- Trans Van Hien Sieu Doan 02 Chat Luong Giac Ngu Cua Tong A Hien

Tùy Chỉnh

🌸 Chất lượng giấc ngủ của Tống Á Hiên

Tác giả: 小锦鲤田甜甜@ Lofter

Chuyển ngữ: G

Thể loại: Hiện thực hướng

- Bản dịch chưa có sự đồng ý của tác giả, làm ơn không mang đi nơi khác. Fic không liên quan đến người thật. –

//

Chất lượng giấc ngủ của Tiểu Tống thực sự không tốt.

Tống Á Hiên xa nhà tới Trùng Khánh, tụ lại một chỗ với nhóm bạn nhỏ ồn ào nhốn nháo, càng lớn mới càng phát hiện ra chuyện làm thế nào để có thể đi vào giấc ngủ là một vấn đề khiến anh khá bối rối.

Tiểu Tống chưa bao giờ nói, bởi vì Tiểu Tống rất ngoan. Ngủ không được thì sẽ yên lặng ngồi dậy, đếm xem ngoài cửa sổ kia trên trời có bao nhiêu ngôi sao, có khi sẽ ở trong lòng ngâm nga hát, hoặc không thì sẽ cố gắng nhắm mắt biểu diễn một buổi concert trong tâm trí.

Sau này lớn hơn, thành đoàn, được phân vào chung phòng cùng Mã Ca. Tiểu Tống vô cùng vui vẻ, Mã Ca sẵn sàng dỗ dành đứa em nhỏ này vào giấc ngủ, nửa đêm vì ngủ không sâu mà giật mình tỉnh giấc, Mã Ca thậm chí còn sẽ vỗ vỗ lưng mình, để cho mình nhanh chóng dễ dàng ngủ lại.

Nhưng rồi Mã Ca vì có việc mà về nhà một chuyến, Tiểu Tống không dám ngủ một mình, ôm gối đứng ở phòng khách hỏi, “Mọi người, có ai muốn ngủ cùng em không?”

Tiểu Hạ lập tức giơ tay, “Tống Á Hiên! Tới ngủ cùng tớ!”

Tiểu Tống sờ sờ tóc mình, sợ bị Hạ Tuấn Lâm xoa đến trọc đầu, lắc lắc từ chối.

Trương Chân Nguyên nói, “Nếu không em tới ngủ cùng anh đi? Dù sao trước kia em vẫn luôn ngủ chung với anh mà.”

Tiểu Tống vừa định đồng ý đã bị Lưu Diệu Văn ngăn lại, “Tống Á Hiên Nhi, anh tới phòng em với Đinh Nhi đi, giường em với anh ấy ghép lại có thể khá rộng đấy, giường của Trương Chân Nguyên là giường đơn, hai người chen chúc không sợ chật sao?”

Đinh Trình Hâm đương nhiên sẵn sàng ôm Tống Á Hiên ngủ, vậy nên Tiểu Tống thuận lợi dọn đến phòng Lưu Diệu Văn tá túc qua ngày.

Tống Á Hiên đương nhiên ỷ lại ca ca, lúc mới dọn vào mỗi ngày đều đặn chui vào trong chăn Đinh Trình Hâm, tay dài chân dài kẹp cứng lấy anh trai, thậm chí còn không quên khen một câu, “Đinh Nhi, anh thơm hơn Mã Ca nhiều cực nhiều luôn ấy.”

Lưu Diệu Văn nằm một bên nhìn Tống Á Hiên ở trong lòng Đinh Trình Hâm vui vẻ lăn qua lăn lại, chọc chọc Tống Á Hiên, “Này, Tống Á Hiên Nhi, em mới là người đưa anh tới đây nha, anh đừng quên cảm ơn em đó.”

Tống Á Hiên không buồn để ý tới Lưu Diệu Văn, gật đầu có lệ một tiếng, “Ừ ừ, bánh bao sáng mai anh nhường cho em được chưa?”

Lưu Diệu Văn: … Tống Á Hiên anh có bao nhiêu cái bánh bao ghi nợ chỗ em rồi anh có còn nhớ hay đã quên?

Nhưng mà trên thực tế, chất lượng giấc ngủ của Đinh Trình Hâm còn kém hơn, nửa đêm Tống Á Hiên giật mình tỉnh, cũng sẽ khiến cho Đinh Trình Hâm tỉnh theo, Tống Á Hiên ngủ không được quay bên này bên kia, Đinh Trình Hâm cũng ngủ được theo anh. Vì thế khi Mã Gia Kỳ quay trở lại, Đinh Trình Hâm ôm gối chạy nhanh tìm Mã Gia Kỳ ngủ một giấc yên ổn. Thành ra trong phòng chỉ còn dư lại Lưu Diệu Văn và Tống Á Hiên mắt to trừng mắt nhỏ.

Tống Á Hiên biết Mã Gia Kỳ và Đinh Trình Hâm đều là những người ngủ nông, ngủ cũng không yên ổn như mình, Lưu Diệu Văn thích hợp làm bàn cùng phòng của mình hơn, đầu vừa nằm xuống gối, dù sấm chớp đánh ngang tai cũng không tỉnh. Vì vậy, ngày hôm sau, Đinh Trình Hâm tới đổi lại với Tống Á Hiên, Tiểu Tống nâng mặt, cười tủm tỉm thương lượng với Đinh Trình Hâm, “Đinh Nhi, hay là em với anh đổi phòng đi, anh với Mã Cã đều thích yên tĩnh, em với Lưu Diệu Văn ồn ào nhốn nháo cũng khá tốt.”

Đinh Trình Hâm thực ra lo lắng rằng Tống Á Hiên chung phòng với Lưu Diệu Văn sẽ phải chịu thiệt thòi, “Á Hiên, Lưu Diệu Văn ngủ không ngoan, giấc ngủ của em lại không tốt, tới ngủ chung với Mã Ca đi, muốn ngủ cùng anh cũng được, Á Hiên em chọn đi vậy.”

Tiểu Tống đưa tay sờ sờ quầng mắt tích góp mấy ngày nay, đau lòng nói, “Đinh Nhi, mắt anh thâm quầng thế kia, lại hết đẹp trai bây giờ, chúng ta thử đổi một thời gian, tối qua đúng là em ngủ chung với Lưu Diệu Văn rất say sưa luôn, em nói thật đó, nếu em ngủ không tốt lại làm phiền tới các anh, đừng lo cho em.”

Tống Á Hiên cứ như vậy trở thành bạn cùng phòng của Lưu Diệu Văn. Lưu Diệu Văn, tên nhóc không tim không phổi mỗi ngày ăn no ngủ kỳ này, mỗi ngày trước khi đi ngủ còn phải Hoa Sơn luận kiếm một trận với Tống Á Hiên mới thôi, sau đó thì lăn ra ngủ say sưa đến khi mặt trời ló dạng. Tiểu Tống ở trên giường yên lặng nghịch nghịch ngón tay nghĩ đông nghĩ tây, Lưu Diệu Văn vô tình phát hiện ra Tống Á Hiên ngủ không ngon là vào một ngày bởi vì trước khi đi ngủ uống nước quá nhiều nên nửa đêm tỉnh dậy đi vệ sinh. Phát hiện ra Tiểu Tống vẫn còn ngồi ở bên kia giường ngoan ngoãn ngồi yên không biết suy nghĩ cái gì, “Này, Tống Á Hiên Nhi, anh đang làm gì đấy?”

Tống Á Hiên ngây ngốc cười, “Lưu Diệu Văn em không đúng không, buổi đêm em lén đi giải cứu thế giới, vừa vặn quay trở lại đúng lúc em tỉnh giấc, bị em phát hiện.”

Lưu Diệu Văn vẫn còn ngái ngủ nên không quá bối rối, chỉ là cậu biết ngủ không yên rất khó chịu, nghĩ một chút tự hỏi không biết có phải Tống Á Hiên vì ngủ với mình nên mới không yên giấc, nếu là Mã Ca có phải sẽ dịu dàng vỗ vỗ lưng dỗ dành Tống Á Hiên ngủ không.

Tiểu Tống ngồi ngốc một chỗ trông rất ngoan, nhưng bé ngoan cũng không nên nửa đêm nửa hôm ngồi nghĩ cách giải cứu thế giới, mà đáng lẽ nên nằm ngủ say thật say.

Lưu Diệu Văn kéo Tống Á Hiên vào trong chăn, sau đó vòng tay ôm lấy anh, “Tống Á Hiên Nhi, anh ngủ yên cho em, không được ngồi mơ mộng hão huyền nữa, có nghe không?”

Tống Á Hiên nằm gọn trong cái ôm của Lưu Diệu Văn, chỉ có thể thành thật nhắm hai mắt lại, sau đó cảm nhận được bàn tay của Lưu Diệu Văn đặt lên lưng mình.

Lưu Diệu văn nhẹ nhàng nói, “Tống Á Hiên Nhi, ở nhà em cũng dỗ em trai ngủ như vậy, em trai em ngủ rất nhanh, anh thử xem có tác dụng không?” Tay Lưu Diệu Văn như thể thực sự có một loại phép thuật nào đó, xoa xoa lưng anh một hồi không hiểu sao lại thực sự gọi được sâu ngủ xuất hiện. Lưu Diệu Văn cảm nhận được nhịp thở của Tống Á Hiên đều đều rồi mới dám ngủ.

Đây là một buổi đêm Tống Á Hiên có thể ngủ được không tồi, Đinh Trình Hâm tới kiểm tra tình huống giấc ngủ của Tiểu Tống, lúc mở cửa lại thấy được hai bạn nhỏ ôm nhau ngủ say sưa, lo lắng trong lòng cũng được xua tan.

Từ hôm đó trở đi, Lưu Diệu Văn đều sẽ ôm Tống Á Hiên ngủ, thứ nhất là có thể giục anh ngủ sớm, thứ hai là phòng ngừa bạn nhỏ này nửa đêm lại lén một mình chạy đi giải cứu thế giới.

Giám sát Tống Á Hiên uống mỗi ngày một ly sữa trước khi đi ngủ cũng là công việc của Lưu Diệu Văn. Tống Á Hiên hoàn toàn vô cảm với sữa bò, thậm chí còn có chút không thích, nhưng Lưu Diệu Văn lại bày ra dáng vẻ của người lớn giải thích, “Tống Á Hiên, anh phải uống sữa thì mới ngủ ngon được? Anh là em bé sao, lại còn không thích uống sữa? Uống sữa còn cao lên được nhé! Anh nhìn em xem, em cao rất nhanh! Mau mau uống đi, đừng kì kèo nữa.”

Tống Á Hiên cảm thấy bị em út dạy dỗ thật mất mặt, chỉ có thể nhận lấy ly sữa ừng ực uống hết. Mỗi ngày một ly sữa, dần cũng thành thói quen.

Lưu Diệu Văn cũng dần quản thúc Tống Á Hiên càng ngày càng nhiều, từ việc uống sữa bò đến ăn rau xanh, thậm chí đến việc Tiểu Tống dùng chân đá đá rèm cửa cậu cũng quản đủ.

Tống Á Hiên lại càng lúc càng ỷ lại Lưu Diệu Văn nhiều hơn, dần thu lại sự ỷ lại vào các ca ca. Không hề chờ mong chăn ấm đệm êm của Tiểu Mã, cũng không chờ mong cái ôm của Đinh Ca, Lưu Diệu Văn có thể làm được hết thảy, thậm chí còn tốt hơn.

Ngay cả khi Lưu Diệu Văn buồn ngủ muốn xỉu, cũng sẽ ôm ảnh vào lòng, xoa xoa lưng chờ anh ngủ rồi mới nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.

Tuổi ăn tuổi lớn, Tống Á Hiên lúc ngủ thường hay giật mình, Lưu Diệu Văn nói này là do anh thiếu canxi rồi, vì thế nên lại nhận thêm trách nhiệm giám sát Tống Á Hiên ăn đồ giàu canxi, “Tống Á Hiên Nhi anh có ăn tôm không, còn có cá, những thứ nhiều dinh dưỡng thì anh không ăn?! Anh mà ở nhà em là đã sớm bị dạy dỗ đủ rồi đó!” Vì thế dưới sự nửa khuyên nửa ép của Lưu Diệu Văn, Tống Á Hiên ôm bụng no căng ăn thêm một lát cá, Lưu Diệu Văn lúc này mới hài lòng ăn cơm của mình.

Tuy rằng chất lượng giấc ngủ của Tống Á Hiên vẫn không quá tốt, nhưng anh đã không còn ngồi một mình suốt đêm nghĩ cách giải cứu thế giới nữa, bởi vì thế giới nho nhỏ của anh xuất hiện thêm một người tên Lưu Diệu Văn, nắm lấy tay anh cùng anh lao vào màn đêm chiếu đấu với quái thú gian ác. Có người bước vào thế giới này, vậy thì không thể đi ra ngoài, tiếp tục nắm tay cùng nhau bước tiếp thôi.

Cùng nhau lớn lên, cùng nhau trưởng thành, cùng nhau xông pha.

- Hết.