Trầm Hương Tuyết (Hầm thịt kế) - Thị Kim - Chương 90

Tùy Chỉnh
Chương trước

Mộ Dung Tuyết nằm trên chiếc giường mỹ nhân trong bếp, tay phe phẩy chiếc quạt trầm hương, thanh âm giòn giã nói: "Bằm nhuyễn nhân thịt, trộn với lòng trắng trứng, hành, gừng, muối, rượu, hương liệu, cuốn vào trong vỏ đậu, rồi bỏ vào trong dầu chiên đến khi vàng."

Gia Luật Ngạn nghe đến toát mồ hôi, khổ sở nói: "Trẫm thật sự không biết nấu, bảo đầu bếp Ngự thiện phòng nấu cho nàng có được không?"

Mộ Dung Tuyết nũng nịu nói: "Không được, thiếp muốn ăn đồ Ngạn lang chính tay nấu."

Gia Luật Ngạn cười khan: "Nhưng ta chưa bao giờ nấu, nấu ra nhất định không ngon."

Mộ Dung Tuyết cười ôm cổ hắn, hôn lên mặt hắn một cái, dịu giọng nói: "Món phu quân nấu mới là ngon nhất thế gian."

Nói hơn nói thiệt cũng không được, cứ phải bám lấy hắn bắt hắn chính tay nấu. Hắn chỉ đành bấm bụng nói: "Vậy ta thử xem."

Mộ Dung Tuyết lập tức tươi cười rạng rỡ, "Hoàng đế Đại Châu anh minh thần võ, không gì không thể, một dĩa thức ăn nhỏ làm sao làm khó được Hoàng thượng."

Gia Luật Ngạn thở dài, xắn tay áo, nhìn xuống đôi tay mình, sau đó nhìn tấm thớt, bấm bụng nhấc dao lên.

Mộ Dung Tuyết cười như một tiểu hồ ly, "Dáng vẻ phu quân cắt rau thật sự đẹp thiên hạ vô song."

Gia Luật Ngạn mỉm cười.

Bận rộn cả buổi, cuối cùng cũng trộn xong nhân thịt, hắn bưng đến trước mặt nàng thỉnh giáo: "Nàng xem có được không?"

Mộ Dung Tuyết khen: "Ngạn lang quả nhiên là thiên tài. Lần đầu làm đã tốt như vậy rồi, rất nhanh thần thiếp sẽ phải thua tâm phục khẩu phục thôi."

Tin nàng mới lạ đó, Gia Luật Ngạn véo mũi nàng, vừa yêu vừa giận: "Dụ Trẫm để sau này nấu cho nàng nữa phải không?"

Mộ Dung Tuyết cười tươi như hoa: "Chẳng phải chàng nói yêu thiếp, bằng lòng làm bất kỳ việc gì cho thiếp sao?"

"Phải."

"Vậy thỉnh thoảng nấu cho thiếp một món ăn cũng không thành vấn đề, đúng không?"

Gia Luật Ngạn chỉ đành cười xòa, gật đầu.

Mộ Dung Tuyết mỉm cười hỏi: "Phu quân, chàng có muốn học gói sủi cảo không?"

Gia Luật Ngạn long nhan thất sắc, "Cái đó... có phải hơi khó không?"

"Vậy cán mì nhé?"

"Cái này khó không?"

"Không khó, thiếp muốn ăn sợi mì mảnh như hạt mưa vậy, chẳng phải kiếm thuật của Phu quân rất cao minh sao, một chiêu một thức cũng không sai lệch một phân, dùng để cắt mì thiếp nghĩ nhất định không tệ."

Gia Luật Ngạn vuốt mồ hôi: "A Tuyết, nàng tha cho ta đi."

"Hứ, ai bảo hôm qua chàng cứ nhìn cung nữ nhảy múa kia."

Gia Luật Ngạn lập tức giải thích: "Lúc đó ta đang suy nghĩ, chẳng qua hơi lơ đãng thôi." Nói xong liền nâng mặt nàng lên, "Nhìn nàng còn không đủ, đâu rảnh rỗi nhìn người khác."

"Mặt thiếp mọc đầy mụn, xấu chết được."
"Đâu có xấu, rõ ràng khí sắc rất tốt." Gia Luật Ngạn vui vẻ nói: "Thái y có nói, nếu trên mặt mọc mụn thì rất có khả năng sẽ sinh Hoàng tử."

Mộ Dung Tuyết xoa xoa cái bụng gần căng lên như một hòn núi nhỏ, "Thiếp chờ nóng lòng chết được."

"Ta cũng nóng lòng chết rồi đây." Gia Luật Ngạn nhìn vùng ngực căng đầy của nàng, nuốt nước bọt, "Không biết bao lâu rồi không được đụng vào nàng."

Mộ Dung Tuyết không ngờ hắn lại nóng lòng vì chuyện này, xấu hổ đấm hắn một quyền, nào ngờ vừa dùng sức, bỗng cảm thấy bụng bị kéo đau âm ỉ. Nàng không kìm được nhíu mày, Gia Luật Ngạn vội hỏi: "Làm sao vậy?"

"Không sao." Mộ Dung Tuyết cười cười, giục hắn tiếp tục làm cuốn đậu.

Gia Luật Ngạn còn chưa làm cuốn đậu xong, bên này Mộ Dung Tuyết đã bắt đầu đau bụng.

"Phu quân, chắc là thiếp sắp sinh rồi." Mộ Dung Tuyết vừa nói xong, chiếc muỗng trong tay Gia Luật Ngạn rơi xuống đất kêu "bốp" một tiếng, hắn vội vàng ẵm nàng lên, bước nhanh vào Tẩm cung.

Thái y luôn chờ lệnh lập tức vội đến, nhất thời không khí trong Phụng Nghi cung trở nên căng thẳng, cung nữ ra ra vào vào, trật tự ngăn nắp làm việc, Gia Luật Ngạn ngồi trên chiếc ghế hoa hồng ngoài điện, hai tay bấu chặt tay ghế, ngày dài tựa năm.

Trong điện không một tiếng động, cho dù một thanh âm cũng không có.

Gia Luật Ngạn đứng ngồi không yên, gọi Giai m hỏi: "Nương nương làm sao vậy? Sao không có tiếng động?"

"Hoàng thượng, Nương nương cắn vải trong miệng, không chịu kêu thành tiếng, sợ Hoàng thượng nghe sẽ khó chịu."

Gia Luật Ngạn nghe vậy càng khó chịu hơn, nghẹn giọng nói: "Ngươi bảo nàng ấy có khó chịu thì cứ kêu lên."

Mãi đến bình minh, trong điện truyền ra tiếng em bé khóc vang.

Gia Luật Ngạn khổ sở chờ một đêm, bật khỏi chiếc ghế, Giai m mừng rỡ ra chúc mừng, "Chúc mừng Hoàng thượng, Nương nương đã sinh một vị tiểu Điện hạ, mẫu tử bình an."

Gia Luật Ngạn thở phào, chân nhũn ra ngồi xuống ghế. Lúc này, một tia nắng sớm ngoài cửa sổ rọi lên mu bàn tay hắn.

Hắn không nhịn được cười, đứa trẻ này sẽ đặt tên là Hi[1], tên mụ là Cuốn Đậu, vì lúc đó hắn đang làm cuốn đậu cho mẹ nó, nó không chờ được mà chui ra.

[1. Hi: ánh nắng.]

Ba năm sau, Hoàng đế đang làm Bánh bao đậu cho Hoàng hậu trong bếp, Hoàng hậu nương nương lại đau bụng.

Vậy là tiểu công chúa trắng trắng tròn tròn này có tên mụ là Bánh Bao Đậu.

Sau khi Cuốn Đậu và Bánh Bao Đậu trưởng thành, phát hiện Phụ hoàng và Mẫu hậu đôi lúc lại trốn vào một gian phòng sau Tẩm cung, thần thần bí bí không cho ai vào, không biết đang làm gì.

Vậy là có một ngày, Cuốn Đậu thật sự không nén nổi lòng hiếu kỳ đã nổ tung, dắt tay Bánh Bao Đậu, lén lén lút lút chạy đến núp ngoài gian phòng đó, xuyên qua khe cửa nhìn vào trong.

Mẫu hậu đang nằm trên giường, tay phe phẩy một chiếc quạt trầm hương, cười tươi như hoa, hệt như một vị Nữ hoàng chỉ điểm giang sơn. Còn Phụ hoàng anh minh thần võ của chúng, đầu mày nhíu chặt, sắc mặt đau khổ, tay cầm một vật kỳ quái, chúng chưa từng thấy bao giờ.

Cuốn Đậu đẩy cửa, hỏi: "Phụ hoàng, đây là binh khí gì vậy?"

Gia Luật Ngạn cầm chiếc xẻng trộn thức ăn khóe miệng giật giật, nghiêm túc nói: "Đây là Xẻng đế vương, có thể bình thiên hạ, vạn lần không thể ngoại truyền."

Cuốn Đậu gật đầu, Bánh Bao Đậu cũng gật đầu.

Lại nhìn sang mẫu hậu, sau chiếc quạt trầm hương, cười đến mức tóc tai rũ rượi.

Chương trước