Trang chủTra Công Quỳ Xin Quay Lại Nhưng Tôi Chỉ Muốn Phát TàiChương 14: Bạn học ơi, tôi mù đường

Tra Công Quỳ Xin Quay Lại Nhưng Tôi Chỉ Muốn Phát Tài - Chương 14: Bạn học ơi, tôi mù đường

Tùy Chỉnh
Chương trước Chương tiếp

CHUYỂN NGỮ: TRẦM YÊN

.-- .- - - .--. .- -.. / .--.-. .... ..- --- -. --. -.. ..- --- -. --. ...- .- -. --. .---- ----. ---..

Đứng ở góc độ của Khương Tiêu, anh không định sẽ thẳng thắn với Lận Thành Duật chuyện mình cũng sống lại ngay lúc này. Thứ nhất là không cần thiết phải vậy, cho dù bây giờ hai người họ gặp nhau thì sau này cũng chẳng có cơ hội gì. Thứ hai là anh cũng thấy hơi kỳ lạ, không biết rốt cuộc Lận Thành Duật tìm mình vì điều gì. Đối mặt với Khương Tiêu mà y cho rằng "không có ký ức đời trước", có lẽ y không kiêng nể nhiều như vậy, khả năng sẽ thể hiện một số ý định chân thực của mình.

Lận Thành Duật tính toán sao không quan trọng, quan trọng là... y sẽ không làm ảnh hưởng tới cuộc sống của mình hiện tại đâu nhỉ?

"Cậu muốn đi đâu?"

Khương Tiêu hỏi lại.

Anh thấy Lận Thành Duật trước mắt chỉ biết nhìn chằm chằm mình với vẻ ngơ ngác, hiểu ý anh rất chậm.

"Tôi..." Lận Thành Duật không những đờ ra mà còn căng thẳng, đầu óc gần như trống trơn.

Rõ ràng trước khi tới đã lên kế hoạch đầy đủ, vậy mà vừa gặp người thật, y lại quên sạch bách.

Y nhìn cặp mắt kia của Khương Tiêu, sống lại mấy tháng nhưng đến giờ mới có cảm giác quay ngược thời gian chân thực. Trước khi gặp Khương Tiêu, ngày nào y cũng sống trong hoang mang, cảm giác như đây chỉ là một giấc mơ hão huyền, vừa chọc vào đã rách nát.

Vì vậy, y đành phải làm nhiều việc hơn, mới đảm bảo nỗi hoảng loạn âu lo không ảnh hưởng đến bản thân.

Trước khi tới Hậu Lâm tìm Khương Tiêu, Lận Thành Duật đã tra từ hướng Diệp Binh được một số thông tin về gia đình Khương Tiêu. Tuy quá trình hơi khó khăn, nhưng tiền đập đúng chỗ thì mọi chuyện đều dễ nói, vả lại chuyện xảy ra trong nhà Khương Tiêu cũng không phải bí mật gì lớn.

Lận Thành Duật đã chuẩn bị xong từ sớm. Y không rõ lúc ấy Khương Tiêu tới Liễu Giang làm gì, khách sạn không biết con đường dẫn đến chợ buôn sỉ kia, y cũng không cách nào tìm hiểu được nguồn gốc, nhưng tra theo Diệp Binh rồi liên hệ với hoàn cảnh gia đình Khương Tiêu thì theo logic, y đoán đây có lẽ là bận rộn ra ngoài kiếm tiền phụ giúp người lớn.

Y đau lòng khôn xiết, nghĩ tới Khương Tiêu mới chừng này tuổi, không nên bôn ba cực khổ vì cuộc sống, thay vào đó là tập trung học hành. Nếu không thích thi thì học bất cứ cái gì anh thích cũng được, chuyện tiền nong và phiền phức trong sinh hoạt cứ giao hết cho y.

Y muốn dẫn Khương Tiêu tới Liễu Giang, để anh ở tại bên mình, chăm sóc anh cẩn thận, bắt đầu một lần nữa, không bao giờ chia lìa.

Do đó, y vừa hỏi chuyện trong nhà Khương Tiêu, vừa chào hỏi trường học bên kia.

Lận Thành Duật hiện đang học tại trường dân lập quốc tế Hoa Dương có chất lượng giảng dạy cực tốt. Con cái rất nhiều gia đình quyền thế ở Liễu Giang đều theo học trường đó. Lúc trường học mới mở, nhà họ Lận quyên tặng một bảo tàng khoa học, vì vậy nhà họ có chút quyền lên tiếng trong trường, móc nối quan hệ để Khương Tiêu chuyển sang đấy không phải chuyện gì khó.

Về phía trường bên Hậu Lâm này thì y cũng đã tìm ra lý do, nói là tập đoàn Vịnh Giang có hạng mục công ích chuyên giúp đỡ học sinh nghèo thành tích xuất sắc.

Y đã xem phiếu điểm của Khương Tiêu. Kết quả học tập năm lớp 7 và lớp 8 rất cao, luôn nằm trong top đầu, chẳng qua gia đình gặp chuyện nên thay đổi quá nhiều. Đến lúc anh ấy tới trường dân lập Liễu Giang, y có thể tiếp tục lấy hạng mục tài trợ này làm lý do để cấp học bổng và kênh học bổng cho Khương Tiêu tiền. Khoản tiền này có nguồn gốc, anh ấy sẽ không quá kháng cự.

Y biết cả chuyện sức khỏe mẹ Khương không tốt, cũng đã tìm được bệnh viện ở Liễu Giang, ngay cả ngôi nhà gia đình Khương Tiêu ở y cũng đã sắp xếp xong. Một căn nhà ba gian thoải mái ấm áp, phong cách mà Khương Tiêu thích.

Lận Thành Duật quy hoạch ổn thỏa toàn bộ mới dám lấy hết can đảm tới đây tìm người.

Y nghĩ tốt đẹp lắm, vốn định báo cho Khương Tiêu thông tin về hạng mục tài trợ này ở trường rồi mới ra gặp anh. Thân làm đại diện cho phía Vịnh Giang, vào lần đầu gặp, chắc hẳn Khương Tiêu sẽ có thiện cảm với mình nhỉ?

Tới khi anh ấy tới Liễu Giang, học chung trường mình, có khởi đầu tốt, sau này tình cảm cũng phát triển thuận theo tự nhiên.

Bây giờ y đã học được cách quý trọng, trọn đời này sẽ kề bên Khương Tiêu không rời, không để bi kịch đời trước xảy ra nữa.

Chiều nay y dẫn người tới nói với trường học chuyện này. Trước đó đã thảo luận cơ bản cùng các ban ngành liên quan, giờ chỉ đến để giải quyết dứt khoát, vậy là sáng mai có thể đề cập chuyện này với Khương Tiêu. Nào ngờ khi xe sắp chạy tới trường học, y lại thấy Khương Tiêu đang chạy vội đi nhặt chai nhựa ở ven đường.

Nhà họ Khương đã khó khăn đến độ cần con trẻ phải ra đường nhặt nhạnh chai nhựa sao?

Lận Thành Duật xót lòng, sao nỡ nhìn tiếp. Y xuống xe ven đường, để những người đi theo tới trường học bàn trước, còn y thì một mình qua tìm người.

Lúc trước y luôn nhẫn nhịn, mong hai người sẽ gặp nhau ở thời điểm tốt nhất, nhưng kế hoạch luôn không theo kịp sự biến đổi. Y không nghĩ lần gặp Khương Tiêu này chẳng qua chỉ là mở đầu cho chuỗi chuyện vượt khỏi tầm kiểm soát của y mà thôi.

Vất vả lắm mới gặp được người ta, muốn trò chuyện nhiều hơn vài câu nên nghĩ vội ra chủ đề hỏi đường. Cụ thể muốn đi đâu thì... thực ra y muốn tới nhà Khương Tiêu xem thử, nhưng như thế quá kỳ quặc.

"... Lối nào đi tới trường học vậy?" Cuối cùng y cũng tìm về chút lý trí, đôi mắt lại cứ dính chặt vào Khương Tiêu: "Tôi muốn tới trường THCS số 3 Hậu Lâm. Bạn học ơi, cậu là học sinh trường THCS số 3 sao?"

Y vốn định mượn đề tài này làm đầu câu chuyện, như vậy mai mang theo hạng mục khuyến học tới gặp đối phương cũng coi như đầu đuôi ăn khớp, không tính là quá đột ngột. Tuy nhiên Khương Tiêu lại rất lạnh nhạt.

"Đằng sau đi thẳng." Khương Tiêu đáp lời y: "Không xa."

Anh nói xong thì chuẩn bị rời khỏi, nhưng Lận Thành Duật bước tới trước một bước, tiếp tục kéo cánh tay anh.

"Bạn học ơi, tôi mù đường." Lận Thành Duật trợn mắt nói dối: "Phiền cậu... có thể dẫn tôi đi không?"

Y rất biết cách mềm giọng nói chuyện với Khương Tiêu, cả giọng nói lẫn biểu cảm đều chứa đựng chút khẩn cầu, do nhỏ hơn anh một tuổi nên vẻ ngoài này của y rất có tác dụng với Khương Tiêu đời trước. Đồ mê sắc đẹp như Khương Tiêu lại vì thích y thật mà luôn bị chiêu này xử gọn, gần như không có lúc nào từ chối y.

Thế nhưng lần này Khương Tiêu lại rút tay về lần nữa, lui về sau một bước.

"Tôi đang vội về nhà nấu cơm." Khương Tiêu nói: "Tự cậu đi đi thôi, không tìm thấy thì hỏi tiếp người khác."

Lận Thành Duật cố tình muốn đến trường THCS số 3 là do y từng hỏi thăm thông tin của mình ư? Y tới vì mình thật sao?

Lòng cảnh giác của Khương Tiêu lập tức dâng lên mức cao nhất.

Lận Thành Duật: "......"

Y nhất thời nghẹn họng, đang định quấn lấy đối phương nói thêm gì nữa, Khương Tiêu lại bị một người khác gọi.

"Khương Tiêu đó ư? Sao cậu còn chưa về nhà?"

Âm thanh vang lên từ đằng sau. Lận Thành Duật trơ mắt nhìn Khương Tiêu chuyển từ lạnh lùng sang ấm áp, nở nụ cười vô cùng xán lạn, khác hẳn lúc đối diện với y.

Khi anh cười rộ lên, toàn thân thoáng như được thắp sáng, rất thu hút. Thế nhưng nụ cười này không dành cho y.

"Lâm Hạc Nguyên!" Anh nhanh chóng chạy thoát từ bên cạnh Lận Thành Duật về phía một người khác: "Chẳng phải cậu cũng không về nhà sao?"

Đường về nhà của anh khác với Lâm Hạc Nguyên, nằm ở hai lối ngược chiều nhau, không hiểu sao lại gặp cậu ấy chỗ này. Hơn nữa bây giờ đã tan học một thời gian, học sinh đi hết rồi, không rõ lý do Lâm Hạc Nguyên trước nay luôn đúng giờ lại nán lại.

Thái độ của Lâm Hạc Nguyên với anh nay đã khác hẳn, hiền hòa hơn ban đầu rất nhiều. Cậu chứng kiến Khương Tiêu học hành lại cẩn thận một lần nữa, còn buôn bán phụ giúp gia đình mà không để ảnh hưởng đến việc học. Từ khi hiểu sâu thêm về chuyện nhà họ Khương và những gì Khương Tiêu đã trải qua, cậu bỗng cảm thấy đối phương là một người bạn tốt đáng kết giao, khốn cùng nhưng bền chí, cực kỳ hiếm gặp.

Dần dà, Khương Tiêu dường như cũng trở thành người bạn duy nhất của đóa hoa cao quý lạnh lùng Lâm Hạc Nguyên trong trường.

"Tan học mình xin giáo viên cho nghỉ." Lâm Hạc Nguyên thấy Khương Tiêu tung tăng chạy tới bên mình cũng bất giác mỉm cười, nét mặt trở nên thân thiết: "Mình nghỉ tiết tự học tối nay, trong nhà có một bữa tiệc rất quan trọng, cha mình bảo mình tham gia. Sáng nay đã nói tới tiết tự học buổi tối sẽ đưa vở ghi môn Lý lớp 8 cho cậu, thế nên mình định đến nhà cậu, không ngờ đúng lúc gặp trên đường, vậy mình đưa vở cho cậu luôn."

Lâm Hạc Nguyên rất giữ chữ tín, nếu nói tiết tự học buổi tối đưa cho anh thì sẽ không để trễ sang ngày mai.

"Cảm ơn cậu." Khương Tiêu nhận vở ghi, ngẫm nghĩ một lát rồi cũng dúi vào tay cậu thứ gì đó: "Cho cậu cái này nè."

Lâm Hạc Nguyên nhìn xuống, đây là một thanh socola.

"Tiệc bắt đầu muộn, cậu ăn trước lót dạ." Khương Tiêu nói: "Như mình này, mình cực dễ đói, đói là hoa hết cả mắt."

Đời trước, tới năm ba mươi tuổi, tiệc rượu kiểu gì anh cũng từng tham gia, ăn gì cũng không hợp khẩu vị, còn thường xuyên không thấy thèm ăn, cả ngày trời chẳng ăn bao nhiêu. Một chuyến quay về thời thiếu niên, quả thực ăn gì cũng không đủ, ăn gì cũng thấy ngon, hơn nữa mới ăn no được hai tiếng đã đói, ngày nào cũng để bụng đói kêu vang học trên trường, không mang theo chút đồ ăn vặt tới ăn thì đúng là không chịu đựng nổi.

Lâm Hạc Nguyên nhận lấy socola, nói một câu cảm ơn, sau đó nhìn anh có phần nghiêm túc: "Nội quy trường học viết - Không được ăn vặt trên lớp."

"Mình không ăn trong giờ học." Khương Tiêu chớp chớp mắt, vẻ mặt vô tội: "Ra chơi mới ăn."

Lâm Hạc Nguyên suy nghĩ, cảm thấy hình như cũng không thể trách cứ hành vi này của Khương Tiêu.

Đói bụng dĩ nhiên phải ăn gì đó.

Cậu thò tay lấy một túi nilon nhỏ đựng bò khô từ túi bên cặp sách đưa cho Khương Tiêu.

"Đã nói rồi nhé, chỉ được ăn vào giờ ra chơi." Cậu nói.

Khương Tiêu nhận lấy, lại cười ghẹo cậu: "Học sinh xuất sắc cũng mang đồ ăn vặt tới trường à nha. Thế mà cậu còn nói mình, biết rõ vẫn cố vi phạm."

"Mang cho cậu, mình không ăn." Lâm Hạc Nguyên liếc anh: "Cậu kêu đói đâu phải lần một lần hai."

Cậu đáp lời một cách đàng hoàng trịnh trọng, không hề cảm thấy hành vi dúi đồ ăn của mình là nối giáo cho giặc.

Hai người cứ vừa đi vừa tán gẫu như vậy, Khương Tiêu mắt nhìn thẳng, dứt khoát bước ngang qua Lận Thành Duật. Anh trò chuyện với Lâm Hạc Nguyên nên không chú ý tới y thật, do đó cũng không thấy nắm tay siết chặt cứng của Lận Thành Duật, sắc mặt y cũng chuyển sang xanh mét.

Đây mẹ nó là ai vậy?

Chương trước Chương tiếp