Trang chủTÔI LÀ ĐẾ VƯƠNGCHAP 265: SỰ KHỞI ĐẦU (1)

TÔI LÀ ĐẾ VƯƠNG - CHAP 265: SỰ KHỞI ĐẦU (1)

Tùy Chỉnh
Chương trước Chương tiếp

Dịch, Fanpage: TheSun Fansub
Donate mình qua Momo: 0912504435
ACB: 202826679 Ho Dang Khiem

****

"Bệ hạ."

Một giọng nói chứa đầy sức mạnh.

Người thanh niên đứng bên ngoài cổng phía tây đang chào là Fitzio, tổng phụ trách an ninh của Thủ Đô Mediasis.

Roan vẫy tay nhẹ khi cậu nhìn chằm chằm vào cánh cổng xa xăm. Đã có rất nhiều thay đổi đối với Lâu Đài Mediasis. Những bức tường cao và những cánh cổng mở rộng là một trong những thay đổi đó.

"Như bệ hạ đã dặn trước đó, chúng thần đã không chuẩn bị một buổi lễ để đón bệ hạ quay lại."

“Tốt. Làm tốt lắm."

Roan gật đầu với một nụ cười nhỏ.
Mọi thứ như mới mẻ.

“Chúng thần đã chuẩn bị một cỗ xe riêng."

Fitzio nhìn về phía bên phải của mình và có một cỗ xe quá bình thường đối với một vị vua để sử dụng.

Roan chậm rãi gật đầu.

"Cũng đã lâu ta mới quay trở lại nơi này. Ta muốn đi tản bộ một chút."

Đáp lại điều đó, Fitzio nở một nụ cười rạng rỡ và lôi trong ba lô ra một chiếc áo choàng màu nâu vàng.

"Thần đã đoán bệ hạ sẽ nói những lời đó và đã chuẩn bị trước."

"Không hổ danh là Fitzio."

Roan lấy chiếc áo choàng và đội nó lên đầu. Fitzio cũng làm vậy và mặc một chiếc áo choàng giống cậu ấy.

"Nathan."

"Vâng, thưa bệ hạ."

Roan ra lệnh cho phó chỉ huy Nathan của Đội Quân Amaranth trở về vì sự chú ý của người dân sẽ tự nhiên hướng theo Đội Quân Amaranth.

Roan và Fitzio đã cùng nhau đợi một lúc cho đến khi họ lẫn vào dưới vai trò những người hành hương đến thủ đô, trước khi vào Mediasis.

"Hừm."

Roan bất giác thở dài thán phục.

Không phải là lâu đài đã biến thành một thứ gì đó quá khác biệt. Con đường rộng rãi xuyên qua trung tâm của lâu đài, những tòa nhà cao ráo, sạch sẽ ở mỗi bên, cũng như những con đường được đánh dấu riêng cho con người và ngựa - tất cả đều như trước.

Chắc chắn không có sự khác biệt lớn.

Nhưng những chi tiết nhỏ, phút đã thu hút sự chú ý của cậu.

Điều đầu tiên cậu ấy nhìn thấy là những chân đèn cách đều nhau, sừng sững dọc theo những con đường lớn nhỏ.

Fitzio tiến đến gần và thì thầm.

"Chúng thần đã lắp đặt những chiếc đèn ma thuật xung quanh toàn bộ lâu đài."

Trước đây, chỉ có trục đường chính từ Nam ra Bắc mới có đèn. Roan chậm rãi gật đầu.

"Tất cả mọi người đã làm việc rất chăm chỉ."

"Vâng. Tất cả là nhờ Tháp Ma Thuật Leno cũng như Cục Giả Kim Lancephil."

Họ đã nỗ lực rất nhiều vào việc sản xuất và lắp đặt những chiếc đèn ma thuật. Và không chỉ vậy…

Dudududu.

Một chiếc xe ngựa lớn đi êm ả dọc theo hai đường rãnh dài nhưng nhỏ cạnh đường lớn. Cỗ xe đủ rộng cho hơn 30 người trưởng thành ở trên, vậy mà hai con ngựa vẫn vững chãi kéo đi mà không hề có dấu hiệu đuối sức.

Lời giải thích của Fitzio tiếp tục một lần nữa.

“Nó được tạo ra sau khi cải tiến cỗ xe ma thuật đầu tiên. Tháp Ma Thuật Leno gọi chúng là những cỗ xe Lebbis."

Anh chỉ tay vào những đường rãnh dài cạnh đường và bánh xe ngựa.

“Bằng cách sử dụng một loại sơn bóng đặc biệt trên đường và các bánh xe do Cục Giả Kim Lancephil chế tạo, nó đã cho phép số lượng người lớn hơn mà ít tốn sức đi lại hơn. Mảng ma thuật được gắn trên cỗ xe đương nhiên đã trải qua một số cải tiến."

"Tuyệt vời."

Roan hết sức kinh ngạc.

Rốt cuộc, thứ duy nhất cậu ta cung cấp là hỗ trợ kinh tế bao gồm cả ma thạch. Cậu không có tí kiến thức nào về cách vận hành của các toa tàu Lebbis. Điều quan trọng nhất là nhờ công sức của nhiều người, Mediasis đã có được một phương tiện vận chuyển mà ai cũng có thể dễ dàng sử dụng.

'Mình nên hỗ trợ tài chính nhiều hơn nữa khi hệ thống của vương quốc được thiết lập đúng cách.'

Nghĩ đến việc những phát minh khác sẽ ra đời với nhiều sự hỗ trợ hơn khiến trái tim cậu ấy đập rộn ràng.

Bên cạnh đó, thật khó để tìm thấy bụi bẩn bên trong thủ đô Mediasis, thay vào đó là những khu vườn và bồn hoa được trang trí đẹp mắt.

Thành phố mới có thêm cảnh đẹp so với thành phố chỉ toàn đàn ông và các tòa nhà trước đây. Nhưng ngoài những cải tiến này, còn có thứ khác khiến Roan hài lòng hơn.

"Hahaha. Có thật không? Tôi muốn nghe nhiều hơn về điều đó."

"Vậy còn một cốc bia nhẹ ở một địa điểm gần đó thì sao?"

“Chà! Cô ấy thật là đẹp!"

“Mẹ! Mua cho con cái đó!"

“Mau, chạy nhanh lên! Chúng ta sẽ đến lớp trễ mất!"

Những tiếng cười sảng khoái cũng như không khí vui vẻ tràn ngập trên khuôn mặt của những người dân quanh khu phố. Roan tạm thời dừng chân lại, nhìn mọi người đi qua.

"A...."

Một tiếng thở dài nhưng trầm thoát ra khỏi miệng cậu.

Khung cảnh mà cậu ấy ao ước bấy lâu nay đang ở trước mắt. Lý do để đặt mạng sống của cậu ta qua vô số trận chiến, lý do để không thể rời khỏi chiến trường tàn khốc đầy tiếng la hét và xác chết - lý do đó ở ngay phía trước.

"Hmm."

Đôi mắt cậu, đôi môi cậu, những ngón tay… trái tim của cậu ấy khẽ run lên. Trong mắt cậu ta là một ánh sáng chìm sâu và Fitzio đang quan sát từ bên cạnh cúi gằm cổ xuống.

"Tất cả điều này đều là nhờ có bệ hạ."

Khuôn mặt và giọng nói không có bất kỳ sự lừa dối nào, nhưng Roan lắc đầu. Cậu nhìn chằm chằm vào những người vẫn đang cười và đáp lại bằng một giọng trầm.

"Tất cả điều này là ..."

Một không khí nhẹ nhàng toát ra từ toàn bộ cơ thể cậu ấy.

"Công sức của mọi người."

Tất cả mọi người.
Điều đó không chỉ giới hạn ở những cấp dưới đi theo Roan. Nó bao gồm những công dân bình thường của vương quốc đã phải chịu đựng những đau khổ của thời kỳ chiến tranh tàn khốc.

'Mọi người đều có quyền được hạnh phúc.'

Roan cắn chặt môi. Một cơn gió xuân đánh dấu sự khởi đầu mới thổi qua thật sảng khoái.

'Mình phải bảo vệ khung cảnh này ngay từ bây giờ.'

Trở thành đế vương không phải là dấu chấm hết - cậu ta phải bảo vệ hạnh phúc này đến tận cùng.

Roan hít thở thật sâu và cảm thấy đầu và ngực sảng khoái. Cậu quay lại và đối mặt với Fitzio.

"Hãy đi đến cung điện."

"Vâng. Xin hãy đi theo thần."

Fitzio hơi cúi đầu và dẫn Roan ở phía trước, nhưng bước chân của họ đã dừng lại khi mới bước đi không lâu.

"Hmm?"

Roan dừng chân lại và nhìn chằm chằm vào một tòa nhà có quy mô vừa ở bên đường. Nó đã tập trung nhiều người hơn những nơi khác.

"Fitzio."

"Vâng."

Fitzio quay lại từ phía trước và đến.
Gần.

"Nơi đó là gì?"

Khi Roan chỉ vào một tòa nhà, Fitzio nhìn theo điểm cuối cùng mà ngón tay của cậu ấy chỉ vào và thốt lên một tiếng kêu nhỏ.

"À! Nơi đó là nhà hàng chính của Tiệm Bánh TiaTrong trực thuộc Nhà Hàng Eskar. Đây là một trong những địa điểm nổi tiếng nhất trong Mediasis."

"Tiệm Bánh Tia?"

Roan nghiêng đầu.
Nhà Hàng Eskar trực thuộc Cục Kinh Doanh Lancephil là một cái tên mà cậu quen thuộc. Tuy nhiên, Tiệm bánh là người mới. Fitzio đọc được biểu hiện của cậu ấy và nhanh chóng trả lời.

"Bánh mì bán ở Nhà Hàng Eskar ngon đến nỗi họ đã làm một tiệm bánh mì riêng. Hương vị là một chuyện, nhưng giá cả lại rẻ nên được nhiều người lui tới. Thậm chí cứ ba đến bốn ngày thần lại đến nơi đây một lần."

Roan nhẹ nhàng gật đầu.

Eskar, ông chủ của Nhà Hàng Eskar, là một thương gia lành nghề. Ngay cả trong Cục Kinh doanh Lancephil, nó chỉ đứng sau Công Ty Khoáng Sản Ford về doanh thu.

'Một tiệm bánh do Eskar thành lập thực sự rất đáng tin cậy.'

Đột nhiên, cậu tò mò về mùi vị.

"Chúng ta vào đó một chút và mua bánh mì nhé?"

"Vâng. Cũng sắp tới giờ bánh mì mới ra lò rồi."

Fitzio gật đầu với vẻ phấn khích nhỏ trên khuôn mặt. Hai người họ cuối cùng đi về phía tiệm bánh. Roan đã không tự phô trương bản thân và phải đợi ở hàng đợi như những người khác trong một thời gian rất dài cho đến khi được vào.

"Hmm."

Mùi bánh mì thơm mềm làm ngứa mũi cậu ấy.

"Đây là bánh mì mẫu để thử mùi vị."

Fitzio nhanh chóng chộp được vài mảnh nhỏ và mang về.

Roan trầm ngân trong khi cầm miếng bánh mì. Fitzio cười thật tươi và đặt một miếng khác vào miệng.

“Tại Tiệm Bánh Tia, bệ hạ có thể nếm thử từng loại bánh mì, bánh quy và bánh ngọt trước khi mua."

“Đó là một ý tưởng khá hay.”

Với một chút ngưỡng mộ, Roan đưa một mẩu bánh mì vào miệng.

Bên ngoài cứng nhưng bên trong mềm và tạo nên một kết cấu tốt. Không chỉ vậy, hương thơm cũng rất tuyệt vời và chỉ cần một miếng thôi là mùi đã bao trùm cả miệng và mũi.

"Hửm! Thơm ngon. Quả thực rất ngon.”

Roan thực sự ngưỡng mộ điều này. Cậu ta chọn một miếng bánh mì khác trước khi ăn và lắc đầu nhẹ.

"Ta chưa bao giờ biết kỹ năng làm bánh của Eskar lại tốt đến thế."

Trước đây cậu ta chỉ xem anh ấy là một thương gia lành nghề.

Fitzio, người vừa chọn một mảnh khác đã mở to mắt và lắc đầu.

"Người phụ trách Tiệm Bánh Tia không phải là Mr Eskar."

"Có thật không? Vậy thì đó là ai?”

Khi Roan hỏi với vẻ hơi ngạc nhiên, Fitzio nhanh chóng chỉ vào một góc của cửa hàng.

"Người đó là người phụ trách tiệm bánh cũng như thợ làm bánh… ”

Roan nhìn theo ngón tay của Fitzio qua hướng đó. Ở cuối nơi đó là một phụ nữ trẻ - một phụ nữ trông thực sự hạnh phúc.

"Tiểu thư Celine."

Một lúc sau, những lời của Fitzio lọt vào tai cậu ấy.

‘Celine…’

Nó cũng đã là một thời gian rất lâu - đó lần đầu tiên sau cuộc xuất quân của tiểu đội 12 thuộc Quân Đoàn Rose. Tình yêu và người tình kiếp trước của cậu ấy, Celine. Cô bây giờ là thợ làm bánh kiên phụ trách tiệm bánh.

"Cô Celine là em gái của Tướng Glenn phụ trách doanh trại huấn luyện… ”

Fitzio ở bên cạnh giải thích về Celine nhưng những lời đó không lọt vào tại của cậu.

'Mình nhớ rằng nàng ấy đã nói rằng nàng muốn trở thành một thợ làm bánh ... có vẻ như nàng ấy đã thực hiện được ước mơ của mình trong kiếp này."

Roan nở một nụ cười mơ hồ khi cậu ta nhìn cô ấy. Ở kiếp trước, cô ấy vì cậu mà từ bỏ ước mơ của mình, và cậu ấy ít nhất cũng muốn Celine hiện thực hóa nó trong kiếp này.

'Tất cả những gì mình đã làm là nhờ Eskar dạy cho nàng ấy một chút… '

Và ngoài ra, cậu đã quên hoàn toàn điều đó do những trận chiến cứ tiếp diễn liên tục.

Nhưng Celine đã thực sự trở thành một thợ làm bánh sau những nỗ lực của chính mình. Có lẽ nó nhanh hơn một chút so với việc cậu hoàn thành ước mơ của mình.

'Tốt. Điều đó thực sự tốt.'

Cậu cảm thấy lòng mình dịu lại.

Roan nhấc chân và đứng trước mặt của Celine.

"Xin chào quý khách. Bánh mỳ anh muốn mua là loại nào?"

Dù rất bận rộn nhưng cô ấy nở một nụ cười thật tươi khi chào hỏi.

Một nụ cười rất đẹp của một người đã đạt được ước mơ của họ. Roan nhẹ nhàng đáp lại trong khi tiếp tục hạ mũ trùm đầu xuống.

"Bánh mỳ thật sự rất ngon."

Một giọng nói ấm áp, dịu dàng. Celine cúi đầu với một nụ cười rạng rỡ.

"Cảm ơn anh."

Cô ấy dường như thực sự hạnh phúc từ bên trong trái tim. Dù may mắn hay không, cô ấy cũng không nhận ra Roan.

"Làm ơn cho mỗi loại trong số chúng."

“Vâng, tôi sẽ cho anh những cái mới nướng ra."

Đáp lại lời nói của Roan, Celine đặt một vài loại bánh mì khác nhau vào một túi giấy lớn. Fitzio nhanh chóng đến gần và giao tiền.

Roan đứng yên trong khi nhìn Celine.

Mối tình đầu tiên và cũng là mối tình cuối cùng của kiếp trước, cũng như mối liên hệ đã tiếp tục đến với cuộc sống hiện tại của cậu.

Trái tim cậu run rẩy.
Nhưng đó không phải là vì Celine.

Một khuôn mặt của một người con gái xuất hiện trong mắt cậu ấy.

'Ngay cả khi mình đang nhìn Celine ...'

Cô gái đó hiện lên trong tâm trí của cậu.

Ánh mắt của cậu lại nhìn về Celine.

'Đúng. Như này tốt hơn.'

Cậu ta không thể làm gì khác cho Celine nữa. Trái tim cậu cầu mong cho cô ấy những điều tốt đẹp nhất, là đủ. Nhìn Celine đạt được ước mơ trở thành thợ làm bánh, cảm giác như trút được gánh nặng trong tâm trí cậu ta.

Và cậu càng cảm thấy điều đó.

'Mình muốn thấy nàng ấy.'

Một cảm xúc hy vọng tràn ngập trong cổ họng cậu ấy.

Roan cúi đầu về phía Celine.

"Xin hãy tiếp tục làm ra những loại bánh mì ngon."

Fitzio, người đang đứng một bên giật mình nhưng cũng nhanh chóng cúi đầu xuống.

"Vâng. Tôi sẽ cố gắng nhiều hơn và chăm chỉ hơn nữa."

Celine cúi đầu với một nụ cười rạng rỡ.

Khi Roan chuẩn bị rời Tiệm Bánh Tia với Fitzio ở phía trước, cậu ấy đột nhiên dừng bước và quay lại.

"À…”

"Vâng?"

Celine nhìn Roan với vẻ tò mò. Đôi mắt to của cô ấy càng mở to hơn.

Roan tiếp tục với một giọng dịu dàng như thể thì thầm.

“Ngay bây giờ… trông tiểu thư rất hạnh phúc.”

Anh ta thực sự muốn nói điều này.

Cô ấy đã đạt được ước mơ của mình và cố gắng cải thiện ước mơ đã đạt được của mình thậm chí còn trông thật hạnh phúc. Không ai biết - không, không ai ngoại trừ bản thân của cậu biết, nhưng cậu ấy muốn gửi những lời chúc phúc và động viên đến Celine, người cuối cùng đã đạt được ước mơ sau hai kiếp sống.

Và nó cũng giống như một lời tạm biệt.

“À …… Vâng. Cảm ơn anh."

Celine cúi đầu với một nụ cười ngượng nghịu, trong lúc đó Roan nhanh chóng sải bước ra ngoài trước khi ẩn mình vào đám đông.

Cô ấy hơi trầm ngâm.

'Mình có biết người đó không?'

Vào lúc đó.

"Celine. Hãy cho bà thêm bánh mì."

Với một giọng nói khàn khàn, một bà lão giơ tay lên.

“À, vâng. Bà Bia. Hôm nay bà cũng đến ạ. Con sẽ cho bà bánh mì mới nướng ra."

Celine nhanh chóng đến lấy bánh mì và vội lấy một túi giấy. Đôi tay đều đặn lướt trên chiếc bánh mì - khi bà cụ Bia đang nhìn chằm chằm vào đôi bàn tay đó, bà đột nhiên cau mày.

"Celine, hôm nay có chuyện gì xảy ra không?"

Một giọng nói lo lắng. Celine đáp lại trong khi nhún vai.

"Không. Không có chuyện gì xảy ra. Tại sao bà hỏi thế?"

Một giọng nói trong sáng và tinh tế vẫn như lúc trước.

"Không có chuyện gì xảy ra? Vậy tại sao con lại… ”

Bàn tay của bà cụ chạm vào Celine’s.

"Đang khóc?"

Đột nhiên.

Tóc.

Một giọt nước mắt ấm áp trong vắt làm ướt má cô khi nó rơi xuống bàn.

"Hả, uh, uh?"

Cô ấy che mặt với vẻ mặt hoang mang. Những giọt nước mắt rơi thẳng xuống đất như một cơn mưa.

"Tại sao con lại như thế này?"

Cô ấy không thể hiểu được.

Cô ấy không đau, không buồn hay tức giận.

Cô ấy đang tận hưởng nó, vui vẻ và hạnh phúc.

Chưa dừng lại, nước mắt cô chảy dài không ngừng.

Mắt cô ấy hướng về phía lối ra. Không hề nhận ra điều đó, mắt cô ấy đã đuổi theo chàng trai vừa xuất hiện để mua bánh mì, Roan. Nhưng cô ấy không thể tìm thấy cậu ta ở đâu cả.

Tuy nhiên, không phải là cô ấy cảm thấy một làn sóng lớn của sự hối tiếc hay nỗi nhớ đang trào dâng.

'Mình không biết tại sao nhưng ...'

Celine đặt tay lên ngực.

'Cảm giác thật thoải mái.'

Như thể một thứ gì đó đã bị tắc nghẽn nhiều ngày, hàng trăm ngày, hàng tháng và hàng chục năm đã tan vào hư vô.

Cảm giác như cuối cùng cô ấy đã tỉnh dậy sau một giấc mơ - cơ thể, tâm trí và trái tim của cô ấy cảm thấy như tươi mới.

Tóc.

Chưa hết, những giọt nước mắt không có dấu hiệu ngừng lại.

Mặt khác, Roan, người đã rời Tiệm Bánh Tia không thể kiềm chế trái tim đang tràn đầy cảm xúc của mình.

"Fitzio."

"Vâng."

“Ta nghĩ có việc gấp, vì vậy ta sẽ đi trước."

"Thần xin lỗi? Điều khẩn cấp có thể là…? ”

Fitzio hỏi lại với vẻ mặt hơi bối rối. Roan cười ha hả và trả lời ngắn gọn.

"Một điều gì đó mà trái tim ta đang bảo ta phải làm."

Một câu trả lời kì lạ.

"Thần xin lỗi. Nó là chuyện gì...?"

Fitzio nghiêng đầu và hỏi lại, nhưng không thể nào nghe được câu trả lời.

Đó là bởi vì Roan, người đã đứng trước mặt anh ta trước đó đã đột nhiên biến mất.

Quả thật, nó đã xảy ra trong chớp mắt.

Roan nhẹ nhàng đạp lên mặt đất và đi theo một con đường vắng khi phóng nhanh về phía cung điện ở giữa lâu đài. Để tránh làm phiền người dân, đôi khi cậu ta bước lên những mái nhà để bay ngang qua không trung.

Cậu nhanh chóng đến trước cổng cung điện và vứt bỏ áo choàng.

Cùng với áo choàng, bộ đồng phục đỏ tươi và phù hiệu xuất hiện từ bên trong.

"Hả hả?! Ngài, Bệ hạ!"

"Vua của thần!"

Các lính canh cung điện chào điều lệnh sau khi họ nhận ra đó là Roan, người đã đến gần rất nhanh. Tất cả họ trước đó đều là Taemusa và biết rõ ràng khuôn mặt của Roan cũng như màu đồng phục của cậu ấy.

Sau một cái gật đầu, Roan lách qua khe hở nhỏ giữa các cánh cổng. Ngay lập tức, khu vườn cung điện xinh đẹp hiện ra trước mắt. Cung điện mới xây dựng của Vương Quốc Amaranth là một công trình đồ sộ.

Vô số tòa nhà và lối vào sừng sững ở đó như một mê cung. Một bước thiếu suy nghĩ có thể dẫn đến việc bị lạc lối. Roan đứng giữa vườn và hít một hơi dài.

"Aily!."

Một giọng nói mãnh liệt làm rung chấn cả cung điện.

"Aily! Aily!"

Một giọng nói nhẹ nhàng nhưng đầy mạnh mẽ. Giọng nói có phần nóng bỏng toả ra vô số hướng.

"Chuyện gì ?! Chuyện gì đang xảy ra!"

"Đó là ai! Ai dám làm ầm ĩ trong cung điện!"

Ngay sau đó, nhiều người đã ra khỏi các tòa nhà. Trong số họ, có những cấp dưới trực tiếp của Roan bao gồm Austin, Harrison và Brian,

"Bệ, bệ hạ?"

"Bệ hạ!"

Họ nhận ra rằng người gây ồn ào là Roan và làm ra vẻ mặt kinh ngạc. Và thực tế là cái tên được gọi là…

"Aily!"

Họ vừa nhận ra rằng cậu ta đang gọi Aily Rinse.

Roan đi vòng vòng tại chỗ tring khi cậu tiếp tục gọi tên cô ấy.

Thời gian trôi qua, càng ngày càng có nhiều người vây quanh, nhưng họ không dám đến gần và quan sát Roan từ xa.

Và cuối cùng.

"Orabeoni!"*

*Có nghĩa như là anh yêu hay honey.

Một cánh cửa đã đóng chặt mở ra và Aily, người được mong đợi từ lâu đã lộ diện. Cô ấy có một khuôn mặt khó hiểu khi đi về phía Roan.

"Chuyện gì đã xảy ra? Có chuyện gì xảy ra với chàng?"

Cô chưa bao giờ nghe thấy Roan nói giọng tuyệt vọng và khẩn cấp như vậy trước đây. Lo lắng rằng có thể có chuyện gì đó xảy ra với Roan, khuôn mặt của Aily tối sầm lại.

"Aily..."

Không giống như lúc nãy, Roan thì thầm tên cô với một giọng nhỏ nhẹ.

"Vâng em đây. Em đây."

Aily nhanh chóng đến gần và nắm lấy tay Roan. Roan nhìn chằm chằm vào bàn tay trắng trẻo, sạch sẽ của cô ấy và mỉm cười.

"Anh đã quá ồn ào. Anh xin lỗi."

“Không, đừng lo lắng về điều đó. Có chuyện gì đã xảy ra?"

Aily lắc đầu như thể nói rằng không sao cả. Cô chỉ lo lắng cho Roan.

Roan từ tốn lắc đầu.

"Anh sắp chết."

Ngay lập tức, hai mắt của Ailey mở to.

"Gì?! Ý chàng là gì? Chàng có bị thương ở đâu không? Hay chàng bị đầu độc? Chàng bị thương ở đâu?"

Với vẻ mặt như sắp khóc, cô ấy hét lên. Roan lắc đầu.

"Ý anh là anh rất muốn nói điều này."

"Gì cơ?"

Aily, người đang kiểm tra tình trạng của Roan, hỏi lại với vẻ mặt ngạc nhiên.

"Chính xác ý của chàng là gì?"

Đôi mắt Aily tràn đầy lo lắng và Roan, người đang im lặng nhìn vào đôi mắt đó đang quỳ một chân.

"Orabeoni?"

Aily, người nghĩ rằng Roan đang gục xuống, cuối xuống với cậu ấy và quỳ xuống một bên. Nhờ đó, cả hai quỳ gối đối mặt nhau giữa sự chú ý của mọi người.

"Aily."

Tay phải của Roan vuốt ve má Aily và nụ cười nở trên môi cậu ta, trong khi mắt của cậu ngấn nước.

Cuối cùng qua bờ môi cậu ấy, những lời ngọt ngào tuôn ra.

Không, đó không phải là lời nói.

"Em có thể…"

Đó là một cảm xúc.

“Em có muốn làm vợ…”

Nhưng trước khi tất cả cảm xúc có thể được truyền lại, môi của Aily đã phủ lên môi cuả Roan.

"Hmm"

Cảm xúc của Roan đã xuyên qua môi Aily khi nó chạm vào nhau. Cảm xúc của Aily cũng truyền đến Roan qua môi cậu ta.

Roan và Aily.

Thời gian của họ rất chậm chạp, ngưng đọng lại một cách từ tốn.
Và sau đó, thời gian của họ dường như được liên kết với nhau đến vô tận, không biết khi nào kết thúc.

**HẾT**

ps: đọc đoạn Celine thấy cảm xúc như Yourname😖

Chương trước Chương tiếp