- Trans Hoan Van Hien Xuyen Ve Thoi Trung Hoc Cua Ban Trai Chap 8 Khong Thich Nua

Tùy Chỉnh

Chuyển thể : Gray

//

Hoá ra anh ấy đồng ý rồi

/

Sáng ngày hôm sau Tống Á Hiên chậm rãi tỉnh dậy, khó khăn mở một đôi mắt vẫn còn buồn ngủ, chớp chớp hai lần, tầm mắt dần trở nên rõ ràng.

Lưu Diệu Văn lúc này đang ngủ say đối diện với Tống Á Hiên, khóe miệng hồng nhuận khẽ mở, chậm rãi thở ra. Đôi mắt sáng của chú cún nhắm chặt, lông mi rung lên theo nhịp thở. Sống mũi khẽ run.

Trước kia Tống Á Hiên mỗi ngày đều nhìn thấy cảnh tượng này vào mỗi buổi sáng khi thức dậy, Lưu Diệu Văn sẽ ngủ đối diện với cậu. Dù anh ấy bao nhiêu tuổi thì các nét trên khuôn mặt đều mang trẻ trung, giống như một đứa trẻ.

Và cảnh tượng trước mắt khiến Tống Á Hiên bàng hoàng cảm thấy mình đã trở lại thế giới thật rồi. Trong lòng có một cỗ ấm áp, cậu hơi hơi dời về phía Lưu Diệu Văn, gối đầu lên cánh tay, chôn ở trước ngực của anh.

Lưu Diệu Văn khịt mũi một cách bất giác ôm chặt lấy eo Tống Á Hiên, anh lẩm nhẩm khi ngủ mớ một cách vô thức, "Đừng nghịch nữa."

Tống Á Hiên sửng sốt một hồi, đừng nghịch ngợm, đây là lời mà Lưu Diệu Văn thường nói với chính mình trước khi đây. Giọng nói, âm điệu và thậm chí cả âm đuôi hơi hếch như trước.

Tống Á Hiên nhướng mắt nhìn Lưu Diệu Văn, cắn chặt môi, trong mắt hiện lên cảm xúc lẫn lộn.

“Lưu Diệu Văn, sao cậu lại bảo tớ đừng nghịch?” Tống Á Hiên lắc lắc vai Lưu Diệu Văn, hơi đứng dậy thổi hơi bên tai anh.

Lưu Diệu Văn lần này hoàn toàn bị đánh thức, anh dụi mắt, Tống Á Hiên hỏi lại anh khi thấy anh đã tỉnh. Lúc này Tống Á Hiên phát hiện ra ánh mắt của Lưu Diệu Văn như lóe lên những cảm xúc mà chính anh cũng không thể hiểu được.

Tống Á Hiên khó hiểu, hơi nhướng mày, vẫy vẫy tay trước mắt Lưu Diệu Văn, chậm rãi cúi đầu bắt gặp ánh mắt u ám của Lưu Diệu Văn, "Cậu tỉnh rồi sao? Cậu có thể trả lời câu hỏi của tớ không?"

Lưu Diệu Văn hai mắt run lên, chớp chớp mắt thật nhanh, có chút do dự nói: "A? Ồ, đừng nghịch nữa, tôi cậu đừng nghịch ngợm, là do cậu phá giật ngủ."

"Thật?"

Tống Á Hiên dùng đôi mắt quá sạch và nóng bỏng nhìn, Lưu Diệu Văn có chút sợ hãi không dám nhìn thẳng vào mắt cậu, đẩy gương mặt mong đợi của Tống Á Hiên ra, giọng nói giả vờ kiên định, “Thật sự, không phải cậu nghịch phá giấc ngủ của tôi, thì sao nữa. ? ”

"Vậy tại sao vừa rồi cậu lại nói lắp?"

"Nói lắp vì tôi mới ngủ dậy và não bộ chưa khởi động hoàn toàn"

Lưu Diệu Văn sau khi nói xong liền mở cửa lều đi ra ngoài, không cho Tống Á Hiên có cơ hội hỏi lại câu nào, bởi vì anh sợ rằng nếu cứ tiếp tục như vậy sẽ lỡ miệng nói bậy.



/

Ngay sau khi Lưu Diệu Văn tắm rửa sạch sẽ, Nghiêm Hạo Tường đã đến tìm, nhướng mày vỗ vai anh, "Tường ca của cậu, mới tìm được một chỗ tốt, có nên đi chơi không?"

Lưu Diệu Văn nhìn Nghiêm Hạo Tường, thờ ơ nói: "Không đi."

"Anh đây sẽ cho chú ba trăm tệ, có đi không?"

Lưu Diệu Văn trong mắt lóe lên một tia khinh thường, "Không đi."

"Ồ ~" Nghiêm Hạo Tường lay động đôi vai gầy trong tay, giọng nói có chút gượng gạo, "Tôi muốn tỏ tình với Hạ nhi cần sự giúp đỡ của anh em."

"Hôm nay tỏ tình?"

“Ừ.” Nghiêm Hạo Tường chỉ vào một nhà thờ nhỏ cách đó không xa. “Chính ở đó. Hầu như không có ai đến nhà thờ đó. Đó là nơi tốt nhất để tỏ tình.”

Vấn đề này rất quan trọng đối với Nghiêm Hạo Tường. Là anh em của cậu ta, Lưu Diệu Văn có lý khi không giúp đỡ. Sau một hồi đắn đo, cuối cùng Lưu Diệu Văn cũng đồng ý.

Vừa ăn xong buổi trưa, Nghiêm Hạo Tường vội vàng kéo Lưu Diệu Văn đi về phía nhà thờ.

Nhà thờ mang phong cách kiến ​​trúc Châu Âu, toàn bộ công trình mang dáng vẻ uy nghiêm. Không gian bên trong nhà thờ trống, yên tĩnh và thoải mái.

Hai người đợi trong nhà thờ một lúc rồi mới đi, Nghiêm Hạo Tường bảo Lưu Diệu Văn ngồi đó một lát, cậu ta ra ngoài xem có người không.

Ngay khi Nghiêm Hạo Tường ra khỏi cổng, anh nhìn thấy Hạ Tuấn Lâm cùng Tống Á Hiên đang chạy về phía mình. Nghiêm Hạo Tường sợ rằng Lưu Diệu Văn sẽ nhận ra điều gì đó, nên anh đã sải bước đến gặp họ.

Vài người cuối cùng cũng đến điểm hẹn, Nghiêm Hạo Tường nghiêm nghị vỗ vai Tống Á Hiên, trao đổi ánh mắt với Hạ Tuấn Lâm, cuối cùng kéo Tống Á Hiên về hướng đối diện.

Trên thực tế, nhân vật chính trong một vở kịch hôm nay không phải là Hạ Tuấn Lâm, mà là Lưu Diệu Văn. Sau khi đến địa điểm cắm trại, Tống Á Hiên và Hạ Tuấn Lâm đã cẩn thận lựa chọn địa điểm tuyệt vời này để tỏ tình. Cả hai kéo Nghiêm Hạo Tường , nhờ sự giúp lôi kéo Lưu Diệu Văn vào nhà thờ...

Long ngực Tống Á Hiên không ngừng đập loạn, cậu cảm thấy khó thở ôm chặt lấy hai tay.

Lời tỏ tình hôm nay không phải là tự phát mà là một kế hoạch đã được vạch sẵn từ lâu. Tống Á Hiên không ngốc, có thể nhìn ra tình cảm của mình từ khi kết thân với Lưu Diệu Văn, khi hai người yêu nhau thì làm sao có thể nguyện ý làm bạn được.

Tống Á Hiên vô tình đến cửa nhà thờ, may thay Nghiêm Hạo Tường không đóng cửa khi rời đi, cửa vẫn mở. Tống Á Hiên chậm rãi bước vào trong đó.

Tống Á Hiên sợ Lưu Diệu Văn cảm thấy được mình giở trò đồi bại, nên mím chặt miệng, cụp mắt xuống, không dám nhìn Lưu Diệu Văn. Không có nghe thấy giọng nói tức giận của Lưu Diệu Văn, Tống Á Hiên nhướng mắt vui mừng, mắt ngọc sáng ngời.

Nhưng những gì xuất hiện trong tầm nhìn là hai nhân vật, một chàng trai và một cô gái.

Lưu Diệu Văn giờ đang quay lưng lại với chính mình, đối mặt với nhau. Cả hai đang nói chuyện vui vẻ, họ không để ý rằng có một người nữa trong nhà thờ.

Tống Á Hiên nhìn thấy Cố Tử Ngôn ánh mắt đang nhìn mình, cậu vội vàng ngồi xổm xuống dưới ghế ngồi chặn thân thể của cậu.

Nhưng mà, Tống Á Hiên đột nhiên cảm thấy kỳ quái. Tại sao lại trốn? Rõ ràng cậu đây là người đến trước.

Tống Á Hiên trong lòng càng thêm bực bội, cậu muốn đứng dậy đối chất với Cố Tử Ngôn, nhưng hai chân không tuân theo yêu cầu của cậu, Tống Á Hiên ngồi xổm trên mặt đất, không thể nhúc nhích.

“Anh hôn em được không?” Giọng Cố Tử Ngôn đột nhiên trở nên to hơn vang lên trong nhà thờ.

Hô hấp của Tống Á Hiên bỗng ngưng trệ, cảm thấy tim mình quặn thắt lại, miệng không ngừng cầu khẩn, "Không đồng ý, không được đồng ý"

Không nghe thấy giọng nói của Lưu Diệu Văn, Tống Á Hiên chậm rãi di chuyển cơ thể, len lén nhìn hai người qua khe hở.

Cậu mơ hồ nhìn thấy Lưu Diệu Văn nói vài câu với Cố Tử Ngôn, nhưng họ ở quá xa, Tống Á Hiên không thể nghe rõ anh ấy nói gì.

Trong một phút tiếp theo, không có động tĩnh gì, ngay khi Tống Á Hiên nghĩ rằng Lưu Diệu Văn đang từ chối cô ta, Cố Tử Ngôn từ từ nâng cằm anh lên, nhắm mắt lại, nhón gót lên môi Lưu Diệu Văn.

Hóa ra là anh ấy đồng ý.

Hóa ra là anh ấy không thích bản thân mình nên đã không đáp lại nụ hôn ngày hôm qua.

Tống Á Hiên cảm thấy đau đớn và khó chịu trong lòng, dường như có kiến ​​đang gặm nhấm ở đó, buồn bã, mất mát, phản bội, tuyệt vọng và tất cả những cảm xúc tiêu cực trộn lẫn vào nhau. Cậu hốt hoảng quay đi, rồi từ từ đứng dậy để thoát khỏi nơi đau lòng này.

Đau lòng, nước mắt giàn giụa che đi con đường phía trước, cậu lỡ đạp phải ghế khi đang thoát ra.

Một tiếng "bùm" đột ngột vang lên trong nhà thờ, Cố Tử Ngôn hoảng hốt mở mắt, dừng nụ hôn chưa kịp bắt đầu. Cả hai người đều quay đầu nhìn về hướng Tống Á Hiên.

Tống Á Hiên sửng sốt, biết mình lại làm sai, cắn môi dưới oán hận. Sau đó lau đi nước mắt ngượng ngùng trên mặt, chậm rãi đứng dậy, ngượng ngùng cười nhìn hai người, "Haha, tôi đi ngang qua, không phải cố ý nhìn các cậu hôn, tôi đi ngay, cậu tiếp tục."

"Hiên nhi" nghe thấy giọng nói khàn khàn của Lưu Diệu Văn, Tống Á Hiên không quay đầu lại, cúi đầu, cuống quít chạy ra ngoài cửa, cho đến khi chắc chắn rằng hai người sẽ không nhìn thấy mình.

Tống Á Hiên không biết làm cách nào để quay về với Hạ Tuấn Lâm, dọc đường cậu lấm lét, như thể linh hồn đã bị câu đi mất.

Hạ Tuấn Lâm nhìn thấy gương mặt đầy nước mắt của Tống Á Hiên, nghĩ rằng cậu bị từ chối, đau khổ cầm tờ giấy lên, nhẹ nhàng lau đi những giọt nước mắt đó, y an ủi: “Không sao đâu, không phải chỉ là lời tỏ tình mà bị từ chối thôi sao, có rất nhiều người đàn ông tốt trên thế giới này. Hiên Hiên đừng đau lòng"

Tống Á Hiên nấc lên hai cái, khóe miệng không ngừng rũ xuống, nghe xong những lời này không khỏi thất vọng, nước mắt lần lượt rơi xuống khóe mắt, ôm lấy Hạ Tuấn Lâm. Cậu nghẹn ngào nói: "Anh ấy...tớ không muốn thích Lưu Diệu Văn nữa đâu"

//
Lời tác giả: Đừng chửi bạn Lưu, nói chuyện vui vẻ là qua ánh mắt của tiểu Tống, còn hôn hay chưa chap sau giải quyết. Ok!??

- TBC

Spoil:

“Vì sao ông đã thích cậu ấy, rồi lại giả vờ không biết cậu ấy cũng thích ông?”

Lưu Diệu Văn chậm rãi cúi đầu, đôi môi hồng hé mở, dừng lại một lúc lâu mới nói: "Tôi không muốn phá hoại tương lai của cậu ấy."

____
Tối nay 2 bé dính nhau quá!!!