Trang chủTôi Là Đế VươngCHAP 205: AMARANTH (5)

Tôi Là Đế Vương - CHAP 205: AMARANTH (5)

Tùy Chỉnh
Chương trước Chương tiếp

Dịch, Edit, Fbook: TheSun Fansub.

****

  - Kuaaaaak!

Một tiếng hét khủng khiếp làm trái tim cảm thấy hồi hộp chỉ vì nghe thấy nó.
Âm thanh của tiếng hét vang ra từ mọi hướng.

  - Ai, lần này là ai?
  - Không biết được. Có lẽ Ngài Nam Tước Mott?
  - Ngài Tử Tước Leonnel, Ngài Tử Tước Polk, Ngài Tử Tước Tris và Ngài Nam Tước Mott sau
  - Chuyện gì đang diễn ra....

Đó là một sự kiện đã diễn ra trong ba ngày.
Các hiệp sĩ nhận lệnh tuôn ra từ cung điện đang bắt giữ và xử tử các quý tộc thân cận của Simon Rinse và gia đình của họ.
Lúc đầu, cư dân của Lâu Đài Miller nghĩ rằng lực lượng của Tommy Rinse hoặc Kallum Rinse đã chinh được phục Miller.
Bởi vì nó là một sự kiện rất khó hiểu.
Nhưng chẳng bao lâu, người chỉ huy đứng đầu sự kiện này được tiết lộ là Simon.
Bởi vì đó là một sự kiện xảy ra quá nhanh và vì nó là điều không ai có thể ngờ tới, những người đứng đầu của vô số các quý tộc ủng hộ Simon đã bị cắt đầu mà không kịp phản kháng.
Các quý tộc ở trong lãnh địa của họ thay vì Miller cũng sợ hãi như vậy.
Một tình huống mà phần lớn trong số họ đã gửi một trong những đứa con của họ đến biệt thự của họ ở thủ đô Miller.
Đó là một quyết định được đưa ra để thể hiện lòng trung thành của họ khi cuộc chiến giành ngôi vị đang diễn ra.
Tuy nhiên, quyết định đó giờ đã trở thành một cái còng xích mắt cá chân của họ.

  - Để bắt và giết tất cả các phụ tá thân cận khi vương quốc vẫn chưa được bình định thì....
  - Ngài đã nói nó rồi. Ngài ta sẽ làm gì nếu các hoàng tử khác hợp tác và xâm chiếm...ehuu.

Đó là một tình huống mà cái chết của Tommy Rinse vẫn chưa được biết đến.

  - Theo những tin đồn, họ nói rằng ngay cả Ngài Bá tước Lancephil cũng trở nên xa cách với bệ hạ của ngài ấy....
  - Nó là điềm xấu, thật sự là một điềm xấu. Và làm thế nào nhà vua sẽ lấp đầy tất cả những chỗ trống của giới quý tộc...

Những câu chuyện đáng lo ngại cứ tiếp diễn và tuôn ra.
Tuy nhiên, những lo lắng này chỉ là nỗi sợ hãi vô căn cứ.
Bởi vì ngay sau khi các quý tộc có ảnh hưởng, đang cư trú ở thủ đô Miller tất cả đều bị xử tử và như thể họ đang chờ đợi, các cá nhân mới được tuyển dụng trong các nhóm ngồi vào những cái ghế quan trọng đã được bỏ trống.
Đặc biệt, đối với vị trí quan trọng sẽ thay thế Bradley Webster, ông ngoại của của Simon và một trong bốn công tước của vương quốc, một chàng trai vừa bước qua tuổi hai mươi đã được đặt lên và gây ra những cú sốc lớn.
Chàng trai trẻ, bằng cách nào đó đang toát ra một cảm giác buồn bã, đang đeo một cặp kính một cách khác lạ.

****

<Tử Tước Konce Leisi đã cắt đầu của Hoàng Tử Tommy Rinse và đa  đầu hàng Vua Simon Rinse>

Một tin đồn làm rung chuyển toàn bộ Vương Quốc Rinse.
Tuy nhiên, tin đồn lan truyền cùng lúc đó thậm chí còn gây sốc hơn.

<Công Tước Bradley Webster và các quý tộc có ảnh hưởng đã âm mưu phản quốc nhưng bị phát hiện và tất cả bị xử tử! >

Phe cánh Simon đang bị rung chấn và phe của Tommy đã bị sụp đổ.
Kallum đang thu thập hơi sức của anh ấy trong lãnh thổ và đang gia tăng quân đội.
Một sự thay đổi lớn đã xuất hiện trong cuộc chiến giành ngai vàng.

  - Những tiếng than khóc hiện tại vẫn chưa kết thúc tại thủ đô.
  - Họ nói rằng sàn nhà trong đại điện đã được điểm tô hoàn toàn bằng máu.
  - Họ nói rằng xác chết được chất thành đống như một ngọn đồi nhỏ bên ngoài cổng phía tây.

Báo cáo khủng khiếp và đáng sợ tiếp tục.
Tuy nhiên, một vấn đề thậm chí còn lớn hơn là câu chuyện xảy ra sau đó.

  - Hành động hành quyết tàn ác và khủng khiếp này đã vượt ra ngoài giới quý tộc và vẫn đang tiếp tục ngay cả với những người dân bình thường của lâu đài.

Đó là sự thật.
Sau khi hành quyết tất cả các quý tộc của thủ đô Miller, Simon đã lôi ra ngay cả những người dân bình thường của lâu đài, những người có cảm thông với họ và cắt cổ bọn họ.
Không chỉ vậy, anh ta còn gia tăng lực lượng cảnh giới, bắt giữ và xé toạc tay chân của tất cả những người tình cờ tụ tập và trò chuyện hoặc đưa ra những tuyên bố có chút chỉ trích hoàng gia.
Một triều đại khủng bố khủng khiếp theo nghĩa đen đã được thực thi.

  - Với thủ đô Miller, tại trung tâm thủ phủ, người dân....

Anh ta dừng lại trong giây lát.
Chẳng mấy chốc, những lời còn lại tiếp tục với một tiếng thở dài.

  - Gọi hoàng đế của họ Vua Điên.
  - Hmm.

Nhiều người thốt ra những tiếng than thở.
Từ việc chỉ nghe những lời đồn đại, đó là chuyện sẽ xảy ra còn nhiều hơn thứ họ vừa nghe.
Mọi người nhìn chằm chằm về phía ghế đầu.
Chàng trai xoa xoa trán bằng tay phải và chìm trong suy ngẫm.

  - Nó cuối cùng đã xảy ra chính xác như ở kiếp trước.

Đầu của cậu nhói đau.
Danh tính của chàng trai trẻ là Roan Lancephil.

  - Mình đã quá tự mãn.

Roan nghiến răng.
Ban đầu, cậu dự định sẽ ngay lập tức dẫn Trung Đoàn Lãnh Thổ và tấn công nếu một điều không lành xảy ra ở thủ đô Miller.
Vì lý do như vậy, cậu ta đã cố tình thành lập doanh trại quân đội chủ lực của cậu gần thủ đô Miller.
Tuy nhiên, cậu ấy không thể kiểm tra xem điều không lành đó sẽ là cái chết của Simon hay là cái chết của Bradley.
Roan, thông qua thông tin mà cậu ta thu thập được cho đến tận bây giờ và những ký ức của các Hexer, đánh giá rằng khả năng Simon chết sẽ cao hơn một chút.
Đáng tiếc, phán đoán đó là sai.
Mặc dù những ký ức về các Hexer mà Roan đã hấp thụ được chắc chắn rất hữu ích, nhưng chúng cũng không tiết lộ hết về kế hoạch.

  - Mình ban đầu dự định sẽ tấn công Bradley, người đã giết chết Simon và bắt hắn phải trả giá cho tội lỗi của hắn, nhưng giờ....

Mọi thứ đã trở nên sai lầm.
Kế hoạch buộc tội Bradley và quét sạch phe phái và Clay, ngườu đã tham gia vào vụ phản quốc cũng trở nên vô hiệu.
Tất nhiên.

  - Mình chỉ đơn giản là thiết kế lại một kế hoạch khác.

Không có lý do gì để chán nản cả chỉ vì điều đó.
Mặc dù đó là một kết quả khác với dự đoán, Simon giết Bradley và trở nên điên loạn là điều cậu ta đã trải qua ở kiếp trước.
Cậu ấy biết chính xác những gì cậu sẽ phải làm từ bây giờ.
Nhưng điều Roan đau đớn là.

  - Những giọt máu không nên đổ ra thì đã đổ.

Vô số người đã chết từ tay của Vua Điên Simon.
Thất bại trong việc bảo vệ người dân đè nặng lên trái tim của cậu.

  - Haizz.

Một tiếng thở dài tự nhiên phát ra.
Austin, người đã theo dõi, thận trọng hỏi với vẻ mặt rắn rỏi.

  - Thưa lãnh chúa, chúng ta nên làm gì bây giờ ?

Nhiều người tùy tùng khác cũng có chung câu hỏi như vậy.
Roan không thể dễ dàng trả lời.
Cậu ta thực sự không biết làm thế nào để giải thích cho họ những sự kiện sẽ diễn ra từ bây giờ.
Ngay khoảnh khắc đó.

  - Ngài, ngài không thể!

Bên ngoài doanh trại trở nên ồn ào.
Anh mắt của mọi người hướng về phía lối ra.
Tấm vải dày được đẩy ra một cách vội vã và chẳng mấy chốc, một người đàn ông trung niên có tầm vóc lớn xuất hiện.
Những ánh mắt nhìn ông ta thật sự ái ngại.

  - Hể !
  - Hử!

Những người tùy tùng của Gia Tộc Bá Tươc Lancephil, kể cả Austin đều đứng dậy khỏi chỗ ngồi.
Một phản xạ tự nhiên.
Roan cũng đứng dậy với một cái nhìn hơi ngạc nhiên.

  - Thưa lãnh chúa. Thuộc hạ xin lỗi. Ông ấy đã cố đi vào mà thuộc hạ không thể cản lại....

Những người canh gác đi theo sau ông ấy và cúi đầu xuống.
Roan khẽ vẫy tay.

  - Không sao. Giờ thì hãy ra ngoài đó chờ.

Những người bảo vệ liếc nhìn nhau, rồi nhanh chóng chào điều lệnh và đi ra ngoài.
Roan lặng lẽ đứng và nhìn chằm chằm vào người đàn ông trung niên đột nhiên bước vào bên trong căn lều.
Một sự im lặng kỳ lạ rơi xuống bên trong căn lều.
Một lúc sau, người đàn ông trung niên cúi đầu xuống và mở miệng.

  - Hân hạnh được gặp ngài Bá Tước Lancephil.

Một sự hiện diện nghiêm trang và táo bạo được cảm nhận.
Roan cũng cúi đầu xuống.

  - Tôi đã không biết rằng tôi sẽ gặp ngài ở đây trong tình huống này. Tử Tước Ruin.

Người đàn ông trung niên, ngạc nhiên thay đó là cánh tay phải của Simon, Tử Tước Tio Ruin.
Tio cười cay đắng và gật đầu.

Tôi cũng vậy, tôi nghĩ tôi sẽ đến thăm bạn như thế này.

  - Tôi cũng không ngờ rằng lại gặp ngài trong tình huống như thế này.

Một giọng nói đau khổ với sự hối hận đè nặng.
Với đôi mắt bình tĩnh, ông ấy nhìn Roan.

  - Ngài Bá Tước Lancephil.

Roan, thay vì trả lời, gật đầu.
Cậu bình tĩnh chờ đợi những lời tiếp theo.
Tio, thở dài, nói tiếp.

  - Xin hãy giết....

Một biểu cảm thật sự đau khổ hiện lên.

  - Bệ hạ của chúng ta.

Bùm.

Ngay lập tức, một cú sốc khổng lồ xông vào bên trong doanh trại.

  - Có phải tôi vừa nghe thấy nó không ?
  - Không đời nào. Ngài Tử Tước Tio muốn bệ hạ của chúng ta ch....
  - Chúng là những lời nói thật sự bất ngờ.

Những người của Roan không thể tiếp tục cuộc trò chuyện như thể họ bị choáng váng.
Có thể hiểu được điều đó vì Tio là một người đàn ông giống như một cái bóng của Simon, người đã sống cả đời chỉ vì Simon.
Ngay cả khi cuộc chiến kế vị ngai vàng ngày càng gia tăng và Simon đã đưa ra những mệnh lệnh tàn khốc, chính người không rời khỏi anh ta và bảo vệ anh ta cho đến cuối cùng là Tio.
Bởi vì, thậm chí có những câu chuyện đến từ một số người rằng người thân nhất với Simon không phải là em gái Katy Rinse, Rodite Page, vị hôn thê của anh ta, hoặc thậm chí là ông ngoại Bradley Webster nhưng đó chính là Tử Tước Tio Ruin.
Nhưng bây giờ, ông ta đang yêu cầu Roan hãy giết Simon.
Roan hít sâu vào.
Cậu hỏi với giọng bình tĩnh.

  - Chuyện gì đã xảy ra, thưa ngài.

Nghe những lời đó, biểu cảm của Tio trở nên buồn bã.

  - Nó là một câu chuyện dài, thưa ngài.

Không ai dám mở miệng.
Tio, hồi tưởng lại những kỷ niệm cũ, nói tiếp.

  - Tất cả mọi thứ bắt đầu từ năm bệ hạ tròn mười ba tuổi.

****

  - Phù. Phù. Phù!

Hơi thở dồn dập lên đến cổ họng.
Đôi tai cô ù đi và tầm nhìn trước mắt cô nhạt dần.
Nhưng cô ấy không thể nghỉ ngơi dù chỉ một chút.

  - Đội quân truy đuổi đã tiếp cận ở ngay phía sau chúng ta.

Mọi thứ sẽ kết thúc ngay khoảnh khắc cô bị chúng bắt được.
Cô chỉ có thể nghiến răng và chạy thật nhanh.
Đó là cách duy nhất để giữ mạng sống của cô ấy.

  - Công chúa. Lối này, nhanh lên!

Hiệp Sĩ Hộ Vệ Abel Raimos, người đang đi trước một, hét lên với giọng tuyệt vọng.

  - Phù. Phù. Phù!

Người phụ nữ được gọi là công chúa, thậm chí không thể trả lời, cô ấy chỉ đơn giản là chạy nhanh hết sức.
Ngay lúc đó.

Ssweaaaaak!

Một âm thanh sắc nét của va đập vào tai cô ấy
Đồng thời.

Puuk!

  - Ặc!

Với một âm thanh ghê rợn, một hiệp sĩ trẻ đang bảo vệ cô công ở đằng sau đã mất mạng.

  - Chặn bọn chúng! Đừng để tên nào chạy qua!

Khi Abel hét lên, một hiệp sĩ khác đã đứng ở đằng sau và chặn lại.

  - Hhuhhk.

Đôi môi của cô công chúa run lên.
Nước mắt trào ra trên đôi mắt to của cô.
Nhưng ngay cả trong thời gian đó, các bước chạy của cô đã không hề dừng lại.
Abel, nhìn cảnh tượng đó, siết chặt nắm tay.

  - Công chúa Katy. Xin đừng khóc. Chúng tôi chắc chắn sẽ bảo vệ công chúa.

Một biểu cảm kiên quyết nổi lên trên mặt của anh ta.

  - Cảm, cảm ơn.

Cô công chúa cố gắng mỉm cười và gật đầu.
Khuôn mặt trắng bệch, mắt hoàn toàn sợ hãi.
Cô công chúa thật ra là em cùng mẹ của Simon, Katy Rinse.

  - Chúng ta sẽ đến Núi Grain nếu cố thêm một chút nữa. Khi chúng ta vào giữa những ngọn núi, chúng tôi sẽ có thể thoát khỏi đội quân truy đuổi. Một khi chúng ta thoát khỏi đội quân truy đuổi, chúng ta sẽ cử người đến thủ đô Miller. Một chút nữa thôi. Hãy  cố chịu đựng thêm một chút.

Đáng buồn thay, họ không biết về những chuyện xảy ra ở thủ đô Miller.
Simon không còn là Simon mà họ biết nữa.

  - Ta, ta làm được.

Katy gật đầu.
Cô ấy cũng biết rất rõ rằng không có giải pháp tốt ngay lúc này.

  - Nghĩ đến việc chị gái Rodite đang cố giết mình...

Cô không thể tin được điều đó.
Vị hôn thê của anh trai cô và là vua Simon, Rodite Page.
Khi được mời đến Lãnh Địa của Hầu Tước Page, cô ấy đồng ý với ý nghĩ thỉnh thoảng ra ngoài để đổi chút gió.
Bởi vì địa điểm lãnh địa của Hầu Tước PageTrang nằm ở phía Tây vương quốc, nên đây là một nơi an toàn mà không phải lo lắng về cuộc chiến giành ngai vàng hay một cuộc xâm lược của nước khác.
Katy, người sống gần như bị giam cầm trong cung điện do cuộc chiến tranh tiếp diễn và xung đột bên trong lâu đài, chỉ mang theo một số lượng nhỏ binh lính hộ tống đi cùng và tiến đến lãnh địa của Hầu Tước Page.
Một cảm giác phấn chấn thực sự.
Nhưng điều thực sự chờ đợi Katy khi cô đến lãnh địa của Hầu Tước Page không phải là một sự kiện chào đón mà là các hiệp sĩ và binh lính, những người đang thể hiện ý định giết chóc dày đặc.
Khi cô ấy đang bối rối, Rodite và cha của cô ta là Hầu Tước Abrie Page xuất hiện.
Họ đột ngột cố giết Katy.

  - Mình không hiểu.

Tuy nhiên, mặc dù cô đã nghĩ rất nhiều, cô không thể tìm ra lý do tại sao Rodite, không, Nhà Rodite đã cố gắng giết cô.
Nhờ các hiệp sĩ hộ tống chiến đấu hết mình, Katy đã có thể đâm xuyên qua vòng vây và bỏ chạy.
Tuy nhiên, Rodite và Abrie đã thành lập một đội quân truy đuổi và ngoan cố đuổi theo Katy ở phía sau.
Cuối cùng, Katy không thể trở về thủ đô Miler, nơi Simon đang ở và chỉ có thể chạy về phía dãy núi Grain ở phía Tây.

  - Chúng ta chỉ cần đi xa hơn một chút!

Abel hét to và kéo lên tinh thần của mọi người.
Trước mũi của họ, mọi người đã nhìn thấy khu rừng trải rộng dưới dãy núi Grain.
Nhiều hiệp sĩ khác với vẻ ngoài tuyệt vọng đã hình thành những nụ cười.
Nhưng bi thảm thay, những bước chạy của họ không thể tiếp tục được nữa.

Dudududu!

Với âm thanh ồn ào của vó ngựa, đội kỵ binh xuất hiện từ bên trái và bên phải.
Đồng thời, hàng chục mũi tên xuyên qua không trung và bay về phía họ với âm thanh va chạm nặng nề.

  - Chặn lại!
  - Chặn bọn chúng lại!

Những hiệp sĩ, đẩy mana lên những cánh tay và đứng xung quanh Katy.

Pụp pụp pụp!

Mặc dù một vài mũi tên trúng vào áo giáp và kiếm và bị bật ra, nhưng những mũi tên khác được cắm trên cơ thể của các hiệp sĩ.

- Hự!
  - Ặc!

Vài hiệp sĩ có mức mana thấp không thể chịu đựng được những mũi tên và ngã xuống.

  - Ngài có ổn không, thưa công chúa?

Abel và các hiệp sĩ hỏi cùng lúc.

  - Ta ổn.

Katy nhanh chóng gật đầu.
Nhờ sự tận tâm của các hiệp sĩ, cô ấy đã không nhận được một vết thương nào.
Abel, nhìn vào đội kỵ binh đã bao vây họ, cắn môi.

  - Khốn kiếp. Mặc dù Dãy Núi Grain đã ở ngay trước mắt....

Hơn nữa, có khu rừng trải rộng dưới những ngọn núi nếu họ chỉ đi thêm vài bước về phía trước.
Nếu ít nhất họ có thể vào rừng, họ đã có thể làm chậm được tính cơ động của đội kỵ binh.

  - Mình không  thể làm gì hơn.

Chỉ có một cách để vượt qua cuộc khủng hoảng này.

  - Ít nhất chúng ta sẽ đưa công chúa vào rừng.

Họ chỉ có thể sử dụng các hiệp sĩ còn lại làm một tấm khiên.

Gật đầu.

Các hiệp sĩ ngay lập tức nhận thấy ý định của Abel.
Tất cả đều gật đầu với vẻ mặt kiên quyết.
Ngay lúc đó.

  - Cuối cùng, ngươi cũng bị bắt.

Cùng với giọng nói khó ưa, một phụ nữ xinh đẹp và một ông già xuất hiện.
Ngay lập tức, khuôn mặt của Katy đỏ lên dữ dội.

  - Rod... Rodite! Abrie!

Danh tính của người phụ nữ xinh đẹp xuất hiện cưỡi một con ngựa cũng duyên dáng là Rodite Page.
Người đàn ông đứng cạnh là cha của cô ấy, Hầu Tước Abrie Page.
Rodite nhìn thấy Katy đang thể hiện một mặt giận dữ và lắc đầu.

  - Tại sao ngươi lại chạy một cách vất vả khi ngươi biết ngươi sẽ chết như thế này? Ngươi có biết các hiệp sĩ của chúng tôi đã phải làm việc rất nhiều vì ngươi không ?

Những lời đùa cợt tuôn ra.
Đó là một thái độ rất lố bịch.

  - C...c...cái....

Katy khô g thể dễ dàng tiếp tục lời nói của mình và có thể run lên.
Chưa bao giờ cô thấy thái độ của Rodite như vậy cho đến bây giờ.
Cô ta luôn duyên dáng, thanh lịch và hành động khiêm tốn.

  - Tại sao ngươi lại làn vậy ?

Katy hầu như không thể bình tĩnh và hỏi lại.
Cô ấy thật sự rất hoang mang.
Tuy nhiên, Rodite không có suy nghĩ đặc biệt nào khi nói điều này với cô.

  - Hỏi anh trai của ngươi về điều đó sau nhé.

Vẫy ngón tay, cô lùi lại.
Đồng thời, các hiệp sĩ và kỵ binh mỗi người rút vũ khí của họ ra.

Sseureng. Sseureng.

Tiếng kim loại vang vọng kinh hoàng.
Abel, thở ra một hơi ngắn, kéo Katy ra sau phái lưng anh ta.

  - Công chúa. Hãy chạy về phía khu rừng trong khi chúng tôi tấn công bọn chúng.
  - Abel.

Katy nắm lấy cánh tay Abel với vẻ mặt buồn bã.
Trong mắt cô, sự tức giận, sợ hãi, hối tiếc và nhiều cảm xúc khác đang ùa về.
Abel cố gắng mỉm cười.

  - Xin đừng lo. Chúng thần sẽ chạy theo sau người sau đó.

Khoảnh khắc anh ta nói xong.

  - Khoảnh khắc lời anh nói xong.

  - Đúng vậy. Thần chắc chắn sẽ đi theo sau người, thưa công chúa
  - Không đời nào chúng thần phải để công chúa đi một mình.

Những hiệp sĩ khác cười tươi và lặp lại y như nhau.

  - Hài hước.

Rodite, người đabg quan sát nở một nụ cười lạnh lùng.

  - Các ngươi đang làm gì vậy? Hãy giết chúng thật nhanh!

Một mệnh lệnh sắc bén đưa xuống.

  - Vâng. Thuộc hạ đã hiểu!

Các hiệp sĩ và kỵ binh trả lời cùng lúc và di chuyển các bước chân của họ.
Một sự căng thẳng căng xông vào toàn chiến trường.
Ngay lúc đó.

  - Wow! Tại sao có nhiều người ở một nơi hẻo lánh như vậy?

Cùng với giọng nói vui tươi, một chàng trai trẻ có vẻ ngoài rách rưới xuất hiện từ trong khu rừng.
Sự xuất hiện của một chàng trai trẻ tình cờ bước ra khỏi khu rừng trải rộng bên dưới Dãy Núi Grain là hình tượng của những người ăn xin khốn khổ nhất trong số những người ăn xin.
Có lẽ không nắm bắt được bầu không khí lúc này, cậu cười rạng rỡ và bước lên trước chiến trường.

  - Có phải đây là một loại nào đó của một cuộc xung đột nhỏ không?

Chàng trai trẻ ăn xin mắt toả sáng lấp lánh.
Một biểu hiện thực sự tò mò.

  - Cá, cái gì?

Abel nhăn trán với vẻ mặt bối rối.
Anh nhìn thật kĩ người thanh niên ăn xin.
Tóc cậu ta rậm rạp và đang che khuôn mặt một cách điên khùng, và mảnh vải trên người cậu ấy bị mòn và sờn đến mức xấu hổ khi phải gọi nó là một miếng vải.
Làn da lộ ra có màu sẫm với vẻ bẩn thỉu và đất đen bám bên dưới móng tay cậu.
Một cái nhìn không thể chối bỏ của một người ăn xin.
Đột nhiên, đôi mắt Abel lấp lánh và tỏa sáng.

  - Giáo ?

Người thanh niên ăn xin đang cầm một cây gậy dài dường như là một ngọn giáo trên tay trái.
Đó là một ngọn giáo tồi tàn được làm bằng một mảnh kim loại dài mà thậm chí không có lấy một lưỡi giáo được cố định vào đầu một thanh gỗ chắc chắn.

  - Không. Gọi đó là một ngọn giáo là một sự xúc phạm đến ngọn giáo.

Abel lắc đầu.
Đột nhiên.

  - Có cái gì mà tên ăn xin có thể làm được chứ ?

Giọng nói sắc bén của Rodite đâm xuyên qua tai cậu.
Người thanh niên ăn xin, cười rạng rỡ, đưa tay trái lên ngực.

  - Tôi là....

Một lời giới thiệu đột ngột.
Tất nhiên, cậu ấy không thực hiện được
Vì Rodite lạnh lùng cười.

  - Hmm. Ta không quan tâm đến danh tính của một tên ăn mày.

Cô lạnh lùng mỉm cười và nói tiếp.

  - Vì ta có thể giết hết tất cả các ngươi!
  - Giết tôi?

Người thanh niên ăn xin hỏi lại với giọng sửng sốt.
Đáng buồn thay, không hề có câu trả lời.
Thay vào đó, các hiệp sĩ và kỵ binh của Hầu Tước Page giơ vũ khí lên và tiếp cận.

  - Mẹ kiếp!

Abel thốt ra một lời chữu rủa trước cảnh tượng đó.

  - Oi. Nó rất nguy hiểm vì vậy hãy ở phía sau của ta.

Anh ta gọi chàng thanh niên ăn xin và rút thanh kiếm ra.
Người thanh niên ăn xin, người đang bị đẩy lùi về sau mà không thèm để ý đến ý định của cậu ta, nhìn Katy mạnh mẽ ở bên cạnh.

  - Chúng là ai và vì sao chúng lại đột nhiên muốn giết một ai đó ?

Âm thanh của câu hỏi được phát ra lặng lẽ.
Nghe những lời đó, Katy, người đang theo dõi tình hình, trả lời nhỏ.

  - Thật xin lỗi. Nó tất cả vì ta.
  - Vì cô? Cô là ai ?

Người thanh niên ăn xin hỏi với vẻ khó hiểu.
Katy thở dài.

  - Tên của tôi là Katy Rinse. Một công chúa của Vương Quốc Rinse.
  - Ah……

Người thanh niên ăn xin buông ra một tiếng kêu nhỏ.
Bởi vì cậu ta đã không mong đợi có thể gặp công chúa của vương quốc ở một nơi hẻo lánh như vậy.
Cậu ấy ngay lập tức chuyển ánh mắt và nhìn vào các hiệp sĩ và kỵ binh của Hầu Tước Page ở ngay trước mắt.

  - Thần không chắc vì sao chúng cố gắng giết công chúa, nhưng...

Một nụ cười nở trên miệng của chàng thanh niên ăn mày.

  - Thần không thể giữ bình tĩnh nếu chúng cũng cố giết thần.

Cậu nghiêng cổ sang trái và phải và di chuyển đôi chân.

  - Ể!?

Thậm chí không có lấy một giây nào để Katy ngăn cậu ta lại.
Chàng trai trẻ ăn xin vượt qua mặt của Abel, người đang có vẻ mặt hoàn toàn căng thẳng và đứng trước các hiệp sĩ và kỵ binh của Hầu Tước Page.

  - Ngươi đang làm gì vậy? Hãy mau lùi về sau ngay.

Abel hét lên với vẻ mặt sốc.
Tuy nhiên, chàng trai trẻ ăn xin chỉ mỉm cười vui vẻ và không có dấu hiệu di chuyển quay trở lại.
Không, thay vào đó, cậu ta chỉ vào các hiệp sĩ và kỵ binh của Hầu Tước Page với ngọn giáo tồi tàn mà cậu ấy đang cầm.
Bằng cách nào đó, trông ngọn cậu ấy thật yếu ớt.

  - A...

Abel vô tình thốt ra một tiếng than thở lặng lẽ.

  - Một chàng trai trẻ có tương lai tươi sáng ở phía trước sẽ chết như thế này.....

Anh ấy cảm thấy có lỗi.

  - Tên này thật điên rồ.
  - Có phải tên này muốn nói sẽ đối mặt với chúng ta một mình không?
  - Kukuku. Có phải hắn nghĩ hắn  là Bá Tước Lancephil hay không? Kukuku.

Các hiệp sĩ và kỵ binh của Hầu Tước Page lớn tiếng cười khẩy và lắc đầu.
Kéo tinh thần của họ lên cao hơn nữa, họ nhanh chóng dậm chân xuống đất.

  - Chúng ta sẽ bị la mắng bởi cô chủ nếu chúng ta mất nhiều thời gian hơn nữa.
  - Hãy nhanh chóng giết những kẻ này và uống má....

Tuy nhiên, suy nghĩ của họ không thể tiếp tục nữa.
Bởi vì chàng trai trẻ ăn xin tạo có dáng đứng yếu ớt vui vẻ mỉm cười và lắc ngọn giáo.

Sss.

Một luồng không khí nhẹ nhàng thổi qua.

  - Hể?!
  - Hả?!

Các hiệp sĩ và kỵ binh của Hầu Tước Page đang tiến lên dữ dội nao núng trước cơn gió lượt trên da của họ và trôi qua.
Đồng thời, toàn bộ cơ thể họ cứng đờ như những bức tượng đá.

  - Hắn chạy đâu rồi ?

Đôi mắt họ di chuyển từ bên này sang bên kia.
Ngọn giáo tồi tàn của chàng trai trẻ tuổi ăn xin mà nó đang chỉa thằng vào họ, chính xác là mũi nhọn của nó, không thể nhìn thấy được.

  - Mặc dù tên ấy vẫn đang làm một điệu bộ thật yếu ớt?

Hơn nữa, tay cầm giáo chắc chắn đang được giữ trong tay chàng thanh niên ăn mày.
Chỉ mũi nhọn biến mất và không được nhìn thấy.
Rồi bất ngờ.

  - Kuhuk!
  - Kuk!”
  - Huhuk!

Tầm nhìn của họ nhanh chóng thu lại và hơi thở của họ bị nghẹn.
Toàn bộ thế giới đã được tô thành màu đen.
Một tình huống đơn giản là họ không thể hiểu được.
Rồi đột nhiên, mũi nhọn tồi tàn lại xuất hiện bên trong tầm nhìn mơ hồ của họ.

  - Nó đã chạy đi đâu...

Những suy nghĩ của họ không thể tiếp tục nữa.

Kukung.

Với một âm thanh buồn tẻ, hơn hàng chục hiệp sĩ và kỵ binh của Hầu Tước Page đều ngã xuống đất.
Giống như nhau, có những cái lỗ lớn xuyên qua cổ và ngực của họ.
Không chỉ vậy, ngay cả những vết thương dài vẽ dọc trên trán và cằm cũng được khắc lên.

  - ....

Một sự im lặng nặng nề rơi xuống.
Không có ai dám mở miệng.

  - Ực!

Abel và các hiệp sĩ khô khốc nuốt nước bọt với vẻ mặt kinh ngạc.
Sau đó.

  - Phù.

Người thanh niên ăn xin khẽ thở dài và rút lại ngọn giáo.
Nghiêng cổ sang bên một lần nữa, cậu nở một nụ cười yếu ớt.
Chỉ sau đó, Rodite mới lấy lại bình tĩnh một chút sau đó.

  - Ngươi, ngươi là ai ?

Giọng nói sắc bén phá tan sự im lặng.
Đầu môi của chàng thanh niên ăn mày miệng nhẹ nhàng nhếch lên.

  - Tôi? Mặc dù trước đó cô đã nói cô không quan tâm đến tôi ?

Một biểu cảm và giọng nói thật ngây thơ.
Rodite không thể kìm chế bản thân và hét lên.

  - A...Có phải ngươi đang chơi đùa với ta lúc nãy! Ta hỏi ngươi là ai! Thằng nhãi ! Ngươi là ai!

Tiếng hét của cô ta kèm theo đó lac một mạch máu nổi lên trên.
Đó là một phản ứng thực sự không hoà bình.
Người thanh niên ăn xin cười phá lên và đưa tay trái lên ngực.

  - Tôi sẽ nói cho cô nghe nếu cô đang rất tò mò. Hãy lắng nghe

Một giọng nói lặng lẽ nhưng mạnh mẽ theo gió và tuôn ra.

  - Tôi là giáo sĩ giỏi nhất của lục địa...

Nụ cười nở trên miệng chàng trai trẻ trở nên rộng hơn.

  - Pierce.

****HẾT****

Chương trước Chương tiếp