- Toi La De Vuong Chap 308 Tran Huyet Chien 12

Tùy Chỉnh

CHAP 308: TRẬN HUYẾT CHIẾN (12)

Dịch, Fanpage: TheSun Fansub
Donate mình qua Momo: 0912504435
ACB: 202826679 Ho Dang Khiem

****

"Mhmm?"

Lunark cau mày trong khi da hắn ta bắt đầu thấy khó chịu.

"Đây có lẽ nào là ...?"

Đó là một luồng khí khó chịu và là điều mà anh đã cảm thấy trước đây.

'Chính luồng điện đó đã đánh thức mình khỏi giấc ngủ.'

Hắn có thể cảm thấy một sự pha trộn kỳ lạ giữa một vị thần và một con quỷ từ trong luồng hào quang. Cơ thể của hắn ta hoạt động rất nhạy cảm và sau đó.

"Hừm.”

Lunark lại cau mày khi một tiếng lẩm bẩm thoát ra từ môi của hắn.

"Chúng đang bị tiêu diệt."

Những đứa con hay nói đúng hơn là những tạo tác mà hắn tạo ra đang biến mất với tốc độ chóng mặt và mỗi lần nó xảy ra, hắn lại cảm thấy khó chịu như kim châm vào trái tim rồng của mình.

'Có phải đây là tác phẩm của Roan Lancephil ...'

Lunark đã dịch chuyển một số tạo tác hoàn chỉnh mà hắn ta có đến nơi Roan đang có mặt. Hắn nghĩ rằng như vậy là đủ để tiêu diệt Roan nhưng thay vào đó, các tác phẩm thân yêu của hắn đang mất dần ánh hào quang với tốc độ chóng mặt.

'Rốt cuộc đó không phải là tác phẩm của Kalian.'

Kalian vẫn ở bên trong phong ấn ma thuật mà hắn đã tạo ra.

'Có phải tên ấy đã thức tỉnh hay đại loại vậy không...?'

Hắn cau mày và nghĩ rằng có lẽ hào quang của một thần tộc và một tộc quỷ chạm vào da của mình là do Roan.

'Mình đoán Kalian đã đúng.'

Một nụ cuời chua xót nở trên môi. Mặc dù hắn có một chút khó chịu, nhưng đó không phải là điều gì đó quá tức giận. Các tạo tác có thể được làm lại và bên cạnh đó, một số tạo tác mà hắn ta thích nhất thậm chí còn chưa thể hiện.

'Ngay cả khi một con người thức tỉnh, nó cũng không hơn gì một con bọ chỉ mạnh hơn một chút.'

Lunark lắc đầu chế giễu. Hắn định để Roan làm bất cứ điều gì cậu muốn trong lúc này bởi vì có một thứ quan trọng hơn thế rất nhiều. Với một lời chế nhạo, Lunark nhìn chằm chằm vào cánh cổng lớn chặn lối vào của mình.

'Hang của Europas.'

Những cánh cổng trông có vẻ là một vách đá của sườn núi này thực chất là lối vào cái hang của Kim Long Europas.

“Nếu những gì Kalian nói là sự thật và Europas đã trao cho Roan, hoặc bất kỳ tên khốn nào khác dấu chỉ của chúa tể…”

Nụ cười của hắn sâu hơn.

“Điều đó có nghĩa là sức khỏe của anh ấy có vấn đề. Điều đó có nghĩa là đã xảy ra một điều gì đó nghiêm trọng khiến anh ta không thể tiếp tục giữ vị trí chúa tể… ”

Trên thực tế, hắn ta không thể cảm nhận được hào quang của Europas từ bất cứ đâu.

'Một chàng trai phải bảo vệ Cổng Ranh Giới cũng không nhất thiết phải che giấu hào quang của mình ...'

Nói cách khác, ít nhất anh ấy đang ở trong trạng thái ngủ đông.

"Điều đó có nghĩa là cái hang này là một ngôi nhà trống không có chủ nhân."

Lunark đặt tay phải lên lối vào lớn.

Paat!

Từ nơi tay của hắn chạm vào, một ánh sáng vàng bắt đầu nhấp nháy và cố gắng đẩy Lunark ra xa. Tuy nhiên, Lunark đã rút lượng mana khổng lồ từ trái tim rồng của mình để chống lại ánh sáng đó.

Srrk!

Ngay sau đó, ánh sáng vàng tan biến và lực đẩy cái tay của hắn ra biến mất.

"Cái Hang của Europas chứa đầy những di sản của các chúa tể trước đó."

Chúng đều là những tạo tác với sức mạnh và khả năng tuyệt vời. Chỉ một trong số đó có thể cho phép sức mạnh của các Binh Đoàn Bóng Tối ít nhất tăng gấp đôi, nhưng Lunark không chú ý tới những món thừa kế tuyệt vời đó.

"Astrum."

Thứ hắn ta muốn là Astrum, thứ được gọi là kim loại của các vị thần, thứ chỉ có thể có được bên trong cái hang của Europas. Cũng chính Astrum đã tạo ra Tempestas cho phép kiểm soát thời gian và không gian.

'Miễn là mình có trong tay Astrum, mình có thể kiểm soát không chỉ Trần Giới mà còn cả Thần Giới, Ác Quỷ và Thế Giới Tinh Linh.'

Nó có vẻ như vô nghĩa. Vì trước đây, Lunark đã nói với Kalian rằng mục tiêu của hắn là thanh tẩy Trần Giới chớ không phải kiểm soát Thần Giới, Ác Quỷ và Thế Giới Tinh Linh. Tuy nhiên.

'Cuộc thanh tẩy thực sự của Trần Giới là bao gồm cả những điều đó.'

Cho dù hắn có thanh tẩy Trần Giới, chỉ cần thần tộc hay quỷ tộc tái sinh trong thế giới lần nữa, nó nhất định sẽ bị nhuốm đen lại. Hắn ta muốn sử dụng cơ hội này và nắm quyền kiểm soát Thần Giới, Ma Giới và Thế Giới Tinh Linh để thanh tẩy hoàn toàn thế giới.

'Và mình cần Astrum cho chính mục đích đó.'

Lunark đặt sức mạnh vào lòng bàn tay của mình. Cánh cổng to có vẻ bất động đang bắt đầu bị đẩy sang hai bên. Không một tiếng động, nó nhẹ nhàng mở ra và Lunark đưa chân vào trong không một chút do dự nhưng sau đó.

Paaaaaaaaaaaat!

Ánh sáng mãnh liệt tràn ngập cái hang. Cụ thể hơn, nó xoay xung quanh Lunark làm trung tâm.

"Chết tiệc!"

Cắn chặt răng, Lunark thu hết mana của mình. Hắn ta đổ ra mana một cách bùng nổ đến mức có thể làm nứt trái tim rồng nhưng ngay cả như vậy, hắn cũng không thể đẩy lùi ánh sáng vàng bao phủ cơ thể của mình.

Cuối cùng.

Paaaaaat!

Ánh sáng biến mất và Lunark cũng vậy. Cùng lúc đó, lối vào hé mở cũng đóng lại.

Mọi thứ vẫn như trước. Cái hang của Europas vẫn như cũ, giữ vữnh vị trí của riêng nó và Lunark là người duy nhất đã biến mất.

Khi Lunark biến mất trong cái hang của Europas, Kalian, người đang lặp lại quá trình hủy diệt nhàm chán bên trong phong ấn ma thuật của Lunark đột nhiên nở một nụ cười rạng rỡ và phát ra một tiếng cười kỳ lạ.

“Kukuku. Lunark, tên khốn tham lam. Cuối cùng, ngươi đã hành động theo suy đoán của Europas."

Anh ấy không thể kìm hãm được sự ngưỡng mộ của mình trước sự thông thái của Europas.

"Cả quá khứ và tương lai sẽ không thể thấy một vị chúa tể như anh."

Sự tôn trọng tự nhiên toả ra.

“Europas. Tôi sẽ cố gắng hết sức để biến ý muốn của anh thành hiện thực."

Kalian nghiến răng và đưa tay phải ra.

Kwaaaaaaaaaaang!

Bức tường nổ tung cùng với tiếng động chói tai.

Kuguguguk.

Những tảng đá mới lấp đầy không gian nhưng chúng có vẻ yếu hơn trước rất nhiều và những con quái vật lao vào như những con thiêu thân vào ngọn lửa cũng đã giảm số lượng đáng kể.

Hwarururururuk.

Những ngọn lửa lạ lùng tràn ngập căn phòng và thiêu rụi những con quái vật.

Kwaaaaaaaaang!

Đá văng tung tóe và nó lại tiếp tục nổ tung.

Kalian.

Anh ấy đã sắp thoát khỏi nơi này.

****

Ực.

Tất cả bọn họ đều nuốt nước miếng vào xuống cổ họng.

Manus Persion, Aerea Britz, Vance Vonte cũng như Peid Neil đã trở lại ... chưa kể vô số hiệp sĩ đã liều tính mạng của mình và đã tham gia trận chiến này.

Họ mở to mắt nhìn một chỗ với sự ngạc nhiên ngập tràn trong đôi mắt. Cuối cái nhìn của họ là một thanh niên đang tung hoành khắp chiến trường hay cụ thể hơn là một cái hố to đột ngột xuất hiện.

Người thanh niên với mái tóc xám ấn tượng, lông mày đen và con ngươi đỏ là Roan Lancephil, người đã được tái sinh sau khi hấp thụ Felius và Flamdor.

Rắc!

Đầu của một trong những vị tướng của Binh Đoàn Bóng Tối đã bị nghiền nát. Roan dẫm lên đầu đó bằng chân phải và vươn người về phía trước với Trường Giáo Travias.

Sphaaaaat!

Đột nhiên, Trường Giáo Travias dài ra và xuyên qua hai vị tướng đang chạy tới như một que xiên thịt.

"Kuuk!"

"Kh, khốn kiếp!"

Tuy nhiên, vì là tướng quân của Binh Đoàn Bóng Tối, chúng không chết ngay lập tức. Chúng dùng hai tay nắm lấy ngọn giáo đâm xuyên cơ thể và gào thét về phía các tướng lĩnh xung quanh.

"Chúng tôi sẽ giữ chân của hắn vì vậy hãy giết hắn nhanh lên."

"Giết hắn, thằng khốn kiếp!"

Nghe vậy, những người ở xa bắt đầu lao về phía Roan.

Phập!

Nhưng sau đó, ngọn giáo ngắn đi một câch nhanh chóng.

"Uh ?!"

"Uh, uh, uh!"

Những vị tướng bị xiên bởi ngọn giáo nuốt nước bọt khi thấy khoảng cách giữa chúng và Roan ngày càng thu hẹp lại. Khi chúng ở ngay trước mặt cậu ta, Roan vung nhẹ nắm đấm và nó đánh vào đầu của bọn chúng.

Bốppppppp!

Đầu của chúng nổ tung với âm thanh khủng khiếp.

"Ực!"

"Chết tiệc!"

Những vị tướng lao vào và nghĩ rằng đó là cơ hội rồi thốt ra những lời chửi rủa khi chúng nhìn thấy cú đấm mạnh mẽ của Roan. Tuy nhiên, bọn chúng không thể bỏ chạy hay lùi lại và thay vào đó chúng quyết định lao tới và tiếp cận Roan.

Giết hoặc là bị giết.

"Chết đi!"

"Con quái vật khốn kiếp này!"

Bảy vị tướng bao vây Roan và vung vũ khí của chúng. Đó dường như là một tình huống tuyệt vọng, nhưng Manus, Aerea, Peid và các hiệp sĩ khác nhìn từ phía bên ngoài cái hố không hề có một chút lo lắng nào vì họ đều biết.

'Bọn chúng không phải là đối thủ của Bệ hạ.'

Niềm tin hiện rõ trong ánh mắt của họ và như họ đã dự đoán, trước khi vũ khí chạm vào cơ thể Roan, ngọn lửa đã bùng lên từ dưới chân cậu ấy.

Phừnggggggg!

Ngọn lửa bay lên không trung và nuốt chửng bảy vị tướng ngay lập tức.

Chiiiiiik.

Thậm chí không để lại một tiếng hét nào, chúng biến mất như một đám khói.

"Phù."

Roan thở ra một hơi dài. Cậu đứng yên và nhìn chằm chằm vào cái hố. Những vị tướng còn lại của Binh Đoàn Bóng Tối chỉ còn ba người và khi chúng chạm mắt với Roan, cơ thể bọn chúng bất giác run lên.

"Chúng ta phải chạy trốn."

"Chúng ta không thể đánh bại hắn ta."

Đúng như dự đoán của những người sống sót, bọn chúng có thể đọc được tình hình một cách dễ dàng.

Taat!

Sau khi nhìn nhau, chúng liền phóng cơ thể đi ra ba hướng.

'Nó sẽ ổn thôi miễn là mình có thể sống!'

Chúng nghĩ rằng Roan sẽ không thể đuổi theo nhiều người cùng một lúc nhưng trên thực tế, biểu hiện của Roan vẫn bình tĩnh.

"Có phải bọn ngươi nghĩ rằng có thể chạy trốn?"

Cậu ấy thì thầm rồi nhanh chóng lăn chân.

"Quay lại đây."

Sau những lời ngắn gọn đó, ngọn lửa bùng lên từ mặt đất gần nơi ba vị tướng đang hướng tới. Trên thực tế, ngọn lửa đã xuất hiện dọc theo đường viền của cái hố.

"Hừ!"

"Chết tiệc!"

"Không!"

Thấy rằng điểm đến của chúng đang bị chặn, bọn chúng né chạy về phía không có lửa, nhưng.

Paaaaaat!

Như thể ngọn lửa còn sống, nó di chuyển sang ngang ngay lập tức và trước khi kịp nhận ra, toàn bộ ranh giới của cái hố ngập tràn ngọn lửa.

Ngoài ra.

"C, cái gì thế này!"

Các tướng lĩnh hét lên vì bối rối vì những bức tường lửa chắn tầm nhìn của chúng đang từ từ len lỏi tiến về phía của bọn chúng.

Chiiiiiiik!

Vũ khí của chúng ở phía trước biến mất ngay khi nó chạm vào ngọn lửa.

"Chết tiệc! Tôi có thể nhảy qua ngọn lửa như thế này!"

Một trong những vị tướng đã nhảy lên không trung một cách mạnh bạo để vượt qua bức tường lửa thấp nhưng.

Paaaaat!

Như thể nó đã chờ đợi chính khoảnh khắc đó, ngọn lửa cũng vươn lên trên không trung.

Chiiiiiik!

Và kẻ đã thử nhiệm vụ bất khả thi trở thành một đám sương mù và tan biến.

"Kuuk!"

Hai vị tướng còn lại không dám nhảy qua bức tường lửa và lui lại mấy bước. Ngay lập tức, bức tường di chuyển với tốc độ nhanh hơn.

"Khốn kiếp!"

Chúng đạp xuống đất và quay người lại nhưng khuôn mặt của bọn chúng nhăn lại ngay lập tức.

'Khốn kiếp!'

‘Tên khốn quái dị đó!’

Trước mắt chúng là Roan. Sau lưng chúng là ngọn lửa có thể thiêu rụi mọi thứ và trước mặt bọn chúng là một Roan quái dị. Dù đi đến đâu, chúng cũng không thể thoát khỏi cái chết.

"Nếu ta phải chết thì ta cũng sẽ chết cùng với ngươi!"

"Chết đi!"

Người ta nói rằng một con hươu đực là một kẻ thù nguy hiểm và đó cũng là lý do tại sao các chiến lược trong chiến tranh nhấn mạnh rằng bạn phải luôn để lại một lối thoát cho kẻ thù. Nghĩ rằng dù thế nào cũng sẽ chết nhưng ít nhất hai vị tướng quyết định sẽ liều mạng với Roan.

Chúng dùng hết mana tích trữ để đề phòng bất trắc và cũng sử dụng hết sinh lực của mình nhưng thật không may, bất chấp mọi quyết định kiên quyết của chúng, vẻ mặt của Roan vẫn thoải mái.

"Ngu ngốc!"

Giọng nói của cậu ấy tuôn ra và cùng lúc đó, Trường Giáo Travias xẻ không gian. Mũi giáo nhảy múa và nở một bông hoa ánh sáng trong không khí.

"Kuhuk!"

"Kuk!"

Những kẻ lao vào bị ném bay đi xuống mặt đất mà thậm chí không thể vung vũ khí.

"Ng, ngươi là…”

"Một con quái vật."

Chúng nói những điều giống nhau trước khi im miệng. Ngay sau đó, những đường màu đỏ xuất hiện như mạng nhện trên toàn bộ cơ thể chúng và Roan quay lại với một nụ cười lạnh lùng. Cậu không cần phải nhìn bọn chúng nữa.

Ngay lúc đó.

Ngọn lửa bùng lên từ những đường màu đỏ xung quanh cơ thể chúng trong khi bọn chúng bắt đầu biến thành một đám khói và biến mất.

Đó là một sự hủy diệt hoàn toàn.

Điều đó đánh dấu hồi kết của ba mươi ba Tướng Quân bóng tối, những người vẫn tự hào và kiêu ngạo cho đến phút cuối cùng. Chỉ một số ít người trong số chúng còn lại thi thể, không có đầu hoặc có một cái lỗ trên ngực, nhưng hầu hết đã biến mất hoàn toàn mà không để lại tro bụi.

Roan từ từ bước chân và đến gần Manus, Peid và Aerea.

"A..."

Không rõ ai đã bắt đầu nó nhưng những lời lẩm bẩm đầy kính trọng tràn ra. Vô số kỵ sĩ cúi đầu không nói một lời và quỳ một bên để chào đón. Các hiệp sĩ của Vương Quốc Persion cũng như các hiệp sĩ của Vương Quốc Istel, đã quỳ gối trước Roan Lancephil của Vương Quốc Amaranth.

Quan trọng hơn, đó không phải là do họ bị ai đó chỉ bảo, hay do áp lực quá lớn mà là do sự tôn trọng đã lấn át trái tim họ.

Ngay cả Manus, Peid và Aerea cũng cố gắng quỳ xuống nhưng Roan đã nhẹ nhàng vẫy tay trái. Một làn gió ấm thổi qua đầu gối của họ và không chỉ Manus, Peid và Aerea, những người cố gắng quỳ xuống mà ngay cả những hiệp sĩ đang quỳ cũng bị buộc phải đứng dậy.

Nhìn họ, Roan nở một nụ cười trìu mến.

"Giờ không phải lúc để quỳ gối."

Đôi mắt của cậu nhấp nháy và phản chiếu ánh sáng. Nhìn chằm chằm vào Manus và Peid, sau đó cậu ấy. nói.

“Đầu tiên, tôi cần gặp các vị vua của Vương Quốc Persion và Vương Quốc Istel.”

Nghe vậy, Peid mở to mắt.

"Tôi, tôi có thể hỏi ngài lý do được không?"

Roan trả lời ngắn gọn và mỉm cười.

"Tôi cần giúp đỡ."

"Giúp đỡ?"

Peid làm vẻ mặt hoài nghi. Có vẻ như Roan hiện tại không cần sự giúp đỡ của bất kỳ ai khác nhưng Roan tiếp tục với một giọng nói bình tĩnh.

"Đúng. Điều đó là không thể nếu chỉ với một mình tôi."

Manus thận trọng hỏi lại khi anh ấy vừa nghe xong.

"Cái gì có thể khiến ngài phải...."

Câu trả lời được trả lại rất đơn giản.

“Tôi đang cố gắng cứu Trần Giới.”

Cuối cùng, Roan đã phát hiện ra mình phải làm gì và phải làm như thế nào.

Ngọn gió một lần nữa trở thành cơn bão và gầm thét.

**HẾT**