Trang chủTôi Là Đế VươngCHAP 86 THÀNH LẬP CĂN CỨ(1)

Tôi Là Đế Vương - CHAP 86 THÀNH LẬP CĂN CỨ(1)

Tùy Chỉnh
Chương trước Chương tiếp

CHAP 86 THÀNG LẬP CĂN CỨ

Đội quân Amaranth và đội quân Sollum thực sự trở nên giống nhau.
Họ đặt tên cho bốn chỉ huy hơn trăm người với đội quân mới được nhập vào.
Trong khi đó, Semi nhất trí với sự chỉ huy của Austin.
Và điều này là có thể bởi vì Semi, vốn là một chỉ huy đội quân, đã chấp nhận lùi lại một bước.
Không có nhiều rắc rối vì đội quân Sollum không bị buộc phải đi theo họ, nhưng tự bọn chúng đã chọn làm điều đó.
Roan trộn lẫn các thành viên đoàn quân với nhau, cho đến khi tính đến việc gây dựng thêm nhân lực.
Và tất nhiên, sau đó, họ tiếp tục trở nên mạnh mẽ hơn mỗi ngày.
Bây giờ, đội quân Sollum không còn tồn tại.
Chỉ một.
Đội quân Amaranth trở thành đội quân duy nhất trong vùng Tale.

Phất.. phất.

Hai lá cờ màu khác nhau vẫy vẫy.
Và cùng lúc đó, hàng chục đội hình trăm người di chuyển bận rộn.
Bộ binh và cung thủ tập hợp và tách ra.
Ngay cả khi có khoảng 800 binh sĩ, bạn không thể nghe thấy bất cứ điều gì ồn ào.
Họ chỉ đưa ra và nhận lệnh thông qua cờ và tín hiệu.
Và Roan nhìn nó từ một nơi cao.

- Họ đã làm quen với nó nhanh hơn mình nghĩ.

Một nụ cười nhạt xuất hiện trên khuôn mặt anh.
Trên thực tế, cậu ấy đã lo lắng khi lần đầu tiên nhận được đội quân Sollum.
Cậu lo lắng về việc họ không thể bắt kịp khóa huấn luyện.
Nhưng may mắn thay, các thành viên đội quân Sollum đã thể hiện kỹ năng tuyệt vời trong khả năng thích ứng.

-Trong vùng Tale này, bạn sẽ bị loại bỏ nếu bạn không thể thích nghi và nếu bạn bị loại bỏ, bạn sẽ chết.

Roan, người đang nhìn xuống sân tập giơ tay phải lên.

Phất.

Những lá cờ đang vẫy ở hai bên giao nhau.
Vào lúc đó, các thành viên của đội quân Amaranth đã thành lập và tự tổ chức một cách hợp lý.
Đây là sự kết thúc của đợt huấn luyện quân đội.
Các chuyển động diễn ra suôn sẻ và nhanh chóng đến mức bạn sẽ ngạc nhiên, nhưng không có thay đổi nào trong biểu hiện của Roan.

-Sau khi kết thúc huấn luyện, nghiên cứu các tín hiệu giữa mỗi nhóm mười người.
-Dạ! Đã Hiểu.

Vài trăm chỉ huy đã trả lời bằng một giọng nói.
Roan gật đầu với vẻ mặt hài lòng và rời đi.

Phì! Phì! Phì!

Hơi thở thô ráp được nghe thấy ở một số nơi, như thể họ đang chờ đợi nó.
Và hầu hết trong số chúng được tạo ra bởi các thành viên của đội quân Sollum.

-Nó thực sự là một khoá huấn luyện không thể tin được

Họ có cảm giác rằng họ muốn nằm xuống ngay lập tức.
Nhưng họ không thể làm như vậy.
Không, họ đã không thể muốn như vậy.

-Dù sao đi nữa, chúng tôi đang trở nên mạnh mẽ.
-Chúng ta đã bắt đầu biết phối hợp.

Họ có cảm giác rằng họ đang trở nên mạnh mẽ hơn.
Mặc dù nó đã kiệt sức về thể chất, nhưng ít nhất tâm lý của họ đã hoàn hảo.

-Chúng ta đã hoàn thành khóa huấn luyện với các nhóm trăm người.

Tiếng nói của các chỉ huy trăm người đã được nghe thấy.
Chín đội di chuyển bận rộn.
Các thành viên đoàn quân nín thở và hạ nhiệt cơ bắp khi Roan rời khỏi trụ sở.
Nơi đầu ngựa hướng đến là lối vào phía bắc.
Bạn có thể thấy một hàng rào gỗ lỏng lẻo ở đằng kia.

- Bởi Vì sự quan tâm của Bá tước Lancephil, mình có thể thoải mái hơn một chút.

Ban đầu, phải có những người lính giám sát theo ranh giới lãnh thổ.
Tuy nhiên, Io tin tưởng vào Roan và đội quân Amaranth.

-Nhưng ngay cả như vậy, mình không thể hành động như mình muốn.

Roan đã không thể rời khỏi vùng Tale như cậu muốn.
Khi đến gần hàng rào, cậu thấy một khuôn mặt quen thuộc.

- Chỉ huy.
- Anh Pens

Đó là Pens của cơ quan Chris.
Roan bắt tay chào đón.
Họ trao đổi lời chào qua hàng rào giữa họ.

-Cơ quan vẫn tốt chứ ?

Roan đang huấn luyện đội quân, đánh bại lũ quái vật, đồng thời, tiến hành công việc của cơ quan Chris.
Pens cười ngượng nghịu và bước sang một bên

- 2 người nên nói chuyện với nhau.
- Hả!

Khi Roan nghiêng đầu, cậu thấy một khuôn mặt quen thuộc đằng sau Pens
Một nụ cười xuất hiện trên miệng Roan.

- Anh Christ
- Cũng đã một thời gian. Chỉ huy đội quân Roan.

Một giọng nói trong sáng và rõ ràng.
Chủ nhân của khuôn mặt là Chris.

**********

Ngọn đuốc trong các bức tường đẩy lùi bóng tối.
Một mùi kinh tởm xộc vào mũi của bạn.
Có những sợi xích trong bức tường bẩn thỉu.
Nhà tù.
Đó chắc chắn là một nhà tù.

-Cái nhìn này là gì?

Một giọng nói đầy nuối tiếc vang lên.
Một người đàn ông trung niên với bộ quần áo sang trọng đặt tay lên nhữnh thanh chắn.
Mặc dù có một người bảo vệ đằng sau anh ta, anh ta đã không ngăn ông ta lại.

-Bá tước Chase. Thực sự đã không nhận ra ngài.

Cái nhìn bẩn thỉu của người đàn ông trung niên đang cúi đầu.
Đáng ngạc nhiên, hắn ta là Benjamin Doyle.

Mỗi khi Benjamin di chuyển, dây xích trên cổ tay, cổ và mắt cá chân của hắn ta rung lên.

- Bá tước Chase. Xin đừng bỏ tôi đi. Hãy đưa tôi ra khỏi đây.

Biểu cảm và giọng nói không thể tha thiết hơn và thậm chí còn hèn hạ.
Người đàn ông trung niên với bộ quần áo sang trọng, Jonathan Chase, vỗ nhẹ vào bàn tay của Benjamin.

- Đừng lo. Mối quan hệ của chúng ta có bình thường không?

Ông giả vờ nhận thức được tình hình xung quanh và rồi hạ giọng.

-Bản thân ta đã thuyết phục được một số quý tộc. Trong tình hình mà vị trí chỉ huy tối cao của khu vực phía đông, tên khốn Io Lancephil đó, đã lấy đi như hắn ta muốn, sẽ lại là của ngươi.
- Ah...

Benjamin cúi đầu với vẻ mặt xúc động.

-Cảm ơn ngài. Rất cám ơn ngài. Tôi chắc chắn sẽ trả lại ân huệ này.
-Oho. Làm thế nào ngươi có thể sử dụng từ đó trong mối quan hệ của chúng ta chứ?

Jonathan cười.

-Ta đã chuẩn bị thức ăn ngon để bên cạnh, vì vậy ngươi chỉ cần chăm sóc cơ thể của mình.

Ông nói với giọng ấm áp và quan tâm
Lúc này, Benjamin như sắp khóc.

-Tôi sẽ chỉ tin và đi theo bá tước Chase cho đến khi tôi chết.
- Hahaha.

Jonathan bật cười.

-Sau đó, hãy gặp nhau bên ngoài nhà tù vào lần tới.
- Dạ. Tôi sẽ đi cùng ngài đến một nơi tốt hơn.

Benjamin cúi đầu.
Jonathan nhìn cảnh tượng đó một lúc rồi từ từ di chuyển đôi chân.
Người bảo vệ ở phía sau, đi theo Jonathan.

Clunk!

Các lối vào đã đóng cứng lại được mở ra liên tiếp.

- hmm.

Jonathan nhíu mày trước ánh nắng rực rỡ.
Ông lấy ra một chai thủy tinh nhỏ từ ngực.
Biểu cảm ấm áp và của một người tốt đã biến mất ngay lập tức.
Một đôi mắt hung dữ và đáng sợ.

-Hãy loại bỏ hắn ta mà không có bất kỳ sai lầm nào.

Jonathan bàn giao chai cho bảo vệ.
Người bảo vệ chỉ cúi đầu mà không nói gì và di chuyển vào trong nhà tù.

Clunk.

Lối vào đóng lại cùng với âm thanh của kim loại.

- Benjamin là một thằng khốn ngu ngốc.

Jonathan bắt đầu chữi rủa.
Sau đó, một cái bóng dài xuất hiện từ hai bên.

-Có cần phải giết hắn ta không?

Chủ nhân của giọng nói là một ông già đã lớn tuổi.
Ông ta là một thuộc hạ phục vụ Jonathan và quản gia của gia tộc Chase, Chandler Hoose.

-Đừng nói về những gì ngươi không biết. Nó không phải là một hoặc hai lần mà hắn đã làm hỏng. Nếu hắn ta nói rằng hắn ta sẽ giữ danh hiệu cha truyền con nối của mình, thậm chí ta cũng sẽ gặp nguy hiểm.
-Càng tốt, đó là những điều mà Bá tước Lancephil phải cẩn trọng.

Chandler chậm rãi gật đầu.
Biểu cảm Jonathan cứng lại.

- Io Lancephil. Ai là thằng khốn mà ông già đang quan tâm?
- Hắn được gọi là Roan.

Ông trả lời bằng một câu ngắn gọn.
Jonathan di chuyển chân và nhổ nước miếng trên mặt đất.

- Roan. Điều tra kỹ lưỡng về tên khốn đó.
- Hắn chỉ là một thường dân và một chỉ huy trong quân đội.

Nghe những lời của Chandler, Jonathan dừng bước.
Hắn quay lại nhìn Chandler và nói với giọng hung dữ.

-Benjamin Doyle đã xong đời bởi một tên thường dân chỉ huy một đội quân? Trên hết, công trạng và tin đồn của hắn ta cũng không bình thường. Ta cũng lo lắng rằng hắn đang có được sự cân nhắc của Io Lancephil.

Nghe những lời đó. Chandler chỉ có thể cúi đầu.

-Tôi hiểu. Tôi sẽ điều tra kỹ lưỡng như ngài nói.

Chỉ sau đó Jonathan mới bắt đầu bước đi.
Bạn có thể cảm thấy sự khó chịu của ông ấy trong từng bước đi.

- Io Lancephil.

Réc...Réc..

Ông nghiến răng.

-Khi ngươi hạ gục một trong những người đàn của ta, ta cũng sẽ làm điều tương tự với ngươi.

Đối thủ chính trị của ông ta là một kẻ thù của gia tộc khác, Io Lancephil.
Ông ấy đã không nghĩ rằng để nó trôi qua.
Cơn gió bắt đầu thổi ở khu vực phía đông của vương quốc cũng thổi vào thủ đô Miller.
Đó là một cơn gió mát và rõ nét hơn ngọn gió mùa đông.

*******

Roan và Chris bắt tay nhau và hỏi thăm họ đã làm gì trong một thời gian dài.

-Tôi đã đến muộn một chút vì tôi đã kết bạn với những con Orc ở khu vực phía nam vương quốc Byron.
-Anh đã làm việc rất chăm chỉ.

Roan đánh giá cao công việc của Chris.
Bởi Vì có Chris, cậu có thể kết thúc cuộc chiến tẻ nhanh hơn những gì cậu nghĩ.

-Từ giờ trở đi, tôi sẽ tiến hành công việc của cơ quan.

Nghe lời của Chris, Roan gật đầu.
Chúng là những từ đáng tin cậy và nhẹ nhõm.

-Hiện tại, tôi đã lập kế hoạch thiết lập một điểm gần khu vực của Tale.

Nghe những lời Roan, Chris lắc đầu.

-Tôi nghĩ rằng sẽ tốt hơn nếu chờ thêm một chút thời gian cho điều đó.

Đó là chuyện bình thường, nhưng có một số kỳ vọng trong biểu hiện của anh ấy.
Roan nhìn thấy khuôn mặt của Chris và hơi nghiêng đầu.
Chris mỉm cười và nói.

- Bởi bây giờ, phiên tòa xét xử Benjamin Doyle đang diễn ra tại thủ đô Miller.
-Ah.....

- Một tiếng kêu nhỏ phát ra từ miệng Roan. Chris tiếp tục nói.

-Có vẻ như với sự giúp đỡ của Bá tước Lancephil và chỉ huy quân đoàn Tate, mọi thứ mà Benjamin làm rối tung sắp bị phanh phui. Cơ hội để tước danh hiệu quý tộc của hắn ta là rất cao.

Nghe những lời đó, Roan gật đầu.
Cậu ta cung có mong đợi điều đó.

-Trên hết, có một báo cáo nói rằng lý do vương quốc Byron rút lui là vì kế hoạch của cậu.
- Hả!

Roan có một biểu hiện ngạc nhiên.
Cậu cay đắng mỉm cười và lắc đầu.

- Đó là thứ mà anh đã làm việc chăm chỉ. Nó không phải là công lao của tôi.
-Điều đó không đúng.

Chris vội vàng nắm tay cậu.

-Tôi chỉ làm như cậu đã kêu tôi làm như vậy.

Anh cười rạng rỡ và tiếp tục nói.

-Dù sao đi nữa, nếu Benjamin bị tước danh hiệu và công trạng của cậu được đánh giá lại, tội lưu đày có thể trở nên nhẹ hơn một chút.

Một tia sáng.
Chỉ như vậy thôi.
Cho dù đó là một mệnh lệnh vô lý và ngu ngốc, khi cậu ta dùng đến bạo lực, thì Benjamin vẫn là một quý tộc.
Do đó, Roan sẽ không hoàn toàn thoát khỏi tội lưu đày.
Nhưng có xác suất cao hình phạt của cậu ta sẽ bị giảm xuống.
Giọng nói của Chris trở nên trầm.

-Với điều đó, Bá tước Lancephil đã đưa ra ý kiến về việc giúp cậu phụ trách khu vực Tale.

Ngay bây giờ, Io đã đưa ra hình phạt dưới danh hiệu bá tước thay mặt cho chính quyền.
Nhưng nếu nó được thực hiện theo ý muốn của Io, Roan sẽ được giảm hình phạt theo lệnh của cung điện hoàng gia, và chính thức được chỉ định để khuất phục những con quái vật của vùng Tale.
Ngoài ra, cậu ta sẽ được tự do trong việc quyết định đi vào hoặc ra khỏi vùng đất Tale.
Nhưng tất nhiên, cậu ấy không thể làm bất cứ điều gì về việc cậu ta bị gán cho tội lỗi cho đến khi nó được ân xá hoàn toàn.

-Nếu điều đó xảy ra, sẽ không tốt nếu cậu chuyển trụ sở chính của cơ quan của cậu đến tận khu vực này đúng không?

Không cần thiết phải đặt nó ở một khu vực gần đây.

-Cho đến bây giờ, tốt nhất là kiểm tra tình hình.
-Đúng rồi. Như thế sẽ tốt hơn.

Nghe những lời của Roan, Chris gật đầu.
Roan rơi vào suy nghĩ một lúc.

-Thành lập một hội giả kim, trụ sở chính của văn phòng Chris, và các văn phòng cho mỗi chi nhánh trong vùng Tale là điều có lợi nhất...

Cậu ta đã lên kế hoạch thành lập một lực lượng trong khu vực Tale bất cứ lúc nào.
Trên hết

- Điểm kết thúc của khu vực phía Nam của Tale giáo với hồ Poskein.

Mặc dù nó khá xa với làng Perr, nơi Daiv tọa lạc, nhưng đây là nơi thích hợp nhất để vào hồ Poskein sau này.
Roan kết thúc suy nghĩ của mình và nhìn Chris.

-Tốt Còn bây giờ, hãy để chờ đợi cho đến khi một quyết định được đưa ra tại thủ đô. Nhưng trước đó...

Chỉ vì điều đó, cậu không thể chờ đợi trong khi ngậm những ngón tay.
Cậu bình tĩnh kể với Chris tất cả các kế hoạch cậu đã thiết lập cho đến bây giờ.
Chris vội vàng bắt đầu viết vào quyển sổ các kế hoạch phức tạp hơn những gì anh nghĩ.
Và trong số đó, hiển nhiên có sự đầu tư vào năm thương nhân, đầu tư vào Daiv và hiệp hội thủy thủ, và tập hợp các nhà giả kim và những người khác có kỹ năng.

-Ôi, Ford sẽ làm thay đổi ngành khai thác kim loại như thế nào nhĩ ?

Người duy nhất liên tục thất bại trong số năm người là Ford.
Chris mỉm cười yếu ớt và trả lời.

-May mắn thay, anh ta đã khám phá ra một mỏ kim loại nhỏ. Kích thước không lớn nhưng vì khả năng và kỹ năng của anh ta rất tốt, nên có nhiều sản phẩm hơn các mỏ khác.
-Anh ấy chắc chắn là một người có tài.

Chris gật đầu với những lời của Roan.

-Đúng. Anh ấy có người sẽ trở thành một nhân vật lớn nếu anh ấy tìm thấy một mỏ lớn và là của anh ta...
-Sau đó......

Roan nói như thể cậu đang thì thầm và nói.

-Ở đó có một ngọn núi gọi là Montea ở phía tây của lãnh thổ bá tước Lancephil. Đó là một ngọn núi mà chưa ai đặt tay vào.

-Núi Montea

Chris ghi chú lại một cách tỉ mỉ.

-Mua quyền khai thác với các đồ trang sức mà tôi đã cho bạn.
-Có vẻ như có một thứ gì đó ở đó?

Chris hỏi với vẻ mặt lo lắng.

-Có một mỏ đá ma thuật ở đó.

Đó là một mỏ sẽ được phát hiện ba năm kể từ bây giờ.
Cậu nhớ rõ ràng vì đây là tin tức có thể khiến cả lục địa chấn động.

- Nhưng tất nhiên, tôi không biết chính xác vị trí của nó...

Tìm vị trí chính xác là công việc của Ford.
Roan che giấu cảm xúc và nhún vai.

-Ngay cả tôi cũng không biết điều đó. Tôi chỉ nghe nói rằng một số thợ mỏ muốn khai thác trong đó một lần.

Đây là sự thật.
Nhưng tất nhiên, đó không phải là thứ họ chắc chắn hay bất cứ điều gì.
Muốn thử, nghĩ về những cái có thể, thường là như thế.

-Sau đó, tôi nghĩ rằng khá nhiều thợ mỏ đã cố gắng thử.

Đây là những lời của Chris.
Roan lắc đầu.

-Không. Đó không phải sự thật. Bởi vì gia đình Lancephil không bán quyền khai thác.
( Ý là tin đồn các thợ mỏ lên đó tìm không có là hư cấu vì chả có ai đến cả)
Và nó không chỉ dành cho núi Montea.
Không bao gồm ba hoặc bốn ngọn núi nằm trong lãnh thổ của gia tộc Lancephil, họ đã không bán quyền khai thác.
Bởi vì không cần phải khai thác nữa và ngay từ đầu, họ đã không quan tâm đến nó.

- Ah..

Một tiếng kêu phát ra từ miệng Chris.
Roan lấy ra một phong bì nhỏ từ ngực cậu.

-Nó là một bức thư mà tôi gửi cho bá tước Lancephil. Nó một loại thư giới thiệu. Lấy cái đó và đi tìm bá tước.
- Cậu bảo tôi đi thuyết phục ông ấy.
-Đúng vậy. Nếu nó là anh, anh sẽ có thể làm được điều đó.

Không, nói chính xác, nó đã kết thúc với lá thư Roan.
Nếu đó là Roan, người mà Io đánh giá cao, ông ta sẽ gửi quyền khai thác mà không gặp vấn đề gì.
Trên hết, cũng có những nội dung khác được viết trong đó.

-Có nhiều hơn một lý do là tại sao chúng ta phải phát triển núi Montea.

Một số điều sẽ xảy ra trong gia tộc Lancephil năm năm kể từ bây giờ.
Và một trong số đó là trận chiến lãnh thổ với bá tước Chase, người nằm ở phía tây của họ.
Một năm sau trận chiến này xảy ra.
Một sự thay đổi sẽ xảy ra trong gia tộc Lancephil.

- Nếu là bá tước Lancephil. Ông ấy có thể hiểu nội dung trong bức thư.

Roan viết rằng họ nên xây dựng một pháo đài với lâu đài Montea là trung tâm.
Cậu cũng bao gồm các lý do tại sao họ nên xây dựng một pháo đài và những điều đó sẽ xảy ra sau ngày hôm đó.
Bởi vì cậu ấy đã không biết tương lai sẽ thay đổi như thế nào.
Còn bây giờ, cậu ta chỉ có thể chuẩn bị cho điều đó.

-Nếu phe ta là người xây dựng pháo đài thì...

Việc tập hợp những người có kỹ năng sẽ sáng sủa hơn.
Quy mô của điều này đã dần trở nên lớn hơn.

-Chúng ta đang ở trong thời đại mà chúng ta dần dần cần nhiều tài năng hơn.

Những thiên tài vẫn còn ẩn giấu sẽ bắt đầu xuất hiện.
Roan nhớ rõ sự tồn tại của họ.

-Nếu tội lỗi được xoá bỏ và lối vào khu vực được cho phép, mình phải tìm những tồn tại bí ẩn đó.

Nhưng đó không phải là tất cả.

- Điều gì quan trọng nhất là phát triển bản thân những người đó.

Cậu cũng phải từ từ tập trung vào việc huấn luyện các thành viên trong đoàn quân của mình.

- Phù.

Một tiếng thở dài vang lên.
Có quá nhiều thứ cậu phải làm.
Nhưng những điều đó, cậu ấy không cảm thấy khó chịu.
Thay vào đó, toàn bộ cơ thể cậu nóng lên.
Cậu ta có cảm giác mình đang hoàn thành mọi việc.

-Hãy bắt đầu làm việc chăm chỉ hơn nào.

Bây giờ là thời gian để làm việc nghiêm túc hơn.
Roan nhìn Chris và đưa tay ra.

- Anh Chris. Tôi sẽ hỏi anh.
- Tôi biết. Tôi sẽ làm hết sức mình.

Chris nắm lấy tay cậu và cúi đầu.
Những giấy tờ anh đang cầm có cảm giác đè nặng anh.
Những ghi chú được viết ra một cách tỉ mỉ.
Chris thực sự kinh ngạc.

- Nếu là kế hoạch của chỉ huy Roan thì tất cả thành công...

Cậu ta sẽ có thể thiết lập một căn cứ vững chắc hơn bất cứ ai.
Chris hít một hơi thật sâu.

- Cậu ấy không phải là người chỉ kết thúc với tư cách là một chỉ huy quân đội, hoặc là một chỉ huy quân đoàn.

Trái tim của anh loạn nhịp.

- Điều tốt nhất mình có thể làm kể từ khi được sinh ra....

Chris ngẩng đầu lên và nhìn Roan.
Bàn tay anh đang cầm cảm thấy cứng và ấm.

-Được nắm tay của chỉ huy đội quân Roan.

Một nụ cười hiện lên trên khuôn mặt anh.
Anh muốn chạy đến lãnh thổ Lancephil ngay lập tức.
Anh muốn làm bất cứ điều gì cho Roan. (Gei cmnr)

- Vâỵ, tôi sẽ gặp lại cậu sau.

Chris chào tạm biệt và rời khỏi lâu đài.
Và Roan cũng trở về trụ sở của mình.
Hai người chờ đợi phán quyết được đưa ra ở thủ đô của Miller và họ đã làm hết sức mình trong công việc.
Và năm ngày trôi qua như thế.

*********HẾT********

Chương trước Chương tiếp