Trang chủTÔI LÀ ĐẾ VƯƠNGCHAP 293: HỒI ỨC (3)

TÔI LÀ ĐẾ VƯƠNG - CHAP 293: HỒI ỨC (3)

Tùy Chỉnh
Chương trước Chương tiếp

CHAP 293: HỒI ỨC (3)

Dịch, Fanpage: TheSun Fansub
Donate mình qua Momo: 0912504435
ACB: 202826679 Ho Dang Khiem

****

Tâm trí cậu ấy trở nên rối loạn.

‘Hơn nữa, Latio đã chết trước mình đúng không? Anh ấy đã đột ngột qua đời trong cuộc Thánh Chiến…'

Từ ký ức của cậu, Latio đã chết ở tuổi 28 và sau khi gặp Latio vài ngày trước, người đang chạy trốn khỏi Hội Hắc Nguyệt, Roan đã chắc chắn về giả thuyết của mình rằng anh ta đã bị ám sát trong kiếp trước.

'Đừng nói với mình, anh ta đã giả vờ chết?'

Cơ thể của Roan run lên. Tất nhiên bây giờ không thể tìm ra sự thật là gì, nhưng nếu điều đó thực sự là sự thật, thì điều đó có nghĩa là tất cả mọi người đã chạy trong lòng bàn tay của Latio.

'Nhưng tại sao…?'

Các câu hỏi tiếp tục tuôn ra nhưng sau đó, Latio đứng trước Tempestas và dang rộng vòng tay.

"Bây giờ chúng ta sẽ bắt đầu nghi lễ."

Một giọng nói nhẹ nhàng, mạnh mẽ vang xa.

"Ồ.! Cuối cùng!"

"Ngày đó cuối cùng cũng đến!"

Ngay sau khi những lời đó nói ra, những người đàn ông đang quỳ trên mặt đất bắt đầu cúi xuống. Và cùng một lúc.

“Uuuuu. Uuu. Uuuuu. ”
“Uuuuu. Uuu. Uuuuu. ”

Cùng với một bài hát lạ, không có lời bài hát, những người khác xuất hiện từ xung quanh. Tất cả đều mặc bộ đồng phục cũ màu nâu.

"Họ là tín đồ của Giáo Hội Tallian."

Lấy lại sự bình tĩnh, Roan nhìn xung quanh. Các tín đồ đều chu môi và hát một nốt nhạc bí ẩn.

“Uuuuu! Uuu! Uuuuu! ”

Bài hát ngày càng trở nên to hơn hay đúng hơn là nó không thể nhỏ được nữa. Trước khi mọi người có thể nhận ra, không gian rộng lớn mà người ta không thể nhìn thấy tận cùng đã chật kín người. Loại trừ người già và trẻ nhỏ, có cả con người, elf và thú nhân trộn lẫn trong đó.

Trên hết, có cả những người lùn mà Roan chưa từng thấy trước đây. Họ đặt tế đàn ở trung tâm và sau khi quây quần xung quanh, một số rơi nước mắt trong khi một số mỉm cười rạng rỡ vì phấn khích.

Ực.

Roan bất giác hơi căng thẳng. Bầu không khí kỳ lạ được mọi người tỏa ra có sự đe dọa làm tê liệt lý trí của cậu ta. Sau đó, những người đứng xung quanh tế đàn đều quỳ xuống trước khi cúi đầu. Latio là người duy nhất còn lại đứng ở nơi đó và anh ấy vẫn dang rộng vòng tay.

"Uuuuuu."

Khi tất cả họ đã quỳ xuống, bài hát kỳ lạ kết thúc. Nhìn chằm chằm vào lưng và sau gáy của họ, Latio hỏi bằng một giọng trầm nhưng có uy.

"Địa ngục ở đâu?"

Sau đó.

"Thế giới này."

Giọng nói của mọi người hoà lại thành một và lấp đầy trong không gian rộng lớn. Latio gật đầu.

"Địa ngục không nằm sâu trong lòng đất, cũng không nằm sâu trong thế giới của ác quỷ. Thế giới mà chúng ta đang sống tự nó là địa ngục và bằng cách tuân theo ý muốn của thần, ta đã cố gắng đưa thế giới này đến sự cứu rỗi với những người đã giác ngộ."

Lời nói vô nghĩa nhưng.

“Oooohh! Ngài Latio! ”

"Đức Thánh!"

"Sự cứu rỗi!"

Những người quỳ trên mặt đất đã xúc động và rơi nước mắt. Thấy vậy, Latio mĩm cười và tiếp tục nói.

"Nhưng vì kẻ vô đạo đức, thiếu hiểu biết, niềm hy vọng cứu rỗi đã tan vỡ."

Ngay sau khi anh ta nói xong, những người đã quỳ sấp trên mặt đất đầu tiên trong nháy mắt ngẩng đầu lên và hét lên.

"Đệ Nhất Hoàng Đế ngu dốt!"

"Ngươi nên bị bao phủ trong ngọn lửa địa ngục, Đệ Nhất Hoàng đế!"

“Hoàng Đế Roan de Amaranth! Ta phỉ nhổ trước sự thiếu hiểu biết của ngươi!"

Tiếng la ó vẫn tiếp tục. Những người khác ở đó không ngẩn đầu lên nhưng vẫn phun ra những lời tục tĩu về phía Đệ Nhất Hoàng Đế, Roan.

'Chuyện gì thế này...'

Ngay cả đó chỉ ký ức của Tempestas, Roan cũng có thể cảm nhận được luồng sát khí lạnh lẽo đang ập đến. Với một nụ cười yếu ớt, Latio gật đầu.

"Đúng. Kẻ cản trở là Đệ Nhất Hoàng Đế; kẻ ngu dốt là Đệ Nhất Hoàng Đế; và người bảo vệ địa ngục là Đệ Nhất Hoàng Đế. Đệ Nhất Hoàng Đế, Roan de Amaranth đã chà đạp vô số lần ý muốn của chúng ta. Bằng cách phá hủy vô số tế đàn được đặt trên khắp lục địa và bắt giữ những người anh em của chúng ta, hắn đã cản trở việc cứu rỗi và thanh tẩy thế giới."

“Uhuk. Uhuk. Uhuk."

Các tín đồ đã không kìm được sự thất vọng và bật khóc. Sau khi phấn khích trong hạnh phúc, họ nhanh chóng phun ra những lời tục tĩu và giờ đang rơi nước mắt vì thất vọng.

Roan nghiến răng.

'Họ là những kẻ cuồng tín.'

Da gà xuất hiện khắp cơ thể cậu nhưng bất kể cảm xúc của cậu ấy , ký ức của Tempestas tuôn trào không ngừng.

"Thế giới đã nằm trong tay của Đệ Nhất Hoàng Đế. Chúng ta không còn có thể truyền bá ước vọng cứu rỗi hay thanh tẩy nữa và phải đứng xem thế giới này, địa ngục trần gian này mà không làm được gì cả."

Một giọng nói xót xa cào xé trái tim của những tín đồ.

Chúng ta không thể để nó như vậy!"

"Chúng ta không thể để địa ngục này cứ như thế này!"

“Thanh tẩy! Nó phải được thanh tẩy!"

Như thể bị ma nhập, họ hét lên. Roan cau mày.

'Điều gì trên thế giới này đã khiến họ trở thành những kẻ cuồng tín như vậy!'

Phải có một tác nhân, một lý do cho điều đó và Roan muốn tìm ra nó. Tuy nhiên, khung cảnh và cảnh vật đang diễn ra không đủ để cho cậu ta câu trả lời. Giữa tất cả những điều đó, lời nói của Latio vẫn tiếp tục.

"Mọi người đều đã từ bỏ - ngay cả tôi cũng vậy. Chính lúc đó, phụ tá của Công Tước Pierce Newman và là tướng quân của Đế Chế, Tử Tước Gailard Baman đã gửi một lá thư."

Anh ấy rơi nước mắt với vẻ mặt cảm ơn.

“Người anh trai đáng kính của chúng ta phải che giấu thân phận của mình để sống, tín đồ cô độc Tử Tước Gailard Baman đã đặt tính mạng của mình vào nơi đó để đánh cắp cây Baton của Đại Tướng Quân nằm trong tay Công Tước Pierce Newman.”

"Ohhhh!"

Những tiếng xì xào kỳ lạ rời khỏi miệng họ. Đó là những tiếng than thở có chút phiền muộn.

‘Mhmm. Công Tước Pierce Newman.'

Roan lẩm bẩm vì có điều gì đó khác lạ.

'Kiếp sống mà mình không nhớ. Khi mình là Đệ Nhất Hoàng Đế thống nhất lục địa, Pierce là Công Tước Newman với cây Baton của Đại Tướng Quân trong tay.'

Đó chắc chắn là một kiếp sống khác nhưng có những khía cạnh giống nhau đến kỳ lạ. Lời nói của Latio tiếp tục.

“Để lấy lại cây baton do Tử Tước Gailard Baman lấy đi, không, Tín Đồ Gailard, vô số linh mục và tu sĩ của Giáo Hội Tallian đã hy sinh mạng sống của họ. Xin cảm ơn cái chết cao cả của họ để cứu và thanh tẩy thế giới… ”

Anh ta bước sang bên trái và chỉ vào cây Baton của Đại Tướng Quân được cắm ở giữa tế đàn.

"Cuối cùng, chúng ta đã có thể đặt cây Baton của Đại Tướng Quân lên tế đàn!"

"Ah…"

Mọi người lại một lần nữa phát ra những tiếng cảm thán. Những giọt nước mắt đau buồn nhanh chóng được thay thế bằng những giọt nước mắt tràn đầy niềm vui và phấn khích. Họ đã thể hiện những thay đổi cảm xúc cùng với từng hành động và lời nói của Latio.

"Cây baton này, hay đúng hơn là viên ngọc nằm ở cuối…”

Ngón tay anh ta chỉ vào viên ngọc Tempestas.

"Tempestas có những sức mạnh và khả năng tuyệt vời đang nằm yên bên trong."

Anh ta thu hai tay lại và đặt chúng trước ngực. Đó là một tư thế rất lịch sự và nhiệt thành.

"Nếu chúng ta có thể đánh thức sức mạnh đó, chúng ta sẽ có thể cứu rỗi và thanh tẩy thế giới này."

"Ồ !!!!"

Tất cả các tín đồ đều nằm sấp mình trên mặt đất và chỉ ngẩng cao đầu. Trong mắt họ là niềm đam mê rực lửa nhưng Latio đột nhiên biểu hiện ra vẻ đau khổ.

“Nhưng để đánh thức những sức mạnh và khả năng đó, cần phải có những hy sinh cao cả và thánh thiện”.

Ngay sau khi lời nói của anh ta kết thúc.

"Tôi sẽ cống hiến mạng sống của mình!"

"Chúng tôi sẽ cống hiến mạng sống của mình!"

"Tôi sẽ hy sinh mạng sống của tôi và đứa con trai của tôi."

Mở to mắt, các tín đồ la lên. Họ lo lắng khi bị những tín đồ khác cướp đi cơ hội vinh dự này - đó thực sự là dáng vẻ của một kẻ cuồng tín.

Latio che mặt bằng hai tay.

"Hức. Hức. Hức”

Lấn át những âm thanh khác, anh ta rơi lệ.

"Ah…"

Họ la hét và giơ tay phải lên với những tiếng cảm thán. Không dám lại gần, họ chỉ đưa tay về phía Latio.

"Xin đừng khóc."

"Đức Thánh. Xin Đừng khóc."

"Đó là lỗi của chúng tôi."

Cậu không thể hiểu lỗi của họ nói là gì. Roan cảm thấy đau đầu dữ dội từ khung cảnh khó hiểu này và môi cậu ấy liên tục rời mấp máy.

Sau đó Latio tự trấn tĩnh lại trước khi dang rộng vòng tay ra lại.

"Những người đã giác ngộ."

Roan không thể hiểu làm cách nào mà họ được coi là giác ngộ.

"Ta chỉ có thể cảm ơn các người vì tấm lòng đáng kính và lòng dũng cảm của mọi người."

Anh ấy vẫn đang khóc.

"Ta sẽ làm theo mong muốn của tất cả các tín đồ."

Sức mạnh khắc sâu vào lời nói của anh ta.

"Xin hãy trao cho ta mạng sống của mọi người."

Đó là một sự chấp nhận cũng như một mệnh lệnh.

"Nhân danh mọi người, ta sẽ cứu và thanh tẩy thế giới."

Ngay sau khi anh ta nói xong.

"Ồ !!!!!!"

Các tín đồ reo hò và vẫy cánh tay lên cao. Thấy vậy, Latio đưa tay ra và chạm nhẹ vào giữa tế đàn. Và sau đó.

Pababababababat!

Các hoa văn được khắc ở tâm tế đàn lan phát sáng và lan tỏa khắp nơi như sóng nước. Chúng lấp đầy mặt đất nơi các tín đồ đang ngồi và trần cái hang bên trên họ. Nó tỏa ra một vầng hào quang đen tối, ghê tởm, nhưng.

“Uuuuu. Uuu. Uuuuu. ”
“Uuuuu. Uuu. Uuuuu."

Các tín đồ đã reo vui và hát một bài hát kì lạ. Nhìn thấy cảnh đó, Latio đang rơi nước mắt và như thể anh không thể chịu được nữa, anh ấy dùng hai tay che khuôn mặt của mình lại. Có vẻ như anh ta đang cố kìm nén những cảm xúc đau buồn và hối hận đang dâng trào, nhưng.

“Kuk. Một lũ ngốc."

Một giọng nói thầm rời khỏi môi Latio. Mặc dù những tín đồ đang trong cơn điên loạn không thể nghe thấy, Roan ở gần đó vẫn có thể nghe rõ ràng. Trên hết là.

'Một nụ cười?'

Một nụ cười nhẫn tâm xuất hiện trên đôi môi đang được che bởi cánh tay.

'Tất cả chỉ là giả tạo.'

Roan nghiến răng khi cơn thịnh nộ bùng lên. Sự cứu rỗi và thanh tẩy thế giới, trái tim hối tiếc đối với các tín đồ và những giọt nước mắt đau khổ ... tất cả những điều đó đều là giả. Điều duy nhất hiện rõ trong mắt Latio là lòng tham và tham vọng bẩn thỉu và ghê tởm.

“Kuk! Ưm! ”

Sau khi nở một nụ cười khác, Latio cố gắng ổn định lại biểu cảm của mình. Sau đó anh ấy giơ hai tay lên rồi nhắm mắt lại và đó là một tín hiệu.

"Ahhhh!"

Cùng với những tiếng kêu la kỳ lạ, các tín đồ rút ra những thanh đoản kiếm ngắn của họ giấu trong quần áo. Có Nlnhững lưỡi dao đã được mài nhẵn, những lưỡi dao thô thiển, những thanh trường kiếm và dao găm… những người không thể chuẩn bị bất kỳ thứ gì trong số đó đã lấy ra những mảnh thép sắc nhọn.

"Đức Thánh!"

"Hãy cứu và thanh tẩy thế giới!"

"Sự cứu rỗi!"

“Hãy thức dậy từ những giấc mơ của ngươi, Tempestas!"

Những tiếng la lớn vang lên khắp nơi và đồng thời, họ vung lưỡi dao vào nhau.

Đâm! Đâm!

Những lưỡi kiếm sắc bén của thép xuyên qua cổ họng họ.

"Không, không!"

Roan, người đang theo dõi, gầm lên và nhảy xuống khỏi tế đàn.

"Những người điên rồ này!"

Roan chữi thề và vung tay nhưng đôi tay vô hình đó không thể ngăn cản những tín đồ.

“Con trai, con gái của mẹ. Hãy đi cùng nhau."

Ngay trước mặt cậu, một người phụ nữ trung niên đã đâm xuyên qua cổ của một bé trai và một bé gái chưa tròn 10 tuổi dựa theo vóc dáng của hai em.

"Ah."

Trước cảnh tượng khủng khiếp ấy, Roan khuỵu gối xuống. Rõ ràng với mong muốn của cậu ấy, những ký ức của Tempestas hiển thị rõ ràng những quá khứ đã từng xảy ra.

"Aahhhh!"

"Oohhhh!"

Những giọng nói đầy sự điên rồ giảm dần từng người một và không mất nhiều thời gian để họ tự kết liễu cuộc đời mình.

"Kuuuu."

"Uuuuk."

"Krrk."

Tiếng rên rỉ đau đớn tràn ngập khắp nơi.

“Làm sao một chuyện như vậy…”

Roan không thể biết nói gì hơn nữa. Tất cả mọi người đã mất mạng, chỉ có Latio còn sống.

"T, t, t, tên khốn điên khùng này!"

Đứng lên, Roan chạy về phía Latio, nhưng điều đó cũng vô nghĩa. Vào chính lúc đó.

Paaaaaat!

Từ những hoa văn được khắc trên tế đàn, mặt đất và trần hang động, ánh sáng đen bắt đầu tuôn ra. Những vũng máu theo ánh sáng chảy thẳng vào chính giữa tế đàn.

"Kukukukuku."

Latio cuối cùng cũng vứt bỏ sự giả tạo của mình và bật ra một tiếng cười kỳ lạ trong khi nhe răng.

"Ngu dốt. Quả thật là ngu dốt."

Hắn ta cười lớn tiếng và ôm bụng. Chảy qua chân anh ta, dòng máu đen lan về phía giữa tế đàn, hướng về phía viên ngọc Tempestas.

"Với ngần ấy, ta không cần phải dùng đến mana hay mạng sống của mình đúng không?"

Ánh mắt hắn hướng về phía Tempestas. Từ đôi mắt hắn ta lộ ra vẻ bồn chồn khi hắn nhìn thấy Tempestas không có một chút thay đổi nào ngay cả có được luồng ánh sáng đen khổng lồ và những dòng sông máu.

"Có phải cần hy sinh nhiều hơn nữa không…”

Những tín đồ trung thành không hơn gì vật hy sinh đơn thuần cho hắn.

“Nếu nó như thế này, ngay cả mạng sống của mình và tất cả mana của mình cũng sẽ không đủ. Đó là một việc tốt mà mình đã đánh đổi nó bằng một sự hy sinh."

Latio không phải là người mạo hiểm với những điều không chắc chắn.

"Để hiến tế nhiều hơn, sẽ cần có một nơi lớn hơn nơi này."

Hắn ta thì thầm với một giọng cực kỳ bình tĩnh và điều đó càng khiến nó trở nên độc ác, xấu xa và ghê tởm hơn. Roan, người ở gần đó, đã rất tức giận.

"Khốn điên! Hy sinh con người cho Tempestas! Điều này…"

Khi cậu nói đến đó.

Paaaaat!

Ánh sáng vàng bắt đầu tràn ra từ Tempestas.

“Kukukukuku! Vậy là nó không phải là một thất bại? Kuhahaha! Ngươi đã trỗi dậy, Tempestas!"

Latio bật ra một tiếng cười kỳ lạ và hắn nhanh chóng nắm lấy cây Baton của Đại Tướng Quân.

"Bây giờ! Vật phẩm của các vị thần; món quà của những con rồng! Hãy ban cho tôi một cơ hội khác!"

Ôm nó vào ngực, Latio nhắm mắt lại.

"Không!"

Roan hét lên từ bên cạnh và tung một nắm đấm nhưng vô dụng. Ngay sau đó, ánh sáng vàng từ Tempestas tràn ngập khắp không gian.

"Ah…"

Cảm thấy một cảm giác thoải mái lạ lùng Roan một lần nữa nhắm mắt lại và khi cậu ta mở mắt ra, khung cảnh trước mắt đã thay đổi nhưng cậu vẫn ở trong ký ức của Tempestas. Những ký ức cứ thế trôi theo thời gian không hồi kết và quãng thời gian kinh khủng trôi qua một cách buồn tẻ.

Cho đến khi đến ký ức cuối thì.

"Ngươi đã trở lại."

Một giọng nói quen thuộc lọt vào tai cậu, từ từ mở mắt ra, khung cảnh quen thuộc đã lộ ra trước mắt cậu ấy.

"Nó thế nào? Nhìn vào những ký ức của Tempestas là như vậy đó."

Chủ nhân của giọng nói là Kalian. Cảm thấy cơn đau đầu dữ dội, Roan cau mày khi suy nghĩ của cậu ta đang lộn xộn. Tuy nhiên, bây giờ không phải lúc để quan tâm về nó.

"Ngài Kalian."

Một giọng nói nhỏ.

"Hửm?"

Kalian nở một nụ cười nhạt đáp lại. Tiến lên một bước, Roan thì thầm.

"Ngài có thể vui lòng dịch chuyển tôi đến Thủ Đô Mediasi…”

Khi cậu còn chưa nói xong.

Pat!

Một cột ánh sáng trắng bao phủ cơ thể Roan và Kalian khi nó vươn lên bầu trời.

Sphat!

Cột sáng sớm biến mất mà không để lại bất cứ thứ gì, bao gồm cả Roan và Kalian Đó lần nữa là phép thuật dịch chuyển.

**HẾT**

NOTE: cái kí ức về Latio nó là một kiếp khác của Roan. Cứ mỗi lần dùng đến tempestas là một lần hồi sinh. Và trong nhiều lần hồi sinh đó có nhiều kết quả khác nhau.

Chương trước Chương tiếp