Trang chủTÔI LÀ ĐẾ VƯƠNGCHAP 261: QUÊ NHÀ (4)

TÔI LÀ ĐẾ VƯƠNG - CHAP 261: QUÊ NHÀ (4)

Tùy Chỉnh
Chương trước Chương tiếp


Dịch, Edit, Fanpage: TheSun Fansub
Donate mình qua Momo: 0912504435
ACB: 202826679 Ho Dang Khiem

****

Một sự im lặng.
Không ai mở miệng.
Không, họ không thể mở miệng.
Mọi người tròn xoe mắt nhìn Roan Lancephil.
Trong một khoảng thời gian rất ngắn, quá nhiều sự kiện khó tin đã xảy ra.
Roan một mình tiêu diệt mười con ogre, những người được gọi là Đội Quân Amaranth Taemusa xuất hiện và tiêu diệt đám globin và Roan tự tuyên bố mình là vua của vùng đất này.
Người dân của Làng Lare khô khan nuốt nước bọt với vẻ mặt chết lặng.

"Qu, quân vương?"

"Vua?"

Họ không thể hiểu được họ nên phản ứng như thế nào.
Nếu cậu ta thậm chí chỉ trở thành một vị tướng, không, một vị tướng vĩ đại, họ sẽ vỗ tay và cổ vũ.
Họ sẽ khen ngợi cậu ấy nói rằng cậu đã đạt được ước mơ của mình.
Tuy nhiên, Roan không chỉ đơn thuần trở thành một vị tướng vĩ đại mà còn trở thành một vị vua.
Thậm chí, cậu còn trở thành vị vua sáng lập ra một vương quốc mới.
Một sự kiện mà họ thậm chí không dám tưởng tượng.
Không, thành thật mà nói, đó là điều mà ngay cả bây giờ họ cũng không thể tin được.

"Điều, điều đó là sự thật sao?"

Bas, người đang nấp sau một túp lều bằng gỗ, đi ra chỗ bãi đất trống.
Melly theo sau lưng ông ta và đi ra.
Roan cười rạng rỡ và gật đầu.

"Tất cả đều là sự thật."

Một giọng nói triều mến.

"Con không nói dối."

Thậm chí không có một chút gian dối nào trong ánh mắt và biểu cảm của cậu ấy.
Bas và Melly, những người đã theo dõi và nuôi nấng Roan kể từ khi cậu sinh ra đến năm cậu mười tám tuổi, có thể nói rằng mọi thứ đều là sự thật.
Hai người quỳ xuống trước Roan.

"Bệ, bệ hạ!"

Giọng của họ rung lên mạnh mẽ.
Roan, với vẻ mặt kinh ngạc, kéo Bas và Melly lên.

"Con không thể nói với ông vì con biết hai người sẽ làm điều này."

Một nụ cười chua chát nở trên miệng cậu.

"Nhưng, nhưng làm sao mà, chú, ý thần là những người nông dân chúng thần dám ……"

Bas, không biết phải làm gì, nở một nụ cười ngượng nghịu.
Roan, với một giọng nhỏ, nói như thể thì thầm.

"Cho dù là một người nghèo nàn, ăn xin, một người lính, một vị tướng, hay một vị vua …… Con vẫn là Roan. Con không trở thành một ai khác."

Cậu nhẹ nhàng nắm tay Bas và Melly.

"Con đã luôn ghi nhớ lòng tốt của hai người. Không chỉ nhận nuôi con, người có cha mẹ đã qua đời và trở thành trẻ mồ côi vào gia đình mà còn chăm sóc và nuôi dạy con như chính con của cô chú."

Đó là một thế giới rất khó khăn để sống sót.
Nó hoàn toàn không phải là một cái gì đó dễ dàng.

"Cô chú luôn lo lắng và chờ đợi đứa trẻ vừa bỏ đi khỏi nhà vào một ngày nào đó. Con đã trở về nhà sau thời gian dài, rất lâu rồi, nhưng ……"

Roan không thể dễ dàng tiếp tục lời của cậu
Khi cậu đang nói, mắt cậu ta đã ngấn nước mắt.

"Hai người vẫn chờ đợi con ở tại đây."

Rằng có người đang đợi cậu ấy.
Rằng ai đó đã luôn nhìn cậu ta với cùng cảm xúc trong trái tim họ.
Rằng ai đó đã yêu và tin tưởng cậu ấy vô điều kiện.
Trong khi đó, những người dân trong làng đã chạy trốn khỏi lũ quái vật và ẩn náu bắt đầu tụ tập thành từng người một.
Mọi người đều có biểu hiện như chết lặng.
Nhưng đôi mắt của họ ít nhất đều đang nhìn thấy Roan.
Roan đứng trước mặt họ và với giọng bình tĩnh bắt đầu kể lại những sự kiện đã xảy ra cho đến tận bây giờ.
Từ giáo sĩ của Đội Quân Rose cho đến thời điểm cậu ta trở thành quốc vương của Vương Quốc Amaranth, câu chuyện vĩ đại và quanh co đó tiếp tục không có hồi kết.
Những người ở xung quanh thở hổn hển và thở dài.

"...và như thế, con đã trở thành một quân vương."

Câu truyện kết thúc.

"Ah..."

Mọi người thốt lên.
Không chỉ họ, mà cả các thành viên của Đội Quân Taemusa đằng sau anh ta cũng không thể kìm được cảm thán trước câu chuyện của Roan.
Họ đã hiểu ra.
Sự tồn tại vĩ đại sẽ để lại dấu ấn trong lịch sử đang ở trước mặt họ.

"Vậy, hắn thực sự là một vị vua?"

"A..."

"Có phải chúng ta đã làm những điều..."

Khuôn mặt của một vài người dân trong làng và nhóm theo sau Bekeil bị tái nhợt.
Họ đã chế nhạo và lời chế nhạo Roan suốt đêm qua cứ hiện lên trong tâm trí họ.
Vài cô gái thở dài thườn thượt.

'Ah, mình đã có thể trở thành nữ hoàng nếu mình hành động trước đó ……'

'Nếu mình có thể kết hôn với Roan ……'

'Mình có thể sống một cuộc sống trong cung điện tuyệt vời không?'

Mỗi người họ đều lấp đầy trong đầu với những ảo tưởng màu đỏ và ngây thơ.
Họ chỉ có thể nghĩ đơn giản vậy vì họ là những cô gái thôn quê.
Roan cười nhạt và nhìn Bekeil.
Bekeil, vẫn với vẻ mặt bàng hoàng, chỉ chớp mắt.

"Bekeil."

Một tiếng gọi khẽ.
Bekeil bất giác rùng mình.

Ực.

Anh ta liên tục nuốt nước miếng xuống cổ họng.
Roan lặng lẽ nhìn chằm chằm vào mắt Bekeil.

"Anh đã chạm vào túi của tôi, đúng không?"

Khoảnh khắc cậu vừa nói xong.

"Ực!"

Bekeil bắt đầu nấc cụt.
Ngay cả hơi thở của hắn cũng trở nên khó khăn.
Một cái nhìn vô cùng hoảng loạn.
Điều đó cũng tương tự đối với băng nhóm đứng sau hắn ta.
Khuôn mặt của họ bây giờ từ tái xanh chuyển sang màu trắng trắng bệch.

'Bekeil. Tao không nghĩ đến việc để lại mày một mình ở đây.'

Ánh sáng trong mắt Roan chìm xuống nhớ lại sự phản bội mà cậu đã trải qua trong kiếp trước.
Cậu đã quyết tâm nhất định trả thù nếu gặp lại.
Nhưng ngay cả như vậy, cậu ấy không thể đơn giản cắt đầu của hắn một cách đột ngột.
Sự phản bội của hắn là điều chưa xảy ra ở kiếp này.
Nếu cậu ta giết Bekeil ở đây, hắn và băng đảng của hắn ta cũng như người dân của Làng Lare sẽ tạo thành một sự hiểu lầm không đáng có.
Họ chỉ nghĩ rằng đầu của Bekeil đã bị chặt vì chạm vào đồ đạc của Roan.
Đó không phải là một cái nhìn khá đẹp cho một vị vua của một vương quốc.
Hơn nữa.

'Ngay từ đầu, mình cũng không muốn hắn ta chết dễ dàng như vậy. "

Bị chặt đầu ngay lập tức mà không biết tại sao là một cái chết quá dễ chịu.
Roan muốn để Bekeil cảm nhận được tất cả sự chì chiết và nỗi đau mà cậu đã phải trải qua.

"M, mày sẽ giết tao ư ? À không, không. Có phải thần sẽ bị giết không, thưa ngài?"

Bekeil run rẩy toàn thân.
Nó trông thật khổ sở
Một dáng vẻ mạnh mẽ oai nghi trước kẻ yếu và hèn nhát trước kẻ mạnh.

'Vậy, đây là con người thực sự của Bekeil.'

Một cái gì đó giống như vẻ ngoài mà người ta lan truyền như là Quỷ Thương ở kiếp trước không thể được tìm thấy ở hắn ta.
Roan từ từ lắc đầu.

“Không cần phải để tay ta nhúng máu. Vì ngươi..."

Giọng cậu lặng lẽ chìm xuống.

"Rồi cũng sẽ chết."

Boom.

Ngay lập tức, Bekeil quỳ xuống đất với vẻ mặt vô cùng kinh ngạc.
Hắn đột nhiên rùng mình.

"Chết? Ý, ý ngài là gì khi nói chết?"

Không thể nào tìm thấy được cái nhìn chế giễu và chế nhạo với Roan ngày hôm qua.
Roan trả lời với vẻ bình thản.

"Có chất độc trên đồ đạc của ta để chống trộm."

"Ch, chất độc ?!"

Bekeil ngóc đầu dậy và hét lên.
Băng nhóm của hắn ta ở phía sau cũng mất hết sức lực và khụy xuống đất.
Vì họ cũng đã ăn cắp đồ đạc của Roan.

"Ch, chất độc..."

Bekeil nhìn xuống tay mình và khóc thút thít.
Roan khịt mũi.

"Ngươi có thực sự nghĩ rằng đồ đạc của một vị vua được bảo vệ rất lỏng lẻo không?"

Những từ đó rất hợp lý.
Bekeil quỳ xuống đất và van xin.

"Cứu, cứu thần! Xin hãy cứu thần, thưa ngài! ”

Sau đó, băng nhóm trộm đồ của hắn cùng nhau tiến đến bên cạnh Bekeil và cùng nhau quỳ xuống đất.

"Xin, xin hãy cứu chúng thần!"

"Chúng thần đã biết sai, thưa ngài!"

"Thần chưa muốn chết, thưa ngài!"

Và như thế, một vài người trong số họ van nài.
Họ lục tung quần áo và lấy ra những đồ vật tồi tàn.
Tất cả đều là đồ đạc của Roan.

"Nó, nó ở đây, thưa ngài."

Bekeil cũng mau lẹ ở phía sau lấy ra một vật.
Roan lặng lẽ nhìn cảnh tượng đó rồi đưa tay phải ra.

Spat!

Đột nhiên, đồ vật bị hút vào trong tay của cậu.
Một cảnh tuyệt vời và kì lạ.
Đó là một loại năng lực sử dụng bằng mana.

"Chất độc trên những đồ vật này mạnh đến mức chỉ ta mới có thể chạm vào chúng."

Ngay khi lời nói của cậu ta kết thúc, một ngọn lửa đỏ sẫm bay trên tay cậu và phun ra.
Ngọn lửa bùng cháy dữ dội, nhưng không thiêu rụi các đồ vật.
Tương tự như lúc nãy, nó cũng là một cảnh tượng tuyệt vời và kì lạ.
Nhờ đó, Bekeil và băng nhóm của hắn tin những lời của Roan như đá.

"Xin hãy cứu chúng thần!”

"Thầb sẽ làm bất cứ điều gì nếu ngài cứu bọn thần!"

“Xin hãy tha thứ cho những hành động non nớt, ngu ngốc, dại dột của thần đêm qua!”

“Xin hãy tha thứ cho thần. Thần là một tên ngốc!"

Cả nhóm van xin, van xin và sấp mình dưới đất. Bekeil cũng vậy.

"Thần đã cả gan làm phiền đến tâm trạng của bệ hạ mà không biết vị trí của mình! P, xin hãy tha tội cho thần! Xin hãy cứu thần với!"

Giọng nói tuyệt vọng lấp đầy không gian trống
Roan lặng lẽ nhìn cảnh tượng đó, rồi nói ra một câu.

"Không phải là hoàn toàn không có cách nào để sống."

Ngay lập tức.

"Hể?!"

"Đó, đó là cách gì, thưa ngài?"

"Xin, xin hãy chỉ cho chúng thần. Chúng thần sẽ làm bất cứ gì nếu ngài chỉ cách.!"

Cả nhóm bao gồm cả Bekeil đã khóc lóc với vẻ mặt tuyệt vọng.
Roan xua tay để trấn an họ, sau đó nói với giọng bình tĩnh.

"Không có thuốc giải độc, nhưng một loại thuốc có thể ngăn chặn chất độc tồn tại ở thủ đô Mediasis. Nếu các ngươi uống loại thuốc đó sau mỗi ba mươi ngày, thì ngươi có thể sống không như người bình thường."

"Ah……"

Mọi người thở phào nhẹ nhõm.
Một niềm hy vọng rằng họ có thể sống hiện rõ trên khuôn mặt của họ.
Roan nhìn thẳng vào mắt họ và nói tiếp.

"Ta sẽ cử một người đến ngay lúc ta trở lại thủ đô để gửi thuốc giải."

Ngay khi lời nói của cậu ta kết thúc.

"Aaaaah!"

"C, cảm ơn ngài rất nhiều!"

"Thực sự cảm ơn ngài rất nhiều!"

Những lời ca tụng tuôn ra.

"Nhưng..."

Roan vẫy tay và bắt họ ngậm miệng lại.

“Nếu bộ dạng và hành động của các người cứ hẹp hòi và xấu xa như ngày hôm nay, thì ta sẽ lập tức chấm dứt liều thuốc đó."

"Ah……"

Bekeil và cả nhóm đang rất vui mừng thốt ra những câu cảm thán với khuôn mặt cứng đờ.
Một cuộc sống giới hạn thời gian có điều kiện.
Nó có nghĩa là họ có thể dễ dàng chết đi nếu họ phạm tội.
Nhưng trong cả hai trường hợp, không còn cách nào khác.
Họ chỉ có thể làm theo lời của Roan nếu họ không muốn chết.

"Chúng, chúng thần sẽ nhớ, thưa ngài.”

"Thần cam kết sẽ làm hết sức mình vì người dân trong làng."

"Thần sẽ làm một người tốt."

"Thần sẽ làm theo đúng lời của trưởng làng."

Những lời hứa vội vàng tuôn ra khắp nơi.

"Thần chắc chắn sẽ trở thành một người tốt như lời bệ hạ nói.”

Bekeil cũng nói lên với vẻ kiên quyết.
Roan nhìn thẳng vào mắt hắn.

"Hãy nhớ cho kỹ. Nếu các ngươi không thực hiện lời hứa của mình ……"

Giọng của cậu ấy nhấn mạnh.

"Các ngươi sẽ chết."

Ực.

Bekeil và băng nhóm của hắn nuốt khô khan.
Sự hiện diện và áp lực tỏa ra từ cơ thể Roan khiến bọn họ nghẹt thở.

“Uuuuh. Chúng thần đã hiểu, thưa ngài."

"Chúng thần chắc chắn sẽ giữ lời hứa của mình."

Tất cả đều lao tâm khổ tứ gật đầu.
Roan chỉ sau đó mới giảm áp lực của mình và nhìn lại Bas và Melly.

"Chúng ta có nên chia sẻ phần còn lại của câu chuyện ở nhà không, cô Melly?"

“Đúng rồi. Hãy làm như vậy."

Bas bối rối gật đầu.
Roan ra lệnh sửa chữa và bảo vệ hàng rào cho các thành viên của Đội Quân Amaranth Taemusa, sau đó cùng Bas và Melly trở về nhà.
Ba người, trong túp lều gỗ cũ kỹ và nhỏ, cùng nhau chia sẻ những câu chuyện dài cho đến ngày bừng sáng.
Sau khi trời sáng, cậu tập hợp mọi người dân trong làng lại với nhau và chia sẽ nhiều câu chuyện vui buồn, đau khổ không ngừng.
Tất cả mọi người đều chìm sâu vào những câu chuyện của Roan.
Họ đặc biệt hào hứng với câu chuyện về Vương Quốc Amaranth mới thành lập.
Một vài cô gái trạc tuổi thậm chí còn công khai tán tỉnh Roan.
Roan, như thể cậu đã chờ đợi, lấy ra câu chuyện về người phụ nữ xinh đẹp và đáng yêu nhất trên thế giới, Aily.
Cuối cùng, những cô gái mơ mộng viển vông chỉ có thể trở về với vẻ mặt chán nản.
Roan ở lại làng Lare hai ngày nữa.
Cậu đã ở lại lâu hơn so với kế hoạch ban đầu.

"Roan. Ngay cả khi thường xuyên gặp khó khăn, hãy thỉnh thoảng đến thăm chúng ta, thỉnh thoảng đến thăm chúng ta, ít nhất hãy như vậy."

“Đừng để bị thương ở đâu và hãy cẩn thận. Được chứ?"

Bas và Melly nắm tay Roan và liên tục nhấn mạnh và nhấn mạnh lại một lần nữa.
Ngay cả khi Roan là một cường giả được coi là một trong những người giỏi nhất, thì trong mắt họ, cậu ta vẫn không hơn gì một đứa trẻ vô cùng yếu ớt và trẻ con.
Roan vuốt lòng bàn tay của hai người.

"Bất cứ khi nào có thời gian, con nhất định sẽ đến thăm, cô Melly. ”

Cậu ấy không nói điều đó chỉ vì lợi ích của họ.
Cậu ta quay đầu nhìn về phía người trong thôn.

"Và tôi sẽ mời mọi người đến thủ đô sớm nhất có thể."

Nghe những lời đó, một số người trưởng thành và trẻ em giơ hai tay và reo hò.
Vẻ ngoài của hon hoàn toàn vui mừng và hạnh phúc.
Roan cảm thấy trái tim mình trở nên trong sáng.
Cậu thì thầm vào tai Bas và Melly bằng một giọng nhỏ.

"Lần sau con đến …… ”

Giọng anh nhẹ nhàng.

"Con sẽ trở lại không phải với tư cách quốc vương Roan Lancephil mà là cậu bé vùng quê Roan, thưa chú Bas.”

Nghe những lời đó, Bas và Melly khẽ mỉm cười và gật đầu.
Tự hào, thật sự tự hào, họ chỉ đơn giản là không thể nói thành lời. Roan ôm nhẹ hai người như vậy rồi lùi lại.

"Murray."

Trước tiếng gọi nhỏ, người lính của Đội Quân Amaranth Taemusa đang đứng gần đó bước lên.
Đó là một trong những phụ tá của Đội Quân Taemusa, Murray.

"Vâng. Thưa bệ hạ."

Giọng nói trầm nhưng mạnh mẽ.
Roan lặng lẽ nhìn Murray rồi nói nhỏ.

"Ngươi hãy lãnh đạo chín Taemusa và bảo vệ Làng Lare trong ba mươi ngày. Đồng thời, phân tích chính xác và tỉ mỉ tình hình của quái vật Núi Grain."

Sự xuất hiện của mười con orge và sự tấn công của hơn hàng trăm con globin.
Cậu cần phải biết lý do gì cho những hành động bất thường của lũ quái vật.

"Vâng thưa ngài. Thần sẽ thực hiện theo mệnh lệnh."

Murray gật đầu với vẻ mặt cương quyết.
Tuy nhiên, đó không phải là kết thúc mệnh lệnh của Roan.

"Và...."

Cậu ta, trong một lúc, thì thầm ra một mệnh lệnh dài.

"Xem coi bọn chúng có dám đi xa đến thế không?"

Khi Murray hỏi lại với vẻ mặt khó tin.

"Hắn ta là một tên khốn sẽ dễ dàng làm nhiều hơn thế."

Roan nở một nụ cười cay đắng.
Nhìn vào đó, Murray thở ra một hơi ngắn.

“Nếu hắn thực sự hành động như vậy ……”

Một luồng ánh sáng lạnh lẽo trên mắt anh ta.

"Vậy thì tên ấy sẽ tự đào mồ chôn của hắn."

Trước những lời đó, Roan gật đầu lia lịa.

'Cái bẫy đã được giăng ra.'

Bị bắt hay không bị bắt là do hắn ta lựa chọn.
Nếu không bị bắt thì bảo toàn tính mạng.
Nhưng.

'Nếu hắn ta phản bội như kiếp trước ……'

Sau đó hắn ta sẽ bị mắc vào bẫy và gặp một kết cục khủng khiếp.
Roan thở ra một hơi dài.
Bây giờ thực sự là thời gian để quay trở về.
Cậu vẫy tay về phía Bas, Melly, và những người dân trong làng.

"Tạm biệt!"

"Hãy cẩn thận trên đường về của ngài!"

"Hãy chắc chắn đến đây thêm một lần nữa!"

“Đừng quên mời chúng thần đến thủ đô!”

Người dân trong làng vẫy tay và tiễn Roan đi.
Mọi người đều có biểu hiện hạnh phúc và vui vẻ.
Tất nhiên, biểu cảm của Bekeil và băng nhóm đang chen chúc ở giữa họ cứng đơ một cách khó hiểu.
Không, chính xác mà nói, bọn chúng đang cười gượng gạo.

"Chết tiệt. Cái quái quỷ gì đây!'

Bekeil nhìn Roan rời đi và cắn chặt môi dưới. Hắn cảm thấy đã sai.

'Chết tiệt! Chết tiệt! Chết tiệt!'

Nếu có thể, hắn ta muốn ít nhất sẽ phun ra những lời nguyền rủa cho đến khi hài lòng.
Nhưng vì mười thành viên Đội Quân Taemusa của Amaranth ở lại làng, hắn thậm chí không thể hành động như hắn ta muốn.
Hôm đó, Bekeil uống cạn ly rượu một mình dưới tháp canh cho đến tận đêm khuya.
Một đêm u ám khi cả trăng và sao đều không mọc lên.
Không hề nghĩ đến việc trở về nhà, hắn nằm dài trong bóng tối và ngủ say.
Đúng lúc đó, Murray và một thành viên Đội Taemusa lặng lẽ tiến đến và đứng bên dưới hàng rào.

'Cái gì?'

Bekeil cố gắng đứng dậy để bước đi, nhưng đột ngột dừng lại.
Murray và thành viên Đội Quân Taemusa, dường như không phát hiện ra Bekeil, thì thầm với nhau.

"Ngươi đã có nói chính xác điều đó cho các thành viên khác chhaw?”

Nghe lời nói của Murray, thành viên Đội Taemusa gật đầu với vẻ hơi căng thẳng.

"Vâng thưa ngài. Tôi đã nói nó. Nhưng đây có thực sự là sự thật không? Có điều...."

Anh ta đặc biệt quan sát xung quanh một lần, rồi thận trọng tiếp tục.

"Có phải thực sự không có gì gọi là chất độc ngay từ lúc đầu không?"

****

"Tất cả đã được dọn sạch chưa? ”

Một giọng nói trầm vang lên.

"Vâng. Hiện tại, tôi chỉ dọn dẹp những thứ cần thiết."

Một giọng nói trầm khác vang lên.
Một người đàn ông trẻ tuổi và một người đàn ông trung niên bí mật trò chuyện với nhau.

"Nhưng chúng ta có phải thực sự làm điều đó ngay cả như thế này không, chủ nhân?"

Người đàn ông trung niên hỏi lại với vẻ bất lực.
Người thanh niên gật đầu như thể hiện điều đó không thể tránh khỏi.

"Chúng ta không thể mở rộng việc kinh doanh ở đây thêm được nữa."

"Nhưng thưa chủ nhân, ngài ấy được biết đến không là một người hay trả thù……”

"Tôi biết. Ngài ấy chắc chắn là một người đàn ông vĩ đại trong số những người vĩ đại. Nhưng chúng ta không thể coi tất cả các thuộc hạ của ngài ta giống như ngài ấy."

"Cái đó..."

Người đàn ông trung niên không thể nói thêm lời nào nữa.
Bởi vì ông ta không thể tìm thấy từ nào để phản bác lại lời nói của chàng trai trẻ.

"Ngay từ đầu, chúng ta phải đến Đế Chế Estia nếu chúng ta muốn mở rộng việc kinh doanh. Thay vào đó, hãy nghĩ rằng đây là một cơ hội tốt đã đến."

Chàng trai trẻ nở một nụ cười chua chát.
Mặc dù anh ta đã nói như vậy, nhưng trong miệng anh ấy lại có vị đắng.

'Mình nghĩ ít nhất là đôi mắt của mình nhìn mọi người là chính xác, nhưng…'

Một trong những khả năng mà bản thân anh tự hào.
Chính vì khả năng đó, anh ấy không thể không phá hủy công ty mà anh ấy đã phát triển cả đời.

"Haiz."

Một tiếng thở dài tự nhiên tuôn ra.
Người đàn ông trung niên đang chăm chú nhìn cảnh tượng đó nở một nụ cười.

“Xin đừng quá thất vọng, chủ nhân. Nếu đó là khả năng của Chủ Nhân Clyde, cậu sẽ sớm phát triển một công ty lớn hơn nữa. "

Chúng không phải là lời nói chỉ vì để an ủi.
Một biểu cảm và giọng nói đầy chắc chắn.
Người trẻ tuổi, Clyde nhàn nhạt cười gật đầu.

"Cảm ơn ông, Goden."

Clyde và Goden.
Hai người là chủ của Công ty Clyde và Goden là cánh tay phải của Clyde.
Clyde tài trợ và hỗ trợ Tam Hoàng Tử Kallum Rinse trong cuộc chiến tranh kế vị ngai vàng.
Anh cho rằng trong số Simon Rinse, Tommy Rinse và Kallum Rinse, người có thể leo lên ngôi vị chỉ có Kallum.
Không, anh ấy rất chắc chắn.
Nhưng trên thực tế, người kết thúc cuộc chiến tranh giành ngai vàng và cứu vương quốc đang bế tắc không phải là ba vị hoàng tử mà là Roan Lancephil.
Roan, thay vì tiếp tục Vương Quốc Rinse đã hết thời, đã thành lập Vương Quốc Amaranth và sau đó tự mình leo lên ngai vàng.

'Nhận được sự ủng hộ và cổ vũ của mọi người mặc dù đã hạ bệ vương quốc mà ngài ấy đang phục vụ lúc đầu và thành lập một vương quốc mới, cùng với đó đó là một lễ đăng quang chưa từng có.'

Nhưng vì thế, tâm trí của Clyde trở nên phức tạp.
Theo tính cách của Roan, anh ấy sẽ không bị quấy rối cũng như không bị cản trở vì anh ấy đã hỗ trợ, tài trợ cho Kallum, nhưng ngay cả như vậy anh ấy cũng không thể nhận được sự hỗ trợ từ vương quốc mới.

'Công Ty Sale có mối quan hệ thân thiết ngay cả trước cuộc chiến tranh giành ngai vàng đang không ngừng vươn lên và mở rộng kinh doanh.'

Có nghĩa là không thể giành được các hợp đồng với Công Ty Sale ở Vương Quốc Amaranth.
Hơn nữa, như đã nói trước đây, những người trong số các thuộc hạ của Roan có lòng trung thành quá mức có thể gây ảnh hưởng đến Công Ty của Clyde.
Vì nhiều lý do khác nhau, việc ở lại Vương Quốc Amaranth là một tình huống không dễ chịu.

"Mặc dù vậy, thật may mắn là chúng ta đã thiết lập được mối quan hệ với Đế Chế Estia và phía của Cung Điện Thánh cho đến tận bây giờ. "

Goden nở một nụ cười rạng rỡ khi thu dọn đồ đạc.
Vào lúc đó.

"Đã lâu không gặp."

Một giọng nói quen thuộc chui vào tai của hai người.

"Huhph!"

Clyde và Goden nuốt vào những ngụm hơi khi nghe thấy giọng nói đột ngột và lùi lại.
Chắc chắn chỉ có họ trong căn phòng bí mật rộng lớn này.
Ánh mắt của hai người chóng mặt quét qua căn phòng bí mật bên trong.
Vào lúc đó, bóng tối ở một góc phòng chập chờn và chẳng mấy chốc những người mặc áo choàng đen lộ ra.
Số lượng của họ là ba.
Chúng là những tồn tại mà sự hiện diện của rõ ràng ở ngay trước mặt họ, nhưng họ không thể cảm nhận được.

"Hm."

Clyde, người đã hoảng sợ nhất thời, nhanh chóng làm dịu hơi thở và lấy lại bình tĩnh.
Anh ấy đã trải qua đủ thứ khi quản lý công ty của mình.
Trải qua vô số trải nghiệm, anh biết rất rõ việc giữ cho trái tim mình bình tĩnh quan trọng như thế nào.

"Ngươi là ai?"

Một giọng nói trầm và nhỏ.
Trước những lời đó, người đứng nhất phía trước đã tự tay cởi áo choàng của hắn ra.
Khuôn mặt đột nhiên xuất hiện.

"Ngươi là...?"

Clyde biểu hiện có hơi ngạc nhiên.
Khuôn mặt của kẻ xâm phạm là khuôn mặt của một người quen thuộc.
Clyde một lần nữa làm dịu hơi thở của mình và sau đó gữi lời chào với một giọng bình tĩnh.

“Tôi chưa bao giờ tưởng tượng có thể gặp nhau ở một nơi như vậy, theo cách như vậy. Chỉ Huy Đội Quân, Ngài Keep."

"Biết cả tên của tôi, thật là đúng như tôi đã mong đợi từ Mr.Clyde."

Một giọng nói rõ truyền vào tai họ.
Trên thực tế, anh ta là Chỉ Huy Đội Quân Tenebra.
Clyde nở một nụ cười cay đắng.

"Có một đôi mắt và trí nhớ tốt là những điều cần thiết tuyệt đối để trở thành một đại thương gia, thưa ngài.”

Anh ấy hít thở sâu.

"Điều gì đã đưa Chỉ Huy Đội Quân Keep, cái gọi là lực lượng đặc biệt Tenebra, đến đây, thưa ngài?"

Clyde hỏi với vẻ điềm đạm và lạnh lùng nhất.
Nhưng trên thực tế, anh ấy hoàn toàn căng thẳng.

‘Có lẽ nào anh ta đến làm hại ……?’

Người trung thành quá mức trong số các tùy tùng của Roan mà anh lo lắng có thể là Keep.
Vào lúc đó, Keep nhẹ nhàng đưa tay phải ra.

"Mr.Clyde rất quan trọng ở Vương Quốc Amaranth, vì vậy tôi đã đến để hộ tống ngài đi."

Nghe những lời đó. Clyde bật cười.

"Hahaha. Tôi là người quan trọng?"

Một biểu cảm và cử chỉ sảng khoái.
Đó là những hành động để che giấu nội tâm hoàn toàn căng thẳng của anh ấy.

“Tôi chỉ là một thương gia thất bại, thưa ngài. Tôi có thể giúp ích được gì chứ……”

Khoảnh khắc những lời nói của anh ấy nói về điểm đó, Keep khẽ mỉm cười và nói ra một câu.

"Cung Điện Thánh."

Ngay lập tức, biểu cảm của Clyde trở nên cứng đờ.
Đó là một biểu hiện biết rằng điều không thể tránh khỏi cuối cùng đã đến.

**HẾT**

Chương trước Chương tiếp