Trang chủTôi Là Đế VươngCHAP 114: MỘT NGƯỜI TỐT BỤNG (1)

Tôi Là Đế Vương - CHAP 114: MỘT NGƯỜI TỐT BỤNG (1)

Tùy Chỉnh
Chương trước Chương tiếp

Nhân mã mình sẽ đổi lại thành đội trưởng nha. Nhân mã= chỉ huy đội quân 100 người. Đọc nhân mã chuối quá nên sẽ đổi lại là đội trưởng.

**********

- Brian. Tôi đã nói với anh, đứng bên canh tôi, anh không cần phải đi xa như thế.

Khi cậu ấy thở dài, Roan trở nên bối rối.
Mắt cậu quay sang nhìn Brian, người đang theo sau cậu

- Không. Tôi thực sự ổn.

Brian mỉm cười mạnh mẽ khi trả lời.
Từ đầu đến chân, anh ta được bọc trong áo giáp.
Vấn đề là.

  - Mặc dù những điều cơ bản cũng quan trọng, tôi cũng không nghĩ là anh nên mặc áo giáp nặng như thế ngay cả trong những ngày bình thường.

Bộ giáp mà Brian đang mặc là một bộ giáp cực kỳ nặng thường không được mặc ngay cả trong các trận chiến.
Brian xua tay.

  - Không không. Như ngài nam tước đã nói, những điều cơ bản là quan trọng. Ngoài ra, tôi cũng đã ngừng tập mana từ hôm qua.
- Hm..

Roan cố nói thêm vài lời nhưng chẳng mấy chốc đã ngậm miệng.
Đó là bởi vì khuôn mặt của Brian đã quá nghiêm trọng.

- Anh ấy có lẽ sẽ dừng lại việc này sau vài ngày.

Roan lắc đầu và một lần nữa di chuyển đôi chân của mình.
Austin, người đang đi bên cạnh, bị kẹt ở giữa và lặng lẽ thì thầm.

  - Anh chàng đó. Anh ấy có phải thực sự là một thiên tài? Từ những gì nình thấy, anh ta trông hơi thiếu thiếu cái gì đó.

Roan cười khúc khích trước những lời đó.
Đúng lúc đó, giọng Brian Brian vang lên.

-  Đội trưởng Austin! Tôi thực sự là một thiên tài!

Là con đầu lòng của nhà tử tước Miles, đúng ra Brian là quý tộc, nhưng bây giờ anh đã trở thành cấp dưới của Roan, hệ thống cấp bậc được đặt theo cấp bậc quân đội.
Do đó, Brian, vốn là một người lính thông thường, đã tôn trọng Austin, một chỉ huy trăm người với tư cách là cấp trên của mình và nói chuyện lịch sự.
Tất nhiên, Austin, và các chỉ huy đội mười người bên dưới anh ta, cảm thấy lúng túng khi lần đầu tiên cố gắng nói chuyện với Brian, con trai của một quý tộc. Nhưng bởi vì Brian đã hạ mình xuống để xin vào, những rắc rối được sắp xếo lại mà không có vấn đề gì.
Nhìn Brian đang lúng túng, Austin lắc đầu.

  - Mình không chắc chắn về việc thiên tài, nhưng ít nhất anh ấy thực sư mạnh.

Một tiếng cười khúc khích phát ra, đó là một tiếng cười hoài nghi.
Trong suốt thời gian đó, Roan bận rộn di chuyển đôi chân và cẩn thận kiểm tra bên trong lâu đài Miller.
Trước khi có các mệnh lệnh của Simon, và Katy để được vào Thư viện hoàng gia được ban hành, cậu đã lên kế hoạch để xem xét tỉ mỉ xung quanh toàn bộ Lâu đài Miller, nơi lớn nhất và phát triển nhất trong vương quốc.
 
  - Có lẽ bởi vì nó là thủ đô, nên đã được tổ chức rất tốt.

Hầu hết các con đường đều rộng và sạch sẽ, vị trí của các ngôi nhà và cửa hàng có tính hiệu quả cao.

  - Mình phải làm lãnh thổ của mình y như vậy. Không, phải tốt hơn cả lâu đài Miller.

Nhưng ngay cả khi cậu nói điều đó, Roan không thể tự mình làm mọi thứ.
Ngoài ra, cậu ấy là một người lính dành phần lớn cuộc đời của mình trên chiến trường.
Trong đầu cậu, có một vài kế hoạch phi thường mà Roan đã thấy và trải nghiệm, nhưng cậu hơi đã nhận ra mình thiếu khả năng.

  - Mình cần tìm thêm vài thiên tài trong những lĩnh vực khác.

Không thể phát triển lãnh thổ chỉ với những chiến binh mạnh mẽ.
Ít nhất, thật tốt khi Hiệu trưởng Fred Brown đã giới thiệu những học đã viên tốt nghiệp Học viện Tron cho cậu ấy.

  - Một khi họ đến, cần có thêm một chỗ ở cho họ

Tất nhiên, nếu họ là những người khó kiểm soát như Fred nói, cậu ta nên giải quyết một số rắc rối trước.
Trong khi cậu nghĩ về nhiều thứ khác nhau, chân của Roan đã đến khu ổ chuột nằm ở rìa của lâu đài Miller.

  - Hhm.

Austin, người đang đi bên cạnh, nhăn trán và bịt mũi.
Một cơn đau đầu xảy ra từ mùi hôi thối khó tin.
Đúng mười bước chân.
Từ con đường rộng lớn và quyến rũ băng qua Lâu đài, họ chỉ đi được mười bước.
Nhưng cảnh tượng mở ra trước mắt họ hoàn toàn khác so với Lâu đài Miller rực rỡ từ trước đó.
Một con đường mà hai người hầu như không thể đi qua nhau.
Một con lạch nhỏ băng qua con đường đó.
Nguồn gốc của mùi hôi thối là con lạch đó.
Trong vùng nước đen thui, nơi thậm chí không thể nhìn thấy đáy, nhiều loại rác và côn trùng đã lấp đầy con lạch.

  - Khụ! khụ!
  - Oa....oa...! Má ơi!
  - Ừa... Ừa.. ừa. Má thương!
  - Khốn kiếp! Ai làm nó khóc khi đang ngủ và khiến nó tỉnh dậy.

Những tiếng ho của người bệnh, tiếng khóc của một đứa trẻ và tiếng la của một người phụ nữ nguyền rủa một người say rượu.
Tất cả các loại âm thanh độc ác tràn ngập con hẻm và vang vọng ở đây và đó.

  - Ngài Nam tước. Nơi này trông giống như một khu ổ chuột khi tôi nhìn vào nó, vì vậy chúng ta hãy dừng lại ở đây và quay trở lại.

Austin vẫn đang bịt mũi.
Mặt khác, Roan nhìn vào con hẻm tồi tàn và bẩn thỉu với vẻ mặt nghiêm túc.
Những người gầy gò và hốc hác nhìn Roan và những người bạn đồng hành của cậu ta một cách thận trọng.

- Mình cũng từng như vậy một lần.

Một kỷ niệm cậu đã tạm quên đi.
Những cảnh khốn khổ lướt qua đầu anh.
Hơi lắc đầu, Roan nhìn Brian.

  - Brian. Đây là nơi nào ?
  - Đây là con hẻm Aran. Nó là nơi nghèo nhất trong lâu đài Miller. Tôi cũng chỉ nghe thấy những tin đồn về nơi này và đây là lần đầu tiên tôi thực sự đến đây.

Ngay cả đối với Brian, người đã theo học tại Học viện Tron, đây là lần đầu tiên anh đến Aran Alley.

  - Có phải chính quyền của lâu đài Miller hay cung điện không biết gì về tình hình ở đây?

Brian mỉm cười cay đắng trước câu hỏi của Roan.

- Dĩ nhiên là không. Họ biết tất cả mọi thứ. Họ chỉ đơn giản là không động tay vào nơi này.
- Tại sao?

Roan sớm hối hận sau khi cậu đặt câu hỏi.

  - Sẽ không có lý do tại sao. Những người ở trên cao sẽ không thể nhìn thấy những nơi thấp này.

Như mong đợi của cậu ấy.

- Tôi không biết. Tôi cũng không chắc về điều đó.

Brian lắc đầu với vẻ mặt trống rỗng.

  - Haizz.

Roan thở dài và nhìn Austin.

- Những người lính của Amaranth đang làm gì vào lúc này?

Số lượng quân Amaranth đi cùng Roan đến thủ đô Miller, tổng cộng 200 người.

  - Một số binh sĩ đang làm nhiệm vụ với đội thông tin và những người lính còn lại đang thực hiện việc luyện tập cá nhân và huấn luyện chiến thuật cho đội.

Mặc dù sẽ không có gì lạ hoặc do dự trong giây lát khi bị di chuyển đến Lâu đài Miller xinh đẹp, hoạt động của đội quân Amaranth vẫn diễn ra như thường lệ hàng ngày như mọi khi.
Họ đã không hỏi nhiều về nhiệm vụ hay sứ mệnh của họ khi đến đây.
Dĩ nhiên, Roan cũng làm như bọn họ.
Như dự đoán, cậu ta giảm bớt giờ ngủ và tập trung vào việc huấn luyện kỹ thuật Hoả mana và kỹ thuật chiến đấu của Reid.
Ngoài ra, những ngày này, cậu đã kết hợp nhiều cách dùng giáo khác nhau từ những trận chiến thật thành một kiểu chiến đấu riêng.
Việc này sẽ không thể đối với Roan trong quá khứ, nhưng bằng cách sử dụng các kỹ thuật chiến đấu của Reid, cậu ta ít nhất có thể tưởng tượng ra phần nào đó.
Mặc dù, cậu ấy sẽ phải xem liệu nó có hứu ích không.
Roan gật đầu và quắc tay.

  - Ngoại trừ các người lính đi với đội thông tin, hãy gọi tất cả các binh sĩ ở đây đến hẻm Aran.
  - Vâng. Đã rõ.

Austin không hỏi lí do tại sao.
Đó là bởi vì Roan đã không đưa ra những mệnh lệnh vô nghĩa.
Ngay sau đó, Austin rời khỏi hẻm Aran.
Brian, người đang đứng đằng sau, hỏi một cách cẩn thận.

  - Ngài đang có dự định làm cái gì thế ?

Nghe những lời đó, Roan nhìn chằm chằm vào hẻm Aran và trả lời ngắn gọn.

- Tôi có kế hoạch đem ánh sáng đên cho con hẻm này.
- Vâng ?

Brian chưa hiểu và hỏi lại.
Nhưng thay vì trả lời, Roan khẽ mỉm cười.
Chẳng mấy chốc, đoàn quân Amaranth xuất hiện với một tiếng động lớn.
Brian vô thức nhìn chằm chằm vào họ rồi ngừng lại và mở to mắt.
Ánh mắt anh dừng lại ở phía bên trái của chiếc giáp ngực của họ.
Ở phía bên trái của tấm giáp ngực, có một cái huy hiệu mô tả một cánh hoa, hai ngọn giáo và một chiếc khiên.
Và một câu ngắn gọn được viết xung quanh nó.

<HÃY ĐỂ CON ĐƯỜNG CHÚNG TA ĐI ĐƯỢC ĐỒNG HÀNH CÙNG ÁNH SÁNG CỦA VINH QUANG>

Đó là những câu chữ được viết trên tấm phù hiệu thuộc lãnh thổ của nam tước Roan.

****

  - Bạn có nghe câu chuyện đó chưa?
- Câu chuyện nào?
- Một trong những câu chuyện về ngài nam tước Tale.
- Ah! Đội quân Amaranth?
- Yeah. Là nó.

Mọi người đang tập trung trên một con đường xinh đẹp. Tất cả họ tập trung ở đây đó và bận rộn nói về một câu chuyện.

  - Nó đã được tám ngày rồi đúng không ?
- Đúng thế. Chíbh xác ngày họ bắt đầu dọn dẹp con lạch Rott  ở hẻm Aran và chăm sóc những người trong khu ổ chuột là tám ngày trước.

Với khuôn mặt hơi ngạc nhiên, mọi người trở nên nao núng.
Đó là bởi vì bất cứ ai là cư dân của Miller đều nhận thức được hẻm Aran và con lạch Rott bẩn thỉu và kinh tởm đến mức nào.
Nó đã đến mức người ta sẽ bỏ bữa sáng của mình chỉ bằng cách đến gần.

  - Thật là một người kỳ lạ.
- Mọi người đã nói như thế. Có lẽ ngài ta cũng như vậy trước khi trở thành quý tộc ?
- Có lẽ.

Các nhân vật chính của tin đồn nóng nhất trong Lâu đài Miller là Roan và đội quân Amaranth.

  - Nếu ngài ấy đã là một quý tộc.  Không phải ngài ấy nên chào hỏi những quý tộc quyền lực và mở một vũ hội ?
  - Chính xác. Đó chính là chính trị và xã hội của giới quý tộc.

Đó là những lời nói hợp lí từ người dân của Miller.
Nhưng ngay cả như vậy, họ tất nhiên vẫn là thường dân.

  - Nhưng tôi sẽ không phiền nếu có nhiều quý tộc như ngài ấy.
- Tất nhiên. Nếu những quý tộc khác giống như Ngài nam tước Tale thì... hee.

Ngay lúc đó, tất cả những người đang buôn chuyện bên đường đều nhìn về phía một nơi và kêu lên.

- Oh! Đó là ngài nam tước Tale.
- Đó là đội quân Amaranth.

Một nữa những lời bàn tán của cư dân bỗng chìm xuống.
Điều đó không có gì lạ, vì hình ảnh và dáng vẻ của Roan và đội quân Amaranth chỉ đơn giản là không thể được coi là của một quý tộc và cả những người theo cậu ấy.
Quần áo làm việc tồi tàn của họ được bao được phủ rất nhiều thứ bẩn thỉu.
Trong hai bàn tay của họ là những cây chổi và giẻ rách thay vì kiếm và giáo.

  - Nó. Nó còn hơn cả những tin đồn.
  - T... Tôi chưa bao giờ thấy một quý tộc như vậy cả.

Người dân cảm thấy kinh ngạc.
Nhưng cú sốc đó chắc chắn không phải là thứ gì đó phản cảm.
Bằng cách nào đó, nó làm cho người khác có cảm giác vui vẻ và thỏa mãn.

Clap!

Lúc Roan và đội quân Amaranth đi trước mặt bọn họ. Có một ai đó đã vỗ tay.

Clap! Clap!

Những tiếng vỗ tay xuất hiện nhiều hơn.

Clap! Clap! Clap! Clap! Clap! Clap!

Chẳng mấy chốc, toàn bộ đường phố tràn ngập tiếng vỗ tay.
Như thể ngại ngùng, đoàn quân Amaranth lúng túng mỉm cười và vội vã bước đi.
Nhưng ít nhất, trong mắt của họ cảm thấy đầy tự hào và được tôn trọng.

  - Đúng như mong đợi, thật tốt khi chúng ta đã làm điều mà ngài nam tước đã nói.

Các thành viên của đoàn quân đều siết chặt nắm tay của họ như nhau.

- Chúng ta hoàn toàn tin tưởng vào Ngài nam tước và đi theo ngài ấy cho đến khi chết.

Sự kiện này như một chất xúc tác, lòng trung thành của đội quân còn trở nên sâu đậm hơn.

****

Roan không phải kiểu người đơn giản chỉ ra lệnh và ngồi lại chơi.
Cậu ấy luôn hành động trước quân đội của mình.
Austin đã cố gắng ngăn chặn Roan nhiều lần, nhưng mỗi lần như thế, Roan trả lời với cùng một câu và bày tỏ rõ ràng ý định của mình.

  - Khi tôi bị đứt hết chân tay và cơ thể bị bất động chỉ còn lại miệng của tôi để ăn, lúc đó tôi sẽ chỉ sẽ nằm ra lệnh.

Roan không phải đơn giản là một nhà lãnh đạo chỉ biết nói bằng miệng.
Ngay cả bây giờ, cậu ta đang dọn dẹp con lạch Rott, nơi bắt nguồn mùi hôi thối và khó chịu nhất.
Con lạch Rott là một dòng suối nhỏ chảy qua hẻm Aran, nhưng hiện đang bị ô nhiễm với nhiều thứ bẩn thỉu.

  - Người nghèo của hẻm Aran này đang sử dụng nước này làm nước uống.

Đó là một sự thật thật kinh khủng.
Do đó, Roan trước tiên đã ra lệnh cho đội quân Amaranth dọn sạch con lạch Rott.
Hơn nữa, cậu ta đã mua nước sạch và bánh mì với số lượng lớn và phân phát thật nhiều cho người dân hẻm Aran
Nó đã tiêu tốn nhiều tiền hơn dự kiến, nhưng cậu ấy không cảm thấy hối tiếc.

  - Nếu nó là tiền. Đơn giản là mình chỉ cần kiếm lại.

Đó là lần đầu tiên, tiền được sử dụng theo kiểu này. Roan tiếp tục đi dọc theo con lạch và dọn dẹp.

  - Ngài ấy thật sự làm tôi bất ngờ.
  - Mặc dù ngài ấy đã trở thành quý tộc, nhưng ngài ấy vẫn không thay đổi.
  - Mày đang nói gì vậy ? Mày không thấy ngài ấy thậm chí còn quan tâm chăm sóc những thuộc hạ còn hơn cả trước kia sao ?
  - Yeah. Đúng rồi. Phải dùng từ cao quý lên ngài nam tước mới đúng.

Nhìn chằm chằm vào Roan hoàn toàn tập trung vào việc dọn dẹp, một số thành viên của đoàn quân đã rất ngạc nhiên.
Đúng lúc đó, một người đàn ông với khuôn mặt đầy cáu bẩn lê hai chân và xuất hiện.
Quần áo anh ta mặc trên người chỉ là một miếng giẻ rách hơn là một miếng vải.
Bởi vì tóc người đàn ôg mọc dài ra và không được cắt. Vì thế nó che hết cả khuôn mặt để có thể đoán được tuổi người đàn ông đó.
Người đàn ông chao đảo về phía Roan.
Khi các thành viên của đội quân đang theo dõi từ bên cạnh cố gắng chặn lại đề phòng trong trường hợp có chuyện gì đó xảy ra, Roan lắc đầu và ra hiệu cho họ bằng mắt.
Gửi họ quay lại, Roan mỉm cười với người đàn ông đang nhìn cậu chằm chằm.

  - Tôi có thể giúp gì ông ?

Ngay cả sau khi trở thành quý tộc, Roan đã sử dụng lời nói lịch sự với mọi người trừ cấp dưới và trong những trường hợp đặc biệt.
Người đàn ông im lặng đứng dậy và nhìn chằm chằm vào Roan, sau đó lấy ra một mẩu bánh mì.
Đó là một miếng bánh mì khá bẩn với những đốm đen lốm đốm xung quanh.

  - Tôi nghĩ ngài có thể đói bụng nên đã mua nó.

Một giọng nói trẻ trung và rõ ràng đến không ngờ.
Roan cười tươi và gật đầu.

  - Cảm ơn anh rất nhiều.

Cậu ta nhận được miếng bánh mì bẩn như không có gì, và cắn một miếng lớn.
Thấy vậy, người đàn ông tồi tàn ngồi xuống bên cạnh con lạch Rott mà không nói nên lời.
Gãi cổ bằng đầu ngón tay, anh ta nhìn Roan.

  - Ngài nam tước Tale. Tại sao ngài lại giúp dân nghèo của hẻm Aran khi chúng ta không có mối liên kết hay mối quan hệ nào?

Một câu hỏi bất ngờ.
Lau những mẩu bánh mì trên miệng, Roan trả lời.

  - Có cần một lý do để giúp đỡ người khác sao? Tôi chỉ đơn giản muốn rằng cuộc sống ở nơi này trở nên tốt hơn dù chỉ một chút.
- Hmm.

Người đàn ông thở dài.
Mũi anh ta nhăn lại, anh hỏi.

  - Năm nay, tôi đã quay  hai mươi chín. Tôi muốn làm một cái gì đó to lớn trước khi bước sang tuổi ba mươi, vì vậy tôi có thể làm việc trong lãnh thổ của nam tước không?

Nghe những lời đó, Roan nhìn chằm chằm vào người đàn ông với đôi mắt bình tĩnh.
Chắc chắn có những sợi tóc che hai mắt anh ta, nhưng cả mắt anh ta cũng nhỏ, nên rất khó nhìn vào mắt anh ấy.
Roan mỉm cười và gật đầu.

  - Anh có thể làm bất cứ điều gì miễn là anh có quyết tâm. Chắc chắn rồi. Hãy làm việc cùng nhau.

Đôi mắt người đàn ông hơi run lên trước những lời đó.
Gãi gãi đầu, anh hỏi lại.

  - Tôi có thể vào đội quân Amaranth không?
- Nếu điểm số của anh trong trại huấn luyện người mới tốt, chắc chắn là được.
- Tôi có thể thành chỉ huy mười người và một chỉ huy trăm người không?
- Nếu anh có công trạng phù hợp thì đó là dĩ nhiên.

Không có sự do dự trong câu trả lời của Roan.
Người đàn ông ngập ngừng một lúc, rồi hỏi lại.

  - Nếu tôi lập những thành tích cao hơn, tôi sẽ được nâng lên vị trí cao hơn chứ ?

Nghe những lời đó. Roan cười tươi và gật đầu.

  - Nếu anh có công trạng thật lớn, tôi sẽ cho anh vị trí của tôi.
  - Hhm.

Người đàn ông thở dài một lần nữa.
Biểu cảm của anh hơi sốc.
Nhưng chẳng mấy chốc, anh ngáp dài và cúi đầu xuống.
Roan lặng lẽ theo dõi cảnh tượng đó và sớm quay lại dọn rác.
Sau một khoảng thời gian không xác định.

  - Haizz.

Roan thở ra một tiếng thở dài.
Một biểu hiện hài lòng.
Việc dọn dẹp toàn bộ con lạch đã hoàn thành.
Ngay lúc đó, người đàn ông, người đã lặng lẽ ngồi đến tận bây giờ, đứng dậy và cúi đầu xuống.

  - Cảm ơn ngài vì đã dọn sạch con lạch. Cảm ơn ngài rất nhiều.

Roan chỉ đơn giản mỉm cười trước những lời đó.
Khi Roan một lần nữa bắt đầu bước đi, người đàn ông đột ngột bước lại gần và thì thầm với giọng nói khẽ.

  - Cảm ơn vì ngài đã làm sạch con lạch Rott của chúng tôi rất tốt, tôi sẽ cung cấp cho ngài một lời dự đoán đơn giản.

Người đàn ông đột nhiên nắm lấy tay Roan và lẩm bẩm những từ không thể hiểu.
Rồi cậu ấy nheo mắt và nở một nụ cười kỳ lạ.

  - Khi con cú mang đến một cành cây, sẽ có nguy hiểm lớn cho cơ thể của ngài, vì vậy hãy cẩn thận.

Những từ ngữ đơn giản và khó hiểu.
Roan nhăn trán và nhìn người đàn ông trước mắt.

- Người đàn ông này .....là ai?

Khi anh nghĩ vậy.
Người đàn ông một lần nữa cúi đầu thật sâu.

  - Tôi tên là Clay.

Anh ta từ từ ngẩng đầu lên và nhìn thẳng vào mắt Roan.
Đôi mắt mở to rực rỡ đã trở lại như trước đó.
Đôi mắt nhỏ đến nỗi người ta tự hỏi liệu anh ta có thể nhìn thấy những gì trước mặt mình không.
Clay mỉm cười yếu ớt và nói những lời cuối cùng.

  - Xin ngài hãy ghi nhớ những gì tôi nói.

Một câu nói nhắc nhở không rõ  ràng  nói cậu ấy nhơ lời tiên tri hay là nhớ tên của anh ấy.

****HẾT****

Chương trước Chương tiếp