- Tro Choi Tinh Yeu Chap 30

Tùy Chỉnh

Tôi bàng hoàng nhìn người thanh niên trước mặt. Giọng tôi run run.

- ..... Quốc Khang... Anh.... Anh.... vừa nói gì thế?

- Tôi nói nếu cô muốn sống thì tốt nhất là hãy im miệng lại đi.

Tôi bàng hoàng trước câu trả lời của Quốc Khang. Tôi gào lên.

- Anh điên à, Quốc Khang. Anh có biết anh đang làm cái gì không?

Quốc Khang kề sát mặt vào tôi, phà thẳng khói thuốc vào mặt tôi làm tôi ho sặc sụa.

- Sao anh lại đối xử như vậy với chúng tôi chứ. Ngân Giang là bạn gái cũng là vợ sắp cưới của anh cơ mà. Anh đang làm hại cô ấy đấy, anh có hiểu không vậy?

Quốc Khang cười khẩy rồi túm chặt lấy tôi.

- Vợ sắp cưới? Cô đang mỉa mai, chế giễu tôi đấy à?

- Anh nói gì thế? Tôi mỉa mai anh bao giờ?

- Cô ta bỏ rơi tôi chỉ vì cái thứ không ra người, không ra ngợm như cô mà cô nói cô ta là vợ tôi ư?

- Anh điên rồi, Quốc Khang! Cô ấy đã bỏ đi cùng anh kia mà.

- Đúng, tôi điên đấy. Nhưng kẻ biến tôi thành ra thế này chính là cô. - Quốc Khang nhìn tôi với ánh mắt đầy phẫn nộ và căm thù.

- Anh nói bậy gì chứ. Ngân Giang đã chọn anh, cô ấy quyết định ở bên anh, và chính tôi đã giúp hai người bỏ trốn đấy thôi.

- Bỏ trốn? Cô ta đã bỏ rơi tôi. Cô ta thà ra đi một mình đến một nơi không ai biết chứ không đồng ý đi cùng tôi. Tất cả chỉ vì sự xuất hiện của cô. - Quốc Khang gào lên.

Anh ta đẩy tôi ngã mạnh xuống sàn nhà. Tôi cũng chẳng màng đứng lên. Tôi chết lặng đi trước những lời nói của Quốc Khang. Thì ra Ngân Giang chỉ cố tình nói vậy để tôi ngỡ cô ấy đã rời xa tôi vì Quốc Khang, để tôi nghĩ rằng cô ấy đã phụ tình tôi, có như vậy tôi mới có thể dễ dàng quên cô ấy và yêu một người khác. Ngân Giang đã âm thầm chịu đựng và hy sinh vì tất cả mọi người. Tôi quay mặt về phía Ngân Giang đang nằm hôn mê ban nãy, nước mắt tôi lăn dài trên má.

Quốc Khang lại gần, mở dây trói và ôm chặt Ngân Giang vào lòng. Anh nhìn tôi một cách giận dữ.

- Ngân Giang là của tôi, cô đừng mong có được cô ấy. Đồ bệnh hoạn.

- Anh mới là đồ bệnh hoạn. Tình cảm mà anh dành cho Ngân Giang vốn không phải là tình yêu. Đó là sự chiếm hữu, độc tài, ích kỷ. Tôi vốn không cần Ngân Giang phải ở bên tôi. Tôi chỉ mong cô ấy được hạnh phúc. Còn anh, anh đã làm được gì cho cô ấy ngoài trừ việc mang lại cho cô ấy toàn những nỗi đau khổ cơ chứ.

- Cô ngậm miệng lại đi, cô thì biết cái gì.

- Nói nhiều làm gì chứ, để tao xử nó cho.- Tên đánh tôi ban nãy nói lớn.

Đoạn hắn tiến lại góc tường, chụp lấy cái ghế quất mạnh vào tôi. Tôi vội vã đưa tay ôm đầu, nếu tôi mà bị đánh vào đầu thêm lần nữa chắc tôi sẽ bị mất trí nhớ thật. Người tôi tê dại đi trước cú đánh của hắn. Đây là lần đầu tiên tôi bị đánh thê thảm như thế này. Tôi đau đớn co người lại. Hắn đánh thêm một cú nữa vào chân tôi. Tôi thét lên dưới cơn đau tột cùng khi nghe xương mình đang gãy. Bỗng nhiên hắn dừng lại trước tiếng thều thào của một người.

- Dừng lại đi. Các người làm gì thế.

Chính là Ngân Giang. Cô ấy đã tỉnh. Ngân Giang nhìn tôi. Tôi nhận ra nỗi bi ai trong đôi mắt của Ngân Giang. Nhưng người tôi đau đớn đến mức tôi không còn một chút hơi sức nào để thể hiện sự mừng rỡ của tôi khi thấy cô ấy tỉnh lại.

- Em tỉnh lại rồi, Ngân Giang. Anh mừng quá! - Quốc Khang reo lên.

Anh toan ôm Ngân Giang vào lòng nhưng cô ấy quay mặt về hướng khác. Quốc Khang siết mạnh vai Ngân Giang.

- Sao em lại lạnh lùng với anh vậy, nhìn anh đi. Đợi anh lấy được tiền rồi, anh sẽ đưa em rời khỏi đây ngay. Anh sẽ cho em một cuộc sống hạnh phúc.

Ngân Giang quay mặt lại, nhìn thẳng vào mắt của Quốc Khang. Dường như cô ấy đã nghe và biết được những chuyện đã xảy ra lúc nãy. Ngân Giang nhìn Quốc Khang như vậy một lát, rồi cô nhắm mắt lại, hai giọt lệ lặng lẽ rơi xuống. Tuy Ngân Giang không nói bất cứ lời nào, nhưng qua ánh mắt và cử chỉ, cả tôi lẫn Quốc Khang đều cảm nhận được nỗi đau khổ, hụt hẫng và thất vọng đến tột cùng của Ngân Giang. Cô đưa tay đẩy Quốc Khang sang một bên, nhưng cô ấy cũng không đến gần tôi, chỉ thu người lại một góc. Lệ cũng đã thôi rơi trên mắt Ngân Giang, giờ đây chỉ đọng lại sự hờ hững, vô hồn.

- Ngân Giang, tại sao em nỡ đối xử với anh thế này. Sao lúc nào em cũng tuyệt tình với anh. Anh đã làm gì sai chứ?

Ngân Giang tuyệt nhiên không đáp trả lời nào mặc cho Quốc Khang có hỏi, hay oán trách cô bao nhiêu. Quốc Khang ôm chặt Ngân Giang vào lòng. Anhh khóc. Đây là lần đầu tiên trong đời tôi thấy nước mắt của một người đàn ông. Bao nhiêu đấy đủ khiến tôi hiểu anh đã yêu Ngân Giang nhiều đến mức nào.

- Ngân Giang, anh xin em đấy, đừng rời bỏ anh. Hãy cho anh được ở bên em. Không phải ngày xưa chúng ta đã từng hứa sẽ mãi mãi bên nhau sao?

Không hiểu sao ngay lúc này tôi không còn ghét, không còn oán giận Quốc Khang như ban nãy nữa. Tôi thấy anh ta thật đáng thương. Có lẽ tình yêu của anh dành cho Ngân Giang là thật lòng, thậm chí nó cũng sâu nặng như tôi. Chỉ có điều anh quá ích kỷ, tính chiếm hữu trong con người anh quá cao. Chính vì vậy tình yêu của anh mang lại cho Ngân Giang một áp lực, nó như một gánh nặng, một món nợ tình cảm mà Ngân Giang đã phải tự ép buộc mình đền đáp. Với anh hạnh phúc của Ngân Giang là phải ở bên cạnh anh, anh cho rằng chỉ có anh mới là người đem đến niềm vui cho cô ấy. Rồi khi anh nhận ra tình yêu của Ngân Giang không thuộc về anh nữa, việc duy nhất mà anh làm là cố níu giữ cô ấy bằng những điều ngốc nghếch nhất. Giờ đây anh đang cố van xin, nhưng dù cho anh có thành công, thì thứ mà anh xin được đã không còn là tình yêu nữa, nó đã trở thành sự thương hại mà thôi. Tôi cảm nhận được nỗi đau khổ nơi anh khi anh nhận ra được thứ anh có chỉ là một cơ thể không có linh hồn của Ngân Giang.

Chuông điện thoại reo vang. Tên còn lại bắt máy rồi cười vang. Hắn nói với Quốc Khang.

- Đừng ủy mị như vậy nữa. Đàn bà thôi mà, bỏ đi. Bây giờ chúng ta có nhiều tiền rồi, mày muốn bao nhiêu đứa chả được. Thủ tiêu tụi nó rồi đi thôi.

- Mày điên hả? Mày định làm gì?

- Mày mới điên. Đã lấy tiền rồi, bây giờ thả tụi nó ra cho tui nó báo cảnh sát hay sao?

- Lúc đầu chỉ thỏa thuận lấy tiền thôi mà.

- Đúng, nhưng bây giờ con nhỏ vợ sắp cưới gì của mày nó có chịu theo mày nữa đâu. Tụi nó đã biết mặt tụi mình. Mày muốn bóc lịch chứ tao thì không đâu.

Vừa dứt lời hắn chạy nhanh ra ngoài rồi đem những bình nhựa đựng đầy nước vào trong. Hắn rưới khắp nhà. Trời ơi! Đó không phải là nước, đó là xăng! Hắn muốn đốt nhà và thiêu chết chúng tôi.

- Không được! Không thể giết người.

Quốc Khang la lên rồi xông vào cản hắn. Anh đấm vào mặt tên kia thật mạnh. Hai người đánh nhau dữ dội. Quốc Khang thắng thế, anh đè chặt tên kia xuống sàn nhà rồi gằn giọng.

- Tao nhắc lại lần nữa, bao nhiêu đây đã đủ lắm rồi, chúng ta lấy tiền thì nên tuân thủ quy tắc.

- Quy tắc gì ở đây. Tha cho tụi nó là tự giết mình. Nếu vậy mày đem con vợ của mày đi đi, để tao xử con kia được rồi.

- Cũng không được. Mày không thể giết nó, để nó .....

- Quốc Khang, coi chừng....

Quốc Khang chưa kịp nói hết câu tôi đã hét toáng lên. Anh chưa kịp phản ứng gì thì đã lãnh trọn một dao vào bụng. Là tên đồng bọn đã bỏ đi lúc nãy đâm anh ấy. Quốc Khang ngã xuống ngay lập tức. Máu bắt đầu tuôn ra xối xả từ chỗ bị đâm.

- Đi nhanh lên mày. Xử hết tụi nó luôn. Khỏi chia tiền cho thằng này, lại không sợ bị phát hiện.- Tên này nói với đồng bọn.

- Không được! Lũ khốn khiếp! Thả chúng tôi ra, tôi bảo đảm không báo cảnh sát.

- Ngu mới tin mày.

- Ngân Giang chạy nhanh đi. - Tôi hét lớn về phía Ngân Giang nhưng cô ấy vẫn cứ ngồi bất động một chỗ.

Chúng cười khoái trá. Một tên trói Ngân Giang lại, tên kia bật quẹt lên rồi thả xuống chỗ xăng đang chảy lên láng.

- Các người thả Ngân Giang ra đi. Đừng hại cô ấy. - Tôi gào với theo khi chúng lạnh lùng bỏ đi.

Cánh cửa đóng sầm lại một cách tàn nhẫn. Ngọn lửa bắt đầu cháy lan thật nhanh. Tôi cố gắng bò lại phía Ngân Giang nhưng cả cơ thể tôi chẳng còn chút khả năng nào để thực hiện điều ấy. Nước mắt tôi lăn dài trên mặt. Tôi nhìn Ngân Giang bất lực.

- Ngọc xin lỗi vì đã chẳng cách nào bảo vệ cho Ngân Giang.

Ngân Giang ngước lên nhìn tôi. Ngân Giang không khóc nhưng ánh mắt ẩn dấu nỗi đau dịu vợi. Khoảng cách giữa chúng tôi chỉ vài bước chân nhưng tựa như ngàn vực sâu thẳm. Chúng tôi lặng lẽ nhìn nhau, dù không nói câu nào, nhưng vẫn có thể cảm nhận được một cách sâu sắc tình yêu mà chúng tôi luôn dấu kín trong tim qua ánh mắt. Nếu chúng tôi thật sự phải chết, không cần phải chết bên cạnh nhau, chỉ cần trong lòng mỗi người hình ảnh người kia luôn hiện hữu thì dã là niềm hạnh phúc vô biên...