- Toi La De Vuong Chap 260 Que Nha 3

Tùy Chỉnh

Dịch, Edit, Fanpage: TheSun Fansub
Donate mình qua Momo: 0912504435
ACB: 202826679 Ho Dang Khiem

****

Một bữa tiệc bắt đầu.
Không, nó chỉ hơi giống một bữa tiệc thôi.
Người dân trong làng đều tập trung tại khu đất trống nhỏ ở trung tâm Làng Lare và nâng những cái ly của họ.
Mọi người đều mang đồ ăn thức uống từ nhà của họ ra bữa tiệc.
Họ nói chuyện phiếm và ăn mừng sự trở về an toàn của Roan.
Người dân trong làng trở nên vô cùng nhẹ nhõm và vui mừng vì Roan đã trở về mà không hề bị thương hay đau ốm, và vẻ ngoài khỏe mạnh.
Tất nhiên, cũng có những người trong số họ tò mò về tin tức của thế giới bên ngoài hoặc không ưa Roan.

“Roan. Vậy cậu đã đến thủ đô Miller chưa?"

"Nơi đó là nơi lớn nhất và nhộn nhịp nhất trong vương quốc của chúng ta."

"Cậu đã nhìn thấy cung điện chưa? Còn Phố Lisa thì sao?"

Ánh mắt của những cô gái bu xung quanh tầm tuổi của Roan lấp lánh
Roan nhìn cảnh tượng đó và trong lòng nở một nụ cười.

‘Magaret, Lindsey, Mami, Misa……’

Tất cả những khuôn mặt hoài cổ.
Tính từ kiếp trước, đã được hai mươi năm sau khi họ gặp nhau lần cuối

"Tôi đã đến thủ đô Miller. Đó là nơi..."

Roan nâng ly và bình tĩnh kể ra những câu chuyện về thế giới mà cậu đã thấy, đã nghe và đã trải qua.
Ban đầu chỉ có một số cô gái ở độ tuổi của cậu ấy tỏ ra thích thú, nhưng ngay sau đó trẻ em cũng như người lớn đã tụ tập thành nhóm hai hoặc ba người.
Dù là già, trẻ, gái trai, thế giới bên ngoài là một nơi đầy những câu chuyện mới và thú vị.

"Hồ Poskein rộng đến nỗi không thể thấy được tận cùng của nó..."

Khoảnh khắc câu chuyện của cậu đang tiếp tục.

"Mày nói chuyện xàm xí đủ rồi đó."

Cùng với một âm thanh mỉa mai, Bekeil tiến lại gần.
Đằng sau hắn là nhóm thợ săn luôn lang thang cùng hắn ta đang xếp thành hàng.

"Thủ đô Miller như thế nào, Đồng Bằng Pedian như thế nào, Hồ Poskein như thế nào …… chúng ta có thể nghe những câu chuyện kiểu đó ngay cả từ những người buôn bán da, vì vậy hãy ngừng nói về điều đó và…"

Bekeil kéo một cái ghế tới trước mặt Roan và ngồi xuống.

"Bây giờ, hãy kể về những câu chuyện của mày. Mày đã sống như thế nào cho đến bây giờ, mày hiện tại đang làm gì."

Sau những lời nói đó, ánh sáng trong mắt mọi người lại một lần nữa lấp lánh và toả sáng.
Roan cười nhạt và nhún vai.

"Không có gì nhiều. Sau khi vào trại Huấn Luyện Peton, tôi đã tham gia nhiều cuộc chiến với tư cách là một người lính của Quân Đội Vương Quốc."

Khi cậu vừa nói xong, Bekeil khịt mũi.

"Trại Huấn Luyện Peton?"

"Người lính Quân Đội Vương Quốc?"

"Tham gia chiến tranh? Mày? Kuku!"

Họ lắc đầu với vẻ mặt không tin.
Điều đó cũng tương tự đối với Bekeil.

"Mày, người sinh ra để làm một người hái thảo dược đã trở thành một người lính trong Quân Đội Vương quốc?"

Hắn nhếch môi và đứng dậy khỏi chỗ ngồi.

"Có vẻ như mày đang nói dối chỉ vì đây là chuyến về nhà của mày sau một thời gian dài."

"Vâng, như anh ta nói. Cứ nói thật lòng. Bọn tao sẽ vẫn hiểu ngay cả khi mày là một người nghèo túng hay một kẻ ăn xin."

Cả nhóm chế nhạo một lần nữa.
Roan mĩm cười lắc đầu.

"Tôi không nói dối."

Một biểu cảm và giọng nói táo bạo.

"Thật vậy sao?"

Bekeil nhếch môi và hỏi lại.
Hắn ta vẫy tay về phía nhóm của mình.
Ngay sau đó, hai thanh niên mang cung tên ra.

"Vậy thì chúng ta có nên cá cược tài bắn cung không?"

Roan, thay cho câu trả lời, nhìn Bekeil với ánh mắt bình tĩnh.

"Trẻ con mãi là trẻ con."

Thật là trẻ con.
Suy nghĩ của cậu ấy rõ ràng có thể nhìn thấy được.
Bekeil, khi Roan vẫn im lặng, đã hấp tấp và hiểu lầm.

'Hắn đang sợ.'

Hắn cho rằng suy đoán của mình là đúng.

'Tên khốn này thực sự đang nói dối.'

Do đó, sự tự tin của hắn ta tăng cao.

‘Kuk. Tại sao mày lại không tự mình nếm thử một sự sỉ nhục nhỉ?'

Bekeil nở một nụ cười đê tiện.
Hắn không thích Roan độc chiếm sự chú ý của mọi người bằng những câu chuyện của thế giới bên ngoài.
Ngay cả những cô gái trạc tuổi hắn ta đều tỏ vẻ quan tâm đến Roan khiến tâm trạng hắn trở nên chua chát.
Chỉ mới ngày hôm qua, người đàn ông nổi tiếng nhất làng là chính hắn ta.

"Tao sẽ không yêu cầu mày trả tiền nêu mày thua cuộc, vì vậy đừng quá sợ hãi về điều đó."

Bekeil cúi đầu chào như thể hiện sự thiện chí.
Roan lặng lẽ nhìn chằm chằm vào mắt hắn.
Ánh mắt của mọi người đổ dồn xuống xuống họ.

"Phù."

Roan thở ra một hơi dài và đứng dậy khỏi chỗ ngồi.
Cậu chậm rãi lắc đầu.

"Tôi không muốn."

Một lời từ chối.
Những lời chế nhạo trên miệng Bekeil thậm chí còn nhiều hơn nữa.

"Đừng làm như vậy và hãy cho bịn tao thấy kỹ năng của mày. Tao muốn xem kỹ năng bắn cung của người lính Quân Đội Vương quốc."

Các cô gái cùng tuổi nhìn Roan với ánh mắt đầy mong đợi.
Tuy nhiên, Roan lắc đầu thay cho câu trả lời.

'Mình chỉ muốn nói chuyện thoải mái như bây giờ ……'

Cậu ấy không muốn thể hiện khả năng đặc biệt của mình và phá vỡ bầu không khí này.

"Ah……"

Các cô gái và những đứa trẻ thốt lên thất vọng.
Vẻ thất vọng hiện lên trên một số khuôn mặt.
Bekeil ngay sau đó bật ra một tiếng khịt mũi.

"Tại sao? Có phải mày nói mày là một người lính trong Quân Đội Vương Quốc là lời nói dối không ?"

Cậu ấy thở dài và lắc đầu.
Ngay lúc đó, trưởng làng Bass bước vào cuộc nói chuyện.

"Bekeil. Đủ rồi!"

Lông mày của Bekeil nhướng lên và giơ hai tay ra hai bên.

"Trưởng làng. Con đã nói rõ ràng với chú trước đây. Đừng bảo con làm thế này hay thế kia."

Giọng hắn ta vang lên một cách gay gắt.
Bas lúng túng mỉm cười và gật đầu.

“Đúng vậy. Chú hiểu ý con vì vậy……"

Khoảnh khắc lời nói của ông ấy đến đó.

"Dù sao thì con cũng sẽ dừng việc này lại."

Bekeil trả lời nhanh và lườm Roan.
Một cái nhìn chế nhạo tràn ngập trong mắt hắn ta.

“Hừm. Tao không thể uống được nữa khi ở chung với một tên nói dối ở đây."

Hắn khịt mũi và bước ra ngoài.

"Hmp."

"Thật là một tên đàn ông đáng hổ thẹn khi bày ra những lời nói dối đó……"

Nhóm thợ săn chạy theo sau lưng hắn ta.
Bas cố gắng ngăn họ lại nhưng ngay sau đó thở ra một hơi ngắn và lắc đầu.
Rất ít người trong làng lấy thức ăn và đồ uống và bỏ đi theo nhóm thợ săn.
Những người còn lại mĩm cười cay đắng và lắc đầu.

"Tâm trạng của dân làng đã thay đổi đi chút ít."

Roan cẩn thận hỏi nhỏ giọng.
Bas một lần nữa thở ra một hơi ngắn.

“Đám thợ săn với Bekeil đang làm xáo trộn không khí của làng.”

"Ông nên gay gắt hơn với bọn chúng."

"Nó không hiệu quả. Chúng không nghe lời người lớn nói nữa, chúng cũng đã lớn rồi. Hơn nữa, Bekeil là thợ săn giỏi nhất và là đội trưởng của dân quân làng."

Đội trưởng đội dân quân làng, làm công việc bảo vệ ngôi làng khỏi quái vật và là một người đứng đầu làng được coi trọng và tôn trọng.

'Có nghĩa là ngay cả trưởng làng cũng không thể đơn giản mà đối phó với hắn, mình hiểu rồi.'

Do đó, Làng Lare được chia thành hai nhóm, một nhóm đi theo Bas và một nhóm đi theo Bekeil.
Mặc dù không phải là họ đã hoàn toàn chia thành hai phe như thế giới bên ngoài, nhưng đúng là tình trạng đã trở nên tồi tệ hơn trước.

"Chỉ cần nghĩ đến đứa trẻ đó là lại đau đầu. Thật là đau đầu."

Bas lắc đầu qua lại và rót đầy ly rượu.

Biểu hiện của những người còn lại trong sân ngôi làng cũng không tốt lắm.
Không khí tiệc tùng sôi nổi nhanh chóng hạ nhiệt.
Mọi người rời khỏi chỗ ngồi của họ và lần lượt trở về ngôi nhà riêng của họ.
Cuối cùng, những người ở lại cuối cùng chỉ còn có Roan, Bas và Melly.

"Phù. Bây giờ chúng ta cũng nên quay về nhà chứ nhỉ?"

Bas ôm vai Roan với vẻ mặt say xỉn.
Roan đỡ Bas và dìu ông ấy đi.
Melly nhìn theo sau lưng họ và nhìn cảnh tượng đó với vẻ mặt tự hào và xúc động.

'Vậy là ngôi nhà vẫn không thay đổi’.

Roan nhìn căn nhà của Bas và chìm đắm trong những ký ức cũ.

'Thật tuyệt.'

Một cảm giác như cậu đã tìm được lại nơi nương tựa của mình.

“Roan. Chú rất vui vì con không sao. Chú thực sự vui vì con đã không sao. Chú thực sự……"

Bas say mèm và lặp lại những lời nói tương tự.
Roan không mở miệng và cắn chặt môi dưới.
Kiếo trước của cậu ta đột ngột hiện lên.
Cậu đã sống và chết đi khi không thể về lại quê hương trong suốt hai mươi năm.

‘Trưởng làng và cô Melly có đợi mình đến phút cuối cùng không ……?'

Họ phải đau buồn rất nhiều khi biết tin cậu qua đời.
Trái tim cậu ấy dằn vặt.
Cậu đặt Bas nằm trên giường của ông ta và ngồi gần đó một lúc lâu.
Melly, người đứng trên bậu cửa, từ từ bước tới và xoa lưng Roan

"Roan. Con không cần phải cảm thấy tội lỗi. Chỉ cần thấy cơ thể khỏe mạnh của con, vậy là đủ."

"Cô. Melly …… ”

Roan nắm tay của bà Melly và cúi đầu xuống.
Một cảm giác tiếc nuối không dứt dâng lên cổ họng cậu ấy.
Melly cười và vỗ nhẹ vào tay Roan.

"Con cũng nên lên giường và đi ngủ. Cô đã dọn phòng cho con rồi."

Roan gật đầu và đứng dậy khỏi chỗ ngồi.

“Cảm ơn cô Melly. Và …… ”

Giọng cậu ta rưng rưng.

"Con xin lỗi."

Cậu bước đi và đi về phía phòng của mình.

Sau lưng của cậu ấy vang lên giọng nói của Melly.

“Roan. Đừng xin lỗi. Ổn rồi. Điều này thực sự rất tốt. "

Giọng nói như cậu ấy nghĩ, đẫm nước mắt.

"Miễn là con khoẻ thì với chúng ta sao cũng được."

Nó thực sự ấm áp.

Roan hít thở sâu và nhanh chóng đi vào phòng của mình.

Đó là khoảnh khắc mà cậu ta đã nhớ và khao khát từ lâu.

Trái tim cậu nhói đau nhưng không phải là cảm giác buồn.

Một cảm giác như đã kẹt lại sâu trong tim cậu ấy từ từ tan ra và biến mất.

'Căn phòng này vẫn như cũ.'

Roan nhìn vào diện mạo phòng ngủ của mình và nở một nụ cười.

Căn phòng vẫn giống như khi cậu ấy rời đi.

Diện mạo đó không phải là do nó vừa mới được dọn dẹp trong hôm nay

'Cô ấy lau chùi và làm sạch nó mỗi ngày kể từ khi mình bỏ đi.'

Có thể cảm nhận hình bóng cô Melly ở mọi nơi trong phòng.

Roan từ từ ngồi xuống chiếc giường cứng.

Một chiếc giường không thoải mái và cũ kỹ.

Nhưng nó ấm cúng và giản dị hơn bất cứ thứ gì trên đời.

Vào lúc đó.

"Thưa bệ hạ."

Một giọng nói trầm vang lên bên tai cậu.

Roan khẽ gật đầu.

Ngay lập tức, một người đàn ông xuất hiện trong bóng tối của góc phòng ngủ của cậu ấy.

Đó là Nadan, đội trưởng của Đội Quân Amaranth Taemusa.

Nadan quỳ một chân xuống trước mặt Roan.

"Người được gọi là Bekeil đã dẫn đầu một băng nhóm và đã đánh cắp một vài thứ trong số đồ đạc của bệ hạ."

Báo cáo được tiếp tục.

"Hiện tại, chúng thần chỉ quan sát như bệ hạ đã ra lệnh, thưa bệ hạ."

Giọng nói lặng lẽ nhỏ lại.

"Làm tốt lắm."

Khi Roan trả lời ngắn gọn, Nadan một lần nữa biến mất vào bóng tối.

‘Bekeil. Vậy là ngươi thực sự không thể cứu được nữa."

Cậu đã dao động.

Với một trái tim nghi ngờ, cậu đã gọi taemusa trước khi bữa tiệc của làng bắt đầu và ra lệnh bảo vệ ngôi nhà thật kỹ lưỡng

'Vậy là, mình đã từng nghĩ một tên như vậy là bạn của mình......'

Cậu ấy mới nhận ra rằng kiếp trước của cậu ta đã thiếu đôi mắt để nhìn rõ mọi người nhiều như thế nào.

Roan thở dài thườn thượt và nằm dài như thể gục xuống giường.

‘Vậy là tên ấy đã dòm qua cái túi của mình……'

Một nụ cười kỳ quặc nở trên miệng của cậu.

Cậu ấy từ từ nhắm mắt lại.

‘Bekeil. Lần này đến lượt của tôi.'

Một suy nghĩ không thể giải thích được.

Trên khuôn mặt của cậu ta cũng hiện lên một vẻ thần bí.

Vào chính lúc đó.

"Hừm?"

Một Sự hiện diện khó chịu đã lọt vào các giác quan nhạy bén của Roan.

Đó không phải là một sự hiện diện ở gần đây.

'Có lẽ nào đây là ……?’

Cậu từ từ mở mắt và bước xuống giường.

Đồng thời.

Ding! Ding! Ding! Ding! Ding!

Tiếng chuông ồn ào đập vào tai cậu ấy.

Đó là một âm thanh quen thuộc nằm sâu trong ký ức của cậu ta.

Roan nhanh chóng rời khỏi phòng ngủ của mình.

Rắc!

Với một âm thanh cùn, Bas và Melly cũng chạy ra ngoài.

Những sự xuất hiện với khuôn mặt bối rối.

"Trưởng làng. Có phải đây là..."

Khi Roan thận trọng hỏi, Bas ngay lập tức gật đầu ngay cả khi ông còn hơi ngà ngà say

"Đúng. Nó chính là cuộc tấn công của những con quái vật. "

"Những con quái vật đang tấn công."

Melly đã nói thêm vào.

Vẻ mặt và giọng nói của cô ấy cũng rất khẩn trương.

"Vậy là ngôi làng vẫn còn những mối nguy hiểm."

Roan nhớ lại những kỷ niệm đau buồn ngày xưa và nhanh chóng đi ra khỏi ngôi nhà tranh.

Bas và Melly đi theo sau lưng cậu ấy.

"Tới tháp canh phía bắc. Tới tháp canh phía bắc!"

"Các thợ săn nhanh đi lấy cung và tên!"

"Mọi người đi đến hàng rào phía bắc!”

Ngôi làng trở nên huyên náo.

Những ngọn đuốc sáng rực khắp mọi nơi.

Mọi người trở nên vội vã và ánh lửa bắt đầu lung linh.

Chwururururuk!

Tiếng hét của quái vật nghe thấy từ xa.

Roan nhanh chóng đi về phía hàng rào phía bắc của ngôi làng.

"Xếp hàng! Xếp hàng! Đó là globin! Để ý tín hiệu và bắn các mũi tên cùng một lúc!"

Chủ nhân của giọng nói là Bekeil.

Hắn ta từ tháp canh phía bắc nhìn ra bên ngoài ngôi làng.

Giờ đây hắn không còn là một thợ săn đơn thuần mà là đội trưởng Dân Quân Làng Lare.

Roan đứng bên trong hàng rào và bình tĩnh nhìn xung quanh.

"Phù. Phù."

"Hì hục. Hì hục."

Mọi người đều thở ra những hơi thở gấp.

Tuy nhiên, không ai tuyệt vọng cũng không suy sụp một cách bất lực.

Những người đàn ông cầm cung hoặc đá, giáo và rìu tuy cũ nhưng được bảo dưỡng tốt và trừng trừng nhìn ra ngoài hàng rào.

Những người phụ nữ cũng đứng đằng sau họ và đang gom những viên đá lớn nhỏ chất thành đống.

Nhìn họ rất thành thục.

'Đúng rồi. Vì đây là điều bình thường đối với người dân Làng Lare.'

Không có sự phân biệt nào trước cuộc tấn công của lũ quái vật.

Đúng lúc đó, Bekeil vẫy tay phải.

"Bắn! Bắn tên!"

Khoảnh khắc hắn ta nói xong, những cung thủ đứng dọc theo hàng rào bắn ra những mũi tên.

Ssweaaaaak!

Cùng với tiếng rít của không khí, hàng chục mũi tên chia cắt bầu trời đêm.

"Bắn! Tiếp tục bắn! ”

Bekeil không ngừng hét lên.

Ggiieeeck!

Bên ngoài hàng rào nghe rõ tiếng la hét của globin.

"Chúng đang nhảy lên hàng rào! Đâm giáo! Ném đá!"

Đây cũng là lệnh của Bekeil.

Những người đàn ông đang đứng sau hành rào chĩa những ngọn giáo ra ngoài.

Những người phụ nữ thì ném đá.

Sssguk! Khốn nạn!

Những con globin xuyên qua cơn mưa mũi tên và nhảy lên hàng rào thì bị giáo và đá đánh trúng, và bất lực ngã xuống đất.

Chúng là những vũ khí kém chất lượng, nhưng đó là một sự đáp trả đủ tốt.

Ggiieck! Ggiieck!

Cuối cùng, nhóm globin bắt đầu bỏ chạy cùng nhau với một tiếng kêu la thảm thiết.

Bekeil nhìn nhóm globin đang bỏ chạy và giơ cánh tay lên.

"Bọn chúng đang bỏ chạy! Chúng ta đã chiến thắng!"

Một giọng nói lớn xuyên qua tai của mọi người.

"Waaaaa!"

Mọi người cùng nhau reo hò.

Bekeil nhìn cảnh tượng đó và trèo xuống từ tháp canh.

“Bekeil. Lần này anh cũng rất xuất sắc."

"Không hổ danh là thợ săn giỏi nhất của làng."

"Anh ấy là đội trưởng đội dân quân vĩ đại nhất từ trước đến nay."

Nhóm của hắn ta và một vài cô gái bình thường thường đi theo hắn đến gần và giơ ngón tay cái lên.

Bekeil vẫy tay một cái rồi đứng trước mặt Roan.

Khuôn mặt đầy vẻ tự mãn.

"Nó như thế nào?"

Một câu hỏi đột ngột.

Roan hơi nghiêng đầu hỏi hắn ta đang nói về cái gì.

Bekeil chế nhạo và nói tiếp.

"Cảm giác như thế nào khi chứng kiến một trận chiến thực sự trước mắt. Tên nói dối."

Hắn ta nói trong khi ngiêng người xuống.

"Sao nào? Có phải chân của ngươi đang cảm thấy yếu dần và hàm răng đang run lặp cặp vì sợ không ?"

Những lời chế nhạo vẫn tiếp tục.

"Kuk.”

“Pff.”

Nhóm côn đồ và một vài cô gái ngồi sau hắn ta cười phá lên.

Roan cười đau khổ và lắc đầu.

“Có vẻ như trận chiến vẫn chưa kết thúc?”

Một giọng nói điềm tĩnh.

Bekeil nhíu mày trước những lời đó.

"Cái Gì? Mày đang nói về cái gì? Tất cả globin đều đã bỏ chạy. Có phải mày đã nổi điên vì sợ hãi ?"

Hắn ta, như thể cố ý thu hút ánh nhìn của mọi người, hét lớn tiếng.

"Roan trả lời với vẻ mặt vẫn bình tĩnh.

“Tôi đã nói rõ rồi mà, tôi không nói dối. Trận chiến vẫn chưa kết thúc. Anh không nghe thấy âm thanh này sao?"

Một giọng nói đầy sự chắc chắn.

Bekeil bật ra một tiếng cười nhạo.

“Kuk. Đầu óc của tên này thực sự phát điên rồi. Nghe được âm thanh gì……"

Khi hắn ta nói đến đó.

Ầmmmm!

Với một tiếng nổ, hàng rào phía bắc vững chắc của họ đã tan thành từng mảnh.

"Hả!"

"Hph!"

Những người dân trong làng tập trung gần đó há hốc mồm trước tình hình đột ngột và trố mắt.

"Cái, cái gì?"

"Chuyện gì xảy ra vậy?"

Bekeil và những người thợ săn nhìn vào hàng rào phía bắc bị nổ tung.

Đột nhiên.

Kwuaaaauung!

Với một tiếng gầm đáng kinh ngạc, một con quái vật màu xanh lá cây bị đi qua bóng tối và xuất hiện.

Các thợ săn bao gồm cả Bekeil hét lên một cách cứng đờ.

"O,ogre!"

"Nó là một con ogre!"

Nó có kích thước lớn gấp ba lần một người đàn ông trưởng thành.

Nó có sức mạnh nghiền nát một tảng đá chỉ bằng một nắm đấm.

Một con quái vật không thể so sánh với một thứ như globin đã xuất hiện.

Trên hết là.

Kwuaaaauung! Kwuaaaauung!

Nó không chỉ có một con.

"M, mười con!"

"Ng, ngay cả hàng rào cũng vô dụng với những con ogre đó."

Dân làng la hét chạy tứ phía.

Những người thợ săn và băng nhóm nấp sau lưng Bekeil và lên tiếng.

"Bekeil! Làm gì đi chứ!"

“Bekeil! Bekeil!’

Họ đẩy Bekeil tới trước.

"Ư ư ư ư!"

Bekeil nghiến chặt răng và cố gắng đứng vững.

Ngay cả hắn ta, người được gọi là thợ săn giỏi nhất của Làng Lare cũng đơn thuần không khác gì một con nhộng trước một con ogre.

Kwuaaaauung!

Những con ogre phát hiện ra Bekeil và đồng bọn rồi gầm lên và chạy tới.

"Aaaaaaa!"

"Cứu, cứu tôi với!"

Cả băng đảng la hét lên và bỏ chạy tán loạn.

Chỉ có Bekeil đóng băng như tượng đá và không thể di chuyển.

Vào lúc đó, một chàng trai trẻ bước lên đứng trước mặt của con ogre.

"Hể?!"

"Hể?!"

"Đó, đó là!"

Những người dân trong làng đang nấp sau những ngôi nhà gần đó thở hổn hển trước tình hình hỗn loạn.

Bas và Melly nhìn người thanh niên đứng trước mặt con ogre và hét lên.

"ROAN!"

"Con đang làm gì ở đó vậy! Roan! Mau chạy đi!"

Danh tính của chàng thanh niên là Roan.

Cậu chỉ quay đầu lại và nhìn những người trong làng.

Mọi người đều lộ rõ vẻ lo lắng.

'Mình không thể cứ che giấu kỹ năng của mình khi đã xảy ra chuyện như thế này.'

Nếu cậu ta không bước lên bây giờ, thì ai đó trong số những người dân trong làng sẽ mất mạng.

'Mình đã mơ ước trở thành một vị tướng vĩ đại vì mình muốn bảo vệ ngôi làng và người dân trong làng……'

Bây giờ là thời điểm giấc mơ đó được thực hiện.

'Nhưng cái giá phải trả là mình có lẽ sẽ không bị la mắng, chửi bới hay trừng phạt nữa.'

Cậu ấy cũng sẽ không thể thoải mái hòa nhập và trò chuyện nữa.

Một góc trái tim cậu cảm thấy chua xót.

Roan thở ra một hơi dài.

Ánh mắt cậu ấy hướng về Bekeil.

"Có phải ngươi nói hãy thể hiện kỹ năng của người lính trong quân đội của vương quốc phải không?"

“Uh, hả? Uh, ờ …… "

Bekeil gật đầu với vẻ mặt sững sờ.

Roan nở một nụ cười nhạt.

"Ta sẽ cho người thấy điều đó."

Giọng nói trầm nhưng mạnh mẽ.

“Hãy mở to mắt ra và quan sát cẩn thận.”

Trong khi đó, con ogre đã đến gần họ.

"R,Roan!"

"Chạy ngay đi!"

Bas và Melly hét lên với giọng khẩn cấp.

Vào lúc đó.

Chaaaaaang!

Cùng với âm thanh của kim loại, một ngọn giáo dài xuất hiện trên tay phải của Roan.

Một cán giáo màu đen và một mũi giáo.

Nó chính là Trường Giáo Travias.

"Một, một ngọn giáo từ đâu xuất hiện...."

Dân làng nhăn trán trước cảnh tượng khó hiểu.

Keuwuuung!

Con ogre vung cánh tay khổng lồ của nó cùng với một tiếng gầm.

"A...."

"Không..."

Mọi người đều thốt lên với vẻ mặt đau khổ.

Hình ảnh cơ thể của Roan nát vụn đã xuất hiện trong tâm trí họ.

Vào lúc đó, Roan đang đứng yên bỗng đạp xuống đất.

Pbat!

Bóng dáng cậu ấy trở nên mờ nhạt.

Đồng thời.

Spat! Ppababababababat!

Trường Giáo Travias của cậu ta vươn dài ra và cắt đôi không trung.

Ngọn giáo uốn cong một cách mượt mà và xuyên qua ngực của con ogre.

Ssskuk!

Một âm thanh khủng khiếp thoát ra.

Trường Giáo Travias làm cho họ liên tưởng đến một con rắn đang uốn lượn.

Mũi giáo lắc lư và tiếp tục đâm vào ngực các ogre khác.

Kwuaaauung!

Những con ogre hú lên và nhảy né.

Tuy nhiên, thậm chí không con nào có thể tránh được ngọn giáo của Roan.

Trong khoảnh khắc, mười con ogre đã bị Trường Giáo Travias đâm xuyên qua ngực.

"Hả, hả, hả ,hả, hả....?"

"Cái gì...."

Những người dân làng nói lắp bắp với vẻ mặt sững sờ.

Đặc biệt Bekeil là người có vẻ bị sốc nặng nhất.

"Không, không thể nào...."

Tay của hắn ta run rẩy mạnh.

Roan mạnh mẽ đứng chống ngọn giáo và lặng lẽ nhìn chằm chằm vào mười con ogre.

Kurrurrurru.

Những con ogre cúi đầu xuống một cách vô thức.

Đó thực sự là một cảnh tượng gây sốc.

Chúng, những sinh vật với sức mạnh đáng kinh ngạc của mình, được gọi là bạo chúa ngay cả trong số những con quái vật, đã trở nên sợ hãi trước ánh mắt của Roan.

Ggguck.

Roan xoay nhẹ cổ tay và thì thầm bằng một giọng điềm đạm.

"Cháy!"

Đột nhiên.

Phừnggggg!

Một ngọn lửa đen bao chùm lấy ngọn giáo Travias.

Ngọn lửa cuộn tròn hướng thẳng tới những con ogre.

Kwuaaaaaaaaauung.

Những con ogre rú lên và cố gắng bỏ chạy, nhưng không thể thoát khỏi Trường Giáo Travias.

Kwua. Kwua.

Ngọn lửa càng dữ dội, tiếng rú cũng từ từ giảm dần.

Và cuối cùng.

Pat!

Ngọn lửa đỏ sẫm bùng phát ra mọi hướng và thiêu rụi những thứ nằm dưới đất.

Đồng thời, những con ogre với thân hình khổng lồ cũng biến mất như thể bị sóng cuốn cuốn trôi.

Tất cả đều biến thành một nắm tro và theo ngọn gió bay vào trong núi.

Thật kì diệu.

Gió ngọn núi thổi một cách lạnh lẻo.

Một sự im lặng lạnh lẻo hơn thế đáp xuống.

Roan thu hồi Trường Giáo Travias của mình và từ từ quay lại.

Ực.

Người dân trong làng chỉ đơn giản là đứng sững sờ và nhìn chằm chằm vào Roan.

Cổ họng của họ không hề cử động.

"R, Roan..."

Người phá vỡ bầu không khí đó đầu tiên là Bekeil.

"Chuyện gì vậy, mày vừa làm cái……"

Tuy nhiên, lời nói của hắn ta không thể tiếp tục.

Bên ngoài hàng rào phía bắc, một tiếng gào thét một lần nữa phát ra.

Chwurururuk! Chwururururuk!

Chúng là của những con globin.

Một âm thanh đáng kinh ngạc đủ để toàn bộ ngọn núi có thể nghe thấy.

Đó không phải là một cấp độ chỉ có hàng chục con như bình thường.

Hàng trăm con có thể được cảm nhận ngay chỉ bằng những tiếng kêu gào.

'Nó có số lượng gần hai ngàn con...'

Roan suy ra con số chính xác và nhăn trán.

'Cuộc tấn công của ‘những con quái vật’ ít nhất là điều luôn xảy ra, nhưng kiểu tấn công quy mô lớn này là lần đầu tiên. Hơn nữa, mười con ogre đồng thời xuất hiện cũng là lần đầu tiên …… '

Đó là một sự kiện kỳ lạ.

Tuy nhiên, bây giờ không phải lúc để suy ngẫm.

Dudududududu.

Mặt đất rung chuyển mạnh khi bọn globin càng đến gần.

"Ư...ư...ư!"

"Chúng, chúng ta nên làm gì bây giờ!"

Dân làng một lần nữa hoảng sợ.

Mọi người đều nhìn Roan.

Trước khi nhận ra, họ đã tự nhiên dựa dẫm vào Roan.

Roan hít thở sâu và từ từ giơ tay phải lên.

"Quân Amaranth Taemusa."

Một tiếng gọi khẽ.

Đột nhiên.

Pbat!

Từ trên trời, hàng chục, chính xác là một trăm người bay xuống.

Họ nhẹ nhàng đáp xuống rồi quỳ một gối về phía Roan.

"Đội Quân Amaranth Taemusa. Có mặt, thưa bệ hạ!"

Một tiếng hét vang lên.

Một cơn bão áp lực đáng kinh ngạc.

"Huhph."

Bekeil vô thức nuốt không khí trống rỗng và ngã xuống như thể sắp chết.

Đôi chân của hắn đã bỏ rơi hắn ta.

Roan vẫy nhẹ tay phải của mình.

"Tiêu diệt bọn chúng."

Một mệnh lệnh đơn giản.

"Vâng, thưa bệ hạ!"

Câu trả lời cũng đơn giản.

Pbat!

Một trăm taemuasa chuẩn bị tư thế và chạy về phía bên ngoài hàng rào.

Chwurururuk! Chwururururuk!

Cùng lúc đó, tiếng la hét của những con globin xuyên thẳng vào tai dân làng.

Một quãng thời gian ngắn ngủi đã trôi qua.

Pbat!

Một trăm taemuasa lại xuyên qua bóng tối và xuất hiện.

Họ trông sạch sẽ không khác gì trước đây.

Nó chỉ đơn giản là trông không giống như thể họ đã đánh một trận chiến với những con globin.

Họ quỳ một gối về phía Roan.

"Mệnh lệnh đã hoàn thành, thưa bệ hạ."

Một báo cáo đơn giản.

"Ah……"

Người dân trong làng bao gồm cả Bekeil thốt lên những tiếng cảm thán lặng nhỏ.

'Có, có phải họ có thực sự tiêu diệt bọn globin không?'

'Chỉ trong một thời gian ngắn?'

'Họ, họ là ai chứ?'

Một cú sốc.

Đó là những tiếng cảm thán rất tự nhiên.

Roan chậm rãi gật đầu.

Vào lúc đó, Bekeil đang nằm trên mặt đất hỏi với một giọng run rẩy.

"R,Roan! Mày là ai? Mày là ai!"

Giọng của hắn ta đã trở lại và tuôn ra.

Roan nhàn nhạt cười, bình tĩnh trả lời.

“Tên ta là Roan Lancephil.”

Ực.

Dân làng khô khốc nuốt nước bọt.

Roan tiếp tục nói.

“Ta là người cai trị mới trên mảnh đất này ……”

Giọng nói nhỏ nhưng mạnh mẽ.

“Quốc vương của Vương Auốc Amaranth."

Boom.

Một cú sốc khổng lồ đã giáng xuống toàn bộ ngôi làng.

"Quốc, quốc vương?"

"Có phải cậu ấy vừa nói tới một vị vua không?"

"Vương Quốc Amaranth ở đâu?"

"Trên vùng đất này?"

Dân làng xì xào với vẻ mặt chết lặng.

Đúng lúc đó, Bekeil đột ngột đứng dậy khỏi chỗ ngồi.

Hắn ta hét toáng lên như muốn chứng tỏ rằng hắn không thể tin được điều đó.

"Cái, cái gì ?! Thật, thật nực cười! Mày, mày là một vị vua ?!"

Roan lặng lẽ nhìn cảnh tượng đó và nở một nụ cười nhạt.

"Dù ngươi có tin hay không, điều đó không quan trọng."

Cậu nhìn hồi lâu các khuôn mặt của những người trong làng.

“Bất kể ai nói gì……"

Một giọng nói trong trẻo cưỡi ngọn gió đêm truyền ra khắp núi rừng.

Không, nó lan rộng ra toàn thế giới.

"Ta vẫn là một Đế Vương."

**HẾT**