Trang chủTôi Là Đế VươngCHAP 134: CHIẾN THẮNG KHẢI HOÀN(3)

Tôi Là Đế Vương - CHAP 134: CHIẾN THẮNG KHẢI HOÀN(3)

Tùy Chỉnh
Chương trước Chương tiếp

****

  - Ngài...ngài tử tước Reil!?
  - Một thiên tài về giáo thuật!

Một sự chao đảo.
Mọi người rơi vào hỗn loạn hoàn toàn.
Họ hoàn toàn không mong đợi rằng Reil Baker, người giáo sĩ vĩ đại nhất và là một quý tộc của vương quốc, sẽ ngồi trong một góc của một phòng tiếp khách đầy ngẫu nhiên như vậy.
Đặc biệt hơn, sáu chàng trai: Swift, Buro, Raitler, Rotner, Griffin và Nuns, đã trở thành những con ong tìm thấy mật ngọt và ngậm miệng lại.

Onil, người đang sắp xếp những vị khách đang chờ đợi, đã bị sốc và chạy lên ngay sau đó, nhưng Reil nhẹ nhàng lắc đầu và quyết định lặng lẽ chờ đợi cho đến khi đến lượt mình.

  - Nhưng chẳng phải Ngài tử tước Baker được cho là đang trên hành trình huấn luyện sao?
  - Đúng vậy. Tôi nghe rằng ngài ấy đi đến một nơi nào đó sâu bên trong dãy núi Grain.
  - Có vẻ như ngài ấy đã hoàn thành xong nó.

Mọi người lén lút liếc nhìn Reil và thì thầm.
Bởi vì ông ta không được nhìn thấy trong các trận chiến quan trọng bao gồm cuộc chiến với Vương quốc Istel và cuộc chinh phục quái vật hồ Poskein, những tin đồn không có căn cứ đã lan truyền rất nhiều.
Từ những tin đồn về bệnh tật cho đến cái chết, và thậm chí cả những tin đồn nói rằng ông đã phản bội vương quốc và bỏ trốn.
Cuối cùng, gia tộc của tử tước Baker đã chính thức tuyên bố rằng Reil đang trên hành trình huấn luyện và những tin đồn sai lệch hoàn toàn biến mất sau đó.

  - À. Ừm. Ngài tử tước Baker....

Giữa sự hỗn loạn, Swift lúng túng mỉm cười và nhìn Reil.
Dường như ông muốn hỏi nó là gì, Reil nghiêng đầu sang một bên.

  - Xin hãy tha thứ cho lỗi lầm của tôi vừa mới phạm phải.

Anh ta nói với giọng và cách cư xử tôn trọng.
Reil cười khúc khích trước những lời đó.

- Không cần phải để ý đến nó.

Ông không phải kiểu người bận tâm với những chuyện nhỏ nhặt như vậy.
Nhưng.

  - Nhưng nếu ngươi đang có kế hoạch đi theo Nam tước Tale, có vẻ như ngươi cần phải nhìn lại chính mình. Ngươi giả vờ là một người hành khất hoặc một chuyên gia, nhưng cuối cùng, ngươi lại bị mắc kẹt bởi gương mặt là con trai của các quý tộc và tốt nghiệp Học viện Tron nổi tiếng. Nó là điều sai lầm khi đo lường bản thân với những người khác dựa theo những tiêu chuẩn phải không ?
  - Hmm..

Swift và năm người đàn ông thốt một tiếng rên rỉ.
Cả năm gục đầu và đỏ mặt vì xấu hổ.
Reil xem họ làm như vậy một lúc rồi sớm mất hứng thú.
Một lúc sau.

  - Này Swift. Chúng ta sẽ không làm như thế.

Raitler cẩn thận lên tiếng với một giọng nói nhỏ nhẹ.

  - Tôi rất xấu hổ vì tôi không thể nhận ra được điều này. Tôi không nghĩ rằng tôi sẽ hành động giống như những người mà tôi ghét và chán ghét.

Anh quay lại nhìn  bạn bè và tiếp tục nói.

  - Tuy nhiên khi tôi nghĩ về nó, tôi đã học thêm được một chút. Một loại bài học hoàn toàn mới.

Ngay khi anh nói những lời đó, Buro và Rotner gật đầu.

  - Tôi cũng đồng ý với suy nghĩ đó.
  - Đúng vậy. Tôi chỉ chăm chú vào những quyển sách mà không nghĩ rằng, có một ngọn núi quá lớn chắn mắt trong tâm trí mình và làm cho đôi mắt của mình tối đi. Tôi nghĩ là tôi cần học tập một cái gì đó mới hơn như Raitler đã nói.

Tất cả bọn họ đều im lặng và một ánh sáng mạnh chiếu ra từ đôi mắt của họ.
Swift nhìn chằm chằm vào những ánh sáng đó rồi cẩn thận hỏi.

  - Vậy, chúng ta có nên đi ra ngoài học hỏi về thế giới trước tiên không ?
  - Đồng ý.

Tất cả bọn họ đều cùng trả lời.
Sau đó, họ sớm đứng dậy khỏi chỗ ngồi và cúi chào Reil.
Reil, người đã lắng nghe cuộc trò chuyện của họ, gật đầu mà không nói lời nào.
Swift tiễn năm người bạn của mình ra trước rồi đi về phía Onil.
Onil, người xếp lại cuốn danh sách khách, cười rạng rỡ và đứng dậy khỏi chỗ ngồi.

  - Vậy, tôi có nên mang thêm trà ra không ?

Cách cư xử của ông ấy vẫn lịch sự và nhã nhặn.
Swift lắc đầu.

  - Không phải thế, thưa ngài. Cuối cùng chúng tôi đã nhận ra rằng khả năng của chúng tôi còn quá thiếu sót.

Có lẽ bởi vì anh ta đã nhận ra điều gì đó, ngay cả lời nói của anh ta đã thay đổi.

  - Chúng tôi sẽ trở lại sau khi chúng tôi đi ra ngoài thế giới và học hỏi nó.
  - À. Vâng... Tôi đã hiểu. Tôi cầu chúc sức khoẻ cho các ngài.

Onil lật lại tên Swift và những cái tên khác trên sổ khách và sau đó thêm một ghi chú vào.
Swift nhìn Onil một lúc rồi đi ra khỏi phòng tiếp khách sau khi cúi đầu chào.
Onil đi bộ ra cửa và tiễn họ đi.
Tại thời điểm đó.

  - Họ là ai mà ông phải tiễn họ ra đến tận cửa vậy ?

Ông ấy nghe thấy một giọng nói đầy tự tin.
Onil chuyển ánh mắt rồi cúi đầu xuống.
Chủ nhân của giọng nói là Clay.

  - Họ là hậu duệ của quý tộc và tốt nghiệp Học viện Tron.
  - Là vậy sao? Vậy thì tại sao họ lại rời đi?

Clay hỏi khi nhìn theo sau lưng sáu chàng trai, những người đã không thể nhìn thấy nữa.
Onil lặp lại những từ tương tự mà ông vừa nghe từ Swift.

  - Họ nhận ra rằng khả năng của họ quá thiếu sót và nói rằng họ sẽ trở lại sau khi khám phá thêm về thế giới một lần nữa.

Clay cười khúc khích trước những lời đó.

  - Họ có thể làm những việc lớn nào mà không có sự chắc chắn và tin tưởng vào khả năng của mình....

Clay chắc chắn là khác họ.
Anh ấy, người tràn đầy tự tin trong mọi hành động, không thể hiểu được hành động của Swift và những người bạn của anh ta.

  - Mặc dù có rất nhiều người đến đây như thế này, nhưng dường như không có ai có thể so sánh với tài năng của mình.

Clay thì thầm bằng khi anh ấy chầm chậm bước.
Không mất bao lâu, anh ta cũng đã đi xa cho đến khi ông ấy không thể nhìn thấy nữa.
Onil, người đã đứng yên cho đến lúc đó, nở một nụ cười cay đắng khi ông ta thở dài.

  - Ngài Clay, mặc dù đôi mắt của ngài rất nhỏ nhưng sẽ không thật sự tốt nếu ngài cũng có một cái nhìn nhỏ nhoi như vậy.

Ông ấy đã biết.
Rằng sáu người đàn ông, những người đã nhận ra, xấu hổ và bước ra khỏi thế giới một lần nữa, một ngày nào đó sẽ trở lại như những người đàn ông tuyệt vời.

  - Vào lúc đó, tôi lại một lần nữa sẽ viết tên các ngài vào đây.

Onil mỉm cười yếu ớt và quay trở lại phòng tiếp khách tạm thời.
Nhiệm vụ của ông ấy vẫn chưa hoàn thành.

****

  - Chúc mừng vì việc ngài trở thành một quý tộc.
  - Nếu tôi biết ngài đến, tôi sẽ sắp xếp để gặp riêng ngài trước tiên.
  - Không thể làm vậy được. Vì ta đã đến mà không báo trước.

Roan và Reil hỏi về sức khỏe của nhau qua một cái bàn nhỏ ở giữa họ.

  - Nhân tiện……

Roan, người đang trò chuyện, mỉm cười ngượng nghịu và bỏ ngỏ lời nói của cậu.
Reil, người nhanh chóng nhận ra, vui vẻ mỉm cười và kết thúc câu nói.

  - Về Pierce, đúng không ?

Nghe những lời đó, Roan chậm rãi gật đầu.
Reil khoanh tay và dựa lưng vào ghế.
Một nụ cười lạ xuất hiện trên miệng ông ấy.

  - Thật sự, lý do ta đến tìm cậu cũng bởi vì Pierce.
  - Đã có chuyện gì xảy ra sao ?

Roan hỏi lại với giọng lo lắng.
Reil gật đầu.

  - Có vài chuyện đã xảy ra. Nhưng nó không phải là điều tồi tệ.
  - À....

Roan kêu lên một tiếng nhỏ.
Đó là một cảm xúc được bộc phát.
Ngay lúc đó.

  - Ah? Nó có thể là một điều xấu cho ngươi.

Reil nói với vẻ mặt vui tươi, và rồi tiếp tục với một giọng nghiêm túc.

  - Tài năng của Pierce xuất xắc hơn nhiều so với ta nghĩ.

Anh nhìn thẳng vào mắt Roan.

  - Đã đến lúc mà không có gì ta có thể dạy cậu ấy nữa.

Reil mong rằng, Roan sẽ rất ngạc nhiên ngay lúc này.
Tuy nhiên, Roan bình tĩnh hơn ông ấy đã nghĩ.
Reil bĩu môi.

  - Không phải nó hơi sốc sao ?
  - Nó thật sốc.

Roan khẽ mỉm cười khi trả lời.
Nhưng bên trong, cậu ta hoàn toàn không ngạc nhiên.

  - Nó là một thứ mình đã chờ đợi.

Những ký ức từ kiếp trước hiện ra.

  - Thời gian càng dài, cậu ấy còn thể hiện một tài năng đáng kinh ngạc hơn nữa.

Còn quá sớm để cậu ấy phải thấy ngạc nhiên.

  - Bằng cách nào đó, ta không còn cảm thấy phấn khích nữa.

Reil thở dài và lắc đầu.

  - Nhưng dù sao đi nữa, anh chàng đó đang tự luyện tập. Mặc dù không có gì để học hỏi từ ta, nhưng cậu ấy đã vượt qua ta, ngươi thấy đấy. Cậu ấy nói rằng, cậu ấy sẽ đi xuống núi khi cậu ấy hài lòng với chính mình. Ngưoi tốt nhất nên chuẩn bị sẵn.

Roan nghĩ về ngày Pierce rời đi và mỉm cười.
Reil lặng lẽ nhìn chằm chằm vào Roan.

  - Ngươi bình tĩnh hơn ta nghĩ.
  - Đúng. Thay vào đó, tôi rất mong chờ nó.
  - Kỹ năng của ngươi đã cải thiện nhiều chưa?
  - Có lẽ, tôi không chắc lắm về điều đó. Nhưng tôi cũng đang làm hết sức mình.

Cuộc trò chuyện bình tĩnh tiếp tục trôi qua.
Reil càng nheo mắt hơn.

  - Roan....

Khi Reil gặp lại Roan, ông cảm thấy mình đã không thay đổi hay cải thiện nhiều thứ.
Mặc dù ông có thể cảm thấy Roan vó vẻ thoải mái, ông nghĩ rằng đó là do có nhiều trải nghiệm khác nhau.
Ông ta không thể cảm thấy bất kỳ sự tiến bộ nào trong kỹ thuật hoặc sức mạnh mana của cậu ta.
Nhưng khi ông lặng lẽ ngồi đối diện cậu và nhìn kỹ, chắc chắn có gì đó đã thay đổi.

  - Ta không biết phải nói như thế nào.... Có cảm giác như có một bức màn che giấu anh sáng của một ngọn lửa, đúng không ?

Một cảm giác như thể cậu ấy đang che giấu những kỹ năng thực sự của mình.
Không, chính xác là, cảm giác như thể các kỹ năng thực sự của cậu ta đa  bị chặn, như thể có một sự kiềm chế nào đó đối với chúng.

  - Nhưng nó không có vẻ là ngăn chặn sự phát triển của cậu ta...

Đó là một loại hạn chế mà không thể hiểu được rõ ràng ngay cả với cấp độ của Reil.

  - Một điều chắc chắn là đó không phải là một tình huống tồi tệ cho Roan.

Ông ta có thể ít nhất chắc chắn về điều đó.
Nó giống như một loại cơ chế để tối đa hóa tiềm năng của Roan.

  - Nếu tấm màn che ánh sáng đó bị kéo đi....

Một sự bùng nổ ánh sáng đáng kinh ngạc sẽ xảy ra.

  - Thật là tò mò.

Pierce, người có tiềm năng mà không thể nhìn thấy cả về sâu bên trong và điểm kết thúc và Roan, người có một tài năng bình thường và một sự kiềm nén không xác định.
Họ là hai người mà nhìn thoáng qua, dường như không thể so sánh với nhau được, nhưng nếu Roan vượt qua được tình trạng hiện tại, cậu ta sẽ có thể đạt được sự tăng trưởng đáng kinh ngạc.

  - Một điều bất hạnh đã biến thành vận may.

Nụ cười trên miệng Reil còn trở nên rộng hơn.

  - Cái này....ngọn gió sau lưng mình thổi quá mãnh liệt.

Ông ta cũng vừa mới bước vào tuổi bốn mươi.
Ông ấy tự tin bảo đảm rằng ông vẫn là một trong những chiến binh vĩ đại nhất của vương quốc.
Nhưng sự phát triển của những tài năng trẻ thật đáng quan ngại.
Roan, Pierce và những tài năng mà ông cũng chưa biết biết.
Đó là một tình huống mà ông ta có thể bị đẩy ra bởi những cơn gió thổi mạnh đằng sau lưng ông ta.

  - Chưa. Nó chưa xảy ra ngay lúc này....

Reil hít sâu.

  - Mình cũng nên đi rèn luyện chuyên sâu hơn nữa.

Ông ấy đã không có kế hoạch từ bỏ vị trí giáo sĩ giỏi nhất của vương quốc mà ông đang có.
Không nói một lời, ông ta đưa tay phải ra.
Nhận ra ý nghĩa của nó, Roan lặng lẽ bắt tay.

  - Ngài tử tước Baker ?

Một năng lượng rực cháy được cảm nhận trong đôi bàn tay.
Đó là một thứ gì đó giống như mana.
Đó là ham muốn  được cạnh tranh, niềm tự hào và tham vọng độc nhất của một chiến binh.
Roan khẽ mỉm cười.

  - Tôi cũng không có bất cứ ý định cứ giậm chân mãi ở cấp độ này.

Cậu vẫn sẽ chậm.
So với Pierce hay Reil, tốc độ tăng trưởng của cậu ta chắc chắn sẽ chậm vô cùng.
Nhưng cậu ấy tự tin rằng mình sẽ không bỏ cuộc.
Đó chính Roan.

  - Rốt cuộc, sau tất cả mình giống như một con rùa.

Ngay cả khi cậu ta chậm, cậu ấy dự định đi bộ lâu hơn những người khác.
Ngay cả khi họ đang nghỉ ngơi, cậu vẫn lên kế hoạch đi bộ không ngừng nghỉ.
Đó là phương pháp của Roan.

****

Reil đã rời đi.
Mặc dù cung điện và nhiều quý tộc khác nhau đã gửi người đến gặp ông ta một lúc sau đó, ông ấy đã từ chối mọi yêu cầu và lời mời rồi lại đi rèn luyện thêm một lần nữa.
Roan đã ở lại.
Cậu không thể bỏ đi.
Các mục tiêu và kế hoạch của Roan, Reil, và Pierce rõ ràng là khác nhau.

  - Uớc mơ của mình không chỉ là trở thành một giáo sĩ giỏi nhất.

Mục tiêu của cậu là trở thành một vị vua.
Do đó, cậu phải ở lại, xây dựng nền tảng của mình và lập nên nhiều thành tựu hơn nữa.
Cậu phải xây dựng ước mơ của mình trên một nền tảng vững chắc.

  - Arnold, nó chắc chắn là một câu chuyện thú vị.

Roan đang đối mặt với năm chàng trai trẻ đứng trước mặt và lắc đầu.
Arnold, người trông giống như người lãnh đạo trong số họ, nói với khuôn mặt hơi đỏ.

  - Hiệp hội lính đánh thuê miền Nam Rinse là hội mà chúng tôi đã hợp tác cho đến khi chúng tôi gia nhập đội quân Amaranth. Đó là một hội thật sự lớn đã lan truyền tên của nó chỉ một vài năm trước đây, nhưng giờ nó đã bị sụp đổ. Nhưng ngay cả như vậy, đó là một hội mà nhiều nhóm lính đánh thuê lớn nhỏ khác nhau vẫn hợp tác với nó.

Benson, người đang đứng cạnh anh ta, nói thêm.

  - Chúng tôi biết rằng lãnh chúa đã tuyển mộ các nhóm lính đánh thuê ở các vùng bên cạnh. Chúng tôi tự hỏi liệu nó có giúp được gì không, vì vậy chúng tôi muốn thông báo cho lãnh chúa biết.

Arnold gật đầu của anh ta.

  - Nếu lãnh chúa cung cấp cho họ một số tiền nhất định mỗi tháng, toàn bộ hội lính đánh thuê có thể sẽ chuyển đến nơi của chúng ta như một cứ địa.

Roan chậm rãi gật đầu trước những lời nói tuôn ra mà không dừng lại.

  - Được rồi. Vậy hãy cố gắng hoàn thành kế hoạch trong một lần.
  - Rõ, xin hãy để lại cho chúng tôi, thưa ngài.

Arnold anh cúi đầu xuống và nắm chặt tay.
Sau đó, họ rời khỏi văn phòng chỉ sau khi cúi chào Roan nhiều lần.

  - Phù...

Một tiếng thở dài phát ra.

  - Khuôn mặt hắn ta trông như hoàn toàn tin tưởng chúng ta, phải không?
  - Vâng. Không có bất kỳ dấu hiệu nghi ngờ nào.

Những người đàn ông nói chuyện với một giọng nhỏ như muốn thì thầm.

  - Công việc này là cơ hội cuối cùng mà Ngài bá tước Chase đã trao cho chúng ta. Chúng ta phải lọt vào mắt nam tước Tale và ngồi ở một vị trí cao hơn cho chắc chắn.

Nghe lời của Arnold, bốn chàng trai trẻ khác gật đầu với vẻ mặt lo lắng.
Năm chàng trai đề nghị di dời Hiệp hội lính đánh thuê miền Nam Rinse.
Thực tế họ là những gián điệp mà bá tước Jonathan Chase đã cài vào trong Đội quân Amaranth.
Vào thời điểm mà cuộc sống của họ hầu như không giữ được vì những thành tích khiêm tốn, họ đã được trao cho một cơ hội cuối cùng.

  - Đúng vậy. Hãy đi gặp chủ hội ngay bây giờ.
  - Đó là nơi đã được xếp đặt sẵn rồi đúng không ?
  - Đúng thế. Tôi nghe rằng ngài bá tước Chase đã làm hết mọi thứ.

Họ bước nhanh  khi họ nói chuyện với nhau
Trong khi đó, Roan ở lại văn phòng và đang kiểm tra các tập tin dày cợm.
Austin, người đã đứng bên cạnh, hỏi với vẻ hơi lo lắng.

  - Lính đánh thuê là những người đàn ông ngang bướng từ khi sinh ra. Sẽ không tốt hơn nếu tiến hành một cách thận trọng hơn là di dời hội một cách quy mô lớn sao ?
  - Tất nhiên, đó là cách mà nó phải được làm như thế.

Roan gật đầu nhanh.
Trong khi xem qua các chi tiết của một tài liệu, cậu ta đưa ra một mệnh lệnh mới.

  - Nói với Keep điều tra Hiệp hội lính đánh thuê phía Nam Rinse. Trên thực tế, hãy bảo anh ta xâm điều tra một số thành viên của đội quân Tenebra (ngựa vằn) bên trong hội.
- Vâng. Đã rõ.

Austin gật đầu và di chuyển đôi chân của mình.
Ngay lúc đó.

Cốc. Cốc. Cốc.

Những tiếng gõ được nghe thấy.

  - Chủ tịch Chris đã đến.

Một lời thông báo được vang lên.

  - Kêu anh ta hãy vào đi.

Ngay khi được phép, cánh cửa mở ra ngay lập tức.
Chris vào phòng và cúi đầu về phía Roan.
Austin cũng trao đổi lời chào ngắn gọn và rời khỏi văn phòng.

  - Cảm ơn anh đã đến đây.

Roan đề nghị một chỗ ngồi cho Chris và ngồi trên cái ghế đối diện.

  - Không, không có gì. Chúc mừng ngài đã trấn áp cuộc nổi loạn một cách tuyệt vời.
  - Đó tất cả là nhờ có Chủ tịch Chris.

Những từ đó không phải là những từ trống rỗng.
Nhờ Chris gửi hạm đội của Daiv đến một cách kịp thời, và phân tích và báo cáo hoàn hảo về quy mô và đường đi của Vương quốc Byron, công việc đã dễ dàng hoàn thành.
Roan nhún vai khi nhìn chằm chằm vào Chris.

  - Tôi nhận được tin rằng anh sẽ đến. Nhưng....

Cậu ấy vẫn không biết lý do tại sao anh ấy lại đến đột ngột như vậy.
Chris vui vẻ mỉm cười khi trả lời.

  - Do có nhiều sự kiện khác nhau, vì vậy tôi đã có cơ hội gặp lãnh chúa. Dù sao đi nữa...

Từ trên lưng, anh ấy lấy ra một xắp tài liệu và đặt chúng ra trên bàn.

  - Đây là thông tin cần thiết mà chúng tôi đã thu thập, phân tích và sắp xếp trong suốt thời gian đó.
  - Cảm ơn anh.

Roan liếc qua lượng thông tin đáng kinh ngạc và gật đầu.
Chris tiếp tục nói.

  - Ngoài ra, chúng tôi đã kiểm tra với năm thương nhân mà chúng ta đã đầu tư. Ông Tio của doanh nghiệp vận tải và ông Lego của doanh nghiệp cho vay nói rằng họ sẽ không làm việc với chúng ta nữa. Trong số ba người kia, cô Lidia của doanh nghiệp gỗ và cô Eska của doanh nghiệp nhà hàng nói rằng họ sẽ đích thân gặp lãnh chúa và sau đó quyết định. Và ông Ford của doanh nghiệp khai thác nói rằng ông sẽ đi theo lãnh chúa vô điều kiện.
  - Mọi người thận trọng hơn tôi nghĩ.
  - Đó là đặc điểm độc đáo của thương nhân. Cô Lidia và cô Eska hiện đang đợi trong phòng tiếp tân.
  - Là vậy sao? Vậy thì tôi nên đi gặp họ.

Khi Roan chuẩn bị đứng dậy khỏi chỗ ngồi, Chris đột nhiên lắc đầu.

  - Có một điều nữa tôi cần phải báo cáo nữa.

Biểu cảm và giọng nói của anh thay đổi.
Trông anh ấy hơi nghiêm túc.
Roan lại ngồi xuống và nói với giọng khe khẽ như muốn thì thầm.

  - Có vẻ như điều gì đó đã xảy ra.

Chris im lặng gật đầu rồi trả lời.

  - Mặc dù tin tức chưa đến thủ đô Miller, nhưng Vương quốc Byron và Vương quốc Istel gần đây đã bắt tay nhau và tấn công Vương quốc Pershion.
  - Hmm.

Roan phát ra một tiếng than nhỏ.
Đây là một sự kiện hoàn toàn bất ngờ.

  - Đây là điều không có cách gì mà mình không nhớ khi cuộc chiến xảy ra. Nó chắc chắn không phải là điều đã xảy ra trong kiếp rước.

Cậu ta bằng cách nào đó đã cảm thấy rằng quân tiếp viện của vương quốc Byron cho Elton Coat quá yếu.
Trên thực tế, các mục tiêu và lợi ích chính của Vương quốc Byron không phải là Vương quốc Rinse, mà là Vương quốc Pershion.

  - Có vẻ như Vương quốc Byron đã đánh giá đay là thời điểm thích hợp để xâm chiếm Vương quốc Pershion.

Nó đã bắt đầu khi kẻ thù lớn nhất của quốc gia, Vương quốc Rinse rơi vào cuộc cạnh tranh ngai vàng và Cuộc nổi loạn của Elton đều trở nên mất trí.
Roan chậm rãi gật đầu.
Chris báo cáo tiếp tục trên.

  - Mấu chốt là ở đây, vương quốc Istel dường như đã yêu cầu hỗ trợ lương thực từ Vương quốc Byron trong khi phải chịu đựng sự đền bù chiến tranh lớn và năng suất cây trồng giảm mạnh đã đồng ý làm lực lượng tiếp viện.
  - Hmm.

Roan một lần nữa than thở.

  - Cuối cùng, cuộc chiến này đã xảy ra vì mình...

Sự tăng cường của cuộc cạnh tranh kế vị ngai vàng, cuộc nổi loạn của Elton, và sự đền bù chiến tranh của Vương quốc Istel là tất cả những gì đã xảy ra vì Roan.

  - Thật là phiền phức.'

Cậu đã dự đoán tương lai sẽ thay đổi dựa trên những quyết định mà cậu đưa ra.
Nhưng cậu ấy đã không biết rằng một cuộc chiến không tồn tại sẽ đột nhiên bùng nổ.
Nó quá nhanh so với những gì cậu đã nghĩ.

  - Người lãnh đạo Quân đội Vương quốc Byron là Nam tước Noel Kyword, và người lãnh đạo Quân đội Vương quốc Istel là Tử tước Peid Neil. Sức mạnh của họ là hai quốc gia được cộng lại, đó là một lực lượng quân đội lớn với một trăm ngàn người.

Báo cáo càng dài, Roan nở một nụ cười cay đắng.

  - Vậy, tất cả các anh hùng cứu cả hai quốc gia khỏi khủng hoảng đã hành quân. Và lực lượng quân đội gồm một trăm ngàn.....

Đó thực sự là một tình huống khủng khiếp đối với Vương quốc Pershion.
Roan nhìn thẳng vào mắt Chris.

  - Và kết quả?

Một câu hỏi mà rõ ràng đã biết được kết quả.
Tuy nhiên, Chris đã không dễ dàng trả lời và chỉ nuốt nước miếng.

  - Vương quốc Byron và lực lượng đồng mình vương quốc Istel....

Mắt anh ấy rung lên.

  - Tất cả đều thua trận.

Trong khoảnh khắc, mắt của Roan mở to ra.

  - Bọn chúng đã thua ?!

Biểu hiện của cậu ấy là một sự hoài nghi.

  - Đúng. Và đó là một trận thua hoàn toàn.

Chris trả lời ngắn gọn.

  - Làm sao.....

Roan cố gắng hỏi lại nhưng đột nhiên sững lại.

  - A....

Một tiếng kêu lên lặng lẽ thoát ra khỏi miệng cậu.
Roan suy nghĩ rồi gật đầu.

  - Đúng thế. Nếu tình hình như vậy thì anh ta vẫn còn sống.

Lúc đó, Chris tiếp tục trả lời.

  - Tôi cũng chưa biết về anh ấy, nhưng có một người phi thường ở Vương quốc Pershion. Tên anh ta là……

Roan nuốt nước miếng.
Tim cậu nhảy lên liên tục.
Khuôn mặt cậu hơi ửng hồng.
Một người trong số nhiều người mà Roan ngưỡng mộ ở kiếp trước.
Một người mà Roan không thể nhìn thấy nhưng cảm thấy nó giống như là thần tượng.

  - Manus....

Chris nói nhỏ ra cái tên đo.
Roan vô thức thì thầm bên trong mình.

- Pershion.

Manus Pershion.
Hoàng tử thứ hai của Vương quốc Pershion và một vị tướng vĩ đại.

  - Người đàn ông được Chúa yêu mến....

Ở kiếp trước, biệt danh của Manus hạng là người đàn ông được Chúa yêu mến.
Ngoại hình hoàn hảo, một tài năng xuất chúng và là một nhân vật cao quý.
Chúa đã cho anh tất cả.
Từng chữ một, anh là người nhận được tình yêu của Chúa.
Tuy nhiên, Chúa đã yêu anh đơn giản là quá nhiều.

  - Do đó, anh ta đã không ở lại trong thế giới của con người được lâu.

Manus Pershion.
Ở tuổi chỉ hai mươi lăm, anh rời khỏi thế giới khi còn trẻ.
Trong khi giúp đỡ người nghèo, anh ta đã mắc phải căn bệnh được gọi là căn bệnh tồi tệ nhất, căn bệnh Tarze.

  - Vậy đây là một sự thể hiện của anh ấy khi còn sống.

Cậu đã quên anh ta trong giây lát vì cuộc đời quá ngắn ngủi.
Và đúng lúc, cậu nghe thấy giọng của Chris.

  - Manus Pershion là một chàng trai trẻ vừa tròn hai mươi bốn tuổi.

****HẾT****

Chương trước Chương tiếp