Trang chủTôi Là Đế VươngCHAP 184: NÚT THẮT (4)

Tôi Là Đế Vương - CHAP 184: NÚT THẮT (4)

Tùy Chỉnh
Chương trước Chương tiếp

Dịch, Edit, Fbook: TheSun Fansub.

****

Đó là một hy vọng cuối cùng.
Nếu Kali Owells có thể chỉ cần chạm đến Roan, ông ta có thể lật ngược lại tình hình của cuộc chiến.
Tất nhiên, ông ấy đã không thể làm được điều đó.

  - Nếu Kali là một người đàn ông có trình độ cao, thì tình hình sẽ thậm chí sẽ không trở nên như thế này.

Thay vào đó, ông ta có thể bỏ chạy tức khắc bởi vì ông ta không có hy vọng gì nhiều đối với Kali.

  - Sau khi trở lại doanh trại, mình nên sắp xếp lại lãnh thổ.

Ông ta nghĩ rằng sẽ để lại đội quân chính làm nhiệm vụ bảo vệ và kìm chân của Roan, càng lâu càng tốt cho đến khi cuộc chiến lãnh thổ này kết thúc.
Nếu may mắn, ông ấy có thể chiếm ít nhất một phần của phía Tây Lãnh Thổ Lancephil.
Ít nhất là ông sẽ không thua.
Bây giờ, thứ Jonathan Chase đang nhìn chỉ đơn giản là nhiều như vậy.
Hơn nữa.

  - Nếu những tên khốn lính đánh thuê mà mình đã cài cắm trong Lâu đài Mediasic chỉ cần bắt sống những thuộc hạ của Roan thì.......

Ông ta sẽ có thể có được vị thế cao hơn trong quá trình đàm phán sau đó.
Điều đó có nghĩa là tình hình không hề quá bất lợi cho phe ông ấy.
Nhưng.

  - Mẹ kiếp!

Trái tim của ông ta cảm thấy thất vọng và sự khó chịu của ông ấy tăng lên không thể kìm hãm.
Có một số cơ hội mà ông ta có thể chiếm được toàn bộ Lãnh Thổ Lancephil và kết thúc cuộc chiến này bằng một chiến thắng.
Tuy nhiên, mọi thứ đã vỡ tan khi Roan được Io Lancephil trao lại tất cả và quay trở lại cuộc chiến lãnh thổ.

  - Đồ con hoang. Ta sẽ hoàn trả lại tất cả mọi việc hôm nay....

Những lời chữi rủa xuất hiện đầy trong miệng của ông ta.
Khuôn mặt của Jonathan Chase đanh lại.
Tại doanh trại của đội quân chủ lực.
Ở nơi đó, một lá cờ không rõ đang tung bay.

<Đội Quân Vende>

Jonathan theo bản năng kéo dây cương con ngựa của ông ta.
Hơi thở của ông ấy trở nên dồn dập và mồ hôi lạnh chảy khắp xuống cơ thể.

  - Đội Quân Vende?

Một cái tên của một đội quân trong có vẻ quen thuộc.
Đúng lúc đó, một hiệp sĩ tiến đến và trả lời với giọng khẩn cấp.

  - Đó, đó là đội quân ánh sáng, thưa ngài.

Nghe những lời đó, khuôn mặt của các hiệp sĩ gần đó trở nên u tối.

  - Đội quân ánh sáng, ý ngươi là những tên khốn đã chọc phá khu vực phía tây?
  - Vâng, chúng ta đã không thể tìm thấy bọn chúng mặc dù chúng ta đã cố gắng....

Những giọng nói hốt hoảng.
Khuôn mặt của Jonathan phút chốc xoắn lại.

  - Mẹ kiếp! Có phải ngươi nói rằng doanh trại chính của chúng ta đã rơi vào tay của kẻ địch?
  - Vâng, dường như là thế, thưa ngài!

Những chỉ huy tỏ ra nhăn nhó và cúi đầu xuống.

  - Mẹ kiếp! Mẹ kiếp! Mẹ kiếp!

Jonathan thốt ra những lời chữi rủa.
Tuy nhiên, ông ta không thể cứ thế mãi được.

  - Chúng ta sẽ đi vòng qua doanh trại và trở về lãnh địa của chúng ta !

Khoảnh khắc ông ta bị bắt, cuộc chiến lãnh thổ sẽ kết thúc.
Và đó là một gương mặt của kẻ đã hoàn toàn thua cuộc.
Jonathan đá con ngựa của mình và chạy về phía bên phải, lên doanh trại phía bắc.
Đó là một quyết định hợp lí dựa theo bản năng.

  - Phía Nam là lãnh địa của Roan.

Hơn nữa, những ngọn đồi trải rộng về phía bắc là một khu vực rất phù hợp để cắt đứt quân truy đuổi.

Dudududu!

Tiếng vó ngựa vang lên.
Rất may, dấu hiệu của một đội quân truy đuổi của Roan gồm Quân Đoàn Tale cũng như Quân Đoàn Lancephil không được nhìn thấy.
Đó là một tình huống mà họ có thể trở về với lãnh địa một cách an toàn nếu họ có thể né được Đội Quân Vende.

  - Nếu ta có thể trở về, nếu ta có thể trở về....

Ông ấy sẽ nhắm đến cơ hội tiếp theo.

  - Mình sẽ thiết lập một kế hoạch tốt hơn không phải dành cho Io, mà là dành cho Roan, một đối thủ thực sự.

Roan bước vào cuộc chiến lãnh thổ là một phần mà Jonathan không thể dự đoán trước.
Bởi vì đã như vậy, cái bảng đã được thiết lập công việc đã dao động và mọi thứ trở nên rối rắm.
Ít nhất, Jonathan cũng đã nghĩ như vậy.

Đuuduudu!

Cùng với một đám mây bụi, Jonathan và các hiệp sĩ dưới quyền bước vào khoảng đất trống giữa những ngọn đồi.
Đột nhiên.

Vuvuuuu!

Với âm thanh của tiếng kèn sừng, một đội quân áo giáp nặng xuất hiện ở giữa những ngọn đồi.
Một đội quân bộ binh có trọng lượng cồng kềnh có thể được cảm nhận chỉ từ một cái nhìn.
Lá cờ tung bay trên cao một cách mạnh mẽ.

<Đội Quân Vende>

  - Ah....

Ngay khi ông ấy kiểm tra tên của đội quân, Jonathan thốt lên kêu một tiếng kêu nhỏ.
Những tên khốn nên ở trong doanh trại của quân đội chính đã xuất hiện và chặn đường rút lui.

  - Hahaha! Ngài bá tước Jonathan Chase! Ngài đã di chuyển như dự đoán của tôi!

Người cười to khi bước về phía trước là chỉ huy Đội Quân Vende cũng như là người được gọi là hiệp sĩ ánh sáng, Brian Miles.

  - Cục Trưởng Clay thật sự đáng kinh ngạc.

Brian đã xuất hiện từ giữa những ngọn đồi là vì có lời khuyên của Clay.
Clay đã dự đoán Jonathan rẽ phải về hướng bắc và bỏ chạy ngay khi ông ta kiểm tra doanh trại của quân đội chính bị thất thủ.

  - Cục Trưởng Clay. Thực sự, mình hoàn toàn không muốn có một kẻ thù như anh ta.

Brian nở nụ cười cay đắng và nhìn Jonathan.
Khuôn mặt của Jonathan hay đỏ bừng.

Uddk.

Nghiến hàm răng, ông ta hơi bước lui về sau. Nhưng không còn con đường nào khác để chạy nữa.

  - XUYÊN QUA!

Rất may, số lượng của Đội Quân Vende không lớn.
Đó là bởi vì họ cũng đã để lại một số tại doanh trại quân đội chính của Jonathan để đón bắt ông ta tại đây.

  - Xuyên qua chúng. Chỉ cần xuyên qua thì chúng ta có thể sống sót.

Jonathan, như đang tự nói với chính mình, ra một mệnh lệnh.

  - TẤN CÔNG!

Chẳng mấy chốc, các hiệp sĩ rút kiếm ra và thúc vào con ngựa.
Nó là một sự đánh cược.
Một áp lực đáng kinh ngạc tuôn ra.

  - Che đôi mắt của những con ngựa chiến!
  - Mọi người, chuẩn bị ánh sáng của bọn chúng!

Họ đã nghe và biết đầy đủ những tin đồn về hiệp sĩ ánh sáng và đội quân ánh sáng.
Các hiệp sĩ, bám chặt vào lưng ngựa rồi che mắt con ngựa bằng một tay.

  - Huhuhu!

Tuy nhiên, thay vào đó, Brian lặng lẽ mĩm cười và lắc đầu.

  - Những tên ngu ngốc. Không ngờ bọn chúng dám che đi đôi mắt của Từchúng trong một trận chiến.

Khi lời nói của anh ấy kết thúc, anh ta bất ngờ giơ tay phải lên cao.
Ngay lúc đó.

Paat!

Từ giữa những ngọn đồi, một sợi dây được buộc chặt nẩy lên.
Nó không chỉ là một hoặc hai mà là hàng chục sợi dây.

Pụp! Pụp pụp! Pụp!

Những con chiến mã đang chạy dữ dội bị mắc phải những sợi dây và ngã xuống.
Bọn họ không thể tránh được những sợi dây thừng vì cả hiệp sĩ và những con ngựa đều đã bịt mắt.

  - Hự!
  - Ặc!
  - Ọc!

Trước tình huống bất ngờ, các hiệp sĩ hét lên và lăn lộn trên mặt đất.
Trong số họ, cũng có những người bị nghiền nát dưới những con ngựa khổng lồ và chết như thế.

  - Ư ư ư...
  - Tôi, tôi nghĩ chân của tôi đã bị gãy....

Ngay cả những người sống sót, hầu hết trong số họ đã bị gãy tay hoặc chân.
Họ không thể phản ứng kịp vì họ đã che hết mắt.
Brian, người đang quan sát, rút thanh kiếm ra.

  - Chúng ta sẽ giết hết toàn bộ quân lực của địch, xông lên!
  - Xông lên!

Với một mệnh lệnh khủng khiếp, Đội Quân Vender bước đi trên mặt đất.

Rầm Rập! Rầm Rập!

Mỗi bước chân của họ tiến lên, một âm thanh nặng nề vang lên.

  - Ư....ư. Cứu, cứu tôi!
  - M...mẹ kiếp!

Những hiệp sĩ cầu xin tha mạng cho họ.
Và có những hiệp sĩ đã chiến đấu đến cùng.
Cứ như thế, các hiệp sĩ của Jonathan, với đủ loại tình trạng, lần lượt mất mạng.

  - Có phải nó sẽ kết thúc như thế này không ?

Jonathan thở dài với vẻ mặt tuyệt vọng.
Nhưng ông ta sớm lắc đầu và nghiến răng.

  - Không, mình không thể bỏ cuộc như thế này.

Kéo dây cương, ông ta lườm Brian và Đội Quân Vende.

  - Mình sẽ chạy xuyên qua vào lúc này.

Họ là những đội quân áo giáp hạng nặng.
Nếu đó là một tình huống bình thường, họ sẽ không thể đuổi theo ông ta, người đang cưỡi một con ngựa chiến.

Taat!

Con ngựa chiến dậm chân xuống đất và nhanh chóng chạy qua giữa những ngọn đồi.
Nếu mọi chuyện suôn sẻ, có cảm giác như thể ông ấy có thể chạy xuyên qua Đội Quân Vende như ông ta muốn.
Nhưng.

Paat!

Cùng với một âm thanh xuyên qua không khí, Brian chặn con đường trước mặt của Jonathan.

  - Ngài định chạy đi đâu thế!

Khuôn mặt của anh ấy bừng sáng và nở một nụ cười hớn hở.

  - Mày, mày...đồ con hoang này!

Jonathan rút ra thanh kiếm bên hông và đá vào con ngựa.

  - Chỉ có tên khốn này, mình chỉ cần vượt qua tên khốn này nữa thôi!

Đằng sau ông ta, không có một ai đang đứng và chặn đường rút lui của ông ấy.
Sức mạnh truyền vào đôi tay đang cầm thanh gươm.
Nhưng cảnh tượng đó rất hài hước và khó coi.
Không giống như Kali, một chiến binh xuất sắc, Jonathan đơn thuần chỉ là một học giả.

  - Thật là hài hước!

Brian cười khúc khích và nắm lấy mũ giáp bằng tay trái.

Cluck!

Tấm kim loại trên mũ giáp được gạt xuống và che hai mắt của anh ấy.
Ngay lập tức.

Flash!

Từ toàn bộ áo giáp, một ánh sáng rực rỡ tuôn ra.
Jonathan và con ngựa chiến, người đã chạy lại gần để chém hạ Brian, nhanh chóng quay đầu lại và nhắm chặt mắt.

  - Ặc!

Jonathan cảm thấy con ngựa chiến ông đang cưỡi sắp đổ gục.

  - Mình, mình phải thoát khỏi nó!

Một tình huống mà ông ấy có thể bị nghiền nát trực tiếp và chết ngay lập tức nếu không cẩn thận.
Nhắm mắt lại, ông ta điên cuồng vặn vẹo cơ thể.
Đồng thời, với một cảm giác như đang bay trong không khí, nhanh chóng, một tác động mạnh mẽ được cảm nhận từ đầu của ông ấy.

  - Gr.....!

Với một âm thanh gầm gừ, Jonathan nằm phục dưới mặt đất.
Nhìn Jonathan như vậy, Brian bật ra một tiếng cười kinh ngạc như muốn nói rằng nó thật lố bịch.

  - Chuyện gì vậy? Ông ta tự mình đến và sau đó gặp tai nạn, rồi tự mình bị hạ gục bởi chính bản thân ông ta ?

Nơi đầu của Jonathan va chạm trên thực tế là cơ thể của Brian.
Ông ta đã đâm mạnh vào bộ giáp hạng nặng của anh ấy.
Brian gõ áo giáp của mình và nở một nụ cười rạng rỡ

- Dù sao, chúng ta đã bắt được Bá Tước Jonathan Chase

Đó có nghĩa là.

  - Chúng ta đã chiến thắng.

Không chỉ vậy, họ đã lật ngược tình trạng bất lợi của cuộc chiến và có được một chiến thắng hoàn toàn.

Dududududu.

Từ Quân Đoàn Tale và Quân Đoàn Lancephil được nhìn thấy ở xa, một nhóm người đang tiến đến. Có một lá cờ lớn tung bay trong ngọn gió.

<Roan Lancephil>

Brian nhìn lá cờ và hít vào sâu.
Ngực của anh ấy không ngừng run lên và cảm thấy tự hào.
Nhìn về phía Roan, người vẫn không thể nhìn thấy, anh ta chào điều lệnh.

  - Tùy tùng Brian Miles. Thuộc hạ đã hoàn thành mệnh lệnh, thưa ngài.

Giọng nói mạnh mẽ cưỡi ngọn gió tây và thoát ra.

****

  - Ư ư ư.

Đầu ông ấy đau nhói.
Một cảm giác như thể cả thế giới đang quay cuồng mặc dù ông ta đang nhắm mắt.

  - Có phải mình đã bị ngất đi...?

Jonathan cố gắng ôm cái đầu bằng đôi tay.
Nhưng vì lý do nào đó, cánh tay của ông ấy đã không di chuyển như ông ta muốn.
Tại thời điểm đó.

  - Nếu ngươi đã ngủ nhiều như vậy thì cũng đã đến lúc nên thức lại rồi.

Một giọng nói nhẹ nhàng và êm ái được nghe thấy.
Một giọng nói rất quen thuộc.
Đó là giọng nói mà ông ấy không thể quên.

  - Roan!

Hơi nhăn trán, Jonathan mạnh mẽ mở mắt ra.
Một ánh sáng rực rỡ chiếu vào đôi mắt của ông.
Khi ông chớp mắt vài lần, khung cảnh xung quanh đi vào mắt của ông ấy.

  - Ah...

Jonathan thốt lên một tiếng nhỏ.
Bọn họ đã được nhìn thấy.
Những người tùy tùng của Roan và Roan, những người lặng lẽ nhìn xuống trong khi vây quanh ông ta như thể đang nhìn vào một món đồ chơi ngộ nghĩnh, bọn họ trông thật sự hài lòng.

Uddk.

Jonathan nghiến răng.
Một sự sỉ nhục không thể tưởng tượng nổi.
Cơn thịnh nộ tăng lên hết cỡ.
Tuy nhiên, ông ấy khoobg bất cẩn hét lên.

  - Lúc này, mình cần phải thoát ra nơi này!

Trong mọi trường hợp, đó là một cuộc chiến tranh lãnh thổ mà các quý tộc trong cùng vương quốc đã tiến hành.
Cậu ấy không thể cắt cổ của một quý tộc và một bá tước như vậy mà không được phép.

  - Roan. Không, Bá...Tước Roan Lancephil.

Những lời nói chập chững phát ra.
Không, thành thật mà nói, ông ta không muốn gọi cậu như thế.
Nhưng bây giờ không phải là lúc để thể hiện niềm tự hào của ông ấy.

  - Chắc chắn, khả năng của ngươi là rất tuyệt. Ta đã thua trong cuộc chiến lãnh thổ này. Đó là một thất bại hoàn toàn.

Jonathan, trong khi tuyên bố thất bại, nở một nụ cười.
Một biểu hiện như thể những điều đã xảy ra cho đến bây giờ không quan trọng.

  - Hahaha. Ta sẽ đưa các hiệp sĩ và binh lính của ta trở về với lanh thổ của ta. Nếu ngươi chính thức yêu cầu một khoản thù lao, ta sẽ hồi trả một cách hợp lí.

Jonathan mĩm cười mạnh mẽ.
Ông khẽ lay cánh tay đang bị trói chặt.

  - Vì vậy, hãy gỡ bỏ những sợi dây này ngay bây giờ. Ngươi không thể đối xử với một bá tước của vương quốc như thế này.

Một giọng nói nhỏ nhẹ như muốn hướng dẫn cậu ấy.
Ông ta hồn nhiên giả vờ để chưng ra một biểu cảm thư giãn.
Một cái nhìn cho thấy rằng kết thúc cuộc chiến Lãnh Thổ đơn thuần là như vậy.
Nhưng Roan và những người tùy tùng của cậu, thực tế không cho thấy bất kỳ phản ứng nào.

  - Jonathan Chase.

Roan nhìn thẳng vào mắt Jonathan.
Cậu ta cũng đang đọc những ý định của Jonathan.

  - Có lẽ ngươi nghĩ rằng tôi sẽ không giết được ngươi.

Đó là điều không thể chối cãi.
Roan và Jonathan là quý tộc của Vương Quốc Rinse và các bá tước, được coi là những quý tộc thượng lưu.
Cậu ta không thể giết một quý tộc thượng lưu một cách không chính thức, người mà đã được chọn ra và chấp nhận từ phía cung điện. Nhưng.

  - Nếu ta để ngươi sống như thế này, ngươi sẽ trở thành một rắc rối lớn.

Đó không phải là một câu chuyện xa vời.
Chắc chắn rằng ông ta sẽ ngay lập tức thực hiện tất cả các hành động để nói rằng cậu ấy đã phá vỡ mệnh lệnh của thủ đô với việc tham gia vào cuộc chiến lãnh thổ này, v.v.
Và trên hết tất cả.

  - Ta không có suy nghĩ để cuộc chiến kết thúc như thế này.

Ban đầu, mục tiêu của Roan không phải là giành lại Lãnh Thổ Lancephil.

  - Mình sẽ chiếm luôn cả xứ Chase.

Roan cắn môi.
Một tình huống mà cậu ta không thể để ông ta sống hoặc giết ông ta.
Nhưng nếu cậu ấy đặc biệt lựa chọn, giết ông ấy sẽ có lợi hơn nhiều.

Kkwaddek.

Cậu ấy cầm lấy Trường Giáo Travias treo ở thắt lưng.

  - Mình có thể báo cáo rằng ông ta đã chết trong lúc đánh nhau.

Mặc dù sẽ có những người nghi ngờ, nhưng cậu cũng có thể giải trình nếu cần thiết.
Ánh sáng trong mắt của Roan đã thay đổi.
Cuối cùng cậu đã đưa ra quyết định.

  - Hửm! Bá Tước Roan Lancephil, có lẽ nào ngươi định....?

Jonathan nhíu mày.
Mặc dù trình độ võ thuật của ông ta rất tệ, nhưng ông ấy ít nhất cũng có thể đọc được tâm trạng người khác
Ông ta ngay lập tức nhận ra ý định giết chóc chảy ra từ đôi mắt của Roan.

  - Ta, ta là một quý tộc của vương quốc, nếu ngươi giết ta, các quý tộc khác và ngay cả cung điện sẽ không chịu ngồi yên !

Một giọng nói khẩn thiết được hét lên.
Roan hít sâu và lấy ra ngọn giáo Travias.
Jonathan càng trở nên bấn loạn.

  - Ngươi, ngươi...đồ con hoang! Nếu ngươi giết ta, ngươi cũng sẽ không thể nào được yên thân.

Đó là một sự đe doạ tiềm ẩn.
Điều đó cũng không thể cứu được mạng sống của ông ta.
Tuy nhiên, Roan không hề bận tâm.

Chang!

Cùng với âm thanh của kim loại, Trường Giáo Travias thể hiện bản thân của nó.
Ngay lúc đó.

Paat! Spaat!

Cùng với âm thanh sắc bén xuyên qua không trung, kiếm và một mũi tên bay ra từ hai bên của Roan.

Pbuk! Pbuk!

Ba thanh kiếm và một mũi tên đâm sâu vào cơ thể của Jonathan.

  - Những.... Tên con hoang này....

Trước tình huống bất ngờ, Jonathan trừng mắt.
Ánh mắt ông di chuyển theo thanh kiếm và chủ sở hữu của mũi tên.
Chủ sở hữu của thanh kiếm và mũi tên là Austin, Semi, Brian và Harrison.

  - Gguuuk!

Như thể nói rằng ông ta không thể chấp nhận cái chết, Jonathan run rẩy toàn thân.
Ông ấy lườm Roan, rồi từ từ gục đầu xuống.
Đó là một cái chết vô nghĩa.
Nó là khoảnh khắc ghê rợn cuối cùng của một người đàn ông đã nuôi dưỡng một lòng tham không phù hợp với tầm vóc của ông ta.
Roan lặng lẽ nhìn chằm chằm vào Jonathan, rồi thở dài.

  - Tất cả các anh, các anh đang làm gì vậy?

Nghe câu hỏi nhanh, Austin trả lời bằng giọng bình tĩnh.

  - Lời nói của Bá Tước Chase là đúng, thưa ngài. Nếu lãnh chúa của thuộc ha cắt cổ Bá Tước Chase, rất nhiều vấn đề có thể xảy ra.

Sau đó, Semi nhún vai và trả lời.

  - Thuộc hạ đơn giản chỉ thấy Bá Tước Chase có mùi khó chịu.

Brian cũng nói với một giọng bình tĩnh.

  - Không cần thiết lãnh chúa phải nhúng tay vào, thưa ngài.
  - Chúng tôi sẽ làm thay cho ngài việc đó, thưa lãnh chúa.

Những lời cuối cùng là của Harrison.
Roan thay phiên nhìn chằm chằm vào bốn người, rồi sớm lắc đầu.

  - Các người thật là....

Mặc dù cậu không nói, nhưng cậu ấy cảm thấy rất hài lòng và tự hào.
Các thuộc hạ mà cậu ta đã lang thang cùng nhau trên chiến trường đã trở nên gần gữi để hiểu được cả trái tim của cậu.
Roan để chiếc Trường Giáo Travias sang một bên và nhìn chằm chằm vào các chỉ huy.

  - Cuộc chiến lãnh thổ vẫn chưa kết thúc.

Đó là một tình huống mà vẫn còn gần mười ngày nữa cho đến ngày kết thúc cuộc chiến tranh mà thủ đô đã quyết định.
Roan siết chặt nắm tay.

  - Chúng ta sẽ tiếp tục tiến về Xứ Chase.

Không cần thiết phải nói rõ hơn nữa.
Nhiều chỉ huy bao gồm cả Austin chào điều lệnh và quỳ xuống bằng một chân.

  - Vâng, thưa ngài! Chúng tôi sẽ làm theo mệnh lệnh của lãnh chúa!

Những tiếng hét lớn tiếng vang lên.
Đó là một âm thanh làm sôi sục những khát vọng của chàng trai.
Roan chậm rãi gật đầu và nhìn về phía tây.
Khu vực đồi núi rộng lớn đến trong nháy mắt.

  - Hãy tiến lên cho đến khi kết thúc cuộc chiến này.

Khóe miệng cậu khẽ nhếch lên.
Các bước trong kế hoạch thực sự được bắt đầu từ bây giờ.
Cứ như thế, bảy ngày đã trôi qua.

RẦM!

Cánh cửa đại điện của Vương Quốc Rinse mở toang ra.
Các quý tộc đang chia sẻ một cuộc trò chuyện bên trong đại điện đều nhìn về phía cửa.
Với hành động vô lễ đó, mọi người đều tỏ vẻ khó chịu.
Ngay lúc đó, một hiệp sĩ bước vào cửa quỳ xuống và nói to.

  - Cuộc chiến tranh lãnh thổ giữa Gia Tộc Bá Tước Lancephil và Bá Tước đã kết thúc, thưa ngài!

Giọng nói rền rền vang vọng bên trong đại sảnh.

  - Cái Gì?! Cuộc chiến tranh đã kết thúc?
  - Mặc dù vẫn còn hai ngày cho đến ngày kết thúc?

Nhiều quý tộc thì thầm với những biểu cảm bối rối.
Đặc biệt là vẻ ngoài của các quý tộc ủng hộ Hoàng Tử Simon Rinse hết sức ngớ ngẩn.

  - Có lẽ nào Roan Lancephil đã thất bại?
  - À..ừm.. chúng ta nên làm gì bây giờ.

Lúc ban đầu, tình trạng của cuộc chiến vào thời điểm Roan tham gia thực sự không có lợi.
Do đó, những quý tộc đang ủng hộ Simon có những suy nghĩ bi quan không phải là không có lý.
Mặt khác, biểu cảm của các quý tộc ủng hộ Tommy Rinse và Kallum Rinse có chút phấn chấn.

  - Cuối cùng, ngay cả Hoàng tử Simon cũng sẽ bị trượt chân một đoạn dài.
  - Chỉ với điều này, khoảng trống trong cuộc cạnh tranh ngai vàng sẽ được rút ngắn đáng kể.

Tất cả họ đều có vẻ phấn chấn và hầu như không nhịn được cười.
Đúng lúc đó, Tử tước Tio Ruin, cánh tay phải của Simon, đã mở miệng với vẻ mặt buồn bã.

  - Vâng, chuyện gì đã xảy ra ?

Nghe những lời đó, một số quý tộc khịt mũi.
Biểu cảm của họ như muốn nói tại sao ông ta lại hỏi điều gì đó đã rõ ràng như vậy.
Nhưng chẳng mấy chốc, khuôn mặt của họ đã trở nên biến sắc.
Câu trả lời của hiệp sĩ theo sau đó là một điều hoàn toàn không dự đoán được.

  - Bá tước Roan Lancephil đuổi quân đoàn Chase ra khỏi Lãnh Thổ khỏi Lancephil và sau đó tấn công vào cả Xứ Chase...

Anh ta ngẩng đầu lên và nhìn nhiều quý tộc.

  - Và đã hoàn toàn chiếm được Xứ Chase.

Người hiệp sĩ nuốt nước miếng thêm một lần nữa, rồi hét to hết sức.

  - Người chiến thắng trong cuộc chiến lãnh thổ này là Bá tước Roan Lancephil!

****HẾT****

Còn vài ngày nữa là Tết rồi. Bom nepal thì cũng đã chuẩn bị sẵn hết rồi. Mà sao chưa thấy ai lì xì cho mình hết vậy. Buồn hết sức hà.
Ai có nhã ý muốn lì xì cho ông già độc thân này thì ck qua MoMo số đt: 0912504435 hoặc tk ACB: Hồ Đăng Khiêm 202826679.

Đừng ngại nhé. Mình không có ngại đâu. Ah hjhj 😘😘😘😘

Chương trước Chương tiếp