĩ của mình bằng một giọng nói tự tin.

  - Để bắt đầu, tôi cũng sẽ đầu quân cho quân đội miền Bắc. Sau đó, trong khi cắt giảm chi tiêu của các nguồn viện trợ quân sự và tăng số tiền tích lũy, tôi sẽ sửa chữa lại các cơ sở quốc phòng cũ. Đồng thời, tôi sẽ sửa chữa các con đường và bắt đầu một khóa huấn luyện quân sự định kỳ cho người dân địa phương....

Một bài thuyết trình tỉ mĩ tiếp tục trong một thời gian.
Các học viên chăm chú lắng nghe câu chuyện của Justin.

- Cậu ấy là một học viên thông minh.

Roan thầm cười.
Đến lúc đó, bài thuyết trình của Justin đã kết thúc.

- Với rất nhiều việc làm này, tôi dự đoán rằng chúng ta sẽ có thể đáp ứng đầy đủ cho một cuộc xâm lược bất ngờ.
- Ừm.

Một tiếng xì xào phát ra từ đâu đó. Roan vỗ nhẹ tay và gật đầu.

  - Nó là một kế hoạch tuyệt vời. Nhưng ai sẽ lại để một công việc lớn như vậy cho một quản lí mới vừa tốt nghiệp học viện?
- Cái đó...

Khi Justin cố gắng trả lời.
Một thanh niên đột nhiên đứng dậy khỏi chỗ ngồi.

  - Chúng ta có thể bắt đầu như một quản lí cấp thấp tại kho tiếp của quân đội. Nếu chúng ta có thể cải thiện lại các khoản vay và cho thuê trong sổ sách, chúng ta sẽ có thể giảm các chi tiêu không cần thiết trong các nguồn tiếp tế của quân đội.

Justin tiếp tục nói tiếp phần còn lại.

  - Cậu ta nói đúng. Nếu chúng ta có thể giám sát các nguồn tiếp tế của quân đội một cách hiệu quả, liệu chúng ta có được công nhận bởi chỉ huy quân đội và nhận các nhiệm vụ quan trọng hơn không.

Đó là sự khởi đầu.
Ngay sau đó, các đề xuất khác nhau phát ra từ đây và đâu đó.

  - Bạn không thể đơn giản thăng tiến bằng cách làm tốt nhiệm vụ.
- Tình huống này. Nó phức tạp hơn nhiều trong thực tế.
- Thay vào đó, không phải tìm ra lý do tại sao Vương quốc Byron muốn  xâm chiếm chúng ta tốt hơn sao?
  - Đúng rồi. Nếu chúng ta có thể giải quyết lý do đó, chúng ta có thể ngăn chặn một cuộc chiến không cần thiết.
- Nếu không có lý do thì sao? Sau đó, chúng ta sẽ lãng phí cả năm trời.

Bây giờ, Roan không cần phải dẫn dắt họ ở đây nữa. Bởi chính họ, các học viên đã mở ra một cuộc tranh luận sôi nổi.
Học sinh từ trường hành chính, trường giáo dục và trường phép thuật bắt đầu trước và sau đó, ngay cả trường hiệp sĩ và học sinh trường quân đội cũng tham gia.
Cuộc tranh luận cứ lặp đi lặp lại mà không có hồi kết.
Roan chỉ thỉnh thoảng chen vào để tạm dừng khi cuộc thảo luận sôi nổi trở nên quá mức, và phần lớn thời gian chỉ đơn giản là đứng và theo dõi.

  - Đây là một cảnh tượng hoà toàn mới.
- Ông nói đúng. Đây là lần đầu tiên tôi thấy một cuộc tranh luận sôi nổi như vậy.
  - Nhưng dù sao, mọi người đều khá thông minh.
- Tôi không bao giờ biết rằng chúng có những kế hoạch và suy nghĩ đa dạng như vậy.

Ngay cả các giáo sư của Học viện Tron dường như cũng ngạc nhiên trước cuộc tranh luận sôi nổi của các học viên.
Hiệu trưởng Fred Brown, người đã theo dõi từ bên cạnh, nở một nụ cười.

  - Chúng ta nên thêm hình mẫu của lớp học này vào khóa học giáo dục chính.

Nhiều giáo sư gật đầu trước những lời đó.
Trong khi đó, cuộc tranh luận sôi nổi đã đi vào ngõ cụt.
Vài trăm học viên đã chia sẻ đề xuất của họ, nhưng không có câu trả lời rõ ràng xuất hiện.
Cuối cùng, Justin giơ tay.

  - Thưa ngài nam tước. Với tình hình này, điều này sẽ không bao giờ kết thúc. Xin vui lòng cho chúng tôi biết câu trả lời đúng.
- Yeah. Câu trả lời đúng là gì?
- Chúng ta nên làm gì?

Các học viên ngao ngán với những biểu hiện bực tức.
Roan bất động nhìn họ một lúc rồi đưa tay lên để trấn tĩnh họ.
Cậu cười tươi rồi nhìn học sinh.

  - Câu trả lời đã được đưa ra.

Nghe những lời đó, các sinh viên nhìn nhau và kêu lên.
Điều đó cũng tương tự đối với hiệu trưởng và các giáo sư.

  - Cái gì? Câu trả lời là gì?
- Vậy, đúng như dự đoán, đâù quân cho quân đội miền Bắc như Nam tước Tale đã gợi ý lúc đầu?
- Tuy nhiên, điều đó chỉ có thể đối với những sinh viên tốt nghiệp trường hiệp sĩ.

Tiếng kêu từ từ càng lúc càng lớn.
Roan giơ tay lên một lần nữa để trấn tĩnh học.

- Câu trả lời cho chủ đề này là...

Ực.
Mọi người nuốt nước miếng xuống cổ họng. Cảm thấy ánh mắt mọi người nhìn về mình. Roan chậm rãi nói.

  - Mọi đề xuất được đưa ra cho đến bây giờ.

Đột nhiên, các sinh viên và các giáo sư đã có những biểu hiện bất ngờ.
Một Biểu cảm vô hồn.
Roan tiếp tục nói mà không bận tâm đến họ.

  - Không có câu trả lời đúng cho chủ đề này. Tuy nhiên, có vô số câu trả lời đa dạng đã được đưa ra.

Cậu chỉ vào những học viên.

  - Những đề xuất của mọi người, chúng chính là câu trả lời.

Một sự im lặng kéo dài.

  - Không đời nào....

Một số học sinh lẩm bẩm với giọng nói thầm.
Chẳng mấy chốc, tiếng kêu xen lẫn sự khó chịu vang lên.

  - Tất cả những gợi ý chúng tôi đưa ra đều là câu trả lời?
- Ngài có phải nói rằng không có câu trả lời nào đúng không?
- Vậy tại sao chúng ta lại có cuộc tranh luận này?
- Có phải chúng ta vừa lãng phí thời gian?

Roan lắc đầu trước những lời đó.
Cậu từ từ di chuyển chân và đứng trước cái bàn.
Từ thời điểm này trở đi là câu chuyện mà Roan muốn kể.

  - Tất cả mọi người. Nếu bạn biết tương lai, bạn có cảm thấy rằng mình có thể làm bất cứ gì và hoàn thành mọi thứ không ? Nhưng khi chúng ta thực sự tranh luận, bạn nên nhận ra rằng có rất ít thứ bạn có thể làm hơn bạn nghĩ. Thay vào đó, bạn cũng sẽ sợ hãi. Bởi vì nếu bạn không thể trả lời chính xác, bạn hoặc những người quan trọng với bạn có thể sẽ chết.

Các học viên đang ngao ngán ngậm miệng.
Họ cẩn thận lắng nghe câu chuyện của Roan.

  - Biết trước tương lai. Nó không khó như bạn đã nghĩ. Điều gì khiến cho tất cả mọi người học tập chăm chỉ trong bốn năm ở học viện? Để kiếm được của cải? Cho quyền lực? Sự kính trọng? Cuối cùng, nó là để dành cho tương lai. Những người bạn thông minh và những người học tập siêng năng nên biết. Những loại cây trồng và khoáng sản nào sẽ trở nên có giá trị, hoặc có lẽ là nơi vương quốc của quyền lực thực sự nó sẽ xuất hiện ở đâu. Bạn sẽ có thể dự đoán và phán đoán những điều đó.

Một số học viên gật đầu.
Roan tiếp tục nói.

  - Cuối cùng, sự khác biệt duy nhất là bạn có bao nhiêu sự chắc chắn với phán đoán của mình và việc đó không khác lắm so với việc biết trước tương lai. Tôi sẽ hỏi mọi người một lần nữa. Một năm nữa, giá lúa mì sẽ tăng vọt. Bạn sẽ làm gì?

Các sinh viên đã nhanh chóng trả lời và đưa ra vô số kế hoạch hết người này đến người khác.
Nhìn vào ánh sáng lấp lánh trong mắt họ, Roan khẽ mỉm cười.

  - Những gì mọi người đang nghĩ về ngay bây giờ là câu trả lời để chuẩn bị cho tương lai. Nhưng đó không phải là tất cả.

Với một ngón tay, cậu âdy chỉ lên đầu mình.

- Thế giới không nằm trong đầu. Thế giới là…….

Cậu ta hướng ngón tay lên bầu trời và nói.

  - Bên ngoài.

Một luồng sức mạnh đặt vào trong lời nói.

  - Đừng chỉ nghĩ mà hãy hành động. Bạn đã có rất nhiều câu trả lời. Bây giờ, đã đến lúc..

Một nụ cười đọng lại trên mặt của Roan.

  - Để chứng minh cho câu trả lời.

Với điều này, bài giảng đã kết thúc.
Câu chuyện Roan muốn kể cho các sinh viên.
Đó là để nói rằng họ nên đích thân di chuyển, hành động, đối mặt và trải nghiệm.
Có nhiều người thông minh ở tại nơi này.
Nếu chúng ta bao gồm những người nghĩ rằng họ thông minh, con số đó còn tăng hơn nữa.
Nhưng trong thực tế, chỉ có một vài người để lại tên trong lịch sử.

  - Nếu bạn nghĩ đi bộ là đơn giản mà bạn không thực hiện nó....

Mắt của Roan sáng lên.

  - Thì sẽ không có một dấu chân nào.
 
Ngay cả khi một người thất bại và tuyệt vọng, những bước chân anh để lại sẽ trở thành một hướng dẫn.

- Nếu bạn đi và đi, bạn sẽ đạt được mục tiêu của mình.

Cứ như vậy, Roan không ngừng bước về phía trước.
Cậu ấy chỉ đơn giản là suy nghĩ và lập kế hoạch, nhưng thực sự là cậu ấy đang đi về phía trước.
Cậu ta ước rằng các học sinh của học viênn Tron cũng sẽ trở thành những người siêng năng tiến về phía trước.

  - Mình không chắc chắn bọn họ có hiểu được lời mình nhắn nhủ hay không.

Trong lòng của Roan nở một nụ cười cay đắng.
Cậu ấy không chắc chắn về các học viên, nhưng có nhiều điều cậu nhận được từ bài giảng đặc biệt này.

  - Trong số nhiều phương pháp mà các học viên đề xuất, có khá nhiều thứ giá trị để sử dụng.

Các phương pháp táo bạo và triệt để mà hầu hết các quý tộc có thể sẽ né tránh.
Roan lên kế hoạch chế biến lại chúng.

- Sau đây, với điều vừa nói, tôi sẽ kết thúc bài giảng đặc biệt này.

Cậu đi đến bên bàn và cúi đầu.
Các học viên có cái nhìn đăm chiêu và suy nghĩ.
Trước cảnh đó, Roan khẽ mỉm cười.
Lúc đó.

  - Ngài nam tước.

Trong số các học viên, một thanh niên trông mạnh mẽ đứng lên.
Cậu ta là một người đẹp trai, nhưng khuôn mặt đầy vẻ mệt mỏi.

  - Tôi là Brian Miles năm tư, đến khoa hiệp sĩ của học viện Tron.

Đột nhiên, một ánh mắt sửng sốt xuất hiện trên mặt Roan.

  - Brian Miles ?

Một cái tên anh đã quên cho đến bây giờ.
Nhưng đó là một cái tên mà người ta đã từng nghe đến ít nhất một lần nếu là một hiệp sĩ vương quốc hay một người lính.
Ít nhất, nó đã như thế ở kiếp trước.
Đặc biệt đối với Roan, người bạn của Pierce, anh ta là người để lại ấn tượng mạnh nhất.
Cậu nhìn thẳng vào mắt Brian.

  - Brian Miles.

Tim cậu đập mạnh.

  - Một thiên tài bất hạnh.

****

Bùm!

Từ sâu trong núi, một tiếng nổ đột nhiên vang lên.

Kugugugung.

Những cái cây khổng lồ rơi xuống và một phần của sườn núi sụp đổ.

Keuheoheoheong.

Và sau đó, một tiếng hét của quái vật vang lên.

Ầm!

Một lần nữa, một vụ nổ lại vang lên.
Con quái vật hét lên, như thể đó là một trò đùa và sau đó là một khoảng lặng.
Thay vào đó.

  - Oi. Oi! Ta đã nói là con nên kìm chế lại sức mạnh của mình mà. Con sử dụng mana hơi nhiều rồi đó.

Một tiếng hét giận dữ vang lên.
Và sau đó.

- Thưa thầy. Điều đó không dễ dàng như thầy nói.

Một giọng nói ủ rũ vang lên.
Chẳng mấy chốc, cây ngã đã được chuyển sang một bên và một người đàn ông trung niên và một chàng trai trẻ xuất hiện.
Cả tóc và râu của họ đều dài.
Chàng trai ngồi xuống gốc cây và thở dài.

  - Haizz.

Trước cảnh đó, người đàn ông trung niên cau mày.

- Sau tất cả những gì đã làm mà hắn chỉ thở dài thôi sao ?

Một giọng nói hài hước.

Puk!

Thay vì trả lời, chàng trai trẻ cắm cây giáo bằng tay phải xuống bên cạnh bằng chân.
Người đàn ông trung niên cười khúc khích và liếc nhìn.

  - Tại sao? Sao con lại muốn xuống núi?

Nghe những lời đó, chàng trai trẻ thở dài.

  - Haizz. Đã được một năm kể từ khi chúng ta vào dãy núi Grand . Không phải đã đến lúc chúng ta quay trở lại rồi sao?
- Và con có hài lòng với kỹ năng của mình không?

Người đàn ông trung niên ném ra một câu hỏi thay vì một câu trả lời.
Chàng trai trẻ không trả lời lại.
Người đàn ông trung niên tiếp tục nói.

  - Ngay cả khi con đi xuống bây giờ, con vẫn sẽ thấy tên mình được nổi tiếng như một trong những giáo sĩ hàng đầu trong vương quốc. Nhưng đó là tất cả. Nếu Roan xem cả lục địa này là sân khấu và bước ra trình diễn, thì con sẽ chỉ có thể trở thành một người bạn.

Roan. Cái tên Roan bay ra khỏi miệng của người đàn ông trung niên.

- Ta nghe nói con đã hứa với Roan. Rằng con sẽ trở thành giáo sĩ giỏi nhất lục địa.

Một cú nốc ao.
Chàng trai trẻ cúi đầu, đột nhiên đứng dậy.
Nắm lấy ngọn giáo dưới chân, cậu ta nhìn người đàn ông trung niên.

  - Hãy đi đâu đó sâu hơn.

Nghe những lời đó, người đàn ông trung niên cười lớn.

- Chính là nó. Bây giờ con mới giống Pierce.

Pierce.
Danh tính của chàng trai trẻ là Pierce.
Và người đàn ông trung niên đang hướng dẫn Pierce một cách khắc nghiệt là Reil Baker, người đàn ông được biết đến như một thiên tài về giáo.
Để luyện tập. Họ đã đi sâu vào trong dãy núi Grand. Vì thế, họ hoàn toàn không hay biết chuyện gì đang xảy ra với Vương quốc Rinse và Roan.
Họ chỉ đơn giản là tập trung vào luyện tập.
Reil chống nạnh và làm bộ mặt hoang dã.

  - Vậy, bây giờ chúng ta sẽ đi sâu hơn à ?

Pierce mĩm cười cay đắng nhưng bước chân của cậu đã bước đi vào bên trong dãy núi Grand sâu hơn nữa.

  - Ngài phụ tá Roan. Chỉ một chút nữa thôi. Xin hãy chờ tôi thêm một chút nữa.

Lòng trung thành của cậu ấy là không thay đổi.
Không, lòng trung thành của cậu ta trở nên sâu sắc hơn khi thời gian trài qua lâu hơn.
Chẳng mấy chốc, Pierce và Reil biến mất.

Bùm!

Một tiếng nổ vang lên một lần nữa.

  - Này! Thầy đã nói con kìm chế sức mạnh của mình lại rồi mà.

Giọng của Reil vang lên.

****HẾT****

Chương trước Chương tiếp